Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 46
Edit: Thanh Hưng
Buổi tối Dung Giản ở dưới lầu làm bữa tối, Đường Viên ở phòng trẻ chơi với Bịch đường.
Hôm nay tiểu Bịch đường khóc quá nhiều, có thể là khóc mệt, buổi tối ngược lại một tiếng cũng không khóc, siết ngón út của Đường Viên ngoan ngoãn nằm trong giường trẻ con, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm Đường Viên.
Bịch đường khóc làm ánh mắt long lanh giống như là ngâm nước, nhìn thấy mà trong lòng Đường Viên cũng vui mừng.
"Mít ướt." Đường Viên đưa ngón tay chỉ, dẫn theo móng vuốt nhỏ của tiểu Bịch đường cũng vì vậy mà lay động.
"A a." Tiểu Bịch đường kêu hai tiếng, đôi chân trắng noãn ra sức đạp.
Vừa nghĩ tới buổi tối không cần làm một đống bài tập nữa, Đường Viên cũng thoải mái hơn nhiều, cô nằm bên cạnh giường trẻ con tiếp tục nói chuyện với Bịch đường: "Con còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không nhận thức a, thế nào người khác ôm một cái con sẽ khóc đây?"
Nhất là khi bị Dung Giản. . . . . . Ôm.
"Con khóc rất tốt, lần sau hắn ôm con con lại tiếp tục khóc nhé." Đường Viên vui vẻ tiến tới siết chặt mặt của bé, tiểu Bịch đường hồ đồ nháy nháy mắt, vung cánh tay nhỏ.
"Khụ."
Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Đường Viên quay đầu lại lập tức nhìn thấy Dung Giản không biết đã tới từ lúc nào, anh mặc một chiếc áo sơ mi (di.da.l.qy.do) trắng phẳng phiu, một cái tay còn cầm bình sữa có núm vú cao su nhỏ màu xanh dương nhạt, cho dù mới vừa làm cơm, áo sơ mi trên người của anh vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không có một chút xốc xếch và nếp nhăn nào.
"Cơm tối đã làm xong rồi." Dung Giản lắc lư bình sữa trong tay, đi tới giường trẻ con: "Để anh cho con ăn nhé?"
Anh rõ ràng là chỉ Bịch đường, nhưng ánh mắt mong chờ lại thẳng tắp rơi vào trên người Đường Viên. Đường Viên sờ mũi một cái, cô không biết mới rồi Dung Giản nghe được bao nhiêu, chỉ lung tung gật đầu một cái.
"Bịch đường." Dung Giản cúi người xuống, nín thở đưa bình sữa đưa đến khóe miệng Bịch đường.
Anh cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ vật nhỏ này lại khóc lớn lên.
Lần này Bịch đường há mồm ngậm núm vú cao su, từng ngụm từng ngụm uống đến vui vẻ, lúc bé bú sữa bàn tay nhỏ bé còn siết chặt ngón tay Đường Viên, Đường Viên rút không ra, cùng Dung Giản một trái một phải đứng ở hai bên giường trẻ con, Dung Giản khom người, Đường Viên dễ dàng nhìn thấy hai lỗ tai ửng hồng của anh.
Bịch đường khóc rống suốt một ngày, uống xong sữa thì rất nhanh đã buông lỏng bàn tay nhỏ bé ra mà ngủ thiếp đi.
Đường Viên nhân cơ hội rút ngón tay của mình ra, xuống lầu ăn bữa tối.
Bữa ăn tối rất phong phú, mùi vị cũng rất được, chỉ là lúc Đường Viên ăn cơm thì Dung Giản lại an vị ở đối diện nhìn cô.
Anh cũng không ăn, cứ như vậy chuyên chú nhìn Đường Viên, trong lúc đó tiếng chuông điện thoại của Dung Giản đột nhiên vang lên, anh trực tiếp từ chối không nghe, bên kia rất nhanh lại gọi lại, giống như là Dung Giản không nhận thì thề không bỏ qua, cuối cùng Dung Giản không nhịn được chuyển sang chế độ im lặng.
Đường Viên nhìn động tác của anh, không tự chủ nghĩ, lần đó lúc cô gọi điện thoại, Dung Giản có phải cũng giống như bây giờ không nhịn được, cuối cùng chuyển sang chế độ im lặng, để mặc cho điện thoại di động vẫn im lặng vang lên hay không.
Cô lắc đầu, không muốn nhớ lại nữa.
Đường Viên lại ăn một khối cá, sau đó buông cái muỗng trong tay: "Anh đừng nhìn em."
"Anh rất nhớ em." Âm thanh Dung Giản trầm thấp, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được loại tâm tình mất đi lại tìm lại được này, cho tới bây giờ anh còn có loại cảm giác không quá chân thật.
"Dung Giản." Đường Viên hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt của Dung Giản, vô cùng nghiêm túc nói: "Những gì em nói ngày đó đều là thật."
"Trước kia là em quá ngây thơ, cảm giác tình yêu là thứ quan trọng nhất trên thế giới này."
"Khi đó em nghĩ rằng em sẽ vĩnh viễn thích một người, hơn nữa có thể bởi vì thích mà buông tha cơ hội ra nước ngoài của mình, cũng có thể bởi vì một chữ thích mà dễ dàng kết hôn. . . . . ."
"Nhưng bây giờ em đã không nghĩ như vậy nữa."
Thật ra thì Đường Viên cũng không phải là một người không tim không phổi, vừa bắt đầu mỗi khi nhớ tới Dung Giản thì cô cũng sẽ nổi điên, sẽ khóc, sẽ khó chịu. Chỉ là cô liều mạng đè nén những tâm tình tiêu cực kia, cố gắng để cho mình vui vẻ. Cô không muốn bởi vì một đoạn tình cảm mà bản thân mình trở nên yếu ớt không chịu nổi, cũng không muốn mình khó khăn lấy số điện thoại tổng đài làm chữa thương đơn thuần.
Cô đã từng bởi vì thích Dung Giản mà khiến mình trở nên tốt hơn, hiện tại cũng có thể bởi vì rời khỏi anh mà học được cách lớn lên.
"Ừ." Dung Giản nhìn Đường Viên ở đối diện, trầm giọng nói: "Anh biết rồi."
Anh dừng lại một chút, nói: "Nhưng bây giờ anh lại nghĩ."
Cái muỗng trong tay Đường Viên đột nhiên đụng phải bàn sứ trắng, phát ra một tiếng vang lanh lảnh. Đường Viên cảm giác có thể là Dung Giản bị vật kỳ quái gì nhập vào người, cô suy nghĩ lại một chút lời nói mới vừa rồi của mình, khó có thể tin hỏi Dung Giản: "Bây giờ anh cảm thấy. . . . . . Tình yêu là thứ quan trọng nhất trên thế giới?"
"Không." Dung Giản hắng giọng, giơ tay lên cởi bỏ hai nút áo sơ mi: "Là em."
Đường Viên: ". . . . . ." Quả nhiên là Dung Giản bị vật kỳ quái gì nhập vào người rồi.
. . . . . .
Sau khi ăn xong Dung Giản đi lên lầu giúp Đường Viên làm bài tập, anh và Đường Viên không cùng một chuyên ngành, muốn giúp cô làm bài tập còn cần tra rất nhiều tài liệu chuyên ngành có liên quan.
Điều Đường Viên quan tâm là một đống lớn bài tập của mình, cô chạy đi ôm một chồng sách dầy lên bàn, đứng ở (lqd) sau lưng Dung Giản nhìn màn hình máy tính của anh.
Ngón trỏ của Dung Giản vì buổi chiều bị cửa đập phải mà rách da, ngón tay anh trắng nõn, bây giờ nơi khớp xương lại có một vết bầm xanh có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Vậy mà Dung Giản hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì ngón trỏ bị thương, lúc ngón tay thon dài của anh gõ chữ trên bàn phím thì Đường Viên đều không kịp nhìn rõ. Cô nhìn anh nhanh chóng nhập vào các thuật ngữ chuyên ngành, sau đó một trang lại một trang nhanh chóng xuất hiện, chỉ nhìn thôi mà cô cũng hoa cả mắt.
"Anh nói xem, anh không lên lớp, cũng lại chưa từng học cái chuyên ngành này của chúng em." Đường Viên nhìn một hồi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.
Cô cảm thấy buổi chiều cô nhất định là bị ma xui quỷ khiến rồi.
Trong giây phút Dung Giản nói anh sẽ làm bài tập cho cô, đột nhiên cô lại nhớ tới thời gian học trung học đệ nhị, bài tập của lớp trọng điểm lớp mười cực khó, mọi người thường bị ngược làm không xong bài tập, thừa dịp tự học buổi tối sáp lại gần hỏi lẫn nhau, nhưng Dung Giản chưa bao giờ trợ giúp bất kỳ kẻ nào, cũng chưa bao giờ có người nào dám nghĩ tới việc đi hỏi cái người có tỷ lệ làm đúng bài tập cao nhất lớp Dung Giản này.
Sau đó cô cứ không có cốt khí như thế, sự dụ hoặc của bài tập hoàn mỹ quá lớn.
"Em cũng không lên lớp à?" Dung Giản nhíu lông mày, động tác gõ bàn phím không hề có dấu hiệu dừng lại, bài tập của Đường Viên cũng không khó làm, chỉ là mỗi đề đều cần tương đối nhiều kiến thức chuyên ngành, không chỉ yêu cầu trả lời chính xác, mà còn phải biểu đạt được quan điểm riêng của mình.
Người gần đây vẫn luôn xin nghỉ ngay cả một tiết cũng không đi Đường Viên lắc đầu một cái: "Em cũng vậy không từng lên qua."
Cô nói xong, thư phòng rộng rãi sáng ngời lập tức rơi vào yên lặng.
Người mới làm cha Dung Giản nói xong mới nhớ tới Đường Viên phải đi sinh bảo bảo, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Dung Giản ngũ vị tạp trần, vừa kích động lại mừng rỡ như điên, cảm giác tất cả điều này đều giống như là một giấc mộng. Anh giơ tay hung hăng nhéo mi tâm của mình một cái, đứng dậy nhìn về phía Đường Viên: "Thật xin lỗi."
Là anh làm hại Đường Viên bỏ lỡ việc học.
Vừa lúc Đường Viên đứng ở trước ngọn đèn vàng trên tường, Dung Giản vẫn có hơi tản quang, tối nay anh không đeo mắt kính, trong tầm mắt Đường Viên giống như là đang phát sáng.
"Em không đi học không liên quan đến anh." Rất nhanh Đường Viên đã hiểu ý của Dung Giản rồi, cô khoát khoát tay: "Là em tự mình muốn sinh Bịch đường ra, nó là con em đấy."
Đường Viên cũng không cảm thấy Dung Giản có lỗi với cô, cô nghĩ là chính cô tự sinh đứa bé.
Giọng nói của cô rất kiên định, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "con em", giống như là đang tuyên cáo chủ quyền.
Bất kểnhư thế nào, cô tuyệt đối sẽ không để Dung Giản mang Bịch đường đi.
Đường Viên không những đang phát sáng, cô còn đang xù lông.
"Em yên tâm, anh sẽ không mang con đi." Dung Giản nghiêm túc an ủi cô, quả thật anh không có ý định này. Bây giờ Bịch đường còn nhỏ, Đường Viên vẫn đang đi học, uy hiếp trong nước còn chưa được giải trừ hoàn toàn, anh sẽ không nóng lòng dẫn bọn họ trở về.
Đường Viên gật đầu, yên tâm hơn không ít.
Dù sao Dung Giản cũng không nán lại chỗ này được mấy ngày.
. . . . . .
Đêm đã khuya, Đường Viên có chút khó rồi.
Dung Giản nói được là làm được, vẫn còn ở lại làm bài tập giúp cô, không có ý định đi ngủ.
Đường Viên tới phòng trẻ nhìn Bịch đường sau đó trở về phòng ngủ của mình, vất vả lắm tối nay cô mới (di.da.l.qy.do) có thể ngủ một giấc ngon lành, gần như là vừa chạm vào giường là cô đã lập tức ngủ mất rồi.
Một giờ sau, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra.
Dung Giản đi vào phòng, rèm cửa sổ trong phòng không kéo, nhờ ánh trăng, Dung Giản nhìn thấy Đường Viên nằm ở giữa giường lớn, cô giang rộng tay chân ngủ rất ngon, có lẽ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, còn khẽ cất lên tiếng ngáy khò khè.
Dưới sự che chở của bóng đêm, Dung Giản cúi người hôn trán Đường Viên một cái, sau đó hôn chóp mũi của cô, cuối cùng, là đôi môi mềm mại.
Anh giống như đột nhiên hiểu tại sao ngay từ đầu các nam sinh ở trung học đệ nhị đã biết rõ hôn môi trong rừng cây nhỏ sẽ bị bắt còn luôn làm không biết mệt.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Đường Viên cũng cảm giác trên trán cô có chút nhột, sau đó là chóp mũi, còn có đôi môi, giống như bị người nào cắn xuống.
Dung Giản thấy con ngươi dưới mí mắt thật mỏng của cô bỗng nhúc nhích một cái, anh nín thở, thấy Đường Viên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Dung Giản hôn trộm bị bắt được giống như bị nhấn nút tạm dừng cứng đờ tại chỗ.
Đường Viên giơ tay lên ngay trước mặt dùng sức quơ quơ, cô giống như là tỉnh, lại như là không tỉnh, chỉ lẩm bẩm nói: "Tránh ra."
***
Hơn nửa đêm Đường Viên thức dậy uống nước, lúc đi ngang qua thư phòng thì thấy trong khe cửa vẫn có ánh sáng, Dung Giản vẫn còn đang đưa lưng về phía cô gõ bàn phím.
Quả nhiên, mới vừa rồi là cô nằm mơ.
Đường Viên đi xuống máy lọc lước dưới lầu lấy một chén nước, lúc bưng ly nước lên lại nghe được âm thanh cố ý đè thấp của Dung Giản trong thư phòng, hình như anh đang nghe điện thoại.
Bên kia không biết đang nói gì, âm thanh Dung Giản nghe cực kỳ không kiên nhẫn.
Quả thật Dung Giản rất phiền não, anh đang bận làm bài tập cho vợ, nhưng hiện tại lại chỉ có thể đứng ở cửa sổ sát đất nghe đối phương thao thao bất tuyệt.
"Bây giờ tôi không rảnh." Dung Giản hạ thấp giọng: "Có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Cậu điên rồi sao Dung Giản!" Đối phương còn kích động hơn anh, tốc độ nói chuyện cực nhanh, gần như là đang gào lên: "Rốt cuộc khi nào thì cậu trở lại! Đừng nói chuyện của công ty, nói Tống Dư Ca trước!"
"Mới vừa nãy, cái đồ đầu óc ngu ngốc Tống Dư Ca kia còn chạy đến tìm tôi, cậu nói có phải cô ta có chứng vọng tưởng không, cô ta còn khóc lóc hỏi tôi rằng có phải cậu và cha cô ta có hiểu lầm gì hay không, trời ơi, tôi an ủi cô ta nửa ngày, đến lúc đó nếu cô ta nhất thời kích động chạy đi chất vấn cha cô ta. . . . . ."
"Tóm lại, tôi không biết đâu, rõ ràng có đường tắt tại sao cậu lại không đi, dù sao Tống Dư Ca cũng thích cậu, cậu giả bộ ở chung một chỗ với Tống Dư Ca, sau đó mượn tay Tống Dư Ca giết chết Tống Khen không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Buổi tối Dung Giản ở dưới lầu làm bữa tối, Đường Viên ở phòng trẻ chơi với Bịch đường.
Hôm nay tiểu Bịch đường khóc quá nhiều, có thể là khóc mệt, buổi tối ngược lại một tiếng cũng không khóc, siết ngón út của Đường Viên ngoan ngoãn nằm trong giường trẻ con, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm Đường Viên.
Bịch đường khóc làm ánh mắt long lanh giống như là ngâm nước, nhìn thấy mà trong lòng Đường Viên cũng vui mừng.
"Mít ướt." Đường Viên đưa ngón tay chỉ, dẫn theo móng vuốt nhỏ của tiểu Bịch đường cũng vì vậy mà lay động.
"A a." Tiểu Bịch đường kêu hai tiếng, đôi chân trắng noãn ra sức đạp.
Vừa nghĩ tới buổi tối không cần làm một đống bài tập nữa, Đường Viên cũng thoải mái hơn nhiều, cô nằm bên cạnh giường trẻ con tiếp tục nói chuyện với Bịch đường: "Con còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không nhận thức a, thế nào người khác ôm một cái con sẽ khóc đây?"
Nhất là khi bị Dung Giản. . . . . . Ôm.
"Con khóc rất tốt, lần sau hắn ôm con con lại tiếp tục khóc nhé." Đường Viên vui vẻ tiến tới siết chặt mặt của bé, tiểu Bịch đường hồ đồ nháy nháy mắt, vung cánh tay nhỏ.
"Khụ."
Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Đường Viên quay đầu lại lập tức nhìn thấy Dung Giản không biết đã tới từ lúc nào, anh mặc một chiếc áo sơ mi (di.da.l.qy.do) trắng phẳng phiu, một cái tay còn cầm bình sữa có núm vú cao su nhỏ màu xanh dương nhạt, cho dù mới vừa làm cơm, áo sơ mi trên người của anh vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không có một chút xốc xếch và nếp nhăn nào.
"Cơm tối đã làm xong rồi." Dung Giản lắc lư bình sữa trong tay, đi tới giường trẻ con: "Để anh cho con ăn nhé?"
Anh rõ ràng là chỉ Bịch đường, nhưng ánh mắt mong chờ lại thẳng tắp rơi vào trên người Đường Viên. Đường Viên sờ mũi một cái, cô không biết mới rồi Dung Giản nghe được bao nhiêu, chỉ lung tung gật đầu một cái.
"Bịch đường." Dung Giản cúi người xuống, nín thở đưa bình sữa đưa đến khóe miệng Bịch đường.
Anh cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ vật nhỏ này lại khóc lớn lên.
Lần này Bịch đường há mồm ngậm núm vú cao su, từng ngụm từng ngụm uống đến vui vẻ, lúc bé bú sữa bàn tay nhỏ bé còn siết chặt ngón tay Đường Viên, Đường Viên rút không ra, cùng Dung Giản một trái một phải đứng ở hai bên giường trẻ con, Dung Giản khom người, Đường Viên dễ dàng nhìn thấy hai lỗ tai ửng hồng của anh.
Bịch đường khóc rống suốt một ngày, uống xong sữa thì rất nhanh đã buông lỏng bàn tay nhỏ bé ra mà ngủ thiếp đi.
Đường Viên nhân cơ hội rút ngón tay của mình ra, xuống lầu ăn bữa tối.
Bữa ăn tối rất phong phú, mùi vị cũng rất được, chỉ là lúc Đường Viên ăn cơm thì Dung Giản lại an vị ở đối diện nhìn cô.
Anh cũng không ăn, cứ như vậy chuyên chú nhìn Đường Viên, trong lúc đó tiếng chuông điện thoại của Dung Giản đột nhiên vang lên, anh trực tiếp từ chối không nghe, bên kia rất nhanh lại gọi lại, giống như là Dung Giản không nhận thì thề không bỏ qua, cuối cùng Dung Giản không nhịn được chuyển sang chế độ im lặng.
Đường Viên nhìn động tác của anh, không tự chủ nghĩ, lần đó lúc cô gọi điện thoại, Dung Giản có phải cũng giống như bây giờ không nhịn được, cuối cùng chuyển sang chế độ im lặng, để mặc cho điện thoại di động vẫn im lặng vang lên hay không.
Cô lắc đầu, không muốn nhớ lại nữa.
Đường Viên lại ăn một khối cá, sau đó buông cái muỗng trong tay: "Anh đừng nhìn em."
"Anh rất nhớ em." Âm thanh Dung Giản trầm thấp, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được loại tâm tình mất đi lại tìm lại được này, cho tới bây giờ anh còn có loại cảm giác không quá chân thật.
"Dung Giản." Đường Viên hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt của Dung Giản, vô cùng nghiêm túc nói: "Những gì em nói ngày đó đều là thật."
"Trước kia là em quá ngây thơ, cảm giác tình yêu là thứ quan trọng nhất trên thế giới này."
"Khi đó em nghĩ rằng em sẽ vĩnh viễn thích một người, hơn nữa có thể bởi vì thích mà buông tha cơ hội ra nước ngoài của mình, cũng có thể bởi vì một chữ thích mà dễ dàng kết hôn. . . . . ."
"Nhưng bây giờ em đã không nghĩ như vậy nữa."
Thật ra thì Đường Viên cũng không phải là một người không tim không phổi, vừa bắt đầu mỗi khi nhớ tới Dung Giản thì cô cũng sẽ nổi điên, sẽ khóc, sẽ khó chịu. Chỉ là cô liều mạng đè nén những tâm tình tiêu cực kia, cố gắng để cho mình vui vẻ. Cô không muốn bởi vì một đoạn tình cảm mà bản thân mình trở nên yếu ớt không chịu nổi, cũng không muốn mình khó khăn lấy số điện thoại tổng đài làm chữa thương đơn thuần.
Cô đã từng bởi vì thích Dung Giản mà khiến mình trở nên tốt hơn, hiện tại cũng có thể bởi vì rời khỏi anh mà học được cách lớn lên.
"Ừ." Dung Giản nhìn Đường Viên ở đối diện, trầm giọng nói: "Anh biết rồi."
Anh dừng lại một chút, nói: "Nhưng bây giờ anh lại nghĩ."
Cái muỗng trong tay Đường Viên đột nhiên đụng phải bàn sứ trắng, phát ra một tiếng vang lanh lảnh. Đường Viên cảm giác có thể là Dung Giản bị vật kỳ quái gì nhập vào người, cô suy nghĩ lại một chút lời nói mới vừa rồi của mình, khó có thể tin hỏi Dung Giản: "Bây giờ anh cảm thấy. . . . . . Tình yêu là thứ quan trọng nhất trên thế giới?"
"Không." Dung Giản hắng giọng, giơ tay lên cởi bỏ hai nút áo sơ mi: "Là em."
Đường Viên: ". . . . . ." Quả nhiên là Dung Giản bị vật kỳ quái gì nhập vào người rồi.
. . . . . .
Sau khi ăn xong Dung Giản đi lên lầu giúp Đường Viên làm bài tập, anh và Đường Viên không cùng một chuyên ngành, muốn giúp cô làm bài tập còn cần tra rất nhiều tài liệu chuyên ngành có liên quan.
Điều Đường Viên quan tâm là một đống lớn bài tập của mình, cô chạy đi ôm một chồng sách dầy lên bàn, đứng ở (lqd) sau lưng Dung Giản nhìn màn hình máy tính của anh.
Ngón trỏ của Dung Giản vì buổi chiều bị cửa đập phải mà rách da, ngón tay anh trắng nõn, bây giờ nơi khớp xương lại có một vết bầm xanh có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Vậy mà Dung Giản hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì ngón trỏ bị thương, lúc ngón tay thon dài của anh gõ chữ trên bàn phím thì Đường Viên đều không kịp nhìn rõ. Cô nhìn anh nhanh chóng nhập vào các thuật ngữ chuyên ngành, sau đó một trang lại một trang nhanh chóng xuất hiện, chỉ nhìn thôi mà cô cũng hoa cả mắt.
"Anh nói xem, anh không lên lớp, cũng lại chưa từng học cái chuyên ngành này của chúng em." Đường Viên nhìn một hồi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.
Cô cảm thấy buổi chiều cô nhất định là bị ma xui quỷ khiến rồi.
Trong giây phút Dung Giản nói anh sẽ làm bài tập cho cô, đột nhiên cô lại nhớ tới thời gian học trung học đệ nhị, bài tập của lớp trọng điểm lớp mười cực khó, mọi người thường bị ngược làm không xong bài tập, thừa dịp tự học buổi tối sáp lại gần hỏi lẫn nhau, nhưng Dung Giản chưa bao giờ trợ giúp bất kỳ kẻ nào, cũng chưa bao giờ có người nào dám nghĩ tới việc đi hỏi cái người có tỷ lệ làm đúng bài tập cao nhất lớp Dung Giản này.
Sau đó cô cứ không có cốt khí như thế, sự dụ hoặc của bài tập hoàn mỹ quá lớn.
"Em cũng không lên lớp à?" Dung Giản nhíu lông mày, động tác gõ bàn phím không hề có dấu hiệu dừng lại, bài tập của Đường Viên cũng không khó làm, chỉ là mỗi đề đều cần tương đối nhiều kiến thức chuyên ngành, không chỉ yêu cầu trả lời chính xác, mà còn phải biểu đạt được quan điểm riêng của mình.
Người gần đây vẫn luôn xin nghỉ ngay cả một tiết cũng không đi Đường Viên lắc đầu một cái: "Em cũng vậy không từng lên qua."
Cô nói xong, thư phòng rộng rãi sáng ngời lập tức rơi vào yên lặng.
Người mới làm cha Dung Giản nói xong mới nhớ tới Đường Viên phải đi sinh bảo bảo, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Dung Giản ngũ vị tạp trần, vừa kích động lại mừng rỡ như điên, cảm giác tất cả điều này đều giống như là một giấc mộng. Anh giơ tay hung hăng nhéo mi tâm của mình một cái, đứng dậy nhìn về phía Đường Viên: "Thật xin lỗi."
Là anh làm hại Đường Viên bỏ lỡ việc học.
Vừa lúc Đường Viên đứng ở trước ngọn đèn vàng trên tường, Dung Giản vẫn có hơi tản quang, tối nay anh không đeo mắt kính, trong tầm mắt Đường Viên giống như là đang phát sáng.
"Em không đi học không liên quan đến anh." Rất nhanh Đường Viên đã hiểu ý của Dung Giản rồi, cô khoát khoát tay: "Là em tự mình muốn sinh Bịch đường ra, nó là con em đấy."
Đường Viên cũng không cảm thấy Dung Giản có lỗi với cô, cô nghĩ là chính cô tự sinh đứa bé.
Giọng nói của cô rất kiên định, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "con em", giống như là đang tuyên cáo chủ quyền.
Bất kểnhư thế nào, cô tuyệt đối sẽ không để Dung Giản mang Bịch đường đi.
Đường Viên không những đang phát sáng, cô còn đang xù lông.
"Em yên tâm, anh sẽ không mang con đi." Dung Giản nghiêm túc an ủi cô, quả thật anh không có ý định này. Bây giờ Bịch đường còn nhỏ, Đường Viên vẫn đang đi học, uy hiếp trong nước còn chưa được giải trừ hoàn toàn, anh sẽ không nóng lòng dẫn bọn họ trở về.
Đường Viên gật đầu, yên tâm hơn không ít.
Dù sao Dung Giản cũng không nán lại chỗ này được mấy ngày.
. . . . . .
Đêm đã khuya, Đường Viên có chút khó rồi.
Dung Giản nói được là làm được, vẫn còn ở lại làm bài tập giúp cô, không có ý định đi ngủ.
Đường Viên tới phòng trẻ nhìn Bịch đường sau đó trở về phòng ngủ của mình, vất vả lắm tối nay cô mới (di.da.l.qy.do) có thể ngủ một giấc ngon lành, gần như là vừa chạm vào giường là cô đã lập tức ngủ mất rồi.
Một giờ sau, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra.
Dung Giản đi vào phòng, rèm cửa sổ trong phòng không kéo, nhờ ánh trăng, Dung Giản nhìn thấy Đường Viên nằm ở giữa giường lớn, cô giang rộng tay chân ngủ rất ngon, có lẽ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, còn khẽ cất lên tiếng ngáy khò khè.
Dưới sự che chở của bóng đêm, Dung Giản cúi người hôn trán Đường Viên một cái, sau đó hôn chóp mũi của cô, cuối cùng, là đôi môi mềm mại.
Anh giống như đột nhiên hiểu tại sao ngay từ đầu các nam sinh ở trung học đệ nhị đã biết rõ hôn môi trong rừng cây nhỏ sẽ bị bắt còn luôn làm không biết mệt.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Đường Viên cũng cảm giác trên trán cô có chút nhột, sau đó là chóp mũi, còn có đôi môi, giống như bị người nào cắn xuống.
Dung Giản thấy con ngươi dưới mí mắt thật mỏng của cô bỗng nhúc nhích một cái, anh nín thở, thấy Đường Viên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Dung Giản hôn trộm bị bắt được giống như bị nhấn nút tạm dừng cứng đờ tại chỗ.
Đường Viên giơ tay lên ngay trước mặt dùng sức quơ quơ, cô giống như là tỉnh, lại như là không tỉnh, chỉ lẩm bẩm nói: "Tránh ra."
***
Hơn nửa đêm Đường Viên thức dậy uống nước, lúc đi ngang qua thư phòng thì thấy trong khe cửa vẫn có ánh sáng, Dung Giản vẫn còn đang đưa lưng về phía cô gõ bàn phím.
Quả nhiên, mới vừa rồi là cô nằm mơ.
Đường Viên đi xuống máy lọc lước dưới lầu lấy một chén nước, lúc bưng ly nước lên lại nghe được âm thanh cố ý đè thấp của Dung Giản trong thư phòng, hình như anh đang nghe điện thoại.
Bên kia không biết đang nói gì, âm thanh Dung Giản nghe cực kỳ không kiên nhẫn.
Quả thật Dung Giản rất phiền não, anh đang bận làm bài tập cho vợ, nhưng hiện tại lại chỉ có thể đứng ở cửa sổ sát đất nghe đối phương thao thao bất tuyệt.
"Bây giờ tôi không rảnh." Dung Giản hạ thấp giọng: "Có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Cậu điên rồi sao Dung Giản!" Đối phương còn kích động hơn anh, tốc độ nói chuyện cực nhanh, gần như là đang gào lên: "Rốt cuộc khi nào thì cậu trở lại! Đừng nói chuyện của công ty, nói Tống Dư Ca trước!"
"Mới vừa nãy, cái đồ đầu óc ngu ngốc Tống Dư Ca kia còn chạy đến tìm tôi, cậu nói có phải cô ta có chứng vọng tưởng không, cô ta còn khóc lóc hỏi tôi rằng có phải cậu và cha cô ta có hiểu lầm gì hay không, trời ơi, tôi an ủi cô ta nửa ngày, đến lúc đó nếu cô ta nhất thời kích động chạy đi chất vấn cha cô ta. . . . . ."
"Tóm lại, tôi không biết đâu, rõ ràng có đường tắt tại sao cậu lại không đi, dù sao Tống Dư Ca cũng thích cậu, cậu giả bộ ở chung một chỗ với Tống Dư Ca, sau đó mượn tay Tống Dư Ca giết chết Tống Khen không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch