Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 104: Nỗi lòng ba mẹ
Tiếp cuộc gọi, trong lòng Lăng Vũ tò mò.
Sao ba mẹ sớm như vậy đã gọi điện thoại đến đây?
Trước giờ Lăng Vũ đại khái hai ba ngày gọi điện thoại về nhà một lần, hơn nữa đều là buổi tối. Mà ba mẹ nếu muốn tìm cũng sẽ gọi đến vào buổi tối.
Sao hôm nay gọi sớm như vậy?
Lăng Vũ trong lòng nghiền ngẫm, mà đầu bên kia cũng lập tức truyền đến giọng ba Lăng.
“Vũ Nhi, dậy chưa con! Ba đánh thức con hả? Hôm nay không đi làm hẳn là con còn đang ngủ rồi!"
Tiếng cười của ba Lăng vang lên trong điện thoại. Nghe được giọng ba mình, Lăng Vũ tức khắc tỉnh táo, trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, nói:
“Không đâu! Con dậy rồi. Ba, sớm như vậy gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao? Không phải chỉ là gọi điện thoại kêu con rời giường đó chứ?"
Lăng Vũ cười nói, ngữ khí đã có chút làm nũng. Nghe được, ba Lăng sủng nịch bật cười, sau đó nói:
“Nói nhiều! Sớm như vậy gọi điện thoại còn không phải vì mẹ con thúc giục! Chính là muốn sớm như vậy đánh thức con. Lớn rồi cũng không biết tự mình dậy, cũng không biết ngượng ngùng cái gì…"
Ba Lăng mới vừa vừa nói xong, đầu điện thoại bên kia liền vang lên tiếng mẹ Lăng mắng to.
"Ông già… cái ông già này, kêu ông gọi điện thoại cho con trai, còn dong dài như vậy! Ông không nói, để tôi nói! Hừ!"
"Ai! Sao lại thành tôi sai rồi. Ai… Ai… Ai, đừng đoạt điện thoại!"
Chỉ chốc lát sau điện thoại đã bị đổi chủ, sau đó giọng nói hiền lành của mẹ Lăng liền từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Nghe được ở đầu bên kia điện thoại ba mẹ ồn ào một trận, trong lòng Lăng Vũ vô cùng ấm áp. Đây là cuộc sống Lăng Vũ mong muốn nhất. Ba mẹ thân thể khỏe mạnh, vui vẻ mới là nguyện vọng lớn nhất.
“Vũ Nhi, để mẹ nói, cái ông già này là ngại phiền toái, hừ! Đi đi đi, không cần ông ở chỗ này quấy rối! Kêu ông nói ông lại không nói!"
Điện thoại đầu kia, mẹ Lăng còn giận dỗi ba Lăng, sau đó lại là một trận ầm ĩ.
Nghe được điện thoại này, Lăng Vũ một trận buồn cười.
Ba mẹ đúng là luôn ồn ào, từ tuổi trẻ đên nay chính là đều như vậy. Đã sống hơn nửa đời, còn giống như trẻ con làm ầm ĩ. Có lẽ đây là phương thức ở chung của ba mẹ đi.
Lăng Vũ cười, nghĩ đến ba mẹ có thể tương thân tương ái cả đời mà thực vui mừng.
“Vũ Nhi! Vũ Nhi!"
Mẹ Lăng gọi làm Lăng Vũ đang đắm chìm ở trong suy tưởng lập tức phản ứng lại.
“Dạ! Mẹ, Vũ Nhi ở đây! Chuyện gì a? Sớm như vậy!"
Nghe được Lăng Vũ đáp lời, mẹ Lăng lập tức tiếp tục nói:
“Mẹ đang nói sao đột nhiên con không đáp lời? Đã kêu con vài tiếng cũng không thấy con đáp lại."
Mẹ Lăng oán trách, nhưng trong giọng nói vẫn là không thể thiếu sủng nịch. Nghe được mẹ trách cứ, Lăng Vũ nhanh giải thích HuynhHn786.
“Mẹ, vừa rồi là Vũ Nhi không tốt, đang suy nghĩ quá mức nhập tâm! Cho nên không nghe thấy mẹ gọi, hì hì…"
Lăng Vũ nhận sai giải thích, khiến mẹ Lăng cười rất nhiều. Bỗng nhiên nhớ tới mục dích gọi điện thoại, vì thế bà liền nhanh vòng trở về, nói với Lăng Vũ:
“Vũ Nhi, mẹ sớm như vậy gọi điện thoại là muốn cùng con thương lượng một việc. Nhưng quyết định cuối cùng là do con. Con không cần có quá lớn áp lực, mẹ cũng chỉ là hỏi một chút!"
Mẹ Lăng có chút chần chờ, làm Lăng Vũ sinh ra lòng hiếu kỳ, vì thế liền nghiêm túc lên.
“Mẹ liền nói đi! Con nghe đây!"
Lăng Vũ nói, làm mẹ Lăng như là uống thuốc an thần, vì thế liền tiếp tục nói:
“Là thế này, mẹ thấy con tuổi cũng không nhỏ, cũng đã 30 tuổi! Đã tới tuổi nên kết hôn. Con xem con trai bác hai cũng đã có hai đứa con. Có phải con cũng nên suy xét một chút? À, con cũng đừng ngại mẹ quản quá nhiều, cuối cùng đều là xem ý tứ của con!"
Mẹ Lăng thật cẩn thận nói, sau đó liền chờ Lăng Vũ bên này hồi đáp.
Mẹ Lăng nói tức khắc làm Lăng Vũ sững sờ. Vẫn biết ba mẹ hy vọng mình giống con cái gia đình khác, cưới vợ sinh con. Cũng hy vọng mình có gia đình hòa thuận, có người ở cùng, có con nối dõi.
Lăng Vũ biết tâm nguyện của ba mẹ kỳ thật rất đơn giản, chính là hy vọng có thể thấy mình hạnh phúc khi bọn họ còn sống. Nhưng bọn họ không biết, con trai bọn họ đã không cách gì thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này.
Nếu chưa từng gặp được Minh Hiên, Lăng Vũ hoàn toàn có thể khẳng định sẽ gật đầu thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ. Nói không chừng, từ mấy năm trước cũng đã thành hôn, và hiện tại có lẽ đã có con.
Chỉ là thế gian này không có nếu như, mà chính mình cũng không có biện pháp thay đổi sự thật!
Lăng Vũ không có khả năng che lại lương tâm, vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ mà đi tìm một người con gái không yêu kết hôn. Kia không chỉ có là đối lừa ba mẹ, cũng không trách nhiệm với con gái nhà người ta. Lăng Vũ làm không được lừa gạt như vậy, cũng không thể đi huỷ hoại một đời con gái nhà người ta.
Chỉ là hiện tại nên trả lời ba mẹ như thế nào đây? Tuy rằng mẹ vẫn luôn cường điệu nói quyết định cuối cùng đều do mình. Nhưng ba mẹ cũng hy vọng mình có thể cho bọn họ một đáp án. Mình có tài đức gì đâu? Lại may mắn có ba mẹ yêu thương mình như vậy.
Muốn biểu đạt lập trường, lời tới bên miệng vẫn nuốt trở về.
Mà đầu bên kia điện thoại ba Lăng mẹ Lăng cũng có chút lo sợ bất an chờ Lăng Vũ trả lời.
Nhưng Lăng Vũ bên này vẫn luôn trầm mặc, làm mẹ Lăng có chút hối hận vừa rồi xúc động. Mà ba Lăng ở bên cạnh vẫn luôn ám chỉ mẹ Lăng nói sang chuyện khác, không cần đề cập chuyện kia. Nhưng mẹ Lăng mẹ vẫn chờ Lăng Vũ trả lời. Bà hy vọng Lăng Vũ có thể tự mình cho một cái hồi đáp.
Ước chừng yên lặng một phút đồng hồ, Lăng Vũ vẫn không muốn liền như vậy đả kích tâm tình ba mẹ đầu bên kia điện thoại, cho nên quyết định tạm hoãn đề tài này. Lăng Vũ muốn tìm thời gian thích hợp đem sự tình nói cùng ba mẹ. Đặc biệt là tính hướng của mình, Lăng Vũ hy vọng ba mẹ có thể tiếp thu chính mình.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền khôi phục ngữ khí nhẹ nhàng nói với ba mẹ đầu bên kia điện thoại.
“Ba mẹ, nguyên do là nói chuyện này a. Bất quá Vũ Nhi hiện tại còn chưa có suy xét phương diện này. Dù gì hiện tại Vũ Nhi cái gì cũng không có, cho nên hiện tại Vũ Nhi đem tâm tư đặt ở công việc, sự tình kia về sau lại cùng ba mẹ thương lượng đi! Dù sao hiện tại con cũng không phải thực sốt ruột đâu!"
Lăng Vũ tận lực bảo trì ngữ khí vững vàng, không hy vọng ba mẹ đầu kia điện thoại nghe được dị thường.
Lăng Vũ nói làm mẹ Lăng bắt đầu đau lòng. Bà biết đứa con bảo bối là để ý bọn họ, không nghĩ làm bọn họ lo lắng, cho nên không dám đem tâm tư chính mình nói ra. Bất quá bà cũng không nghĩ vạch trần, trong lòng biết đứa con bảo bối của bọn họ yêu thương ba mẹ thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, mẹ Lăng cũng không theo hỏi Lăng Vũ nữa. Sau đó hai mẹ con lại tùy tiện nói chuyện khác, rồi kết thúc cuộc gọi.
Nhìn điện thoại, Lăng Vũ tức khắc giống khí cầu xì hơi, xụi lơ ngã trên giường. Nghĩ chính mình là nên tìm thời gian nói chuyện cùng ba mẹ. Mình không có khả năng vẫn luôn dùng lý do thoái thác ba mẹ.
Mà bên này, ba Lăng mẹ Lăng sau khi kết thúc cuộc gọi, liền bắt đầu oán giận nhau.
“Tôi nói rồi, bà sao còn muốn đi hỏi Vũ Nhi cái sự tình kia. Bà lại không phải không biết Vũ Nhi là… là… là thích... chính là… là… đồng tính! Bà còn đi khó xử con nó làm gì? Ai…"
Nghĩ đến tính hướng của Lăng Vũ, ba Lăng có chút bất đắc dĩ thở dài. Mà mẹ Lăng nghe được ba Lăng oán giận trong lòng cũng không chịu nổi.
“Ông à, tôi cũng chính là muốn xác định một chút mà thôi. Ông nhìn xem, Vũ Nhi hiện tại vẫn là một mình. Tôi lo lắng…"
Mẹ Lăng còn chưa nói xong, nước mắt liền rớt xuống. Ba Lăng thấy lập tức liền luống cuống, sau đó lập tức ngồi bên cạnh an ủi mẹ Lăng.
“Chúng ta hiện tại đã 50 mấy tuổi! Còn chưa tới 60 tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn có chút già, nhưng chúng ta không phải còn rất tinh thần sao! Cho nên, bà không cần nghĩ nhiều những cái đó được không, chỉ cần Vũ Nhi thời điểm ở bên chúng ta sống vui vẻ là được, chuyện khác chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều."
Ba Lăng tuy rằng nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn không phải thực để ý, nhưng từ đôi mắt già nua vẫn có thể nhìn ra được lo lắng.
Ông cũng lo lắng sau khi hai người không còn, sẽ không còn ai có thể giống bọn họ dụng tâm đi chiếu cố Vũ Nhi. Ông cũng lo lắng Vũ Nhi sau khi bọn họ đi rồi, vẫn là sống một người lẻ loi hiu.
Tuy rằng bọn họ hiện tại còn chưa đến 60, nhưng bọn họ rõ ràng cảm giác được thân thể của mình ngày sau không bằng ngày trước. Cho nên ông có thể hiểu ý tưởng vợ của mình. Nhưng ông cần biểu hiện kiên cường, bằng không, hai người đều sẽ suy sụp, đến lúc đó sẽ làm đứa con ở xa lo lắng.
“Ông già, ông nói đi, Vũ Nhi sẽ tìm được người giống người lúc trước, thực săn sóc nó không? Tôi không muốn Vũ Nhi về sau một người lẻ loi hiu quạnh cả đời!"
Mẹ Lăng mẹ dùng ngữ khí mang theo một ít khóc nức nở nói với ba Lăng. Nhưng ai có thể biết trước được? Ba Lăng cũng không biết.
Sao ba mẹ sớm như vậy đã gọi điện thoại đến đây?
Trước giờ Lăng Vũ đại khái hai ba ngày gọi điện thoại về nhà một lần, hơn nữa đều là buổi tối. Mà ba mẹ nếu muốn tìm cũng sẽ gọi đến vào buổi tối.
Sao hôm nay gọi sớm như vậy?
Lăng Vũ trong lòng nghiền ngẫm, mà đầu bên kia cũng lập tức truyền đến giọng ba Lăng.
“Vũ Nhi, dậy chưa con! Ba đánh thức con hả? Hôm nay không đi làm hẳn là con còn đang ngủ rồi!"
Tiếng cười của ba Lăng vang lên trong điện thoại. Nghe được giọng ba mình, Lăng Vũ tức khắc tỉnh táo, trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, nói:
“Không đâu! Con dậy rồi. Ba, sớm như vậy gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao? Không phải chỉ là gọi điện thoại kêu con rời giường đó chứ?"
Lăng Vũ cười nói, ngữ khí đã có chút làm nũng. Nghe được, ba Lăng sủng nịch bật cười, sau đó nói:
“Nói nhiều! Sớm như vậy gọi điện thoại còn không phải vì mẹ con thúc giục! Chính là muốn sớm như vậy đánh thức con. Lớn rồi cũng không biết tự mình dậy, cũng không biết ngượng ngùng cái gì…"
Ba Lăng mới vừa vừa nói xong, đầu điện thoại bên kia liền vang lên tiếng mẹ Lăng mắng to.
"Ông già… cái ông già này, kêu ông gọi điện thoại cho con trai, còn dong dài như vậy! Ông không nói, để tôi nói! Hừ!"
"Ai! Sao lại thành tôi sai rồi. Ai… Ai… Ai, đừng đoạt điện thoại!"
Chỉ chốc lát sau điện thoại đã bị đổi chủ, sau đó giọng nói hiền lành của mẹ Lăng liền từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Nghe được ở đầu bên kia điện thoại ba mẹ ồn ào một trận, trong lòng Lăng Vũ vô cùng ấm áp. Đây là cuộc sống Lăng Vũ mong muốn nhất. Ba mẹ thân thể khỏe mạnh, vui vẻ mới là nguyện vọng lớn nhất.
“Vũ Nhi, để mẹ nói, cái ông già này là ngại phiền toái, hừ! Đi đi đi, không cần ông ở chỗ này quấy rối! Kêu ông nói ông lại không nói!"
Điện thoại đầu kia, mẹ Lăng còn giận dỗi ba Lăng, sau đó lại là một trận ầm ĩ.
Nghe được điện thoại này, Lăng Vũ một trận buồn cười.
Ba mẹ đúng là luôn ồn ào, từ tuổi trẻ đên nay chính là đều như vậy. Đã sống hơn nửa đời, còn giống như trẻ con làm ầm ĩ. Có lẽ đây là phương thức ở chung của ba mẹ đi.
Lăng Vũ cười, nghĩ đến ba mẹ có thể tương thân tương ái cả đời mà thực vui mừng.
“Vũ Nhi! Vũ Nhi!"
Mẹ Lăng gọi làm Lăng Vũ đang đắm chìm ở trong suy tưởng lập tức phản ứng lại.
“Dạ! Mẹ, Vũ Nhi ở đây! Chuyện gì a? Sớm như vậy!"
Nghe được Lăng Vũ đáp lời, mẹ Lăng lập tức tiếp tục nói:
“Mẹ đang nói sao đột nhiên con không đáp lời? Đã kêu con vài tiếng cũng không thấy con đáp lại."
Mẹ Lăng oán trách, nhưng trong giọng nói vẫn là không thể thiếu sủng nịch. Nghe được mẹ trách cứ, Lăng Vũ nhanh giải thích HuynhHn786.
“Mẹ, vừa rồi là Vũ Nhi không tốt, đang suy nghĩ quá mức nhập tâm! Cho nên không nghe thấy mẹ gọi, hì hì…"
Lăng Vũ nhận sai giải thích, khiến mẹ Lăng cười rất nhiều. Bỗng nhiên nhớ tới mục dích gọi điện thoại, vì thế bà liền nhanh vòng trở về, nói với Lăng Vũ:
“Vũ Nhi, mẹ sớm như vậy gọi điện thoại là muốn cùng con thương lượng một việc. Nhưng quyết định cuối cùng là do con. Con không cần có quá lớn áp lực, mẹ cũng chỉ là hỏi một chút!"
Mẹ Lăng có chút chần chờ, làm Lăng Vũ sinh ra lòng hiếu kỳ, vì thế liền nghiêm túc lên.
“Mẹ liền nói đi! Con nghe đây!"
Lăng Vũ nói, làm mẹ Lăng như là uống thuốc an thần, vì thế liền tiếp tục nói:
“Là thế này, mẹ thấy con tuổi cũng không nhỏ, cũng đã 30 tuổi! Đã tới tuổi nên kết hôn. Con xem con trai bác hai cũng đã có hai đứa con. Có phải con cũng nên suy xét một chút? À, con cũng đừng ngại mẹ quản quá nhiều, cuối cùng đều là xem ý tứ của con!"
Mẹ Lăng thật cẩn thận nói, sau đó liền chờ Lăng Vũ bên này hồi đáp.
Mẹ Lăng nói tức khắc làm Lăng Vũ sững sờ. Vẫn biết ba mẹ hy vọng mình giống con cái gia đình khác, cưới vợ sinh con. Cũng hy vọng mình có gia đình hòa thuận, có người ở cùng, có con nối dõi.
Lăng Vũ biết tâm nguyện của ba mẹ kỳ thật rất đơn giản, chính là hy vọng có thể thấy mình hạnh phúc khi bọn họ còn sống. Nhưng bọn họ không biết, con trai bọn họ đã không cách gì thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này.
Nếu chưa từng gặp được Minh Hiên, Lăng Vũ hoàn toàn có thể khẳng định sẽ gật đầu thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ. Nói không chừng, từ mấy năm trước cũng đã thành hôn, và hiện tại có lẽ đã có con.
Chỉ là thế gian này không có nếu như, mà chính mình cũng không có biện pháp thay đổi sự thật!
Lăng Vũ không có khả năng che lại lương tâm, vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ mà đi tìm một người con gái không yêu kết hôn. Kia không chỉ có là đối lừa ba mẹ, cũng không trách nhiệm với con gái nhà người ta. Lăng Vũ làm không được lừa gạt như vậy, cũng không thể đi huỷ hoại một đời con gái nhà người ta.
Chỉ là hiện tại nên trả lời ba mẹ như thế nào đây? Tuy rằng mẹ vẫn luôn cường điệu nói quyết định cuối cùng đều do mình. Nhưng ba mẹ cũng hy vọng mình có thể cho bọn họ một đáp án. Mình có tài đức gì đâu? Lại may mắn có ba mẹ yêu thương mình như vậy.
Muốn biểu đạt lập trường, lời tới bên miệng vẫn nuốt trở về.
Mà đầu bên kia điện thoại ba Lăng mẹ Lăng cũng có chút lo sợ bất an chờ Lăng Vũ trả lời.
Nhưng Lăng Vũ bên này vẫn luôn trầm mặc, làm mẹ Lăng có chút hối hận vừa rồi xúc động. Mà ba Lăng ở bên cạnh vẫn luôn ám chỉ mẹ Lăng nói sang chuyện khác, không cần đề cập chuyện kia. Nhưng mẹ Lăng mẹ vẫn chờ Lăng Vũ trả lời. Bà hy vọng Lăng Vũ có thể tự mình cho một cái hồi đáp.
Ước chừng yên lặng một phút đồng hồ, Lăng Vũ vẫn không muốn liền như vậy đả kích tâm tình ba mẹ đầu bên kia điện thoại, cho nên quyết định tạm hoãn đề tài này. Lăng Vũ muốn tìm thời gian thích hợp đem sự tình nói cùng ba mẹ. Đặc biệt là tính hướng của mình, Lăng Vũ hy vọng ba mẹ có thể tiếp thu chính mình.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền khôi phục ngữ khí nhẹ nhàng nói với ba mẹ đầu bên kia điện thoại.
“Ba mẹ, nguyên do là nói chuyện này a. Bất quá Vũ Nhi hiện tại còn chưa có suy xét phương diện này. Dù gì hiện tại Vũ Nhi cái gì cũng không có, cho nên hiện tại Vũ Nhi đem tâm tư đặt ở công việc, sự tình kia về sau lại cùng ba mẹ thương lượng đi! Dù sao hiện tại con cũng không phải thực sốt ruột đâu!"
Lăng Vũ tận lực bảo trì ngữ khí vững vàng, không hy vọng ba mẹ đầu kia điện thoại nghe được dị thường.
Lăng Vũ nói làm mẹ Lăng bắt đầu đau lòng. Bà biết đứa con bảo bối là để ý bọn họ, không nghĩ làm bọn họ lo lắng, cho nên không dám đem tâm tư chính mình nói ra. Bất quá bà cũng không nghĩ vạch trần, trong lòng biết đứa con bảo bối của bọn họ yêu thương ba mẹ thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, mẹ Lăng cũng không theo hỏi Lăng Vũ nữa. Sau đó hai mẹ con lại tùy tiện nói chuyện khác, rồi kết thúc cuộc gọi.
Nhìn điện thoại, Lăng Vũ tức khắc giống khí cầu xì hơi, xụi lơ ngã trên giường. Nghĩ chính mình là nên tìm thời gian nói chuyện cùng ba mẹ. Mình không có khả năng vẫn luôn dùng lý do thoái thác ba mẹ.
Mà bên này, ba Lăng mẹ Lăng sau khi kết thúc cuộc gọi, liền bắt đầu oán giận nhau.
“Tôi nói rồi, bà sao còn muốn đi hỏi Vũ Nhi cái sự tình kia. Bà lại không phải không biết Vũ Nhi là… là… là thích... chính là… là… đồng tính! Bà còn đi khó xử con nó làm gì? Ai…"
Nghĩ đến tính hướng của Lăng Vũ, ba Lăng có chút bất đắc dĩ thở dài. Mà mẹ Lăng nghe được ba Lăng oán giận trong lòng cũng không chịu nổi.
“Ông à, tôi cũng chính là muốn xác định một chút mà thôi. Ông nhìn xem, Vũ Nhi hiện tại vẫn là một mình. Tôi lo lắng…"
Mẹ Lăng còn chưa nói xong, nước mắt liền rớt xuống. Ba Lăng thấy lập tức liền luống cuống, sau đó lập tức ngồi bên cạnh an ủi mẹ Lăng.
“Chúng ta hiện tại đã 50 mấy tuổi! Còn chưa tới 60 tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn có chút già, nhưng chúng ta không phải còn rất tinh thần sao! Cho nên, bà không cần nghĩ nhiều những cái đó được không, chỉ cần Vũ Nhi thời điểm ở bên chúng ta sống vui vẻ là được, chuyện khác chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều."
Ba Lăng tuy rằng nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn không phải thực để ý, nhưng từ đôi mắt già nua vẫn có thể nhìn ra được lo lắng.
Ông cũng lo lắng sau khi hai người không còn, sẽ không còn ai có thể giống bọn họ dụng tâm đi chiếu cố Vũ Nhi. Ông cũng lo lắng Vũ Nhi sau khi bọn họ đi rồi, vẫn là sống một người lẻ loi hiu.
Tuy rằng bọn họ hiện tại còn chưa đến 60, nhưng bọn họ rõ ràng cảm giác được thân thể của mình ngày sau không bằng ngày trước. Cho nên ông có thể hiểu ý tưởng vợ của mình. Nhưng ông cần biểu hiện kiên cường, bằng không, hai người đều sẽ suy sụp, đến lúc đó sẽ làm đứa con ở xa lo lắng.
“Ông già, ông nói đi, Vũ Nhi sẽ tìm được người giống người lúc trước, thực săn sóc nó không? Tôi không muốn Vũ Nhi về sau một người lẻ loi hiu quạnh cả đời!"
Mẹ Lăng mẹ dùng ngữ khí mang theo một ít khóc nức nở nói với ba Lăng. Nhưng ai có thể biết trước được? Ba Lăng cũng không biết.
Tác giả :
Phong Nhã