Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh
Chương 39: Kéo cô ra xa
Cảm giác ấm nóng tràn vào cơ thể, nụ hôn càng sâu cô càng không thể kháng cự, nhất là cô cảm giác được mùi hương của anh ta rất quen thuộc đi.
"Ưm."
Hai người, anh dùng sức ép cô lên bức tường hôn sâu, cô không hiểu được mình chìm đắm trong nụ hôn ngọt lịm của anh.
Quần áo hai người nhanh chóng bị anh cởi ra.. Nhưng ngay thời điểm mấu chốt anh rốt cuộc nhớ đến mình hiện tại không thể phát sinh quan hệ với cô,anh đã quá đề cao mình rồi, khi quyết định buông tay cô anh chấp niệm với cô, cho cô quên đi tất cả mà hạnh phúc. Bây giờ, lại cứ luôn muốn đến gần cô, anh không buông xuống được.
Thiên Hàn nghiến răng, nét mặt đen kịt, nắm chặt nắm đấm hung hăng đấm vào tường.
"Cút."
Thẩm Tiên Hạ thật sự hoàn hồn, hoảng sợ co người lại, chân cô mềm nhũn không thể đứng vững, co rụt ở góc tường.
Anh vừa rồi là đẩy cô vào đây mà, tôi đâu có câu dẫn anh?
Thẩm Tiên Hạ khom lưng quay lại định chạy đi nhưng phát hiện trên người quần áo bị anh cởi vài chỗ không tiện ra ngoài.
Thiên Hàn nhìn bóng lưng cô cảm giác như cô không muốn đi, hừ lạnh một tiếng, nện bước chân đến trước mặt, bóp mạnh cằm cô lên.
"Thế nào? Muốn tôi?"
Cô lấp bấp, run rẩy không dám đối diện với bóng đen trước mặt:" Đồ của tôi... Ở chỗ kia!"
Thẩm Tiên Hạ không phải không dám đánh nhau với anh, chỉ là, anh quá lớn, đánh cũng chỉ rước họa vào thân, chi bằng cô dùng cách mềm mỏng để anh tha cho mình đi.
Thẩm Tiên Hạ lao ra ngoài bar Glenn mới dám thở sâu một cái, cô cảm nhận được người trong phòng nổi giận đùng đùng, anh không phải là biết cô là ai chứ?
Nhưng. Trong giọng điệu người này, có chút quen thuộc đi. Mùi hương này, cô cảm giác rất đặc biệt.
*
*
*
"Ưm... Ưm."
Ái Tâm bước không vững nhìn người đối diện, cô nổi lên tầng sợ hãi.
Cô nhanh chóng chuồn đi, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này đây, chưa ra được cửa chính lại bị cánh tay hất lại, sau đó, một đôi môi mềm mại phủ lên môi cô.
Sau đó... Không có sao đó.
Ái Tâm không còn nhớ được, sao đó cô bị làm gì, bị đưa đi đâu.
Nhưng kể từ đêm đó, có một sự thay đổi mãnh liệt trong cuộc sống đang yên tĩnh của cô. Phút chốc nó biến thành nơi ồn ào đến đinh tai nhức óc.
"Ưm."
Hai người, anh dùng sức ép cô lên bức tường hôn sâu, cô không hiểu được mình chìm đắm trong nụ hôn ngọt lịm của anh.
Quần áo hai người nhanh chóng bị anh cởi ra.. Nhưng ngay thời điểm mấu chốt anh rốt cuộc nhớ đến mình hiện tại không thể phát sinh quan hệ với cô,anh đã quá đề cao mình rồi, khi quyết định buông tay cô anh chấp niệm với cô, cho cô quên đi tất cả mà hạnh phúc. Bây giờ, lại cứ luôn muốn đến gần cô, anh không buông xuống được.
Thiên Hàn nghiến răng, nét mặt đen kịt, nắm chặt nắm đấm hung hăng đấm vào tường.
"Cút."
Thẩm Tiên Hạ thật sự hoàn hồn, hoảng sợ co người lại, chân cô mềm nhũn không thể đứng vững, co rụt ở góc tường.
Anh vừa rồi là đẩy cô vào đây mà, tôi đâu có câu dẫn anh?
Thẩm Tiên Hạ khom lưng quay lại định chạy đi nhưng phát hiện trên người quần áo bị anh cởi vài chỗ không tiện ra ngoài.
Thiên Hàn nhìn bóng lưng cô cảm giác như cô không muốn đi, hừ lạnh một tiếng, nện bước chân đến trước mặt, bóp mạnh cằm cô lên.
"Thế nào? Muốn tôi?"
Cô lấp bấp, run rẩy không dám đối diện với bóng đen trước mặt:" Đồ của tôi... Ở chỗ kia!"
Thẩm Tiên Hạ không phải không dám đánh nhau với anh, chỉ là, anh quá lớn, đánh cũng chỉ rước họa vào thân, chi bằng cô dùng cách mềm mỏng để anh tha cho mình đi.
Thẩm Tiên Hạ lao ra ngoài bar Glenn mới dám thở sâu một cái, cô cảm nhận được người trong phòng nổi giận đùng đùng, anh không phải là biết cô là ai chứ?
Nhưng. Trong giọng điệu người này, có chút quen thuộc đi. Mùi hương này, cô cảm giác rất đặc biệt.
*
*
*
"Ưm... Ưm."
Ái Tâm bước không vững nhìn người đối diện, cô nổi lên tầng sợ hãi.
Cô nhanh chóng chuồn đi, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này đây, chưa ra được cửa chính lại bị cánh tay hất lại, sau đó, một đôi môi mềm mại phủ lên môi cô.
Sau đó... Không có sao đó.
Ái Tâm không còn nhớ được, sao đó cô bị làm gì, bị đưa đi đâu.
Nhưng kể từ đêm đó, có một sự thay đổi mãnh liệt trong cuộc sống đang yên tĩnh của cô. Phút chốc nó biến thành nơi ồn ào đến đinh tai nhức óc.
Tác giả :
Hoa Mốc NTT2k1