Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 21-3: Xuân ý – 3 –
Thẩm Trác Hi nghe lời đứng sát vào tường, không bao lâu hai chân bắt đầu run lên, nguyên nhân là do tứ chi đều dán sát vào tường, kỳ thật trọng tâm hơi nghiêng về phía trước, nếu khống chế không được, người sẽ ngã ra trước, y phải gắng sức khống chế mình áp lên tường mới không xoạc chân ra, trời biết, nếu y không làm theo, An Dật sẽ lại nghĩ ra trò cổ quái gì giày vò chết y. Sợ rằng trong quân đội, loại biện pháp có thể khiến người ta thống khổ còn rất nhiều, y chả có hứng thú nếm thử tí nào, vẫn nên thành thật nghe lời thì tốt hơn.
Nhưng đâu chỉ vấn đề tư thế đứng thẳng này, nước bị rót đầy bụng đang không ngừng tác quái, khiến Thẩm Trác Hi có loại ảo giác, theo tư thế mình không ngừng điều chỉnh, nước bên trong cũng đang không ngừng dao động. Càng khiến y xấu hổ tức giận muốn chết chính là, y còn phải cố sức co rút tiểu huyệt phía sau, mới không làm nước chảy xuống. Trong bụng như trướng căng khó chịu, theo thời gian trôi qua, có một luồng dục vọng bài tiết mãnh liệt. Thẩm Trác Hi khép chân, ngón tay giữ hoa văn chạm nổi gồ ghề trên tường, cả người căng cứng, cảm giác khác thường trên người tỏa ra khiến toàn thân cũng bắt đầu đỏ lên. Đáng xấu hổ nhất lại là, dục vọng chẳng những không giảm xuống còn càng tràn đầy hơn.
Mỗi một giây đứng đó đều là loại giày vò kì lạ, hai đầu gối run rẩy không ngừng, chân như nhũn ra đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ được sức nặng thân thể nữa mà quỳ xuống. Nghĩ chút gì đó để phân tán lực chú ý, nếu còn tập trung ở chỗ phía sau, y thật sự cảm thấy mình sẽ không nhịn được nữa. Mới nghĩ như vậy, vừa vặn giương mắt, thân thể trần trụi của An Dật liền mạnh mẽ xộc vào tầm mắt, Thẩm Trác Hi nhất thời hô hấp bị kiềm hãm.
An Dật đứng nghiêng trước mặt y, dưới vòi sen tắm rửa, hơi nước hầm hập tràn ngập xung quanh hắn, nhưng sao cũng không ngăn được đường cong ưu mỹ của hắn. Thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông thật vểnh, xuống chút nữa là hai chân thon dài thẳng tắp, toàn thân trên dưới không thấy một vết sẹo lồi, vóc dáng xinh đẹp kinh người, làn da trắng ngần, lấp lánh ánh nước. Thẩm Trác Hi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, dục vọng vốn không tiêu tan, càng phát càng mạnh. Ánh mắt theo bàn tay An Dật tẩy rửa và dao động trên người hắn, thật muốn sờ lên, tham lam nhìn chằm chằm vào làn da tinh tế của An Dật.
Cơ thể An Dật khi mặc quần áo, dáng vẻ nhìn có phần yếu đuối, so với tầm vóc Thẩm Trác Hi hơi lộ vẻ gầy yếu, nhưng mỗi khi cởi quần áo, Thẩm Trác Hi sẽ sợ hãi than, vóc dáng An Dật thật đẹp đến mức sợ rằng sẽ khiến mỗi một người đàn ông nhìn thấy đều bị hao tổn tự tôn, bắp thịt từng khối cơ rõ ràng, hình dáng xinh đẹp tựa như do bàn tay nhà điêu khắc nặn ra, mỗi một khối đều trải qua dày công chạm trổ tỉ mỉ hoàn mỹ, tuyệt không chỗ quá mức, toàn thân toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ. Mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Trác Hi đều có dục vọng độc chiếm muốn đem hắn giấu đi, không cho người khác thấy, hơn nữa thật sâu đố kỵ mỗi một người đàn ông hay phụ nữ đã từng được thấy dáng vẻ An Dật lõa thể.
Giữa hai chân An Dật là tính khí vẫn còn ngủ say, nghĩ đến bộ dáng nó khi tỉnh lại thì hung mãnh dữ tợn, khiến Thẩm Trác Hi miệng khô lưỡi khô cực kì, trên mặt cũng khô nóng, có phần khó chịu muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng ánh mắt thế nào cũng không dời được, vững vàng dán vào người An Dật.
Ánh mắt nóng như lửa nhìn chòng chọc lên người mình, An Dật hình như biết, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt Thẩm Trác Hi như sắc lang gắt gao nhìn chằm chằm chỗ ấy của mình, giống như muốn đem mình đi ăn sống nuốt tươi. An Dật bật cười, sao y lại cảm thấy hai mắt Thẩm Trác Hi bây giờ đều là xanh a. Vung tay lên, nước trên tay vẩy tới người Thẩm Trác Hi, đánh thức người đang nhìn An Dật lõa thể đến nỗi hai mắt sổ dọc, chợt thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của An Dật, xấu hổ quá.
Lúc này mới hồi hồn, liền cảm thấy hậu huyệt mình từng đợt co rút, cúi đầu nhìn nhìn dục vọng mình đứng thẳng lên, lại không thể chạm vào nó, khó chịu mà dùng bức tường phía sau người cọ a cọ, cảm giác vách tường thô ráp, khiến Thẩm Trác Hi thoáng thấy khá hơn một chút, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, khóe mắt hàm xuân nhìn An Dật, trông mong giả bộ đáng thương, y thật sự sắp nhịn hết nổi rồi, chỉ hy vọng An Dật tạm tha cho y.
An Dật híp híp mắt, vẫy tay với y, thấp giọng nói: “Lại đây."
Được lệnh, vội vàng đi về phía An Dật, vừa bước một bước, mới phát hiện chân mình thật rất nhuyễn, hoàn toàn là chân nam đá chân chiêu ngã vào lòng An Dật, hành động nhảy vào vòng tay này tự nhiên dẫn tới An Dật cười khẽ một trận, ngón tay không an phận lướt qua thắt lưng, từ khe mông trượt xuống cấm địa ấy.
Vừa mới chạm đến, Thẩm Trác Hi liền kêu một tiếng sợ hãi, “Không nên…" Y đã nhịn khổ cực lắm rồi, sao còn chịu nổi kích thích này.
An Dật nào chịu nghe y, còn đâm đâm mạnh hơn vào tiểu huyệt đóng chặt, miệng cố tình hỏi: “Không nên cái gì?"
Thẩm Trác Hi hít một hơi, hai tay ôm lấy An Dật cổ, cơ hồ toàn thân sức nặng cũng đọng ở An Dật trên người, thở hào hển nói: “Đừng đụng… Đừng đụng chỗ đó… Anh… Anh… Nhịn không nổi nữa."
“Nhịn không nổi thì không cần nhịn." An Dật không ngừng vuốt ve chỗ ấy, tinh tế cảm thụ mỗi một nếp uốn của y.
Tuy An Dật nói vậy rồi, nhưng bảo Thẩm Trác Hi thật cứ như vậy tiết ra, y tuyệt đối không làm được, thật quá mất mặt mà, hơn nữa tay An Dật còn đang vậy mà, bảo y làm sao… làm sao… Khó chịu kẹp chặt chân lại, nhất định không chịu thả lỏng, cả người đều căng thẳng. An Dật ôm sát y hiển nhiên phát hiện y biến đổi, nghĩ sơ đã hiểu lo lắng của Thẩm Trác Hi, không gây khó dễ cho y nữa, nửa dìu y tới toilet độc lập.
Thẩm Trác Hi lúc này mới phát hiện, thì ra trong góc này còn có toilet, vì ngay cả cánh cửa cũng là hoa tường vi bao quanh, che kín vô cùng. Thẩm Trác Hi nhìn An Dật đóng cửa rồi đi ra, thở phào nhẹ nhõm cực kì, mới thả lỏng, nơi ấy liền trút ào xuống, nghe được tiếng nước, mặt Thẩm Trác Hi tức khắc lại ửng hồng, sửa soạn mình xong mới nấn ná lề mề đi ra ngoài. Hai người lại tắm lần nữa, An Dật mới ôm ngang Thẩm Trác Hi đi đến phía hồ nước nóng. Thẩm Trác Hi nhảy dựng, vô thức vòng qua cổ An Dật, may phước cách hồ cũng chưa đầy mấy bước, kịp thời giải trừ Thẩm Trác Hi xấu hổ.
Thân thể bị nước ấm áp bao quanh, lỗ chân lông toàn thân đều như nở ra, Thẩm Trác Hi thoải mái rên rỉ một tiếng. Cùng An Dật song song ngồi trong hồ, sức nâng của nước rất lớn, giống như nếu không khống chế cơ thể sẽ nổi lên, Thẩm Trác Hi ngồi dựa vào bờ hồ, trong bụng vừa hồi hộp vừa chờ mong, khuôn mặt cũng không biết là do xông hơi hay do mắc cỡ, đỏ đến sắp bốc hơi.
Thế nhưng chờ a chờ, chả thấy An Dật ngồi kế có động tác gì, len lén nghía qua, An Dật cư nhiên như nhà sư ngồi thiền, nhắm mắt muốn ngủ, Thẩm Trác Hi nhất thời bực bội. Đôi khi Thẩm Trác Hi thật cảm thấy mình không có tự trọng, An Dật muốn làm với y, y ngượng ngượng ngùng ngùng mắc cỡ như cô gái lần đầu lên kiệu hoa, bất kể đã làm bao nhiêu lần đều đỏ mặt thẹn thùng, ở trên giường trước nay đều không thả lỏng chân tay được, cực ít chủ động nghênh hợp động tác An Dật; An Dật không làm với y, trong lòng y lại cảm thấy không thoải mái, sẽ lo lắng phải chăng An Dật không thích y nữa, hoặc là mình có chỗ nào chọc giận An Dật, nên mới không muốn làm với mình, y lại chủ động quyến rũ câu dẫn An Dật tới thượng mình. Thẩm Trác Hi cực kì buồn bực nghĩ, chắc chắn An Dật cũng biết mình so với con gái còn khó đối phó hơn, rành rành là một người đàn ông. Rất thống hận mình không thẳng thắn thành khẩn, kỳ thật y rất hưởng thụ chuyện cùng An Dật trên giường, nhưng chính là ngại nói ra a.
Vậy An Dật cũng cảm thấy lên giường với mình cực kì không thoải mái rồi, nhăn nhó ưỡn ẹo, nhưng An Dật là người ôn nhu như thế, dù khó chịu không thích, cũng sẽ không nói ra, lần nào hắn cũng luôn ôn nhu như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên mình làm liều, hắn chưa từng làm đau y. Nghĩ vậy, thân thể không tự chủ được sáp lại gần An Dật, đến khi ý thức y quay về đã khóa ngồi trên người An Dật.
“Anh… Anh… Muốn…" Trắc tra trắc trở nói ra dục vọng của bản thân, thanh âm nhỏ đến nỗi chẳng biết An Dật có nghe được không.
Lần đầu tiên nghe được Thẩm Trác Hi lớn mật cầu hoan như thế, An Dật ngẩn người, mỉm cười ôm lấy người ngồi trên mình, hôn lên xương quai xanh tinh xảo run rẩy trước mặt hắn.
Được An Dật đáp lại, Thẩm Trác Hi cuối cùng cũng không e thẹn vậy nữa, dù sao lời mất mặt cũng đã nói ra rồi, dường như tâm tư ngại ngùng trói buộc thoáng buông lỏng ra rất nhiều, lại động động thân thể, tư thế ngồi trên người An Dật, cọ xát hạ thể An Dật.
An Dật hít mạnh một hơi, ghìm kẻ phóng hỏa trên người hắn lại, Thẩm Trác Hi đột nhiên lớn mật như thế thật dọa hắn, ngẩng đầu nhìn nhìn Thẩm Trác Hi, không phải uống lộn thuốc trúng tà rồi chứ, rõ ràng mới rồi còn hơi ghẹo ghẹo y y cũng đã đỏ mặt chân tay luống cuống, vậy sao đột nhiên lại nhiệt tình câu dẫn hắn rồi. Gương mặt tiếp tục đỏ đến mức cả lỗ tai và cổ đều là màu đỏ. An Dật nhìn y, ánh mắt không hề có thẹn thùng né tránh như ngày thường, mà là dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn lại hắn, hạ thân vẫn không ngừng nhẹ nhàng cọ xát An Dật.
An Dật đột nhiên bị Thẩm Trác Hi làm rung động, rành rành là mắc cỡ đến cả ngón tay đặt trên vai hắn cũng phát run, nhưng vẫn muốn lấy lòng nịnh nọt hắn, Thẩm Trác Hi như vậy thật đáng yêu đến mức hắn muốn ăn y vào luôn, hảo hảo mà thương yêu y, có thể được người trước mặt yêu thật là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, may mà mình cũng yêu y, yêu tình yêu của y, yêu y yêu mình sâu sắc như thế, không chỉ gặp thoáng qua, mới có thể từ từ phát hiện y thật tốt, cảm nhận được điều tốt đẹp nơi y, mỗi ngày hiểu y thêm một chút, thì thích y thêm một chút, chậm rãi tích lũy, bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện, mình đã yêu y biết bao.
Bị Thẩm Trác Hi đầu độc hôn lên đôi môi khẽ nhếch của y, nhắn nhủ ý nghĩ yêu thương khoảnh khắc này, Thẩm Trác Hi cúi đầu hôn đáp trả, chủ động khác thường, An Dật cười nhận nụ hôn của y, để y dẫn đầu lưỡi mình khiêu vũ. Đến khi tách ra, hai người cũng kịch liệt hít thở không khí mới mẻ, Thẩm Trác Hi nhìn dáng vẻ An Dật bị mình hôn đến động tình, hân hoan vô cùng, thứ đặt giữa hai chân mình, là minh chứng tốt nhất An Dật lúc này hưng phấn.
Tay dọc theo ngực An Dật đi xuống một mạch, lướt qua bụng dưới rắn chắc ngập trong nước, dùng đầu gối chống đỡ, nâng thân thể, dừng một chút, nắm dục vọng đã phấn chấn của An Dật, tay ôn nhu vuốt ve nó, đợi đến khi nó trướng lớn vài phần, cắn răng, một tay khác run lẩy bẩy sờ tiểu huyệt phía sau mình, dùng hai ngón tay mở ra, đỡ vật sống của An Dật, nhắm ngay tiểu huyệt định ngồi xuống.
An Dật vốn đang híp mắt hưởng thụ Thẩm Trác Hi hiếm khi chủ động hầu hạ, thấy động tác lỗ mãng này của y, hết hồn hết vía vội vàng ghìm y lại, trời hỡi, người này mỗi lần giao cho y tự mình làm thì thế nào cũng lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ giáo huấn lần đầu tiên còn chưa đủ đau sao, thật hoài nghi người này thế nào có thể tự ngược như vậy, trước kia hắn không đau lòng, nhưng bây giờ hắn không nỡ a. Cho dù ban nãy đã khuếch trương, lại có nước bôi trơn, nhưng y ngồi xuống như vậy, không đau chết y mới là lạ, cũng đã làm nhiều lần như vậy, lẽ nào y còn không biết chỗ ấy của đàn ông không thể so với phụ nữ, sinh ra không phải dùng để làm chuyện này, lúc làm phải khai thác thật kỹ sao, mình có lần nào mà không phải giúp y làm đủ tiền hí, chẳng lẽ y cho rằng mỗi lần mình làm tiền hí đều là cố tình chọc ghẹo y hay sao?
Tức giận trừng y, kéo tay y ra khỏi dục vọng mình, giữ thắt lưng y ngăn cản y làm chuyện ngu xuẩn. Thẩm Trác Hi bị An Dật kéo lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch một mảnh, tưởng rằng An Dật vậy là cự tuyệt y, cứng ngắc không biết nên làm cái gì. An Dật ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Trác Hi sắc mặt trắng bệch, trong lòng biết y hiểu lầm rồi, thở dài không thôi, rõ ràng là người đàn ông ưu tú như vậy lại không thể có một chút tự tin nào đối với chính mình, lập tức tỉnh lại, chẳng lẽ mình như vầy không hề có cảm giác an toàn? Đau lòng mà kéo y qua ôm vào lòng, trách mắng: “Ngốc ạ, anh đang muốn đau chết chính anh sao, còn nóng lòng đốt lửa hơn em làm cái gì."
Thẩm Trác Hi vừa nghe An Dật không phải cự tuyệt mình cầu hoan, chỉ là lo lắng mình không có làm đủ tiền hí sẽ làm đau chính mình mà thôi, nhất thời có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, với chuyện An Dật thương tiếc mình càng là ngây ngô cười ngốc, An Dật thấy vậy khóe miệng co rút, đầu đầy hắc tuyến, lần nữa khắc sâu xét lại rốt cuộc có chỗ nào làm không tốt đến nỗi Thẩm Trác Hi hốt hoảng lo sợ như vậy.
Nhưng đâu chỉ vấn đề tư thế đứng thẳng này, nước bị rót đầy bụng đang không ngừng tác quái, khiến Thẩm Trác Hi có loại ảo giác, theo tư thế mình không ngừng điều chỉnh, nước bên trong cũng đang không ngừng dao động. Càng khiến y xấu hổ tức giận muốn chết chính là, y còn phải cố sức co rút tiểu huyệt phía sau, mới không làm nước chảy xuống. Trong bụng như trướng căng khó chịu, theo thời gian trôi qua, có một luồng dục vọng bài tiết mãnh liệt. Thẩm Trác Hi khép chân, ngón tay giữ hoa văn chạm nổi gồ ghề trên tường, cả người căng cứng, cảm giác khác thường trên người tỏa ra khiến toàn thân cũng bắt đầu đỏ lên. Đáng xấu hổ nhất lại là, dục vọng chẳng những không giảm xuống còn càng tràn đầy hơn.
Mỗi một giây đứng đó đều là loại giày vò kì lạ, hai đầu gối run rẩy không ngừng, chân như nhũn ra đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ được sức nặng thân thể nữa mà quỳ xuống. Nghĩ chút gì đó để phân tán lực chú ý, nếu còn tập trung ở chỗ phía sau, y thật sự cảm thấy mình sẽ không nhịn được nữa. Mới nghĩ như vậy, vừa vặn giương mắt, thân thể trần trụi của An Dật liền mạnh mẽ xộc vào tầm mắt, Thẩm Trác Hi nhất thời hô hấp bị kiềm hãm.
An Dật đứng nghiêng trước mặt y, dưới vòi sen tắm rửa, hơi nước hầm hập tràn ngập xung quanh hắn, nhưng sao cũng không ngăn được đường cong ưu mỹ của hắn. Thắt lưng mảnh khảnh, cặp mông thật vểnh, xuống chút nữa là hai chân thon dài thẳng tắp, toàn thân trên dưới không thấy một vết sẹo lồi, vóc dáng xinh đẹp kinh người, làn da trắng ngần, lấp lánh ánh nước. Thẩm Trác Hi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, dục vọng vốn không tiêu tan, càng phát càng mạnh. Ánh mắt theo bàn tay An Dật tẩy rửa và dao động trên người hắn, thật muốn sờ lên, tham lam nhìn chằm chằm vào làn da tinh tế của An Dật.
Cơ thể An Dật khi mặc quần áo, dáng vẻ nhìn có phần yếu đuối, so với tầm vóc Thẩm Trác Hi hơi lộ vẻ gầy yếu, nhưng mỗi khi cởi quần áo, Thẩm Trác Hi sẽ sợ hãi than, vóc dáng An Dật thật đẹp đến mức sợ rằng sẽ khiến mỗi một người đàn ông nhìn thấy đều bị hao tổn tự tôn, bắp thịt từng khối cơ rõ ràng, hình dáng xinh đẹp tựa như do bàn tay nhà điêu khắc nặn ra, mỗi một khối đều trải qua dày công chạm trổ tỉ mỉ hoàn mỹ, tuyệt không chỗ quá mức, toàn thân toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ. Mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Trác Hi đều có dục vọng độc chiếm muốn đem hắn giấu đi, không cho người khác thấy, hơn nữa thật sâu đố kỵ mỗi một người đàn ông hay phụ nữ đã từng được thấy dáng vẻ An Dật lõa thể.
Giữa hai chân An Dật là tính khí vẫn còn ngủ say, nghĩ đến bộ dáng nó khi tỉnh lại thì hung mãnh dữ tợn, khiến Thẩm Trác Hi miệng khô lưỡi khô cực kì, trên mặt cũng khô nóng, có phần khó chịu muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng ánh mắt thế nào cũng không dời được, vững vàng dán vào người An Dật.
Ánh mắt nóng như lửa nhìn chòng chọc lên người mình, An Dật hình như biết, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt Thẩm Trác Hi như sắc lang gắt gao nhìn chằm chằm chỗ ấy của mình, giống như muốn đem mình đi ăn sống nuốt tươi. An Dật bật cười, sao y lại cảm thấy hai mắt Thẩm Trác Hi bây giờ đều là xanh a. Vung tay lên, nước trên tay vẩy tới người Thẩm Trác Hi, đánh thức người đang nhìn An Dật lõa thể đến nỗi hai mắt sổ dọc, chợt thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của An Dật, xấu hổ quá.
Lúc này mới hồi hồn, liền cảm thấy hậu huyệt mình từng đợt co rút, cúi đầu nhìn nhìn dục vọng mình đứng thẳng lên, lại không thể chạm vào nó, khó chịu mà dùng bức tường phía sau người cọ a cọ, cảm giác vách tường thô ráp, khiến Thẩm Trác Hi thoáng thấy khá hơn một chút, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, khóe mắt hàm xuân nhìn An Dật, trông mong giả bộ đáng thương, y thật sự sắp nhịn hết nổi rồi, chỉ hy vọng An Dật tạm tha cho y.
An Dật híp híp mắt, vẫy tay với y, thấp giọng nói: “Lại đây."
Được lệnh, vội vàng đi về phía An Dật, vừa bước một bước, mới phát hiện chân mình thật rất nhuyễn, hoàn toàn là chân nam đá chân chiêu ngã vào lòng An Dật, hành động nhảy vào vòng tay này tự nhiên dẫn tới An Dật cười khẽ một trận, ngón tay không an phận lướt qua thắt lưng, từ khe mông trượt xuống cấm địa ấy.
Vừa mới chạm đến, Thẩm Trác Hi liền kêu một tiếng sợ hãi, “Không nên…" Y đã nhịn khổ cực lắm rồi, sao còn chịu nổi kích thích này.
An Dật nào chịu nghe y, còn đâm đâm mạnh hơn vào tiểu huyệt đóng chặt, miệng cố tình hỏi: “Không nên cái gì?"
Thẩm Trác Hi hít một hơi, hai tay ôm lấy An Dật cổ, cơ hồ toàn thân sức nặng cũng đọng ở An Dật trên người, thở hào hển nói: “Đừng đụng… Đừng đụng chỗ đó… Anh… Anh… Nhịn không nổi nữa."
“Nhịn không nổi thì không cần nhịn." An Dật không ngừng vuốt ve chỗ ấy, tinh tế cảm thụ mỗi một nếp uốn của y.
Tuy An Dật nói vậy rồi, nhưng bảo Thẩm Trác Hi thật cứ như vậy tiết ra, y tuyệt đối không làm được, thật quá mất mặt mà, hơn nữa tay An Dật còn đang vậy mà, bảo y làm sao… làm sao… Khó chịu kẹp chặt chân lại, nhất định không chịu thả lỏng, cả người đều căng thẳng. An Dật ôm sát y hiển nhiên phát hiện y biến đổi, nghĩ sơ đã hiểu lo lắng của Thẩm Trác Hi, không gây khó dễ cho y nữa, nửa dìu y tới toilet độc lập.
Thẩm Trác Hi lúc này mới phát hiện, thì ra trong góc này còn có toilet, vì ngay cả cánh cửa cũng là hoa tường vi bao quanh, che kín vô cùng. Thẩm Trác Hi nhìn An Dật đóng cửa rồi đi ra, thở phào nhẹ nhõm cực kì, mới thả lỏng, nơi ấy liền trút ào xuống, nghe được tiếng nước, mặt Thẩm Trác Hi tức khắc lại ửng hồng, sửa soạn mình xong mới nấn ná lề mề đi ra ngoài. Hai người lại tắm lần nữa, An Dật mới ôm ngang Thẩm Trác Hi đi đến phía hồ nước nóng. Thẩm Trác Hi nhảy dựng, vô thức vòng qua cổ An Dật, may phước cách hồ cũng chưa đầy mấy bước, kịp thời giải trừ Thẩm Trác Hi xấu hổ.
Thân thể bị nước ấm áp bao quanh, lỗ chân lông toàn thân đều như nở ra, Thẩm Trác Hi thoải mái rên rỉ một tiếng. Cùng An Dật song song ngồi trong hồ, sức nâng của nước rất lớn, giống như nếu không khống chế cơ thể sẽ nổi lên, Thẩm Trác Hi ngồi dựa vào bờ hồ, trong bụng vừa hồi hộp vừa chờ mong, khuôn mặt cũng không biết là do xông hơi hay do mắc cỡ, đỏ đến sắp bốc hơi.
Thế nhưng chờ a chờ, chả thấy An Dật ngồi kế có động tác gì, len lén nghía qua, An Dật cư nhiên như nhà sư ngồi thiền, nhắm mắt muốn ngủ, Thẩm Trác Hi nhất thời bực bội. Đôi khi Thẩm Trác Hi thật cảm thấy mình không có tự trọng, An Dật muốn làm với y, y ngượng ngượng ngùng ngùng mắc cỡ như cô gái lần đầu lên kiệu hoa, bất kể đã làm bao nhiêu lần đều đỏ mặt thẹn thùng, ở trên giường trước nay đều không thả lỏng chân tay được, cực ít chủ động nghênh hợp động tác An Dật; An Dật không làm với y, trong lòng y lại cảm thấy không thoải mái, sẽ lo lắng phải chăng An Dật không thích y nữa, hoặc là mình có chỗ nào chọc giận An Dật, nên mới không muốn làm với mình, y lại chủ động quyến rũ câu dẫn An Dật tới thượng mình. Thẩm Trác Hi cực kì buồn bực nghĩ, chắc chắn An Dật cũng biết mình so với con gái còn khó đối phó hơn, rành rành là một người đàn ông. Rất thống hận mình không thẳng thắn thành khẩn, kỳ thật y rất hưởng thụ chuyện cùng An Dật trên giường, nhưng chính là ngại nói ra a.
Vậy An Dật cũng cảm thấy lên giường với mình cực kì không thoải mái rồi, nhăn nhó ưỡn ẹo, nhưng An Dật là người ôn nhu như thế, dù khó chịu không thích, cũng sẽ không nói ra, lần nào hắn cũng luôn ôn nhu như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên mình làm liều, hắn chưa từng làm đau y. Nghĩ vậy, thân thể không tự chủ được sáp lại gần An Dật, đến khi ý thức y quay về đã khóa ngồi trên người An Dật.
“Anh… Anh… Muốn…" Trắc tra trắc trở nói ra dục vọng của bản thân, thanh âm nhỏ đến nỗi chẳng biết An Dật có nghe được không.
Lần đầu tiên nghe được Thẩm Trác Hi lớn mật cầu hoan như thế, An Dật ngẩn người, mỉm cười ôm lấy người ngồi trên mình, hôn lên xương quai xanh tinh xảo run rẩy trước mặt hắn.
Được An Dật đáp lại, Thẩm Trác Hi cuối cùng cũng không e thẹn vậy nữa, dù sao lời mất mặt cũng đã nói ra rồi, dường như tâm tư ngại ngùng trói buộc thoáng buông lỏng ra rất nhiều, lại động động thân thể, tư thế ngồi trên người An Dật, cọ xát hạ thể An Dật.
An Dật hít mạnh một hơi, ghìm kẻ phóng hỏa trên người hắn lại, Thẩm Trác Hi đột nhiên lớn mật như thế thật dọa hắn, ngẩng đầu nhìn nhìn Thẩm Trác Hi, không phải uống lộn thuốc trúng tà rồi chứ, rõ ràng mới rồi còn hơi ghẹo ghẹo y y cũng đã đỏ mặt chân tay luống cuống, vậy sao đột nhiên lại nhiệt tình câu dẫn hắn rồi. Gương mặt tiếp tục đỏ đến mức cả lỗ tai và cổ đều là màu đỏ. An Dật nhìn y, ánh mắt không hề có thẹn thùng né tránh như ngày thường, mà là dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn lại hắn, hạ thân vẫn không ngừng nhẹ nhàng cọ xát An Dật.
An Dật đột nhiên bị Thẩm Trác Hi làm rung động, rành rành là mắc cỡ đến cả ngón tay đặt trên vai hắn cũng phát run, nhưng vẫn muốn lấy lòng nịnh nọt hắn, Thẩm Trác Hi như vậy thật đáng yêu đến mức hắn muốn ăn y vào luôn, hảo hảo mà thương yêu y, có thể được người trước mặt yêu thật là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, may mà mình cũng yêu y, yêu tình yêu của y, yêu y yêu mình sâu sắc như thế, không chỉ gặp thoáng qua, mới có thể từ từ phát hiện y thật tốt, cảm nhận được điều tốt đẹp nơi y, mỗi ngày hiểu y thêm một chút, thì thích y thêm một chút, chậm rãi tích lũy, bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện, mình đã yêu y biết bao.
Bị Thẩm Trác Hi đầu độc hôn lên đôi môi khẽ nhếch của y, nhắn nhủ ý nghĩ yêu thương khoảnh khắc này, Thẩm Trác Hi cúi đầu hôn đáp trả, chủ động khác thường, An Dật cười nhận nụ hôn của y, để y dẫn đầu lưỡi mình khiêu vũ. Đến khi tách ra, hai người cũng kịch liệt hít thở không khí mới mẻ, Thẩm Trác Hi nhìn dáng vẻ An Dật bị mình hôn đến động tình, hân hoan vô cùng, thứ đặt giữa hai chân mình, là minh chứng tốt nhất An Dật lúc này hưng phấn.
Tay dọc theo ngực An Dật đi xuống một mạch, lướt qua bụng dưới rắn chắc ngập trong nước, dùng đầu gối chống đỡ, nâng thân thể, dừng một chút, nắm dục vọng đã phấn chấn của An Dật, tay ôn nhu vuốt ve nó, đợi đến khi nó trướng lớn vài phần, cắn răng, một tay khác run lẩy bẩy sờ tiểu huyệt phía sau mình, dùng hai ngón tay mở ra, đỡ vật sống của An Dật, nhắm ngay tiểu huyệt định ngồi xuống.
An Dật vốn đang híp mắt hưởng thụ Thẩm Trác Hi hiếm khi chủ động hầu hạ, thấy động tác lỗ mãng này của y, hết hồn hết vía vội vàng ghìm y lại, trời hỡi, người này mỗi lần giao cho y tự mình làm thì thế nào cũng lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ giáo huấn lần đầu tiên còn chưa đủ đau sao, thật hoài nghi người này thế nào có thể tự ngược như vậy, trước kia hắn không đau lòng, nhưng bây giờ hắn không nỡ a. Cho dù ban nãy đã khuếch trương, lại có nước bôi trơn, nhưng y ngồi xuống như vậy, không đau chết y mới là lạ, cũng đã làm nhiều lần như vậy, lẽ nào y còn không biết chỗ ấy của đàn ông không thể so với phụ nữ, sinh ra không phải dùng để làm chuyện này, lúc làm phải khai thác thật kỹ sao, mình có lần nào mà không phải giúp y làm đủ tiền hí, chẳng lẽ y cho rằng mỗi lần mình làm tiền hí đều là cố tình chọc ghẹo y hay sao?
Tức giận trừng y, kéo tay y ra khỏi dục vọng mình, giữ thắt lưng y ngăn cản y làm chuyện ngu xuẩn. Thẩm Trác Hi bị An Dật kéo lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch một mảnh, tưởng rằng An Dật vậy là cự tuyệt y, cứng ngắc không biết nên làm cái gì. An Dật ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Trác Hi sắc mặt trắng bệch, trong lòng biết y hiểu lầm rồi, thở dài không thôi, rõ ràng là người đàn ông ưu tú như vậy lại không thể có một chút tự tin nào đối với chính mình, lập tức tỉnh lại, chẳng lẽ mình như vầy không hề có cảm giác an toàn? Đau lòng mà kéo y qua ôm vào lòng, trách mắng: “Ngốc ạ, anh đang muốn đau chết chính anh sao, còn nóng lòng đốt lửa hơn em làm cái gì."
Thẩm Trác Hi vừa nghe An Dật không phải cự tuyệt mình cầu hoan, chỉ là lo lắng mình không có làm đủ tiền hí sẽ làm đau chính mình mà thôi, nhất thời có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, với chuyện An Dật thương tiếc mình càng là ngây ngô cười ngốc, An Dật thấy vậy khóe miệng co rút, đầu đầy hắc tuyến, lần nữa khắc sâu xét lại rốt cuộc có chỗ nào làm không tốt đến nỗi Thẩm Trác Hi hốt hoảng lo sợ như vậy.
Tác giả :
Ly Chi Nhược Tố