Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 66
Edit: Thanh Hưng
Bịch đường đang nằm ngủ ngon giấc trong giường trẻ con ở phòng khách, sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, bé lập tức khóc một tiếng, lên tiếng với nhân vật đang gõ cửa.
"Ô ô ô ô ô. . . . . ."
Tiếng khóc và tiếng gõ cửa của Bịch đường, còn mang theo cảm giác có tiết tấu.
Tiểu bảo mẫu đang làm đồ ăn phụ cho bé trong phòng bếp, vì trước đó Đường Viên đã thông báo là không mở cửa cho người lạ, cho nên cô ấy nghe được tiếng gõ cửa mà như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định đi mở cửa. Vừa nghe thấy Bịch đường khóc, tiểu bảo mẫu đã vội vàng cầm chén nhỏ trên bàn lên, ba chân bốn cẳng chạy tới, múc một muỗng cháo táo đỏ mới vừa làm xong trong chén lên dụ dỗ bé.
Bịch đường vừa nhìn thấy cháo táo đỏ hương vị ngọt ngào trong chén nhỏ thì lập tức an tĩnh lại, đưa tay nhỏ bé muốn với. Cái muỗng còn chưa đưa tới bên miệng bé, bé đã lại gần há mồm ra cắn cái muỗng, phồng má ăn đến thỏa mãn.
Tiểu bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ cửa càng lớn hơn.
Sợ Bịch đường lại bị hù dọa bật khóc, bảo mẫu dứt khoát ôm bé lên tầng, cố định ở trong ghế trẻ em, để cho bé ngồi vừa phơi nắng vừa chơi với khỉ con của bé trên sân thượng.
Bịch đường tự mình lôi kéo khỉ con lúc ẩn lúc hiện, vô cùng vui vẻ.
. . . . . .
"Đường Viên." Gõ rất lâu cũng không ai mở cửa, sau đó ngay cả tiếng khóc của Bịch đường cũng mất, Dung Giản đứng ở ngoài cửa hoàn toàn không nén được tức giận.
Anh nhíu mày, lại gọi điện thoại cho Đường Viên, nhưng điện thoại di động của cô vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nếu như không phải là trước đó đã nghe được tiếng khóc của Bịch đường, trong nháy mắt, thậm chí anh có loại cảm giác lại trở về đêm đông mà cho dù như thế nào cũng không liên lạc được với Đường Viên kia, chỉ còn một mình anh đơn độc đứng trong băng thiên tuyết địa.
Dung Giản xoay người sải bước đi tới gian phòng cách vách, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa sổ sát đất ở tầng một nhà đối diện (di.da.l.qy.do) không thấy ai, nhưng anh lại có thể nhìn thấy con trai mình ở ban công ngoài trời trên tầng hai.
Trên ban công ngoài trời ở đối diện, Bịch đường đang ngồi trong ghế trẻ em huơ tay múa chân chơi một món đồ chơi bằng lông nhung. Dưới ánh mặt trời, vì phản quang nên Dung Giản có chút nhìn không rõ. Anh híp mắt, tầm mắt hơi rõ ràng hơn một chút, Bịch đường mặc áo liền quần màu xanh dương cầm một món đồ chơi màu sáng lông mềm, cả người giống như sáng lên, cực kỳ giống Đường Viên.
Dung Giản liếc nhìn sau lưng Bịch đường, vẫn không thấy Đường Viên. Hôm nay Đường Viên có tiết, bây giờ cô đang đi học hay là đã ngủ thiếp đi rồi?
Dung Giản quyết định đi đối diện tìm Đường Viên trước, nếu không tìm được thì sẽ chạy thẳng tới trường học.
Anh cau mày tính toán khoảng cách giữa hai ban công, không tính là quá xa. Dung Giản hơi lùi ra sau để chạy lấy đà, hai tay chống vào lan can trên ban công, sải chân dài dứt khoát bay qua.
Cho dù là khi còn bé cũng không từng bay qua tường, Dung Giản chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ nhếch nhác nhảy qua ban công.
Nhảy từ trên lan can xuống, sau khi vững vàng tiếp đất, Dung Giản vỗ bụi trên tay, nhìn về phía Bịch đường cách đó không xa.
"Oa…" Bịch đường mở tròn mắt, ngẩng mặt nhìn anh, trên gương mặt mập mạp viết hai chữ kinh ngạc thật to.
"Bịch đường."
Mấy tháng không gặp, Dung Giản cũng nhớ con trai mình, anh đi tới gần bé, nghiêng người đưa tay gãi cái cằm mập mạp của Bịch đường một cái.
Bịch đường ngơ ngác há mồm ngửa đầu ra sau một chút.
"A." Dung Giản bị bé chọc cười rồi, anh bắt lấy cánh tay Bịch đường muốn ôm bé từ trong ghế trẻ em ra.
"Oa ——" Bịch đường đột nhiên phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa, bé vừa khóc vừa liều mạng trốn ra sau, muốn tránh khỏi ngón tay của anh.
Dung Giản: ". . . . . ."
Ban công cũng nhảy, thế nhưng con trai anh nhìn thấy anh lại khóc.
"Không nhớ ba à?" Dung Giản hắng giọng, búng tay phát ra tiếng ở bên tai Bịch đường, vậy mà anh đã đánh giá cao trí thông minh của Bịch đường rồi, Bịch đường chẳng những không nhớ nổi anh, mà ngược lại bé còn khóc lớn tiếng hơn.
Bỗng nhiên Dung Giản nhớ tới hình dung lúc trước của Đường Viên —— khóc thành sủi cảo.
Sau mấy lần thử, rốt cuộc Dung Giản cũng ý thức được con trai ngốc của anh thật sự không nhớ anh.
Anh rời đi không tới bốn tháng, thế mà Bịch đường cũng không nhận ra cha ruột nữa, thật sự là. . . . . . Quá ngốc rồi.
"Con không muốn ba ôm ư?" Dung Giản liều mạng, trực tiếp ôm Bịch đường đang giãy giụa kháng cự từ trong ghế trẻ em ra. Bịch đường dùng sức lắc đầu, lại còn vừa khóc vừa nháo, lấy ra toàn bộ sức mạnh, dùng tay nhỏ bé muốn đẩy anh ra.
"Đường Viên." Dung Giản một tay kẹp Bịch đường, đi tới thư phòng và phòng ngủ chính tìm Đường Viên.
Tiểu bảo mẫu nghe tiếng mà đến mới vừa chạy đến cửa cầu thang, thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo dài màu đen một tay giữ Bịch đường đi về phòng ngủ, cô ấy trực tiếp sững sờ tại chỗ, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Gì, gì thế.
Trước đó tiểu nữ chủ nhân cũng đã nói, cho dù là ai gõ cửa cũng không cần để ý, lại càng không cần mở cửa để người ta đi vào.
Tiểu bảo mẫu nhìn cô (ĐV) vẻ mặt nghiêm túc cũng nghiêm túc, khi đó cô ấy còn nghĩ rằng Đường Viên có kẻ thù gì, quả nhiên. . . . . .
Tiểu bảo mẫu giơ hai tay lên lắp ba lắp bắp nói với bóng lưng người đàn ông: "Để, để, để bảo bối xuống."
Đợi khi người đàn ông kia mặt không thay đổi nhìn về phía cô ấy, sau khi thấy rõ gương mặt anh tuấn của người đàn ông, mặt tiểu bảo mẫu lập tức đỏ lên, nhưng ngay cả như vậy, cô ấy vẫn không quên chức trách của mình: "Để, để bảo bối xuống."
Dĩ nhiên là người đàn ông không để xuống rồi.
Tiểu bảo mẫu càng khẩn trương hơn: "Anh, anh là ai?"
"Tôi là ba của nó." Dung Giản trầm giọng nói.
Tiểu bảo mẫu mặt hồng tim đập quan sát Dung Giản từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt đường nét sắc sảo, lại nhìn Bịch đường bị anh kẹp ở trong tay một chút, trên mặt Bịch đường không tìm được một chút bóng dáng nào của anh chàng đẹp trai này, cô ấy quả quyết nói: "Tôi không tin."
"Dáng dấp của bảo bối tuyệt không giống như anh." Tiểu bảo mẫu đánh bạo nói tiếp: "Anh ôm bé, bé cũng vẫn còn khóc đấy."
Bịch đường khóc nấc lên, bé khóc mệt, dụi mắt lại tiếp tục thút tha thút thít.
Ngón tay thon dài của Dung Giản lau nước mắt trên mặt Bịch đường một cái, đã thật lâu anh không ôm Bịch đường rồi, nhất thời không khống chế không được sức lực, dùng lực lớn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của Bịch đường cũng bị anh xoa nắn biến hình.
Tiểu bảo mẫu cực kỳ đau lòng: "Anh căn bản không phải là ba bé, anh mau thả bé ra."
Cô ấy gấp đến độ dậm chân, đột nhiên có một món đồ bay tới phía cô ấy.
Tiểu bảo mẫu lanh tay lẹ mắt chộp được, là một chiếc điện thoại di động.
Cô ấy cúi đầu xem xét, trên màn hình là ảnh người đàn ông ôm Bịch đường, hơn nữa còn là khi Bịch đường nhỏ hơn một chút, thậm chí ngay cả cô ấy đều chưa từng thấy, cô ấy lại trượt màn hình một cái, còn có tiểu nữ chủ nhân, lại có thể thật sự là ba Bịch đường!
Cô ấy im lặng.
"Đường Viên đi đâu rồi?"
"Cô ấy đi học."
Nghe bảo mẫu nói như vậy cuối cùng Dung Giản cũng yên tâm.
Sau khi cho bảo mẫu một khoản phí nhỏ, Dung Giản bảo cô ấy đi về trước, tự mình mang theo Bịch đường chờ Đường Viên.
Bịch đường vẫn chu môi, nhíu lông mi vô cùng uất ức, nằm ở trên người anh vừa kéo lại kéo.
Một lát sau, hình như là ý thức được phản kháng cũng không có tác dụng, Bịch đường nằm ở trên người anh không (lqd) khóc cũng không phản kháng nữa, nhưng vẫn ở trong ngực anh hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Nhớ ra ba chưa?" Dung Giản một tay nắm lấy gương mặt mập mạp của bé, để cho bé nhìn thẳng vào mắt mình, Bịch đường bĩu môi, phun một miếng nước bọt về phía anh.
"Phù." Nước miếng bay ra.
Thích sạch sẽ như Dung Giản, lập tức dẫn Bịch đường đi rửa mặt, anh một tay ôm Bịch đường, một tay rửa mặt, sau đó lại lấy khăn ướt của trẻ em lau miệng cho Bịch đường.
"Con đã biết nói chưa?"
Bịch đường nghiêng đầu, đôi mắt đen láy trong suốt, chiếu ra bóng dáng của anh.
"Gọi ba." Dung Giản tiếp tục trêu chọc bé.
Bịch đường cắn đầu ngón tay không nói lời nào.
"Ngốc." Dung Giản vừa dứt lời, Bịch đường lập tức há mồm, lại muốn khóc.
Dung Giản cũng không biết rốt cuộc là bé ngốc, hay không ngốc. . . . . .
Nhưng, hiển nhiên mức độ khó tính của Bịch đường đã thăng cấp rồi.
Dung Giản nhìn đồng hồ, vào giờ này Đường Viên còn có lớp, nhất thời không về được.
"Bay một vòng nào." Hai tay Dung Giản ôm lấy cánh tay Bịch đường quay một vòng, Bịch đường bảo bối giống như được bay trong ngựa gỗ xoay tròn.
"A." Vừa bắt đầu Bịch đường sợ hãi thốt lên, nhưng lúc được bay lên bé lại vui vẻ nở hoa, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền.
Lúc dừng lại, bé lại nằm trên bả vai Dung Giản, gò má non mềm cọ vào bả vai Dung Giản.
"A a." Nằm trên người anh nghỉ ngơi một lát, Bịch đường lại buồn chán, bắt đầu huơ tay múa chân muốn tiếp tục chơi.
. . . . . .
Xong tiết học, Đường Viên không cùng mọi người cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Cô đã chuẩn bị xong bài tập buổi chiều, hiện tại lập tức vội vàng lái xe về nhà.
Cảm giác điện thoại hết pin thật sự không tốt lắm, nhất là khi đang đợi tin nhắn và điện thoại của một người thì cảm giác không mở máy trong khoảng thời gian dài này càng vô cùng khó chịu.
Đường Viên lái xe rất nhanh, không chỉ là điện thoại không có pin, không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt nôn nóng muốn về nhà. Chính giữa trưa nên trên đường rất ít xe, thông thoáng, rất nhanh cô đã về đến cửa nhà.
Rốt cuộc cũng có thể lên lầu sạc pin rồi, Đường Viên lấy chìa khóa của mình ra mở cửa.
. . . . . .
Âm thanh chìa khóa đút vào, lỗ khóa chuyển động vang lên rất lớn, Dung Giản đang đút cháo cho Bịch đường, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, đột nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, sải chân dài đi tới cửa.
"Tách" một tiếng, khóa mở ra, trong nháy mắt đẩy cửa ra, Đường Viên lập tức bị một cái tay lôi vào, đè vào trên cửa.
Động tác của người nọ quá nhanh, một tay đặt sát bên tai Đường Viên, một tay nâng cằm của cô, môi mỏng đè lên, Đường Viên căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị "bịt miệng" rồi.
Cô nháy nháy mắt, khoảng cách quá gần, cô chỉ thấy rõ lông mày dày dậm đen nhánh của người nọ, còn có lông mi, đôi mắt thâm thúy giống như sao trời, là Dung Giản!
Cuối cùng anh cũng trở lại rồi!
Trái tim Đường Viên chợt gia tốc, thình thịch thình thịch không ngừng, giống như muốn bay ra ngoài, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn xa cách đã lâu này không giống bất kỳ nụ hôn nào trước kia, tới vừa vội vừa hung ác, cô như bị dính trên ván cửa, đôi môi còn bị hàm răng Dung Giản dập đầu hạ xuống, Dung Giản gặm cắn cánh môi của cô, xay nghiền mút vào, dễ dàng cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi quét qua thượng ngạc của cô, mang theo từng trận tê dại, từ đôi môi lan đến toàn thân cô, đầu ngón tay Đường Viên cũng nhẹ run lên.
Rõ ràng môi mỏng của anh mang theo cái lạnh, nhưng đè ở trên bờ môi của cô lại như đốt lên một ngọn lửa, một cái liền nổi lên liêu nguyên chi thế, cô cảm giác tất cả máu trong mạch máu của mình đều cuồn cuộn lao nhanh.
Vóc dáng của Dung Giản quá cao, cộng thêm cô lại không mang giày cao gót, cái tư thế này, lúc Đường Viên bị Dung Giản hôn cho dù là ngẩng mặt cũng cảm thấy có chút phí sức, cô nhón chân lên muốn lại gần, lại bị Dung Giản một tay nắm cả lưng ôm lên đặt trên nóc tủ đồ trước cửa, vật trên kệ cũng bị quét sạch sẽ.
"Dung Giản." Đường Viên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã vòng hai tay lên.
Bịch đường đang nằm ngủ ngon giấc trong giường trẻ con ở phòng khách, sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, bé lập tức khóc một tiếng, lên tiếng với nhân vật đang gõ cửa.
"Ô ô ô ô ô. . . . . ."
Tiếng khóc và tiếng gõ cửa của Bịch đường, còn mang theo cảm giác có tiết tấu.
Tiểu bảo mẫu đang làm đồ ăn phụ cho bé trong phòng bếp, vì trước đó Đường Viên đã thông báo là không mở cửa cho người lạ, cho nên cô ấy nghe được tiếng gõ cửa mà như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định đi mở cửa. Vừa nghe thấy Bịch đường khóc, tiểu bảo mẫu đã vội vàng cầm chén nhỏ trên bàn lên, ba chân bốn cẳng chạy tới, múc một muỗng cháo táo đỏ mới vừa làm xong trong chén lên dụ dỗ bé.
Bịch đường vừa nhìn thấy cháo táo đỏ hương vị ngọt ngào trong chén nhỏ thì lập tức an tĩnh lại, đưa tay nhỏ bé muốn với. Cái muỗng còn chưa đưa tới bên miệng bé, bé đã lại gần há mồm ra cắn cái muỗng, phồng má ăn đến thỏa mãn.
Tiểu bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ cửa càng lớn hơn.
Sợ Bịch đường lại bị hù dọa bật khóc, bảo mẫu dứt khoát ôm bé lên tầng, cố định ở trong ghế trẻ em, để cho bé ngồi vừa phơi nắng vừa chơi với khỉ con của bé trên sân thượng.
Bịch đường tự mình lôi kéo khỉ con lúc ẩn lúc hiện, vô cùng vui vẻ.
. . . . . .
"Đường Viên." Gõ rất lâu cũng không ai mở cửa, sau đó ngay cả tiếng khóc của Bịch đường cũng mất, Dung Giản đứng ở ngoài cửa hoàn toàn không nén được tức giận.
Anh nhíu mày, lại gọi điện thoại cho Đường Viên, nhưng điện thoại di động của cô vẫn trong trạng thái tắt máy.
Nếu như không phải là trước đó đã nghe được tiếng khóc của Bịch đường, trong nháy mắt, thậm chí anh có loại cảm giác lại trở về đêm đông mà cho dù như thế nào cũng không liên lạc được với Đường Viên kia, chỉ còn một mình anh đơn độc đứng trong băng thiên tuyết địa.
Dung Giản xoay người sải bước đi tới gian phòng cách vách, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa sổ sát đất ở tầng một nhà đối diện (di.da.l.qy.do) không thấy ai, nhưng anh lại có thể nhìn thấy con trai mình ở ban công ngoài trời trên tầng hai.
Trên ban công ngoài trời ở đối diện, Bịch đường đang ngồi trong ghế trẻ em huơ tay múa chân chơi một món đồ chơi bằng lông nhung. Dưới ánh mặt trời, vì phản quang nên Dung Giản có chút nhìn không rõ. Anh híp mắt, tầm mắt hơi rõ ràng hơn một chút, Bịch đường mặc áo liền quần màu xanh dương cầm một món đồ chơi màu sáng lông mềm, cả người giống như sáng lên, cực kỳ giống Đường Viên.
Dung Giản liếc nhìn sau lưng Bịch đường, vẫn không thấy Đường Viên. Hôm nay Đường Viên có tiết, bây giờ cô đang đi học hay là đã ngủ thiếp đi rồi?
Dung Giản quyết định đi đối diện tìm Đường Viên trước, nếu không tìm được thì sẽ chạy thẳng tới trường học.
Anh cau mày tính toán khoảng cách giữa hai ban công, không tính là quá xa. Dung Giản hơi lùi ra sau để chạy lấy đà, hai tay chống vào lan can trên ban công, sải chân dài dứt khoát bay qua.
Cho dù là khi còn bé cũng không từng bay qua tường, Dung Giản chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ nhếch nhác nhảy qua ban công.
Nhảy từ trên lan can xuống, sau khi vững vàng tiếp đất, Dung Giản vỗ bụi trên tay, nhìn về phía Bịch đường cách đó không xa.
"Oa…" Bịch đường mở tròn mắt, ngẩng mặt nhìn anh, trên gương mặt mập mạp viết hai chữ kinh ngạc thật to.
"Bịch đường."
Mấy tháng không gặp, Dung Giản cũng nhớ con trai mình, anh đi tới gần bé, nghiêng người đưa tay gãi cái cằm mập mạp của Bịch đường một cái.
Bịch đường ngơ ngác há mồm ngửa đầu ra sau một chút.
"A." Dung Giản bị bé chọc cười rồi, anh bắt lấy cánh tay Bịch đường muốn ôm bé từ trong ghế trẻ em ra.
"Oa ——" Bịch đường đột nhiên phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa, bé vừa khóc vừa liều mạng trốn ra sau, muốn tránh khỏi ngón tay của anh.
Dung Giản: ". . . . . ."
Ban công cũng nhảy, thế nhưng con trai anh nhìn thấy anh lại khóc.
"Không nhớ ba à?" Dung Giản hắng giọng, búng tay phát ra tiếng ở bên tai Bịch đường, vậy mà anh đã đánh giá cao trí thông minh của Bịch đường rồi, Bịch đường chẳng những không nhớ nổi anh, mà ngược lại bé còn khóc lớn tiếng hơn.
Bỗng nhiên Dung Giản nhớ tới hình dung lúc trước của Đường Viên —— khóc thành sủi cảo.
Sau mấy lần thử, rốt cuộc Dung Giản cũng ý thức được con trai ngốc của anh thật sự không nhớ anh.
Anh rời đi không tới bốn tháng, thế mà Bịch đường cũng không nhận ra cha ruột nữa, thật sự là. . . . . . Quá ngốc rồi.
"Con không muốn ba ôm ư?" Dung Giản liều mạng, trực tiếp ôm Bịch đường đang giãy giụa kháng cự từ trong ghế trẻ em ra. Bịch đường dùng sức lắc đầu, lại còn vừa khóc vừa nháo, lấy ra toàn bộ sức mạnh, dùng tay nhỏ bé muốn đẩy anh ra.
"Đường Viên." Dung Giản một tay kẹp Bịch đường, đi tới thư phòng và phòng ngủ chính tìm Đường Viên.
Tiểu bảo mẫu nghe tiếng mà đến mới vừa chạy đến cửa cầu thang, thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo dài màu đen một tay giữ Bịch đường đi về phòng ngủ, cô ấy trực tiếp sững sờ tại chỗ, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Gì, gì thế.
Trước đó tiểu nữ chủ nhân cũng đã nói, cho dù là ai gõ cửa cũng không cần để ý, lại càng không cần mở cửa để người ta đi vào.
Tiểu bảo mẫu nhìn cô (ĐV) vẻ mặt nghiêm túc cũng nghiêm túc, khi đó cô ấy còn nghĩ rằng Đường Viên có kẻ thù gì, quả nhiên. . . . . .
Tiểu bảo mẫu giơ hai tay lên lắp ba lắp bắp nói với bóng lưng người đàn ông: "Để, để, để bảo bối xuống."
Đợi khi người đàn ông kia mặt không thay đổi nhìn về phía cô ấy, sau khi thấy rõ gương mặt anh tuấn của người đàn ông, mặt tiểu bảo mẫu lập tức đỏ lên, nhưng ngay cả như vậy, cô ấy vẫn không quên chức trách của mình: "Để, để bảo bối xuống."
Dĩ nhiên là người đàn ông không để xuống rồi.
Tiểu bảo mẫu càng khẩn trương hơn: "Anh, anh là ai?"
"Tôi là ba của nó." Dung Giản trầm giọng nói.
Tiểu bảo mẫu mặt hồng tim đập quan sát Dung Giản từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt đường nét sắc sảo, lại nhìn Bịch đường bị anh kẹp ở trong tay một chút, trên mặt Bịch đường không tìm được một chút bóng dáng nào của anh chàng đẹp trai này, cô ấy quả quyết nói: "Tôi không tin."
"Dáng dấp của bảo bối tuyệt không giống như anh." Tiểu bảo mẫu đánh bạo nói tiếp: "Anh ôm bé, bé cũng vẫn còn khóc đấy."
Bịch đường khóc nấc lên, bé khóc mệt, dụi mắt lại tiếp tục thút tha thút thít.
Ngón tay thon dài của Dung Giản lau nước mắt trên mặt Bịch đường một cái, đã thật lâu anh không ôm Bịch đường rồi, nhất thời không khống chế không được sức lực, dùng lực lớn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của Bịch đường cũng bị anh xoa nắn biến hình.
Tiểu bảo mẫu cực kỳ đau lòng: "Anh căn bản không phải là ba bé, anh mau thả bé ra."
Cô ấy gấp đến độ dậm chân, đột nhiên có một món đồ bay tới phía cô ấy.
Tiểu bảo mẫu lanh tay lẹ mắt chộp được, là một chiếc điện thoại di động.
Cô ấy cúi đầu xem xét, trên màn hình là ảnh người đàn ông ôm Bịch đường, hơn nữa còn là khi Bịch đường nhỏ hơn một chút, thậm chí ngay cả cô ấy đều chưa từng thấy, cô ấy lại trượt màn hình một cái, còn có tiểu nữ chủ nhân, lại có thể thật sự là ba Bịch đường!
Cô ấy im lặng.
"Đường Viên đi đâu rồi?"
"Cô ấy đi học."
Nghe bảo mẫu nói như vậy cuối cùng Dung Giản cũng yên tâm.
Sau khi cho bảo mẫu một khoản phí nhỏ, Dung Giản bảo cô ấy đi về trước, tự mình mang theo Bịch đường chờ Đường Viên.
Bịch đường vẫn chu môi, nhíu lông mi vô cùng uất ức, nằm ở trên người anh vừa kéo lại kéo.
Một lát sau, hình như là ý thức được phản kháng cũng không có tác dụng, Bịch đường nằm ở trên người anh không (lqd) khóc cũng không phản kháng nữa, nhưng vẫn ở trong ngực anh hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Nhớ ra ba chưa?" Dung Giản một tay nắm lấy gương mặt mập mạp của bé, để cho bé nhìn thẳng vào mắt mình, Bịch đường bĩu môi, phun một miếng nước bọt về phía anh.
"Phù." Nước miếng bay ra.
Thích sạch sẽ như Dung Giản, lập tức dẫn Bịch đường đi rửa mặt, anh một tay ôm Bịch đường, một tay rửa mặt, sau đó lại lấy khăn ướt của trẻ em lau miệng cho Bịch đường.
"Con đã biết nói chưa?"
Bịch đường nghiêng đầu, đôi mắt đen láy trong suốt, chiếu ra bóng dáng của anh.
"Gọi ba." Dung Giản tiếp tục trêu chọc bé.
Bịch đường cắn đầu ngón tay không nói lời nào.
"Ngốc." Dung Giản vừa dứt lời, Bịch đường lập tức há mồm, lại muốn khóc.
Dung Giản cũng không biết rốt cuộc là bé ngốc, hay không ngốc. . . . . .
Nhưng, hiển nhiên mức độ khó tính của Bịch đường đã thăng cấp rồi.
Dung Giản nhìn đồng hồ, vào giờ này Đường Viên còn có lớp, nhất thời không về được.
"Bay một vòng nào." Hai tay Dung Giản ôm lấy cánh tay Bịch đường quay một vòng, Bịch đường bảo bối giống như được bay trong ngựa gỗ xoay tròn.
"A." Vừa bắt đầu Bịch đường sợ hãi thốt lên, nhưng lúc được bay lên bé lại vui vẻ nở hoa, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền.
Lúc dừng lại, bé lại nằm trên bả vai Dung Giản, gò má non mềm cọ vào bả vai Dung Giản.
"A a." Nằm trên người anh nghỉ ngơi một lát, Bịch đường lại buồn chán, bắt đầu huơ tay múa chân muốn tiếp tục chơi.
. . . . . .
Xong tiết học, Đường Viên không cùng mọi người cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Cô đã chuẩn bị xong bài tập buổi chiều, hiện tại lập tức vội vàng lái xe về nhà.
Cảm giác điện thoại hết pin thật sự không tốt lắm, nhất là khi đang đợi tin nhắn và điện thoại của một người thì cảm giác không mở máy trong khoảng thời gian dài này càng vô cùng khó chịu.
Đường Viên lái xe rất nhanh, không chỉ là điện thoại không có pin, không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt nôn nóng muốn về nhà. Chính giữa trưa nên trên đường rất ít xe, thông thoáng, rất nhanh cô đã về đến cửa nhà.
Rốt cuộc cũng có thể lên lầu sạc pin rồi, Đường Viên lấy chìa khóa của mình ra mở cửa.
. . . . . .
Âm thanh chìa khóa đút vào, lỗ khóa chuyển động vang lên rất lớn, Dung Giản đang đút cháo cho Bịch đường, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, đột nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, sải chân dài đi tới cửa.
"Tách" một tiếng, khóa mở ra, trong nháy mắt đẩy cửa ra, Đường Viên lập tức bị một cái tay lôi vào, đè vào trên cửa.
Động tác của người nọ quá nhanh, một tay đặt sát bên tai Đường Viên, một tay nâng cằm của cô, môi mỏng đè lên, Đường Viên căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị "bịt miệng" rồi.
Cô nháy nháy mắt, khoảng cách quá gần, cô chỉ thấy rõ lông mày dày dậm đen nhánh của người nọ, còn có lông mi, đôi mắt thâm thúy giống như sao trời, là Dung Giản!
Cuối cùng anh cũng trở lại rồi!
Trái tim Đường Viên chợt gia tốc, thình thịch thình thịch không ngừng, giống như muốn bay ra ngoài, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn xa cách đã lâu này không giống bất kỳ nụ hôn nào trước kia, tới vừa vội vừa hung ác, cô như bị dính trên ván cửa, đôi môi còn bị hàm răng Dung Giản dập đầu hạ xuống, Dung Giản gặm cắn cánh môi của cô, xay nghiền mút vào, dễ dàng cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi quét qua thượng ngạc của cô, mang theo từng trận tê dại, từ đôi môi lan đến toàn thân cô, đầu ngón tay Đường Viên cũng nhẹ run lên.
Rõ ràng môi mỏng của anh mang theo cái lạnh, nhưng đè ở trên bờ môi của cô lại như đốt lên một ngọn lửa, một cái liền nổi lên liêu nguyên chi thế, cô cảm giác tất cả máu trong mạch máu của mình đều cuồn cuộn lao nhanh.
Vóc dáng của Dung Giản quá cao, cộng thêm cô lại không mang giày cao gót, cái tư thế này, lúc Đường Viên bị Dung Giản hôn cho dù là ngẩng mặt cũng cảm thấy có chút phí sức, cô nhón chân lên muốn lại gần, lại bị Dung Giản một tay nắm cả lưng ôm lên đặt trên nóc tủ đồ trước cửa, vật trên kệ cũng bị quét sạch sẽ.
"Dung Giản." Đường Viên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã vòng hai tay lên.
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch