Đại Thú Tân Nương
Chương 40: Trốn nhà ra thanh lâu
Từ Liễu Thanh nói xong, thấy thần săc bọn họ đều có biến, trên mặt Vân la là giật mình cùng một tia ghen tỵ, Lăng Tử Hạo kinh ngạc mà càng nhiều hơn là lộ ra sắc mặt vui mừng, Dương Mạc Tuyền khẩn trương đến mày nhíu cả lại, sắc mặt trắng bệch, này đó đều là những điều Từ Liễu Thanh đã dự kiến, chính là có một người phản ứng lại làm cho nàng có chút khó hiểu. Vì sao Nhan nhi lại vẻ mặt ưu sắc, còn mang theo ý căm giận? Lại thấy nàng nắm tay Dương Mạc Tuyền, đem Dương Mạc Tuyền gắt gao ôm vào trong ngực, giống như sợ ai đó cướp mất nàng vậy, cảm thấy thực nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, quay ra phân phó hạ nhân đi sắc thuốc bổ. Tuy Từ Liễu Thanh không thích Vân La, nhưng giờ nàng đang có thai, vì Lăng gia kéo dài hậu đại, quả thật là một kiện đại hỉ sự, tự nhiên khúc mắc gì cũng không có nữa, còn âm thầm khen Báo Ân Tự quả nhiên linh nghiệm.
Lăng Tử Nhan giúp đỡ Dương Mạc Tuyền trở về phòng, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn thấy các nàng trở về liền chạy nhanh ra chào đón, lại nhìn thấy Dương Mạc Tuyền sắc mặt trắng bệch, thần sắc dường như có bệnh, liền hỏi: “Thiếu nãi nãi, làm sao vậy?"
Lăng Tử Nhan nhíu mày, khẩu khí ác liệt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui ra ngoài.
Lăng Tử Nhan ngồi xổm trước mặt Dương Mạc Tuyền, đặt tay lên đầu gối nàng, nói: “Tẩu tẩu, Nhan nhi tuyệt đối sẽ không để đại ca bước vaò phòng này nửa bước!"
Dương Mạc Tuyền vuốt lên đôi mi nàng, nói: “Cản trở một lần, nhưng cũng không ngăn được cả đời, danh phận của ta thủy chung là thê tử hắn, có lẽ đây là số mạng rồi. Nếu không biết Nhan nhi, ta sẽ nhận mệnh, nhưng vì cái gì lão thiên lại cho ta gặp gỡ ngươi? Vì cái gì lại để ta và ngươi thành thân nhưng lại phải là thê tử hắn?"
Một câu cuối cùng là lần trước Lăng Tử Nhan hỏi nàng, dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn nói ra lời chất vấn, lộ rõ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.
Lăng Tử Nhan bật dậy, vẻ mặt bi phẫn: “Ta đi nói với cha, người trong lòng ta thích chính là nàng, ta không muốn nàng làm thê tử của ca ca, ta muốn cùng nàng một chỗ!"
“Nhan nhi!" Dương Mạc Tuyền vội vàng giữ chặt nàng, những lời bội luân thường đạo lý này, nếu nói cho nương cùng cha biết sẽ chỉ làm họ nổi trận lôi đình, trách phạt là chuyện nhỏ, sợ là về sau ngay cả mặt mũi đối phương cũng không cho các nàng thấy. Nhưng nếu thực sự cùng Lăng Tử Hạo có sinh hoạt phu thê, vậy về sau như thế nào có thể giải thích với Nhan nhi?
Lăng Tử Nhan cũng chỉ là giận dỗi mà nói thế, phụ thân làm sao có khả năng đáp ứng để nàng cùng tẩu tẩu bên nhau, sợ là sau khi biết sẽ chỉ càng thêm cản trở. Nhìn Dương Mạc Tuyền đôi mắt đẫm lệ, tâm càng đau, ngữ khí kiên định nói: “Ta khẳng định có thể nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, tin tưởng ta!"
Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nàng, đột nhiên tâm lại an bình. Nhan nhi vẫn đều dũng cảm như vậy, nàng cũng không muốn chịu thua, có Nhan nhi ở đây, nàng còn có gì phải lo lắng nữa? Gợi lên một nét tươi cười, gật gật đầu: “Được."
Lăng Tử Nhan đầu tiên là cao hứng, sau đó lại lộ ra thần sắc lo lắng: “Bất quá bây giờ ta còn không nghĩ ra, ca ca sắp đến đây, chúng ta vẫn nên ra ngoài tránh một chút trước đã."
Dương Mạc Tuyền không một tia do dự, nắm tay Lăng Tử Nhan, nói: “Nhan nhi đi đâu, ta theo đấy."
Lăng Tử Nhan vốn đang sợ nàng cự tuyệt, nghe nàng nói như thế, lòng đầy vẻ nhu tình, cũng trở tay nắm lấy tay nàng, đưa nàng đi cửa sau xuất phủ.
Dương Mạc Tuyền theo nàng ra khỏi Lăng phủ, đột nhiên có loại cảm giác được thoát khỏi nhà giam, quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ rằng, nếu từ nay về sau không phải quay trở lại thì tốt rồi. Đi được một hồi lâu mới hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?"
Lăng Tử Nhan gãi gãi đầu, nàng thật đúng là không nghĩ tới muốn đi đâu, hiện tại đã muộn như vậy, ra khỏi thành là việc không có khả năng, linh cơ vừa động, nghĩ đến cái nơi có thể đi được, liền cười nói: “Nàng theo ta đến đây."
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy nàng cười quái dị, không biết nàng lại nảy ra chủ ý quỷ quái gì, cũng không hỏi, tùy ý để nàng nắm tay dẫn đi. Chuyển qua bảy tám ngõ nhỏ, đến một cái ngõ cụt, là cửa sau của một tòa nhà, mơ hồ nghe được tiếng người bên trong, trong lòng liền thấy kỳ quái, nếu ở tại khách điếm thì vì sao lại không tiến vào từ cửa chính?
Chỉ thấy Lăng Tử Nhan nhẹ nhàng nhảy lên đã đứng ở đầu tường, gần đây nàng chăm chỉ luyện võ công, nội ngoại kiêm tu, bức tường cao không đến một trượng, tự nhiên không cần nói. Lăng Tử Nhan từ phía trong mở ra cửa sau, để Dương Mạc Tuyền vào.
Dương Mạc Tuyền trong lòng nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Nhà này của ai? Vì sao lại trèo tường mà vào?"
Lăng Tử Nhan cười nói: “Đây là nơi ở của chúng ta đêm nay. Yên tâm đi, ta cùng chủ nhân nhà này rất quen thuộc."
Liễu Thúy Vân vừa rửa tay từ trong nhà xí đi ra, chợt nghe thấy cửa sau có tiếng người nói chuyện, đi ra nhìn xem thì thấy ở cạnh cửa có hai nữ tử đang đứng, một người đạm tử yên sa (váy dài tím nhạt bằng lụa mỏng), một người bạch y chấm đất, dưới ánh trăng nhìn các nàng dung mạo tuyệt mỹ, thầm nghĩ, Thúy Vân Các chúng ta từ khi nào lại có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà ta thế nhưng lại không biết? Liền mở miệng nói: “Các ngươi không ở phía trước chiếu cố khách nhân, trốn ở đây làm gì?"
Hai người không đoán được đột nhiên có người nói chuyện, liền giật nảy mình. Dương Mạc Tuyền muốn mở miệng hỏi liền bị Lăng Tử Nhan tiến lên giành nghênh đón: “Liễu đại nương, là ta."
Liễu Thúy Vân thấy nàng đến gần mới nhận ra là Lăng Tử Nhan, hai lần trước đến đây đều mặc nam trang, hiện giờ đổi thành nữ trang, không nghĩ tới lại đúng là một tiểu mỹ nhân như vậy. Thần tài đến, Liễu Thúy Vân đương nhiên vui mừng, liền vội vàng cười nói: “Nguyên lai là công…" Lời vừa ra đến miệng, chỉ thấy Lăng Tử Nhan không ngừng nháy mắt với nàng, nhớ ra vừa rồi nàng không gọi mình là Liễu ma ma mà lại gọi là Liễu đại nương, lại thấy Dương Mạc Tuyền đã đi tới, đứng bên cạnh Lăng Tử Nhan, tú nhã thoát tục, minh diễm động lòng người, trong lòng thầm khen, đồng thời cũng hiểu được, nói: “Thì ra là ngươi a!" Mặc dù ở trên người Lăng Tử Nhan buôn bán lời không ít bạc, nhưng nàng còn không biết rốt cuộc gọi Lăng Tử Nhan là gì, đành phải nói “ngươi."
Lăng Tử Nhan nghe nàng vòng vo bóng gió, biết nàng hiểu được, liền nói: “Ta giới thiệu với người, đây là tẩu…tỷ tỷ ta. Dương…Dương tỷ tỷ. Vốn tiểu Nhan định cùng tỷ tỷ ra khỏi thành, nhưng sắc trời đã tối rồi nên mới muốn ở nơi này tá túc một đêm." Quay lưng về phía Dương Mạc Tuyền, Lăng Tử Nhan vụng trộm luồn một thỏi bạc vào tay Liễu Thúy Vân.
Liễu Thúy Vân hiểu ý, vội vàng cười nói: “Không thành vấn đề, phòng có nhiều mà, tiểu Nhan mau mang tỷ tỷ ngươi vào đi thôi!"
Lăng Tử Nhan đi được hai bước liền quay đầu nói: “Liễu đại nương, giúp chúng ta lấy một chút rượu và thức ăn đến đi, tỷ tỷ ta còn chưa ăn gì cả."
Liễu Thúy Vân đã quen thói ở kĩ viện, khó mà thay đổi, miệng đáp ứng, trên tay không tự chủ được vẫy vẫy cái khăn, lắc mông rời đi.
Lăng Tử Nhan ở Thúy Vân Các đã khá quen thuộc, biết phòng ở đâu, liền tránh mọi người, đi vào phòng.
Dương Mạc Tuyền nhìn Liễu Thúy Vân mặt đầy phấn son, bộ dáng yêu diễm, lòng đã sinh nghi, lại nhìn bố trí trong phòng, khắp nơi lộ ra khí son phấn, không khỏi nhíu mày thắc mắc: “Nhan nhi, đây rốt cuộc là chỗ nào"
Lăng Tử Nhan sao có thể nói cho nàng biết đây là thanh lâu, liền thuận miệng bịa chuyện nói: “Liễu đại nương vừa rồi là chỗ quen biết với cha ta, nơi này là tửu lâu nàng mở, bởi vì không thường đến nhà chúng ta cho nên nàng không biết được." Nếu Lăng Viễn Kiếm mà nghe được những lời này, không biết có thể cắt đứt cổ nàng không nữa, thế nhưng lại dám nói cha mình cùng tú bà thanh lâu là chỗ quen biết cũ.
Dương Mạc Tuyền bán tín bán nghi gật gật đầu. Tuy rằng không thích cách bài trí ở nơi này, nhưng tâm tình so với ở trong Vương phủ thì thoải mái hơn, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
Liễu Thúy Vân dựa lưng vào bệ bếp, gặm dưa chuột, chuyển qua chuyển lại thỏi bạc trong tay, lòng thầm cân nhắc. Tiểu Nhan cô nương này mỗi lần xuất thủ đều hào phóng như vậy, chỉ nói mấy câu mà đã được mấy trăm lượng bạc, tuy nói là thấy bạc thì không thể không lấy, nhưng mà cứ lấy bạc mà không làm được việc gì, sợ về sau nàng hiểu được thì sẽ không đến đây nữa, vừa rồi cái người gọi Dương tỷ tỷ kia hẳn chính là ý trung nhân của nàng, xem vậy thì tựa hồ còn chưa đắc thủ. Nếu không thì ta đây làm một việc thiện, giúp nàng một tay? Nói không chừng nàng cao hứng còn có thể thưởng thêm mấy trăm lượng nữa. Nghĩ đến đây liền lập tức có chủ ý, nói với nha đầu nhóm lửa mấy câu, bảo nàng vào phòng mình lấy chút Khinh linh tán đến.
Khinh linh tán, dược đúng như tên gọi, kỳ thật chính là thôi tình dược, nhưng dược hiệu không nặng, có vài khách nhân rõ ràng là muốn tìm yên hoa, nhưng lại cứ thích làm ra vẻ phong nhã, vì để tạo không khí nên mới phải dùng đến.
Nha đầu nhóm lửa vâng một tiếng liền đi, chờ nàng lấy đến đây, Liễu Thúy Vân lấy ra một ít bột phấn đổ vào bầu rượu, lắc lắc, rồi tự mình mang đi.
Lăng Tử Nhan bụng đã đói đến kêu vang, thấy Liễu Thúy Vân tiến vào liền vội vàng đi tới, tiếp lấy cái khay trong tay nàng, nói: “Cuối cùng cũng đến, ngươi cứ lui xuống trước đi. Đúng rồi, tỷ tỷ ta thích thanh tĩnh, không muốn có người quấy rầy, phòng bên cạnh ta cũng bao, không được có người ở lại." Nói xong liền lấy thêm bạc đưa Liễu Thúy Vân. Nàng sợ đêm hôm khuya khoắt truyền đến một ít thanh âm, dọa Dương Mạc Tuyền kinh hãi.
Liễu Thúy Vân cười nói: “Nhất định nhất định, thời tiết rét lạnh, hai người nên uống nhiều rượu một chút để thân thể ấm áp." Nói xong rồi mới theo cửa đi ra ngoài.
Lăng Tử Nhan nhìn đến mỹ thực đã muốn động đũa, nhưng thấy Dương Mạc Tuyền vẫn không nhúc nhích, đành phải nuốt nước miếng, nói: “Tẩu tẩu, còn lo lắng chuyện của ca ca sao?"
Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nói bọn họ phát hiện chúng ta không ở trong phủ, có thể phái người đi tìm hay không?"
“Có khả năng là có đi! Bất quá nàng yên tâm, khẳng định bọn họ không tìm thấy nơi này." Cha có phái nhiều người bao nhiêu, nương có thông minh đến đâu cũng sẽ không nghĩ tới các nàng đi kỹ viện nhỉ? Lăng Tử Nhan càng nghĩ càng đắc ý, còn cười thành tiếng.
Dương Mạc Tuyền khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì?"
Lăng Tử Nhan vội vàng thu nụ cười, rót ra hai chén rượu, lấy một ly đưa nàng, nói: “Nhan nhi nghĩ có thể cùng tẩu tẩu chung một chỗ nên trong lòng cao hứng thôi."
Dương Mạc Tuyền tiếp nhận chén rượu, rượu trong chén sóng sánh phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, tản ra hương thơm, từ từ nói: “Ta làm sao mà không cao hứng chứ, chính là tránh được lần đầu, tránh không khỏi mười lăm, cuối cùng cũng phải trở về thôi." Trong lòng ưu phiền, chén rượu đưa tới bên môi, uống một hơi cạn sạch. Bởi vì uống quá mau, rượu lại cay nóng, bị sặc, không khỏi ho khan vài tiếng.
Lăng Tử Nhan vội vàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai buồn, làm gì phải nghĩ nhiều như vậy?"
Nghe nàng nói thế, lòng Dương Mạc Tuyền cũng sinh hào khí, nâng chén nói với nàng: “Nhan nhi nói rất đúng, ta kính ngươi một ly!"
Lăng Tử Nhan cũng không nói hai lời, cùng nàng cạn chén, uống cạn chén rượu.
Dương Mạc Tuyền rất ít uống rượu, nhiều nhất là nhấp môi mà thôi. Lần này, thứ nhất là cách xa Lăng phủ nên trong lòng thoải mái, thứ hai là người bồi nàng uống chính là Lăng Tử Nhan, bất tri bất giác liền uống nhiều thêm mấy chén, khuôn mặt vì không thắng được lực rượu mà nổi lên một tầng hồng vựng.
Mà Lăng Tử Nhan lại không biết tiết chế, một ly lại một ly, thức ăn trên bàn một miếng cũng không nhúc nhích, một bầu rượu cũng đã bị nàng uống hết hơn phân nửa, rốt cuộc cảm thấy có chút không thích hợp, về phần không đúng chỗ nào thì lại không nói được. Uống vào một bụng đầy rượu lại giống như hóa thành một đoàn hỏa, máu huyết trên người như thể đều bị thiêu đốt, cảm thấy khô nóng dị thường, lại nhìn Dương Mạc Tuyền má đào phiếm hồng, sóng mắt lưu động, động lòng người nói không nên lời, không tự chủ được khêu nhẹ chiếc cằm của nàng, gần sát lại, hơi thở tỏa hương phả bên môi nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp."
Dương Mạc Tuyền cũng nhu hòa cười: “Ngươi cũng thế."
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, tinh khiết tựa tuyết trắng…
_Hết chương 40_
Lăng Tử Nhan giúp đỡ Dương Mạc Tuyền trở về phòng, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn thấy các nàng trở về liền chạy nhanh ra chào đón, lại nhìn thấy Dương Mạc Tuyền sắc mặt trắng bệch, thần sắc dường như có bệnh, liền hỏi: “Thiếu nãi nãi, làm sao vậy?"
Lăng Tử Nhan nhíu mày, khẩu khí ác liệt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui ra ngoài.
Lăng Tử Nhan ngồi xổm trước mặt Dương Mạc Tuyền, đặt tay lên đầu gối nàng, nói: “Tẩu tẩu, Nhan nhi tuyệt đối sẽ không để đại ca bước vaò phòng này nửa bước!"
Dương Mạc Tuyền vuốt lên đôi mi nàng, nói: “Cản trở một lần, nhưng cũng không ngăn được cả đời, danh phận của ta thủy chung là thê tử hắn, có lẽ đây là số mạng rồi. Nếu không biết Nhan nhi, ta sẽ nhận mệnh, nhưng vì cái gì lão thiên lại cho ta gặp gỡ ngươi? Vì cái gì lại để ta và ngươi thành thân nhưng lại phải là thê tử hắn?"
Một câu cuối cùng là lần trước Lăng Tử Nhan hỏi nàng, dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn nói ra lời chất vấn, lộ rõ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.
Lăng Tử Nhan bật dậy, vẻ mặt bi phẫn: “Ta đi nói với cha, người trong lòng ta thích chính là nàng, ta không muốn nàng làm thê tử của ca ca, ta muốn cùng nàng một chỗ!"
“Nhan nhi!" Dương Mạc Tuyền vội vàng giữ chặt nàng, những lời bội luân thường đạo lý này, nếu nói cho nương cùng cha biết sẽ chỉ làm họ nổi trận lôi đình, trách phạt là chuyện nhỏ, sợ là về sau ngay cả mặt mũi đối phương cũng không cho các nàng thấy. Nhưng nếu thực sự cùng Lăng Tử Hạo có sinh hoạt phu thê, vậy về sau như thế nào có thể giải thích với Nhan nhi?
Lăng Tử Nhan cũng chỉ là giận dỗi mà nói thế, phụ thân làm sao có khả năng đáp ứng để nàng cùng tẩu tẩu bên nhau, sợ là sau khi biết sẽ chỉ càng thêm cản trở. Nhìn Dương Mạc Tuyền đôi mắt đẫm lệ, tâm càng đau, ngữ khí kiên định nói: “Ta khẳng định có thể nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, tin tưởng ta!"
Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nàng, đột nhiên tâm lại an bình. Nhan nhi vẫn đều dũng cảm như vậy, nàng cũng không muốn chịu thua, có Nhan nhi ở đây, nàng còn có gì phải lo lắng nữa? Gợi lên một nét tươi cười, gật gật đầu: “Được."
Lăng Tử Nhan đầu tiên là cao hứng, sau đó lại lộ ra thần sắc lo lắng: “Bất quá bây giờ ta còn không nghĩ ra, ca ca sắp đến đây, chúng ta vẫn nên ra ngoài tránh một chút trước đã."
Dương Mạc Tuyền không một tia do dự, nắm tay Lăng Tử Nhan, nói: “Nhan nhi đi đâu, ta theo đấy."
Lăng Tử Nhan vốn đang sợ nàng cự tuyệt, nghe nàng nói như thế, lòng đầy vẻ nhu tình, cũng trở tay nắm lấy tay nàng, đưa nàng đi cửa sau xuất phủ.
Dương Mạc Tuyền theo nàng ra khỏi Lăng phủ, đột nhiên có loại cảm giác được thoát khỏi nhà giam, quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ rằng, nếu từ nay về sau không phải quay trở lại thì tốt rồi. Đi được một hồi lâu mới hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?"
Lăng Tử Nhan gãi gãi đầu, nàng thật đúng là không nghĩ tới muốn đi đâu, hiện tại đã muộn như vậy, ra khỏi thành là việc không có khả năng, linh cơ vừa động, nghĩ đến cái nơi có thể đi được, liền cười nói: “Nàng theo ta đến đây."
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy nàng cười quái dị, không biết nàng lại nảy ra chủ ý quỷ quái gì, cũng không hỏi, tùy ý để nàng nắm tay dẫn đi. Chuyển qua bảy tám ngõ nhỏ, đến một cái ngõ cụt, là cửa sau của một tòa nhà, mơ hồ nghe được tiếng người bên trong, trong lòng liền thấy kỳ quái, nếu ở tại khách điếm thì vì sao lại không tiến vào từ cửa chính?
Chỉ thấy Lăng Tử Nhan nhẹ nhàng nhảy lên đã đứng ở đầu tường, gần đây nàng chăm chỉ luyện võ công, nội ngoại kiêm tu, bức tường cao không đến một trượng, tự nhiên không cần nói. Lăng Tử Nhan từ phía trong mở ra cửa sau, để Dương Mạc Tuyền vào.
Dương Mạc Tuyền trong lòng nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Nhà này của ai? Vì sao lại trèo tường mà vào?"
Lăng Tử Nhan cười nói: “Đây là nơi ở của chúng ta đêm nay. Yên tâm đi, ta cùng chủ nhân nhà này rất quen thuộc."
Liễu Thúy Vân vừa rửa tay từ trong nhà xí đi ra, chợt nghe thấy cửa sau có tiếng người nói chuyện, đi ra nhìn xem thì thấy ở cạnh cửa có hai nữ tử đang đứng, một người đạm tử yên sa (váy dài tím nhạt bằng lụa mỏng), một người bạch y chấm đất, dưới ánh trăng nhìn các nàng dung mạo tuyệt mỹ, thầm nghĩ, Thúy Vân Các chúng ta từ khi nào lại có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà ta thế nhưng lại không biết? Liền mở miệng nói: “Các ngươi không ở phía trước chiếu cố khách nhân, trốn ở đây làm gì?"
Hai người không đoán được đột nhiên có người nói chuyện, liền giật nảy mình. Dương Mạc Tuyền muốn mở miệng hỏi liền bị Lăng Tử Nhan tiến lên giành nghênh đón: “Liễu đại nương, là ta."
Liễu Thúy Vân thấy nàng đến gần mới nhận ra là Lăng Tử Nhan, hai lần trước đến đây đều mặc nam trang, hiện giờ đổi thành nữ trang, không nghĩ tới lại đúng là một tiểu mỹ nhân như vậy. Thần tài đến, Liễu Thúy Vân đương nhiên vui mừng, liền vội vàng cười nói: “Nguyên lai là công…" Lời vừa ra đến miệng, chỉ thấy Lăng Tử Nhan không ngừng nháy mắt với nàng, nhớ ra vừa rồi nàng không gọi mình là Liễu ma ma mà lại gọi là Liễu đại nương, lại thấy Dương Mạc Tuyền đã đi tới, đứng bên cạnh Lăng Tử Nhan, tú nhã thoát tục, minh diễm động lòng người, trong lòng thầm khen, đồng thời cũng hiểu được, nói: “Thì ra là ngươi a!" Mặc dù ở trên người Lăng Tử Nhan buôn bán lời không ít bạc, nhưng nàng còn không biết rốt cuộc gọi Lăng Tử Nhan là gì, đành phải nói “ngươi."
Lăng Tử Nhan nghe nàng vòng vo bóng gió, biết nàng hiểu được, liền nói: “Ta giới thiệu với người, đây là tẩu…tỷ tỷ ta. Dương…Dương tỷ tỷ. Vốn tiểu Nhan định cùng tỷ tỷ ra khỏi thành, nhưng sắc trời đã tối rồi nên mới muốn ở nơi này tá túc một đêm." Quay lưng về phía Dương Mạc Tuyền, Lăng Tử Nhan vụng trộm luồn một thỏi bạc vào tay Liễu Thúy Vân.
Liễu Thúy Vân hiểu ý, vội vàng cười nói: “Không thành vấn đề, phòng có nhiều mà, tiểu Nhan mau mang tỷ tỷ ngươi vào đi thôi!"
Lăng Tử Nhan đi được hai bước liền quay đầu nói: “Liễu đại nương, giúp chúng ta lấy một chút rượu và thức ăn đến đi, tỷ tỷ ta còn chưa ăn gì cả."
Liễu Thúy Vân đã quen thói ở kĩ viện, khó mà thay đổi, miệng đáp ứng, trên tay không tự chủ được vẫy vẫy cái khăn, lắc mông rời đi.
Lăng Tử Nhan ở Thúy Vân Các đã khá quen thuộc, biết phòng ở đâu, liền tránh mọi người, đi vào phòng.
Dương Mạc Tuyền nhìn Liễu Thúy Vân mặt đầy phấn son, bộ dáng yêu diễm, lòng đã sinh nghi, lại nhìn bố trí trong phòng, khắp nơi lộ ra khí son phấn, không khỏi nhíu mày thắc mắc: “Nhan nhi, đây rốt cuộc là chỗ nào"
Lăng Tử Nhan sao có thể nói cho nàng biết đây là thanh lâu, liền thuận miệng bịa chuyện nói: “Liễu đại nương vừa rồi là chỗ quen biết với cha ta, nơi này là tửu lâu nàng mở, bởi vì không thường đến nhà chúng ta cho nên nàng không biết được." Nếu Lăng Viễn Kiếm mà nghe được những lời này, không biết có thể cắt đứt cổ nàng không nữa, thế nhưng lại dám nói cha mình cùng tú bà thanh lâu là chỗ quen biết cũ.
Dương Mạc Tuyền bán tín bán nghi gật gật đầu. Tuy rằng không thích cách bài trí ở nơi này, nhưng tâm tình so với ở trong Vương phủ thì thoải mái hơn, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
Liễu Thúy Vân dựa lưng vào bệ bếp, gặm dưa chuột, chuyển qua chuyển lại thỏi bạc trong tay, lòng thầm cân nhắc. Tiểu Nhan cô nương này mỗi lần xuất thủ đều hào phóng như vậy, chỉ nói mấy câu mà đã được mấy trăm lượng bạc, tuy nói là thấy bạc thì không thể không lấy, nhưng mà cứ lấy bạc mà không làm được việc gì, sợ về sau nàng hiểu được thì sẽ không đến đây nữa, vừa rồi cái người gọi Dương tỷ tỷ kia hẳn chính là ý trung nhân của nàng, xem vậy thì tựa hồ còn chưa đắc thủ. Nếu không thì ta đây làm một việc thiện, giúp nàng một tay? Nói không chừng nàng cao hứng còn có thể thưởng thêm mấy trăm lượng nữa. Nghĩ đến đây liền lập tức có chủ ý, nói với nha đầu nhóm lửa mấy câu, bảo nàng vào phòng mình lấy chút Khinh linh tán đến.
Khinh linh tán, dược đúng như tên gọi, kỳ thật chính là thôi tình dược, nhưng dược hiệu không nặng, có vài khách nhân rõ ràng là muốn tìm yên hoa, nhưng lại cứ thích làm ra vẻ phong nhã, vì để tạo không khí nên mới phải dùng đến.
Nha đầu nhóm lửa vâng một tiếng liền đi, chờ nàng lấy đến đây, Liễu Thúy Vân lấy ra một ít bột phấn đổ vào bầu rượu, lắc lắc, rồi tự mình mang đi.
Lăng Tử Nhan bụng đã đói đến kêu vang, thấy Liễu Thúy Vân tiến vào liền vội vàng đi tới, tiếp lấy cái khay trong tay nàng, nói: “Cuối cùng cũng đến, ngươi cứ lui xuống trước đi. Đúng rồi, tỷ tỷ ta thích thanh tĩnh, không muốn có người quấy rầy, phòng bên cạnh ta cũng bao, không được có người ở lại." Nói xong liền lấy thêm bạc đưa Liễu Thúy Vân. Nàng sợ đêm hôm khuya khoắt truyền đến một ít thanh âm, dọa Dương Mạc Tuyền kinh hãi.
Liễu Thúy Vân cười nói: “Nhất định nhất định, thời tiết rét lạnh, hai người nên uống nhiều rượu một chút để thân thể ấm áp." Nói xong rồi mới theo cửa đi ra ngoài.
Lăng Tử Nhan nhìn đến mỹ thực đã muốn động đũa, nhưng thấy Dương Mạc Tuyền vẫn không nhúc nhích, đành phải nuốt nước miếng, nói: “Tẩu tẩu, còn lo lắng chuyện của ca ca sao?"
Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nói bọn họ phát hiện chúng ta không ở trong phủ, có thể phái người đi tìm hay không?"
“Có khả năng là có đi! Bất quá nàng yên tâm, khẳng định bọn họ không tìm thấy nơi này." Cha có phái nhiều người bao nhiêu, nương có thông minh đến đâu cũng sẽ không nghĩ tới các nàng đi kỹ viện nhỉ? Lăng Tử Nhan càng nghĩ càng đắc ý, còn cười thành tiếng.
Dương Mạc Tuyền khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì?"
Lăng Tử Nhan vội vàng thu nụ cười, rót ra hai chén rượu, lấy một ly đưa nàng, nói: “Nhan nhi nghĩ có thể cùng tẩu tẩu chung một chỗ nên trong lòng cao hứng thôi."
Dương Mạc Tuyền tiếp nhận chén rượu, rượu trong chén sóng sánh phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, tản ra hương thơm, từ từ nói: “Ta làm sao mà không cao hứng chứ, chính là tránh được lần đầu, tránh không khỏi mười lăm, cuối cùng cũng phải trở về thôi." Trong lòng ưu phiền, chén rượu đưa tới bên môi, uống một hơi cạn sạch. Bởi vì uống quá mau, rượu lại cay nóng, bị sặc, không khỏi ho khan vài tiếng.
Lăng Tử Nhan vội vàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai buồn, làm gì phải nghĩ nhiều như vậy?"
Nghe nàng nói thế, lòng Dương Mạc Tuyền cũng sinh hào khí, nâng chén nói với nàng: “Nhan nhi nói rất đúng, ta kính ngươi một ly!"
Lăng Tử Nhan cũng không nói hai lời, cùng nàng cạn chén, uống cạn chén rượu.
Dương Mạc Tuyền rất ít uống rượu, nhiều nhất là nhấp môi mà thôi. Lần này, thứ nhất là cách xa Lăng phủ nên trong lòng thoải mái, thứ hai là người bồi nàng uống chính là Lăng Tử Nhan, bất tri bất giác liền uống nhiều thêm mấy chén, khuôn mặt vì không thắng được lực rượu mà nổi lên một tầng hồng vựng.
Mà Lăng Tử Nhan lại không biết tiết chế, một ly lại một ly, thức ăn trên bàn một miếng cũng không nhúc nhích, một bầu rượu cũng đã bị nàng uống hết hơn phân nửa, rốt cuộc cảm thấy có chút không thích hợp, về phần không đúng chỗ nào thì lại không nói được. Uống vào một bụng đầy rượu lại giống như hóa thành một đoàn hỏa, máu huyết trên người như thể đều bị thiêu đốt, cảm thấy khô nóng dị thường, lại nhìn Dương Mạc Tuyền má đào phiếm hồng, sóng mắt lưu động, động lòng người nói không nên lời, không tự chủ được khêu nhẹ chiếc cằm của nàng, gần sát lại, hơi thở tỏa hương phả bên môi nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng thật đẹp."
Dương Mạc Tuyền cũng nhu hòa cười: “Ngươi cũng thế."
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, tinh khiết tựa tuyết trắng…
_Hết chương 40_
Tác giả :
Lạc Khuynh