Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 194: Ra tay giúp

Lam gia đại trạch.

"Thiếu gia, ngài đã trở về!"

Đứng ở cửa là quản gia Lam gia, giờ phút này chính là cung cung kính kính nói với Lam Phi vừa mới trở về nói.

"Ừ!"

Nghe được quản gia cung kính tiếp đón, Lam Phi liền gật gật đầu sau đó nhẹ giọng đáp.

"Thiếu gia, thím Phúc có hầm canh đặt ở phòng bếp. Cậu hiện tại uống hay là chờ tắm gội xong uống?"

Quản gia tiếp tục làm hết phận sự dò hỏi.

Lam Phi đang đi lên cầu thang, nghe được quản gia nói, vì thế liền nói:

"Chờ một chút liền đưa đến thư phòng đi! Không có việc gì không cần lên quấy rầy tôi!"

"Dạ!"

Quản gia thuận theo trả lời, sau đó liền đi hướng phòng bếp.

Mệt mỏi một ngày, Lam Phi giờ phút này cảm giác cả người không có sức, rất muốn ngủ một giấc. Nhưng công ty còn có chút sự tình chưa xử lý xong, cho nên hiện tại hắn cần tiếp tục làm việc.

Cho tới hôm nay, Lam Phi mới ý thức được, ứng phó một cô gái phiền toái như vậy. Chẳng những phải đi dạo phố, ăn cơm, còn phải cùng đi làm đẹp. Chuyện rườm rà Lam thiếu gia khi nào đã làm, hôm nay lại bị một người phiền toái lôi kéo đi làm tất cả. Mệt đến hắn bây giờ còn có chút nghĩ mà sợ.

Thật không biết cuộc sống như vậy tới khi nào mới có thể kết thúc. Hắn đã không còn kiên nhẫn đi ứng phó.

Ngồi ở bàn làm việc, Lam Phi dựa vào ghế, sau đó nhắm lại hai mắt muốn nghỉ ngơi một chút. Trong đầu đột nhiên xẹt qua một hình ảnh đau lòng, làm Lam Phi ngồi ở ghế lập tức mở mắt. Trong ánh mắt chậm rãi nổi lên đau cùng bất đắc dĩ.

Thật muốn ôm chặt lấy cái người thương tâm rời đi kia, dùng nhu tình đi che chở. Nhưng tưởng tượng đến tình cảnh mình hiện tại, Lam Phi lại phi thường bực bội. Cảm xúc áp lực làm Lam Phi tức khắc mạnh mẽ đẩy mạnh những văn kiện đặt trên bàn, sau đó liền đứng đi đến bên cửa sổ.

Tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, Lam Phi giờ phút này lâm vào trầm tư.

Trong mắt đầy tưởng niệm bởi vì trong đầu không ngừng thoáng hiện thân ảnh người kia. Bởi vì áp lực tay bắt lấy bệ cửa sổ hơi dùng sức.

Càng nghĩ như vậy, Lam Phi càng thêm hận người khiến công ty lâm vào khốn cảnh. Nếu không phải chú ba đố kỵ hắn có thể trở thành người kế thừa tập đoàn Lam thị trong tương lai, sao sẽ đi gây ra nhiều chuyện như vậy.

Hắn nhớ rõ khi mình bị người trong nhà kêu trở về vì ông nội bệnh nặng. Bầu không khí trầm trọng cùng biểu tình của nhóm thân thích, hắn biết trong nhà khẳng định đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên……

Ông nội nằm ở trên giường nhìn thấy hắn trở về, lập tức lôi kéo tay đem tình hình công ty gần đây nói cho hắn.

Khi đó hắn mới từ trong miệng ông nội biết được, chú ba bởi vì bất mãn hắn kế thừa tập đoàn Lam thị, ở sau lưng làm ra rất nhiều chuyện. Chú ba muốn lén lút bán cổ phần trong tay cho cổ đông thu mua. Nhưng mà bởi vì chú ba thích đánh bạc, cho nên những cổ phần bị mất vào tay của Thẩm Thanh Thiên.

Những cổ phần kia vào tay, làm Thẩm Thanh Thiên đảo mắt có 49% cổ phần, liền trở thành cổ đông đứng hàng thứ hai tập đoàn Lam thị. Khi tin tức này truyền tới tai ông nội, tức giận quá ông nội liền phát bệnh. Mà bác sĩ chủ trị cũng nói ông bệnh tình nguy kịch, nói ông nội cũng chỉ còn mấy ngày, nói bọn họ nên ở bên cạnh chăm sóc quan tâm để ông hưởng thụ một chút thân tình vào cuối đời.

Lúc ấy hắn liền có xúc động muốn đem hỗn trướng kia giết chết. Đánh cuộc gì không được thế nhưng đem công ty đánh cuộc.

Mà Thẩm Thanh Thiên cũng là người có uy tín danh vọng. Khi có được những cổ phần kia cũng không giống một lưu manh đầu đường xó chợ chỉ biết áp chế bọn họ lấy tiền. Nếu chỉ là đòi tiền, vậy còn dễ làm. Nhưng Thẩm Thanh Thiên lại nói nếu cho Tổng tài tương lai cưới con gái duy nhất của ông ta, vậy ông ta liền đem cổ phần trả lại.

49% cổ phần là rất lớn, có thể dẫn tới tập đoàn Lam thị gặp phải nguy cơ phá sản.

Nguy hiểm trước mặt khiến người khôn khéo có thủ đoạn sắc bén như ông nội Lam Phi lần đầu bị uy hiếp, sau đó thực bất đắc dĩ gật đầu đồng ý hôn sự này.

Đối với bên ngoài mà nói, đây là liên hôn hai nhà Lam Thẩm. Đại đa số đều sẽ cho rằng đây là hôn nhân thương nghiệp bình thường. Nhưng nội tình trong đó chỉ có bọn họ người trong cuộc rõ ràng.

Cho nên khi ông nội nói hắn phải kết hôn cùng Thẩm tiểu thư, hắn cũng không cự tuyệt. Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy ông nội bệnh nặng còn phải bởi vì chuyện này mà không thể nhắm mắt. Hắn liền thành đứa cháu đuôi bất hiếu.

Nhớ đến tình cảnh của mình, Lam Phi bất đắc dĩ càng lớn. Hắn không muốn sự nghiệp ông nội vất vả xây dựng bị người làm hỏng, cho nên hắn cần hy sinh.

Tuy rằng đây là liên quan đến hạnh phúc của đời hắn, nhưng so với sản nghiệp ông nội cần cù chăm chỉ tạo nên, cơ hồ là bé nhỏ không đáng kể.

Chỉ là lần đầu tiên hắn yêu một người, lại bởi vì tình cảnh như vậy mà từ bỏ. Việc này đối với hắn mà nói là đả kích phi thường lớn.

Từ bỏ sao? Sẽ không, nhưng quá trình này không biết yêu cầu bao lâu!

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn xoay người trở lại bàn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.

"Nỗi khổ tương tư có phải rất khó chịu?"

Đột nhiên vang lên giọng nói làm Lam Phi lập tức đề phòng xoay người nhìn về phía cửa sổ.

Chỉ khi nhìn thấy ngồi ở bệ cửa sổ là khuôn mặt quen thuộc, Lam Phi mới nới lỏng đề phòng, sau đó lại vẻ mặt nghi hoặc nói:

"Anh vào bằng cách nào?"

Lam Phi nhìn chằm chằm Lãnh Giác, thực nghi hoặc không biết người này là vào bằng cách nào. Lam gia canh phòng cũng là số một số hai, không phải dễ dàng tùy tiện vào. Nhưng người này lại thảnh thơi ngồi ở bên cửa sổ thư phòng. Cái này làm cho Lam Phi bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lăng Vũ bị An Diệp bắt, có người đem Lăng Vũ từ biệt thự An gia cứu ra.

Mà lúc sau bên cạnh Lăng Vũ liền xuất hiện người xa lạ này. Khi đó hắn đích xác rất tò mò người này là như thế nào xuất hiện ở bên cạnh Lăng Vũ. Hiện tại ngẫm lại đầu gỗ có khả năng chính là người thần bí lúc trước cứu Lăng Vũ.

Xem ra người này bối cảnh quả nhiên phức tạp!

Lam Phi dưới đáy lòng âm thầm nghĩ.

Dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Lãnh Giác, Lam Phi hơi hơi híp híp mắt mắt, sau đó nhẹ nhàng cong lên khóe môi nói:

"Anh quả nhiên không phải người bình thường. Thế nhưng có thể vào nơi canh phòng nghiêm mật như nhà bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia thật sự rất tò mò thân phận của anh rốt cuộc là gì? Không biết Lăng Vũ có biết thân phận của anh hay không? Đừng nói anh còn gạt hắn? Như vậy tựa hồ không được tốt? Mọi người đều nói, hai người yêu nhau không cho phép có điều giấu giếm, anh như vậy có tính vi phạm vào điều đó không?"

Lam Phi nói nhẹ nhàng, trên mặt toàn là khó hiểu cùng nghi hoặc, đương nhiên cũng có một ít khiêu khích. Hắn hiện tại rất ghen ghét người có thể ở cùng Lăng Vũ. Khi nhìn thấy Lãnh Giác xuất hiện, nói thật, hắn đích xác có chút không cao hứng.

Vì cái gì những người đó có thể chính đại quang minh ở cùng Lăng Vũ. Mà hắn lại vì nguyên nhân không do lỗi của hắn phải rời xa Lăng Vũ. Cho nên trong lòng hắn tràn đầy tức giận bất bình, ghen ghét đột nhiên sinh ra.Nghe được Lam Phi tràn đầy ghen ghét cùng khiêu khích nói, Lãnh Giác cũng không phản bác, mà là lạnh lùng nhìn Lam Phi nói:

"Tôi không có muốn giấu giếm Tiểu Vũ, chỉ là hiện tại thời cơ không đúng mà thôi. Đến thời cơ thích hợp, tôi tự nhiên sẽ hướng Tiểu Vũ thẳng thắn!"

"Ồ, vậy theo như lời anh, thời cơ là chỉ cái gì?"

Nghe được Lãnh Giác nói, Lam Phi nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó hỏi lại.

"Cái đó không phải thứ cậu phải quan tâm. Cậu hiện tại phải quan tâm làm như thế nào đem khốn cảnh giải quyết tốt!"

Lãnh Giác cũng không để ý tới Lam Phi hỏi lại, mà là trực tiếp đem tình trạng Lam Phi hiện tại nói ra. Hắn hôm nay tới cũng không phải là cùng người này nói chuyện phiếm. Nếu không phải vì Tiểu Vũ, hắn căn bản sẽ không lại đây giúp tiểu tử thúi này.

Lạnh lùng nhìn Lam Phi lộ ra khiếp sợ, Lãnh Giác đem chân bỏ vào trong, sau đó dùng một chút lực liền từ trên cửa sổ nhảy vào phòng.

"Anh làm thế nào biết?"

Lam Phi thấp giọng chất vấn, khó hiểu nhìn Lãnh Giác, trong mắt toàn là không tin tưởng.

Chuyện này chỉ có người bên trong gia tộc rõ ràng, người bên ngoài cũng không biết toàn bộ chân tướng. Nhưng người này sao biết?

Biết trước Lam Phi sẽ nghi hoặc, cũng biết Lam Phi bắt đầu hoài nghi, nhưng Lãnh Giác lại không lộ ra thần sắc khác. Hắn trước sau như một dùng biểu tình lạnh lùng nhìn Lam Phi.

"Tôi chỉ là không muốn Tiểu Vũ thương tâm khổ sở mà thôi. Bằng không tôi cũng sẽ không ra tay giúp cậu!"

Lãnh Giác lạnh lùng nói, sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn thư phòng của Lam Phi, đánh giá người này thư phòng sẽ có cái bộ dáng gì.

Nhìn một hồi, Lãnh Giác cảm thấy thư phòng này cũng không có gì đặc biệt. Cũng như những thư phòng khác, chồng chất sách không dùng, cùng một bàn gỗ đỏ. Trừ trong gốc có đặt dụng cụ tập tạ, cái thư phòng này cũng không có chỗ đặc biệt.

Khiếp sợ nhìn Lãnh Giác, Lam Phi cảm thấy mình bị người này làm choáng váng.

Cái gì thương tâm khổ sở, cùng hiện tại khốn cảnh có cái gì liên hệ sao? Còn nữa, người này sao biết tình huống nhà hắn? Hơn nữa người này nói muốn giúp, người này muốn giúp như thế nào? Chẳng lẽ hắn có phương pháp tốt sao?

Có chút hoài nghi nhìn Lãnh Giác, Lam Phi nhẹ nhàng cười nhạo một phen.

"Anh đang cùng bổn thiếu gia nói giỡn! Chuyện này cũng không phải là phiền toái nhỏ. Đây chính là liên quan đến hưng vong gia tộc Lam thị chúng tôi. Anh liền tùy tiện nói một câu giúp bổn thiếu gia, bổn thiếu gia liền tin sao?"

Hắn đích xác hoài nghi năng lực Lãnh Giác. Tuy rằng biết người này có khả năng cứu Lăng Vũ khỏi tay An Diệp, nhưng chuyện này khác cứu người, không phải tùy tiện dùng nắm đấm liền có thể giải quyết. Đây là yêu cầu thủ đoạn trí tuệ cùng đối thủ ganh đua cao thấp, hơi có vô ý liền sẽ thua toàn bộ.

Mà người này thế nhưng nói nhẹ nhàng như vậy. Bất quá hắn thật ra rất muốn biết người này có biện pháp nào giúp hắn vượt qua nạ kiếp này. Nếu thật sự vượt qua kiếp nạn này, hắn chắc chắn sẽ báo đáp đầu gỗ.

Chỉ là…… người này được không?

Nghĩ vậy, Lam Phi càng thêm không xác định nhìn Lãnh Giác, trong mắt mong đợi cùng hoài nghi đan chéo ở bên nhau, nhìn không sót gì.

Lãnh Giác cũng không để ý tới. Đối với sắc mặt như vậy, hắn trước nay đều không để ở trong mắt. Bởi vì hắn biết năng lực bản thân, được không đều ở chỗ hắn nghĩ sai thì hỏng hết.

"Nè, đầu gỗ, tốt xấu cũng nói một câu để bổn thiếu gia tin phục đi. Bằng không bổn thiếu gia như thế nào tin tưởng anh có thể?"

Đúng vậy, đối với Lam Phi giờ phút này, tựa như người bị chìm tàu trôi trên biển rộng, bỗng nhiên bắt được một cái phao cứu sinh. Mà cái phao này chính là hy vọng vượt qua biển rộng. Dù tính chỉ là hy vọng mờ ảo, hắn cũng muốn bám trụ thử một lần. Bởi vì hắn thật sự là quá nhớ Lăng Vũ, muốn Lăng Vũ ôm vào trong ngực tìm lại cảm giác an tâm.

"Cái đó giao cho tôi là được. Cậu chỉ cần làm tốt vai "vị hôn phu" là được!"

Lãnh Giác cho Lam Phi một ánh mắt sâu xa, sau đó không nhanh không chậm nói. Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "vị hôn phu".

Cái này làm cho Lam Phi lập tức liền nghe ra hài hước trong lời Lãnh Giác. Muốn phát tác, hắn lại phát hiện mình cũng không cơ sở. Vì thế Lam thiếu gia lần đầu nếm cảm giác ăn mệt.

Thật là có khổ nói không nên lời a!

Bỗng nhiên Lam Phi như là nghĩ tới cái gì, vì thế liền ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Giác đang đánh giá thư phòng, nói:

"Nè, bổn thiếu gia rất muốn biết rốt cuộc thân phận anh là gì? Hơn nữa, anh vì cái gì có thể đi lại tự nhiên trong nhà tôi?"

Nếu đầu gỗ nói sẽ giúp hắn, vậy hắn còn sốt ruột làm gì. Dù sao hắn chỉ cần làm tốt lời Lãnh Giác nói là được. Tuy rằng hắn rất không muốn, nhưng vì có thể ở cùng Lăng Vũ, chuyện đó hắn nguyện ý đi làm.

Mà hiện tại hắn thật ra khá tò mò thân phận đầu gỗ. Hắn cảm thấy Lãnh Giác nhất định có thân phận khác thường, tỷ như... sát thủ.

Đối với nghề nghiệp của một người, hắn rất là nhạy bén. Lúc trước khi nhìn thấy Lãnh Giác lần đầu, hắn liền có loại dự cảm như vậy. Chỉ là lúc trước mọi tâm tư của hắn tập trung vào Lăng Vũ, cho nên hắn cũng không miệt mài tìm hiểu thân phận Lãnh Giác. Hơn nữa lúc ấy hắn rõ ràng nhìn ra được Lãnh Giác thật lòng chiếu cố Lăng Vũ, cũng phi thường săn sóc.

Người yêu tốt như vậy, thử hỏi có thể tìm ra người thứ hai ở đâu?

Cho nên hắn cũng không có phòng bị đầu gỗ này. Đương nhiên, nếu Lam Phi biết Minh Hiên, có lẽ hắn sẽ không nói ra câu nói kia.

Đối với Lam Phi lòng hiếu kỳ, Lãnh Giác chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó liền tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Dù sao thân thận sát thủ cũng không phải thuận miệng là có thể nói ra. Không chỉ là lộ ra ngoài chính mình nguy hiểm, cũng sẽ làm tổ chức bị phát hiện. Hắn hiện tại đang đứng ở thời khắc mấu chốt thoát ly khỏi tổ chức. Nếu ở thời khắc mấu chốt xảy ra vấn đề, vậy những gì hắn cùng Hiên lão đại còn có Hàn Mẫn làm đều là uổng phí.

Nghĩ đến Hiên lão đại, Lãnh Giác mày lại càng nhăn. Hắn không biết gần đây Hiên lão đại làm sao vậy, luôn là một bộ dạng thực mỏi mệt. Mỗi lần cùng bọn họ tán gẫu không được vài câu liền sẽ cắt lời bọn họ, sau đó thảo luận kế hoạch mấy giờ.

Hiên lão đại làm hắn cùng Hàn Mẫn phi thường lo lắng. Nhưng vô luận bọn họ hỏi như thế nào, Hiên lão đại cũng ngậm miệng không nói chuyện. Cái này làm cho hắn cùng Hàn Mẫn thực bất đắc dĩ, muốn giúp một tay cũng không thể nào xuống tay, vì thế chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Nhìn Lãnh Giác trước mắt nhíu nhíu mày, Lam Phi buồn bực không biết nên nói cái gì.

Không có tiện nói cứ việc nói thẳng, hà tất lộ ra biểu tình rối rắm chứ?

"Nè, anh rất kỳ quái. Không có tiện nói cứ việc nói thẳng, bổn thiếu gia cũng sẽ không bức anh nói. Thật là!"

Lam Phi có chút khinh thường nói, sau đó còn kèm thêm ánh mắt tỏ vẻ hắn giờ phút này thực khinh bỉ Lãnh Giác.

Thu được ánh mắt khinh bỉ của Lam Phi, Lãnh Giác mới phát hiện mình thế nhưng ở trước mặt người này thất thố. Vì thế hắn liền giả ho che dấu thất thố, sau đó đối với Lam Phi nói:

"Được rồi, mục đích hôm nay tôi tới đã đạt được. Cậu chỉ cần nhớ kỹ vai diễn thì tốt rồi!"

Nói xong Lãnh Giác cũng không để ý tới Lam Phi còn muốn cùng hắn nói chuyện, liền từ cửa sổ thư phòng đi ra ngoài.

Nhìn Lãnh Giác động tác nhanh gọn, Lam Phi đã bị khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Người này quả nhiên lợi hại!

Lam Phi dưới đáy lòng khen ngợi. Mà hiện tại, hắn thực chờ mong Lãnh Giác mang cho hắn tin tức.

Hy vọng là tin tức tốt!

Lam Phi ở trong lòng âm thầm chờ mong.
Tác giả : Phong Nhã
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại