Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 44: CL muôn năm!
Vợ cậu, đúng là ngốc nghếch, đúng là trí nhớ kém quá! Hoàng Thế Hiển lắc đầu, cầm hiệp ước vợ chồng, chỉ đúng vào chỗ cần thiết.
-"A, rồi rồi, đợi em thay đồ nhé!"
-"Không đợi được đâu, đầu tao bẩn rồi, phải được gội ngay..."
-"Một chút thôi mà cậu!"
-"Chút gì mà chút...đang đau đầu lắm đây này, có gội cho không thì bảo đây..."
Bị cậu thúc ép, ai đó cuống cuồng làm theo mệnh lệnh. Mùi hoa hồng ngọt ngào thoang thoảng quyện theo những ánh nến lung linh huyền ảo, phía cuối căn phòng, trên cái ghế gội đầu là vẻ mặt đắc thắng hơn bao giờ hết. Bên cạnh, Nhi đang dùng một lực vừa vặn nhất, matxa da đầu qua lại, cực kì chuyên nghiệp.
Đúng là cuộc đời kì diệu, tình yêu cũng diệu kì. Cô đã từng gội đầu cho bao nhiêu người, trái tim cũng đâu có thổn thức như này? Rõ ràng cũng là tóc thôi mà, nhưng là tóc của cậu, khiến cho cô nâng niu, trân trọng giống như bảo vật vậy.
Còn cậu nữa, cứ trân trân nhìn rồi cười suốt từ nãy tới giờ, hại Nhi người nóng ran, cô ho nhẹ.
-"Cậu nhắm mắt vào, em dội nước nè!"
-"..."
-"Cậu...cậu..."
-"..."
-"Nước vào mắt bây giờ cậu ơi..."
Khẽ cúi người, vỗ nhẹ vào má cậu nhắc nhở. Chỉ là một cái vỗ rất nhẹ, tràn đầy yêu thương, chẳng hiểu sao cậu lại bị chảy máu nữa. Nhi là Nhi xem rất nhiều phim truyền hình nhé, chẳng phải đây là dấu hiệu của bệnh máu trắng hay sao?
Hoàng Thế Hiển đối diện với vợ, với làn váy mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện, với cảnh xuân sắc tràn trề, máu mũi đổ nhiều hơn, hại ai đó nước mắt rơm rớm chảy, rồi hoảng quá, khóc toáng lên.
-"Ê...ê..."
-"Nhi, Nhi, bình tĩnh lại đi..."
Cậu ôm cô vào lòng, động viên mãi thôi, cô hỏi lý do, thì cậu lại không tài nào mà giải thích được. Mà càng nhìn cô thì máu chảy càng tợn, đành phải bảo cô ra ngoài trước.
Tắm gội xong đi ra, thấy Nhi ngồi cạnh chân giường, thút tha thút thít, có người vừa buồn cười vừa thương.
-"Cậu ơi..."
Trời ạ, bên trên thì dễ thương hết biết, bên dưới cứ núc na núc nỉu thế kia thì ai mà chịu được? Máu mũi theo phản xạ lại chảy, chảy không ngừng, dọa vợ bé bỏng của cậu sợ quá, mau chóng chạy tới ôm ấp, tay lau máu, tay vỗ về.
-"Không sao đâu cậu, không sao đâu, em sẽ không để cho cậu chết đâu...cái cô gì trong phim đấy, chết, nhưng trong phim khác, có cô khác lại sống được, hình như phải thay tủy thì phải..."
-"Nhi..."
Hiển cố ngắt lời, mà cô cứ tức tưởi hoài, người run cầm cập, đành phải bế về giường trước.
-"Mày sợ tao chết thế hả?"
-"Cậu, cậu không chết được đâu..."
-"Ừ!"
-"Hình như cậu bảo chết thì cậu mang theo em, ngày bé cậu hứa thế đấy, cậu nhớ giữ lời nhé!"
Ai đó mỉm cười trêu chọc.
-"Thôi, tao chết rồi thì ba mẹ buồn lắm, để mày ở lại chăm ba mẹ..."
-"Không được đâu, bao nhiêu người chăm ba mẹ mà, các bác, các chị...em không chịu đâu..."
Định đùa thêm tý nữa mà thấy cô khóc ghê quá, xót ruột, cậu đành trấn chỉnh.
-"Trương Ngọc Uyển Nhi, dừng nấc lại ngay!"
-"Dạ...em...em..."
-"Bệnh của tao thì nguy hiểm thật, nhưng không phải máu trắng, có cách chữa..."
Nghe cậu nói, mắt cô sáng ngời, vội vàng nói.
-"Cách gì ạ?"
-"Tao bị lạnh ..."
-"Thật ạ...em cho điều hòa ấm lên nhé..."
Tay chưa chạm vào điều khiển thì cậu đã đẩy ra, buồn tủi nói.
-"Không được, điều hòa không tốt, thôi, kệ tao, cái này không chữa còn nguy hiểm hơn máu trắng, cứ mất máu như này có lẽ chẳng sống được tới sáng mai đâu..."
-"Cậu nói cách đi...đừng dọa em thế..."
Nhi nghẹn ngào van xin, xin mãi, xin mãi cậu mới nể mặt, buông lời lạnh lùng.
-"Chỉ cần để mũi rúc vào nơi ấm áp nhất, sẽ ngừng chảy máu thôi..."
-"Nơi ấm áp nhất?"
-"Ừ!"
-"Thế cậu mau mau lên, nhanh lên không mất máu nhiều..."
-"Là mày nói đấy nhé!"
Uyển Nhi còn ngơ lắm, cậu đã ôm chặt lấy cô, nới lỏng dây áo mỏng manh, khẽ trườn người xuống, ghì mặt mình vào nơi "ấm áp nhất", đầy đặn nhất và mềm mại nhất. Ở nơi đó, có hương thơm ngọt ngào như sữa non...ở nơi đó, có nụ hồng đẹp đẽ...cái nơi đó đó...còn hơn trăm vạn phương thuốc chữa bệnh bí truyền.
Hai má đỏ chín, tâm trí cô mơ màng theo từng tích tắc, trái tim thảng thốt không ngừng, trời ơi cô đang nghĩ bậy bạ gì đây? Rõ là cậu chỉ muốn chữa bệnh thôi mà, sao cô có thể lung tung chứ? Cô đúng là hư, khổ nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy là người cô lại run hết thảy.
-"Có chắc...có chắc...chắc là cách này ổn không cậu?"
Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm.
-"Mày không tin tao? Hay mày muốn tao chết..."
-"Không...không...em không dám...em tin...em tin..."
Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn cô, thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi.
*****
Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng không được khỏe là mấy, chắc do bị ốm.
Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng.
Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng.
-"Trẻ thì trẻ, cũng phải giữ sức..."
Mẹ bên cạnh nghe thấy thì e hèm.
-"Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen một người bạn, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, mà đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm đâu...thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con ạ..."
Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục.
-"Nhi, Nhi...tối qua thấy thế nào con...có khỏe không...thằng kia...nó có quá đáng lắm không...ăn xong đi nằm đi con ạ..."
Hiển ngồi đối diện, tý nữa thì sặc. Nhi không hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời.
-"Không, con khỏe mà!"
Nhìn con gái không chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích sự rồi, bà khẽ thở dài. Thật là, đã đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại phải bảo ba mày đào tạo lại mày.
-"Thợ săn đã mang thỏ tới tận hang mà cọp không ăn thì chắc là con cọp ngu!"
Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là nêu ý kiến của mình.
-"Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no thì sao hả mẹ?"
Nhưng mẹ không nhìn cô, mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn thì phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn cô rất nhiều mà!
Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp.
-"Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho đã, để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn..."
-"Khụ..."
-"Khụ..."
Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh thì nín cười đỏ hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao không biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà?
Nhiều lúc cô cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc thì sướng, không phải suy nghĩ nhiều, đã ai ngốc chưa mà biết sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng không đủ khả năng.
Tiễn cậu đi làm, đầu cô vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò.
-"Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?"
Cô chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo cô thẳng vào xe? Ánh mắt này, thật...không xong rồi... một tay cậu đỡ người cô, môi rà soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả thật nó bé bỏng đáng yêu quá, hận không nuốt chửng được luôn.
-"Cậu...muộn làm..."
-"Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ một ít, vợ hiểu không?"
-"Em á...hơi hiểu ạ..."
-"Vợ nghỉ làm tới bao giờ?"
-"À trước em xin nghỉ một tuần trăng mật đó..."
-"Thôi, vợ ở nhà làm gì, đi làm với chồng đi!"
-"Em...em còn đang mặc đồ ở nhà nè..."
-"Không quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương..."
Hoàng Thế Hiển là vậy đấy, cậu hỏi người ta, nhưng không cần nghe sự đồng ý, chiếc xe đã lao vun vút. Tới công ty, cậu cũng chẳng kiêng dè gì cả, đường hoàng nắm tay cô dắt vào phòng mình, có người thấy bình thường, họ là anh em nuôi mà, thân thiết là điều đương nhiên, có người lại thấy không đúng lắm, có người thấy ghen tỵ, nói chung, dấu hiệu báo trước một chợ dưa đắt giá.
Phòng Phó Tổng.
-"Em làm gì bây giờ?"
-"Mày xem mày làm làm được cái gì?"
Xem xét, xem xét, chẳng có việc gì làm được cả. Phòng cậu người ta lau sạch hết rồi, giao dịch thì hôm nay không có, đành ngồi ở sô pha xem ti vi.
-"Con vợ kia, tao trả tiền cho mày để mày nhàn nhã ngồi đó hả?"
-"Nhưng có việc gì đâu ạ?"
Hoàng Thế Hiển liếc quanh, đúng là phòng cậu chẳng có cái gì hợp với cô, đành ra vẻ uể oải.
-"Mỏi lưng ghê..."
-"Dạ, thế em tẩm quất cho cậu nhé!"
-"Cũng tạm được!"
Ai đó ra vẻ kiêu căng rồi tập trung vào công việc, ai kia xoa nắn rất chi là nhiệt tình. Trước cô cứ nghĩ càng chức cao càng nhàn, giờ mới biết cậu cũng lắm việc lắm nha, hợp đồng, văn kiện cần giải quyết cứ chất đống, đã thế, trợ lý còn gọi điện liên tục xin chỉ thị.
Dù sao thì cô rất thán phục cậu, thấy quyết định đưa cổ phần của mình rất chi là sáng suốt. Nhưng cũng thương quá, nhìn người mình yêu vất vả vậy, ai chả thương, thế mà cậu vẫn còn nhớ được cả giờ uống thuốc của cô...còn cô, nghĩ lại, mình chưa chăm sóc cho cậu tốt thì phải...hối hận quá!!!
-"Cậu nóng hay lạnh để em chỉnh điều hòa?"
-"Không cần."
-"Cậu thích ăn gì không?"
-"Không."
-"Thế uống gì em lấy? Sữa hay nước hoa quả?"
-"Mày làm sao đấy?"
Hiển ngạc nhiên, Nhi đánh trống lảng.
-"Em, sợ cậu khát thôi..."
-"Ừ thì khát..."
-"Thế cậu uống gì?"
-"Cho xin ít nước..."
-"Nước gì ạ?"
Câu trả lời là môi đã bị ai đó măm măm một cách ngon lành rồi! Cậu thật là, đang xin ít nước cơ mà, nói một đằng làm một nẻo. Nhi đỏ bừng, dù sao cũng là công ty, cố tránh để đi lấy nước thì người ta lại bảo không khát, uống đủ rồi...đã uống đâu mà đủ?
Ai đó tự nhiên ấn cô vào lòng mình, đầu tựa qua vai nhỏ xem tài liệu, bàn tay to lớn xoa bụng, xoa xoa, rồi đánh nhẹ một cái.
-"Vợ hư quá!"
-"Em đâu có hư chỗ nào đâu!"
-"Sao eo thon thế này? Từ giờ phải ăn nhiều nhớ chưa? Phải bụng phệ như ngày xưa ấy..."
Cô bĩu môi phụng phịu.
-"Ngày xưa...ngày xưa...ngày xưa béo thì cậu cũng chê mà...em thích thế này hơn, mọi người đều khen em xinh đẹp..."
-"Giờ không chê nữa, từ hôm nay mỗi bữa ăn bốn bát cơm cho tao, béo tốt mới đáng yêu...phải ăn thêm bữa phụ nữa...có mỡ bụng sờ mới thích..."
-"Vâng, em biết rồi."
-"Ngoan lắm, thưởng vợ nhé!"
Hoàng Thế Hiển cười thâm hiểm, khẽ cắn vào vai người trong lòng. Nhi đau điếng, đây là thưởng hả, tưởng là phạt chứ?
Hai người cứ tình củm tình củm cho tới lúc trợ lý nghe nói Nhi ở công ty thì tìm gặp cậu. Hóa ra là việc chụp ảnh và quay video quảng cáo. Từ xưa cô đều là người mẫu nữ rồi, còn người mẫu nam thì tùy từng năm đều có sự thay đổi.
-"Phía nhiếp ảnh gia, đạo diễn và người mẫu cũng tới rồi, hay là hôm nay chị Nhi ghi hình luôn..."
-"Được đấy..."
-"Làm gì mà phải cần cả nam cả nữ?"
Phó Tổng lạnh lùng hỏi, trợ lý chẳng biết trả lời ra sao, cũng may có người ngọt ngào nịnh nọt, cậu mới nguôi ngoai thả vợ đi một lát.
Làm quảng cáo cho CL Group thì không đơn giản như chụp quảng cáo ô tô, xe máy hay nước hoa, thực sự là rất vất vả, phải di chuyển khá nhiều. Tuy nhiên tiền công cao nên cũng không thiếu người đăng kí, người mẫu năm nay rất được, tên Duy, cao ráo trẻ trung, hình như mới hai mươi tuổi thì phải.
Duy và Nhi bàn bạc một lúc rồi bắt đầu vào thực hiện kiểu ảnh đầu tiên, kiểu này là quảng cáo cho nông trại tươi sạch của CL, đôi nam nữ sẽ nắm tay nhau, tình cảm ngọt ngào trên cánh đồng cỏ xanh mướt.
-"OK! Action!"
Trương Ngọc Uyển Nhi cũng gọi là quen rồi, cô chỉ cần cười tươi là được. Năm nào chả thế, dễ như ăn kẹo. Mỗi tội, năm nay, cố mãi mà không cười nổi...ai bảo...xa xa...cậu...đang lườm...trời ơi, cậu đang ở công ty mà? Sao tự dưng xuất hiện với bộ mặt đầy sát khí thế kia?
Việc chụp hình bị gián đoạn, cậu nói chuyện với nhiếp ảnh gia. Một lúc cô thấy trợ lý thông báo với Duy gì đó, rồi lúc sau nữa lại thấy cậu ra nắm tay cô cười rất tươi, phía máy ảnh nháy liên hồi.
-"Cậu...sao lại thế?"
-"Tao chụp cùng mày..."
-"Sao thế được?"
-"Sao lại không được? Hay mày tiếc thằng người mẫu đẹp trai?"
A, mặt hầm hầm rồi.
-"Không, không, đẹp trai thế nào bằng cậu được...nhưng mà, việc này, em sợ cậu không làm được đâu..."
-"Việc gì tao cũng làm được!"
.....
Cậu rất là tự tin, Nhi đành chịu thua. Chụp ảnh thì suôn sẻ, tới lúc quay video, cô cứ gọi là nín thở hồi hộp nhìn trộm người cạnh mình.
-"Cậu...cậu làm được không?"
-"Thằng điên nào viết ra cái dòng khỉ gió thế này?"
-"Hàng năm đều thế mà cậu, đây là câu khẩu hiệu mẹ viết mà, có tác dụng rất tốt, bà con ở dưới quê, ai cũng thuộc câu này và tin dùng sản phẩm của nhà mình ...nếu khó quá...hay thay người mẫu nhé cậu..."
Hừ, mẹ nghĩ ra hả? Nếu không là mẹ thì chắc kịch bản hôm nay bị xé toạc luôn rồi, Phó Tổng cắn răng, mặt mày đen kịt, cố gắng nói từng từ.
-"Phân CL, phân tốt nhất! Thịt CL, thịt ngon nhất! Gạo CL, gạo dẻo nhất! Cam CL, cam thơm nhất. Hải sản CL, hải sản tươi nhất...."
Trông cậu khổ sở quá à, Nhi cũng đau lòng theo, phải cố gắng lắm, cậu mới nói được câu cuối cùng.
-"Cám lợn muôn năm! CL muôn năm! Ồ ồ zê zê..."
Cuộc đời Hoàng Thế Hiển, chưa hôm nào cảm thấy mất mặt như hôm nay. Thế nào mà đạo diễn không hề nể tình, ông nói người nữ diễn rất ngọt, đạt chuẩn, người nam thì không có khí thế, quảng cáo gì mà làm người nghe có cảm giác như đang gặm cơm nguội và đồ hôi thối vậy, làm lại, làm lại!!!
-"Đạo diễn, hay tôi nói hai lần luôn được không ạ?"
Nhi lo cho cậu, vội vã thương lượng.
-"Không được, cái này là phu nhân đích thân soạn thảo, tôi cũng không có gan thay đổi..."
Ai đó máu nóng bốc ầm ầm, bất ngờ lấy hết can đảm cầm tay cô, hai người mỗi người đọc khẩu hiệu một lần, rồi lại đồng thanh vang dội. CL muôn năm! CL muôn năm!
Đoạn clip ấy, sau này chính là nỗi nhục của Hoàng Thế Hiển, và cũng được coi như thước phim hài, mỗi lần nhà họ Hoàng có ai buồn bực đều lấy ra xem cả, và không lần nào là không cười bò lăn bò toài.
.....
.....
Thời gian thấm thoát trôi, hạnh phúc nắng ấm ngập tràn chiếu bừng, Hoàng Thế Hiển thuận lợi lên ghế Tổng Giám Đốc với 26% cổ phần trong tay. Cuộc họp cổ đông diễn ra thiếu mất một người nắm kha khá cổ phần, đó chính là Trương Ngọc Uyển Nhi, chắc cô cũng chẳng thể ngờ, mẹ không hề chuyển gì cả, càng không ngờ, mình bị lừa lấy chồng.
Quyền lực giao gần như cho con trai, ông bà chủ CL làm chuyến du lịch châu Phi. Tổng Giám Đốc vì thế công việc chất thành đống. Ngay sau ngày nhận chức, cậu lập tức phải vào Đà Nẵng.
Vợ chồng trẻ hàng ngày vẫn tình cảm lắm, cứ tối là buôn dưa lê không biết trời đất, cống hiến biết bao cho các nhà mạng.
Rồi tới một hôm, Hoàng Thế Hiển gọi tới mấy chục cuộc mà vợ yêu không nghe máy. Sốt ruột gọi cho người làm, một lát nhận kết quả là không ai thấy Nhi.
Có lẽ cô chỉ đi đâu đó thôi, cậu tự nhủ rồi lấy tài liệu đọc.
Một tiếng sau, tất cả không ai tìm thấy Nhi, Hiển cầm chặt tập giấy, cố cho tay mình không run. Sống lưng truyền tới cảm giác lành lạnh, gọi điện đốc thúc mọi người kiếm cô cẩn thận, ai đó cũng vội vàng bay về nhà gấp.
-"A, rồi rồi, đợi em thay đồ nhé!"
-"Không đợi được đâu, đầu tao bẩn rồi, phải được gội ngay..."
-"Một chút thôi mà cậu!"
-"Chút gì mà chút...đang đau đầu lắm đây này, có gội cho không thì bảo đây..."
Bị cậu thúc ép, ai đó cuống cuồng làm theo mệnh lệnh. Mùi hoa hồng ngọt ngào thoang thoảng quyện theo những ánh nến lung linh huyền ảo, phía cuối căn phòng, trên cái ghế gội đầu là vẻ mặt đắc thắng hơn bao giờ hết. Bên cạnh, Nhi đang dùng một lực vừa vặn nhất, matxa da đầu qua lại, cực kì chuyên nghiệp.
Đúng là cuộc đời kì diệu, tình yêu cũng diệu kì. Cô đã từng gội đầu cho bao nhiêu người, trái tim cũng đâu có thổn thức như này? Rõ ràng cũng là tóc thôi mà, nhưng là tóc của cậu, khiến cho cô nâng niu, trân trọng giống như bảo vật vậy.
Còn cậu nữa, cứ trân trân nhìn rồi cười suốt từ nãy tới giờ, hại Nhi người nóng ran, cô ho nhẹ.
-"Cậu nhắm mắt vào, em dội nước nè!"
-"..."
-"Cậu...cậu..."
-"..."
-"Nước vào mắt bây giờ cậu ơi..."
Khẽ cúi người, vỗ nhẹ vào má cậu nhắc nhở. Chỉ là một cái vỗ rất nhẹ, tràn đầy yêu thương, chẳng hiểu sao cậu lại bị chảy máu nữa. Nhi là Nhi xem rất nhiều phim truyền hình nhé, chẳng phải đây là dấu hiệu của bệnh máu trắng hay sao?
Hoàng Thế Hiển đối diện với vợ, với làn váy mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện, với cảnh xuân sắc tràn trề, máu mũi đổ nhiều hơn, hại ai đó nước mắt rơm rớm chảy, rồi hoảng quá, khóc toáng lên.
-"Ê...ê..."
-"Nhi, Nhi, bình tĩnh lại đi..."
Cậu ôm cô vào lòng, động viên mãi thôi, cô hỏi lý do, thì cậu lại không tài nào mà giải thích được. Mà càng nhìn cô thì máu chảy càng tợn, đành phải bảo cô ra ngoài trước.
Tắm gội xong đi ra, thấy Nhi ngồi cạnh chân giường, thút tha thút thít, có người vừa buồn cười vừa thương.
-"Cậu ơi..."
Trời ạ, bên trên thì dễ thương hết biết, bên dưới cứ núc na núc nỉu thế kia thì ai mà chịu được? Máu mũi theo phản xạ lại chảy, chảy không ngừng, dọa vợ bé bỏng của cậu sợ quá, mau chóng chạy tới ôm ấp, tay lau máu, tay vỗ về.
-"Không sao đâu cậu, không sao đâu, em sẽ không để cho cậu chết đâu...cái cô gì trong phim đấy, chết, nhưng trong phim khác, có cô khác lại sống được, hình như phải thay tủy thì phải..."
-"Nhi..."
Hiển cố ngắt lời, mà cô cứ tức tưởi hoài, người run cầm cập, đành phải bế về giường trước.
-"Mày sợ tao chết thế hả?"
-"Cậu, cậu không chết được đâu..."
-"Ừ!"
-"Hình như cậu bảo chết thì cậu mang theo em, ngày bé cậu hứa thế đấy, cậu nhớ giữ lời nhé!"
Ai đó mỉm cười trêu chọc.
-"Thôi, tao chết rồi thì ba mẹ buồn lắm, để mày ở lại chăm ba mẹ..."
-"Không được đâu, bao nhiêu người chăm ba mẹ mà, các bác, các chị...em không chịu đâu..."
Định đùa thêm tý nữa mà thấy cô khóc ghê quá, xót ruột, cậu đành trấn chỉnh.
-"Trương Ngọc Uyển Nhi, dừng nấc lại ngay!"
-"Dạ...em...em..."
-"Bệnh của tao thì nguy hiểm thật, nhưng không phải máu trắng, có cách chữa..."
Nghe cậu nói, mắt cô sáng ngời, vội vàng nói.
-"Cách gì ạ?"
-"Tao bị lạnh ..."
-"Thật ạ...em cho điều hòa ấm lên nhé..."
Tay chưa chạm vào điều khiển thì cậu đã đẩy ra, buồn tủi nói.
-"Không được, điều hòa không tốt, thôi, kệ tao, cái này không chữa còn nguy hiểm hơn máu trắng, cứ mất máu như này có lẽ chẳng sống được tới sáng mai đâu..."
-"Cậu nói cách đi...đừng dọa em thế..."
Nhi nghẹn ngào van xin, xin mãi, xin mãi cậu mới nể mặt, buông lời lạnh lùng.
-"Chỉ cần để mũi rúc vào nơi ấm áp nhất, sẽ ngừng chảy máu thôi..."
-"Nơi ấm áp nhất?"
-"Ừ!"
-"Thế cậu mau mau lên, nhanh lên không mất máu nhiều..."
-"Là mày nói đấy nhé!"
Uyển Nhi còn ngơ lắm, cậu đã ôm chặt lấy cô, nới lỏng dây áo mỏng manh, khẽ trườn người xuống, ghì mặt mình vào nơi "ấm áp nhất", đầy đặn nhất và mềm mại nhất. Ở nơi đó, có hương thơm ngọt ngào như sữa non...ở nơi đó, có nụ hồng đẹp đẽ...cái nơi đó đó...còn hơn trăm vạn phương thuốc chữa bệnh bí truyền.
Hai má đỏ chín, tâm trí cô mơ màng theo từng tích tắc, trái tim thảng thốt không ngừng, trời ơi cô đang nghĩ bậy bạ gì đây? Rõ là cậu chỉ muốn chữa bệnh thôi mà, sao cô có thể lung tung chứ? Cô đúng là hư, khổ nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy là người cô lại run hết thảy.
-"Có chắc...có chắc...chắc là cách này ổn không cậu?"
Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm.
-"Mày không tin tao? Hay mày muốn tao chết..."
-"Không...không...em không dám...em tin...em tin..."
Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn cô, thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi.
*****
Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng không được khỏe là mấy, chắc do bị ốm.
Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng.
Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng.
-"Trẻ thì trẻ, cũng phải giữ sức..."
Mẹ bên cạnh nghe thấy thì e hèm.
-"Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen một người bạn, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, mà đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm đâu...thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con ạ..."
Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục.
-"Nhi, Nhi...tối qua thấy thế nào con...có khỏe không...thằng kia...nó có quá đáng lắm không...ăn xong đi nằm đi con ạ..."
Hiển ngồi đối diện, tý nữa thì sặc. Nhi không hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời.
-"Không, con khỏe mà!"
Nhìn con gái không chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích sự rồi, bà khẽ thở dài. Thật là, đã đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại phải bảo ba mày đào tạo lại mày.
-"Thợ săn đã mang thỏ tới tận hang mà cọp không ăn thì chắc là con cọp ngu!"
Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là nêu ý kiến của mình.
-"Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no thì sao hả mẹ?"
Nhưng mẹ không nhìn cô, mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn thì phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn cô rất nhiều mà!
Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp.
-"Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho đã, để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn..."
-"Khụ..."
-"Khụ..."
Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh thì nín cười đỏ hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao không biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà?
Nhiều lúc cô cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc thì sướng, không phải suy nghĩ nhiều, đã ai ngốc chưa mà biết sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng không đủ khả năng.
Tiễn cậu đi làm, đầu cô vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò.
-"Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?"
Cô chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo cô thẳng vào xe? Ánh mắt này, thật...không xong rồi... một tay cậu đỡ người cô, môi rà soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả thật nó bé bỏng đáng yêu quá, hận không nuốt chửng được luôn.
-"Cậu...muộn làm..."
-"Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ một ít, vợ hiểu không?"
-"Em á...hơi hiểu ạ..."
-"Vợ nghỉ làm tới bao giờ?"
-"À trước em xin nghỉ một tuần trăng mật đó..."
-"Thôi, vợ ở nhà làm gì, đi làm với chồng đi!"
-"Em...em còn đang mặc đồ ở nhà nè..."
-"Không quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương..."
Hoàng Thế Hiển là vậy đấy, cậu hỏi người ta, nhưng không cần nghe sự đồng ý, chiếc xe đã lao vun vút. Tới công ty, cậu cũng chẳng kiêng dè gì cả, đường hoàng nắm tay cô dắt vào phòng mình, có người thấy bình thường, họ là anh em nuôi mà, thân thiết là điều đương nhiên, có người lại thấy không đúng lắm, có người thấy ghen tỵ, nói chung, dấu hiệu báo trước một chợ dưa đắt giá.
Phòng Phó Tổng.
-"Em làm gì bây giờ?"
-"Mày xem mày làm làm được cái gì?"
Xem xét, xem xét, chẳng có việc gì làm được cả. Phòng cậu người ta lau sạch hết rồi, giao dịch thì hôm nay không có, đành ngồi ở sô pha xem ti vi.
-"Con vợ kia, tao trả tiền cho mày để mày nhàn nhã ngồi đó hả?"
-"Nhưng có việc gì đâu ạ?"
Hoàng Thế Hiển liếc quanh, đúng là phòng cậu chẳng có cái gì hợp với cô, đành ra vẻ uể oải.
-"Mỏi lưng ghê..."
-"Dạ, thế em tẩm quất cho cậu nhé!"
-"Cũng tạm được!"
Ai đó ra vẻ kiêu căng rồi tập trung vào công việc, ai kia xoa nắn rất chi là nhiệt tình. Trước cô cứ nghĩ càng chức cao càng nhàn, giờ mới biết cậu cũng lắm việc lắm nha, hợp đồng, văn kiện cần giải quyết cứ chất đống, đã thế, trợ lý còn gọi điện liên tục xin chỉ thị.
Dù sao thì cô rất thán phục cậu, thấy quyết định đưa cổ phần của mình rất chi là sáng suốt. Nhưng cũng thương quá, nhìn người mình yêu vất vả vậy, ai chả thương, thế mà cậu vẫn còn nhớ được cả giờ uống thuốc của cô...còn cô, nghĩ lại, mình chưa chăm sóc cho cậu tốt thì phải...hối hận quá!!!
-"Cậu nóng hay lạnh để em chỉnh điều hòa?"
-"Không cần."
-"Cậu thích ăn gì không?"
-"Không."
-"Thế uống gì em lấy? Sữa hay nước hoa quả?"
-"Mày làm sao đấy?"
Hiển ngạc nhiên, Nhi đánh trống lảng.
-"Em, sợ cậu khát thôi..."
-"Ừ thì khát..."
-"Thế cậu uống gì?"
-"Cho xin ít nước..."
-"Nước gì ạ?"
Câu trả lời là môi đã bị ai đó măm măm một cách ngon lành rồi! Cậu thật là, đang xin ít nước cơ mà, nói một đằng làm một nẻo. Nhi đỏ bừng, dù sao cũng là công ty, cố tránh để đi lấy nước thì người ta lại bảo không khát, uống đủ rồi...đã uống đâu mà đủ?
Ai đó tự nhiên ấn cô vào lòng mình, đầu tựa qua vai nhỏ xem tài liệu, bàn tay to lớn xoa bụng, xoa xoa, rồi đánh nhẹ một cái.
-"Vợ hư quá!"
-"Em đâu có hư chỗ nào đâu!"
-"Sao eo thon thế này? Từ giờ phải ăn nhiều nhớ chưa? Phải bụng phệ như ngày xưa ấy..."
Cô bĩu môi phụng phịu.
-"Ngày xưa...ngày xưa...ngày xưa béo thì cậu cũng chê mà...em thích thế này hơn, mọi người đều khen em xinh đẹp..."
-"Giờ không chê nữa, từ hôm nay mỗi bữa ăn bốn bát cơm cho tao, béo tốt mới đáng yêu...phải ăn thêm bữa phụ nữa...có mỡ bụng sờ mới thích..."
-"Vâng, em biết rồi."
-"Ngoan lắm, thưởng vợ nhé!"
Hoàng Thế Hiển cười thâm hiểm, khẽ cắn vào vai người trong lòng. Nhi đau điếng, đây là thưởng hả, tưởng là phạt chứ?
Hai người cứ tình củm tình củm cho tới lúc trợ lý nghe nói Nhi ở công ty thì tìm gặp cậu. Hóa ra là việc chụp ảnh và quay video quảng cáo. Từ xưa cô đều là người mẫu nữ rồi, còn người mẫu nam thì tùy từng năm đều có sự thay đổi.
-"Phía nhiếp ảnh gia, đạo diễn và người mẫu cũng tới rồi, hay là hôm nay chị Nhi ghi hình luôn..."
-"Được đấy..."
-"Làm gì mà phải cần cả nam cả nữ?"
Phó Tổng lạnh lùng hỏi, trợ lý chẳng biết trả lời ra sao, cũng may có người ngọt ngào nịnh nọt, cậu mới nguôi ngoai thả vợ đi một lát.
Làm quảng cáo cho CL Group thì không đơn giản như chụp quảng cáo ô tô, xe máy hay nước hoa, thực sự là rất vất vả, phải di chuyển khá nhiều. Tuy nhiên tiền công cao nên cũng không thiếu người đăng kí, người mẫu năm nay rất được, tên Duy, cao ráo trẻ trung, hình như mới hai mươi tuổi thì phải.
Duy và Nhi bàn bạc một lúc rồi bắt đầu vào thực hiện kiểu ảnh đầu tiên, kiểu này là quảng cáo cho nông trại tươi sạch của CL, đôi nam nữ sẽ nắm tay nhau, tình cảm ngọt ngào trên cánh đồng cỏ xanh mướt.
-"OK! Action!"
Trương Ngọc Uyển Nhi cũng gọi là quen rồi, cô chỉ cần cười tươi là được. Năm nào chả thế, dễ như ăn kẹo. Mỗi tội, năm nay, cố mãi mà không cười nổi...ai bảo...xa xa...cậu...đang lườm...trời ơi, cậu đang ở công ty mà? Sao tự dưng xuất hiện với bộ mặt đầy sát khí thế kia?
Việc chụp hình bị gián đoạn, cậu nói chuyện với nhiếp ảnh gia. Một lúc cô thấy trợ lý thông báo với Duy gì đó, rồi lúc sau nữa lại thấy cậu ra nắm tay cô cười rất tươi, phía máy ảnh nháy liên hồi.
-"Cậu...sao lại thế?"
-"Tao chụp cùng mày..."
-"Sao thế được?"
-"Sao lại không được? Hay mày tiếc thằng người mẫu đẹp trai?"
A, mặt hầm hầm rồi.
-"Không, không, đẹp trai thế nào bằng cậu được...nhưng mà, việc này, em sợ cậu không làm được đâu..."
-"Việc gì tao cũng làm được!"
.....
Cậu rất là tự tin, Nhi đành chịu thua. Chụp ảnh thì suôn sẻ, tới lúc quay video, cô cứ gọi là nín thở hồi hộp nhìn trộm người cạnh mình.
-"Cậu...cậu làm được không?"
-"Thằng điên nào viết ra cái dòng khỉ gió thế này?"
-"Hàng năm đều thế mà cậu, đây là câu khẩu hiệu mẹ viết mà, có tác dụng rất tốt, bà con ở dưới quê, ai cũng thuộc câu này và tin dùng sản phẩm của nhà mình ...nếu khó quá...hay thay người mẫu nhé cậu..."
Hừ, mẹ nghĩ ra hả? Nếu không là mẹ thì chắc kịch bản hôm nay bị xé toạc luôn rồi, Phó Tổng cắn răng, mặt mày đen kịt, cố gắng nói từng từ.
-"Phân CL, phân tốt nhất! Thịt CL, thịt ngon nhất! Gạo CL, gạo dẻo nhất! Cam CL, cam thơm nhất. Hải sản CL, hải sản tươi nhất...."
Trông cậu khổ sở quá à, Nhi cũng đau lòng theo, phải cố gắng lắm, cậu mới nói được câu cuối cùng.
-"Cám lợn muôn năm! CL muôn năm! Ồ ồ zê zê..."
Cuộc đời Hoàng Thế Hiển, chưa hôm nào cảm thấy mất mặt như hôm nay. Thế nào mà đạo diễn không hề nể tình, ông nói người nữ diễn rất ngọt, đạt chuẩn, người nam thì không có khí thế, quảng cáo gì mà làm người nghe có cảm giác như đang gặm cơm nguội và đồ hôi thối vậy, làm lại, làm lại!!!
-"Đạo diễn, hay tôi nói hai lần luôn được không ạ?"
Nhi lo cho cậu, vội vã thương lượng.
-"Không được, cái này là phu nhân đích thân soạn thảo, tôi cũng không có gan thay đổi..."
Ai đó máu nóng bốc ầm ầm, bất ngờ lấy hết can đảm cầm tay cô, hai người mỗi người đọc khẩu hiệu một lần, rồi lại đồng thanh vang dội. CL muôn năm! CL muôn năm!
Đoạn clip ấy, sau này chính là nỗi nhục của Hoàng Thế Hiển, và cũng được coi như thước phim hài, mỗi lần nhà họ Hoàng có ai buồn bực đều lấy ra xem cả, và không lần nào là không cười bò lăn bò toài.
.....
.....
Thời gian thấm thoát trôi, hạnh phúc nắng ấm ngập tràn chiếu bừng, Hoàng Thế Hiển thuận lợi lên ghế Tổng Giám Đốc với 26% cổ phần trong tay. Cuộc họp cổ đông diễn ra thiếu mất một người nắm kha khá cổ phần, đó chính là Trương Ngọc Uyển Nhi, chắc cô cũng chẳng thể ngờ, mẹ không hề chuyển gì cả, càng không ngờ, mình bị lừa lấy chồng.
Quyền lực giao gần như cho con trai, ông bà chủ CL làm chuyến du lịch châu Phi. Tổng Giám Đốc vì thế công việc chất thành đống. Ngay sau ngày nhận chức, cậu lập tức phải vào Đà Nẵng.
Vợ chồng trẻ hàng ngày vẫn tình cảm lắm, cứ tối là buôn dưa lê không biết trời đất, cống hiến biết bao cho các nhà mạng.
Rồi tới một hôm, Hoàng Thế Hiển gọi tới mấy chục cuộc mà vợ yêu không nghe máy. Sốt ruột gọi cho người làm, một lát nhận kết quả là không ai thấy Nhi.
Có lẽ cô chỉ đi đâu đó thôi, cậu tự nhủ rồi lấy tài liệu đọc.
Một tiếng sau, tất cả không ai tìm thấy Nhi, Hiển cầm chặt tập giấy, cố cho tay mình không run. Sống lưng truyền tới cảm giác lành lạnh, gọi điện đốc thúc mọi người kiếm cô cẩn thận, ai đó cũng vội vàng bay về nhà gấp.
Tác giả :
Lan Rùa