Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 69
Edit: Thanh Hưng
"Con không thể cùng ngồi máy bay với chúng ta được." Dung Giản sải chân dài đi tới, nắm gương mặt của Bịch đường dùng sức lau nước mắt.
"Ưmh." Bịch đường nhíu mày, nằm ở trên bả vai Đường Viên thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Dung Giản cúi đầu nhìn đồng hồ, còn nửa giờ.
Mười phút sau, Bịch đường nằm trên bả vai Đường Viên giống như là khóc mệt, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay bé vẫn siết thật chặt ngón tay của cô không chịu buông ra.
Đường Viên hơi động ngón tay một cái, Bịch đường giống như lâm đại địch ngẩng đầu, đôi mắt đen bị nước mắt thấm ướt không nháy mắt nhìn cô, rất nhanh đã lại bị nước mắt lấp đầy, "Xoạch" một giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt mập mạp của bé, nhỏ lên mu bàn tay Đường Viên.
Đường Viên hạ thấp giọng trêu chọc (di.da.l.qy.do) Bịch đường: "Nếu không con kêu một tiếng pa-pa nữa xem?"
"Con không biết đâu." Dung Giản quả quyết nói.
Quả nhiên, Bịch đường hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ kêu hai tiếng "A a".
"Dung Giản, con sắp khóc rồi." Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản không nói một lời, Bịch đường cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía ba bé.
Bị hai đôi mắt đen vừa lớn vừa tròn nhìn, nhưng Dung Giản vẫn không chút lay động, lý trí nói: "Không được, lên máy bay con sẽ còn khóc lợi hại hơn."
Còn mười lăm phút, Dung Giản thật sự gỡ Bịch đường đã khóc đến hết hơi từ trên người Đường Viên xuống, trả lại cho Lê Họa.
"Bàn Bàn, mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho Bịch đường." Lê Họa dịu dàng mở miệng: "Con mau đi đi, dù sao cũng sẽ quay lại rất nhanh thôi."
Đường Viên cúi đầu nhìn mũi chân, mắt có chút chua, cô gọi một tiếng "Mẹ" rồi nói không ra lời nữa, cô hít hít mũi, dang rộng cánh tay, dùng sức ôm Lê Họa và Bịch đường một cái.
"Đi thôi, Đường Viên."
Dung Giản một tay lôi kéo va ly hành lý lớn, một tay bắt lấy cổ tay Đường Viên, dẫn theo cô đi vào bên trong.
Đường Viên đi vào cửa an ninh trong tiếng khóc của Bịch đường, cô vội vã chạy trốn, cũng không dám quay đầu lại.
. . . . . .
Nghĩ đến bộ dạng Bịch đường khóc gọi cô ma¬ma, Đường Viên dùng sức mở lớn hai mắt. Cô đeo bịt mắt lên, chuẩn bị tựa trở về chỗ ngồi, đột nhiên lại có một cánh tay đưa tới, vòng qua gáy cô, ngón tay còn xoa xoa mặt của cô.
Đường Viên kéo bịt mắt xuống, nắm ngón tay thon dài của Dung Giản lên lau nước mắt cho mình.
Dung Giản vuốt vuốt đầu của cô: "Ngủ một giấc là đến thôi."
"Dạ." Đường Viên gật đầu, vậy mà cô cũng không thể ngủ, máy bay vừa mới cất cánh, một đứa trẻ không lớn hơn Bịch đường bao nhiêu ngồi cạnh cô đã bị nôn, lớn tiếng khóc, cô bé con khóc đến gần như là khàn cả giọng, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, mẹ cô bé gấp đến độ ôm cô bé liên tục dụ dỗ nhưng không thấy hiệu quả, tiểu bảo bảo gần như là khóc rống một đường.
Gương mặt Đường Viên trắng bệch, cô cảm thấy may mắn vì cô không dẫn Bịch đường đi cùng.
Máy bay hạ cánh, Đường Viên còn cảm thấy cô có chút ù tai, bên tai tất cả đều là tiếng khóc.
Cô vốn định vừa xuống máy bay là chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng lại bị Dung Giản cứng rắn mang về nhà ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau mới tới bệnh viện thăm giáo sư Đường.
. . . . . .
Tới bệnh viện Đường Viên mới biết, cuộc phẫu thuật lúc trước của giáo sư Đường hoàn toàn không phải tiểu phẫu, lúc kiểm tra sức khỏe ở Tây đại thì ông bị kiểm tra ra một khối u ở phổi, cũng may là lành tính, bây giờ đã cắt bỏ rồi.
Giáo sư Đường mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, xem ra gầy đi rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được mà ho khan hai tiếng.
Đường Viên chưa bao giờ thấy bộ dáng ông yếu ớt như vậy.
Đêm đó cô ở lại chăm sóc giáo sư Đường.
Buổi tối Đường Viên ôm laptop gọi video với Lê Họa, cô muốn cho giáo sư Đường nhìn Bịch đường một chút, nhưng gương mặt mập mạp của Bịch (lqd) đường lại hoàn toàn dính vào camera, Đường Viên cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen thùi lùi.
"Bịch đường!" Đường Viên phất tay với bé một cái.
"Ma ma." Đôi mắt Bịch đường phát sáng, liều mạng muốn chui vào trong máy vi tính.
Ma ma! Lần này thật sự là Bịch đường đang gọi cô!
"Hai ngày này mẹ đang cho cháu xem Crayon Shinchan." Lê Họa cười cười, ôm Bịch đường nằm ở trên màn hình máy vi tính về.
Trong màn hình máy tính tối om rốt cuộc cũng xuất hiện Lê Họa và Bịch đường, sau khi Lê Họa thấy Đường Viên ngồi bên cạnh giáo sư Đường thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt lên tiếng chào ông, ngược lại Giáo sư Đường lại kích động đến không biết nói gì, nửa ngày ông mới gọi được tên Lê Họa, vậy mà lực chú ý của Lê Họa đã không ở chỗ của ông nữa rồi.
"Bảo bảo, nơi này con không vào được, ngồi im cho ma ma nhìn con nào." Lê Họa giữ cánh tay Bịch đường không để cho bé bò loạn.
Bịch đường ngoan ngoãn ngồi im, nhưng thỉnh thoảng cũng dịch người, đưa tay nhỏ bé đi sờ màn hình.
"Bàn Bàn, con đang ở bệnh viện đúng không? Con ngã bệnh à?" Bây giờ Lê Họa mới chú ý tới khung cảnh bên phía cô.
"Không phải là con, là ba, ba bị u phổi. . . . . ." Đường Viên nói được một nửa lập tức bị giáo sư Đường vỗ đầu, giáo sư Đường đứng ở vị trí camera không quay tới liều mạng lắc đầu với cô.
"À." Lê Họa hời hợt nói: "Vậy thì tốt."
Giáo sư Đường tự mình đa tình: ". . . . . ." Cái gì mà vậy thì tốt, u đấy, bác sĩ còn nói rất lớn đấy!
"Là lành tính, đã cắt bỏ rồi ạ." Đường Viên tiếp tục giao phó.
Giáo sư Đường: ". . . . . ."
Khuê nữ nhà ông thật khéo hiểu lòng người!
Đường Viên và Dung Giản cùng nhau chăm sóc giáo sư Đường nửa tháng, sau khi giáo sư Đường xuất viện Đường Viên lại muốn tiếp tục cùng giáo sư Đường về nhà chăm sóc cho ông, nhưng lại bị giáo sư Đường cự tuyệt: "Bàn Bàn, ba cũng không phải sắp chết, con đừng như vậy sẽ làm ba sợ đấy."
Thấy thân thể giáo sư Đường khôi phục lại, Đường Viên mới buông lỏng một chút.
. . . . . .
Gần đây phải triển khai hạng mục mới cộng thêm muốn đưa Tống thị qua tay, Dung Giản lại bận rộn.
Chiều chủ nhật đến, Đường Viên ở trong thư phòng sửa sang lại tài liệu ngày hôm sau mang tới Tây đại thuyết trình, chỉ chốc lát sau Dung Giản cũng tiến vào thư phòng tìm cái gì đó, nhưng hình như anh tìm khắp mấy giá sách lớn cũng không tìm được.
"Có muốn em tìm giúp anh không?" Đường Viên chạy tới nhiệt tình nói.
"Em không tìm được." Dung Giản cự tuyệt cô, anh tìm được sơ đồ lúc trước trong giá sách, rất nhanh lại dựa theo đó mà tìm được tủ sách tương ứng, trong đó là laptop lúc anh còn học ở trường cấp 3. Dung Giản búng tay phát ra tiếng.
Laptop! Nhật ký sao?
Đường viên nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, cô muốn xem, nhưng Dung Giản giơ cao laptop, cô nhảy dựng lên cũng với không tới. . . . . .
Xem ra là nhật ký.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Viên bóp tim gãi phổi mà nghĩ cách xuống tay với laptop của Dung Giản, nhưng đều không được như ý, cô hoài nghi Dung Giản mang cả laptop đi làm.
Mấy ngày gần đây, rõ ràng là Dung Giản về nhà trễ hơn. Sau khi trở lại, còn phải tiếp tục công việc trong thư phòng đến rất khuya.
"Dung Giản."
Buổi tối Đường Viên đi ép hai cốc nước dưa hấu, chạy lên đưa cho Dung Giản một ly.
Dung Giản đang đeo tai nghe gõ bàn phím, thấy cô đi vào, Dung Giản lấy tai nghe xuống, ngoắc ngoắc tay với cô.
"Anh ở đây làm cái gì thế?" Đường Viên có chút ngạc nhiên, sau khi để nước dưa hấu xuống, cô chạy tới ngồi vào trên đùi Dung Giản, tiến tới nhìn màn hình máy tính của anh, cô hoàn toàn xem không hiểu.
"Hậu kỳ." Dung Giản một tay ôm hông của cô, một tay cầm cái ly nhấp một hớp nước dưa hấu nhuận giọng.
"Ah, anh còn có thể làm hậu kỳ á, hậu kỳ gì, kịch truyền thanh sao?" Đường Viên hăng hái: "Lại nói em rất thích nghe anh hòa âm, sau 《 dựa vào lan can 》anh cũng không có ra thêm tác phẩm mới. . . . . ."
"Mới vừa rồi anh đeo tai nghe nhé!" Đường Viên hưng phấn: "Nam thần, anh nhận tác phẩm mới sao?"
"Ừ." Dung Giản gật đầu một cái.
"A, tiểu thuyết soạn lại ư, nguyên tác là truyện gì!" Đường Viên cực kỳ kích động: "Em muốn đi xem trước một chút, làm quen với tình tiết."
"Không cần." Giọng nói của Dung Giản trầm thấp, siết chặt tay ôm eo cô.
"Anh bị cảm sao?" Đường Viên nhạy cảm nghe ra giọng nói của anh có chút khàn khàn.
"Ừ."
Sau khi giúp Dung Giản tìm thuốc cảm, Đường Viên trở lại phòng ngủ, cô nằm lỳ ở trên giường chơi trò chơi một lát đã cảm thấy có chút nhàm chán. Cô nhớ Bịch đường, nhớ Lê Họa, cô muốn ra nước ngoài tìm bọn họ rồi, nhưng hình như Dung Giản còn có chuyện rất quan trọng, tạm thời còn không có dự định dời đi.
Trước khi ngủ Đường Viên nhận được điện thoại của Nam An An ——
"A Bàn, A Bàn!" Giọng nói của An An cực kỳ vui sướng: "Hai lớp học viện thương mại của chúng tớ muốn cùng nhau tổ chức lễ hội hóa trang vào Nguyên Đán này, cậu có muốn đến chơi không?"
"Tốt tốt!" Đường Viên một lời đồng ý.
"Được, vậy cậu định hóa trang thành hình dáng gì?" Nam An An tràn ngập tò mò với tạo hình của cô: "Tớ muốn mặc đồng phục học sinh cấp ba của chúng tớ để hoài niệm thanh xuân, hay cậu cũng mặc đồng phục của trường trung học phụ thuộc Tây đại của các cậu theo tớ đi!"
Đồng phục học sinh của trường trung học phụ thuộc Tây đại. . . . . .
"Tớ đã ném đi lâu rồi." Đường Viên suy nghĩ lại một chút, hình như vào mùa hè năm lớp mười hai khi cô mặc bộ đồng phục học sinh màu lam vừa mập vừa xấu kia thì cô đã vứt nó đi.
"Không sao, tớ giúp cậu mượn một bộ." Nam An An một bộ cứ để tớ lo: "Có được không?"
"Được!" Đường Viên cứ như vậy đồng ý, mặc dù cô thật sự chưa từng thấy lễ hội hóa trang nào lại mặc đồng phục, nhất là đồng phục học sinh màu trắng xanh rộng thùng thình của trường trung học phụ thuộc Tây đại bọn họ, nhưng vui vẻ là được rồi á!
Sinh nhật của Đường Viên là ngày sinh âm lịch, năm nay sinh nhật cô cũng vừa hay là Nguyên Đán.
Ngày đó Dung Giản lại đi làm rất sớm, Đường Viên có một chút mất mác.
Hơn mười hai giờ, cô lại nhận được điện thoại của Nam An An.
"A Bàn, cậu mau tới đây đi, tớ đã mượn xong quần áo giúp cậu rồi! Giờ tớ đang ở cửa trường trung học phụ thuộc Tây đại, mau tới đi!"
Cúp điện thoại, Đường Viên lập tức lái xe đi tìm Nam An An, quả nhiên Nam An An đang đứng ở cửa trường trung học phụ thuộc Tây đại, thấy cô xuống xe Nam An An dùng lực ngoắc ngoắc tay với cô: "Nơi này nơi này!"
"Tớ hẹn đàn em ở cửa ra vào, em ấy vừa đưa đồng phục học sinh tới." Nam An An có chút khẩn trương.
"Ah, năm nay trường trung học phụ thuộc Tây đại biến thái đến mức Nguyên Đán (lqd) cũng không nghỉ sao?" Đường Viên nhận lấy đồng phục học sinh, vẫn còn mới tinh.
"Có, nghỉ chứ!" Nam An An đỏ mặt, lời nói cũng lắp ba lắp bắp: "Nhà đàn em. . . . . . Ở gần trường trung học phụ thuộc Tây đại chứ sao."
"Con không thể cùng ngồi máy bay với chúng ta được." Dung Giản sải chân dài đi tới, nắm gương mặt của Bịch đường dùng sức lau nước mắt.
"Ưmh." Bịch đường nhíu mày, nằm ở trên bả vai Đường Viên thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Dung Giản cúi đầu nhìn đồng hồ, còn nửa giờ.
Mười phút sau, Bịch đường nằm trên bả vai Đường Viên giống như là khóc mệt, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay bé vẫn siết thật chặt ngón tay của cô không chịu buông ra.
Đường Viên hơi động ngón tay một cái, Bịch đường giống như lâm đại địch ngẩng đầu, đôi mắt đen bị nước mắt thấm ướt không nháy mắt nhìn cô, rất nhanh đã lại bị nước mắt lấp đầy, "Xoạch" một giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt mập mạp của bé, nhỏ lên mu bàn tay Đường Viên.
Đường Viên hạ thấp giọng trêu chọc (di.da.l.qy.do) Bịch đường: "Nếu không con kêu một tiếng pa-pa nữa xem?"
"Con không biết đâu." Dung Giản quả quyết nói.
Quả nhiên, Bịch đường hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ kêu hai tiếng "A a".
"Dung Giản, con sắp khóc rồi." Đường Viên ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản không nói một lời, Bịch đường cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía ba bé.
Bị hai đôi mắt đen vừa lớn vừa tròn nhìn, nhưng Dung Giản vẫn không chút lay động, lý trí nói: "Không được, lên máy bay con sẽ còn khóc lợi hại hơn."
Còn mười lăm phút, Dung Giản thật sự gỡ Bịch đường đã khóc đến hết hơi từ trên người Đường Viên xuống, trả lại cho Lê Họa.
"Bàn Bàn, mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho Bịch đường." Lê Họa dịu dàng mở miệng: "Con mau đi đi, dù sao cũng sẽ quay lại rất nhanh thôi."
Đường Viên cúi đầu nhìn mũi chân, mắt có chút chua, cô gọi một tiếng "Mẹ" rồi nói không ra lời nữa, cô hít hít mũi, dang rộng cánh tay, dùng sức ôm Lê Họa và Bịch đường một cái.
"Đi thôi, Đường Viên."
Dung Giản một tay lôi kéo va ly hành lý lớn, một tay bắt lấy cổ tay Đường Viên, dẫn theo cô đi vào bên trong.
Đường Viên đi vào cửa an ninh trong tiếng khóc của Bịch đường, cô vội vã chạy trốn, cũng không dám quay đầu lại.
. . . . . .
Nghĩ đến bộ dạng Bịch đường khóc gọi cô ma¬ma, Đường Viên dùng sức mở lớn hai mắt. Cô đeo bịt mắt lên, chuẩn bị tựa trở về chỗ ngồi, đột nhiên lại có một cánh tay đưa tới, vòng qua gáy cô, ngón tay còn xoa xoa mặt của cô.
Đường Viên kéo bịt mắt xuống, nắm ngón tay thon dài của Dung Giản lên lau nước mắt cho mình.
Dung Giản vuốt vuốt đầu của cô: "Ngủ một giấc là đến thôi."
"Dạ." Đường Viên gật đầu, vậy mà cô cũng không thể ngủ, máy bay vừa mới cất cánh, một đứa trẻ không lớn hơn Bịch đường bao nhiêu ngồi cạnh cô đã bị nôn, lớn tiếng khóc, cô bé con khóc đến gần như là khàn cả giọng, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, mẹ cô bé gấp đến độ ôm cô bé liên tục dụ dỗ nhưng không thấy hiệu quả, tiểu bảo bảo gần như là khóc rống một đường.
Gương mặt Đường Viên trắng bệch, cô cảm thấy may mắn vì cô không dẫn Bịch đường đi cùng.
Máy bay hạ cánh, Đường Viên còn cảm thấy cô có chút ù tai, bên tai tất cả đều là tiếng khóc.
Cô vốn định vừa xuống máy bay là chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng lại bị Dung Giản cứng rắn mang về nhà ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau mới tới bệnh viện thăm giáo sư Đường.
. . . . . .
Tới bệnh viện Đường Viên mới biết, cuộc phẫu thuật lúc trước của giáo sư Đường hoàn toàn không phải tiểu phẫu, lúc kiểm tra sức khỏe ở Tây đại thì ông bị kiểm tra ra một khối u ở phổi, cũng may là lành tính, bây giờ đã cắt bỏ rồi.
Giáo sư Đường mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, xem ra gầy đi rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được mà ho khan hai tiếng.
Đường Viên chưa bao giờ thấy bộ dáng ông yếu ớt như vậy.
Đêm đó cô ở lại chăm sóc giáo sư Đường.
Buổi tối Đường Viên ôm laptop gọi video với Lê Họa, cô muốn cho giáo sư Đường nhìn Bịch đường một chút, nhưng gương mặt mập mạp của Bịch (lqd) đường lại hoàn toàn dính vào camera, Đường Viên cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen thùi lùi.
"Bịch đường!" Đường Viên phất tay với bé một cái.
"Ma ma." Đôi mắt Bịch đường phát sáng, liều mạng muốn chui vào trong máy vi tính.
Ma ma! Lần này thật sự là Bịch đường đang gọi cô!
"Hai ngày này mẹ đang cho cháu xem Crayon Shinchan." Lê Họa cười cười, ôm Bịch đường nằm ở trên màn hình máy vi tính về.
Trong màn hình máy tính tối om rốt cuộc cũng xuất hiện Lê Họa và Bịch đường, sau khi Lê Họa thấy Đường Viên ngồi bên cạnh giáo sư Đường thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt lên tiếng chào ông, ngược lại Giáo sư Đường lại kích động đến không biết nói gì, nửa ngày ông mới gọi được tên Lê Họa, vậy mà lực chú ý của Lê Họa đã không ở chỗ của ông nữa rồi.
"Bảo bảo, nơi này con không vào được, ngồi im cho ma ma nhìn con nào." Lê Họa giữ cánh tay Bịch đường không để cho bé bò loạn.
Bịch đường ngoan ngoãn ngồi im, nhưng thỉnh thoảng cũng dịch người, đưa tay nhỏ bé đi sờ màn hình.
"Bàn Bàn, con đang ở bệnh viện đúng không? Con ngã bệnh à?" Bây giờ Lê Họa mới chú ý tới khung cảnh bên phía cô.
"Không phải là con, là ba, ba bị u phổi. . . . . ." Đường Viên nói được một nửa lập tức bị giáo sư Đường vỗ đầu, giáo sư Đường đứng ở vị trí camera không quay tới liều mạng lắc đầu với cô.
"À." Lê Họa hời hợt nói: "Vậy thì tốt."
Giáo sư Đường tự mình đa tình: ". . . . . ." Cái gì mà vậy thì tốt, u đấy, bác sĩ còn nói rất lớn đấy!
"Là lành tính, đã cắt bỏ rồi ạ." Đường Viên tiếp tục giao phó.
Giáo sư Đường: ". . . . . ."
Khuê nữ nhà ông thật khéo hiểu lòng người!
Đường Viên và Dung Giản cùng nhau chăm sóc giáo sư Đường nửa tháng, sau khi giáo sư Đường xuất viện Đường Viên lại muốn tiếp tục cùng giáo sư Đường về nhà chăm sóc cho ông, nhưng lại bị giáo sư Đường cự tuyệt: "Bàn Bàn, ba cũng không phải sắp chết, con đừng như vậy sẽ làm ba sợ đấy."
Thấy thân thể giáo sư Đường khôi phục lại, Đường Viên mới buông lỏng một chút.
. . . . . .
Gần đây phải triển khai hạng mục mới cộng thêm muốn đưa Tống thị qua tay, Dung Giản lại bận rộn.
Chiều chủ nhật đến, Đường Viên ở trong thư phòng sửa sang lại tài liệu ngày hôm sau mang tới Tây đại thuyết trình, chỉ chốc lát sau Dung Giản cũng tiến vào thư phòng tìm cái gì đó, nhưng hình như anh tìm khắp mấy giá sách lớn cũng không tìm được.
"Có muốn em tìm giúp anh không?" Đường Viên chạy tới nhiệt tình nói.
"Em không tìm được." Dung Giản cự tuyệt cô, anh tìm được sơ đồ lúc trước trong giá sách, rất nhanh lại dựa theo đó mà tìm được tủ sách tương ứng, trong đó là laptop lúc anh còn học ở trường cấp 3. Dung Giản búng tay phát ra tiếng.
Laptop! Nhật ký sao?
Đường viên nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, cô muốn xem, nhưng Dung Giản giơ cao laptop, cô nhảy dựng lên cũng với không tới. . . . . .
Xem ra là nhật ký.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Viên bóp tim gãi phổi mà nghĩ cách xuống tay với laptop của Dung Giản, nhưng đều không được như ý, cô hoài nghi Dung Giản mang cả laptop đi làm.
Mấy ngày gần đây, rõ ràng là Dung Giản về nhà trễ hơn. Sau khi trở lại, còn phải tiếp tục công việc trong thư phòng đến rất khuya.
"Dung Giản."
Buổi tối Đường Viên đi ép hai cốc nước dưa hấu, chạy lên đưa cho Dung Giản một ly.
Dung Giản đang đeo tai nghe gõ bàn phím, thấy cô đi vào, Dung Giản lấy tai nghe xuống, ngoắc ngoắc tay với cô.
"Anh ở đây làm cái gì thế?" Đường Viên có chút ngạc nhiên, sau khi để nước dưa hấu xuống, cô chạy tới ngồi vào trên đùi Dung Giản, tiến tới nhìn màn hình máy tính của anh, cô hoàn toàn xem không hiểu.
"Hậu kỳ." Dung Giản một tay ôm hông của cô, một tay cầm cái ly nhấp một hớp nước dưa hấu nhuận giọng.
"Ah, anh còn có thể làm hậu kỳ á, hậu kỳ gì, kịch truyền thanh sao?" Đường Viên hăng hái: "Lại nói em rất thích nghe anh hòa âm, sau 《 dựa vào lan can 》anh cũng không có ra thêm tác phẩm mới. . . . . ."
"Mới vừa rồi anh đeo tai nghe nhé!" Đường Viên hưng phấn: "Nam thần, anh nhận tác phẩm mới sao?"
"Ừ." Dung Giản gật đầu một cái.
"A, tiểu thuyết soạn lại ư, nguyên tác là truyện gì!" Đường Viên cực kỳ kích động: "Em muốn đi xem trước một chút, làm quen với tình tiết."
"Không cần." Giọng nói của Dung Giản trầm thấp, siết chặt tay ôm eo cô.
"Anh bị cảm sao?" Đường Viên nhạy cảm nghe ra giọng nói của anh có chút khàn khàn.
"Ừ."
Sau khi giúp Dung Giản tìm thuốc cảm, Đường Viên trở lại phòng ngủ, cô nằm lỳ ở trên giường chơi trò chơi một lát đã cảm thấy có chút nhàm chán. Cô nhớ Bịch đường, nhớ Lê Họa, cô muốn ra nước ngoài tìm bọn họ rồi, nhưng hình như Dung Giản còn có chuyện rất quan trọng, tạm thời còn không có dự định dời đi.
Trước khi ngủ Đường Viên nhận được điện thoại của Nam An An ——
"A Bàn, A Bàn!" Giọng nói của An An cực kỳ vui sướng: "Hai lớp học viện thương mại của chúng tớ muốn cùng nhau tổ chức lễ hội hóa trang vào Nguyên Đán này, cậu có muốn đến chơi không?"
"Tốt tốt!" Đường Viên một lời đồng ý.
"Được, vậy cậu định hóa trang thành hình dáng gì?" Nam An An tràn ngập tò mò với tạo hình của cô: "Tớ muốn mặc đồng phục học sinh cấp ba của chúng tớ để hoài niệm thanh xuân, hay cậu cũng mặc đồng phục của trường trung học phụ thuộc Tây đại của các cậu theo tớ đi!"
Đồng phục học sinh của trường trung học phụ thuộc Tây đại. . . . . .
"Tớ đã ném đi lâu rồi." Đường Viên suy nghĩ lại một chút, hình như vào mùa hè năm lớp mười hai khi cô mặc bộ đồng phục học sinh màu lam vừa mập vừa xấu kia thì cô đã vứt nó đi.
"Không sao, tớ giúp cậu mượn một bộ." Nam An An một bộ cứ để tớ lo: "Có được không?"
"Được!" Đường Viên cứ như vậy đồng ý, mặc dù cô thật sự chưa từng thấy lễ hội hóa trang nào lại mặc đồng phục, nhất là đồng phục học sinh màu trắng xanh rộng thùng thình của trường trung học phụ thuộc Tây đại bọn họ, nhưng vui vẻ là được rồi á!
Sinh nhật của Đường Viên là ngày sinh âm lịch, năm nay sinh nhật cô cũng vừa hay là Nguyên Đán.
Ngày đó Dung Giản lại đi làm rất sớm, Đường Viên có một chút mất mác.
Hơn mười hai giờ, cô lại nhận được điện thoại của Nam An An.
"A Bàn, cậu mau tới đây đi, tớ đã mượn xong quần áo giúp cậu rồi! Giờ tớ đang ở cửa trường trung học phụ thuộc Tây đại, mau tới đi!"
Cúp điện thoại, Đường Viên lập tức lái xe đi tìm Nam An An, quả nhiên Nam An An đang đứng ở cửa trường trung học phụ thuộc Tây đại, thấy cô xuống xe Nam An An dùng lực ngoắc ngoắc tay với cô: "Nơi này nơi này!"
"Tớ hẹn đàn em ở cửa ra vào, em ấy vừa đưa đồng phục học sinh tới." Nam An An có chút khẩn trương.
"Ah, năm nay trường trung học phụ thuộc Tây đại biến thái đến mức Nguyên Đán (lqd) cũng không nghỉ sao?" Đường Viên nhận lấy đồng phục học sinh, vẫn còn mới tinh.
"Có, nghỉ chứ!" Nam An An đỏ mặt, lời nói cũng lắp ba lắp bắp: "Nhà đàn em. . . . . . Ở gần trường trung học phụ thuộc Tây đại chứ sao."
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch