Đại Thúc Có Yêu Khí
Quyển 2 - Chương 37: Tình là một loại độc dược
“Cao thủ Đường Môn thắng. Người hạ độc phải đồng ý giải độc cho người yêu của hắn. Nhưng muốn giải độc phải mang nam tử kia đi nửa năm. Đến thời điểm giao hẹn, họ lại gặp nhau. Cao thủ Đường Môn vẫn là người dụng độc giỏi nhất, được tôn sùng, thanh danh ngày càng vang xa. Người hạ độc trong ngực lại có một nam tử. Nam tử kia chính là người bị hắn hạ độc."
Băng Cơ nói đến đây ngừng lại một chút.
“Hả? Chuyện là sao?"
Tử Hiên nhịn không được kinh hô. Mặc dù cũng không nên như thế.
“Một phần khác của Tỏa Hồn Thảo chính là Ly Trần Thảo, đại khái chính là thoát ly phàm trần, quên đi chuyện cũ. Người hạ độc cho nam tử ăn Ly Trần. Ngày hôm sau, nam tử tỉnh lại đã quên hết toàn bộ chuyện trước đây. Trong nửa năm, nam tử cùng người hạ độc sớm chiều ở chung nên sinh tình cảm. Đợi qua nửa năm, người hạ độc đã đúng hẹn trở lại, cao thủ Đường Môn vẫn ôm hy vọng chờ đợi, nhưng nam tử kia không còn nhận ra hắn, cũng không muốn ở bên người hắn. Hắn có toàn bộ thiên hạ, có vinh dự cùng danh vọng, lại không thể mang người yêu trở về, cả ngoái đầu nhìn lại nhìn cũng không có. Nụ cười, ánh mắt kia đã không còn là của hắn."
Băng Cơ nói xong những lời này, liền trầm mặc không nói, chằm chằm nhìn vào bàn trà, giống như sắp đào ra một cái hố.
Tử Hiên không có hô to gọi nhỏ.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy đúng. Lạc Hồng Bụi có khả năng thật sự sẽ bỏ mình mà đi, dù là vĩnh viễn ngủ như vậy, hay là quên tất cả......
Hai lựa chọn đều là giống như đao chém vào lòng.
“......"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Các ngươi cho rằng đây cũng là tỷ thí sao?"
Thật lâu, Băng Cơ mới mở miệng, lần này không có loại giọng điệu bi thương, chỉ là lưu luyến với nhiều cảm khái.
“Chẳng lẽ không phải? Hắn kỳ thật thích nam tử kia cho nên mới làm như vậy."
Minh Vũ nói ra suy nghĩ trong nội tâm.
“Cũng không phải, cũng không phải, việc cuối cùng họ đến với nhau là trùng hợp ngoài ý muốn. Thế gian này vốn có một loại độc không mùi, không vị, vô hình không thể thấy. Nó lại làm cho người ta cam tâm tình nguyện chịu đựng cả ngày lẫn đêm, có thể làm cho trăm sợi xích đứt gãy thành từng khúc. Một chữ Tình có thể làm cho người ta ruột gan đứt từng đoạn. Đây mới là độc dược lợi hại nhất thế gian. Ý định của người hạ độc là muốn cao thủ Đường Môn chịu khổ, làm cho nam tử kia yêu người khác, như vậy cao thủ Đường Môn sẽ không còn tinh thần, sẽ chán nản. Hắn lại chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào cái bẫy của chính mình."
“Vậy cuối cùng người thua nhiều nhất là hắn. Hắn cho là hắn thắng, lại thua tất cả, không chỉ có thua cao thủ Đường Môn kia, còn trúng độc. Độc hắn trúng cả đời cũng không thể giải, cho đến khi hắn chết đi."
Minh Vũ cắn cắn môi, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Khanh Nhan, ánh mắt kiên định.
“...... Đại thúc, ta cũng trúng độc......"
Tử Hiên cắn răng, cười nhạo.
“Tiểu tử ngốc nghếch, ngươi biết cái gì, đi tránh ra, tránh một bên......"
Tử Hiên xô đẩy, cố đuổi Minh Vũ đi. Trong mắt Tử Hiên Minh Vũ đang quấy rầy.
“Ta nghĩ ta đã trúng độc đã nặng, giải không được. Nhưng dù có thuốc giải, ta cũng không muốn giải. Ta tình nguyện mang loại kịch độc này. Cứ để độc ngâm sâu vào trong cơ thể, dung nhập vào bên trong đi.... Đại thúc...... Đại thúc chính là độc của ta......"
“......"
Tử Hiên há miệng không khép lại được. Hắn biết tiểu tử này quấy rầy, không ngờ lại dám thông báo. Đủ lớn gan, đủ nóng bỏng, đủ trực tiếp, không nghĩ tới thiếu niên này so với hắn còn dũng cảm hơn!
Đây quả thực là biết cách câu dẫn!
Băng Cơ chỉ kể chuyện xưa, Minh Vũ lại đem chuyện xưa dùng trên người của mình!
Xem ra, bọn họ đều coi thường Minh Vũ còn nhỏ. Trong mấy người họ, đặc biệt là Tử Hiên, hoàn toàn không có để tâm Minh Vũ. Tử Hiên cảm thấy Minh Vũ giống như thiếu niên chưa trưởng thành, ngoại trừ không hiểu chuyện, một chút ưu điểm cũng không có, không có tồn tại cái gọi là uy hiếp.
Nhưng hắn đã được giáo huấn.
Minh Vũ mới là người đáng sợ nhất. Hắn còn nhớ rõ khi mới gặp, Minh Vũ nói chuyện còn chưa trôi chảy, là thuộc về loại chưa biết nói chuyện, nói gì là lời nịnh nọt. Bây giờ, không chỉ có học cách làm như thế nào nịnh nọt cho Liễu Khanh Nhan vui, còn biết nói lời quan tâm, rất biết dỗ dành người. Tử Hiên suy nghĩ nhanh chóng, hắn nghĩ tới một khả năng, Minh Vũ vừa học hỏi vừa áp dụng.《HunhHn786》
Bởi vì chiêu này chính là hắn vừa mới dùng với Liễu Khanh Nhan! Chỉ là hiện tại thay đổi người dùng, lúc này là Minh Vũ dùng!
Lời Minh Vũ nói quả thực làm Liễu Khanh Nhan kích động trong chốc lát. Bất quá chuyện Lạc Hồng Bụi vẫn trong nội tâm, kích động rất nhanh bị chôn vùi.
“Đại thúc......"
Minh Vũ đến ngồi xổm bên cạnh Liễu Khanh Nhan, cùng nhau nhìn Lạc Hồng Bụi nằm trên giường. Hắn không muốn đại thúc cái dạng này. Mất hứng, lo nghĩ, lo lắng, bồi hồi, chần chờ, nghĩ mà sợ, các loại cảm xúc này hắn cũng không thích. Hắn thích đại thúc vĩnh viễn là một bộ dáng thờ ơ, vĩnh viễn dùng ánh mắt và biểu tình lạnh lùng nhất nhìn thế gian. Những thứ này không nên trên người đại thúc.
Minh Vũ không thích đại thúc như vậy. Hắn cảm giác được trong nội tâm đại thúc rất đau đớn, cũng rất đau lòng.
Tình là độc dược. Chỉ là chầm chậm phát tác mà thôi.
Đại thúc, chẳng lẽ là lần đầu sao? Là vì Lạc Hồng Bụi mà động tình......
Minh Vũ mím môi.
Đúng là vậy rồi.
Nhưng hắn không thích.
“Đại thúc đừng lo lắng, cho dù Hồng Trần như thế nào, vẫn còn có ta. Ta sẽ luôn ở cùng đại thúc. Ta chắc chắn là không rời đi đâu."
Gương mặt Minh Vũ rất non nớt, cho nên cười rộ lên rất đáng yêu. Liễu Khanh Nhan bị hắn nói như vậy, tâm tình có chút thả lỏng.
“Ta không có lo lắng, ta chỉ là, chỉ là......"
Chỉ là lo khi Hồng Trần tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào. Có lẽ chính là dạng nhìn thoáng qua, không hề nhận nhau. Hay cứ để Hồng Trần nằm ngủ như vậy đi. Nhưng vậy có khác nào chết....
“Đại thúc, ngươi quyết định đi. Dù ngươi quyết định thế nào, ta cũng sẽ ở sau lưng yên lặng ủng hộ ngươi......"
“Còn có ta."
Tử Hiên tranh thủ thời gian xen vào.
Băng Cơ đong đưa cái quạt, mỉm cười.
“Hết thảy đều tùy ngươi."
Mặc Dạ cũng lên tiếng.
“...... Tự mình lựa chọn."
Đây xem như đồng ý......
“Được rồi, không quản kết quả ra sao, Hồng Trần cùng ta sẽ như thế nào, đó cũng là chuyện sau này. Hiện tại chúng ta phải đi tìm Tỏa Hồn Thảo cùng Ly Trần Thảo. Hồng Trần sớm một ngày tỉnh lại, ta sẽ sớm một ngày gặp lại Hồng Trần."
Không cần Liễu Khanh Nhan nói ra, mấy người còn lại cũng đoán được Liễu Khanh Nhan nghĩ như thế nào.
Liễu Khanh Nhan tình nguyện muốn một Lạc Hồng Bụi còn sống, cũng không muốn một cái xác Lạc Hồng Bụi. Mặc dù người này cũng chưa phải là người của mình.
Cái này cũng chỉ có thể trách Liễu Khanh Nhan quá mức ngay thẳng. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tuyệt đối không hàm hồ.
Cừu tình địch thủ là đáng ghét nhất!
Oán niệm đối với Lạc Hồng Bụi đã tăng tới tình trạng oán trách. Mấy người họ thậm chí còn nghĩ muốn hung hăng đem Lạc Hồng Bụi ra giẫm đạp một trận. Mà ngay cả lúc ăn cơm cũng nhịn không được dùng đũa đâm đâm cơm trong bát cho đã nghiện!
Bọn họ thật sự cực kỳ thích cách yêu của Liễu Khanh Nhan!
Nhưng muốn bọn họ hỗ trợ liền nói thẳng, nhăn nhó làm cái gì, còn bộ dạng như đau đầu, không biết bọn họ thấy đau lòng sao.
Từ đầu tới đuôi, Huyền Minh trong trạng thái hồn phách ở chỗ tối yên lặng theo dõi. Hắn chứng kiến bọn họ trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, không khỏi nhớ tới Tiểu Ngư Nhi của hắn.
Họ ở Lưu Vân Các một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị khởi hành đi Tháp Ngàn Yêu.
Như Băng cơ nói, Tỏa Hồn Thảo sinh trưởng ở chỗ âm u ẩm ướt nhất, hơn nữa bốn phía phải có âm khí lượn lờ, quanh năm không thấy ánh sáng. Đi Tháp Ngàn Yêu tìm kiếm Tỏa Hồn Thảo là không sai. Về phần Ly Trần Thảo cũng sinh trưởng trong khoảng cách trăm bước xung quanh Tỏa Hồn Thảo.
Có Nhiếp Hồn, nên dù Huyền Minh là hồn phách cũng có thể tùy ý mang đi ra ngoài.
Về phần Lạc Hồng Bụi, Liễu Khanh Nhan muốn cõng hắn. Nhưng đã bị Tử Hiên cùng Băng Cơ dùng đủ các loại lý do ngăn cản. Cuối cùng vẫn là Huyền Minh ra chú ý, dùng một pháp khí đem Lạc Hồng Bụi bỏ vào.
Mới đầu Liễu Khanh Nhan sợ sẽ gây thương tích cho Lạc Hồng Bụi. Nhưng khi tự mình đi vào xem xét thấy không có gì, Liễu Khanh Nhan lúc này mới yên tâm cho Lạc Hồng Bụi vào. Người đưa ra ý kiến là Huyền Minh, nhưng người có thể đem ra pháp khí dĩ nhiên là Mặc Dạ.
Pháp khí là một hồ lô, chính xác là bầu rượu.
“Vạn vật đều có thể chứa."
Chỉ một người thì không có vấn đề.
Cứ như thế, hồ lô chứa Lạc Hồng Bụi ở bên hông Liễu Khanh Nhan.
Tháp Ngàn Yêu chỉ có nghe nói qua, chưa từng có ai đi qua. Nghe nói chỗ đó chỉ có người chết mới có thể đi vào, tiên nhân trên trời cũng rất ít người đặt chân đến nơi này. Bởi vì nơi đó là nơi yêu ma ở. Chỗ đó có ngàn vạn yên ma biến hóa vô song. Bọn họ có màu da trắng bệch, tóc mà trắng bạc, trong tay cầm đầu lâu màu trắng, bay lượn khắp ngóc ngách của Tháp Ngàn Yêu.
Bọn họ chỉ cần hôn một cái là lấy được sinh mạng của sinh vật sống.
Băng Cơ nói đến đây ngừng lại một chút.
“Hả? Chuyện là sao?"
Tử Hiên nhịn không được kinh hô. Mặc dù cũng không nên như thế.
“Một phần khác của Tỏa Hồn Thảo chính là Ly Trần Thảo, đại khái chính là thoát ly phàm trần, quên đi chuyện cũ. Người hạ độc cho nam tử ăn Ly Trần. Ngày hôm sau, nam tử tỉnh lại đã quên hết toàn bộ chuyện trước đây. Trong nửa năm, nam tử cùng người hạ độc sớm chiều ở chung nên sinh tình cảm. Đợi qua nửa năm, người hạ độc đã đúng hẹn trở lại, cao thủ Đường Môn vẫn ôm hy vọng chờ đợi, nhưng nam tử kia không còn nhận ra hắn, cũng không muốn ở bên người hắn. Hắn có toàn bộ thiên hạ, có vinh dự cùng danh vọng, lại không thể mang người yêu trở về, cả ngoái đầu nhìn lại nhìn cũng không có. Nụ cười, ánh mắt kia đã không còn là của hắn."
Băng Cơ nói xong những lời này, liền trầm mặc không nói, chằm chằm nhìn vào bàn trà, giống như sắp đào ra một cái hố.
Tử Hiên không có hô to gọi nhỏ.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy đúng. Lạc Hồng Bụi có khả năng thật sự sẽ bỏ mình mà đi, dù là vĩnh viễn ngủ như vậy, hay là quên tất cả......
Hai lựa chọn đều là giống như đao chém vào lòng.
“......"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Các ngươi cho rằng đây cũng là tỷ thí sao?"
Thật lâu, Băng Cơ mới mở miệng, lần này không có loại giọng điệu bi thương, chỉ là lưu luyến với nhiều cảm khái.
“Chẳng lẽ không phải? Hắn kỳ thật thích nam tử kia cho nên mới làm như vậy."
Minh Vũ nói ra suy nghĩ trong nội tâm.
“Cũng không phải, cũng không phải, việc cuối cùng họ đến với nhau là trùng hợp ngoài ý muốn. Thế gian này vốn có một loại độc không mùi, không vị, vô hình không thể thấy. Nó lại làm cho người ta cam tâm tình nguyện chịu đựng cả ngày lẫn đêm, có thể làm cho trăm sợi xích đứt gãy thành từng khúc. Một chữ Tình có thể làm cho người ta ruột gan đứt từng đoạn. Đây mới là độc dược lợi hại nhất thế gian. Ý định của người hạ độc là muốn cao thủ Đường Môn chịu khổ, làm cho nam tử kia yêu người khác, như vậy cao thủ Đường Môn sẽ không còn tinh thần, sẽ chán nản. Hắn lại chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào cái bẫy của chính mình."
“Vậy cuối cùng người thua nhiều nhất là hắn. Hắn cho là hắn thắng, lại thua tất cả, không chỉ có thua cao thủ Đường Môn kia, còn trúng độc. Độc hắn trúng cả đời cũng không thể giải, cho đến khi hắn chết đi."
Minh Vũ cắn cắn môi, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Khanh Nhan, ánh mắt kiên định.
“...... Đại thúc, ta cũng trúng độc......"
Tử Hiên cắn răng, cười nhạo.
“Tiểu tử ngốc nghếch, ngươi biết cái gì, đi tránh ra, tránh một bên......"
Tử Hiên xô đẩy, cố đuổi Minh Vũ đi. Trong mắt Tử Hiên Minh Vũ đang quấy rầy.
“Ta nghĩ ta đã trúng độc đã nặng, giải không được. Nhưng dù có thuốc giải, ta cũng không muốn giải. Ta tình nguyện mang loại kịch độc này. Cứ để độc ngâm sâu vào trong cơ thể, dung nhập vào bên trong đi.... Đại thúc...... Đại thúc chính là độc của ta......"
“......"
Tử Hiên há miệng không khép lại được. Hắn biết tiểu tử này quấy rầy, không ngờ lại dám thông báo. Đủ lớn gan, đủ nóng bỏng, đủ trực tiếp, không nghĩ tới thiếu niên này so với hắn còn dũng cảm hơn!
Đây quả thực là biết cách câu dẫn!
Băng Cơ chỉ kể chuyện xưa, Minh Vũ lại đem chuyện xưa dùng trên người của mình!
Xem ra, bọn họ đều coi thường Minh Vũ còn nhỏ. Trong mấy người họ, đặc biệt là Tử Hiên, hoàn toàn không có để tâm Minh Vũ. Tử Hiên cảm thấy Minh Vũ giống như thiếu niên chưa trưởng thành, ngoại trừ không hiểu chuyện, một chút ưu điểm cũng không có, không có tồn tại cái gọi là uy hiếp.
Nhưng hắn đã được giáo huấn.
Minh Vũ mới là người đáng sợ nhất. Hắn còn nhớ rõ khi mới gặp, Minh Vũ nói chuyện còn chưa trôi chảy, là thuộc về loại chưa biết nói chuyện, nói gì là lời nịnh nọt. Bây giờ, không chỉ có học cách làm như thế nào nịnh nọt cho Liễu Khanh Nhan vui, còn biết nói lời quan tâm, rất biết dỗ dành người. Tử Hiên suy nghĩ nhanh chóng, hắn nghĩ tới một khả năng, Minh Vũ vừa học hỏi vừa áp dụng.《HunhHn786》
Bởi vì chiêu này chính là hắn vừa mới dùng với Liễu Khanh Nhan! Chỉ là hiện tại thay đổi người dùng, lúc này là Minh Vũ dùng!
Lời Minh Vũ nói quả thực làm Liễu Khanh Nhan kích động trong chốc lát. Bất quá chuyện Lạc Hồng Bụi vẫn trong nội tâm, kích động rất nhanh bị chôn vùi.
“Đại thúc......"
Minh Vũ đến ngồi xổm bên cạnh Liễu Khanh Nhan, cùng nhau nhìn Lạc Hồng Bụi nằm trên giường. Hắn không muốn đại thúc cái dạng này. Mất hứng, lo nghĩ, lo lắng, bồi hồi, chần chờ, nghĩ mà sợ, các loại cảm xúc này hắn cũng không thích. Hắn thích đại thúc vĩnh viễn là một bộ dáng thờ ơ, vĩnh viễn dùng ánh mắt và biểu tình lạnh lùng nhất nhìn thế gian. Những thứ này không nên trên người đại thúc.
Minh Vũ không thích đại thúc như vậy. Hắn cảm giác được trong nội tâm đại thúc rất đau đớn, cũng rất đau lòng.
Tình là độc dược. Chỉ là chầm chậm phát tác mà thôi.
Đại thúc, chẳng lẽ là lần đầu sao? Là vì Lạc Hồng Bụi mà động tình......
Minh Vũ mím môi.
Đúng là vậy rồi.
Nhưng hắn không thích.
“Đại thúc đừng lo lắng, cho dù Hồng Trần như thế nào, vẫn còn có ta. Ta sẽ luôn ở cùng đại thúc. Ta chắc chắn là không rời đi đâu."
Gương mặt Minh Vũ rất non nớt, cho nên cười rộ lên rất đáng yêu. Liễu Khanh Nhan bị hắn nói như vậy, tâm tình có chút thả lỏng.
“Ta không có lo lắng, ta chỉ là, chỉ là......"
Chỉ là lo khi Hồng Trần tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào. Có lẽ chính là dạng nhìn thoáng qua, không hề nhận nhau. Hay cứ để Hồng Trần nằm ngủ như vậy đi. Nhưng vậy có khác nào chết....
“Đại thúc, ngươi quyết định đi. Dù ngươi quyết định thế nào, ta cũng sẽ ở sau lưng yên lặng ủng hộ ngươi......"
“Còn có ta."
Tử Hiên tranh thủ thời gian xen vào.
Băng Cơ đong đưa cái quạt, mỉm cười.
“Hết thảy đều tùy ngươi."
Mặc Dạ cũng lên tiếng.
“...... Tự mình lựa chọn."
Đây xem như đồng ý......
“Được rồi, không quản kết quả ra sao, Hồng Trần cùng ta sẽ như thế nào, đó cũng là chuyện sau này. Hiện tại chúng ta phải đi tìm Tỏa Hồn Thảo cùng Ly Trần Thảo. Hồng Trần sớm một ngày tỉnh lại, ta sẽ sớm một ngày gặp lại Hồng Trần."
Không cần Liễu Khanh Nhan nói ra, mấy người còn lại cũng đoán được Liễu Khanh Nhan nghĩ như thế nào.
Liễu Khanh Nhan tình nguyện muốn một Lạc Hồng Bụi còn sống, cũng không muốn một cái xác Lạc Hồng Bụi. Mặc dù người này cũng chưa phải là người của mình.
Cái này cũng chỉ có thể trách Liễu Khanh Nhan quá mức ngay thẳng. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tuyệt đối không hàm hồ.
Cừu tình địch thủ là đáng ghét nhất!
Oán niệm đối với Lạc Hồng Bụi đã tăng tới tình trạng oán trách. Mấy người họ thậm chí còn nghĩ muốn hung hăng đem Lạc Hồng Bụi ra giẫm đạp một trận. Mà ngay cả lúc ăn cơm cũng nhịn không được dùng đũa đâm đâm cơm trong bát cho đã nghiện!
Bọn họ thật sự cực kỳ thích cách yêu của Liễu Khanh Nhan!
Nhưng muốn bọn họ hỗ trợ liền nói thẳng, nhăn nhó làm cái gì, còn bộ dạng như đau đầu, không biết bọn họ thấy đau lòng sao.
Từ đầu tới đuôi, Huyền Minh trong trạng thái hồn phách ở chỗ tối yên lặng theo dõi. Hắn chứng kiến bọn họ trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, không khỏi nhớ tới Tiểu Ngư Nhi của hắn.
Họ ở Lưu Vân Các một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị khởi hành đi Tháp Ngàn Yêu.
Như Băng cơ nói, Tỏa Hồn Thảo sinh trưởng ở chỗ âm u ẩm ướt nhất, hơn nữa bốn phía phải có âm khí lượn lờ, quanh năm không thấy ánh sáng. Đi Tháp Ngàn Yêu tìm kiếm Tỏa Hồn Thảo là không sai. Về phần Ly Trần Thảo cũng sinh trưởng trong khoảng cách trăm bước xung quanh Tỏa Hồn Thảo.
Có Nhiếp Hồn, nên dù Huyền Minh là hồn phách cũng có thể tùy ý mang đi ra ngoài.
Về phần Lạc Hồng Bụi, Liễu Khanh Nhan muốn cõng hắn. Nhưng đã bị Tử Hiên cùng Băng Cơ dùng đủ các loại lý do ngăn cản. Cuối cùng vẫn là Huyền Minh ra chú ý, dùng một pháp khí đem Lạc Hồng Bụi bỏ vào.
Mới đầu Liễu Khanh Nhan sợ sẽ gây thương tích cho Lạc Hồng Bụi. Nhưng khi tự mình đi vào xem xét thấy không có gì, Liễu Khanh Nhan lúc này mới yên tâm cho Lạc Hồng Bụi vào. Người đưa ra ý kiến là Huyền Minh, nhưng người có thể đem ra pháp khí dĩ nhiên là Mặc Dạ.
Pháp khí là một hồ lô, chính xác là bầu rượu.
“Vạn vật đều có thể chứa."
Chỉ một người thì không có vấn đề.
Cứ như thế, hồ lô chứa Lạc Hồng Bụi ở bên hông Liễu Khanh Nhan.
Tháp Ngàn Yêu chỉ có nghe nói qua, chưa từng có ai đi qua. Nghe nói chỗ đó chỉ có người chết mới có thể đi vào, tiên nhân trên trời cũng rất ít người đặt chân đến nơi này. Bởi vì nơi đó là nơi yêu ma ở. Chỗ đó có ngàn vạn yên ma biến hóa vô song. Bọn họ có màu da trắng bệch, tóc mà trắng bạc, trong tay cầm đầu lâu màu trắng, bay lượn khắp ngóc ngách của Tháp Ngàn Yêu.
Bọn họ chỉ cần hôn một cái là lấy được sinh mạng của sinh vật sống.
Tác giả :
Huyết Lạc Oán