Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 109: Hờ hững
Cao Hạo cứ thế đi đã được một tuần.
Thiếu Kiệt bảo bối ngày nào cũng dán lấy Hướng Nam, hôm nay lại chạy tới, đeo một chiếc phao to đùng, ở bể bơi cỡ nhỏ trong biệt thự của Cao Hạo quạt quạt hai tay, hết sức chuyên chú nghiên cứu “kiểu bơi sói cào" của cậu.
Rõ ràng là một người biết bơi, cậu rất nhanh liền chơi chán. Cậu quay đầu lại, thấy Hướng Nam ngồi ngẩn người trên thành bể, gọi: “Đại thúc."
Hướng Nam không đáp lời cậu.
Cậu nhín mày, chuyển hướng, dùng tốc độ “nhanh" nhất “cào" qua.
Bọt nước đột nhiên bắn tóe lên người Hướng Nam. Y giật mình, hoàn hồn, hỏi Thiếu Kiệt: “Sao vậy?"
“Đại thúc đang nghĩ gì thế?"
Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì."
Thiếu Kiệt híp mắt, chỉ ngón trỏ tố cáo Hướng Nam: “Đại thúc đang nói dối tôi."
“Anh chắc chắn là đang nhớ anh Hạo." Thiếu Kiệt quay người rồi lại liều mạng “cào" đi, lớn tiếng kháng nghị: “Đại thúc là đồ lừa đảo, tôi không để ý anh nữa."
Thiếu Kiệt nói không sai.
Hướng Nam quả thực đang nhớ đến Cao Hạo.
Y đang nghĩ Cao Hạo đã đi lâu như vậy sao còn chưa thấy về.
Cũng không rõ là do chiếc phao tròn đặc biệt to trên người Thiếu Kiệt cản trở hay là cậu cáu kỉnh muốn chơi cùng Hướng Nam, cậu ở đó quạt tay hồi lâu vẫn không thành công “cào" đi.
Hướng Nam khẽ cười, rướn người với lấy chiếc phao kia, định mượn sức nổi của nước kéo Thiếu Kiệt về phía mình. Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam chủ động “lôi kéo" mình cũng rất phối hợp mà dựa vào bên cạnh y.
“Đại thúc không nhớ anh Hạo nữa?"
“Ghen?"
Hướng Nam trêu cậu, Thiếu Kiệt bảo bối quay mặt đi: “Hư "
Hướng Nam bị cậu như vậy chọc cho bật cười.
Hướng Nam trêu cậu: “Tôi không nhớ cậu ấy nữa. Từ nay về sau tôi dán dính lấy cậu, hai chúng ta cả đời này đều quấn lấy nhau. Cậu thấy có được không?"
Hướng Nam nói vậy thực ra là nói đùa.
Hướng Nam biết tính cách của Thiếu Kiệt bảo bối.
Trên đời này, Thiếu Kiệt thích nhất là những thứ thú vị, rất yêu tự do.
Đừng nói cậu có thể vì một người nào đó mà chịu phải gò bó ở một nơi, sợ rằng mười năm một năm, thậm chí có thể chỉ cần một thắng, cậu đã phát điên chạy trốn rồi.
Thế nên “không muốn" là đáp án Hướng Nam đã tính trước trong lòng. Nhưng Hướng Nam không ngờ tới khi Thiếu Kiệt bảo bối nghe đến vấn đề này thì lại đột nhiên nghiêm sắc mặt.
“Đại thúc đừng nói mấy lời thiếu suy nghĩ như vậy." Thiếu Kiệt nghiêm túc nói, khác hẳn sự không đứng đắn ngày thường: “Nếu thật sự trói buộc chúng ta lại với nhau, sợ rằng người chạy nhanh nhất không phải là tôi mà chính là anh."
Hướng Nam ngẩn người.
Thiếu Kiệt yên tĩnh nhìn Hướng Nam một cái, quạt hai tay bơi đi.
Hướng Nam mở miệng định nói, chợt nghe thấy có người gọi “cậu chủ Hạo" từ sau lưng. Hướng Nam quay đầu lại nhìn, thấy Cao Hạo đứng ở chỗ cách mình mấy bước chân thì bất ngờ.
“Cậu về rồi sao?"
Hướng Nam vội đứng dậy đi về phía Cao Hạo.
Cao Hạo trông qua không thật sự ổn, môi nứt nẻ trắng bệch, cả người đều ủ rũ.
“Cậu sao vậy?" Hướng Nam sờ lên trán hắn, phát hiện thân nhiệt hắn rất cao. Hướng Nam sợ hãi: “Cậu bị sốt?!"
Cao Hạo đã không còn chút tinh thần nào nữa.
Hắn chỉ hơi khoát khoát tay, được a Đông và người hầu đi tới cùng đẩy về phòng.
Bác sĩ Quan kiểm tra cho Cao Hạo, tiêm một mũi hạ sốt cho hắn.
Hướng Nam sau khi tiễn Thiếu Kiệt về liền một mực ngồi trước giường Cao Hạo.
Thần trí Cao Hạo dường như ngày một mơ hồ. Rất nhanh, Cao Hạo chìm vào giấc ngủ, bất tỉnh nhân sự.
“Sạo lại thế này?"
“Mệt mỏi." A Đông ngồi phía bên kia giường nghe Hướng Nam hỏi thì ngước mắt lên nhìn y, nói: “Lúc trước cậu ấy đã có chút không khỏe, không ngờ về đến đây thì lại lập tức đổ bệnh."
Hướng Nam nghĩ muốn hỏi nhỏ xem đoạn thời gian này Cao Hạo bận rộn chuyện gì mà để bị mệt như vậy, thế nhưng nghĩ lại bản thân không hiểu cái gì, hỏi cũng như không, lời đến cửa miệng lại nuốt vào.
Hướng Nam không hỏi nữa.
Chỗ này là một hòn đảo nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, điều kiện chữa trị rất có hạn.
Trong lòng thầm cầu nguyện mong liều thuốc hạ sốt của bác sĩ Quan nhanh có tác dụng, Hướng Nam nắm lấy tay Cao Hạo, đầy lo lắng mà siết chặt tay.
Nửa giờ sau, Cao Hạo hạ sốt một cách rõ rệt, thế nhưng đến nửa đêm, người hắn lại một lần nữa như thiêu đốt.
Cao Hạo sốt cao không tỉnh bắt đầu nói mớ.
Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói lúc to lúc nhỏ, khi thì yêu tĩnh, khi thì kích động.
Hướng Nam ngồi trông trước gường, nghe thấy hắn không ngừng gọi ‘haha, haha’. (haha – はは: là từ tiếng Nhật chỉ mẹ)
Hướng Nam không hiểu dù chỉ là một câu hắn nói.
Hắn không ngừng gọi, Hướng Nam cũng không rõ hắn đang gọi ai.
Hướng Nam ban đầu do dự không biết có nên đi gọi bác sĩ hay không, thế nhưng trước đó bác sĩ Quan có bảo y tác dụng phụ của thuốc giảm sốt rất mạnh. Hướng Nam suy nghĩ một lúc, quyết định dùng cách hạ nhiệt độ vật lý thủ công cho hắn.
Hướng Nam bận rộn cả một đêm không được chớp mắt.
Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, Cao Hạo mới có dấu hiệu đỡ hơn.
Đế lúc sáng sớm, cơn sốt của Cao Hạo đã được đẩy lùi.
Hướng Nam gạt mồ hôi, kiểm tra thân nhiệt của Cao Hạo một lần nữa, xác định hắn đã thật sự ổn định lại. Y rót một cốc nước đặt ở tủ đầu giường, chờ đợi, xem thử đến lúc nào Cao Hạo có thể tỉnh lại.
Dù sao cũng một đêm chưa chợp mắt, Hướng Nam trong lúc ngồi đó chờ bất giác ngủ thiếp đi mất.
Rất nhanh, y bị tiếng cửa mở đánh thức.
Y tưởng là a Đông hay bác sĩ Quan đi vào, vội vàng ngồi thẳng người quay đầu lại nhìn. Thế nhưng lại chẳng có ai.
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại, lúc nay mới phát hiện không thấy Cao Hạo nằm trên giường đâu nữa.
Hả?!
Hướng Nam kinh ngạc.
Y nghe thấy có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, vội vàng đứng dậy bước qua.
Hướng Nam cho rằng Cao Hạo ở trong rửa mặt, đẩy cánh cửa thủy tinh ô vuông đang đóng sang bên cạnh, đưa mắt nhìn vào trong thì giật mình.
Cao Hạo không mặc gì cả.
Hắn nhắm mắt, cúi đầu, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm dội trên đỉnh đầu hắn.
Hướng Nam thấy hắn vừa hạ sốt đã chạy đi tắm, muốn nhắc hắn đừng tắm lâu quá.
Không ngờ Cao Hạo cướp lời trước y, lạnh lùng nói: “Ra ngoài."
Hướng Nam nghe thấy vậy thì ngây người.
Y không biết Cao Hạo làm sao. Thế nhưng nếu hắn đã nói vậy, y cũng không có lý do gì để đứng đây.
Hướng Nam rất nghe lời đóng cửa lại.
Chờ ở ngoài tầm mười mấy phút, Cao Hạo từ trong đi ra.
Trên thắt lưng dẻo dai tùy tiện quấn một chiếc khăn lông trắng lớn. Hắn tắm xong căn bản không có lau nước trên người, cứ như vậy đi ra, ướt sũng từ đầu đến chân.
Hướng Nam thấy hắn như thế thì nhíu mày.
Y lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn sạch, muốn lau giúp hắn bọt nước đang chảy tí tách trên tóc. Ai ngờ khăn lông vừa chạm đến tóc hắn, Cao Hạo đột nhiên đưa tay giật lấy, ném sang bên, trực tiếp: “Ra ngoài."
Hướng Nam đờ người.
Cao Hạo trước nay luôn dịu dàng chưa đối với y lạnh lùng như vậy.
Hướng Nam không biết mình làm sai chuyện gì đắc tội Cao Hạo, nhất thời khỏ xử đứng đó.
Cao Hạo thấy y không chuyển động, quay người ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, một lần nữa bảo Hướng Nam: “Ra ngoài."
Thiếu Kiệt bảo bối ngày nào cũng dán lấy Hướng Nam, hôm nay lại chạy tới, đeo một chiếc phao to đùng, ở bể bơi cỡ nhỏ trong biệt thự của Cao Hạo quạt quạt hai tay, hết sức chuyên chú nghiên cứu “kiểu bơi sói cào" của cậu.
Rõ ràng là một người biết bơi, cậu rất nhanh liền chơi chán. Cậu quay đầu lại, thấy Hướng Nam ngồi ngẩn người trên thành bể, gọi: “Đại thúc."
Hướng Nam không đáp lời cậu.
Cậu nhín mày, chuyển hướng, dùng tốc độ “nhanh" nhất “cào" qua.
Bọt nước đột nhiên bắn tóe lên người Hướng Nam. Y giật mình, hoàn hồn, hỏi Thiếu Kiệt: “Sao vậy?"
“Đại thúc đang nghĩ gì thế?"
Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì."
Thiếu Kiệt híp mắt, chỉ ngón trỏ tố cáo Hướng Nam: “Đại thúc đang nói dối tôi."
“Anh chắc chắn là đang nhớ anh Hạo." Thiếu Kiệt quay người rồi lại liều mạng “cào" đi, lớn tiếng kháng nghị: “Đại thúc là đồ lừa đảo, tôi không để ý anh nữa."
Thiếu Kiệt nói không sai.
Hướng Nam quả thực đang nhớ đến Cao Hạo.
Y đang nghĩ Cao Hạo đã đi lâu như vậy sao còn chưa thấy về.
Cũng không rõ là do chiếc phao tròn đặc biệt to trên người Thiếu Kiệt cản trở hay là cậu cáu kỉnh muốn chơi cùng Hướng Nam, cậu ở đó quạt tay hồi lâu vẫn không thành công “cào" đi.
Hướng Nam khẽ cười, rướn người với lấy chiếc phao kia, định mượn sức nổi của nước kéo Thiếu Kiệt về phía mình. Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam chủ động “lôi kéo" mình cũng rất phối hợp mà dựa vào bên cạnh y.
“Đại thúc không nhớ anh Hạo nữa?"
“Ghen?"
Hướng Nam trêu cậu, Thiếu Kiệt bảo bối quay mặt đi: “Hư "
Hướng Nam bị cậu như vậy chọc cho bật cười.
Hướng Nam trêu cậu: “Tôi không nhớ cậu ấy nữa. Từ nay về sau tôi dán dính lấy cậu, hai chúng ta cả đời này đều quấn lấy nhau. Cậu thấy có được không?"
Hướng Nam nói vậy thực ra là nói đùa.
Hướng Nam biết tính cách của Thiếu Kiệt bảo bối.
Trên đời này, Thiếu Kiệt thích nhất là những thứ thú vị, rất yêu tự do.
Đừng nói cậu có thể vì một người nào đó mà chịu phải gò bó ở một nơi, sợ rằng mười năm một năm, thậm chí có thể chỉ cần một thắng, cậu đã phát điên chạy trốn rồi.
Thế nên “không muốn" là đáp án Hướng Nam đã tính trước trong lòng. Nhưng Hướng Nam không ngờ tới khi Thiếu Kiệt bảo bối nghe đến vấn đề này thì lại đột nhiên nghiêm sắc mặt.
“Đại thúc đừng nói mấy lời thiếu suy nghĩ như vậy." Thiếu Kiệt nghiêm túc nói, khác hẳn sự không đứng đắn ngày thường: “Nếu thật sự trói buộc chúng ta lại với nhau, sợ rằng người chạy nhanh nhất không phải là tôi mà chính là anh."
Hướng Nam ngẩn người.
Thiếu Kiệt yên tĩnh nhìn Hướng Nam một cái, quạt hai tay bơi đi.
Hướng Nam mở miệng định nói, chợt nghe thấy có người gọi “cậu chủ Hạo" từ sau lưng. Hướng Nam quay đầu lại nhìn, thấy Cao Hạo đứng ở chỗ cách mình mấy bước chân thì bất ngờ.
“Cậu về rồi sao?"
Hướng Nam vội đứng dậy đi về phía Cao Hạo.
Cao Hạo trông qua không thật sự ổn, môi nứt nẻ trắng bệch, cả người đều ủ rũ.
“Cậu sao vậy?" Hướng Nam sờ lên trán hắn, phát hiện thân nhiệt hắn rất cao. Hướng Nam sợ hãi: “Cậu bị sốt?!"
Cao Hạo đã không còn chút tinh thần nào nữa.
Hắn chỉ hơi khoát khoát tay, được a Đông và người hầu đi tới cùng đẩy về phòng.
Bác sĩ Quan kiểm tra cho Cao Hạo, tiêm một mũi hạ sốt cho hắn.
Hướng Nam sau khi tiễn Thiếu Kiệt về liền một mực ngồi trước giường Cao Hạo.
Thần trí Cao Hạo dường như ngày một mơ hồ. Rất nhanh, Cao Hạo chìm vào giấc ngủ, bất tỉnh nhân sự.
“Sạo lại thế này?"
“Mệt mỏi." A Đông ngồi phía bên kia giường nghe Hướng Nam hỏi thì ngước mắt lên nhìn y, nói: “Lúc trước cậu ấy đã có chút không khỏe, không ngờ về đến đây thì lại lập tức đổ bệnh."
Hướng Nam nghĩ muốn hỏi nhỏ xem đoạn thời gian này Cao Hạo bận rộn chuyện gì mà để bị mệt như vậy, thế nhưng nghĩ lại bản thân không hiểu cái gì, hỏi cũng như không, lời đến cửa miệng lại nuốt vào.
Hướng Nam không hỏi nữa.
Chỗ này là một hòn đảo nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, điều kiện chữa trị rất có hạn.
Trong lòng thầm cầu nguyện mong liều thuốc hạ sốt của bác sĩ Quan nhanh có tác dụng, Hướng Nam nắm lấy tay Cao Hạo, đầy lo lắng mà siết chặt tay.
Nửa giờ sau, Cao Hạo hạ sốt một cách rõ rệt, thế nhưng đến nửa đêm, người hắn lại một lần nữa như thiêu đốt.
Cao Hạo sốt cao không tỉnh bắt đầu nói mớ.
Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói lúc to lúc nhỏ, khi thì yêu tĩnh, khi thì kích động.
Hướng Nam ngồi trông trước gường, nghe thấy hắn không ngừng gọi ‘haha, haha’. (haha – はは: là từ tiếng Nhật chỉ mẹ)
Hướng Nam không hiểu dù chỉ là một câu hắn nói.
Hắn không ngừng gọi, Hướng Nam cũng không rõ hắn đang gọi ai.
Hướng Nam ban đầu do dự không biết có nên đi gọi bác sĩ hay không, thế nhưng trước đó bác sĩ Quan có bảo y tác dụng phụ của thuốc giảm sốt rất mạnh. Hướng Nam suy nghĩ một lúc, quyết định dùng cách hạ nhiệt độ vật lý thủ công cho hắn.
Hướng Nam bận rộn cả một đêm không được chớp mắt.
Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, Cao Hạo mới có dấu hiệu đỡ hơn.
Đế lúc sáng sớm, cơn sốt của Cao Hạo đã được đẩy lùi.
Hướng Nam gạt mồ hôi, kiểm tra thân nhiệt của Cao Hạo một lần nữa, xác định hắn đã thật sự ổn định lại. Y rót một cốc nước đặt ở tủ đầu giường, chờ đợi, xem thử đến lúc nào Cao Hạo có thể tỉnh lại.
Dù sao cũng một đêm chưa chợp mắt, Hướng Nam trong lúc ngồi đó chờ bất giác ngủ thiếp đi mất.
Rất nhanh, y bị tiếng cửa mở đánh thức.
Y tưởng là a Đông hay bác sĩ Quan đi vào, vội vàng ngồi thẳng người quay đầu lại nhìn. Thế nhưng lại chẳng có ai.
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại, lúc nay mới phát hiện không thấy Cao Hạo nằm trên giường đâu nữa.
Hả?!
Hướng Nam kinh ngạc.
Y nghe thấy có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, vội vàng đứng dậy bước qua.
Hướng Nam cho rằng Cao Hạo ở trong rửa mặt, đẩy cánh cửa thủy tinh ô vuông đang đóng sang bên cạnh, đưa mắt nhìn vào trong thì giật mình.
Cao Hạo không mặc gì cả.
Hắn nhắm mắt, cúi đầu, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm dội trên đỉnh đầu hắn.
Hướng Nam thấy hắn vừa hạ sốt đã chạy đi tắm, muốn nhắc hắn đừng tắm lâu quá.
Không ngờ Cao Hạo cướp lời trước y, lạnh lùng nói: “Ra ngoài."
Hướng Nam nghe thấy vậy thì ngây người.
Y không biết Cao Hạo làm sao. Thế nhưng nếu hắn đã nói vậy, y cũng không có lý do gì để đứng đây.
Hướng Nam rất nghe lời đóng cửa lại.
Chờ ở ngoài tầm mười mấy phút, Cao Hạo từ trong đi ra.
Trên thắt lưng dẻo dai tùy tiện quấn một chiếc khăn lông trắng lớn. Hắn tắm xong căn bản không có lau nước trên người, cứ như vậy đi ra, ướt sũng từ đầu đến chân.
Hướng Nam thấy hắn như thế thì nhíu mày.
Y lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn sạch, muốn lau giúp hắn bọt nước đang chảy tí tách trên tóc. Ai ngờ khăn lông vừa chạm đến tóc hắn, Cao Hạo đột nhiên đưa tay giật lấy, ném sang bên, trực tiếp: “Ra ngoài."
Hướng Nam đờ người.
Cao Hạo trước nay luôn dịu dàng chưa đối với y lạnh lùng như vậy.
Hướng Nam không biết mình làm sai chuyện gì đắc tội Cao Hạo, nhất thời khỏ xử đứng đó.
Cao Hạo thấy y không chuyển động, quay người ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, một lần nữa bảo Hướng Nam: “Ra ngoài."
Tác giả :
Tiện Vũ Hạnh