Đại Thần Tiềm Quy Tắc
Chương 19: Di túc trân quý
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, lại một ngày nắng đẹp, Hướng Dịch dựa vào cạnh ban công, nâng cằm quay mặt về phía ngoài.
Bất tri bất giác đã tới biệt thự của Tiêu Quân Lâm năm ngày, những năm trước sau khi trở về từ trại huấn luyện nước ngoài, ngoại trừ ở nhờ trong nhà Lăng Ti Hữu và Tử Hiên, cậu chỉ thường xuyên bám lấy sòng bạc ngầm thành tây B thị, đợi đến khi quần áo trắng mặc trên người biến thành màu xám đen, trên người thua một phân tiền cũng không còn, đương nhiên có thể còn mắc nợ không ít. Sau đó Hướng Dịch sẽ bắt đầu nghĩ cách khác.
Không thể không nói, lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác về bề ngoài và khí chất Hướng Dịch để lại cho người khác là phi thường có tính lừa dối = =
Tỷ như, lúc đánh bạc ở sòng bạc thì vung tiền như rác, đối với tiền tài, quyền thế càng biểu hiện nhàn nhạt, cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm.
Còn có, đối với người xa lạ nhãn thần rất lạnh, rất lạnh. Hướng Dịch tuy rằng không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng lại có một ưu điểm rất khốc: Không nói lời nào.
Không mở miệng, hơn nữa thân thủ của cậu tốt đến mức không có người nào dám tới trêu chọc, vì vậy bình thường không ai phát hiện được cá tính thật sự của cậu chẳng hề giống biểu hiện lãnh khốc của cậu, ngược lại … lại đơn thuần khả ái không nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẫu thân đã qua đời, Lăng Ti Hữu, Giang Tử Hiên, cùng với lúc ở nước ngoài huấn luyện thì có giáo luyện Raymond, Hướng Dịch cũng không có quá nhiều bằng hữu thật lòng.
Đoạn thời gian ở biệt thự của Tiêu Quân Lâm này, đối với cậu mà nói, là một trải nghiệm khó có được.
Đang suy nghĩ xuất thần, một hồi chuông di động phá vỡ sự yên lặng ở ban công.
Hướng Dịch lấy điện thoại, thấy trên điện thoại hiện lên dãy số: Lăng Ti Hữu.
Cậu ấn nút trả lời tiếp nhận cuộc gọi.
“Này, Hướng Dịch a." Đầu kia điện thoại di động truyền đến giọng nói khoái trá của Lăng Ti Hữu, “Mấy ngày nay thế nào? Đúng rồi, lúc ta không có mặt có ai tìm ngươi gây rối không hả?"
Rất nhiều ngày không có nghe thấy giọng nói của Lăng Ti Hữu, tay phải của Hướng Dịch cầm điện thoại di động căng thẳng, rồi trầm tĩnh lại, hơi lắc đầu, hoàn toàn quên mất đối phương cách đường dây điện thoại chẳng thấy được động tác của mình >_<
Lăng Ti Hữu âm thầm thở dài một hơi, nếu điện thoại được nghe, đối diện lại không có thanh âm truyền đến, tám chín phần mười Hướng Dịch bây giờ là an toàn. Nhận điện thoại lại thói quen không nói một lời, trong số người hắn quen cũng chỉ có mỗi mình Hướng Dịch ~~
Ở chung lâu, Lăng Ti Hữu đã quen với cá tính của cậu, lập tức tiếp tục nói: “Ta bên này còn một số việc chưa xử lý xong, chờ ngày kia ta từ Đông Nam Á về, đến lúc đó tới đón ngươi về, thế nào?"
Trở về? Hướng Dịch ngẩn ngơ, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng trong.
Xuyên qua cửa sổ ban công sát đất nhìn về phía bên trong phòng, một thân ảnh lẳng lặng dựa ở đó.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người hắn, áo ngủ mềm mại nổi lên một tầng kim sắc rực rỡ. Khuôn mặt người kia vừa vặn ẩn trong bóng tối.
Thân thể thon dài, gò má thanh tú… Hắn hình như trời sinh có một loại khí chất đặc biệt, rõ ràng là một động tác rất đơn giản tùy ý, ở trong không gian biệt thự, đạo thân ảnh kia, lại phảng phất như đang tỏa sáng khắp không gian.
—— Làm người khác không thể không chú ý.
Tiêu Quân Lâm lười biếng dựa ở trước cửa sổ sát đất, con ngươi sâu đen nhìn Hướng Dịch trên ban công đang nghe điện thoại. Đêm qua, hắn nhận được điện thoại của Lăng Ti Hữu. Không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa Hướng Dịch sẽ được đón về.
Nghĩ tới đây, Tiêu Quân Lâm tâm tư biến hóa, trên mặt lại nhàn nhạt bất động thanh sắc.
Lúc thấy Hướng Dịch quay đầu, Tiêu Quân Lâm môi cong cong lên, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.
Nụ cười ấm áp dương quang, như mộc xuân phong.
Bên tai nghe lời Lăng Ti Hữu giao phó, thấy người kia ở trước cửa sổ sát đất nụ cười trong trẻo lại không mất đi cô đơn, đột nhiên, trong lòng Hướng Dịch hiện lên một loại xúc động không rõ.
Mấy ngày nữa, có đúng hay không sẽ phải rời khỏi người này?
“Này, Hướng Dịch, tiểu tử thối, ngươi còn ở đó sao?" Lăng Ti Hữu cách điện thoại, tiếp tục nói, “Thế nào nửa ngày không nói lời nào, ai, có đúng hay không Tiêu gia tiểu tử kia khi dễ ngươi?!" Nói xong câu cuối cùng, Lăng Ti Hữu thanh âm lạnh lùng, vui cười vốn ở trên mặt lúc này cũng biến sắc.
Nếu không phải hắn và Tử Hiên đi công tác ở ngoài, hơn nữa lo lắng ở B thị tên Vệ Danh Viễn có tiếng dây dưa kia hãm hại Hướng Dịch, Lăng Ti Hữu sẽ không cho phép Hướng Dịch chuyển đến nhà Tiêu Quân Lâm.
Hướng Dịch hiểu rõ cá tính của hắn, nghe giọng nói Lăng Ti Hữu vừa chuyển, trầm mặc một chút, mới nhẹ giọng mở miệng, rất bất đắc dĩ nói một chữ: “Không."
Hắn không có khi dễ ta.
Trong những người quen biết, Tiêu Quân Lâm đối với cậu rất tốt, hầu như không mấy ai có thể so sánh được với hắn.
Như là trân bảo phủng trong lòng bàn tay, mỗi một bữa cơm, mỗi một bộ gia cụ, mỗi một bộ y phục, đều tự tay làm, dụng hết tâm tư. Dù cho Hướng Dịch có không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng rất khó mà hiểu được nếu chỉ là bằng hữu tình cờ gặp gỡ, làm sao có thể cam nguyện toàn tâm toàn ý đối đãi như vậy?
Có một lần nửa đêm tỉnh lại, Hướng Dịch thấy Tiêu Quân Lâm từ trong tủ quần áo cầm một cái chăn dày, nhẹ nhàng đắp lên trên người cậu.
Điều hòa chạy đến nửa đêm, độ ấm có chút thấp. Người kia… là sợ mình bị lạnh đi.
Hướng Dịch lăng lăng xuất thần, Lăng Ti Hữu nói gì trong điện thoại cũng không nghe rõ. Thẳng đến khi trong ban công thêm một người, mà tay cậu cũng bị bàn tay khác nắm lấy, bên tai lướt qua khí tức nóng rực.
“Để ta tới nói chuyện với hắn." Tiêu Quân Lâm tách ngón tay Hướng Dịch ra, tiếng nói từ tính ôn hòa từ một khắc trả lời điện thoại, lại biến thành một loại làn điệu khác.
“Lăng Ti Hữu?" nụ cười trên mặt Tiêu Quân Lâm thay đổi, lúc này nhìn thế nào cũng giống một con hồ ly đa mưu túc trí.
Di động bên kia thay đổi người khác, Lăng Ti Hữu kinh ngạc một chút, chọn chọn mi: “Di động của Hướng Dịch thế nào lại sang tay ngươi?"
“Tiểu Hướng không thích nói, thế nên… ta thay cậu ấy nói." Tiêu Quân Lâm tựa trên lan can không chút hoang mang trả lời, “Được rồi, nghe nói ngươi ngày kia trở về, đến lúc đó có cần chúng ta ra sân bay đón không?"
Cái từ “chúng ta" nói ra không gì tự nhiên bằng, Lăng Ti Hữu nghe xong hừ nhẹ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao có thể làm phiền Tiêu đại thiếu gia ngươi ra sân bay đón a, chờ ta quay về B thị, sẽ tự mình đi đón Hướng Dịch về nhà."
Lần này đến phiên Tiêu Quân Lâm sắc mặt cứng cứng đờ, lập tức lại khôi phục thái độ bình thường. Kỳ thực nếu Lăng Ti Hữu thật sự tới đón Hướng Dịch về nhà, hắn cho dù mạnh mẽ lưu người lại, vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận.
Hai người lời nói sắc bén đối chọi, Hướng Dịch ở một bên nâng cằm lẳng lặng xem, nghe lâu bỗng nhiên đứng lên, chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy kem ốc quế. Sau đó dưới ánh mắt như này 囧 của Tiêu đại thiếu gia, lại lần nữa chạy về ban công, vừa nghe Tiêu Quân Lâm và Lăng Ti Hữu nói chuyện điện thoại, vừa sung sướng ăn kem ~~
???????????????????????????????????????????????????????
Đối với Tiêu đại thiếu gia mà nói, thời gian tiếp theo trở nên vô cùng trân quý. Nếu như không áp dụng hành động, thời gian hắn và Hướng Dịch ở chung, chỉ còn lại có hai ngày.
“Vừa nãy ta và Lăng Ti Hữu trò chuyện rất vui vẻ." Gác điện thoại xong đưa điện thoại di động trả lại cho Hướng Dịch, Tiêu Quân Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu, cười xoa xoa đầu cậu nói.
Hướng Dịch trong lòng nghĩ nghĩ, không có hoài nghi gật đầu. Cậu vẫn cảm thấy Tiêu Quân Lâm và Lăng Ti Hữu thường thường cãi nhau thế nhưng có vẻ cũng là hảo bằng hữu cảm tình không tệ nhỉ.
Đương nhiên, sự thực có thể đúng là hoàn toàn tương phản = =
“Chúng ta bây giờ đi ăn sáng." Tiêu Quân Lâm xích lại gần, đôi môi ấm áp vô tình hay cố ý cọ vào trên mặt Hướng Dịch, nhìn lổ tai của cậu từng chút từng chút đỏ lên, Tiêu đại thiếu gia hài lòng, cười híp mắt bổ sung một câu, “Ăn sáng xong, ta dẫn ngươi đi sòng bạc ngầm thành tây chơi."
Mắt Hướng Dịch nháy mắt sáng lên, con ngươi trong suốt như hắc diệu thạch chớp a chớp a, trong mắt Tiêu Quân Lâm xem ra, quả là muốn hung hăng khi dễ ~~
Tiêu đại thiếu gia ngực thoáng cái liền nóng lên, bị cặp mắt kia cong a cong a, khiến trong đầu rất khó chịu, rất khó chịu…
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn a ~~
Tiêu Quân Lâm thở dài một hơi, đem hai tay thật sâu đút vào trong túi. Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng tắm giội nước cho thanh tỉnh lại.
Lửa nóng buổi sáng a, đều là Lăng Ti Hữu kích thích gây họa.
Tiêu đại thiếu gia vừa đi vừa hừ nhẹ, trong lòng suy nghĩ một vấn đề mang tính lịch sử: Thế nào Tiểu Hướng nhà hắn đột nhiên, trở nên đẹp mắt như vậy.
Nhất là lúc đơn thuần vô tội chớp mắt ~~
Hài lòng ở cửa hàng đậu nành Lý Ký ăn sáng xong, Tiêu Quân Lâm lái xe cùng Hướng Dịch đi thành tây. Tuy rằng hôm nay không phải ngày nghỉ cuối tuần, bất quá bản thân làm lão bản có một chỗ lợi vô cùng, chỉ cần phải an bài công việc tốt, chọn lựa người, là bản thân hoàn toàn có thể làm ông chủ thảnh thơi.
Vì vậy, Mộc Bạch đồng học thật bất hạnh thành toàn cho Tiêu đại thiếu gia chơi bời lêu lổng nhà hắn cái việc sai trái này.
Hướng Dịch đối với sòng bạc thành tây rất quen thuộc, xét theo góc độ nào đó, mấy năm nay thời gian ở trong sòng bạc thành tây cộng lại còn dài hơn thời gian ngụ ở A đại cùng Lăng Ti Hữu và Tử Hiên.
Tỷ như một lần dài nhất ở chỗ này đến nửa năm, lần đó lúc đi vào trên người Hướng Dịch có mấy nghìn vạn tài sản, đều là những năm trước đây ở nước ngoài cùng Lăng Ti Hữu vào sinh ra tử kiếm được.
Sòng bạc thành tây là một chỗ bí mật của B thị “Tiêu kim quật", tuy rằng lần đó mang theo một khoản tiền rất lớn, bất quá “Thua tiền dễ thắng tiền khó", qua một thời gian dài, Hướng Dịch không chỉ có thua sạch, còn tiện thể thiếu luôn một khoản lớn.
Vì vậy không có tiền mua quần áo, nguyên bản áo sơ mi trắng ưu nhã hàng hiệu bẩn thành màu đen, tóc bởi vì lâu không cắt cũng loạn cào cào, hơn nữa đói bụng đến hoa cả mắt, Hướng Dịch đồng học đáng thương phải đi nương tựa Lăng Ti Hữu.
Lại một lần nữa đi tới chỗ quen thuộc, lần này là Tiêu đại thiếu gia kéo Hướng Dịch tới. Tiêu Quân Lâm mấy năm nay tuy rằng ít tới, bất quá hiển nhiên trong sòng bạc rất nhiều người nhận ra hắn, đều cung kính gọi một tiếng: “Tiêu đại thiếu gia."
Ở đây tuy rằng không phải sản nghiệp của Tiêu gia, bất quá lấy Tiêu gia bối cảnh hắc đạo, sòng bạc thành tây cũng do Tiêu lão thái gia bảo bọc.
Nhi tử Tiêu lão thái gia, ai dám bất kính?
Huống hồ, vị Tiêu thiếu gia trong truyền thuyết này rất có cá tính tự lập môn hộ, làm việc xấu mà mặt không đổi sắc, đến cả mắt cũng không chớp một cái.
Vì vậy, Tiêu Quân Lâm kéo Hướng Dịch, rất nhàn nhã đi vào.
Sau đó, rất nhàn nhã tới một bàn đổ xúc xắc ngồi xuống, hướng dẫn Hướng Dịch bắt đầu đổ xúc xắc, đặt đại tiểu.
Thua ít thắng nhiều, dần dần, casino chip nhiều đến bất khả tư nghị.
Lúc đánh đến lần thứ 55 thì Tiêu Quân Lâm kéo Hướng Dịch đi đánh bài cửu.
Lại qua nửa tiếng đồng hồ, mạt chược, Texas hold’em poker, russian roulette, toàn bộ chơi một lần.
Hướng Dịch vui vẻ mặt mày rạng rỡ, cậu đâu phải người khiêm tốn, trước đây thua rối tinh rối mù, lần đầu tiên ở trong sòng bạc hỗn đến phong sinh thủy khởi a ~~~ (phong sinh thủy khởi ý chỉ thành công nhanh chóng)
Chờ lúc tiền thắng được không sai biệt lắm, Tiểu Hướng đồng học bắt đầu nâng cằm ngẩn người.
Ân, bắt đầu từ lúc thấy trước mặt một đống casino chip, cậu bắt đầu bị vây ở trạng thái bay bổng.
Lúc Tiêu Quân Lâm chơi cũng không phải toàn bộ đều thắng, thế nhưng tổng số cộng lại, thắng so với thua nhiều hơn rất nhiều.
Sau của sau cùng, chờ lúc Hướng Dịch tỉnh hồn lại, cậu đã sớm cầm một đống casino chip một mình chậm rì rì đi loanh quanh. Trong sòng bạc quen rất nhiều người, không ít người thấy cậu sau mấy tháng đã trở về, đều chào hỏi.
Làm thường bại tướng quân nổi danh ở sòng bạc ngầm thành tây, không ít người đối với vị khốc khốc dễ nhìn này ấn tượng rất sâu.
Mỗi lần tiến vào đều vẻ ngoài ngăn nắp, lúc ra cửa… Khái.
Không làm người khác chú ý cũng không được.
Sòng bạc rất lớn, từ ngoài cùng đi đến trong cùng dạo một vòng, Hướng Dịch đang muốn quay lại, bỗng nhiên thấy được một thân ảnh hơi hơi quen thuộc ở góc trong cùng.
Ông ta tại sao lại ở chỗ này?!
Hướng Dịch trong lòng trở nên cả kinh, điều hòa trong phòng rất mát mẻ, nhưng mà trong chớp nhoáng này, trên trán của cậu lại phủ mồ hôi dầy đặc.
Người ngồi xổm dưới đất kia, quần áo lôi thôi, ánh mắt đục ngầu, hai tay khoanh ôm bụng, cổ tràn đầy vết thương bầm đen.
Gương mặt đó, lại quá quen thuộc.
Mấy năm nay cho dù cậu cái gì cũng không hiều, cái gì cũng quên, lại quên không được khuôn mặt người này.
Như là cảm ứng được cái gì, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, thấy Hướng Dịch trong nháy mắt, trong cặp mắt vẩn đục kia đột nhiên phủ lên một tầng sương.
“A Dịch…" Nam tử giãy giụa, tiếng nói khàn khàn.
Hướng Dịch mím môi, trong sòng bạc phồn hoa huyên náo, ánh mắt cậu mờ mịt, đứng ngẩn ngơ thật lâu.
Thẳng đến khi một người phía sau nhích lại gần, bàn tay dày rộng đem tay cậu nắm trong lòng bàn tay. Tiêu Quân Lâm xoa xoa tóc Hướng Dịch, lại đem mồ hôi trên trán cậu lau đi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nhận thức ông ta à? Người này, là ai?"
…………………………………
Hắc diệu thạch – 黑曜石 -Obsidian
Casino chip
Bài cửu – 牌九
Texas hold’em poker:
Russian roulette: trò chơi roulette của Nga, 2 ng` chơi sử dụng một khẩu súng lục ổ đạn quay, trong súng thường là nhét 1 viên đạn, rồi lần lượt mà nhắm bắn, ai ăn đạn nằm trước thì thua ~.~ nhưng trong truyện nhắc đến ko phải cái này mà là hình dưới:))
Sáng sớm, lại một ngày nắng đẹp, Hướng Dịch dựa vào cạnh ban công, nâng cằm quay mặt về phía ngoài.
Bất tri bất giác đã tới biệt thự của Tiêu Quân Lâm năm ngày, những năm trước sau khi trở về từ trại huấn luyện nước ngoài, ngoại trừ ở nhờ trong nhà Lăng Ti Hữu và Tử Hiên, cậu chỉ thường xuyên bám lấy sòng bạc ngầm thành tây B thị, đợi đến khi quần áo trắng mặc trên người biến thành màu xám đen, trên người thua một phân tiền cũng không còn, đương nhiên có thể còn mắc nợ không ít. Sau đó Hướng Dịch sẽ bắt đầu nghĩ cách khác.
Không thể không nói, lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác về bề ngoài và khí chất Hướng Dịch để lại cho người khác là phi thường có tính lừa dối = =
Tỷ như, lúc đánh bạc ở sòng bạc thì vung tiền như rác, đối với tiền tài, quyền thế càng biểu hiện nhàn nhạt, cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm.
Còn có, đối với người xa lạ nhãn thần rất lạnh, rất lạnh. Hướng Dịch tuy rằng không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng lại có một ưu điểm rất khốc: Không nói lời nào.
Không mở miệng, hơn nữa thân thủ của cậu tốt đến mức không có người nào dám tới trêu chọc, vì vậy bình thường không ai phát hiện được cá tính thật sự của cậu chẳng hề giống biểu hiện lãnh khốc của cậu, ngược lại … lại đơn thuần khả ái không nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẫu thân đã qua đời, Lăng Ti Hữu, Giang Tử Hiên, cùng với lúc ở nước ngoài huấn luyện thì có giáo luyện Raymond, Hướng Dịch cũng không có quá nhiều bằng hữu thật lòng.
Đoạn thời gian ở biệt thự của Tiêu Quân Lâm này, đối với cậu mà nói, là một trải nghiệm khó có được.
Đang suy nghĩ xuất thần, một hồi chuông di động phá vỡ sự yên lặng ở ban công.
Hướng Dịch lấy điện thoại, thấy trên điện thoại hiện lên dãy số: Lăng Ti Hữu.
Cậu ấn nút trả lời tiếp nhận cuộc gọi.
“Này, Hướng Dịch a." Đầu kia điện thoại di động truyền đến giọng nói khoái trá của Lăng Ti Hữu, “Mấy ngày nay thế nào? Đúng rồi, lúc ta không có mặt có ai tìm ngươi gây rối không hả?"
Rất nhiều ngày không có nghe thấy giọng nói của Lăng Ti Hữu, tay phải của Hướng Dịch cầm điện thoại di động căng thẳng, rồi trầm tĩnh lại, hơi lắc đầu, hoàn toàn quên mất đối phương cách đường dây điện thoại chẳng thấy được động tác của mình >_<
Lăng Ti Hữu âm thầm thở dài một hơi, nếu điện thoại được nghe, đối diện lại không có thanh âm truyền đến, tám chín phần mười Hướng Dịch bây giờ là an toàn. Nhận điện thoại lại thói quen không nói một lời, trong số người hắn quen cũng chỉ có mỗi mình Hướng Dịch ~~
Ở chung lâu, Lăng Ti Hữu đã quen với cá tính của cậu, lập tức tiếp tục nói: “Ta bên này còn một số việc chưa xử lý xong, chờ ngày kia ta từ Đông Nam Á về, đến lúc đó tới đón ngươi về, thế nào?"
Trở về? Hướng Dịch ngẩn ngơ, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng trong.
Xuyên qua cửa sổ ban công sát đất nhìn về phía bên trong phòng, một thân ảnh lẳng lặng dựa ở đó.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người hắn, áo ngủ mềm mại nổi lên một tầng kim sắc rực rỡ. Khuôn mặt người kia vừa vặn ẩn trong bóng tối.
Thân thể thon dài, gò má thanh tú… Hắn hình như trời sinh có một loại khí chất đặc biệt, rõ ràng là một động tác rất đơn giản tùy ý, ở trong không gian biệt thự, đạo thân ảnh kia, lại phảng phất như đang tỏa sáng khắp không gian.
—— Làm người khác không thể không chú ý.
Tiêu Quân Lâm lười biếng dựa ở trước cửa sổ sát đất, con ngươi sâu đen nhìn Hướng Dịch trên ban công đang nghe điện thoại. Đêm qua, hắn nhận được điện thoại của Lăng Ti Hữu. Không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa Hướng Dịch sẽ được đón về.
Nghĩ tới đây, Tiêu Quân Lâm tâm tư biến hóa, trên mặt lại nhàn nhạt bất động thanh sắc.
Lúc thấy Hướng Dịch quay đầu, Tiêu Quân Lâm môi cong cong lên, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.
Nụ cười ấm áp dương quang, như mộc xuân phong.
Bên tai nghe lời Lăng Ti Hữu giao phó, thấy người kia ở trước cửa sổ sát đất nụ cười trong trẻo lại không mất đi cô đơn, đột nhiên, trong lòng Hướng Dịch hiện lên một loại xúc động không rõ.
Mấy ngày nữa, có đúng hay không sẽ phải rời khỏi người này?
“Này, Hướng Dịch, tiểu tử thối, ngươi còn ở đó sao?" Lăng Ti Hữu cách điện thoại, tiếp tục nói, “Thế nào nửa ngày không nói lời nào, ai, có đúng hay không Tiêu gia tiểu tử kia khi dễ ngươi?!" Nói xong câu cuối cùng, Lăng Ti Hữu thanh âm lạnh lùng, vui cười vốn ở trên mặt lúc này cũng biến sắc.
Nếu không phải hắn và Tử Hiên đi công tác ở ngoài, hơn nữa lo lắng ở B thị tên Vệ Danh Viễn có tiếng dây dưa kia hãm hại Hướng Dịch, Lăng Ti Hữu sẽ không cho phép Hướng Dịch chuyển đến nhà Tiêu Quân Lâm.
Hướng Dịch hiểu rõ cá tính của hắn, nghe giọng nói Lăng Ti Hữu vừa chuyển, trầm mặc một chút, mới nhẹ giọng mở miệng, rất bất đắc dĩ nói một chữ: “Không."
Hắn không có khi dễ ta.
Trong những người quen biết, Tiêu Quân Lâm đối với cậu rất tốt, hầu như không mấy ai có thể so sánh được với hắn.
Như là trân bảo phủng trong lòng bàn tay, mỗi một bữa cơm, mỗi một bộ gia cụ, mỗi một bộ y phục, đều tự tay làm, dụng hết tâm tư. Dù cho Hướng Dịch có không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng rất khó mà hiểu được nếu chỉ là bằng hữu tình cờ gặp gỡ, làm sao có thể cam nguyện toàn tâm toàn ý đối đãi như vậy?
Có một lần nửa đêm tỉnh lại, Hướng Dịch thấy Tiêu Quân Lâm từ trong tủ quần áo cầm một cái chăn dày, nhẹ nhàng đắp lên trên người cậu.
Điều hòa chạy đến nửa đêm, độ ấm có chút thấp. Người kia… là sợ mình bị lạnh đi.
Hướng Dịch lăng lăng xuất thần, Lăng Ti Hữu nói gì trong điện thoại cũng không nghe rõ. Thẳng đến khi trong ban công thêm một người, mà tay cậu cũng bị bàn tay khác nắm lấy, bên tai lướt qua khí tức nóng rực.
“Để ta tới nói chuyện với hắn." Tiêu Quân Lâm tách ngón tay Hướng Dịch ra, tiếng nói từ tính ôn hòa từ một khắc trả lời điện thoại, lại biến thành một loại làn điệu khác.
“Lăng Ti Hữu?" nụ cười trên mặt Tiêu Quân Lâm thay đổi, lúc này nhìn thế nào cũng giống một con hồ ly đa mưu túc trí.
Di động bên kia thay đổi người khác, Lăng Ti Hữu kinh ngạc một chút, chọn chọn mi: “Di động của Hướng Dịch thế nào lại sang tay ngươi?"
“Tiểu Hướng không thích nói, thế nên… ta thay cậu ấy nói." Tiêu Quân Lâm tựa trên lan can không chút hoang mang trả lời, “Được rồi, nghe nói ngươi ngày kia trở về, đến lúc đó có cần chúng ta ra sân bay đón không?"
Cái từ “chúng ta" nói ra không gì tự nhiên bằng, Lăng Ti Hữu nghe xong hừ nhẹ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao có thể làm phiền Tiêu đại thiếu gia ngươi ra sân bay đón a, chờ ta quay về B thị, sẽ tự mình đi đón Hướng Dịch về nhà."
Lần này đến phiên Tiêu Quân Lâm sắc mặt cứng cứng đờ, lập tức lại khôi phục thái độ bình thường. Kỳ thực nếu Lăng Ti Hữu thật sự tới đón Hướng Dịch về nhà, hắn cho dù mạnh mẽ lưu người lại, vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận.
Hai người lời nói sắc bén đối chọi, Hướng Dịch ở một bên nâng cằm lẳng lặng xem, nghe lâu bỗng nhiên đứng lên, chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy kem ốc quế. Sau đó dưới ánh mắt như này 囧 của Tiêu đại thiếu gia, lại lần nữa chạy về ban công, vừa nghe Tiêu Quân Lâm và Lăng Ti Hữu nói chuyện điện thoại, vừa sung sướng ăn kem ~~
???????????????????????????????????????????????????????
Đối với Tiêu đại thiếu gia mà nói, thời gian tiếp theo trở nên vô cùng trân quý. Nếu như không áp dụng hành động, thời gian hắn và Hướng Dịch ở chung, chỉ còn lại có hai ngày.
“Vừa nãy ta và Lăng Ti Hữu trò chuyện rất vui vẻ." Gác điện thoại xong đưa điện thoại di động trả lại cho Hướng Dịch, Tiêu Quân Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu, cười xoa xoa đầu cậu nói.
Hướng Dịch trong lòng nghĩ nghĩ, không có hoài nghi gật đầu. Cậu vẫn cảm thấy Tiêu Quân Lâm và Lăng Ti Hữu thường thường cãi nhau thế nhưng có vẻ cũng là hảo bằng hữu cảm tình không tệ nhỉ.
Đương nhiên, sự thực có thể đúng là hoàn toàn tương phản = =
“Chúng ta bây giờ đi ăn sáng." Tiêu Quân Lâm xích lại gần, đôi môi ấm áp vô tình hay cố ý cọ vào trên mặt Hướng Dịch, nhìn lổ tai của cậu từng chút từng chút đỏ lên, Tiêu đại thiếu gia hài lòng, cười híp mắt bổ sung một câu, “Ăn sáng xong, ta dẫn ngươi đi sòng bạc ngầm thành tây chơi."
Mắt Hướng Dịch nháy mắt sáng lên, con ngươi trong suốt như hắc diệu thạch chớp a chớp a, trong mắt Tiêu Quân Lâm xem ra, quả là muốn hung hăng khi dễ ~~
Tiêu đại thiếu gia ngực thoáng cái liền nóng lên, bị cặp mắt kia cong a cong a, khiến trong đầu rất khó chịu, rất khó chịu…
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn a ~~
Tiêu Quân Lâm thở dài một hơi, đem hai tay thật sâu đút vào trong túi. Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng tắm giội nước cho thanh tỉnh lại.
Lửa nóng buổi sáng a, đều là Lăng Ti Hữu kích thích gây họa.
Tiêu đại thiếu gia vừa đi vừa hừ nhẹ, trong lòng suy nghĩ một vấn đề mang tính lịch sử: Thế nào Tiểu Hướng nhà hắn đột nhiên, trở nên đẹp mắt như vậy.
Nhất là lúc đơn thuần vô tội chớp mắt ~~
Hài lòng ở cửa hàng đậu nành Lý Ký ăn sáng xong, Tiêu Quân Lâm lái xe cùng Hướng Dịch đi thành tây. Tuy rằng hôm nay không phải ngày nghỉ cuối tuần, bất quá bản thân làm lão bản có một chỗ lợi vô cùng, chỉ cần phải an bài công việc tốt, chọn lựa người, là bản thân hoàn toàn có thể làm ông chủ thảnh thơi.
Vì vậy, Mộc Bạch đồng học thật bất hạnh thành toàn cho Tiêu đại thiếu gia chơi bời lêu lổng nhà hắn cái việc sai trái này.
Hướng Dịch đối với sòng bạc thành tây rất quen thuộc, xét theo góc độ nào đó, mấy năm nay thời gian ở trong sòng bạc thành tây cộng lại còn dài hơn thời gian ngụ ở A đại cùng Lăng Ti Hữu và Tử Hiên.
Tỷ như một lần dài nhất ở chỗ này đến nửa năm, lần đó lúc đi vào trên người Hướng Dịch có mấy nghìn vạn tài sản, đều là những năm trước đây ở nước ngoài cùng Lăng Ti Hữu vào sinh ra tử kiếm được.
Sòng bạc thành tây là một chỗ bí mật của B thị “Tiêu kim quật", tuy rằng lần đó mang theo một khoản tiền rất lớn, bất quá “Thua tiền dễ thắng tiền khó", qua một thời gian dài, Hướng Dịch không chỉ có thua sạch, còn tiện thể thiếu luôn một khoản lớn.
Vì vậy không có tiền mua quần áo, nguyên bản áo sơ mi trắng ưu nhã hàng hiệu bẩn thành màu đen, tóc bởi vì lâu không cắt cũng loạn cào cào, hơn nữa đói bụng đến hoa cả mắt, Hướng Dịch đồng học đáng thương phải đi nương tựa Lăng Ti Hữu.
Lại một lần nữa đi tới chỗ quen thuộc, lần này là Tiêu đại thiếu gia kéo Hướng Dịch tới. Tiêu Quân Lâm mấy năm nay tuy rằng ít tới, bất quá hiển nhiên trong sòng bạc rất nhiều người nhận ra hắn, đều cung kính gọi một tiếng: “Tiêu đại thiếu gia."
Ở đây tuy rằng không phải sản nghiệp của Tiêu gia, bất quá lấy Tiêu gia bối cảnh hắc đạo, sòng bạc thành tây cũng do Tiêu lão thái gia bảo bọc.
Nhi tử Tiêu lão thái gia, ai dám bất kính?
Huống hồ, vị Tiêu thiếu gia trong truyền thuyết này rất có cá tính tự lập môn hộ, làm việc xấu mà mặt không đổi sắc, đến cả mắt cũng không chớp một cái.
Vì vậy, Tiêu Quân Lâm kéo Hướng Dịch, rất nhàn nhã đi vào.
Sau đó, rất nhàn nhã tới một bàn đổ xúc xắc ngồi xuống, hướng dẫn Hướng Dịch bắt đầu đổ xúc xắc, đặt đại tiểu.
Thua ít thắng nhiều, dần dần, casino chip nhiều đến bất khả tư nghị.
Lúc đánh đến lần thứ 55 thì Tiêu Quân Lâm kéo Hướng Dịch đi đánh bài cửu.
Lại qua nửa tiếng đồng hồ, mạt chược, Texas hold’em poker, russian roulette, toàn bộ chơi một lần.
Hướng Dịch vui vẻ mặt mày rạng rỡ, cậu đâu phải người khiêm tốn, trước đây thua rối tinh rối mù, lần đầu tiên ở trong sòng bạc hỗn đến phong sinh thủy khởi a ~~~ (phong sinh thủy khởi ý chỉ thành công nhanh chóng)
Chờ lúc tiền thắng được không sai biệt lắm, Tiểu Hướng đồng học bắt đầu nâng cằm ngẩn người.
Ân, bắt đầu từ lúc thấy trước mặt một đống casino chip, cậu bắt đầu bị vây ở trạng thái bay bổng.
Lúc Tiêu Quân Lâm chơi cũng không phải toàn bộ đều thắng, thế nhưng tổng số cộng lại, thắng so với thua nhiều hơn rất nhiều.
Sau của sau cùng, chờ lúc Hướng Dịch tỉnh hồn lại, cậu đã sớm cầm một đống casino chip một mình chậm rì rì đi loanh quanh. Trong sòng bạc quen rất nhiều người, không ít người thấy cậu sau mấy tháng đã trở về, đều chào hỏi.
Làm thường bại tướng quân nổi danh ở sòng bạc ngầm thành tây, không ít người đối với vị khốc khốc dễ nhìn này ấn tượng rất sâu.
Mỗi lần tiến vào đều vẻ ngoài ngăn nắp, lúc ra cửa… Khái.
Không làm người khác chú ý cũng không được.
Sòng bạc rất lớn, từ ngoài cùng đi đến trong cùng dạo một vòng, Hướng Dịch đang muốn quay lại, bỗng nhiên thấy được một thân ảnh hơi hơi quen thuộc ở góc trong cùng.
Ông ta tại sao lại ở chỗ này?!
Hướng Dịch trong lòng trở nên cả kinh, điều hòa trong phòng rất mát mẻ, nhưng mà trong chớp nhoáng này, trên trán của cậu lại phủ mồ hôi dầy đặc.
Người ngồi xổm dưới đất kia, quần áo lôi thôi, ánh mắt đục ngầu, hai tay khoanh ôm bụng, cổ tràn đầy vết thương bầm đen.
Gương mặt đó, lại quá quen thuộc.
Mấy năm nay cho dù cậu cái gì cũng không hiều, cái gì cũng quên, lại quên không được khuôn mặt người này.
Như là cảm ứng được cái gì, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, thấy Hướng Dịch trong nháy mắt, trong cặp mắt vẩn đục kia đột nhiên phủ lên một tầng sương.
“A Dịch…" Nam tử giãy giụa, tiếng nói khàn khàn.
Hướng Dịch mím môi, trong sòng bạc phồn hoa huyên náo, ánh mắt cậu mờ mịt, đứng ngẩn ngơ thật lâu.
Thẳng đến khi một người phía sau nhích lại gần, bàn tay dày rộng đem tay cậu nắm trong lòng bàn tay. Tiêu Quân Lâm xoa xoa tóc Hướng Dịch, lại đem mồ hôi trên trán cậu lau đi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nhận thức ông ta à? Người này, là ai?"
…………………………………
Hắc diệu thạch – 黑曜石 -Obsidian
Casino chip
Bài cửu – 牌九
Texas hold’em poker:
Russian roulette: trò chơi roulette của Nga, 2 ng` chơi sử dụng một khẩu súng lục ổ đạn quay, trong súng thường là nhét 1 viên đạn, rồi lần lượt mà nhắm bắn, ai ăn đạn nằm trước thì thua ~.~ nhưng trong truyện nhắc đến ko phải cái này mà là hình dưới:))
Tác giả :
Tùy Hoan