Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 231
Dần dần, Vĩnh Trình cũng phát hiện nam nhân không còn giãy dụa, nhưng hắn hôn vẫn rất mãnh liệt, giống như muốn hòa tan đối phương. Nụ hôn này tràn ngập nhiệt tình, nam nhân tùy ý hắn hôn, hai mắt kinh ngạc cũng dần dần trở nên bình tĩnh.
May mắn không phải người xa lạ, người hôn y là Vĩnh Trình, nên y không cần để ý như vậy.
Đến khi Vĩnh Trình hôn đủ mới chậm rãi buông y ra, hơi thở y gấp gáp, hai mắt ướt át nhìn Vĩnh Trình. Y cũng không xác định Vĩnh Trình có nhận ra y hay không, hay là Vĩnh Trình liền đem y trở thành con mồi đêm nay.
Nghĩ đến đây trong lòng nam nhân không tự chủ trở nên bi ai. Từ lâu tới nay y vẫn cùng Vĩnh Trình duy trì quan hệ thể xác, thậm chí cho tới bây giờ y cũng chưa nghe Vĩnh Trình nói qua mấy lời linh tinh như “Tôi thích anh". Kỳ thật ở trong lòng nam nhân rất bất an, y không có tư cách đi chứng thực, bởi vì bản thân y cũng mắc ở giữa những người xuất sắc, dây dưa không rõ.
“Cậu có biết tôi là ai không?" Lâm Mộ Thiên chậm rãi mở miệng, giọng y lộ ra vài phần run run.
Vĩnh Trình cúi đầu hôn cằm nam nhân, cắn cắn môi dưới của nam nhân như trừng phạt: “Tôi đương nhiên biết anh là ai, bằng không sao lại kéo anh vào đây, lại càng sẽ không hôn anh." Hắn nói xong liền ngậm môi dưới của nam nhân, đầu lưỡi nhiệt tình ở môi nam nhân trượt qua lại.
Thật tình sắc……
Lâm Mộ Thiên hoài nghi nhìn hắn, Vĩnh Trình rốt cuộc có phải thật sự nhận ra y hay không? Hiện tại y đang đeo mặt nạ, ngay cả Thư Diệu cũng không nhận ra y, Vĩnh Trình cứ như vậy khẳng định là y sao? (anh nào lại ko nhận ra thúc chứ =.,=)
“Sao tôi lại không nhận ra anh, anh là bà xã của tôi." trên khuôn mặt anh tuấn của Vĩnh Trình lộ ra nụ cười soái khí. Hắn vuốt ve thắt lưng nam nhân, động tác ái muội lại thong thả: “Từng địa phương trên người anh tôi đều sờ qua, thân hình của anh, tôi đương nhiên có thể phân biệt được, hơn nữa……"
“Hơn nữa cái gì?" Lâm Mộ Thiên cũng bắt đầu tò mò.
Vĩnh Trình nhướn mày nhìn y vài vòng khiến nam nhân thật ngượng ngùng, ngay tại lúc nam nhân xấu hổ muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm sát nam nhân: “Hơn nữa anh còn rất thẹn thùng, nghe thấy tiếng động kia, nhìn thấy hình ảnh kia, bước chân đều nhanh chóng thoát đi, quan trọng hơn là……" Hắn làm cho lưng nam nhân dán lên tấm gương chiếu hậu.
Nam nhân ngừng thở, đợi Vĩnh Trình nói.
Vĩnh Trình cởi dây lưng của nam nhân ra, áo nam nhân nới lỏng bị Vĩnh Trình chậm rãi mở rộng ra, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà thưởng thức thân thể nam nhân. Làn da màu mật ong như ẩn như hiện dưới trang phục quốc vương hoa lệ. Ánh mắt Vĩnh Trình lưu luyến trên thân thể rắn chắc của nam nhân, phát hiện nam nhân sốt ruột nhìn hắn, hắn tiến sát thân thể nam nhân, bộ vị kia đỉnh ở dưới thân nam nhân.
Này đúng là sắc lang……
Ánh mắt Lâm Mộ Thiên lấp lóe, không có nghe đến câu trả lời của Vĩnh Trình. Y đương nhiên rất sốt ruột, nhưng rất nhanh giọng nói của Vĩnh Trình ngay tại bên tai y vang lên……
“Quan trọng hơn là, tôi hiểu anh, hiểu thân thể của anh, đương nhiên có thể nhận ra anh." Vĩnh Trình vừa nói vừa đẩy trói buộc trước ngực nam nhân ra, làm cho thân thể rắn chắc lại mềm dẻo của nam nhân bại lộ ở trong không khí.
“Tôi không biết tối nay là loại yến tiệc này, nếu biết, tôi khẳng định sẽ không tới." Lâm Mộ Thiên nói ra suy nghĩ trong lòng, cảm giác được Vĩnh Trình tăng thêm khí lực đặt ở trên người y. Ngực y trở nên hơi nặng, không thích ứng “ưm" vài tiếng.
Nam nhân lấy tay chống ngực Vĩnh Trình, đẩy cũng đẩy không được. Vĩnh Trình căn bản không vội tháo mặt nạ của nam nhân xuống, hai tay ôm eo nam nhân chậm rãi trượt, bàn tay to có thể nắm quả bóng rổ, bao trùm trên ngực nam nhân, ái muội vuốt ve……
“Cậu…… chính sự của cậu xong rồi?" Nam nhân xấu hổ nói sang chuyện khác, y thật ngượng ngùng, bị người nhu đến nhu đi như vậy làm cho y cảm thấy thật xấu hổ, lại thật bất đắc dĩ.
Y nhớ rõ mấy hôm trước Vĩnh Trình nói với y trên thuyền có một khách hàng lớn, chờ hắn thu xếp xong vị khách này sẽ đến tìm y. Nếu Vĩnh Trình tìm đến y sớm một chút… bão táp đêm đó nếu Vĩnh Trình ở bên cạnh y, y sẽ không cùng Thanh Dương phát sinh loại quan hệ không dám nhìn người kia. Trong lòng nam nhân nổi lên chua xót, ánh mắt không khỏi đỏ lên, rất nhỏ nghẹn ngào.
“Uh, xong rồi."
Hôm nay, tâm tình Vĩnh Trình rất tốt, bởi vì nam nhân đối với “Người xa lạ" có phản kháng. Tuy biết nam nhân bảo thủ, nhưng tự mình trải qua sau vẫn cảm thấy rất tuyệt, nhất là phản ứng sau khi nam nhân biết là hắn, làm cho hắn thật vừa lòng. Xem ra nam nhân Lâm Mộ Thiên này cuối cùng thông suốt rồi. Chuyện này thật làm cho tâm tình Vĩnh Trình trở nên không chê vào đâu được.
“Ngày mai sẽ rời thuyền, tôi còn không biết lần sau khi nào mới có thể gặp anh, tối nay chúng ta có cả một đêm, tôi nghĩ……"
“Đừng nghĩ." Lâm Mộ Thiên lập tức ngăn cản Vĩnh Trình tiếp tục nói. Y đương nhiên biết Vĩnh Trình tại thời điểm này đang nghĩ cái gì, này còn không rõ sao? Thế nhưng, y sao có thể vừa mới xuống giường Thanh Dương, lại bò lên giường Vĩnh Trình chứ?
“Tôi muốn trò chuyện với anh, anh bảo tôi đừng nghĩ, tôi đây cũng chỉ đành dùng hành động trả lời thôi." Vĩnh Trình cố ý vặn vẹo ý tứ nam nhân. Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân bất đắc dĩ lại lo lắng, hắn lại càng muốn trêu cợt y. Hắn đem nam nhân để lên gương soi, cởi ra từng lớp áo của nam nhân, nhìn thấy nam nhân tay chân luống cuống, hắn còn cố ý nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm nam nhân: “Bã xã, đây chính là tự anh yêu cầu, tôi đây sẽ không khách khí."
Lâm Mộ Thiên xấu hổ muốn che mặt, người này như thế nào cơ khát như vậy chứ, cứ như thật lâu không…… Thật lâu không phát tiết vậy, sao cứ mỗi lần Vĩnh Trình nhìn thấy y, liền thật giống như lang đói thấy thịt…… (=..= ba nào ko thế)
“Xin cậu không cần gọi bậy, tôi không phải bà xã cậu, tôi là đàn ông, hơn nữa tuổi còn lớn hơn so với cậu." Nam nhân không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, đáng tiếc đều vô dụng. Chỉ cần Vĩnh Trình hưng trí nổi lên, ngẫu nhiên sẽ gọi y như vậy, y thật không có biện pháp.
Vĩnh Trình căn bản nghe không vào nam nhân đang nói cái gì, hắn vuốt ve thân thể nam nhân, nghe thấy tiếng nam nhân hút không khí hắn xem như thắng lợi. Vì không để nam nhân tiếp tục vô nghĩa, hắn rõ ràng dùng môi ngăn chặn miệng nam nhân, trong nụ hôn mềm mại và ôn nhu lại mang theo cường ngạnh mà bá đạo, khiến nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng ngâm nhỏ vụn.
Trang phục quốc vương mà y đang mặc bị cởi ra từng cái, giầy và quần cũng bị cởi, cái lưng trần trụi của y dán lên tấm thủy tinh lạnh như băng, thân thể ngay trước lộ ra, trọn vẹn rơi vào cái ôm của Vĩnh Trình. Y nghiêng cúi đầu tìm được chút không khí mới mẻ, Vĩnh Trình vuốt ve làm cho y nhịn không được run run.
Chính vì thế Vĩnh Trình mới ghé vào lỗ tai y nói như vậy: “Anh càng ngày càng mẫn cảm." giọng nói trầm thấp dễ nghe vờn quanh tai y, khi Vĩnh Trình cầm dục vọng của y, y nhịn không được từ xoang mũi khẽ hừ một tiếng, nắm chặt trang phục “Giáo hoàng" hoa mỹ của Vĩnh Trình. Những phụ kiện nhỏ nhắn đính trên áo như có như không chạm vào da nam nhân, làm cho nam nhân đeo mặt nạ không kìm được lắc đầu.
Vĩnh Trình gắt gao hôn, quấn quít lấy đôi môi nam nhân, không cho nam nhân dời đi chút nào. Đầu lưỡi quấn quít cũng trở nên không có chỗ để trốn, nam nhân thả lỏng tùy ý đối phương hôn. Một bàn tay Vĩnh Trình trấn an ngay trước đã cứng của nam nhân, một bàn tay trượt về địa phương bí ẩn phía sau của nam nhân, chen vào thân thể nam nhân. Nương theo nhiệt dịch được phân bố trong cơ thể nam nhân, hắn không ngừng tăng thêm ngón tay, chậm rãi cử động bên trong nam nhân, khi ngón tay chạm đến nội vách tường ướt mềm thì Vĩnh Trình ngừng thở.
Hắn hôn môi nam nhân, hàm hồ nói: “Anh nóng quá, ngón tay của tôi đều bị anh hòa tan." ngôn ngữ trắng trợn của hắn làm cho thân thể nam nhân căng chặt, ngón tay hắn bị kẹp càng chặt.
Hơi thở nam nhân hỗn loạn, bị hôn không biết làm sao. Y hơi trợn tròn mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt anh tuấn hoàn mỹ không tỳ vết của Vĩnh Trình, đồng thời cảm giác được ba ngón tay ở trong thân thể y chuyển động, ái muội nhẹ ấn nội vách tường của y.
Không cần ấn……
Không cần ấn nơi đó……
Thân thể nam nhân không biết là vì xấu hổ mà run run, hay là vì khoái cảm mà run run, Vĩnh Trình rất nhanh liền rút ngón tay chôn ở trong cơ thể của nam nhân ra. Hắn nâng một chân của nam nhân lên, làm cho chân sau của nam nhân vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, tư thế như vậy làm cho nam nhân chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn. Hắn đem dục vọng sớm cương của mình để ở huyệt khẩu của nam nhân, chậm rãi đẩy mạnh vào con đường nóng cháy kia……
Phía sau nam nhân là tấm thủy tinh lạnh như băng, trước người trần trụi lại bị trang sức trên quần áo Vĩnh Trình đâm vào đau khổ không chịu nổi. Áo y đã trượt xuống tới cánh tay, hơn nửa người đều trần trụi bại lộ ở bên ngoài, áo Vĩnh Trình cũng mở rộng, hỗn độn nhưng cũng rất có hình. Khuông ngực lửa nóng dán vào nhau, khi Vĩnh Trình dùng lực đỉnh vào thân thể nam nhân, cảm giác tê ngứa trong cơ thể nam nhân càng rõ ràng hơn. Cả người nam nhân đều di động về phía trước, phương thức yêu thương nhiệt tình của Vĩnh Trình làm cho y chỉ có thể nhón một chân dưới sàn. Vĩnh Trình đỉnh đến mức giọng của nam nhân đều rung rung, thúc nam nhân nửa thân trần ngã vào trên người hắn.
Nơi gắn kết của hai người phát ra tiếng vang dâm mỹ “Phốc chi" “Phốc chi" làm người ta mặt đỏ tim đập. Mà đúng lúc vào thời khắc dâm loạn này, cửa phòng lại bị đẩy ra…… (=..= lại bị bắt gian)
Lâm Việt mặc trang phục vương tử quý tộc, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn đẩy cửa tiến vào. Bên ngoài quá ồn ào, hắn muốn tìm một nơi thanh tĩnh một chút, hơn nữa vừa rồi hắn thấy Thư Diệu có mặt. Hắn vốn không muốn tham gia loại yến tiệc này, nếu không phải lão sắc quỷ _ đối tác của hắn đối với yến tiệc lần này phi thường cảm thấy hứng thú, thì hắn đã không không có việc gì lại chạy đến đây, hắn tình nguyện trở về bồi bồi nam nhân.
Vốn muốn tìm một nơi im lặng chờ lão sắc quỷ kia xong “chuyện" nhưng làm cho Lâm Việt ngoài ý muốn đó là…… Hắn vừa đẩy cửa ra, liền gặp ngay được một màn hương diễm này……
Nháy mắt.
Sắc mặt Lâm Việt đột nhiên âm trầm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người đang đắm chìm trong khoái cảm. Hai tròng mắt nâu của hắn trở nên sâu thẳm, trong đôi mắt kia tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
May mắn không phải người xa lạ, người hôn y là Vĩnh Trình, nên y không cần để ý như vậy.
Đến khi Vĩnh Trình hôn đủ mới chậm rãi buông y ra, hơi thở y gấp gáp, hai mắt ướt át nhìn Vĩnh Trình. Y cũng không xác định Vĩnh Trình có nhận ra y hay không, hay là Vĩnh Trình liền đem y trở thành con mồi đêm nay.
Nghĩ đến đây trong lòng nam nhân không tự chủ trở nên bi ai. Từ lâu tới nay y vẫn cùng Vĩnh Trình duy trì quan hệ thể xác, thậm chí cho tới bây giờ y cũng chưa nghe Vĩnh Trình nói qua mấy lời linh tinh như “Tôi thích anh". Kỳ thật ở trong lòng nam nhân rất bất an, y không có tư cách đi chứng thực, bởi vì bản thân y cũng mắc ở giữa những người xuất sắc, dây dưa không rõ.
“Cậu có biết tôi là ai không?" Lâm Mộ Thiên chậm rãi mở miệng, giọng y lộ ra vài phần run run.
Vĩnh Trình cúi đầu hôn cằm nam nhân, cắn cắn môi dưới của nam nhân như trừng phạt: “Tôi đương nhiên biết anh là ai, bằng không sao lại kéo anh vào đây, lại càng sẽ không hôn anh." Hắn nói xong liền ngậm môi dưới của nam nhân, đầu lưỡi nhiệt tình ở môi nam nhân trượt qua lại.
Thật tình sắc……
Lâm Mộ Thiên hoài nghi nhìn hắn, Vĩnh Trình rốt cuộc có phải thật sự nhận ra y hay không? Hiện tại y đang đeo mặt nạ, ngay cả Thư Diệu cũng không nhận ra y, Vĩnh Trình cứ như vậy khẳng định là y sao? (anh nào lại ko nhận ra thúc chứ =.,=)
“Sao tôi lại không nhận ra anh, anh là bà xã của tôi." trên khuôn mặt anh tuấn của Vĩnh Trình lộ ra nụ cười soái khí. Hắn vuốt ve thắt lưng nam nhân, động tác ái muội lại thong thả: “Từng địa phương trên người anh tôi đều sờ qua, thân hình của anh, tôi đương nhiên có thể phân biệt được, hơn nữa……"
“Hơn nữa cái gì?" Lâm Mộ Thiên cũng bắt đầu tò mò.
Vĩnh Trình nhướn mày nhìn y vài vòng khiến nam nhân thật ngượng ngùng, ngay tại lúc nam nhân xấu hổ muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm sát nam nhân: “Hơn nữa anh còn rất thẹn thùng, nghe thấy tiếng động kia, nhìn thấy hình ảnh kia, bước chân đều nhanh chóng thoát đi, quan trọng hơn là……" Hắn làm cho lưng nam nhân dán lên tấm gương chiếu hậu.
Nam nhân ngừng thở, đợi Vĩnh Trình nói.
Vĩnh Trình cởi dây lưng của nam nhân ra, áo nam nhân nới lỏng bị Vĩnh Trình chậm rãi mở rộng ra, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà thưởng thức thân thể nam nhân. Làn da màu mật ong như ẩn như hiện dưới trang phục quốc vương hoa lệ. Ánh mắt Vĩnh Trình lưu luyến trên thân thể rắn chắc của nam nhân, phát hiện nam nhân sốt ruột nhìn hắn, hắn tiến sát thân thể nam nhân, bộ vị kia đỉnh ở dưới thân nam nhân.
Này đúng là sắc lang……
Ánh mắt Lâm Mộ Thiên lấp lóe, không có nghe đến câu trả lời của Vĩnh Trình. Y đương nhiên rất sốt ruột, nhưng rất nhanh giọng nói của Vĩnh Trình ngay tại bên tai y vang lên……
“Quan trọng hơn là, tôi hiểu anh, hiểu thân thể của anh, đương nhiên có thể nhận ra anh." Vĩnh Trình vừa nói vừa đẩy trói buộc trước ngực nam nhân ra, làm cho thân thể rắn chắc lại mềm dẻo của nam nhân bại lộ ở trong không khí.
“Tôi không biết tối nay là loại yến tiệc này, nếu biết, tôi khẳng định sẽ không tới." Lâm Mộ Thiên nói ra suy nghĩ trong lòng, cảm giác được Vĩnh Trình tăng thêm khí lực đặt ở trên người y. Ngực y trở nên hơi nặng, không thích ứng “ưm" vài tiếng.
Nam nhân lấy tay chống ngực Vĩnh Trình, đẩy cũng đẩy không được. Vĩnh Trình căn bản không vội tháo mặt nạ của nam nhân xuống, hai tay ôm eo nam nhân chậm rãi trượt, bàn tay to có thể nắm quả bóng rổ, bao trùm trên ngực nam nhân, ái muội vuốt ve……
“Cậu…… chính sự của cậu xong rồi?" Nam nhân xấu hổ nói sang chuyện khác, y thật ngượng ngùng, bị người nhu đến nhu đi như vậy làm cho y cảm thấy thật xấu hổ, lại thật bất đắc dĩ.
Y nhớ rõ mấy hôm trước Vĩnh Trình nói với y trên thuyền có một khách hàng lớn, chờ hắn thu xếp xong vị khách này sẽ đến tìm y. Nếu Vĩnh Trình tìm đến y sớm một chút… bão táp đêm đó nếu Vĩnh Trình ở bên cạnh y, y sẽ không cùng Thanh Dương phát sinh loại quan hệ không dám nhìn người kia. Trong lòng nam nhân nổi lên chua xót, ánh mắt không khỏi đỏ lên, rất nhỏ nghẹn ngào.
“Uh, xong rồi."
Hôm nay, tâm tình Vĩnh Trình rất tốt, bởi vì nam nhân đối với “Người xa lạ" có phản kháng. Tuy biết nam nhân bảo thủ, nhưng tự mình trải qua sau vẫn cảm thấy rất tuyệt, nhất là phản ứng sau khi nam nhân biết là hắn, làm cho hắn thật vừa lòng. Xem ra nam nhân Lâm Mộ Thiên này cuối cùng thông suốt rồi. Chuyện này thật làm cho tâm tình Vĩnh Trình trở nên không chê vào đâu được.
“Ngày mai sẽ rời thuyền, tôi còn không biết lần sau khi nào mới có thể gặp anh, tối nay chúng ta có cả một đêm, tôi nghĩ……"
“Đừng nghĩ." Lâm Mộ Thiên lập tức ngăn cản Vĩnh Trình tiếp tục nói. Y đương nhiên biết Vĩnh Trình tại thời điểm này đang nghĩ cái gì, này còn không rõ sao? Thế nhưng, y sao có thể vừa mới xuống giường Thanh Dương, lại bò lên giường Vĩnh Trình chứ?
“Tôi muốn trò chuyện với anh, anh bảo tôi đừng nghĩ, tôi đây cũng chỉ đành dùng hành động trả lời thôi." Vĩnh Trình cố ý vặn vẹo ý tứ nam nhân. Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân bất đắc dĩ lại lo lắng, hắn lại càng muốn trêu cợt y. Hắn đem nam nhân để lên gương soi, cởi ra từng lớp áo của nam nhân, nhìn thấy nam nhân tay chân luống cuống, hắn còn cố ý nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm nam nhân: “Bã xã, đây chính là tự anh yêu cầu, tôi đây sẽ không khách khí."
Lâm Mộ Thiên xấu hổ muốn che mặt, người này như thế nào cơ khát như vậy chứ, cứ như thật lâu không…… Thật lâu không phát tiết vậy, sao cứ mỗi lần Vĩnh Trình nhìn thấy y, liền thật giống như lang đói thấy thịt…… (=..= ba nào ko thế)
“Xin cậu không cần gọi bậy, tôi không phải bà xã cậu, tôi là đàn ông, hơn nữa tuổi còn lớn hơn so với cậu." Nam nhân không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, đáng tiếc đều vô dụng. Chỉ cần Vĩnh Trình hưng trí nổi lên, ngẫu nhiên sẽ gọi y như vậy, y thật không có biện pháp.
Vĩnh Trình căn bản nghe không vào nam nhân đang nói cái gì, hắn vuốt ve thân thể nam nhân, nghe thấy tiếng nam nhân hút không khí hắn xem như thắng lợi. Vì không để nam nhân tiếp tục vô nghĩa, hắn rõ ràng dùng môi ngăn chặn miệng nam nhân, trong nụ hôn mềm mại và ôn nhu lại mang theo cường ngạnh mà bá đạo, khiến nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng ngâm nhỏ vụn.
Trang phục quốc vương mà y đang mặc bị cởi ra từng cái, giầy và quần cũng bị cởi, cái lưng trần trụi của y dán lên tấm thủy tinh lạnh như băng, thân thể ngay trước lộ ra, trọn vẹn rơi vào cái ôm của Vĩnh Trình. Y nghiêng cúi đầu tìm được chút không khí mới mẻ, Vĩnh Trình vuốt ve làm cho y nhịn không được run run.
Chính vì thế Vĩnh Trình mới ghé vào lỗ tai y nói như vậy: “Anh càng ngày càng mẫn cảm." giọng nói trầm thấp dễ nghe vờn quanh tai y, khi Vĩnh Trình cầm dục vọng của y, y nhịn không được từ xoang mũi khẽ hừ một tiếng, nắm chặt trang phục “Giáo hoàng" hoa mỹ của Vĩnh Trình. Những phụ kiện nhỏ nhắn đính trên áo như có như không chạm vào da nam nhân, làm cho nam nhân đeo mặt nạ không kìm được lắc đầu.
Vĩnh Trình gắt gao hôn, quấn quít lấy đôi môi nam nhân, không cho nam nhân dời đi chút nào. Đầu lưỡi quấn quít cũng trở nên không có chỗ để trốn, nam nhân thả lỏng tùy ý đối phương hôn. Một bàn tay Vĩnh Trình trấn an ngay trước đã cứng của nam nhân, một bàn tay trượt về địa phương bí ẩn phía sau của nam nhân, chen vào thân thể nam nhân. Nương theo nhiệt dịch được phân bố trong cơ thể nam nhân, hắn không ngừng tăng thêm ngón tay, chậm rãi cử động bên trong nam nhân, khi ngón tay chạm đến nội vách tường ướt mềm thì Vĩnh Trình ngừng thở.
Hắn hôn môi nam nhân, hàm hồ nói: “Anh nóng quá, ngón tay của tôi đều bị anh hòa tan." ngôn ngữ trắng trợn của hắn làm cho thân thể nam nhân căng chặt, ngón tay hắn bị kẹp càng chặt.
Hơi thở nam nhân hỗn loạn, bị hôn không biết làm sao. Y hơi trợn tròn mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt anh tuấn hoàn mỹ không tỳ vết của Vĩnh Trình, đồng thời cảm giác được ba ngón tay ở trong thân thể y chuyển động, ái muội nhẹ ấn nội vách tường của y.
Không cần ấn……
Không cần ấn nơi đó……
Thân thể nam nhân không biết là vì xấu hổ mà run run, hay là vì khoái cảm mà run run, Vĩnh Trình rất nhanh liền rút ngón tay chôn ở trong cơ thể của nam nhân ra. Hắn nâng một chân của nam nhân lên, làm cho chân sau của nam nhân vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, tư thế như vậy làm cho nam nhân chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn. Hắn đem dục vọng sớm cương của mình để ở huyệt khẩu của nam nhân, chậm rãi đẩy mạnh vào con đường nóng cháy kia……
Phía sau nam nhân là tấm thủy tinh lạnh như băng, trước người trần trụi lại bị trang sức trên quần áo Vĩnh Trình đâm vào đau khổ không chịu nổi. Áo y đã trượt xuống tới cánh tay, hơn nửa người đều trần trụi bại lộ ở bên ngoài, áo Vĩnh Trình cũng mở rộng, hỗn độn nhưng cũng rất có hình. Khuông ngực lửa nóng dán vào nhau, khi Vĩnh Trình dùng lực đỉnh vào thân thể nam nhân, cảm giác tê ngứa trong cơ thể nam nhân càng rõ ràng hơn. Cả người nam nhân đều di động về phía trước, phương thức yêu thương nhiệt tình của Vĩnh Trình làm cho y chỉ có thể nhón một chân dưới sàn. Vĩnh Trình đỉnh đến mức giọng của nam nhân đều rung rung, thúc nam nhân nửa thân trần ngã vào trên người hắn.
Nơi gắn kết của hai người phát ra tiếng vang dâm mỹ “Phốc chi" “Phốc chi" làm người ta mặt đỏ tim đập. Mà đúng lúc vào thời khắc dâm loạn này, cửa phòng lại bị đẩy ra…… (=..= lại bị bắt gian)
Lâm Việt mặc trang phục vương tử quý tộc, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn đẩy cửa tiến vào. Bên ngoài quá ồn ào, hắn muốn tìm một nơi thanh tĩnh một chút, hơn nữa vừa rồi hắn thấy Thư Diệu có mặt. Hắn vốn không muốn tham gia loại yến tiệc này, nếu không phải lão sắc quỷ _ đối tác của hắn đối với yến tiệc lần này phi thường cảm thấy hứng thú, thì hắn đã không không có việc gì lại chạy đến đây, hắn tình nguyện trở về bồi bồi nam nhân.
Vốn muốn tìm một nơi im lặng chờ lão sắc quỷ kia xong “chuyện" nhưng làm cho Lâm Việt ngoài ý muốn đó là…… Hắn vừa đẩy cửa ra, liền gặp ngay được một màn hương diễm này……
Nháy mắt.
Sắc mặt Lâm Việt đột nhiên âm trầm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người đang đắm chìm trong khoái cảm. Hai tròng mắt nâu của hắn trở nên sâu thẳm, trong đôi mắt kia tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân