Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 204
Để đánh tan băn khoăn dư thừa trong lòng nam nhân, Thư Diệu lập tức bổ sung nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh cả, anh cũng vừa trở về nên cần nghỉ ngơi." Mấy ngày nay hắn cũng chưa ngủ ngon, vì tìm kiếm nam nhân hắn đã tiêu phí rất nhiều tinh lực, nhân lực, vật lực cùng tài lực.
“ Ừ. " Lâm Mộ Thiên lên tiếng.
Y đút Thư Diệu ăn cháo xong liền cùng Thư Diệu đồng bị đồng miên (= cùng ngủ chung 1 chăn), Thư Diệu ôm y thật chặt, thân thể nóng bỏng dán sát vào y, y không có đẩy ra, chỉ thay Thư Diệu đắp kỹ chăn, tựa vào nhau ngủ. Y mệt chết đi được, tối hôm qua còn chưa ăn ngủ no nê, mấy ngày nay y áp lực đã lâu, không nghỉ ngơi tốt cũng là bình thường. Vì thế hai người cứ như vậy ôm nhau im lặng ngủ.
Thư Diệu vì tìm y mà bị bệnh……
Y cũng nhìn thấy, y không phải sắt đá nhưng y có thể làm cũng chỉ có chừng đó, chỉ làm được chuyện trong khả năng của y.
Ngày đó, Lâm Mộ Thiên mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy Lâm Việt đã trở về. Thanh niên tuấn mỹ cường thế quật cường kia cư nhiên ngồi ở đầu giường nhìn y thật lâu, không ngừng dựa vào tai y nói. Y mơ hồ nghe không rõ lắm nhưng cảm thấy giọng nói kia nghe vào thật bi thương, cuối cùng, giống như lại bị Lâm Việt ôm lấy……
Đây là cái tình huống gì?
Cảnh trong mơ quá mức chân thật này làm cho Lâm Mộ Thiên có chút kinh ngạc, thậm chí y có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lâm Việt, cùng mỗi một động tác ôm eo, phủ lên lưng của Lâm Việt. Thật là một quái mộng nhưng lại chân thật như thế, không biết là vì quá mệt mỏi hay là vì cái gì, y thế nhưng không thể mở mắt, cứ như vậy mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng kỳ quái. (thúc lại bị mấy tên kê đơn rồi >"<)
“Anh hai…… "
Y nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lâm Việt vờn quanh ở bên tai, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy. Giọng nói kia lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại lo âu, tựa hồ lại có một chút vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn.
Cổ y ngưa ngứa, cứ như có người đang hôn y. Đôi môi kia chậm rãi tự do xuống ngực, bụng, giữa hai chân y, nóng nóng, mịn mịn, đầu lưỡi ở trên thân thể y chạy loạn.
Miệng y phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, thân thể lửa nóng phía sau đang ôm chặt y!
Sau đó, y lại mơ thấy thật lâu trước kia, lúc đó y vẫn còn là học sinh trung học và đàn em cùng trường Thanh Dương. Lúc đó bọn họ đều còn rất trẻ, Thanh Dương luôn dẫn y theo bên cạnh, tuy y lớn tuổi hơn so với Thanh Dương, nhưng do hai bên gia đình là quen biết và cách sinh hoạt của hai người đều rất hợp, nên ở trường Thanh Dương cũng thường xuyên chiếu cố học trưởng là y đây.
Giấc mộng kia rất dài, rất lâu, hình ảnh phá thành mảnh nhỏ, trở nên hỗn độn tán loạn.
Ngay khi Lâm Mộ Thiên tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau, y mở to mắt thấy người đầu tiên cư nhiên là Lâm Việt. Lâm Việt giống như trong mộng, quy củ ngồi ở bên giường y, im lặng thưởng thức dung nhan khi ngủ của y.
“Cậu trở về khi nào? Sao không gọi tôi dậy?" Lâm Mộ Thiên ngồi xuống mặc quần áo, Thư Diệu không biết từ khi nào đã không thấy rồi, y nghi hoặc nhìn về phía Lâm Việt, “Thư Diệu đâu?"
“Thư Diệu đi lo chuyện công ty, hôm nay em cùng anh." Lâm Việt chậm rãi trả lời, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt có vẻ rất tiều tụy, có lẽ là quá mức mệt nhọc.
“Cậu ấy sốt giảm chưa?" Lâm Mộ Thiên vẫn rất lo lắng.
“Giảm rồi."
“Ừ, vậy thì tốt rồi."
Lâm Việt bắt lấy cánh tay y hỏi: “Anh hai, vì sao anh đi lâu như vậy, làm sao cũng tìm không thấy anh. Lần này, anh sẽ không đi nữa, đúng không? Anh sẽ không rời em đi nữa chứ?" tay Lâm Việt niết rất chặt, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được hơi phát run.
Lâm Mộ Thiên nhìn Lâm Việt, thật lâu sau, y mới chậm rãi lắc đầu, thế này mới hoàn toàn đánh tan băn khoăn của Lâm Việt. Lâm Việt ôm nam nhân mất tích đã lâu vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên má y, cùng lúc một cỗ nhiệt khí bám vào đôi môi nam nhân……
Sau khi nụ hôn chấm dứt, môi Lâm Mộ Thiên phiếm hồng, phát trướng, bị mút vào đến mức đỏ tươi mê người. Đôi môi Lâm Việt dán ở bên khóe miệng y, chậm rãi hô hấp, không có tức khắc rời đi.
Nhiệt khí kích thích khiến da y hơi ngứa và nóng lên.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy như vậy thật xấu hổ, y nhớ tới còn có một chuyện quan trọng nên nói với Lâm Việt: “Qua hai ngày nữa chính là ngày giỗ ba, lần này, cậu theo tôi cùng đi, được không?"
Ánh mắt Lâm Việt hơi sững lại, bị yêu cầu này bất thình lình làm cho khó chịu, đồng tử của hắn buộc chặt nguy hiểm. Ánh mắt trong phút chốc phục hồi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài tia che lấp.
Lâm Mộ Thiên lại không biết, y đã xúc phạm đến điều cấm kỵ của Lâm Việt.
“Em không đi." Lâm Việt lập tức liền thể hiện thái độ.
“Vì sao không đi, hàng năm vào ngày giỗ ba ba, cậu cũng chưa từng đi, nói như thế nào người cũng là ba ba chúng ta, lần này tôi hy vọng cậu có thể theo tôi đi." Lâm Mộ Thiên cụp đầu xuống, y không thể tin em trai mình lại tuyệt tình như thế.
Ba đã chết lâu như vậy rồi, đến nay Lâm Việt còn đối với mấy chuyện quá khứ kia canh cánh trong lòng. Ngay cả Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới, Lâm Việt lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Xem ra, Lâm Việt đối với người cha tràn ngập chấp niệm hận ý, không dễ dàng có thể tiêu trừ như vậy.
“Anh hai, đừng ép em."
“Cậu nên cân nhấc một chút, dù sao còn vài ngày nữa, tôi hy vọng cậu có thể đi bái tế ông." Lâm Mộ Thiên cũng không có nói thêm nữa. Y biết Lâm Việt phản cảm với việc này, y có thể làm chính là lưu lại không gian để Lâm Việt suy nghĩ.
Lâm Việt chuyển hướng đề tài, hỏi nam nhân hai tháng này đã xảy ra chuyện gì? Nam nhân không muốn nói, không có mặt mũi để nói, Lâm Việt biết điều không hỏi, tận lực không đụng vào đề tài nam nhân không muốn nhắc tới.
Cả ngày, Lâm Việt đều làm bạn với y, y không muốn xuất môn, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi, Lâm Việt cũng bồi y ở nhà xem TV. Qua một ngày sinh hoạt gia đình bình tĩnh lại thoải mái.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên mặc quần áo chuẩn bị xuất môn, Lâm Việt đứng ở cạnh cửa nghi hoặc nhìn y.
“Đã trễ thế này, anh còn muốn đi ra ngoài?"
“ Ừ." Lâm Mộ Thiên mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Lâm Việt bất mãn, y vẫn bổ sung nói: “Tôi còn có chút việc muốn làm, tôi sẽ trở về sớm."
Lâm Việt cứ như vậy chắn ở trước cửa không cho y rời đi: “Có chuyện gì không thể để ngày mai làm, anh muốn đi gặp ai, em cùng đi với anh."
Lâm Việt rất nhanh liền ngửi được vài tia khả nghi, nam nhân xuất môn, khẳng định là muốn đi gặp ai, nếu không.. sao nam nhân vô duyên vô cớ diện đồ lịch sự quyến rũ như vậy! (=..= thúc đi gặp tình nhân cũ ca đi theo chi)
“ Ừ. " Lâm Mộ Thiên lên tiếng.
Y đút Thư Diệu ăn cháo xong liền cùng Thư Diệu đồng bị đồng miên (= cùng ngủ chung 1 chăn), Thư Diệu ôm y thật chặt, thân thể nóng bỏng dán sát vào y, y không có đẩy ra, chỉ thay Thư Diệu đắp kỹ chăn, tựa vào nhau ngủ. Y mệt chết đi được, tối hôm qua còn chưa ăn ngủ no nê, mấy ngày nay y áp lực đã lâu, không nghỉ ngơi tốt cũng là bình thường. Vì thế hai người cứ như vậy ôm nhau im lặng ngủ.
Thư Diệu vì tìm y mà bị bệnh……
Y cũng nhìn thấy, y không phải sắt đá nhưng y có thể làm cũng chỉ có chừng đó, chỉ làm được chuyện trong khả năng của y.
Ngày đó, Lâm Mộ Thiên mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy Lâm Việt đã trở về. Thanh niên tuấn mỹ cường thế quật cường kia cư nhiên ngồi ở đầu giường nhìn y thật lâu, không ngừng dựa vào tai y nói. Y mơ hồ nghe không rõ lắm nhưng cảm thấy giọng nói kia nghe vào thật bi thương, cuối cùng, giống như lại bị Lâm Việt ôm lấy……
Đây là cái tình huống gì?
Cảnh trong mơ quá mức chân thật này làm cho Lâm Mộ Thiên có chút kinh ngạc, thậm chí y có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lâm Việt, cùng mỗi một động tác ôm eo, phủ lên lưng của Lâm Việt. Thật là một quái mộng nhưng lại chân thật như thế, không biết là vì quá mệt mỏi hay là vì cái gì, y thế nhưng không thể mở mắt, cứ như vậy mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng kỳ quái. (thúc lại bị mấy tên kê đơn rồi >"<)
“Anh hai…… "
Y nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lâm Việt vờn quanh ở bên tai, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy. Giọng nói kia lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại lo âu, tựa hồ lại có một chút vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn.
Cổ y ngưa ngứa, cứ như có người đang hôn y. Đôi môi kia chậm rãi tự do xuống ngực, bụng, giữa hai chân y, nóng nóng, mịn mịn, đầu lưỡi ở trên thân thể y chạy loạn.
Miệng y phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, thân thể lửa nóng phía sau đang ôm chặt y!
Sau đó, y lại mơ thấy thật lâu trước kia, lúc đó y vẫn còn là học sinh trung học và đàn em cùng trường Thanh Dương. Lúc đó bọn họ đều còn rất trẻ, Thanh Dương luôn dẫn y theo bên cạnh, tuy y lớn tuổi hơn so với Thanh Dương, nhưng do hai bên gia đình là quen biết và cách sinh hoạt của hai người đều rất hợp, nên ở trường Thanh Dương cũng thường xuyên chiếu cố học trưởng là y đây.
Giấc mộng kia rất dài, rất lâu, hình ảnh phá thành mảnh nhỏ, trở nên hỗn độn tán loạn.
Ngay khi Lâm Mộ Thiên tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau, y mở to mắt thấy người đầu tiên cư nhiên là Lâm Việt. Lâm Việt giống như trong mộng, quy củ ngồi ở bên giường y, im lặng thưởng thức dung nhan khi ngủ của y.
“Cậu trở về khi nào? Sao không gọi tôi dậy?" Lâm Mộ Thiên ngồi xuống mặc quần áo, Thư Diệu không biết từ khi nào đã không thấy rồi, y nghi hoặc nhìn về phía Lâm Việt, “Thư Diệu đâu?"
“Thư Diệu đi lo chuyện công ty, hôm nay em cùng anh." Lâm Việt chậm rãi trả lời, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt có vẻ rất tiều tụy, có lẽ là quá mức mệt nhọc.
“Cậu ấy sốt giảm chưa?" Lâm Mộ Thiên vẫn rất lo lắng.
“Giảm rồi."
“Ừ, vậy thì tốt rồi."
Lâm Việt bắt lấy cánh tay y hỏi: “Anh hai, vì sao anh đi lâu như vậy, làm sao cũng tìm không thấy anh. Lần này, anh sẽ không đi nữa, đúng không? Anh sẽ không rời em đi nữa chứ?" tay Lâm Việt niết rất chặt, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được hơi phát run.
Lâm Mộ Thiên nhìn Lâm Việt, thật lâu sau, y mới chậm rãi lắc đầu, thế này mới hoàn toàn đánh tan băn khoăn của Lâm Việt. Lâm Việt ôm nam nhân mất tích đã lâu vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên má y, cùng lúc một cỗ nhiệt khí bám vào đôi môi nam nhân……
Sau khi nụ hôn chấm dứt, môi Lâm Mộ Thiên phiếm hồng, phát trướng, bị mút vào đến mức đỏ tươi mê người. Đôi môi Lâm Việt dán ở bên khóe miệng y, chậm rãi hô hấp, không có tức khắc rời đi.
Nhiệt khí kích thích khiến da y hơi ngứa và nóng lên.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy như vậy thật xấu hổ, y nhớ tới còn có một chuyện quan trọng nên nói với Lâm Việt: “Qua hai ngày nữa chính là ngày giỗ ba, lần này, cậu theo tôi cùng đi, được không?"
Ánh mắt Lâm Việt hơi sững lại, bị yêu cầu này bất thình lình làm cho khó chịu, đồng tử của hắn buộc chặt nguy hiểm. Ánh mắt trong phút chốc phục hồi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài tia che lấp.
Lâm Mộ Thiên lại không biết, y đã xúc phạm đến điều cấm kỵ của Lâm Việt.
“Em không đi." Lâm Việt lập tức liền thể hiện thái độ.
“Vì sao không đi, hàng năm vào ngày giỗ ba ba, cậu cũng chưa từng đi, nói như thế nào người cũng là ba ba chúng ta, lần này tôi hy vọng cậu có thể theo tôi đi." Lâm Mộ Thiên cụp đầu xuống, y không thể tin em trai mình lại tuyệt tình như thế.
Ba đã chết lâu như vậy rồi, đến nay Lâm Việt còn đối với mấy chuyện quá khứ kia canh cánh trong lòng. Ngay cả Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới, Lâm Việt lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Xem ra, Lâm Việt đối với người cha tràn ngập chấp niệm hận ý, không dễ dàng có thể tiêu trừ như vậy.
“Anh hai, đừng ép em."
“Cậu nên cân nhấc một chút, dù sao còn vài ngày nữa, tôi hy vọng cậu có thể đi bái tế ông." Lâm Mộ Thiên cũng không có nói thêm nữa. Y biết Lâm Việt phản cảm với việc này, y có thể làm chính là lưu lại không gian để Lâm Việt suy nghĩ.
Lâm Việt chuyển hướng đề tài, hỏi nam nhân hai tháng này đã xảy ra chuyện gì? Nam nhân không muốn nói, không có mặt mũi để nói, Lâm Việt biết điều không hỏi, tận lực không đụng vào đề tài nam nhân không muốn nhắc tới.
Cả ngày, Lâm Việt đều làm bạn với y, y không muốn xuất môn, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi, Lâm Việt cũng bồi y ở nhà xem TV. Qua một ngày sinh hoạt gia đình bình tĩnh lại thoải mái.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên mặc quần áo chuẩn bị xuất môn, Lâm Việt đứng ở cạnh cửa nghi hoặc nhìn y.
“Đã trễ thế này, anh còn muốn đi ra ngoài?"
“ Ừ." Lâm Mộ Thiên mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Lâm Việt bất mãn, y vẫn bổ sung nói: “Tôi còn có chút việc muốn làm, tôi sẽ trở về sớm."
Lâm Việt cứ như vậy chắn ở trước cửa không cho y rời đi: “Có chuyện gì không thể để ngày mai làm, anh muốn đi gặp ai, em cùng đi với anh."
Lâm Việt rất nhanh liền ngửi được vài tia khả nghi, nam nhân xuất môn, khẳng định là muốn đi gặp ai, nếu không.. sao nam nhân vô duyên vô cớ diện đồ lịch sự quyến rũ như vậy! (=..= thúc đi gặp tình nhân cũ ca đi theo chi)
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân