Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 27: Lộ ra
Cái người đang yếu thế quỳ gối trước mặt đột nhiên đứng lên, làm Lam Phi có chút trở tay không kịp.
Mà người trước mắt này lại nói ra những lời kiêu ngạo, trực tiếp kích thích dây thần kinh não của Lam Phi.
Trải qua buổi tối kia, hắn cũng hiểu biết thực lực người trước mắt mạnh như thế nào. Nhưng hiện tại hắn có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một người sao?
Một người dù có lợi hại cỡ nào cũng không thể đơn độc địch lại chục người đâu!
Nghĩ vậy, Lam Phi lại lộ ra tươi cười trào phúng. Ánh mắt chứa dục vọng nhìn về phía Lăng Vũ càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng làm càn.
Nếu mềm không ăn, vậy cho ngươi nếm chút xương cứng đi. Đến lúc đó xem ngươi có ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhận lăng nhục của ta không?
Tưởng tượng đến cảnh đó, máu toàn thân Lam Phi cũng bắt đầu sôi trào, hai tròng mắt cũng tản mát ra lửa dục vọng hừng.
Vì thế hắn hướng những tay sai đang đứng bên cạnh chờ đợi thật lâu, nháy mắt ra hiệu. Rồi hắn lui sang một bên đứng làm khán giả.
Hắn phải nhìn xem người kia làm như thế nào đấu với mười mấy người cường tráng của hắn.
Nhìn thấy mười mấy người mặt mày hưng dữ bao vây, Lăng Vũ bắt đầu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nếu ta đã hạ thấp tư thái vẫn không thể làm tên kia buông tha, có lẽ chỉ có thể đánh một trận!
Tuy rằng thực không muốn lộ ra sự bạo lực của bản thân mình ở trước mặt Tiêu Tiêu, nhưng tình trạng trước mắt không cho phép Lăng Vũ lại tiếp tục giấu giếm.
Nếu không phản kháng, không đơn thuần chỉ là sẽ chịu lăng nhục, có lẽ còn sẽ liên lụy đến Tiêu Tiêu. Nếu như vậy, thì khác nào đã gây tội lớn.
Những tên tay sai của Lam Phi đã gấp đến không chờ nổi nữa. Bọn chúng bắt đầu hướng Lăng Vũ cùng Bách Tiêu vọt qua.
Lăng Vũ vừa đối phó những tên tấn công mình, vừa nhìn sang chỗ Bách Tiêu. Mắt thấy Bách Tiêu sắp chống đỡ không được, động tác của Lăng Vũ tăng nhanh hơn. Nhanh chóng giải quyết mấy tên trước mắt, sau đó Lăng Vũ bắt đầu chuyển sang tấn công những tên vây quanh Bách Tiêu.
Những tên kia dễ dàng bị Lăng Vũ đánh hạ. Lăng Vũ vội kéo Bách Tiêu đến phía sau mình.
Động tác nhanh nhẹn, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn.
Bách Tiêu đứng bên cạnh, cũng như Lam Phi đang làm khán giả xem đến sợ ngây người.
Bách Tiêu chưa bao giờ biết anh họ của mình thế nhưng lại có thân thủ tốt như vậy. Động tác vừa thấy đã biết là được huấn luyện bài bản, chỉ là không biết anh họ đã học từ đâu.
Chẳng lẽ trong mười năm biến mất, anh họ đi học được một thân võ nghệ cao thâm?
Hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mà Lam Phi thì trong lòng kinh ngạc cảm thán.
Tiểu thiên sứ thật đúng là không đơn giản. Thân thủ rất tốt, quả thực có thể so sánh với vệ sĩ giỏi nhất ở nhà hắn.
Xem ra muốn thu phục tiểu thiên sứ quật cường này sẽ có chút khó khăn. Bất quá hắn là ai. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Lam Thị, tôn nghiêm không cho phép hắn từ bỏ mục tiêu dễ dàng như vậy.
Trên mặt đất nằm la liệt những người vừa rồi còn hùng hổ. Hiện tại một đám đang kêu rên thống khổ.
Lăng Vũ cau mày nhìn những người nằm trên mặt đất, trong lòng có chút không đành lòng.
Kỹ năng của ta rốt cuộc là dành cho sát thủ, không phải người thường nào cũng có thể ngăn cản!
Hiện tại bọn người kia đều bị đánh nằm trên mặt đất, thống khổ kêu thảm. Âm thanh thống khổ trực tiếp kích thích thần kinh của Lăng Vũ.
Không đành lòng nhìn nữa, Lăng Vũ liếc mắt nhìn người vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình, Lam Phi.
Thôi, cho chút giáo huấn như vậy là được rồi. Cũng không cần thiết phải quá mức ác liệt. Trải qua đêm nay, hy vọng tên cậu ấm kia có thể giảm bớt kiêu ngạo!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ liền lôi kéo Bách Tiêu còn đang ngốc lăng rời đi.
Nhìn hai người Lăng Vũ rời đi, Lam Phi tà tà cong lên khóe môi, trong mắt dần hiện ra một ý vị không rõ.
"Thú vị lắm, xem ra mình gặp gỡ đối thủ rồi!"
Đối phương càng mạnh càng có thêm kích với Lam Phi. Ham muốn chinh phục trong lòng hắn càng tăng cao.
Tuyệt, ta thực thích đối thủ như vậy!
Cuộc sống mà luôn trả qua dễ dàng, được mọi người ngưỡng mộ cũng khá nhàm chán, ngẫu nhiên có thay đổi một chút cũng không tồi. Xem ra về sau cuộc sống sẽ rất thú vị đây!
Nghĩ vậy, Lam Phi lại một lần nữa lộ ra nụ cười gian tà, sau đó xoay người rời khỏi nơi đó.
Lôi kéo Bách Tiêu đi trên vỉa hè đường cái, Lăng Vũ có chút lo lắng nhìn Bách Tiêu.
Bộ dạng vừa rồi của ta có phải dọa Tiêu Tiêu rồi hay không? Tiêu Tiêu có thể bởi vì vậy mà xa cách ta hay không?
Lúc này trong lòng Lăng Vũ rất là nặng nề không yên.
Thôi, dù sao cũng đã lộ ra ngoài, nếu Tiêu Tiêu sợ hãi thì cũng đành phải chấp nhận. Cùng lắm thì về sau tận lực cách xa Tiêu Tiêu, không để cho Tiêu Tiêu nhìn thấy là được. Như vậy, Tiêu Tiêu sẽ không bởi vì nhìn thấy ta mà lộ ra biểu tình sợ hãi!
Mà lúc này Bách Tiêu thực sự còn khiếp sợ. Hiện tại hắn còn chưa có từ trạng thái kinh tâm động phách phục hồi lại tinh thần.《HunhHn786》
Đó là tình huống gì? Tựa như trong mấy bộ phim hành động chiếu trên TV. Động tác nhanh nhẹn, tấn công chuẩn xác như một cao thủ thượng hạng của anh họ làm hắn có chút hoảng hốt.
Người lợi hại như vậy là anh họ của mình sao?
Đến bây giờ, Bách Tiêu vẫn cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Rốt cuộc mọi thứ diễn ra quá chấn động.
Bách Tiêu nghĩ đến thân thủ cực kỳ chuyên nghiệp vừa rồi của anh họ, khi ra đồn trên mặt anh họ thoáng hiện biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Biểu tình kia quả thực có thể dùng cụm từ "vũ mị động lòng người" để hình dung, làm hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm không dứt. Thế cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn đắm chìm ở trong hình ảnh cực kỳ tuyệt mỹ kia.
Anh họ làm hắn càng mê muội, rồi lại nghĩ chính mình có xứng đôi với anh ấy không? Một người ưu tú như vậy mình có tư cách đứng ở bên cạnh không?
Bách Tiêu mê mang...
Hắn không biết mình có nên kiên trì với lựa chọn tiếp tục theo đuổi người đã làm hắn điên cuồng hay không.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình là loại người yếu đuối dễ từ bỏ. Dù anh họ rất mạnh, mạnh đến không cần hắn bảo vệ, hắn cũng sẽ không bao giờ cứ như vậy mà từ bỏ. Ngược lại hắn càng muốn nâng cao năng lực, tăng cao đến mức có thể đủ mạnh để ở bên cạnh anh họ. Hắn sẽ dùng sự ấm áp để yêu quý cái người tuy rằng bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng vẫn khiến người khác lo lắng kia.
Hắn tin tưởng mình có thể làm được.
Nghiêng đầu, Bách Tiêu nhìn về phía người bên cạnh vẫn luôn nhíu chặt mày. Bộ dáng kia càng làm kiên định ý tưởng trong lòng Bách Tiêu.
Kỳ thật anh họ chỉ là bề ngoài có vẻ mạnh mẽ một chút, nhưng nội tâm vĩnh viễn đều vẫn ngây thơ, ngây thơ đến mức khiến người ta lo lắng.
Cho nên hắn nhất định phải mạnh hơn, để có thể làm chỗ dựa cho anh họ.
Kiên định cái ý tưởng này, Bách Tiêu không còn rối rắm, một thân nhẹ nhàng đi về phía trường học.
Khi sắp đi đến cổng trường, Bách Tiêu đột nhiên dừng bước chân, sau đó xoay người nhìn về phía Lăng Vũ, cười nói.
"Anh họ, anh không phải muốn mua điện thoại di động sao? Hiện tại còn chưa muộn, hay chúng ta đi xem nào?"
Đang đắm chìm trong lo lắng, Lăng Vũ bị giọng nói vui vẻ vang lên bên tai làm cho bừng tỉnh, có chút phản ứng không kịp.
"Hả!?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lăng Vũ, Bách Tiêu trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra người này vẫn là anh họ đáng yêu. Bộ dạng mạnh mẽ kia chỉ là khi cần bảo vệ chính mình trong trường hợp gặp phải nguy hiểm, dưới tình huống nguy cấp mới lộ ra ngoài.
Có nhận định này, Bách Tiêu thực vui vẻ, sau đó cười lặp lại lời vừa rồi đã nói:
"Anh không phải muốn mua điện thoại di động sao? Chúng ta hiện tại liền đi xem thôi!"
Nghe được ngữ khí của Bách Tiêu nhẹ nhàng vui vẻ, Lăng Vũ có chút phản ứng không kịp. Lăng Vũ vẫn đang cho rằng Bách Tiêu sẽ bởi vì hành động bạo lực vừa rồi của mình làm sợ hãi, cho rằng Bách Tiêu sẽ bởi vì vậy mà rời xa mình.
Nhưng tất cả hết thảy những thứ đã tưởng tượng trong đầu đều không có xuất hiện. Tiêu Tiêu vẫn là người trước sau như một.
Nhận ra điều này làm Lăng Vũ thực kích động, vui mừng nhìn về phía Bách Tiêu, sau đó nói:
"Nhưng nếu hiện tại không trở về trường, bảo vệ sẽ đóng cửa, em thì sẽ không vào phòng được!"
Lăng Vũ lo lắng nói, nhưng Bách Tiêu không để ý nhiều như vậy. Hắn đẩy Lăng Vũ đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:
"Chẳng lẽ anh không biết hiện tại xã hội có địa phương gọi là khách sạn sao? Nếu thật sự không về kịp, chúng ta đêm nay liền đi thuê khách sạn ngủ!"
"A! Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị mà gì cả! Đi thôi, đi thôi! Đêm nay chúng ta đi ngủ khách sạn!"
"Ai nha! Tiêu Tiêu, không thể như vậy. Em phải tuân thủ qui định của trường học. Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, nhưng em cũng nên tuân thủ kỷ luật của trường! Như vậy sao được?"
"......"
"Lại nói, lên đại học không giống như khi ở sơ trung cao trung. Em đã thành người lớn, phải nghiêm túc chính chắn. Hơn nữa cần phải khống chế mọi hành vi của mình!"
"......"
"Còn nữa, đó chính là về sau em phải chăm chỉ học tập, đừng làm cho mẹ em phải lo lắng! Anh tin tưởng Tiêu Tiêu sẽ là thanh niên ưu tú."
"......"
Những lời này hắn thích nghe, nếu không ưu tú, hắn còn có tư cách gì ở bên cạnh anh họ chứ?
"Ai nha! Đứa nhỏ này, sao không nói lời nào, có phải ngại anh họ phiền phức? Anh nói chỉ là vì muốn em tốt. Nếu em không chăm chỉ học tập, tương lai em liền sẽ giống như anh, không có văn bằng, không có việc làm!"
"......"
Giống anh cũng không tồi nha. Ít nhất hắn cảm thấy nếu thật sự giống anh họ thì càng có thể dễ tiếp cận anh họ.
"Ai...! Đứa nhỏ này... Thôi anh không nói nữa!"
Phát hiện mình nói quá nhiều cũng không thấy Tiêu Tiêu có phản ứng gì, cảm giác vô lực tức khắc nảy lên trong lòng Lăng Vũ.
Thôi, mình cũng không cần nhọc lòng. Nếu Tiêu Tiêu thật sự không ưu tú, vậy sao là Thủ Khoa. Không thành tích tốt sao được tuyển vào trường đại học này, còn được miễn học phí toàn phần? Có lẽ mặt tốt của Tiêu Tiêu không ít, chỉ là mình chưa phát hiện mà thôi. Nếu như vậy, Tiêu Tiêu tự mình khẳng định cũng có chừng mực. Cho nên cũng không nên quá lo nghĩ việc này!
Thở dài, sau đó Lăng Vũ để mặc Tiêu Tiêu kéo đi.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của anh họ, trong lòng Bách Tiêu cười như nở hoa, sau đó an ủi:
"Anh họ, em biết rồi! Lời anh nói em đều sẽ nhớ kỹ! Anh cứ yên tâm đi!"
Nhìn ai kia vì lời hắn nói mà sắc mặt chậm rãi tan đi buồn bực, thay thế bằng biểu tình vui sướng yên tâm, trong lòng Bách Tiêu có loại cảm giác thỏa mãn. Sau đó hắn liền nghiêm túc dắt người đi đến khu vực có nhiều cửa hàng ở lân cận trường.
Hắn sẽ nghe lời anh họ, chỉ cần anh họ muốn hắn làm thì hắn làm, hắn đều sẽ đi nỗ lực làm tốt.
Mà người trước mắt này lại nói ra những lời kiêu ngạo, trực tiếp kích thích dây thần kinh não của Lam Phi.
Trải qua buổi tối kia, hắn cũng hiểu biết thực lực người trước mắt mạnh như thế nào. Nhưng hiện tại hắn có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một người sao?
Một người dù có lợi hại cỡ nào cũng không thể đơn độc địch lại chục người đâu!
Nghĩ vậy, Lam Phi lại lộ ra tươi cười trào phúng. Ánh mắt chứa dục vọng nhìn về phía Lăng Vũ càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng làm càn.
Nếu mềm không ăn, vậy cho ngươi nếm chút xương cứng đi. Đến lúc đó xem ngươi có ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhận lăng nhục của ta không?
Tưởng tượng đến cảnh đó, máu toàn thân Lam Phi cũng bắt đầu sôi trào, hai tròng mắt cũng tản mát ra lửa dục vọng hừng.
Vì thế hắn hướng những tay sai đang đứng bên cạnh chờ đợi thật lâu, nháy mắt ra hiệu. Rồi hắn lui sang một bên đứng làm khán giả.
Hắn phải nhìn xem người kia làm như thế nào đấu với mười mấy người cường tráng của hắn.
Nhìn thấy mười mấy người mặt mày hưng dữ bao vây, Lăng Vũ bắt đầu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nếu ta đã hạ thấp tư thái vẫn không thể làm tên kia buông tha, có lẽ chỉ có thể đánh một trận!
Tuy rằng thực không muốn lộ ra sự bạo lực của bản thân mình ở trước mặt Tiêu Tiêu, nhưng tình trạng trước mắt không cho phép Lăng Vũ lại tiếp tục giấu giếm.
Nếu không phản kháng, không đơn thuần chỉ là sẽ chịu lăng nhục, có lẽ còn sẽ liên lụy đến Tiêu Tiêu. Nếu như vậy, thì khác nào đã gây tội lớn.
Những tên tay sai của Lam Phi đã gấp đến không chờ nổi nữa. Bọn chúng bắt đầu hướng Lăng Vũ cùng Bách Tiêu vọt qua.
Lăng Vũ vừa đối phó những tên tấn công mình, vừa nhìn sang chỗ Bách Tiêu. Mắt thấy Bách Tiêu sắp chống đỡ không được, động tác của Lăng Vũ tăng nhanh hơn. Nhanh chóng giải quyết mấy tên trước mắt, sau đó Lăng Vũ bắt đầu chuyển sang tấn công những tên vây quanh Bách Tiêu.
Những tên kia dễ dàng bị Lăng Vũ đánh hạ. Lăng Vũ vội kéo Bách Tiêu đến phía sau mình.
Động tác nhanh nhẹn, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn.
Bách Tiêu đứng bên cạnh, cũng như Lam Phi đang làm khán giả xem đến sợ ngây người.
Bách Tiêu chưa bao giờ biết anh họ của mình thế nhưng lại có thân thủ tốt như vậy. Động tác vừa thấy đã biết là được huấn luyện bài bản, chỉ là không biết anh họ đã học từ đâu.
Chẳng lẽ trong mười năm biến mất, anh họ đi học được một thân võ nghệ cao thâm?
Hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mà Lam Phi thì trong lòng kinh ngạc cảm thán.
Tiểu thiên sứ thật đúng là không đơn giản. Thân thủ rất tốt, quả thực có thể so sánh với vệ sĩ giỏi nhất ở nhà hắn.
Xem ra muốn thu phục tiểu thiên sứ quật cường này sẽ có chút khó khăn. Bất quá hắn là ai. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Lam Thị, tôn nghiêm không cho phép hắn từ bỏ mục tiêu dễ dàng như vậy.
Trên mặt đất nằm la liệt những người vừa rồi còn hùng hổ. Hiện tại một đám đang kêu rên thống khổ.
Lăng Vũ cau mày nhìn những người nằm trên mặt đất, trong lòng có chút không đành lòng.
Kỹ năng của ta rốt cuộc là dành cho sát thủ, không phải người thường nào cũng có thể ngăn cản!
Hiện tại bọn người kia đều bị đánh nằm trên mặt đất, thống khổ kêu thảm. Âm thanh thống khổ trực tiếp kích thích thần kinh của Lăng Vũ.
Không đành lòng nhìn nữa, Lăng Vũ liếc mắt nhìn người vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình, Lam Phi.
Thôi, cho chút giáo huấn như vậy là được rồi. Cũng không cần thiết phải quá mức ác liệt. Trải qua đêm nay, hy vọng tên cậu ấm kia có thể giảm bớt kiêu ngạo!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ liền lôi kéo Bách Tiêu còn đang ngốc lăng rời đi.
Nhìn hai người Lăng Vũ rời đi, Lam Phi tà tà cong lên khóe môi, trong mắt dần hiện ra một ý vị không rõ.
"Thú vị lắm, xem ra mình gặp gỡ đối thủ rồi!"
Đối phương càng mạnh càng có thêm kích với Lam Phi. Ham muốn chinh phục trong lòng hắn càng tăng cao.
Tuyệt, ta thực thích đối thủ như vậy!
Cuộc sống mà luôn trả qua dễ dàng, được mọi người ngưỡng mộ cũng khá nhàm chán, ngẫu nhiên có thay đổi một chút cũng không tồi. Xem ra về sau cuộc sống sẽ rất thú vị đây!
Nghĩ vậy, Lam Phi lại một lần nữa lộ ra nụ cười gian tà, sau đó xoay người rời khỏi nơi đó.
Lôi kéo Bách Tiêu đi trên vỉa hè đường cái, Lăng Vũ có chút lo lắng nhìn Bách Tiêu.
Bộ dạng vừa rồi của ta có phải dọa Tiêu Tiêu rồi hay không? Tiêu Tiêu có thể bởi vì vậy mà xa cách ta hay không?
Lúc này trong lòng Lăng Vũ rất là nặng nề không yên.
Thôi, dù sao cũng đã lộ ra ngoài, nếu Tiêu Tiêu sợ hãi thì cũng đành phải chấp nhận. Cùng lắm thì về sau tận lực cách xa Tiêu Tiêu, không để cho Tiêu Tiêu nhìn thấy là được. Như vậy, Tiêu Tiêu sẽ không bởi vì nhìn thấy ta mà lộ ra biểu tình sợ hãi!
Mà lúc này Bách Tiêu thực sự còn khiếp sợ. Hiện tại hắn còn chưa có từ trạng thái kinh tâm động phách phục hồi lại tinh thần.《HunhHn786》
Đó là tình huống gì? Tựa như trong mấy bộ phim hành động chiếu trên TV. Động tác nhanh nhẹn, tấn công chuẩn xác như một cao thủ thượng hạng của anh họ làm hắn có chút hoảng hốt.
Người lợi hại như vậy là anh họ của mình sao?
Đến bây giờ, Bách Tiêu vẫn cảm thấy mình là đang nằm mơ.
Rốt cuộc mọi thứ diễn ra quá chấn động.
Bách Tiêu nghĩ đến thân thủ cực kỳ chuyên nghiệp vừa rồi của anh họ, khi ra đồn trên mặt anh họ thoáng hiện biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Biểu tình kia quả thực có thể dùng cụm từ "vũ mị động lòng người" để hình dung, làm hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm không dứt. Thế cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn đắm chìm ở trong hình ảnh cực kỳ tuyệt mỹ kia.
Anh họ làm hắn càng mê muội, rồi lại nghĩ chính mình có xứng đôi với anh ấy không? Một người ưu tú như vậy mình có tư cách đứng ở bên cạnh không?
Bách Tiêu mê mang...
Hắn không biết mình có nên kiên trì với lựa chọn tiếp tục theo đuổi người đã làm hắn điên cuồng hay không.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình là loại người yếu đuối dễ từ bỏ. Dù anh họ rất mạnh, mạnh đến không cần hắn bảo vệ, hắn cũng sẽ không bao giờ cứ như vậy mà từ bỏ. Ngược lại hắn càng muốn nâng cao năng lực, tăng cao đến mức có thể đủ mạnh để ở bên cạnh anh họ. Hắn sẽ dùng sự ấm áp để yêu quý cái người tuy rằng bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng vẫn khiến người khác lo lắng kia.
Hắn tin tưởng mình có thể làm được.
Nghiêng đầu, Bách Tiêu nhìn về phía người bên cạnh vẫn luôn nhíu chặt mày. Bộ dáng kia càng làm kiên định ý tưởng trong lòng Bách Tiêu.
Kỳ thật anh họ chỉ là bề ngoài có vẻ mạnh mẽ một chút, nhưng nội tâm vĩnh viễn đều vẫn ngây thơ, ngây thơ đến mức khiến người ta lo lắng.
Cho nên hắn nhất định phải mạnh hơn, để có thể làm chỗ dựa cho anh họ.
Kiên định cái ý tưởng này, Bách Tiêu không còn rối rắm, một thân nhẹ nhàng đi về phía trường học.
Khi sắp đi đến cổng trường, Bách Tiêu đột nhiên dừng bước chân, sau đó xoay người nhìn về phía Lăng Vũ, cười nói.
"Anh họ, anh không phải muốn mua điện thoại di động sao? Hiện tại còn chưa muộn, hay chúng ta đi xem nào?"
Đang đắm chìm trong lo lắng, Lăng Vũ bị giọng nói vui vẻ vang lên bên tai làm cho bừng tỉnh, có chút phản ứng không kịp.
"Hả!?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lăng Vũ, Bách Tiêu trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra người này vẫn là anh họ đáng yêu. Bộ dạng mạnh mẽ kia chỉ là khi cần bảo vệ chính mình trong trường hợp gặp phải nguy hiểm, dưới tình huống nguy cấp mới lộ ra ngoài.
Có nhận định này, Bách Tiêu thực vui vẻ, sau đó cười lặp lại lời vừa rồi đã nói:
"Anh không phải muốn mua điện thoại di động sao? Chúng ta hiện tại liền đi xem thôi!"
Nghe được ngữ khí của Bách Tiêu nhẹ nhàng vui vẻ, Lăng Vũ có chút phản ứng không kịp. Lăng Vũ vẫn đang cho rằng Bách Tiêu sẽ bởi vì hành động bạo lực vừa rồi của mình làm sợ hãi, cho rằng Bách Tiêu sẽ bởi vì vậy mà rời xa mình.
Nhưng tất cả hết thảy những thứ đã tưởng tượng trong đầu đều không có xuất hiện. Tiêu Tiêu vẫn là người trước sau như một.
Nhận ra điều này làm Lăng Vũ thực kích động, vui mừng nhìn về phía Bách Tiêu, sau đó nói:
"Nhưng nếu hiện tại không trở về trường, bảo vệ sẽ đóng cửa, em thì sẽ không vào phòng được!"
Lăng Vũ lo lắng nói, nhưng Bách Tiêu không để ý nhiều như vậy. Hắn đẩy Lăng Vũ đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:
"Chẳng lẽ anh không biết hiện tại xã hội có địa phương gọi là khách sạn sao? Nếu thật sự không về kịp, chúng ta đêm nay liền đi thuê khách sạn ngủ!"
"A! Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị mà gì cả! Đi thôi, đi thôi! Đêm nay chúng ta đi ngủ khách sạn!"
"Ai nha! Tiêu Tiêu, không thể như vậy. Em phải tuân thủ qui định của trường học. Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, nhưng em cũng nên tuân thủ kỷ luật của trường! Như vậy sao được?"
"......"
"Lại nói, lên đại học không giống như khi ở sơ trung cao trung. Em đã thành người lớn, phải nghiêm túc chính chắn. Hơn nữa cần phải khống chế mọi hành vi của mình!"
"......"
"Còn nữa, đó chính là về sau em phải chăm chỉ học tập, đừng làm cho mẹ em phải lo lắng! Anh tin tưởng Tiêu Tiêu sẽ là thanh niên ưu tú."
"......"
Những lời này hắn thích nghe, nếu không ưu tú, hắn còn có tư cách gì ở bên cạnh anh họ chứ?
"Ai nha! Đứa nhỏ này, sao không nói lời nào, có phải ngại anh họ phiền phức? Anh nói chỉ là vì muốn em tốt. Nếu em không chăm chỉ học tập, tương lai em liền sẽ giống như anh, không có văn bằng, không có việc làm!"
"......"
Giống anh cũng không tồi nha. Ít nhất hắn cảm thấy nếu thật sự giống anh họ thì càng có thể dễ tiếp cận anh họ.
"Ai...! Đứa nhỏ này... Thôi anh không nói nữa!"
Phát hiện mình nói quá nhiều cũng không thấy Tiêu Tiêu có phản ứng gì, cảm giác vô lực tức khắc nảy lên trong lòng Lăng Vũ.
Thôi, mình cũng không cần nhọc lòng. Nếu Tiêu Tiêu thật sự không ưu tú, vậy sao là Thủ Khoa. Không thành tích tốt sao được tuyển vào trường đại học này, còn được miễn học phí toàn phần? Có lẽ mặt tốt của Tiêu Tiêu không ít, chỉ là mình chưa phát hiện mà thôi. Nếu như vậy, Tiêu Tiêu tự mình khẳng định cũng có chừng mực. Cho nên cũng không nên quá lo nghĩ việc này!
Thở dài, sau đó Lăng Vũ để mặc Tiêu Tiêu kéo đi.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của anh họ, trong lòng Bách Tiêu cười như nở hoa, sau đó an ủi:
"Anh họ, em biết rồi! Lời anh nói em đều sẽ nhớ kỹ! Anh cứ yên tâm đi!"
Nhìn ai kia vì lời hắn nói mà sắc mặt chậm rãi tan đi buồn bực, thay thế bằng biểu tình vui sướng yên tâm, trong lòng Bách Tiêu có loại cảm giác thỏa mãn. Sau đó hắn liền nghiêm túc dắt người đi đến khu vực có nhiều cửa hàng ở lân cận trường.
Hắn sẽ nghe lời anh họ, chỉ cần anh họ muốn hắn làm thì hắn làm, hắn đều sẽ đi nỗ lực làm tốt.
Tác giả :
Phong Nhã