Đại Thúc Có Yêu Khí
Quyển 1 - Chương 39: Tử Hiên cô đơn
Đúng là.... đúng là.... người này...... Quả nhiên là vô sỉ tới cực điểm!
Liễu Khanh Nhan không lưu tình, dùng hết khí lực chém xuống, chân đá vào lồng ngực người này. Hắn xoay người một cái hướng về vực sâu bay xuống. Sắp chết cũng không quên hô to mỹ nhân mỹ nhân, sâu hơn một chút, mạnh hơn chút nữa......
Liễu Khanh Nhan cảm thấy người này không có thuốc nào cứu được, không đâm chết không thể giải hận!
Đáng tiếc thằng nhóc này chẳng những không có hối cải, ngược lại càng trầm trọng thêm, đứng dậy rồi ngã vào trong vũng máu, thần sắc phảng phất giống như si mê thỏa mãn. Liễu Khanh Nhan nhìn thấy trong nội tâm không được tự nhiên vạn phần, cảm thấy thật không đúng.
Quần áo bị đẩy ra một góc, thằng nhóc này chẳng những là ngôn ngữ vô sỉ, làm người cũng tùy tiện như vậy, bên trong lại là không có lại mặc áo lót.
Một kiếm chém xuống dưới, Liễu Khanh Nhan xúc động nghĩ muốn móc xuống đôi mắt chính mình. Cũng không phải là cố ý, mà là cái vạt áo mở rộng ra thẳng đến bụng, nhìn không xót một cái gì có thể nói là xuân quang vô hạn, chỉ che lại hạ thân......
"Mỹ nhân......"
Người nọ đứng lên, hướng Liễu Khanh Nhan vươn tay ra.
"......"
Liễu Khanh Nhan bổ sung một kiếm. Không biết đâm bao nhiêu kiếm, người nọ quần áo dính đầy máu, nhưng vẫn là rất khỏe mạnh. Càng như vậy, Liễu Khanh Nhan càng kinh hãi. Hắn chẳng lẽ không chết được......
"Mỹ nhân, mỹ nhân......"
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, khí tức thô dọa người, nghe giống như ong ong vỡ tổ. Môi bắt đầu run rẩy, miệng khô khốc, cổ nuốt nước miếng không trôi.
Ánh mắt khát vọng mà lại bất lực, khóe mắt có chút ướt át. Toàn thân dầy máu, mỗi một tấc đều là máu, nhưng vẫn không chút nào che giấu khát vọng cùng bức thiết. Loại ánh mắt như thiêu đốt cả người mù cũng nhìn ra ý tứ.
Liễu Khanh Nhan liên tục bước nhanh lui về phía sau, hai chân rất nhanh rời đi, thầm nghĩ có thể cách bao xa thì cách bao xa.
Người nọ nhìn ra ý của Liễu Khanh Nha, thần sắc biến đổi, bỗng nhiên nhảy lên trên mặt đất, hướng Liễu Khanh Nhan nhào tới.
Kết quả bổ nhào về phía trước, người nọ bò trên mặt đất, nắm lấy tay áo Liễu Khanh Nhan, kéo đều kéo không ra, Liễu Khanh Nhan dứt khoát dùng kiếm cắt đi.
"Mỹ nhân đây là muốn đồng ý sao, ta đã biết rõ mỹ nhân không nỡ, trước khi ta rời đi còn đồng ý trao vật định tình, tâm ý mỹ nhân như vậy, ta dù như vậy chết, cũng vui......"
"Biến thái!"
Tay áo cắt đi, Liễu Khanh Nhan thở phì phò. Hung hăng trợn mắt nhìn. Người nọ lại ôm tay áo nhắm mắt lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích
Không phải cứ như vậy chết đi chứ. Người này......
Liễu Khanh Nhan không phải sợ người này chết, mà là...... lần nữa lặng yên tiến lên, rút kiếm hung hăng đâm xuống, rút ra, lại đâm xuống, như thế nhiều lần......
Mây trắng lượn lờ. Sương mù tràn ngập, mờ ảo không biết tung tích. Đông mai y như cũ khoe sắc trong cái lạnh thấu xương. Trước một tòa lầu màu đỏ đứng sừng sững một người, mái tóc trắng dài bay lượn ẩn hiện phát ra ánh sáng chói lọi. Đôi mắt màu tím mị hoặc ngóng nhìn phương xa, giống như thâm tình vô hạn, chỉ thoáng chớp mắt, là cướp lấy được thiên hạ. Giữa mi tâm dấu ấn hoa lăng màu tím phát ra tia sáng lưu động mờ ảo. Giống như thần tiên khó gặp ở nhân gian. Vẻ đẹp thoát tục đó lại thoáng có vẻ ảm đạm thất sắc cô đơn......
Đến tột cùng là vì sao. Chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn người khác vui đùa, vì sao, người kia với hắn mà nói là như thể lạ lẫm cùng xa xôi. Chưa bao giờ tiếp xúc qua. Bỗng nhiên, trái tim trở nên trống rỗng một mảnh, chỗ đó hình như thật lâu thật lâu trước, đã thiếu một góc, ngày nay bắt đầu dần dần trương phồng rồi vỡ tan......
Cô tịch, cô đơn, cô độc......
Giống như không có ai trên thế giới này, duy nhất chỉ có một mình hắn, giống như là hiện tại...... trống trải vô ngần.
Trong tầm mắt dần dần xuất hiện thân ảnh người nọ, tay cầm thanh kiếm còn nhỏ giọt máu tươi, quần áo không chỉnh tề, tóc tai mất trật tự, còn nữa mặt mũi tức giận cùng hận ý, đôi chân trần trụi dính bụi đất...... một tay áo bị cắt đi.
Thấy người này, đóa hoa màu tím ở mi tâm lập tức sáng lên chút ít, đôi mắt cũng mang theo ý cười.
"Đại thúc, ngươi đã trở lại."
Hắn là cười không ngớt, tràn đầy vui sướng cùng kích động.
"Ô, người kia đâu?"
Nói tới người nọ liền tức giận, Liễu Khanh Nhan quơ quơ tay áo, còn như muốn thoát khỏi xui xẻo, ngữ khí âm lạnh run run.
"Chết rồi!"
"......"
Đại thúc, thật hung dữ nha...... Bất quá đại thúc thở phì phì, mặt đỏ hồng, hàm răng trắng cắn chặt, toàn thân tỏa ra khí tức nóng nảy, không hề giống bình thường lạnh nhạt, nhìn thật đáng yêu......
"Đại thúc, đại thúc......"
Hắn như trẻ con ở sau lưng kêu lên, Liễu Khanh Nhan không để ý tới hắn.
"......"
Lại giận dỗi nha? Khó thấy được đại thúc như vậy, Linh Tử Hiên vui mừng trong nội tâm cũng nóng lên. Muốn chọc ghẹo đại thúc quá, muốn đem đại thúc bề ngoài ôn hòa, nội tâm lạnh như băng, biến thành đại thúc xung khí tức điên lên. Nghĩ tới những thứ này, hắn giống như là trộm được món ngon, khanh khách cười không yên.
"Đại thúc, nổi giận rồi?"
Hắn vịn bả vai Liễu Khanh Nhan, giở giọng nịnh nọt an ủi.
"Đại thúc chớ tức giận, ta lấy món ăn ngon gì đó đến, đại thúc ăn nhất định thích, sẽ không tức giận nữa, được không?"
Đôi mắt màu tím chớp chớp.
Liễu Khanh Nhan xoay người, nhìn lại phía sau.
Linh Tử Hiên cười to, những sợi tóc màu trắnh sánh lấp lánh bay múa dù không có gió thổi qua.
Còn rất không được tự nhiên nha, đúng là không nhìn hắn, thiên hạ này có bao nhiêu người chờ mong một cái liếc nhìn của hắn, hắn hết lần này tới lần khác cũng không bằng lòng. Hắn muốn nhìn mỹ nhân đại thúc, mỹ nhân đại thúc lại không nhìn hắn......
Gương mặt tuyệt mỹ có chút ảm đạm, mỉm cười cũng có chút gượng ép. Còn Linh Tử Hiên lại rất vui sướng chạy đến tòa lầu.
"Ta đây liền đi lấy, đại thúc đợi......"
Dưới núi Tử Cấm.
Đang lùng sục trong rừng cây, thân ảnh màu đen nhanh chóng chạy như bay.
"Ta nói, đại thúc lớn như vậy một người không thể tự tự nhiên lại biến mất."
Chiến Phong có chút không kiên nhẫn, đều tìm vài canh giờ, quanh đi quẩn lại ở trong này, vẫn tìm không ra một người.
Hắn chỉ là tiện đường, xem náo nhiệt, kết quả bị Minh Lạc Uyên phát hiện. Dù sao cũng lên không được núi, một mình hắn bám theo thì thôi, lại nổi giận, cầm cự kiếm đặt ở cổ của Chiến Phong, ra lệnh
"Tìm đường, bằng không, lưu ngươi cũng là dư thừa!"
Ý là không thể lưu!!!
Thiên lý ở đâu, đây là đạo lý gì, hắn trêu chọc ai, còn không được sống. Trải qua vài canh giờ hao tâm phí lực, hắn thật sự là không có kiên nhẫn lại dông dài, đành phải tìm ra các loại lý do.
"Ta khát nước......"
Định vụng trộm đi uống nước xong, thừa cơ chuồn mất. Minh Lạc Uyên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, ngữ khí cứng ngắc.
"Ta không khát!"
Sau đó, tiếp tục tìm kiếm đường ra......
"...... Ta muốn đi tè."
Chết tiệt, cái này cũng có thể nghĩ ra. Hắn cũng không tin, Minh Lạc Uyên đối với việc này có thể ngăn cản như thế nào!!!
Minh Lạc Uyên suy nghĩ quét tầm mắt rơi vào chỗ giữa hai chân của hắn, nhìn một lát. Khi Chiến Phong cho rằng cơ hội chạy trốn đã đến. Minh Lạc Uyên đem mặt hất sang một bên, mười phần tỉnh táo nói
"...... chỗ này rất tốt, người làm đi, ta không ngại."
"..................................."
Chiến Phong hóa đá thật lâu thật lâu. Sắc mặt so với đi đại tiện không ra còn muốn khó coi hơn. Thành thật không còn dám nhiều lời tìm lý do trốn tránh, thật giống trâu bị xỏ mũi dắt đi, rất nghe lời. Đối với Minh Lạc Uyên, hắn quả thật, đau thương không dậy nổi......
"Ta muốn tìm được Khanh Nhan."
Không thấy được thân ảnh Khanh Nhan, sao bảo hắn yên lòng. Vùng này kỳ thật quỷ dị, đi gần một ngày vẫn trở lại chỗ cũ. Dù thử nhiều lần không ăn thua, không phải là bị người phong ấn, chính là chỗ này có huyền cơ.
Chiến Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ hay là ta đã làm nhiều điều sai trái, bị quả báo nên đụng phải Minh Lạc Uyên mặt than. Bình thường không nói lời nào, vừa nói lời nào là có thể làm người ta nghẹn chết!
"Ta xem cứ theo đà này, coi như là dùng hết khí lực cũng tìm không thấy đầu mối, hay là dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống suy nghĩ tìm cách......"
Liễu Khanh Nhan không lưu tình, dùng hết khí lực chém xuống, chân đá vào lồng ngực người này. Hắn xoay người một cái hướng về vực sâu bay xuống. Sắp chết cũng không quên hô to mỹ nhân mỹ nhân, sâu hơn một chút, mạnh hơn chút nữa......
Liễu Khanh Nhan cảm thấy người này không có thuốc nào cứu được, không đâm chết không thể giải hận!
Đáng tiếc thằng nhóc này chẳng những không có hối cải, ngược lại càng trầm trọng thêm, đứng dậy rồi ngã vào trong vũng máu, thần sắc phảng phất giống như si mê thỏa mãn. Liễu Khanh Nhan nhìn thấy trong nội tâm không được tự nhiên vạn phần, cảm thấy thật không đúng.
Quần áo bị đẩy ra một góc, thằng nhóc này chẳng những là ngôn ngữ vô sỉ, làm người cũng tùy tiện như vậy, bên trong lại là không có lại mặc áo lót.
Một kiếm chém xuống dưới, Liễu Khanh Nhan xúc động nghĩ muốn móc xuống đôi mắt chính mình. Cũng không phải là cố ý, mà là cái vạt áo mở rộng ra thẳng đến bụng, nhìn không xót một cái gì có thể nói là xuân quang vô hạn, chỉ che lại hạ thân......
"Mỹ nhân......"
Người nọ đứng lên, hướng Liễu Khanh Nhan vươn tay ra.
"......"
Liễu Khanh Nhan bổ sung một kiếm. Không biết đâm bao nhiêu kiếm, người nọ quần áo dính đầy máu, nhưng vẫn là rất khỏe mạnh. Càng như vậy, Liễu Khanh Nhan càng kinh hãi. Hắn chẳng lẽ không chết được......
"Mỹ nhân, mỹ nhân......"
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, khí tức thô dọa người, nghe giống như ong ong vỡ tổ. Môi bắt đầu run rẩy, miệng khô khốc, cổ nuốt nước miếng không trôi.
Ánh mắt khát vọng mà lại bất lực, khóe mắt có chút ướt át. Toàn thân dầy máu, mỗi một tấc đều là máu, nhưng vẫn không chút nào che giấu khát vọng cùng bức thiết. Loại ánh mắt như thiêu đốt cả người mù cũng nhìn ra ý tứ.
Liễu Khanh Nhan liên tục bước nhanh lui về phía sau, hai chân rất nhanh rời đi, thầm nghĩ có thể cách bao xa thì cách bao xa.
Người nọ nhìn ra ý của Liễu Khanh Nha, thần sắc biến đổi, bỗng nhiên nhảy lên trên mặt đất, hướng Liễu Khanh Nhan nhào tới.
Kết quả bổ nhào về phía trước, người nọ bò trên mặt đất, nắm lấy tay áo Liễu Khanh Nhan, kéo đều kéo không ra, Liễu Khanh Nhan dứt khoát dùng kiếm cắt đi.
"Mỹ nhân đây là muốn đồng ý sao, ta đã biết rõ mỹ nhân không nỡ, trước khi ta rời đi còn đồng ý trao vật định tình, tâm ý mỹ nhân như vậy, ta dù như vậy chết, cũng vui......"
"Biến thái!"
Tay áo cắt đi, Liễu Khanh Nhan thở phì phò. Hung hăng trợn mắt nhìn. Người nọ lại ôm tay áo nhắm mắt lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích
Không phải cứ như vậy chết đi chứ. Người này......
Liễu Khanh Nhan không phải sợ người này chết, mà là...... lần nữa lặng yên tiến lên, rút kiếm hung hăng đâm xuống, rút ra, lại đâm xuống, như thế nhiều lần......
Mây trắng lượn lờ. Sương mù tràn ngập, mờ ảo không biết tung tích. Đông mai y như cũ khoe sắc trong cái lạnh thấu xương. Trước một tòa lầu màu đỏ đứng sừng sững một người, mái tóc trắng dài bay lượn ẩn hiện phát ra ánh sáng chói lọi. Đôi mắt màu tím mị hoặc ngóng nhìn phương xa, giống như thâm tình vô hạn, chỉ thoáng chớp mắt, là cướp lấy được thiên hạ. Giữa mi tâm dấu ấn hoa lăng màu tím phát ra tia sáng lưu động mờ ảo. Giống như thần tiên khó gặp ở nhân gian. Vẻ đẹp thoát tục đó lại thoáng có vẻ ảm đạm thất sắc cô đơn......
Đến tột cùng là vì sao. Chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn người khác vui đùa, vì sao, người kia với hắn mà nói là như thể lạ lẫm cùng xa xôi. Chưa bao giờ tiếp xúc qua. Bỗng nhiên, trái tim trở nên trống rỗng một mảnh, chỗ đó hình như thật lâu thật lâu trước, đã thiếu một góc, ngày nay bắt đầu dần dần trương phồng rồi vỡ tan......
Cô tịch, cô đơn, cô độc......
Giống như không có ai trên thế giới này, duy nhất chỉ có một mình hắn, giống như là hiện tại...... trống trải vô ngần.
Trong tầm mắt dần dần xuất hiện thân ảnh người nọ, tay cầm thanh kiếm còn nhỏ giọt máu tươi, quần áo không chỉnh tề, tóc tai mất trật tự, còn nữa mặt mũi tức giận cùng hận ý, đôi chân trần trụi dính bụi đất...... một tay áo bị cắt đi.
Thấy người này, đóa hoa màu tím ở mi tâm lập tức sáng lên chút ít, đôi mắt cũng mang theo ý cười.
"Đại thúc, ngươi đã trở lại."
Hắn là cười không ngớt, tràn đầy vui sướng cùng kích động.
"Ô, người kia đâu?"
Nói tới người nọ liền tức giận, Liễu Khanh Nhan quơ quơ tay áo, còn như muốn thoát khỏi xui xẻo, ngữ khí âm lạnh run run.
"Chết rồi!"
"......"
Đại thúc, thật hung dữ nha...... Bất quá đại thúc thở phì phì, mặt đỏ hồng, hàm răng trắng cắn chặt, toàn thân tỏa ra khí tức nóng nảy, không hề giống bình thường lạnh nhạt, nhìn thật đáng yêu......
"Đại thúc, đại thúc......"
Hắn như trẻ con ở sau lưng kêu lên, Liễu Khanh Nhan không để ý tới hắn.
"......"
Lại giận dỗi nha? Khó thấy được đại thúc như vậy, Linh Tử Hiên vui mừng trong nội tâm cũng nóng lên. Muốn chọc ghẹo đại thúc quá, muốn đem đại thúc bề ngoài ôn hòa, nội tâm lạnh như băng, biến thành đại thúc xung khí tức điên lên. Nghĩ tới những thứ này, hắn giống như là trộm được món ngon, khanh khách cười không yên.
"Đại thúc, nổi giận rồi?"
Hắn vịn bả vai Liễu Khanh Nhan, giở giọng nịnh nọt an ủi.
"Đại thúc chớ tức giận, ta lấy món ăn ngon gì đó đến, đại thúc ăn nhất định thích, sẽ không tức giận nữa, được không?"
Đôi mắt màu tím chớp chớp.
Liễu Khanh Nhan xoay người, nhìn lại phía sau.
Linh Tử Hiên cười to, những sợi tóc màu trắnh sánh lấp lánh bay múa dù không có gió thổi qua.
Còn rất không được tự nhiên nha, đúng là không nhìn hắn, thiên hạ này có bao nhiêu người chờ mong một cái liếc nhìn của hắn, hắn hết lần này tới lần khác cũng không bằng lòng. Hắn muốn nhìn mỹ nhân đại thúc, mỹ nhân đại thúc lại không nhìn hắn......
Gương mặt tuyệt mỹ có chút ảm đạm, mỉm cười cũng có chút gượng ép. Còn Linh Tử Hiên lại rất vui sướng chạy đến tòa lầu.
"Ta đây liền đi lấy, đại thúc đợi......"
Dưới núi Tử Cấm.
Đang lùng sục trong rừng cây, thân ảnh màu đen nhanh chóng chạy như bay.
"Ta nói, đại thúc lớn như vậy một người không thể tự tự nhiên lại biến mất."
Chiến Phong có chút không kiên nhẫn, đều tìm vài canh giờ, quanh đi quẩn lại ở trong này, vẫn tìm không ra một người.
Hắn chỉ là tiện đường, xem náo nhiệt, kết quả bị Minh Lạc Uyên phát hiện. Dù sao cũng lên không được núi, một mình hắn bám theo thì thôi, lại nổi giận, cầm cự kiếm đặt ở cổ của Chiến Phong, ra lệnh
"Tìm đường, bằng không, lưu ngươi cũng là dư thừa!"
Ý là không thể lưu!!!
Thiên lý ở đâu, đây là đạo lý gì, hắn trêu chọc ai, còn không được sống. Trải qua vài canh giờ hao tâm phí lực, hắn thật sự là không có kiên nhẫn lại dông dài, đành phải tìm ra các loại lý do.
"Ta khát nước......"
Định vụng trộm đi uống nước xong, thừa cơ chuồn mất. Minh Lạc Uyên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, ngữ khí cứng ngắc.
"Ta không khát!"
Sau đó, tiếp tục tìm kiếm đường ra......
"...... Ta muốn đi tè."
Chết tiệt, cái này cũng có thể nghĩ ra. Hắn cũng không tin, Minh Lạc Uyên đối với việc này có thể ngăn cản như thế nào!!!
Minh Lạc Uyên suy nghĩ quét tầm mắt rơi vào chỗ giữa hai chân của hắn, nhìn một lát. Khi Chiến Phong cho rằng cơ hội chạy trốn đã đến. Minh Lạc Uyên đem mặt hất sang một bên, mười phần tỉnh táo nói
"...... chỗ này rất tốt, người làm đi, ta không ngại."
"..................................."
Chiến Phong hóa đá thật lâu thật lâu. Sắc mặt so với đi đại tiện không ra còn muốn khó coi hơn. Thành thật không còn dám nhiều lời tìm lý do trốn tránh, thật giống trâu bị xỏ mũi dắt đi, rất nghe lời. Đối với Minh Lạc Uyên, hắn quả thật, đau thương không dậy nổi......
"Ta muốn tìm được Khanh Nhan."
Không thấy được thân ảnh Khanh Nhan, sao bảo hắn yên lòng. Vùng này kỳ thật quỷ dị, đi gần một ngày vẫn trở lại chỗ cũ. Dù thử nhiều lần không ăn thua, không phải là bị người phong ấn, chính là chỗ này có huyền cơ.
Chiến Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ hay là ta đã làm nhiều điều sai trái, bị quả báo nên đụng phải Minh Lạc Uyên mặt than. Bình thường không nói lời nào, vừa nói lời nào là có thể làm người ta nghẹn chết!
"Ta xem cứ theo đà này, coi như là dùng hết khí lực cũng tìm không thấy đầu mối, hay là dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống suy nghĩ tìm cách......"
Tác giả :
Huyết Lạc Oán