Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 77
Gặp nam nhân không nói lời nào, Vĩnh Trình chế trụ thắt lưng nam nhân, đỉnh hai cái: "Kỳ thật tối hôm qua anh cũng có cảm giác, tôi không chán ghét cùng anh làm." Hắn hôn hai mái nam nhân, giống như âu yếm tình nhân, làm cho nam nhân cả người cứng ngắc.
"Nói bậy!" Nam nhân mạnh miệng không chịu thừa nhận, kỳ thật tối hôm qua hắn không nhớ rõ lắm, nhưng là cảm giác hình như cũng không tệ, hắn hình như còn rên rỉ....
Nam nhân cảm thấy mất mặt, dùng chăn bao lấy đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi.... Tôi không cảm giác..."
"Vậy có muốn lúc thanh tỉnh thử lại không?" Vĩnh Trình giật lấy tấm chăn che đầu của nam nhân, xoay người ôm lấy nam nhân, "Không nghĩ đến anh còn thẹn thùng như vậy, tôi thích..." Anh cười nhẹ tựa đào chôn vào cổ nam nhân, nhẹ nhàng ma xét, sợi tóc mềm mại kích thích da thịt mẫn cảm của nam nhân.
Nhận thấy nam nhân thân thể biến hóa, anh biết kỳ thật nam nhân cũng là có cảm giác, anh vuốt ve từng milimet cơ thể của nam nhân, dán vào tai nam nhân nói: "Anh phải phụ trách tôi đó." Anh biết nam nhân sẽ không cự tuyệt mình, nam nhân rất thiện lương, cũng rất yếu đuối.
Lâm Mộ Thiên trong đầu lộn vộn, nhưngtoois hôm qua hắn địch thực là cùng Vĩnh Trình bên ngoài..., nhưng trí nhớ tối hôm qua cũng không làm cho hắn chán ghét, nam nhân phiền não bản thân thế nhưng nhớ rõ cao trào khoái ý đêm qua, thật là hết cứu nổi rồi!
Hắn còn đang hoang mang, Vĩnh Trình đã hàm trụ đôi môi hắn, tinh tế liếm hôn, động tác không thô bạo này khiến nam nhân lâm vào mê mang...
Hắn thế nhưng không chán ghét Vĩnh Trình hôn...
Ngày đó, nam nhân bị Vĩnh Trình quấn quýt lấy cả ngày, Vĩnh Trình chính là không cho hắn xuống giường, nam nhân tại tình ái kịch liệt phóng thích, thế công của Vĩnh Trình tuy rằng không tính là ôn nhu, nhưng còn hơn cường đoạt thô bạo của Vĩnh Trình, khiến cho nam nhân dễ chịu rất nhiều, nam nhân cuối cùng cũng buông tha chống cự, dù sao hắn có phản kháng thì cũng vô ích, khiến cho nam nhân cảm thấy may mắn là Vĩnh Trình còn bận tâm đến cảm thụ của hắn.
Một tuần sau, mỗi đêm nam nhân về nhà, Vĩnh Trình đô hội ngênh đón hắn, hơn nữa Vĩnh Trình đối với nam nhân càng ngày càng tốt, nam nhân cũng không cự tuyệt hảo ý của Vĩnh Trình, hắn nhìn đến Vĩnh Trình dần dần thay đổi, từng là một kẻ có có chút thô bạo, cũng sẽ hỏi xem tâm tình của hắn, ngẫu nhiên nam nhân cũng sẽ kể cho Vĩnh Trình nghe chút chuyện đã xảy ra, Vĩnh Trình đều thực nhìn nam nhân, lắng nghe nam nhân, điều này khiến hắn trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, đó là những việc mà nam nhân cùng Tâm Nghi chưa bao giờ xảy ra.
Tâm Nghi đi công tác còn chưa trở về, mỗi ngày buổi tối Vĩnh Trình lại tìm cách đi lên giường nam nhân, nam nhân dở khóc dở cười, ngủ được một lúc, thường xuyên bị Vĩnh Trình đánh thức, lsuc đó Vĩnh Trình sẽ lộ ra nụ cười tà mị, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, tựa như một con sói đói khát chưa được ăn no, trong mắt không ngừng lóe lên quang mang có tên là dục vọng.
Để rồi cuối cùng, nam nhân đều khiến nam nhân rên rỉ, nam nhân cũng luôn trùm chăn che hết mặt, nam nhân càng xấu hổ, anh lại càng thêm lớn gan, ngày lâu, Vĩnh Trình từ trước đến nên luôn độc lập, trở nên bắt đầu ỷ lại nam nhân.
"Nói bậy!" Nam nhân mạnh miệng không chịu thừa nhận, kỳ thật tối hôm qua hắn không nhớ rõ lắm, nhưng là cảm giác hình như cũng không tệ, hắn hình như còn rên rỉ....
Nam nhân cảm thấy mất mặt, dùng chăn bao lấy đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi.... Tôi không cảm giác..."
"Vậy có muốn lúc thanh tỉnh thử lại không?" Vĩnh Trình giật lấy tấm chăn che đầu của nam nhân, xoay người ôm lấy nam nhân, "Không nghĩ đến anh còn thẹn thùng như vậy, tôi thích..." Anh cười nhẹ tựa đào chôn vào cổ nam nhân, nhẹ nhàng ma xét, sợi tóc mềm mại kích thích da thịt mẫn cảm của nam nhân.
Nhận thấy nam nhân thân thể biến hóa, anh biết kỳ thật nam nhân cũng là có cảm giác, anh vuốt ve từng milimet cơ thể của nam nhân, dán vào tai nam nhân nói: "Anh phải phụ trách tôi đó." Anh biết nam nhân sẽ không cự tuyệt mình, nam nhân rất thiện lương, cũng rất yếu đuối.
Lâm Mộ Thiên trong đầu lộn vộn, nhưngtoois hôm qua hắn địch thực là cùng Vĩnh Trình bên ngoài..., nhưng trí nhớ tối hôm qua cũng không làm cho hắn chán ghét, nam nhân phiền não bản thân thế nhưng nhớ rõ cao trào khoái ý đêm qua, thật là hết cứu nổi rồi!
Hắn còn đang hoang mang, Vĩnh Trình đã hàm trụ đôi môi hắn, tinh tế liếm hôn, động tác không thô bạo này khiến nam nhân lâm vào mê mang...
Hắn thế nhưng không chán ghét Vĩnh Trình hôn...
Ngày đó, nam nhân bị Vĩnh Trình quấn quýt lấy cả ngày, Vĩnh Trình chính là không cho hắn xuống giường, nam nhân tại tình ái kịch liệt phóng thích, thế công của Vĩnh Trình tuy rằng không tính là ôn nhu, nhưng còn hơn cường đoạt thô bạo của Vĩnh Trình, khiến cho nam nhân dễ chịu rất nhiều, nam nhân cuối cùng cũng buông tha chống cự, dù sao hắn có phản kháng thì cũng vô ích, khiến cho nam nhân cảm thấy may mắn là Vĩnh Trình còn bận tâm đến cảm thụ của hắn.
Một tuần sau, mỗi đêm nam nhân về nhà, Vĩnh Trình đô hội ngênh đón hắn, hơn nữa Vĩnh Trình đối với nam nhân càng ngày càng tốt, nam nhân cũng không cự tuyệt hảo ý của Vĩnh Trình, hắn nhìn đến Vĩnh Trình dần dần thay đổi, từng là một kẻ có có chút thô bạo, cũng sẽ hỏi xem tâm tình của hắn, ngẫu nhiên nam nhân cũng sẽ kể cho Vĩnh Trình nghe chút chuyện đã xảy ra, Vĩnh Trình đều thực nhìn nam nhân, lắng nghe nam nhân, điều này khiến hắn trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, đó là những việc mà nam nhân cùng Tâm Nghi chưa bao giờ xảy ra.
Tâm Nghi đi công tác còn chưa trở về, mỗi ngày buổi tối Vĩnh Trình lại tìm cách đi lên giường nam nhân, nam nhân dở khóc dở cười, ngủ được một lúc, thường xuyên bị Vĩnh Trình đánh thức, lsuc đó Vĩnh Trình sẽ lộ ra nụ cười tà mị, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, tựa như một con sói đói khát chưa được ăn no, trong mắt không ngừng lóe lên quang mang có tên là dục vọng.
Để rồi cuối cùng, nam nhân đều khiến nam nhân rên rỉ, nam nhân cũng luôn trùm chăn che hết mặt, nam nhân càng xấu hổ, anh lại càng thêm lớn gan, ngày lâu, Vĩnh Trình từ trước đến nên luôn độc lập, trở nên bắt đầu ỷ lại nam nhân.
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân