Đại Thiếu Gia Ế Vợ
Chương 86: Sum họp một nhà
Lăng Nhi vừa tiễn chân một đại thần khó chiều, tựa vào khung cửa liếc mắt xem thường. Trước giờ chỉ biết trong nha môn có một lão gia, một sư gia và một đám nha dịch, nay mới biết được lại còn có nhiều ngành như vậy. Ban kiểm chứng, thanh tra vệ sinh, thanh tra an toàn, thanh tra thuế điều...... Nhất là ngành thuế còn chia lương thực công và lương thực địa phương, thuế đầu người, quản lý thuế. Hơn nữa những người đó gần đây lại nói cái này không hợp quy củ, cái kia không hợp quy củ, phạt tiền mấy trăm lượng bạc vân vân.
Ai nha, càng nghĩ đầu càng muốn phình to gấp đôi. (ý nói là đau đầu)
Tề Vân Đình lạnh lùng đem một tá văn thư đưa tới trước mặt Lăng Nhi.
Ôi mẹ ơi, may mắn ông ngoại ta là một tú tài, mẹ ta có diễm phúc lớn có thể học chữ, ta được thơm lây nên nhận biết được vài chữ.
Nhưng thứ này là khế miễn thuế, giấy phép kinh doanh hiệu buôn, còn có một tờ kiểm tra tư cách do chính Huyện thái gia tự mình ký. Không phải ta hoa mắt chứ, cái ấn son đỏ chót của Huyện thái gia đập vào mắt, mỗi một trang mở đầu đều viết “Đã phê chuẩn Duyệt Lăng ký".
Lăng Nhi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nàng không phải chưa từng hỏi thăm phải làm những giấy tờ này, nhưng mà kinh phí làm thủ tục giấy tờ này nằm ngoài khả năng của nàng, nghe nói còn phải mời ăn cơm gì nữa đó.
Hơn nửa ngày mới hồi hồn lại, kinh ngạc hỏi: “Không phải ngươi phản đối tỷ tỷ làm những thứ này sao, sao lại......"
“Đừng nói nàng biết là ta làm." Như cũ vẫn là vẻ mặt núi băng ngàn năm.
Lăng Nhi rất buồn bực nam nhân này ở bên ngoài luôn là vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trước mặt tỷ tỷ thì tỏ vẻ cợt nhã da mặt dày như vậy.
“Vì sao? Làm chuyện tốt không cần lưu danh?"
“Nếu để nàng biết mọi chuyện dễ dàng, sau này càng không chịu ngồi yên." Bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt rối rắm.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn giúp đỡ?" Lăng Nhi càng kỳ quái.
“Ta không muốn nhìn nàng đói chết."
Hắc hắc, Lăng Nhi cười thầm, thì ra là tỷ tỷ ăn không ngon, hắn đau lòng.
Tề Vân Đình nhìn lướt qua bày trí trong phòng, mặt không chút thay đổi nói ra vài ý kiến sau đó xoay người rời đi.
Lăng Nhi ở lại chỗ cũ trước mắt sáng ngời, vấn đề làm khó mình vài ngày sau khi được hắn nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết. Gần đây khách hàng ngày càng nhiều, gian phòng này có vẻ có chút hẹp, nhờ có hắn chỉ điểm một chút như vậy, bỗng nhiên phát hiện không gian có thể lợi dụng trong phòng còn rất nhiều.
Quả nhiên, bản lĩnh kinh thương nhiều năm của người ta không phải là hư danh.
Nhìn bóng dáng anh tuấn của Tề Vân Đình đi xa, trong lòng Lăng Nhi ngũ vị tạp trần. Trước giờ nàng đều nghĩ bọn công tử nhà giàu chẳng có ai tốt cả, một bên sống phóng túng, còn không chịu buông tha những nữ tử nhà nghèo giống như nàng.
Nhưng mà hắn lại không giống vậy, không thể nghi ngờ, nam nhân trước mắt này rất vĩ đại, hắn không có ăn chơi trác táng kiêu căng, lại cơ trí, nội liễm, có dũng có mưu. Tỷ tỷ gả cho hắn là hạnh phúc, nhưng mà nam nhân như vậy trên đời còn được mấy người?
Năm mới đến càng gần, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui sướng.
Vào một ngày tuyết rơi lất phất, có hai vị bằng hữu xuất hiện. Lúc Tề Vân Đình mang theo Quách Hướng và Quách Diệp đến gặp Hân Duyệt, nàng kinh ngạc không thể tin vào mắt mình.
Thì ra, Quách đại nương tuy là cự tuyệt lời cầu hôn của ác bá thành nam Vương Nhị, nhưng gã chưa từ bỏ ý đồ. Tìm cách làm khó dễ, Quách Hướng giận quá đánh đuổi bọn gia đinh đến gây sự, bởi vậy nên bị bắt lên quan, bị giam một tháng trong nhà lao. Vương gia ở Đức Châu lấy thúng úp voi, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, không ai dám chọc. Sau khi Quách Hướng được thả ra, không nuốt được cơn giận này, tưởng thừa dịp ban đêm ẩn vào Vương gia dạy dỗ gã, nhưng Quách đại nương chết sống cũng không muốn hắn đi mạo hiểm.
Cuối cùng, cả nhà họ nửa vì lẩn trốn nửa vì không còn gì luyến tiếc đã đến Uyển Châu nương nhờ nhà cậu.
Nghe xong bọn họ tự thuật, Hân Duyệt nhớ tới điển cố Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao*, lấy Hỉ Nhi gán nợ chỉ là lấy cớ mà thôi, thật ra là cô gái nhà nghèo bị áp bức không thể chạy thoát. (*Đây là một vở ca kịch được sáng tác dưới thời Mao Trạch Đông về một vị địa chủ cho vay nặng lãi bức ép tá điền phải gán con gái trả nợ. Mọi chi tiết xin liên hệ Google)
Nàng cầm tay Tiểu Diệp, cười nói: “Tiểu Diệp đừng sợ, tên khốn kiếp kia không dám đuổi tới nơi này đâu, nay muội đã đến rồi chúng ta không phải có thể mỗi ngày cùng một chỗ sao, ta vẫn rất nhớ muội đó." Lại quay đầu nói với Quách Hướng: “Đúng rồi, Quách đại ca, cô dâu luận võ kén rể của huynh đâu?"
Quách Hướng lộ vẻ xấu hổ: “Đừng nói nữa, tại hạ vô năng, phụ thân của nàng sau đó không biết vì sao lại đem nàng gả cho người khác, ta không còn gặp lại nàng nữa."
Tề Vân Đình thành khẩn nói: “Ta có mấy câu vẫn giấu trong lòng, nay cứ việc nói thẳng đi. Lúc trước Quách huynh mặc dù đánh thắng lôi đài, nhưng tại hạ không xem trọng. Viên ngoại kia nhìn đã biết người hám lợi, nếu thật có lòng gả con gái, lúc ấy đã định rồi, cần gì hỏi nhà của huynh, danh tính, bảo huynh về nhà chờ đợi. Ta thấy lão chính là nhìn huynh ăn mặc bình thường, nên muốn tìm hiểu chút tình huống ở nhà huynh thôi."
Quách Hướng đỏ mặt: “Ta cũng nghĩ có thể là nguyên nhân này, đáng tiếc ta nam nhi thân cao bảy thước lại vô dụng như vậy."
Nhìn hắn cúi đầu vẻ mặt rối rắm, Tề Vân Đình nhẹ nhàng cười: “Quách huynh không cần khó xử, kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới các ngươi có khả năng sẽ đến Uyển Châu, bởi vì từng nghe huynh từng nhắc tới nơi đây là quê ngoại, nay còn có hai cậu ở đây. Ta đã nghĩ được một cách thay huynh, Quách huynh một thân võ nghệ, không bằng mở võ quán thu đồ đệ, cũng có thể nhân tiện làm chút việc áp tiêu. Nay, thời thế ngày càng loạn, mọi người đều muốn tập võ phòng thân, buôn bán cũng cần phải có người hộ tống hàng hóa. Con cháu nhà giàu học võ, huynh có thể thu học phí nhiều chút, còn những đứa nhỏ nhà nghèo muốn học, huynh có thể cho bọn họ làm chút chuyện bảo tiêu, như vậy vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng luyện võ của họ, còn có thể kiếm được bạc. Mà huynh cũng có thể hưởng tiền chênh lệch, nhất cử lưỡng tiện."
Hân Duyệt ánh mắt sùng bái nhìn qua: “Phu quân, chàng thật lợi hại." Quả thực là có bản lĩnh, ngay cả như vậy cũng nghĩ ra được.
Tề Vân Đình cho nàng một ánh mắt “Gả đúng người rồi đó", tự mình kiêu ngạo một phen.
Sau này Hân Duyệt sống lâu ở cổ đại mới biết được, hắn dự đoán như vậy cũng vì quan sát thực tế xã hội thôi, cũng không khó làm được.
Quách Hướng vẻ mặt kinh hỉ: “Không nghĩ tới...... Tề huynh," Giây lát lại ảm đạm xuống: “Làm sao ta có thể gây dựng sự nghiệp lớn như vậy."
Tề Vân Đình sang sảng cười: “Quách huynh không cần khó xử, chờ qua năm, ta tự nhiên có thể giúp huynh làm được việc này."
Quách Hướng tự nhiên vô cùng cảm kích: “Đại ân của Tề huynh, tại hạ chết muôn lần khó báo."
Vì thế, Hân Duyệt chuẩn bị bao lớn, bao nhỏ đệm chăn, quần áo cùng một ít bạc vụn đi thăm Quách đại nương. Mợ của Quách Hướng đối với bọn họ đến cũng không có mấy hảo cảm, nay thấy bọn họ có giao tình với Tề gia, tự nhiên nhìn với cặp mắt khác xưa, đối xử khác hẳn.
Lại an bài Tiểu Diệp đến Duyệt Lăng ký phụ việc, nàng cùng Lăng Nhi vừa gặp đã quen, chỉ vì hai người có cùng cảnh ngộ nên nói chuyện càng hợp hơn.
Sắp tới lễ mừng năm mới, Hân Duyệt vốn định cho công nhân nghỉ sớm một chút để bọn họ chuẩn bị đồ Tết, ai ngờ người nghèo sợ lễ mừng năm mới, chỉ nghĩ làm sao kiếm thêm tiền, vì thế kéo dài tới hai tám tháng chạp mới không kinh doanh nữa. Lăng Nhi lại nói muốn ở lại nhà chủ cho thuê ăn lễ mừng năm mới, Hân Duyệt mới nhớ tới bọn họ đã xem nàng làm con gái nuôi.
Một vài chiếc xe ngựa chở đồ Tết đến, có cửa hàng đưa tới đồ trang sức, cũng có chỗ đưa tới đặc sản núi rừng. Được chú ý nhất vẫn là bên trang viên gần núi đưa tới những chế phẩm bằng da lông thú. Tề gia là đại tài chủ thì đương nhiên cũng sẽ là đại địa chủ, ruộng tốt ngàn khoảnh, tá điền rất đông. (đây là đồ chúc tết của những cửa hàng chi nhánh hoặc của tá điền ở các trang viên gởi cho Tề gia)
Hân Duyệt vừa vào cửa đã bị một tấm da hồ ly trắng hấp dẫn, màu trắng tinh khiết, không có một sợi lông tạp nào.
Nàng vươn tay ra, lại bị người ta lấy trước.
“Lão gia ông xem, tấm da tuyết hồ này vừa nhẹ vừa mềm, nhất định rất ấm áp, không bằng làm cho ông một cái bao gối đầu nha." Nhị di nương cười dịu dàng đưa tới bên tay lão gia, lại kề gần tai ông thì thầm vài câu.
Lão gia ha ha cười có hơi hơi ho khan, gật đầu tán thưởng.
Lão phu nhân liếc liếc mắt một cái, hình như không vừa mắt bộ dạng quyến rũ của Nhị di nương, trên mặt rét lạnh vài phần.
Hân Duyệt nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ người già nhưng tay không già, tốc độ này......
Tề Vân Đình tất nhiên nhìn thấy vẻ cô đơn của nàng, thì thầm bên tai nàng: “Qua vài ngày nữa, ta sẽ tìm cho nàng cái tốt nhất đến."
“Hiếu kính người già là đúng, ta vốn cũng không phải thực sự thích, chỉ là cảm thấy kích thước kia làm áo da cho đứa nhỏ có vẻ thích hợp."
Tề Vân Đình dẫn nàng xem những thứ khác: “Nương tử nhà ta càng ngày càng độ lượng, yên tâm đi, vi phu nói được thì làm được."
Hân Duyệt trong núi đồ kia chọn ra được một chuỗi ngọc xạ hương màu hồng, tinh xảo khéo léo.“Lễ mừng năm mới, ta cũng phải tặng quà cho Thải Hà, Thải Điệp chứ."
Tề Vân Đình cười thầm, người mà hiền lương thì thật phải nhìn bằng con mắt khác. Vì thế giúp nàng một cây bút lông sói tinh xảo, một cái nghiên mực Đoan Khê, bởi vì có khi thấy nàng cũng sẽ viết vài thứ.
Một đôi khóa trường mệnh bằng bạc làm cho mắt Hân Duyệt sáng ngời, từng cái đều có treo sáu cái chuông nhỏ, một mặt là Trường mệnh bách tuế, một mặt là Phú quý như ý, còn có chạm khắc họa tiết tường vân.
“Chàng xem, hay là cho Thu Sương một cái, chúng ta một cái." Nàng lắc lắc trước mặt Tề Vân Đình, những chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Hắn cười nói: “Sau khi đứa nhỏ sinh ra, những thứ này sẽ có rất nhiều, người ta không có hiếm lạ đâu."
“Nhưng mà ta thích, ta phải có một cái." Hân Duyệt vui vẻ mang đồ về phòng, dùng thời gian hai ngày làm ra hai đôi hoa tai, một đôi khắc chữ “Hà", một đôi khắc chữ “Điệp".
Đêm trừ tịch nàng đem hai món quà nhỏ và tiền lì xì cho Thải Hà, Thải Điệp, hai tiểu cô nương cười toe toét. Vân Hải lủi lại đây, nhất quyết đòi tiền mừng tuổi, Hân Duyệt xòe bàn tay: “Đệ đã lớn như vậy, nếu không tặng đệ một nàng dâu được không?"
“Không được, đại tẩu bất công, sao lại chuẩn bị cho tụi nó, mà không chuẩn bị cho đệ." Vân Hải nhất quyết không tha.
“Vậy làm sao bây giờ, nếu không chờ đệ có con ta sẽ cho tiền mừng tuổi nhiều hơn."
“Oa, đại tẩu thật biết tính toán, chờ con đệ ra đời có khi là chuyện vài năm sau, con nhà tẩu thì qua năm đã sinh rồi, đây không phải nói sang năm đệ phải cho nó nhiều tiền mừng tuổi hơn sao."
Mọi người cười ha ha, ngay cả lão phu nhân bình thường nghiêm khắc cũng nở nụ cười. Nhị di nương nói: “Lão gia thật có phúc, sang năm còn có cháu nội ôm đầu gối, còn không chỉ một đứa."
Tề lão gia cảm thấy mỹ mãn cười: “Ha ha, Vân Đình cùng Vân Thụ đều có hậu, ta cũng an tâm. Sang năm định thân cho Vân Hải rồi, nhà chúng ta ngày càng náo nhiệt."
Hân Duyệt theo nguyên tắc càng nói nhiều càng sai, có thể không nói thì sẽ ngậm miệng luôn. Bởi vì hôm nay từng hỏi má Ngô, lễ mừng năm mới này quy củ đúng thật là nhiều, mình vẫn là không nên làm phật lòng ai.
Vân Hải mang theo người ra ngoài đốt pháo, năm mới trên mặt mỗi người tràn đầy không khí vui mừng.
Hai bên cửa lớn dán hai câu đối “Canh độc truyền gia hảo vận liên, tiệp báo tần tấu quốc sự hưng" câu đối; Hoành phi “Phổ thiên đồng khánh", là Tề lão gia tự tay viết. Vào cửa thấy trên tường dán “Sĩ đầu kiến hỉ"; Trên cửa tiền thính dán “Quốc thái dân an, nhân thọ niên phong"; Trung đường của nhà chính dán “Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng".
Tề Vân Đình viết một bộ câu đối dán trước cửa Noãn Ngọc đinh “Lãng nguyệt khánh trường viên quang chiếu đình tiền liên ý thụ; Khanh vân hà xán lạn thụy phù tâm thượng tịnh đế liên", hoành phi “Cử án tề mi". Vân Thụ xem xong tán thưởng không thôi, bởi vì ở bọn họ cho rằng đại tẩu là họ Mai, cũng không biết vốn là họ Hồ.
Lúc tế tổ, Hân Duyệt đối với xưng hô “Tề mai thị" này hơn nửa ngày mới phản ứng lại, ặc! Thì ra đây chính là tên của mình.
Mùng một tuy ai cũng tươi cười, nhưng cũng người người cẩn thận, sợ nói sai gì đó.
Hân Duyệt hỏi thăm qua, trong ngày này, không thể nói những chữ điềm xấu như “Phá",“Tử",“Bệnh",“Thua",“Bại"; Không được ăn cháo, nếu không này một năm ra ngoài sẽ bị mắc mưa, cháo còn đại biểu cho nghèo khổ, ăn cháo cả đời ngươi sẽ gặp cảnh khốn cùng! Nghiêm cấm vẩy, quét, đổ rác rưởi, giặt quần áo, như vậy sẽ giũ sạch phúc khí trong nhà, nữ nhân trong nhà cũng không cần làm việc quá chăm chỉ! Còn phải cố gắng không động dao kéo kim chỉ, không thể làm trái, nếu không sẽ cắt mất tài lộ hoặc mang tới điềm xấu.
Vì thế nàng gặp ai cũng nói: “Năm mới tốt lành."
Trong phủ người có nhà thì cho về nhà ăn Tết, không có nhà để về thì ở lại ăn lễ mừng năm mới.
Nếu này cũng không làm cho làm, kia cũng không làm cho làm, ta ngồi yên trên ghế chắc là sẽ không làm gì sai rồi. Cố tình lại có người làm sai, tiểu nha đầu bưng trà vốn là nha đầu làm việc nặng, chưa từng hầu hạ chủ tử, trong lòng lo lắng nên làm rơi vỡ chén trà.
Tề phu nhân cả mặt biến trắng, Hân Duyệt thấy tiểu nha đầu kia sợ tới mức co ro thành một cục, liền giải vây nói: “Đều nói tuổi tuổi bình an, tân niên như ý, nói vậy ông trời phù hộ Tề gia, là dấu hiệu tốt mà."
Tề Vân Đình cũng giúp đỡ hoà giải, kỳ thật những thứ này đều là vô nghĩa, chẳng qua tìm cớ chu toàn thôi, làm an lòng mọi người một chút.
Mùng hai, Vân Thụ và Thu Sương về nhà mẹ đẻ, Hân Duyệt tất nhiên không có khả năng chạy tới U châu, liền ở bên cạnh Tề Vân Đình mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau khi sinh bé con.
Đối với Hân Duyệt mà nói qua năm mới thật mệt mỏi, các loại nghi thức và hoạt động, không tham gia không được, tham gia lại sợ làm lỗi.
Ai! Đây là nỗi khổ khi dung nhập gia đình cổ đại, một chữ: Buồn bực!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Duyệt Duyệt lần này thật tâm muốn dung nhập cùng gia đình kia, nhường nhịn, chân thành, nhưng chờ đợi nàng sẽ là điều gì đây?
Ai nha, càng nghĩ đầu càng muốn phình to gấp đôi. (ý nói là đau đầu)
Tề Vân Đình lạnh lùng đem một tá văn thư đưa tới trước mặt Lăng Nhi.
Ôi mẹ ơi, may mắn ông ngoại ta là một tú tài, mẹ ta có diễm phúc lớn có thể học chữ, ta được thơm lây nên nhận biết được vài chữ.
Nhưng thứ này là khế miễn thuế, giấy phép kinh doanh hiệu buôn, còn có một tờ kiểm tra tư cách do chính Huyện thái gia tự mình ký. Không phải ta hoa mắt chứ, cái ấn son đỏ chót của Huyện thái gia đập vào mắt, mỗi một trang mở đầu đều viết “Đã phê chuẩn Duyệt Lăng ký".
Lăng Nhi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nàng không phải chưa từng hỏi thăm phải làm những giấy tờ này, nhưng mà kinh phí làm thủ tục giấy tờ này nằm ngoài khả năng của nàng, nghe nói còn phải mời ăn cơm gì nữa đó.
Hơn nửa ngày mới hồi hồn lại, kinh ngạc hỏi: “Không phải ngươi phản đối tỷ tỷ làm những thứ này sao, sao lại......"
“Đừng nói nàng biết là ta làm." Như cũ vẫn là vẻ mặt núi băng ngàn năm.
Lăng Nhi rất buồn bực nam nhân này ở bên ngoài luôn là vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trước mặt tỷ tỷ thì tỏ vẻ cợt nhã da mặt dày như vậy.
“Vì sao? Làm chuyện tốt không cần lưu danh?"
“Nếu để nàng biết mọi chuyện dễ dàng, sau này càng không chịu ngồi yên." Bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt rối rắm.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn giúp đỡ?" Lăng Nhi càng kỳ quái.
“Ta không muốn nhìn nàng đói chết."
Hắc hắc, Lăng Nhi cười thầm, thì ra là tỷ tỷ ăn không ngon, hắn đau lòng.
Tề Vân Đình nhìn lướt qua bày trí trong phòng, mặt không chút thay đổi nói ra vài ý kiến sau đó xoay người rời đi.
Lăng Nhi ở lại chỗ cũ trước mắt sáng ngời, vấn đề làm khó mình vài ngày sau khi được hắn nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết. Gần đây khách hàng ngày càng nhiều, gian phòng này có vẻ có chút hẹp, nhờ có hắn chỉ điểm một chút như vậy, bỗng nhiên phát hiện không gian có thể lợi dụng trong phòng còn rất nhiều.
Quả nhiên, bản lĩnh kinh thương nhiều năm của người ta không phải là hư danh.
Nhìn bóng dáng anh tuấn của Tề Vân Đình đi xa, trong lòng Lăng Nhi ngũ vị tạp trần. Trước giờ nàng đều nghĩ bọn công tử nhà giàu chẳng có ai tốt cả, một bên sống phóng túng, còn không chịu buông tha những nữ tử nhà nghèo giống như nàng.
Nhưng mà hắn lại không giống vậy, không thể nghi ngờ, nam nhân trước mắt này rất vĩ đại, hắn không có ăn chơi trác táng kiêu căng, lại cơ trí, nội liễm, có dũng có mưu. Tỷ tỷ gả cho hắn là hạnh phúc, nhưng mà nam nhân như vậy trên đời còn được mấy người?
Năm mới đến càng gần, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui sướng.
Vào một ngày tuyết rơi lất phất, có hai vị bằng hữu xuất hiện. Lúc Tề Vân Đình mang theo Quách Hướng và Quách Diệp đến gặp Hân Duyệt, nàng kinh ngạc không thể tin vào mắt mình.
Thì ra, Quách đại nương tuy là cự tuyệt lời cầu hôn của ác bá thành nam Vương Nhị, nhưng gã chưa từ bỏ ý đồ. Tìm cách làm khó dễ, Quách Hướng giận quá đánh đuổi bọn gia đinh đến gây sự, bởi vậy nên bị bắt lên quan, bị giam một tháng trong nhà lao. Vương gia ở Đức Châu lấy thúng úp voi, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, không ai dám chọc. Sau khi Quách Hướng được thả ra, không nuốt được cơn giận này, tưởng thừa dịp ban đêm ẩn vào Vương gia dạy dỗ gã, nhưng Quách đại nương chết sống cũng không muốn hắn đi mạo hiểm.
Cuối cùng, cả nhà họ nửa vì lẩn trốn nửa vì không còn gì luyến tiếc đã đến Uyển Châu nương nhờ nhà cậu.
Nghe xong bọn họ tự thuật, Hân Duyệt nhớ tới điển cố Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao*, lấy Hỉ Nhi gán nợ chỉ là lấy cớ mà thôi, thật ra là cô gái nhà nghèo bị áp bức không thể chạy thoát. (*Đây là một vở ca kịch được sáng tác dưới thời Mao Trạch Đông về một vị địa chủ cho vay nặng lãi bức ép tá điền phải gán con gái trả nợ. Mọi chi tiết xin liên hệ Google)
Nàng cầm tay Tiểu Diệp, cười nói: “Tiểu Diệp đừng sợ, tên khốn kiếp kia không dám đuổi tới nơi này đâu, nay muội đã đến rồi chúng ta không phải có thể mỗi ngày cùng một chỗ sao, ta vẫn rất nhớ muội đó." Lại quay đầu nói với Quách Hướng: “Đúng rồi, Quách đại ca, cô dâu luận võ kén rể của huynh đâu?"
Quách Hướng lộ vẻ xấu hổ: “Đừng nói nữa, tại hạ vô năng, phụ thân của nàng sau đó không biết vì sao lại đem nàng gả cho người khác, ta không còn gặp lại nàng nữa."
Tề Vân Đình thành khẩn nói: “Ta có mấy câu vẫn giấu trong lòng, nay cứ việc nói thẳng đi. Lúc trước Quách huynh mặc dù đánh thắng lôi đài, nhưng tại hạ không xem trọng. Viên ngoại kia nhìn đã biết người hám lợi, nếu thật có lòng gả con gái, lúc ấy đã định rồi, cần gì hỏi nhà của huynh, danh tính, bảo huynh về nhà chờ đợi. Ta thấy lão chính là nhìn huynh ăn mặc bình thường, nên muốn tìm hiểu chút tình huống ở nhà huynh thôi."
Quách Hướng đỏ mặt: “Ta cũng nghĩ có thể là nguyên nhân này, đáng tiếc ta nam nhi thân cao bảy thước lại vô dụng như vậy."
Nhìn hắn cúi đầu vẻ mặt rối rắm, Tề Vân Đình nhẹ nhàng cười: “Quách huynh không cần khó xử, kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới các ngươi có khả năng sẽ đến Uyển Châu, bởi vì từng nghe huynh từng nhắc tới nơi đây là quê ngoại, nay còn có hai cậu ở đây. Ta đã nghĩ được một cách thay huynh, Quách huynh một thân võ nghệ, không bằng mở võ quán thu đồ đệ, cũng có thể nhân tiện làm chút việc áp tiêu. Nay, thời thế ngày càng loạn, mọi người đều muốn tập võ phòng thân, buôn bán cũng cần phải có người hộ tống hàng hóa. Con cháu nhà giàu học võ, huynh có thể thu học phí nhiều chút, còn những đứa nhỏ nhà nghèo muốn học, huynh có thể cho bọn họ làm chút chuyện bảo tiêu, như vậy vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng luyện võ của họ, còn có thể kiếm được bạc. Mà huynh cũng có thể hưởng tiền chênh lệch, nhất cử lưỡng tiện."
Hân Duyệt ánh mắt sùng bái nhìn qua: “Phu quân, chàng thật lợi hại." Quả thực là có bản lĩnh, ngay cả như vậy cũng nghĩ ra được.
Tề Vân Đình cho nàng một ánh mắt “Gả đúng người rồi đó", tự mình kiêu ngạo một phen.
Sau này Hân Duyệt sống lâu ở cổ đại mới biết được, hắn dự đoán như vậy cũng vì quan sát thực tế xã hội thôi, cũng không khó làm được.
Quách Hướng vẻ mặt kinh hỉ: “Không nghĩ tới...... Tề huynh," Giây lát lại ảm đạm xuống: “Làm sao ta có thể gây dựng sự nghiệp lớn như vậy."
Tề Vân Đình sang sảng cười: “Quách huynh không cần khó xử, chờ qua năm, ta tự nhiên có thể giúp huynh làm được việc này."
Quách Hướng tự nhiên vô cùng cảm kích: “Đại ân của Tề huynh, tại hạ chết muôn lần khó báo."
Vì thế, Hân Duyệt chuẩn bị bao lớn, bao nhỏ đệm chăn, quần áo cùng một ít bạc vụn đi thăm Quách đại nương. Mợ của Quách Hướng đối với bọn họ đến cũng không có mấy hảo cảm, nay thấy bọn họ có giao tình với Tề gia, tự nhiên nhìn với cặp mắt khác xưa, đối xử khác hẳn.
Lại an bài Tiểu Diệp đến Duyệt Lăng ký phụ việc, nàng cùng Lăng Nhi vừa gặp đã quen, chỉ vì hai người có cùng cảnh ngộ nên nói chuyện càng hợp hơn.
Sắp tới lễ mừng năm mới, Hân Duyệt vốn định cho công nhân nghỉ sớm một chút để bọn họ chuẩn bị đồ Tết, ai ngờ người nghèo sợ lễ mừng năm mới, chỉ nghĩ làm sao kiếm thêm tiền, vì thế kéo dài tới hai tám tháng chạp mới không kinh doanh nữa. Lăng Nhi lại nói muốn ở lại nhà chủ cho thuê ăn lễ mừng năm mới, Hân Duyệt mới nhớ tới bọn họ đã xem nàng làm con gái nuôi.
Một vài chiếc xe ngựa chở đồ Tết đến, có cửa hàng đưa tới đồ trang sức, cũng có chỗ đưa tới đặc sản núi rừng. Được chú ý nhất vẫn là bên trang viên gần núi đưa tới những chế phẩm bằng da lông thú. Tề gia là đại tài chủ thì đương nhiên cũng sẽ là đại địa chủ, ruộng tốt ngàn khoảnh, tá điền rất đông. (đây là đồ chúc tết của những cửa hàng chi nhánh hoặc của tá điền ở các trang viên gởi cho Tề gia)
Hân Duyệt vừa vào cửa đã bị một tấm da hồ ly trắng hấp dẫn, màu trắng tinh khiết, không có một sợi lông tạp nào.
Nàng vươn tay ra, lại bị người ta lấy trước.
“Lão gia ông xem, tấm da tuyết hồ này vừa nhẹ vừa mềm, nhất định rất ấm áp, không bằng làm cho ông một cái bao gối đầu nha." Nhị di nương cười dịu dàng đưa tới bên tay lão gia, lại kề gần tai ông thì thầm vài câu.
Lão gia ha ha cười có hơi hơi ho khan, gật đầu tán thưởng.
Lão phu nhân liếc liếc mắt một cái, hình như không vừa mắt bộ dạng quyến rũ của Nhị di nương, trên mặt rét lạnh vài phần.
Hân Duyệt nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ người già nhưng tay không già, tốc độ này......
Tề Vân Đình tất nhiên nhìn thấy vẻ cô đơn của nàng, thì thầm bên tai nàng: “Qua vài ngày nữa, ta sẽ tìm cho nàng cái tốt nhất đến."
“Hiếu kính người già là đúng, ta vốn cũng không phải thực sự thích, chỉ là cảm thấy kích thước kia làm áo da cho đứa nhỏ có vẻ thích hợp."
Tề Vân Đình dẫn nàng xem những thứ khác: “Nương tử nhà ta càng ngày càng độ lượng, yên tâm đi, vi phu nói được thì làm được."
Hân Duyệt trong núi đồ kia chọn ra được một chuỗi ngọc xạ hương màu hồng, tinh xảo khéo léo.“Lễ mừng năm mới, ta cũng phải tặng quà cho Thải Hà, Thải Điệp chứ."
Tề Vân Đình cười thầm, người mà hiền lương thì thật phải nhìn bằng con mắt khác. Vì thế giúp nàng một cây bút lông sói tinh xảo, một cái nghiên mực Đoan Khê, bởi vì có khi thấy nàng cũng sẽ viết vài thứ.
Một đôi khóa trường mệnh bằng bạc làm cho mắt Hân Duyệt sáng ngời, từng cái đều có treo sáu cái chuông nhỏ, một mặt là Trường mệnh bách tuế, một mặt là Phú quý như ý, còn có chạm khắc họa tiết tường vân.
“Chàng xem, hay là cho Thu Sương một cái, chúng ta một cái." Nàng lắc lắc trước mặt Tề Vân Đình, những chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Hắn cười nói: “Sau khi đứa nhỏ sinh ra, những thứ này sẽ có rất nhiều, người ta không có hiếm lạ đâu."
“Nhưng mà ta thích, ta phải có một cái." Hân Duyệt vui vẻ mang đồ về phòng, dùng thời gian hai ngày làm ra hai đôi hoa tai, một đôi khắc chữ “Hà", một đôi khắc chữ “Điệp".
Đêm trừ tịch nàng đem hai món quà nhỏ và tiền lì xì cho Thải Hà, Thải Điệp, hai tiểu cô nương cười toe toét. Vân Hải lủi lại đây, nhất quyết đòi tiền mừng tuổi, Hân Duyệt xòe bàn tay: “Đệ đã lớn như vậy, nếu không tặng đệ một nàng dâu được không?"
“Không được, đại tẩu bất công, sao lại chuẩn bị cho tụi nó, mà không chuẩn bị cho đệ." Vân Hải nhất quyết không tha.
“Vậy làm sao bây giờ, nếu không chờ đệ có con ta sẽ cho tiền mừng tuổi nhiều hơn."
“Oa, đại tẩu thật biết tính toán, chờ con đệ ra đời có khi là chuyện vài năm sau, con nhà tẩu thì qua năm đã sinh rồi, đây không phải nói sang năm đệ phải cho nó nhiều tiền mừng tuổi hơn sao."
Mọi người cười ha ha, ngay cả lão phu nhân bình thường nghiêm khắc cũng nở nụ cười. Nhị di nương nói: “Lão gia thật có phúc, sang năm còn có cháu nội ôm đầu gối, còn không chỉ một đứa."
Tề lão gia cảm thấy mỹ mãn cười: “Ha ha, Vân Đình cùng Vân Thụ đều có hậu, ta cũng an tâm. Sang năm định thân cho Vân Hải rồi, nhà chúng ta ngày càng náo nhiệt."
Hân Duyệt theo nguyên tắc càng nói nhiều càng sai, có thể không nói thì sẽ ngậm miệng luôn. Bởi vì hôm nay từng hỏi má Ngô, lễ mừng năm mới này quy củ đúng thật là nhiều, mình vẫn là không nên làm phật lòng ai.
Vân Hải mang theo người ra ngoài đốt pháo, năm mới trên mặt mỗi người tràn đầy không khí vui mừng.
Hai bên cửa lớn dán hai câu đối “Canh độc truyền gia hảo vận liên, tiệp báo tần tấu quốc sự hưng" câu đối; Hoành phi “Phổ thiên đồng khánh", là Tề lão gia tự tay viết. Vào cửa thấy trên tường dán “Sĩ đầu kiến hỉ"; Trên cửa tiền thính dán “Quốc thái dân an, nhân thọ niên phong"; Trung đường của nhà chính dán “Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng".
Tề Vân Đình viết một bộ câu đối dán trước cửa Noãn Ngọc đinh “Lãng nguyệt khánh trường viên quang chiếu đình tiền liên ý thụ; Khanh vân hà xán lạn thụy phù tâm thượng tịnh đế liên", hoành phi “Cử án tề mi". Vân Thụ xem xong tán thưởng không thôi, bởi vì ở bọn họ cho rằng đại tẩu là họ Mai, cũng không biết vốn là họ Hồ.
Lúc tế tổ, Hân Duyệt đối với xưng hô “Tề mai thị" này hơn nửa ngày mới phản ứng lại, ặc! Thì ra đây chính là tên của mình.
Mùng một tuy ai cũng tươi cười, nhưng cũng người người cẩn thận, sợ nói sai gì đó.
Hân Duyệt hỏi thăm qua, trong ngày này, không thể nói những chữ điềm xấu như “Phá",“Tử",“Bệnh",“Thua",“Bại"; Không được ăn cháo, nếu không này một năm ra ngoài sẽ bị mắc mưa, cháo còn đại biểu cho nghèo khổ, ăn cháo cả đời ngươi sẽ gặp cảnh khốn cùng! Nghiêm cấm vẩy, quét, đổ rác rưởi, giặt quần áo, như vậy sẽ giũ sạch phúc khí trong nhà, nữ nhân trong nhà cũng không cần làm việc quá chăm chỉ! Còn phải cố gắng không động dao kéo kim chỉ, không thể làm trái, nếu không sẽ cắt mất tài lộ hoặc mang tới điềm xấu.
Vì thế nàng gặp ai cũng nói: “Năm mới tốt lành."
Trong phủ người có nhà thì cho về nhà ăn Tết, không có nhà để về thì ở lại ăn lễ mừng năm mới.
Nếu này cũng không làm cho làm, kia cũng không làm cho làm, ta ngồi yên trên ghế chắc là sẽ không làm gì sai rồi. Cố tình lại có người làm sai, tiểu nha đầu bưng trà vốn là nha đầu làm việc nặng, chưa từng hầu hạ chủ tử, trong lòng lo lắng nên làm rơi vỡ chén trà.
Tề phu nhân cả mặt biến trắng, Hân Duyệt thấy tiểu nha đầu kia sợ tới mức co ro thành một cục, liền giải vây nói: “Đều nói tuổi tuổi bình an, tân niên như ý, nói vậy ông trời phù hộ Tề gia, là dấu hiệu tốt mà."
Tề Vân Đình cũng giúp đỡ hoà giải, kỳ thật những thứ này đều là vô nghĩa, chẳng qua tìm cớ chu toàn thôi, làm an lòng mọi người một chút.
Mùng hai, Vân Thụ và Thu Sương về nhà mẹ đẻ, Hân Duyệt tất nhiên không có khả năng chạy tới U châu, liền ở bên cạnh Tề Vân Đình mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau khi sinh bé con.
Đối với Hân Duyệt mà nói qua năm mới thật mệt mỏi, các loại nghi thức và hoạt động, không tham gia không được, tham gia lại sợ làm lỗi.
Ai! Đây là nỗi khổ khi dung nhập gia đình cổ đại, một chữ: Buồn bực!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Duyệt Duyệt lần này thật tâm muốn dung nhập cùng gia đình kia, nhường nhịn, chân thành, nhưng chờ đợi nàng sẽ là điều gì đây?
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Như Ý