Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 93: Âm hồn
Phản ứng quá lớn của Hướng Nam đánh thức người kia.
Trình Nam tỉnh lại có phần mơ màng, thấy Hướng Nam bộ dạng kinh hoàng nhìn cậu, đầu óc không ngộ ra được cái gì, vươn tay sờ lên chân y định ôm lấy y ngủ tiếp.
Thế nhưng Hướng Nam không cho cậu cơ hội.
Hướng Nam giống như gặp quỷ mà hất tay cậu ra, chạy thẳng xuống giường trốn vào trong phòng về sinh. Trình Nam bị tiếng đóng cửa “RẦM" của y chấn động, bắt đầu có chút tỉnh táo.
Hướng Nam ở trong đó đã bắt đầu run rẩy.
Y không ngừng hối hận, hối hận vì sao mình vừa rồi lại chạy vào trong nhà vệ sinh mà không trực tiếp chạy ra ngoài. Trong này không có thiết bị gì để y kêu cứu, nếu Trình Nam phá cửa bắt người thì phải làm sao?
Hướng Nam ở đó hoảng sợ chờ đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài, bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi rồi?
Y muốn ra xem thử, không ngờ, tay vừa sờ lên tay nắm cửa, đột nhiên có người gõ mạnh vào cửa.
Y hoảng hốt lùi lại, đột nhiên, ngây người.
Cửa mở ra rồi.
Cao Hách thấy mặt y đầy nét hoảng sợ, cảm thấy y có chút không bình thường, hỏi y: “Anh làm sao vậy?"
“Tôi…" Hướng Nam đi ra liếc về phía giường, giường đệm rất bừa bộn, thế nhưng không có ai trên đó.
Y nhíu mày.
“Cậu vừa rồi đi vào có thấy không?"
“Thấy gì?"
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Cao Hách, Hướng Nam miệng mở ra lại khép vào.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì, tôi ngủ đến hồ đồ rồi…"
Hướng Nam rửa ráy đi ra, chỗ Trình Nam vốn nằm đã bị chiếm mất.
Hướng Nam biết việc đưa đồ ăn vào sáng sớm là cực hình khổ sai với Cao Hách, cũng không dám làm phiền hắn, nhẹ chân nhẹ tay, đi ra đuôi giường, lấy đồ ăn trong bình giữ ấm ra.
Y gần đây không thể ăn đồ rắn.
Ngoại trừ đường gluco được truyền trong bệnh viện, phải dựa vào hai người Thường Triết và Cao Hách thay phiên nhau mang mấy món cháo bột vào cho y ăn.
Mấy món đó không có mùi vị, ăn nhiều rất buồn nôn. Có lẽ Cao Hách thấy y hai ngày nay có xu hướng ăn ít đi, nên hôm nay đổi cháo bột thành sữa đậu nành ngọt có thêm bột ngũ cốc xay nát.
Hướng Nam nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, lông mày liền giãn ra.
Cao Hách bảo bối đắp chăn nằm sau lưng giống như cảm nhận được sự vui thích của y, ló đầu ra khỏi chăn, hỏi: “Thích sao?"
“Ừm."
“Vậy uống nhanh đi, uống xong lại ngủ với tôi."
Cái gì mà uống xong lại ngủ với…
Hướng Nam quay đầu khẽ lườm hắn một cái, không để ý tới hắn.
Hướng Nam ngồi ở đuôi giường, kéo chiếc bàn di động trên giường lại, nhìn lượng đồ trong bình, hỏi: “Nhiều thế này?"
“Ăn ít một thành nhiều bữa… Món này dễ đói."
Cao Hách bảo bối nói rồi, bên trong chiếc chăn bắt đầu nhúc nhích.
Chiếc chăn dày bị hắn làm cho cuộn phồng lên. Hướng Nam nhấc góc chăn lên định xem hắn đang làm gì, đột nhiên, chỗ vốn nên là chân lại có đầu Cao Hách chui ra. Hướng Nam giật mình, hỏi: “Cậu định làm gì?"
“Đánh lén."
Cao Hách bảo bối là đến để bắt người.
Đây là phòng bệnh, tuy là phòng bệnh tư nhân đơn cao cấp, thế nhưng một mình hắn nằm trên giường, trong lòng lạnh lẽo rất bất an.
Hắn rất buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được sâu, trong lòng bực bội, định bắt Hướng Nam lại ngủ cùng hắn.
Hắn ngồi dậy tựa vào lưng Hướng Nam: “Nhanh uống."
Hướng Nam lắc đầu: “Còn rất nóng."
Hướng Nam bê trên tay là thành phẩm mới xay mới đun lập tức đưa tới, nghiêm túc mà nói vừa nấu xong đã cho vào bình giữ ấm chưa được đến nửa tiếng, đương nhiên là nóng.
“Vậy không cần chờ nữa, lát nữa hẵng uống, được không?"
Cao Hách bảo bối đã buồn ngủ đến không chịu nổi vùi mặt vào cổ Hướng Nam làm nũng.
Hàng lông mi thực dài chớp động chạm vào cấn cổ màu mật của Hướng Nam. Hướng Nam muốn trốn, lại bị tay Cao Hách giữ lại. Sống mũi cao cao của Cao Hách bảo bối không ngừng cọ vào phần gáy mẫn cảm của Hướng Nam. Sau đó, bàn tay xấu xa còn sờ xuống phần thân dưới của y.
Hướng Nam phản ứng mạnh mẽ mà đẩy hắn ra.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức trầm xuống, thế nhưng đưa mắt lên nhìn Hướng Nam dám cả gan cự tuyệt hắn, Cao Hách bảo bối liền ngây người.
Mặt Hướng Nam trắng bệch.
Môi y mím chắt, trong mắt lộ rõ nét hoảng sợ.
“Anh làm sao vậy?"
Cao Hách vỗ vỗ lưng y, phát hiện cả người y đều run rẩy. Cao Hách lại gần định ôm y, không ngờ y lại không có kháng cự.
Cao Hách bảo bối có phần không hiểu, hỏi: “Vừa rồi anh làm sao vậy?"
“Không có gì." Hướng Nam giống như đang cố sức đè xuống cảm xúc hoảng sợ của mình, lắc đầu phủ nhận, sau đó, đổi chủ đề, nói: “Cậu không phải còn buồn ngủ sao?"
Nụ cười của Hướng Nam thực cứng nhắc, nhìn bình giữ ấm một cái, nói: “Tôi nằm với cậu một lúc, đồ ăn sáng lát nữa tôi ăn tiếp…."
“Không vội." Trong đôi con ngươi xinh đẹp rất tĩnh lặng, hàng lông mi dài như tấm màn che nửa, lẳng lặng phản chiếu lại bóng hình Hướng Nam.
Cao Hách thật sự nhìn ra Hướng Nam có chút không bình thường.
Hắn quay người xuống giường gọi điện cho Thường Triết. Rất nhanh, Thường Triết liền đưa một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng trắng tới.
Người phụ nữ đó ở trong phòng nói chuyện riêng với Hướng Nam một lúc rất lâu.
Cao Hách và Thường Triết ở ngoài chờ đợi, thực vất vả chờ đến lúc người phụ nữ kia đi ra. Thường Triết tiến lên, hỏi: “Thế nào?"
“Không sao, chỉ là có chút lo lắng với hoảng sợ." Người phụ nữ kia khẽ cười, nói: “Còn về tình trạng lúc trước Cao Hách có nói, tôi nghĩ phản ứng lúc ban đầu của anh ấy là hành vi tự bảo vệ, sau đó nhận ra người bên cạnh không nguy hiểm nên mới đột nhiên thay đổi thái độ. Tôi lại kê cho anh ấy đơn thuốc đã uống lúc trước, để anh ấy ngủ được ngon giấc. Quan trọng nhất là mấy cậu phải chăm đến bầu bạn với anh ấy, tránh để anh ấy suy nghĩ quá nhiều như vậy."
“Thế nhưng lúc trước anh ấy đã ổn rồi, không có vấn đề gì, sao có thể đột nhiên lại như vậy?" Thường Triết chất vấn Cao Hách: “Cậu nói thật cho tôi biết, ngoài mấy cái cậu vừa nói ra, cậu có làm gì nữa không?"
“Tôi chỉ sờ anh ấy một chút đã suýt bị đẩy xuống giường, cậu cảm thấy anh ấy còn có thể để tôi làm gì?"
Giọng điệu hai người không được tốt, người phụ nữ kia thấy không khí không ổn, vẫy vẫy tay, thu hút sự chú ý của hai người, nói: “Không cần ở đó nghi ngờ. Tôi vừa rồi nói chuyện với anh ấy, sự thay đổi trong tâm trạng của anh ấy rất có thể có liên quan đến chuyện xảy ra hôm qua."
“Hôm qua?" Hôm qua vốn nên là Thường Triết đến ở với Hướng Nam, thế nhưng y không qua.
Cao Hách liếc y một cái, hỏi cô: “Có chuyện gì?"
“Anh ấy nói hôm qua dì Hủy đến hình như cho anh ấy xem thứ gì đó, sau đó sáng nay anh ấy nhìn thấy Trình Nam…"
Nghe thấy hai chữ “Trình Nam", sắc mặt Thường Triết liền trầm xuống, Cao Hách tỏ vẻ nghi ngờ, không quá tin tưởng: “Không thể nào, Trình Nam lúc này không có trong nước."
“Tôi cũng không rõ. Anh ấy nói lúc anh ấy tỉnh dậy thì nhìn thấy. Tôi cũng không dám khẳng định là anh ấy thực sự nhìn thấy, hay là nằm mơ mơ thấy…" Người phụ nữ kia nói hết lời, nghe thấy có một y tá tới nhắc nhở, cô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Thường Triết, cười cười với Cao Hách: “Tiếp đây tôi còn phải đi thăm mấy người bệnh nữa. Hai cậu vào trò chuyện với anh ấy. Có chuyện gì thì call tôi, tôi đi trước đây, OK?"
Cô cũng đã bảo đang vội rồi, không OK cũng phải OK.
Hai người vào lại trong phòng, thấy Hướng Nam bộ dạng bình tĩnh uống sữa đầu nành đã chuyển từ nóng sang ấm, nhìn nhau một cái, chia ra ngồi xuống hai bên giường.
“Đại thúc, anh nói sáng nay anh nhìn thấy ai cơ?"
Hướng Nam chớp chớp mắt, quay ra nhìn Thường Triết, có chút do dự, nhỏ giọng: “Trình Nam…"
Thực ra Hướng Nam đã không còn chắc chắn như lúc nãy nữa.
Vì vừa rồi bác sĩ nói với y, có thể y xem xong thứ bà chủ Hủy đưa, chịu ảnh hưởng quá lớn, ngủ lơ mơ, xuất hiện ảo giác.
“Trình Nam hiện tại không ở trong nước."
Lời Cao Hách làm Hướng Nam hơi ngẩn ra.
“Không ở?"
“Phải." Cao Hách gật đầu: “Cậu ta cùng Lisa đi du lịch châu Âu rồi."
Lời Cao Hách lập tức làm cả người Hướng Nam thả lỏng.
Không có người khiến y hoảng sợ, không có sự bạo lực khiến y sợ hãi, được hai con sói con dỗ dành như bảo bối, tiếp theo ngày hôm đó, Hướng Nam như gạt bỏ được mây đen trong lòng, vui vẻ, thoải mái.
Có điều, chút vui vẻ và thoải mái này chỉ duy chì đến 9 giờ tối, trước khi hai con sói con đều có điện thoại gọi di.
Hướng Nam đại thúc không ngờ tới, tối vẫn như trước không có Cao Hách hay Thường Triết ở cùng, lúc y uống thuốc xem phim, cả người mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Trình Nam nghe nói đang ở nước ngoài vui chơi cùng bạn gái lại giống như âm hồn, một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của y.
Trình Nam tỉnh lại có phần mơ màng, thấy Hướng Nam bộ dạng kinh hoàng nhìn cậu, đầu óc không ngộ ra được cái gì, vươn tay sờ lên chân y định ôm lấy y ngủ tiếp.
Thế nhưng Hướng Nam không cho cậu cơ hội.
Hướng Nam giống như gặp quỷ mà hất tay cậu ra, chạy thẳng xuống giường trốn vào trong phòng về sinh. Trình Nam bị tiếng đóng cửa “RẦM" của y chấn động, bắt đầu có chút tỉnh táo.
Hướng Nam ở trong đó đã bắt đầu run rẩy.
Y không ngừng hối hận, hối hận vì sao mình vừa rồi lại chạy vào trong nhà vệ sinh mà không trực tiếp chạy ra ngoài. Trong này không có thiết bị gì để y kêu cứu, nếu Trình Nam phá cửa bắt người thì phải làm sao?
Hướng Nam ở đó hoảng sợ chờ đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài, bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi rồi?
Y muốn ra xem thử, không ngờ, tay vừa sờ lên tay nắm cửa, đột nhiên có người gõ mạnh vào cửa.
Y hoảng hốt lùi lại, đột nhiên, ngây người.
Cửa mở ra rồi.
Cao Hách thấy mặt y đầy nét hoảng sợ, cảm thấy y có chút không bình thường, hỏi y: “Anh làm sao vậy?"
“Tôi…" Hướng Nam đi ra liếc về phía giường, giường đệm rất bừa bộn, thế nhưng không có ai trên đó.
Y nhíu mày.
“Cậu vừa rồi đi vào có thấy không?"
“Thấy gì?"
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Cao Hách, Hướng Nam miệng mở ra lại khép vào.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì, tôi ngủ đến hồ đồ rồi…"
Hướng Nam rửa ráy đi ra, chỗ Trình Nam vốn nằm đã bị chiếm mất.
Hướng Nam biết việc đưa đồ ăn vào sáng sớm là cực hình khổ sai với Cao Hách, cũng không dám làm phiền hắn, nhẹ chân nhẹ tay, đi ra đuôi giường, lấy đồ ăn trong bình giữ ấm ra.
Y gần đây không thể ăn đồ rắn.
Ngoại trừ đường gluco được truyền trong bệnh viện, phải dựa vào hai người Thường Triết và Cao Hách thay phiên nhau mang mấy món cháo bột vào cho y ăn.
Mấy món đó không có mùi vị, ăn nhiều rất buồn nôn. Có lẽ Cao Hách thấy y hai ngày nay có xu hướng ăn ít đi, nên hôm nay đổi cháo bột thành sữa đậu nành ngọt có thêm bột ngũ cốc xay nát.
Hướng Nam nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, lông mày liền giãn ra.
Cao Hách bảo bối đắp chăn nằm sau lưng giống như cảm nhận được sự vui thích của y, ló đầu ra khỏi chăn, hỏi: “Thích sao?"
“Ừm."
“Vậy uống nhanh đi, uống xong lại ngủ với tôi."
Cái gì mà uống xong lại ngủ với…
Hướng Nam quay đầu khẽ lườm hắn một cái, không để ý tới hắn.
Hướng Nam ngồi ở đuôi giường, kéo chiếc bàn di động trên giường lại, nhìn lượng đồ trong bình, hỏi: “Nhiều thế này?"
“Ăn ít một thành nhiều bữa… Món này dễ đói."
Cao Hách bảo bối nói rồi, bên trong chiếc chăn bắt đầu nhúc nhích.
Chiếc chăn dày bị hắn làm cho cuộn phồng lên. Hướng Nam nhấc góc chăn lên định xem hắn đang làm gì, đột nhiên, chỗ vốn nên là chân lại có đầu Cao Hách chui ra. Hướng Nam giật mình, hỏi: “Cậu định làm gì?"
“Đánh lén."
Cao Hách bảo bối là đến để bắt người.
Đây là phòng bệnh, tuy là phòng bệnh tư nhân đơn cao cấp, thế nhưng một mình hắn nằm trên giường, trong lòng lạnh lẽo rất bất an.
Hắn rất buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được sâu, trong lòng bực bội, định bắt Hướng Nam lại ngủ cùng hắn.
Hắn ngồi dậy tựa vào lưng Hướng Nam: “Nhanh uống."
Hướng Nam lắc đầu: “Còn rất nóng."
Hướng Nam bê trên tay là thành phẩm mới xay mới đun lập tức đưa tới, nghiêm túc mà nói vừa nấu xong đã cho vào bình giữ ấm chưa được đến nửa tiếng, đương nhiên là nóng.
“Vậy không cần chờ nữa, lát nữa hẵng uống, được không?"
Cao Hách bảo bối đã buồn ngủ đến không chịu nổi vùi mặt vào cổ Hướng Nam làm nũng.
Hàng lông mi thực dài chớp động chạm vào cấn cổ màu mật của Hướng Nam. Hướng Nam muốn trốn, lại bị tay Cao Hách giữ lại. Sống mũi cao cao của Cao Hách bảo bối không ngừng cọ vào phần gáy mẫn cảm của Hướng Nam. Sau đó, bàn tay xấu xa còn sờ xuống phần thân dưới của y.
Hướng Nam phản ứng mạnh mẽ mà đẩy hắn ra.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức trầm xuống, thế nhưng đưa mắt lên nhìn Hướng Nam dám cả gan cự tuyệt hắn, Cao Hách bảo bối liền ngây người.
Mặt Hướng Nam trắng bệch.
Môi y mím chắt, trong mắt lộ rõ nét hoảng sợ.
“Anh làm sao vậy?"
Cao Hách vỗ vỗ lưng y, phát hiện cả người y đều run rẩy. Cao Hách lại gần định ôm y, không ngờ y lại không có kháng cự.
Cao Hách bảo bối có phần không hiểu, hỏi: “Vừa rồi anh làm sao vậy?"
“Không có gì." Hướng Nam giống như đang cố sức đè xuống cảm xúc hoảng sợ của mình, lắc đầu phủ nhận, sau đó, đổi chủ đề, nói: “Cậu không phải còn buồn ngủ sao?"
Nụ cười của Hướng Nam thực cứng nhắc, nhìn bình giữ ấm một cái, nói: “Tôi nằm với cậu một lúc, đồ ăn sáng lát nữa tôi ăn tiếp…."
“Không vội." Trong đôi con ngươi xinh đẹp rất tĩnh lặng, hàng lông mi dài như tấm màn che nửa, lẳng lặng phản chiếu lại bóng hình Hướng Nam.
Cao Hách thật sự nhìn ra Hướng Nam có chút không bình thường.
Hắn quay người xuống giường gọi điện cho Thường Triết. Rất nhanh, Thường Triết liền đưa một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng trắng tới.
Người phụ nữ đó ở trong phòng nói chuyện riêng với Hướng Nam một lúc rất lâu.
Cao Hách và Thường Triết ở ngoài chờ đợi, thực vất vả chờ đến lúc người phụ nữ kia đi ra. Thường Triết tiến lên, hỏi: “Thế nào?"
“Không sao, chỉ là có chút lo lắng với hoảng sợ." Người phụ nữ kia khẽ cười, nói: “Còn về tình trạng lúc trước Cao Hách có nói, tôi nghĩ phản ứng lúc ban đầu của anh ấy là hành vi tự bảo vệ, sau đó nhận ra người bên cạnh không nguy hiểm nên mới đột nhiên thay đổi thái độ. Tôi lại kê cho anh ấy đơn thuốc đã uống lúc trước, để anh ấy ngủ được ngon giấc. Quan trọng nhất là mấy cậu phải chăm đến bầu bạn với anh ấy, tránh để anh ấy suy nghĩ quá nhiều như vậy."
“Thế nhưng lúc trước anh ấy đã ổn rồi, không có vấn đề gì, sao có thể đột nhiên lại như vậy?" Thường Triết chất vấn Cao Hách: “Cậu nói thật cho tôi biết, ngoài mấy cái cậu vừa nói ra, cậu có làm gì nữa không?"
“Tôi chỉ sờ anh ấy một chút đã suýt bị đẩy xuống giường, cậu cảm thấy anh ấy còn có thể để tôi làm gì?"
Giọng điệu hai người không được tốt, người phụ nữ kia thấy không khí không ổn, vẫy vẫy tay, thu hút sự chú ý của hai người, nói: “Không cần ở đó nghi ngờ. Tôi vừa rồi nói chuyện với anh ấy, sự thay đổi trong tâm trạng của anh ấy rất có thể có liên quan đến chuyện xảy ra hôm qua."
“Hôm qua?" Hôm qua vốn nên là Thường Triết đến ở với Hướng Nam, thế nhưng y không qua.
Cao Hách liếc y một cái, hỏi cô: “Có chuyện gì?"
“Anh ấy nói hôm qua dì Hủy đến hình như cho anh ấy xem thứ gì đó, sau đó sáng nay anh ấy nhìn thấy Trình Nam…"
Nghe thấy hai chữ “Trình Nam", sắc mặt Thường Triết liền trầm xuống, Cao Hách tỏ vẻ nghi ngờ, không quá tin tưởng: “Không thể nào, Trình Nam lúc này không có trong nước."
“Tôi cũng không rõ. Anh ấy nói lúc anh ấy tỉnh dậy thì nhìn thấy. Tôi cũng không dám khẳng định là anh ấy thực sự nhìn thấy, hay là nằm mơ mơ thấy…" Người phụ nữ kia nói hết lời, nghe thấy có một y tá tới nhắc nhở, cô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Thường Triết, cười cười với Cao Hách: “Tiếp đây tôi còn phải đi thăm mấy người bệnh nữa. Hai cậu vào trò chuyện với anh ấy. Có chuyện gì thì call tôi, tôi đi trước đây, OK?"
Cô cũng đã bảo đang vội rồi, không OK cũng phải OK.
Hai người vào lại trong phòng, thấy Hướng Nam bộ dạng bình tĩnh uống sữa đầu nành đã chuyển từ nóng sang ấm, nhìn nhau một cái, chia ra ngồi xuống hai bên giường.
“Đại thúc, anh nói sáng nay anh nhìn thấy ai cơ?"
Hướng Nam chớp chớp mắt, quay ra nhìn Thường Triết, có chút do dự, nhỏ giọng: “Trình Nam…"
Thực ra Hướng Nam đã không còn chắc chắn như lúc nãy nữa.
Vì vừa rồi bác sĩ nói với y, có thể y xem xong thứ bà chủ Hủy đưa, chịu ảnh hưởng quá lớn, ngủ lơ mơ, xuất hiện ảo giác.
“Trình Nam hiện tại không ở trong nước."
Lời Cao Hách làm Hướng Nam hơi ngẩn ra.
“Không ở?"
“Phải." Cao Hách gật đầu: “Cậu ta cùng Lisa đi du lịch châu Âu rồi."
Lời Cao Hách lập tức làm cả người Hướng Nam thả lỏng.
Không có người khiến y hoảng sợ, không có sự bạo lực khiến y sợ hãi, được hai con sói con dỗ dành như bảo bối, tiếp theo ngày hôm đó, Hướng Nam như gạt bỏ được mây đen trong lòng, vui vẻ, thoải mái.
Có điều, chút vui vẻ và thoải mái này chỉ duy chì đến 9 giờ tối, trước khi hai con sói con đều có điện thoại gọi di.
Hướng Nam đại thúc không ngờ tới, tối vẫn như trước không có Cao Hách hay Thường Triết ở cùng, lúc y uống thuốc xem phim, cả người mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Trình Nam nghe nói đang ở nước ngoài vui chơi cùng bạn gái lại giống như âm hồn, một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của y.
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh