Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 25: Chương cuối
Thẩm Trác Hi chống hông dựa vào thành thang máy, cũng may đây là thang máy chuyên dụng của lãnh đạo cấp cao, không lắp camera. Thẩm Trác Hi mới không sợ dáng vẻ chật vật của mình bây giờ bị ai nhìn thấy, tối qua đúng là một buổi giáo huấn đau thương, thắt lưng y như bị chặt thành hai khúc, đau đớn không thôi, còn đứng ở đây được, Thẩm Trác Hi tự nhận đã là một kỳ tích rồi.
Buổi sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, chợt thấy An Dật đang tựa đầu giường đọc sách, mình thì như con bạch tuộc quấn trên người hắn, hai tay vòng quanh eo hắn, hai chân kẹp lấy chân hắn. Chóp mũi là hương sữa tắm thơm mát, à, chắc An Dật đã luyện quyền xong, tắm xong luôn rồi, y ngủ say thật, ngay cả An Dật dậy cũng không biết. Động động người, da thịt trắng nõn trần trụi lộ ra trước mắt khiến Thẩm Trác Hi mém xỉu.
“Dậy rồi à?" Bên hông hơi âm ẩm, biết là nụ hôn của Thẩm Trác Hi.
“Ừm." Lại nhắm mắt, miễn cưỡng đáp. Cả người mệt mỏi vô cùng, mà nơi hôm qua bị sử dụng quá độ, không cần nhìn, Thẩm Trác Hi cũng biết nhất định là sưng đỏ cả rồi, thắt lưng như chẳng phải của mình nữa, nhớ tới cuộc làm tình đêm qua, khuôn mặt nóng lên, may mà An Dật không nhìn thấy y mặt đỏ tới mang tai.
Hôm qua hình như mình bị làm tới ngất xỉu? Rành rành là không có kí ức gì rõ ràng, nhưng đủ loại tư thế đáng xấu hổ cùng nhiệt tình nghênh hợp không ngừng cố tình tái hiện trong đầu, Thẩm Trác Hi ngượng đến muốn tự chôn mình luôn cho rồi.
Hơi thở An Dật quá mức an ổn, bàn tay xoa nắn bên hông y lại quá mức thoải mái, bạn trung niên nào đó bị dày vò khủng khiếp cả một đêm lại mơ màng ngủ, ngay khoảnh khắc lâm vào bóng tối ngọt ngào thì bật dậy.
“Nguy rồi, bây giờ là mấy giờ rồi… A ui…" Động tác quá mạnh làm cho thân thể bị sử dụng quá độ lập tức đưa ra kháng nghị mãnh liệt, thắt lưng mềm nhũn nằm sấp trên người An Dật.
“Bây giờ là gần mười một giờ trưa." An Dật ôm cái tên đột nhiên ngồi dậy lại rên rỉ ngã vào người hắn, vừa hảo tâm trả lời y, vừa giúp y xoa phần hông đau nhức.
“Xong rồi…" Thẩm Trác Hi kêu rên một tiếng, ngọ ngoạy bò dậy, hôm nay là ngày ký hợp đồng, y là người phụ trách chính mà lại mất tích, trời biết, hôm qua lúc cùng An Dật làm y đã sớm quăng việc này lên chín tầng mây.
“Hôm nay anh còn muốn đi làm?" An Dật hơi ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, chà, xem ra đêm qua hắn còn chưa đủ cố gắng mà, cư nhiên còn có hơi sức xuống giường đi làm.
Thẩm Trác Hi chống hông mình, mặt ủ mày chau vừa từ từ ngồi xuống, vừa giải thích với An Dật: “Hôm nay phải ký hợp đồng với công ty T. O, ký xong Cừu Khinh Hàn sẽ quay về Mỹ, hôm nay anh nhất định phải xuất hiện."
Thương thay ai đó hoàn toàn không ý thức được cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra, cũng không ý thức được câu này nghe vào làm người ta cảm thấy y là vì Cừu Khinh Hàn sắp phải đi mới không thể không đến. Tới khi nhìn thấy vẻ mặt An Dật như cười như không, mới hoàn toàn sáng mắt ra, thật hận không thể cho mình một cái tát, không có việc gì đề cập tới tên Cừu Khinh Hàn đáng chết kia để làm chi, giáo huấn hôm qua y thật không muốn nếm lại lần thứ hai, mặc dù sau đó cũng rất thoải mái, nhưng nhưng nhưng mà lão già y thật sự chịu không nổi chơi đùa như vậy, xảy ra án mạng mất.
“Ồ, hóa ra là vậy hả, vậy anh đi lẹ đi." An Dật cười híp mắt nói, đưa tay giúp Thẩm Trác Hi đang trần truồng mặc quần áo. Không khỏi phân trần đeo lại cho y cái vòng tròn đã gây cho y vô hạn thống khổ vào hôm qua, càng bi kịch hơn là, An Dật còn giữ thắt lưng y, lấy hai hạt châu nhỏ đẩy mạnh vào mật huyệt sưng đỏ đang khép chặt, cho dù là hai viên nhỏ nhất cũng khiến Thẩm Trác Hi rên lên một tiếng, sau đó mới giúp y mặc đồ lót đồ tây vào.
Đến lúc rửa mặt xong bị An Dật đẩy ra ngoài, Thẩm Trác Hi ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau mà khóc không ra nước mắt, này này này, không phải An Dật lại ghen đấy chứ? Bằng không, bằng không sao hắn lại… Cảm nhận được phía trước bị buộc chặt cùng hạt châu từ từ chuyển động trong thân thể, Thẩm Trác Hi vô thức kẹp chặt huyệt khẩu, sợ không cẩn thận nó trượt ra mất. An Dật bảo y như vầy mà đi làm? Mặc dù bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra Thẩm Trác Hi đeo đồ chơi gì trên người, nhưng Thẩm Trác Hi tự thấy xấu hổ đỏ mặt, nửa bước cũng khó dời đi, chỉ nghĩ mình phải đi làm như vầy, chân y đã muốn nhũn.
Lại nhìn nhìn cánh cửa lớn phía sau, đành lấy xe đi làm. Thế là xuất hiện một màn như vầy, phía trước bị giam cầm thì không sao, chỉ cần không cứng lên, cơ bản chẳng có gì ảnh hưởng, mình cũng đâu phải kẻ tùy tiện phát tình với người khác, ờ, ngoại trừ An Dật. Nhưng cái thứ phía sau đúng là quá hành người mà, giờ Thẩm Trác Hi thà rằng An Dật bỏ vào mấy hạt châu lớn lớn chút, ít nhất y không cần lo chúng nó trượt ra, mà không phải như bây giờ khắc khắc co rút tiểu huyệt phía sau, bởi vì mấy hạt châu đó theo bước y di chuyển mà không ngừng trượt ra huyệt khẩu.
Thẩm Trác Hi hít một hơi thật sâu, kéo căng da mặt, nhìn gương sửa sang lại dáng vẻ, xác định mình nhìn qua không có bất cứ gì khác thường mới dám bước ra khỏi thang máy.
Đây thật đúng là một ngày gian nan nhất của Thẩm Trác Hi, chỉ cần vừa nghĩ đến mình dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cư nhiên đang bị hai hạt châu nhỏ hành hạ mà dục tiên dục tử, là lại có một loại cảm giác cực kì kích thích, tổng giám đốc nghiêm túc trong mắt cấp dưới, kỳ thật đã sớm bị An Dật điều giáo mẫn cảm vô cùng, thân thể nóng lên từng đợt, sau đó phía trước bắt đầu hơi có xu thế ngẩng đầu, Thẩm Trác Hi thấy vạn phần may mắn, nếu không có cái kia giữ lại, chẳng phải là mất mặt trước mọi người sao, y chưa từng nghĩ, hai hạt châu nho nhỏ có thể giày vò y đến chật vật như thế.
Đáng ghét nhất là, Cừu Khinh Hàn còn chưa từ bỏ ý định mà quấn lấy, Thẩm Trác Hi hiển nhiên không có sắc mặt dễ coi, trời biết bây giờ y vốn không chịu nổi ai chạm vào, đến lúc thật vất vả tiễn bước đám người Cừu Khinh Hàn, Thẩm Trác Hi đã co quắp ngồi trên xe mình.
Đối với tên lí sự nào đó đang ở nhà, đúng là không lúc nào bỏ qua cơ hội ức hiếp y, cứ nghĩ lại là cảm thấy ủy khuất, hôm qua đã chơi đến quá trớn như vậy rồi, hôm nay người không ở bên cạnh y vẫn muốn ức hiếp y.
Có điều Thẩm Trác Hi cũng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, đến lúc thấy An Dật, một bụng ủy khuất biến ngay thành lòng tràn đầy ái mộ, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh An Dật, hiển nhiên một tí ti tình thú và ức hiếp cũng xuôi theo ưng thuận, vui vẻ chịu đựng.
Nào ngờ Thẩm Trác Hi vừa mở cửa, liền kinh hãi đến mức y phải trợn mắt há hốc mồm, khống chế không được âm lượng mà thất thanh gầm thét: “Sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Trác Hi lại một lần nữa xác định Cừu Khinh Hàn chính là sao chổi của y, gặp phải cậu ta sẽ chẳng có chuyện gì tốt, cậu ta rõ ràng là đã về rồi, cư nhiên còn chạy tới nhà y, trời ạ, tên này thật muốn hại chết y mới vừa lòng phải không, ai, giáo huấn ngày hôm qua, thân thể y vẫn còn chưa trở lại bình thường được, sáng nay lại vì cậu ta mà bị An Dật hành hạ cả ngày, cậu ta còn tới?
Còn dám chạy tới nhà y tìm An Dật uống trà? Lại nhìn An Dật vẻ mặt đầy ý cười, trái tim bé bỏng của Thẩm Trác Hi run lên, kêu thảm một tiếng, chắc An Dật không tức giận đâu, ai, không mới là lạ đấy, tên này đã chạy đến tận nhà cơ mà.
“Về rồi à? Vậy hai người trò chuyện, tôi đi thư phòng." An Dật vẫn ý cười ôn nhu, nhưng lại cười đến mức Thẩm Trác Hi phát run, không biết lát nữa mình sẽ bị gì đây, thứ buổi sáng vẫn còn trong người mà.
Nhìn An Dật vào thư phòng, Thẩm Trác Hi mới phản ứng lại, hoàn toàn không để ý phong độ lễ nghi gì hết, một phát túm lấy áo Cừu Khinh Hàn, tàn nhẫn nói: “Chẳng phải cậu về Mỹ rồi sao? Chạy tới nhà tôi làm cái gì, hả?"
“Tôi lên máy bay rồi vẫn cảm thấy không nỡ rời anh, cho nên lại quay lại."
“Lần cuối cùng, tôi, Thẩm Trác Hi, chỉ thích, An Dật, chỉ một mình An Dật, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều là người của cậu ấy, cậu bớt vô giúp vui đi." Cứ mỗi chữ mỗi câu là xách người ra ngoài cửa, không hề khách sáo đóng cửa lại, đi thẳng đến thư phòng. ˇ﹏.
“Phanh" Hầu như muốn phá cửa thư phòng, thấy An Dật đang dựa vào sopha đọc sách, nhất thời Thẩm Trác Hi vừa rồi còn khí thế hùng hổ mà giáo huấn người ta đã không thấy tăm hơi, đảo mắt biến thành cừu con yếu ớt, như cô vợ nhỏ phạm lỗi líu ríu đến bên cạnh An Dật, lại len lén ngó sắc mặt An Dật, hoàn toàn không nhìn ra là có tức giận hay không. (ta phục Hi Hi cái khoản trở mặt còn nhanh hơn lật sách =)))
“An Dật…"
“Hửm?"
Thẩm Trác Hi nuốt nước miếng ực một cái, cẩn thận hỏi: “Em giận?"
“Hả? Đâu có đâu." Kéo người đang đứng vào lòng.
“Anh thật sự không biết cậu ta lại chạy tới nhà mình, em…" Còn chưa nói hết, đã bị An Dật che miệng lại.
“Em không giận, em chỉ đang nghĩ, lúc nào đánh ký hiệu của em lên người anh, để người ta biết anh là vợ em, đỡ phải bị người khác mơ tưởng." An Dật cười hôn hôn người đang chăm chăm nhìn hắn.
Thẩm Trác Hi bị một từ vợ của An Dật làm cho ngượng đến nóng mặt, bụng bắt đầu cầu khẩn An Dật tuyệt đối đừng nghĩ lại đeo lên người y những thứ kỳ quái gì, sau đó bị câu sau của An Dật hù đến ngốc, chuẩn xác mà nói là mừng đến ngốc.
“Chi bằng chúng mình kết hôn đi, đi Hà Lan thế nào?"
“Hả?" Thẩm Trác Hi ngây ngốc hỏi lại lần nữa, An Dật nói chúng mình kết hôn đi? Mình nhất định nghe lầm rồi, nhất định, sao An Dật lại nói chúng mình kết hôn đi chứ.
“Em nói chúng mình đi Hà Lan kết hôn đi, không thích Hà Lan? Vậy đi Mỹ cũng được ha".
Hình như An Dật thật sự nói chúng mình kết hôn đi, không phải nghe lầm, vậy là mình đang nằm mơ rồi, ngây ngốc đưa tay nhéo má mình.
“Ui, đau… Không phải nằm mơ, em, lặp lại lần nữa."
An Dật nhìn Thẩm Trác Hi tự mình nhéo mình, dở khóc dở cười, lại hỏi lần nữa, “Anh muốn đi đâu đăng ký kết hôn?"
Thẩm Trác Hi vẫn là vẻ mặt không thể tin được, An Dật tức giận thiếu điều muốn đá tên ngốc này một phát, quay ngoắt người, không muốn để ý tên ngốc này nữa. “Không muốn thì quên đi, coi như em chưa nói gì."
Lúc này Thẩm Trác Hi rốt cuộc đã hiểu rõ tình huống, vội vàng ôm lấy An Dật đang đưa lưng về phía y, kích động không chú ý tới mình ôm quá chặt, “Anh muốn kết hôn, em đã nói rồi thì không được đổi ý, Dật, Dật…" Lay lay người trong lòng, vụ này thật không thể trách cung phản xạ của y quá dài, phản ứng chậm chạp, y còn tưởng An Dật tức giận, lại chuẩn bị hành hạ y tiếp, nào ngờ An Dật đột nhiên nói chúng mình kết hôn đi, trời ạ, ý niệm này y vẫn luôn luôn nghĩ trong đầu lâu lắm rồi, quả thật chỉ là hy vọng xa vời, y chưa từng nghĩ tới có một ngày hy vọng xa vời này sẽ từ miệng An Dật nói ra, thật khiến y mừng đến ngốc.
Nhắm mắt làm ngơ, khóe miệng An Dật cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, cho dù phía sau Thẩm Trác Hi lay hắn, tên này, mình nói chúng mình kết hôn nhiều lần như vậy cư nhiên không để ý tới hắn, đúng là không ức hiếp y thật có lỗi với mình, đáng đời, hừ.
…
“An Dật, con có đồng ý cùng Thẩm Trác Hi trở thành bạn đồng hành suốt đời của nhau, theo lời dạy của Thánh Kinh cùng anh ấy sống chung, trước mặt Chúa cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, như con yêu chính mình. Dù cho anh ấy bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, thủy chung với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này hay không?"
“Con đồng ý."
“Thẩm Trác Hi, con có đồng ý cùng An Dật trở thành bạn đồng hành suốt đời của nhau, theo lời dạy của Thánh Kinh cùng anh ấy sống chung, trước mặt Chúa cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, như con yêu chính mình. Dù cho anh ấy bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, thủy chung với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này hay không?"
“Con… đồng ý."
“Đôi nhẫn này là hình tròn, tượng trưng cho vĩnh hằng không có kết thúc, chất liệu tạo nên nó là vàng, tượng trưng cho sự thanh khiết, thiêng liêng. Khi các con trao nhẫn cho nhau, chúng ta cùng nguyện xin, tình yêu của các con cũng thiên trường địa cửu, thanh khiết và thiêng liêng như vậy. Nguyện Chúa dùng dấu hiệu của hôn nhân này, chúc phúc cho cuộc hôn nhân của các con."
END
Buổi sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, chợt thấy An Dật đang tựa đầu giường đọc sách, mình thì như con bạch tuộc quấn trên người hắn, hai tay vòng quanh eo hắn, hai chân kẹp lấy chân hắn. Chóp mũi là hương sữa tắm thơm mát, à, chắc An Dật đã luyện quyền xong, tắm xong luôn rồi, y ngủ say thật, ngay cả An Dật dậy cũng không biết. Động động người, da thịt trắng nõn trần trụi lộ ra trước mắt khiến Thẩm Trác Hi mém xỉu.
“Dậy rồi à?" Bên hông hơi âm ẩm, biết là nụ hôn của Thẩm Trác Hi.
“Ừm." Lại nhắm mắt, miễn cưỡng đáp. Cả người mệt mỏi vô cùng, mà nơi hôm qua bị sử dụng quá độ, không cần nhìn, Thẩm Trác Hi cũng biết nhất định là sưng đỏ cả rồi, thắt lưng như chẳng phải của mình nữa, nhớ tới cuộc làm tình đêm qua, khuôn mặt nóng lên, may mà An Dật không nhìn thấy y mặt đỏ tới mang tai.
Hôm qua hình như mình bị làm tới ngất xỉu? Rành rành là không có kí ức gì rõ ràng, nhưng đủ loại tư thế đáng xấu hổ cùng nhiệt tình nghênh hợp không ngừng cố tình tái hiện trong đầu, Thẩm Trác Hi ngượng đến muốn tự chôn mình luôn cho rồi.
Hơi thở An Dật quá mức an ổn, bàn tay xoa nắn bên hông y lại quá mức thoải mái, bạn trung niên nào đó bị dày vò khủng khiếp cả một đêm lại mơ màng ngủ, ngay khoảnh khắc lâm vào bóng tối ngọt ngào thì bật dậy.
“Nguy rồi, bây giờ là mấy giờ rồi… A ui…" Động tác quá mạnh làm cho thân thể bị sử dụng quá độ lập tức đưa ra kháng nghị mãnh liệt, thắt lưng mềm nhũn nằm sấp trên người An Dật.
“Bây giờ là gần mười một giờ trưa." An Dật ôm cái tên đột nhiên ngồi dậy lại rên rỉ ngã vào người hắn, vừa hảo tâm trả lời y, vừa giúp y xoa phần hông đau nhức.
“Xong rồi…" Thẩm Trác Hi kêu rên một tiếng, ngọ ngoạy bò dậy, hôm nay là ngày ký hợp đồng, y là người phụ trách chính mà lại mất tích, trời biết, hôm qua lúc cùng An Dật làm y đã sớm quăng việc này lên chín tầng mây.
“Hôm nay anh còn muốn đi làm?" An Dật hơi ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, chà, xem ra đêm qua hắn còn chưa đủ cố gắng mà, cư nhiên còn có hơi sức xuống giường đi làm.
Thẩm Trác Hi chống hông mình, mặt ủ mày chau vừa từ từ ngồi xuống, vừa giải thích với An Dật: “Hôm nay phải ký hợp đồng với công ty T. O, ký xong Cừu Khinh Hàn sẽ quay về Mỹ, hôm nay anh nhất định phải xuất hiện."
Thương thay ai đó hoàn toàn không ý thức được cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra, cũng không ý thức được câu này nghe vào làm người ta cảm thấy y là vì Cừu Khinh Hàn sắp phải đi mới không thể không đến. Tới khi nhìn thấy vẻ mặt An Dật như cười như không, mới hoàn toàn sáng mắt ra, thật hận không thể cho mình một cái tát, không có việc gì đề cập tới tên Cừu Khinh Hàn đáng chết kia để làm chi, giáo huấn hôm qua y thật không muốn nếm lại lần thứ hai, mặc dù sau đó cũng rất thoải mái, nhưng nhưng nhưng mà lão già y thật sự chịu không nổi chơi đùa như vậy, xảy ra án mạng mất.
“Ồ, hóa ra là vậy hả, vậy anh đi lẹ đi." An Dật cười híp mắt nói, đưa tay giúp Thẩm Trác Hi đang trần truồng mặc quần áo. Không khỏi phân trần đeo lại cho y cái vòng tròn đã gây cho y vô hạn thống khổ vào hôm qua, càng bi kịch hơn là, An Dật còn giữ thắt lưng y, lấy hai hạt châu nhỏ đẩy mạnh vào mật huyệt sưng đỏ đang khép chặt, cho dù là hai viên nhỏ nhất cũng khiến Thẩm Trác Hi rên lên một tiếng, sau đó mới giúp y mặc đồ lót đồ tây vào.
Đến lúc rửa mặt xong bị An Dật đẩy ra ngoài, Thẩm Trác Hi ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau mà khóc không ra nước mắt, này này này, không phải An Dật lại ghen đấy chứ? Bằng không, bằng không sao hắn lại… Cảm nhận được phía trước bị buộc chặt cùng hạt châu từ từ chuyển động trong thân thể, Thẩm Trác Hi vô thức kẹp chặt huyệt khẩu, sợ không cẩn thận nó trượt ra mất. An Dật bảo y như vầy mà đi làm? Mặc dù bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra Thẩm Trác Hi đeo đồ chơi gì trên người, nhưng Thẩm Trác Hi tự thấy xấu hổ đỏ mặt, nửa bước cũng khó dời đi, chỉ nghĩ mình phải đi làm như vầy, chân y đã muốn nhũn.
Lại nhìn nhìn cánh cửa lớn phía sau, đành lấy xe đi làm. Thế là xuất hiện một màn như vầy, phía trước bị giam cầm thì không sao, chỉ cần không cứng lên, cơ bản chẳng có gì ảnh hưởng, mình cũng đâu phải kẻ tùy tiện phát tình với người khác, ờ, ngoại trừ An Dật. Nhưng cái thứ phía sau đúng là quá hành người mà, giờ Thẩm Trác Hi thà rằng An Dật bỏ vào mấy hạt châu lớn lớn chút, ít nhất y không cần lo chúng nó trượt ra, mà không phải như bây giờ khắc khắc co rút tiểu huyệt phía sau, bởi vì mấy hạt châu đó theo bước y di chuyển mà không ngừng trượt ra huyệt khẩu.
Thẩm Trác Hi hít một hơi thật sâu, kéo căng da mặt, nhìn gương sửa sang lại dáng vẻ, xác định mình nhìn qua không có bất cứ gì khác thường mới dám bước ra khỏi thang máy.
Đây thật đúng là một ngày gian nan nhất của Thẩm Trác Hi, chỉ cần vừa nghĩ đến mình dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cư nhiên đang bị hai hạt châu nhỏ hành hạ mà dục tiên dục tử, là lại có một loại cảm giác cực kì kích thích, tổng giám đốc nghiêm túc trong mắt cấp dưới, kỳ thật đã sớm bị An Dật điều giáo mẫn cảm vô cùng, thân thể nóng lên từng đợt, sau đó phía trước bắt đầu hơi có xu thế ngẩng đầu, Thẩm Trác Hi thấy vạn phần may mắn, nếu không có cái kia giữ lại, chẳng phải là mất mặt trước mọi người sao, y chưa từng nghĩ, hai hạt châu nho nhỏ có thể giày vò y đến chật vật như thế.
Đáng ghét nhất là, Cừu Khinh Hàn còn chưa từ bỏ ý định mà quấn lấy, Thẩm Trác Hi hiển nhiên không có sắc mặt dễ coi, trời biết bây giờ y vốn không chịu nổi ai chạm vào, đến lúc thật vất vả tiễn bước đám người Cừu Khinh Hàn, Thẩm Trác Hi đã co quắp ngồi trên xe mình.
Đối với tên lí sự nào đó đang ở nhà, đúng là không lúc nào bỏ qua cơ hội ức hiếp y, cứ nghĩ lại là cảm thấy ủy khuất, hôm qua đã chơi đến quá trớn như vậy rồi, hôm nay người không ở bên cạnh y vẫn muốn ức hiếp y.
Có điều Thẩm Trác Hi cũng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, đến lúc thấy An Dật, một bụng ủy khuất biến ngay thành lòng tràn đầy ái mộ, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh An Dật, hiển nhiên một tí ti tình thú và ức hiếp cũng xuôi theo ưng thuận, vui vẻ chịu đựng.
Nào ngờ Thẩm Trác Hi vừa mở cửa, liền kinh hãi đến mức y phải trợn mắt há hốc mồm, khống chế không được âm lượng mà thất thanh gầm thét: “Sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Trác Hi lại một lần nữa xác định Cừu Khinh Hàn chính là sao chổi của y, gặp phải cậu ta sẽ chẳng có chuyện gì tốt, cậu ta rõ ràng là đã về rồi, cư nhiên còn chạy tới nhà y, trời ạ, tên này thật muốn hại chết y mới vừa lòng phải không, ai, giáo huấn ngày hôm qua, thân thể y vẫn còn chưa trở lại bình thường được, sáng nay lại vì cậu ta mà bị An Dật hành hạ cả ngày, cậu ta còn tới?
Còn dám chạy tới nhà y tìm An Dật uống trà? Lại nhìn An Dật vẻ mặt đầy ý cười, trái tim bé bỏng của Thẩm Trác Hi run lên, kêu thảm một tiếng, chắc An Dật không tức giận đâu, ai, không mới là lạ đấy, tên này đã chạy đến tận nhà cơ mà.
“Về rồi à? Vậy hai người trò chuyện, tôi đi thư phòng." An Dật vẫn ý cười ôn nhu, nhưng lại cười đến mức Thẩm Trác Hi phát run, không biết lát nữa mình sẽ bị gì đây, thứ buổi sáng vẫn còn trong người mà.
Nhìn An Dật vào thư phòng, Thẩm Trác Hi mới phản ứng lại, hoàn toàn không để ý phong độ lễ nghi gì hết, một phát túm lấy áo Cừu Khinh Hàn, tàn nhẫn nói: “Chẳng phải cậu về Mỹ rồi sao? Chạy tới nhà tôi làm cái gì, hả?"
“Tôi lên máy bay rồi vẫn cảm thấy không nỡ rời anh, cho nên lại quay lại."
“Lần cuối cùng, tôi, Thẩm Trác Hi, chỉ thích, An Dật, chỉ một mình An Dật, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều là người của cậu ấy, cậu bớt vô giúp vui đi." Cứ mỗi chữ mỗi câu là xách người ra ngoài cửa, không hề khách sáo đóng cửa lại, đi thẳng đến thư phòng. ˇ﹏.
“Phanh" Hầu như muốn phá cửa thư phòng, thấy An Dật đang dựa vào sopha đọc sách, nhất thời Thẩm Trác Hi vừa rồi còn khí thế hùng hổ mà giáo huấn người ta đã không thấy tăm hơi, đảo mắt biến thành cừu con yếu ớt, như cô vợ nhỏ phạm lỗi líu ríu đến bên cạnh An Dật, lại len lén ngó sắc mặt An Dật, hoàn toàn không nhìn ra là có tức giận hay không. (ta phục Hi Hi cái khoản trở mặt còn nhanh hơn lật sách =)))
“An Dật…"
“Hửm?"
Thẩm Trác Hi nuốt nước miếng ực một cái, cẩn thận hỏi: “Em giận?"
“Hả? Đâu có đâu." Kéo người đang đứng vào lòng.
“Anh thật sự không biết cậu ta lại chạy tới nhà mình, em…" Còn chưa nói hết, đã bị An Dật che miệng lại.
“Em không giận, em chỉ đang nghĩ, lúc nào đánh ký hiệu của em lên người anh, để người ta biết anh là vợ em, đỡ phải bị người khác mơ tưởng." An Dật cười hôn hôn người đang chăm chăm nhìn hắn.
Thẩm Trác Hi bị một từ vợ của An Dật làm cho ngượng đến nóng mặt, bụng bắt đầu cầu khẩn An Dật tuyệt đối đừng nghĩ lại đeo lên người y những thứ kỳ quái gì, sau đó bị câu sau của An Dật hù đến ngốc, chuẩn xác mà nói là mừng đến ngốc.
“Chi bằng chúng mình kết hôn đi, đi Hà Lan thế nào?"
“Hả?" Thẩm Trác Hi ngây ngốc hỏi lại lần nữa, An Dật nói chúng mình kết hôn đi? Mình nhất định nghe lầm rồi, nhất định, sao An Dật lại nói chúng mình kết hôn đi chứ.
“Em nói chúng mình đi Hà Lan kết hôn đi, không thích Hà Lan? Vậy đi Mỹ cũng được ha".
Hình như An Dật thật sự nói chúng mình kết hôn đi, không phải nghe lầm, vậy là mình đang nằm mơ rồi, ngây ngốc đưa tay nhéo má mình.
“Ui, đau… Không phải nằm mơ, em, lặp lại lần nữa."
An Dật nhìn Thẩm Trác Hi tự mình nhéo mình, dở khóc dở cười, lại hỏi lần nữa, “Anh muốn đi đâu đăng ký kết hôn?"
Thẩm Trác Hi vẫn là vẻ mặt không thể tin được, An Dật tức giận thiếu điều muốn đá tên ngốc này một phát, quay ngoắt người, không muốn để ý tên ngốc này nữa. “Không muốn thì quên đi, coi như em chưa nói gì."
Lúc này Thẩm Trác Hi rốt cuộc đã hiểu rõ tình huống, vội vàng ôm lấy An Dật đang đưa lưng về phía y, kích động không chú ý tới mình ôm quá chặt, “Anh muốn kết hôn, em đã nói rồi thì không được đổi ý, Dật, Dật…" Lay lay người trong lòng, vụ này thật không thể trách cung phản xạ của y quá dài, phản ứng chậm chạp, y còn tưởng An Dật tức giận, lại chuẩn bị hành hạ y tiếp, nào ngờ An Dật đột nhiên nói chúng mình kết hôn đi, trời ạ, ý niệm này y vẫn luôn luôn nghĩ trong đầu lâu lắm rồi, quả thật chỉ là hy vọng xa vời, y chưa từng nghĩ tới có một ngày hy vọng xa vời này sẽ từ miệng An Dật nói ra, thật khiến y mừng đến ngốc.
Nhắm mắt làm ngơ, khóe miệng An Dật cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, cho dù phía sau Thẩm Trác Hi lay hắn, tên này, mình nói chúng mình kết hôn nhiều lần như vậy cư nhiên không để ý tới hắn, đúng là không ức hiếp y thật có lỗi với mình, đáng đời, hừ.
…
“An Dật, con có đồng ý cùng Thẩm Trác Hi trở thành bạn đồng hành suốt đời của nhau, theo lời dạy của Thánh Kinh cùng anh ấy sống chung, trước mặt Chúa cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, như con yêu chính mình. Dù cho anh ấy bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, thủy chung với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này hay không?"
“Con đồng ý."
“Thẩm Trác Hi, con có đồng ý cùng An Dật trở thành bạn đồng hành suốt đời của nhau, theo lời dạy của Thánh Kinh cùng anh ấy sống chung, trước mặt Chúa cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, như con yêu chính mình. Dù cho anh ấy bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, thủy chung với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này hay không?"
“Con… đồng ý."
“Đôi nhẫn này là hình tròn, tượng trưng cho vĩnh hằng không có kết thúc, chất liệu tạo nên nó là vàng, tượng trưng cho sự thanh khiết, thiêng liêng. Khi các con trao nhẫn cho nhau, chúng ta cùng nguyện xin, tình yêu của các con cũng thiên trường địa cửu, thanh khiết và thiêng liêng như vậy. Nguyện Chúa dùng dấu hiệu của hôn nhân này, chúc phúc cho cuộc hôn nhân của các con."
END
Tác giả :
Ly Chi Nhược Tố