Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 50: Nue
Kỳ thực Trình Nam vừa vung tay xuống liền lập tức hối hận.
Cậu thấy Hướng Nam đụng phải giá để đồ rồi ngã xuống đất lòng liền đau thắt lại.
Cậu định đi tới thì lại nghe thấy có giọng nói từ phía sau truyền tới.
Tiểu Lam vì nghe thấy có tiếng động nên đi vào, nhìn căn phòng hỗn loạn cậu không khỏi ngỡ ngàng.
Trình Nam nhíu chặt mày, gào lên: “Cút ngay cho tôi!"
Tiểu Lam bị cơn giận của Trình Nam dạo sợ, kinh hãi đi ra.
Ánh nhìn của Trình Nam lại quay trở lại bên người Hướng Nam.
Trình Nam cúi người xuống định xem xem vết thương của Hướng Nam như thế nào. Hướng Nam bị đụng không nhẹ, cả người váng vất. Y đã không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ theo bản năng co người trốn bàn tay không ngừng chạm vào người y của Trình Nam.
Thái độ trốn cậu giống như trốn rắn rết của Hướng Nam khiến lửa giận của Trình Nam lại bùng lên.
“Đối tốt với anh anh còn con mẹ nó coi thường!"
Trình Nam đứng phắt dậy dùng sức kéo y lên.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở.
Bà chủ Hủy chạy vào thấy trong phòng nghỉ hỗn độn, nhíu mày, lớn tiếng nói với Trình Nam: “Có chuyện gì vậy? Hai người vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?"
“Không cần cô quan tâm, cút!"
Trình Nam lúc này kéo Hướng Nam đang choáng váng đẩy vào trong phòng tắm. Bà chủ Hủy thấy cậu có chút quá khích, đi lại ngăn cậu, ai ngờ lại bị Trình Nam đẩy ra. Bà chủ Hủy ngã về sau, may mà có tiểu Lam đỡ được.
“Trình Nam, cháu phát điên rồi sao?!"
Trình Nam cư nhiên dám động chân động tay với cô, bà chủ Hủy rống to.
Cô cảm thấy được Trình Nam lần này thật sự tức giận.
Nhưng cô chưa kịp ngăn cản, Trình Nam đã quay người một tay đẩy cô một tay tóm lấy tiểu Lam, đuổi hai người ra khỏi phòng.
Căn phòng nghỉ bị khóa từ phía trong, bà chủ Hủy lo lắng vỗ cửa kêu nhưng bên trong không có phản ứng gì.
Người trong cửa hàng đều vây lại xem, mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó đều quay ra nhìn tiểu Lam/
Tiểu Lam định mở miệng nói gì đó, bị bà chủ Hủy trừng một cái, liền vội vàng ngậm chặt miệng lại.
“Trình Nam, kêu cháu mở cửa cháu có nghe thấy không?" Bà chủ Hủy lớn tiếng: “Cháu có tin cô sẽ gọi điện cho người trong nhà không!"
Cửa “rầm" một tiếng lớn, mọi người đều bị dọa nhảy dựng.
Bà chủ Hủy biết Trình Nam ném thứ gì đó vào cửa phòng.
Cô rất rõ tính tình của Trình nam, một khi đã giận thì đáng sợ vô cùng, ai cậu cũng không sợ.
Cô lại không thể gọi điện cho người trong nhà làm to chuyện này ra.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành cầu phúc cho Hướng Nam.
Cô đưa mắt nhìn một vòng, rống: “Nhìn cái gì, rảnh lắm sao?"
Mấy người hiếu kỳ đều lảng đi, người đang uống nước lập tức cúi đầu chuyên chú hết sức, người không việc gì cũng tỏ vẻ bận rộn.
Bà chủ Hủy ngồi xuống ở một chiếc bàn. Cô châm thuốc rít sâu một hơi, cô lúc này chỉ có cách đợi, đợi để thu dọn tàn cục.
Hướng Nam trong phòng tắm đã được nâng lên đứng dựa tường.
Y muốn đi ra, lắc lắc cái đầu váng vất, thế nhưng càng lắc lại càng chóng mặt. Y một tay nắm lấy vòi nước gắn trên tường, vòi nước liền bị y ấn xuống, Trình Nam bước vào liền ướt sũng, thêm dầu vào lửa, cậu ấn Hướng Nam xuống nền đất.
“Cậu muốn làm gì?"
Hướng Nam hoảng hốt, Trình Nam đang cởi quần y.
Hai tay Hướng Nam huơ loạn, có điều bên cạnh y ngoài mặt đất ẩm ướt cùng bức tường ướt sũng thì không còn gì khác.
Y trong lúc cấp bách đột nhiên nâng chân đạp vào thân dưới của Trình Nam, nhưng không thực hiện được, Trình Nam nhanh chóng giữ lấy chân y, càng thêm tức giận.
Trình Nam cho rằng Hướng Nam đang liều mình giữ thân vì Mạc Dương, cơn ghen trào lên sôi sùng sục trong lòng cậu.
Trình Nam giận quá mức khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Cậu cắn môi Hướng Nam, luồn đầu lưỡi vào.
Hướng Nam giẫy dụa không được lại bị Trình Nam dây dưa quấn chặt lấy lưỡi, lúng túng hoảng hốt, tay liền bóp lấy cổ Trình Nam, nào ngờ Trình Nam nắm chặt lấy bẻ tay y lên trên đỉnh đầu y.
Một tay Trình Nam giữ lấy hai tay Hướng Nam, tay còn lại lột dần quần áo của Hướng Nam.
Hai chân cậu đè lấy chân Hướng Nam, cúi người hôn theo đường cổ Hướng Nam mà đi xuống.
Nụ hôn của Trình Nam khi đến vai Hướng Nam liền biến thành cắn.
Cậu thấy ngứa mắt những dấu vết kia, cũng không quan tâm Hướng Nam đau hay không, há miệng cắn xuống, rất nhanh trên vai Hướng Nam đầy những vết cắn to nhỏ.
Hướng Nam bị đau, chân tay đều không ngừng vùng vẫy.
Y cắn răng liều mạng giãy dụa.
Cổ tay bị siết đỏ rửa vất vả mới thoát ra được, y lập tức nâng người vươn tay. Động tác của Trình Nam không nhanh bằng y, y kéo cái vòi nước kim loại, dòng nước liền từ trên cao dội xuống đầu Trình Nam.
Nước đột nhiên dội xuống người Trình Nam không nhẹ, cậu liền đưa tay ôm đầu. Hướng Nam thả tay đẩy cậu ra ngồi dậy, không ngờ gặp cặp mắt lạnh băng của Trình Nam, y hoàn toàn bị dọa sợ.
Hai chân vẫn bị Trình Nam đè lên như cũ, Hướng Nam có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Tôi….."
Nên nói gì?
Hôm qua không có bị Mạc Dương thượng?
Tối qua không có làm gì với Mạc Dương?
Hướng Nam không biết, y lúc này nói gì cũng vô dụng.
Y bị Trình Nam kéo dậy, tay bị cậu bẻ ngoặt ra sau rút thắt lưng ra.
Trình Nam ấn Hướng Nam vào tường.
Cậu hôn y, vươn tay cởi mạnh quần Hướng Nam xuống.
Hướng Nam muốn cắn cậu, thân dưới đột nhiên bị Trình Nam nắm lấy. Hướng Nam đau đến nhảy dựng, y ‘ô ô ô’ kêu, nhưng lại bị Trình Nam chặn miệng mà không thể nói câu nào.
Hướng Nam thực tức chết.
Trình Nam mở cổ áo Hướng Nam ra.
Cả người y run lên.
Y lại định cắn Trình Nam, không ngờ tay cậu đột nhiên dùng sức, Hướng Nam đau đến chảy nước mắt.
“Sao? Đau sao? Giận tôi không có nhẹ nhàng như cái thằng cha kia của anh sao?"
Trình Nam thả môi Hướng Nam ra, lạnh lùng mỉa mai. Hướng Nam định mở miệng nói, lại bị cậu nhét chiếc áo sơmi rách vào miệng.
Trình Nam căn bản không muốn nghe bất cứ lời gì về Mạc Dương từ miệng Hướng Nam.
Dù cho là cậu chủ động khiêu khích.
Chỉ cần được thốt ra từ miệng Hướng Nam, cho dù là một chữ, cũng sẽ khiến cậu phát điên.
Hướng Nam “ô ô ô" kêu, cố rút tay, cả người kịch liệt vùng vẫy.
Cổ tay không ngừng cọ sát vào chiếc thắt lưng thít chặt đến mức rách da chảy máu. Hướng Nam giãy dụa không được, thân dưới đau xót, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Trình Nam bị sự phản kháng mãnh liệt của Hướng Nam làm cho giận đỏ mắt. Cậu bá vương ngạnh thượng cung, kéo khóa quần trực tiếp tiến vào trong Hướng Nam.
P/s: Ta không hiểu tên chương nay có nghĩa gì nên đành để nguyên vậy. Bắt đầu không thích Trình Nam >.<
Cậu thấy Hướng Nam đụng phải giá để đồ rồi ngã xuống đất lòng liền đau thắt lại.
Cậu định đi tới thì lại nghe thấy có giọng nói từ phía sau truyền tới.
Tiểu Lam vì nghe thấy có tiếng động nên đi vào, nhìn căn phòng hỗn loạn cậu không khỏi ngỡ ngàng.
Trình Nam nhíu chặt mày, gào lên: “Cút ngay cho tôi!"
Tiểu Lam bị cơn giận của Trình Nam dạo sợ, kinh hãi đi ra.
Ánh nhìn của Trình Nam lại quay trở lại bên người Hướng Nam.
Trình Nam cúi người xuống định xem xem vết thương của Hướng Nam như thế nào. Hướng Nam bị đụng không nhẹ, cả người váng vất. Y đã không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ theo bản năng co người trốn bàn tay không ngừng chạm vào người y của Trình Nam.
Thái độ trốn cậu giống như trốn rắn rết của Hướng Nam khiến lửa giận của Trình Nam lại bùng lên.
“Đối tốt với anh anh còn con mẹ nó coi thường!"
Trình Nam đứng phắt dậy dùng sức kéo y lên.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở.
Bà chủ Hủy chạy vào thấy trong phòng nghỉ hỗn độn, nhíu mày, lớn tiếng nói với Trình Nam: “Có chuyện gì vậy? Hai người vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?"
“Không cần cô quan tâm, cút!"
Trình Nam lúc này kéo Hướng Nam đang choáng váng đẩy vào trong phòng tắm. Bà chủ Hủy thấy cậu có chút quá khích, đi lại ngăn cậu, ai ngờ lại bị Trình Nam đẩy ra. Bà chủ Hủy ngã về sau, may mà có tiểu Lam đỡ được.
“Trình Nam, cháu phát điên rồi sao?!"
Trình Nam cư nhiên dám động chân động tay với cô, bà chủ Hủy rống to.
Cô cảm thấy được Trình Nam lần này thật sự tức giận.
Nhưng cô chưa kịp ngăn cản, Trình Nam đã quay người một tay đẩy cô một tay tóm lấy tiểu Lam, đuổi hai người ra khỏi phòng.
Căn phòng nghỉ bị khóa từ phía trong, bà chủ Hủy lo lắng vỗ cửa kêu nhưng bên trong không có phản ứng gì.
Người trong cửa hàng đều vây lại xem, mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó đều quay ra nhìn tiểu Lam/
Tiểu Lam định mở miệng nói gì đó, bị bà chủ Hủy trừng một cái, liền vội vàng ngậm chặt miệng lại.
“Trình Nam, kêu cháu mở cửa cháu có nghe thấy không?" Bà chủ Hủy lớn tiếng: “Cháu có tin cô sẽ gọi điện cho người trong nhà không!"
Cửa “rầm" một tiếng lớn, mọi người đều bị dọa nhảy dựng.
Bà chủ Hủy biết Trình Nam ném thứ gì đó vào cửa phòng.
Cô rất rõ tính tình của Trình nam, một khi đã giận thì đáng sợ vô cùng, ai cậu cũng không sợ.
Cô lại không thể gọi điện cho người trong nhà làm to chuyện này ra.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành cầu phúc cho Hướng Nam.
Cô đưa mắt nhìn một vòng, rống: “Nhìn cái gì, rảnh lắm sao?"
Mấy người hiếu kỳ đều lảng đi, người đang uống nước lập tức cúi đầu chuyên chú hết sức, người không việc gì cũng tỏ vẻ bận rộn.
Bà chủ Hủy ngồi xuống ở một chiếc bàn. Cô châm thuốc rít sâu một hơi, cô lúc này chỉ có cách đợi, đợi để thu dọn tàn cục.
Hướng Nam trong phòng tắm đã được nâng lên đứng dựa tường.
Y muốn đi ra, lắc lắc cái đầu váng vất, thế nhưng càng lắc lại càng chóng mặt. Y một tay nắm lấy vòi nước gắn trên tường, vòi nước liền bị y ấn xuống, Trình Nam bước vào liền ướt sũng, thêm dầu vào lửa, cậu ấn Hướng Nam xuống nền đất.
“Cậu muốn làm gì?"
Hướng Nam hoảng hốt, Trình Nam đang cởi quần y.
Hai tay Hướng Nam huơ loạn, có điều bên cạnh y ngoài mặt đất ẩm ướt cùng bức tường ướt sũng thì không còn gì khác.
Y trong lúc cấp bách đột nhiên nâng chân đạp vào thân dưới của Trình Nam, nhưng không thực hiện được, Trình Nam nhanh chóng giữ lấy chân y, càng thêm tức giận.
Trình Nam cho rằng Hướng Nam đang liều mình giữ thân vì Mạc Dương, cơn ghen trào lên sôi sùng sục trong lòng cậu.
Trình Nam giận quá mức khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Cậu cắn môi Hướng Nam, luồn đầu lưỡi vào.
Hướng Nam giẫy dụa không được lại bị Trình Nam dây dưa quấn chặt lấy lưỡi, lúng túng hoảng hốt, tay liền bóp lấy cổ Trình Nam, nào ngờ Trình Nam nắm chặt lấy bẻ tay y lên trên đỉnh đầu y.
Một tay Trình Nam giữ lấy hai tay Hướng Nam, tay còn lại lột dần quần áo của Hướng Nam.
Hai chân cậu đè lấy chân Hướng Nam, cúi người hôn theo đường cổ Hướng Nam mà đi xuống.
Nụ hôn của Trình Nam khi đến vai Hướng Nam liền biến thành cắn.
Cậu thấy ngứa mắt những dấu vết kia, cũng không quan tâm Hướng Nam đau hay không, há miệng cắn xuống, rất nhanh trên vai Hướng Nam đầy những vết cắn to nhỏ.
Hướng Nam bị đau, chân tay đều không ngừng vùng vẫy.
Y cắn răng liều mạng giãy dụa.
Cổ tay bị siết đỏ rửa vất vả mới thoát ra được, y lập tức nâng người vươn tay. Động tác của Trình Nam không nhanh bằng y, y kéo cái vòi nước kim loại, dòng nước liền từ trên cao dội xuống đầu Trình Nam.
Nước đột nhiên dội xuống người Trình Nam không nhẹ, cậu liền đưa tay ôm đầu. Hướng Nam thả tay đẩy cậu ra ngồi dậy, không ngờ gặp cặp mắt lạnh băng của Trình Nam, y hoàn toàn bị dọa sợ.
Hai chân vẫn bị Trình Nam đè lên như cũ, Hướng Nam có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Tôi….."
Nên nói gì?
Hôm qua không có bị Mạc Dương thượng?
Tối qua không có làm gì với Mạc Dương?
Hướng Nam không biết, y lúc này nói gì cũng vô dụng.
Y bị Trình Nam kéo dậy, tay bị cậu bẻ ngoặt ra sau rút thắt lưng ra.
Trình Nam ấn Hướng Nam vào tường.
Cậu hôn y, vươn tay cởi mạnh quần Hướng Nam xuống.
Hướng Nam muốn cắn cậu, thân dưới đột nhiên bị Trình Nam nắm lấy. Hướng Nam đau đến nhảy dựng, y ‘ô ô ô’ kêu, nhưng lại bị Trình Nam chặn miệng mà không thể nói câu nào.
Hướng Nam thực tức chết.
Trình Nam mở cổ áo Hướng Nam ra.
Cả người y run lên.
Y lại định cắn Trình Nam, không ngờ tay cậu đột nhiên dùng sức, Hướng Nam đau đến chảy nước mắt.
“Sao? Đau sao? Giận tôi không có nhẹ nhàng như cái thằng cha kia của anh sao?"
Trình Nam thả môi Hướng Nam ra, lạnh lùng mỉa mai. Hướng Nam định mở miệng nói, lại bị cậu nhét chiếc áo sơmi rách vào miệng.
Trình Nam căn bản không muốn nghe bất cứ lời gì về Mạc Dương từ miệng Hướng Nam.
Dù cho là cậu chủ động khiêu khích.
Chỉ cần được thốt ra từ miệng Hướng Nam, cho dù là một chữ, cũng sẽ khiến cậu phát điên.
Hướng Nam “ô ô ô" kêu, cố rút tay, cả người kịch liệt vùng vẫy.
Cổ tay không ngừng cọ sát vào chiếc thắt lưng thít chặt đến mức rách da chảy máu. Hướng Nam giãy dụa không được, thân dưới đau xót, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Trình Nam bị sự phản kháng mãnh liệt của Hướng Nam làm cho giận đỏ mắt. Cậu bá vương ngạnh thượng cung, kéo khóa quần trực tiếp tiến vào trong Hướng Nam.
P/s: Ta không hiểu tên chương nay có nghĩa gì nên đành để nguyên vậy. Bắt đầu không thích Trình Nam >.<
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh