Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh
Chương 40
Edit: Thanh Hưng
"A lô, Đường Viên?"
Sau hai tiếng tút tút, Dung Giản nhận điện thoại rất nhanh.
Nghe được âm thanh trầm thấp của anh, ngón tay Đường Viên vô ý thức vẽ một vòng ở trên gối, cô hắng giọng: "Này, Dung Giản, mới vừa rồi ba em tìm em đấy......"
Bởi vì khẩn trương, Đường Viên nói rất cặn kẽ, cô gần như hắng giọng đọc toàn bộ tài liệu một lần, trong lúc đó Dung Giản vẫn rất kiên nhẫn nghe cô đọc, không ngắt lời cô cũng không nói chen vào.
"...... Chính là như vậy." Sau khi cô đọc xong, đối diện trầm mặc mấy giây.
"Dung Giản, anh còn nghe sao?" Đường Viên siết chặt điện thoại di động, có một nháy mắt cô còn tưởng rằng Dung Giản không nghe điện thoại.
"Ừ." Dung Giản cúi đầu đáp một tiếng, anh không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Đường Viên không tự chủ ngồi thẳng người. Cô đoan (di.da.l.qy.do) đoan chính chính cầm điện thoại di động ngồi ở trên giường, lỗ tai áp sát vào ống nghe. Thật ra thì cô cũng không biết cô đang chờ mong cái gì, Dung Giản khuyến khích hay là giữ lại, giống như đều phải, lại giống như đều không phải.
"Em muốn đi không?" Rất nhanh, Dung Giản đã tỉnh táo hỏi lại cô.
Có lẽ là khoảng cách quá xa, âm thanh của anh trong ống nghe còn có một chút khác biệt, Đường Viên nghe không ra cảm xúc lúc anh nói những lời này. Cô cầm điện thoại di động, thành thực nói: "Em có chút muốn đi...... Ừ, có một chút muốn đi."
Dung Giản cầm điện thoại di động đi tới cửa sổ sát đất, trong văn phòng rộng lớn vô cùng an tĩnh, chỉ có âm thanh Đường Viên. Âm thanh của cô rất nhỏ, Dung Giản nhìn cửa sổ sát đất, cũng không tự giác hạ thấp thanh âm: "Chỉ có một chút?"
"Dạ."
Đường Viên vùi mặt vào trong gối.
Một hồi lâu, cô từ trong gối ngẩng đầu lên.
"Bởi vì......" Đường Viên có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em không bỏ được anh á!"
Em không bỏ được anh á!
Âm thanh cô đè rất thấp, gần như là dùng giọng mũi.
Lỗ tai Dung Giản dính vào ống nghe, hình như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp lúc cô nói chuyện.
Anh có thể tưởng tượng ra nét mặt Đường Viên khi nói câu nói này, tưởng tượng dáng vẻ xấu hổ của cô, đôi mắt sáng trong suốt của cô......
Dung Giản cực kỳ gắng sức kiềm chế mình, không để cho hai chữ "Đừng đi" bật thốt lên.
"Chỉ là, em vẫn nên nghĩ lại đã!" Đường Viên phát hiện cô vẫn rất sợ nghe được đáp án của Dung Giản, sợ anh giống như lúc tối dứt khoát nói cô có thể đi. Cô vừa dứt lời lại vội vàng nói: "Chờ em nghĩ xong, sẽ nói cho anh biết đầu tiên."
"Được."
Cúp điện thoại, Đường Viên bỏ phong thư kia vào ngăn dưới cùng của tủ sách.
......
Nhờ phúc "Trời giáng bánh bao lớn", Đường Viên lấy được toàn bộ mười ba ngày nghỉ, hạnh phúc đến không cần nghĩ.
Buổi sáng cô đi bãi tập xem mọi người quân huấn một chút, đưa mắt nhìn đàn anh Hạ dáng dấp lưng hùm vai gấu, chạy bộ sáng sớm hai vòng với mọi người xong thì sau lưng đã ướt đẫm rất rõ ràng rồi, cũng là thảm.
"Hô —— hô ——, học thần, tôi đã nói với cậu rồi, cậu phải mời tôi ăn cơm, mời tám phần!" Đàn anh Hạ đang một tay đỡ đầu gối, vừa chạy vừa thở mạnh về phía điện thoại di động: "Mệt chết tôi, Oh my God, sao tôi lại thảm như vậy chứ, lúc cậu tán gái không dẫn theo tôi, lúc này lại nghĩ đến tôi! Được rồi, tôi sai lầm rồi, đáp án năm đó của tôi chính là một sai lầm!"
Đàn anh Hạ nói xong lập tức cúp điện thoại, chạy đến cửa sân thể dục thấy Đường Viên thì sợ hết hồn: "Ai, làm tôi sợ muốn chết."
Nhìn đàn em chắc là không nghe được nội dung cuộc điện thoại mới vừa rồi.
Anh ta đưa tay gấu vỗ vỗ tim, sau khi lấy hơi thì nói: "Đúng rồi, đàn em này, anh nghe trong viện nói chúng ta không được nghỉ Trung thu rồi, còn phải quân huấn!"
"À?" Đường Viên còn chưa nghe được tin tức này.
"Anh đang muốn tìm em, em có thời gian thì đi mua cho đám nhóc gấu kia chút bánh Trung thu đi, nếu không bọn họ sẽ tạo phản mất."
"Được!" Đường Viên một lời đồng ý.
Tết Trung thu......
Đường Viên đột nhiên nghĩ đến bóng lưng lành lạnh lại cô đơn của Dung Giản trong tết Trung thu năm ấy.
Không sao, bây giờ Dung Giản đã không phải là một mình nữa rồi.
Cô muốn đưa cho Dung Giản một món quà nhân lễ Trung thu, sau đó cùng anh cùng nhau trải qua Trung thu.
***
Gần tới Trung thu, khắp nơi trong trung tâm thương mại đều là đèn lồng cổ cùng với bong bóng rực rỡ màu sắc, tràn đầy hơi thở ngày lễ.
Bởi vì là ý muốn nhất thời, nên Đường Viên đi dạo ở trong trung tâm thương mại nửa ngày cũng không biết nên mua cái gì.
Cô chậm rãi đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua một quầy trang sức lập tức bị ánh sáng lung linh của chúng hấp dẫn.
Đường Viên nhớ tới ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản, ngón tay anh thon dài trắng nõn, nếu đeo nhẫn nhất định đặc biệt đặc biệt dễ nhìn.
Vậy thì mua nhẫn là được.
Đường Viên vui sướng đi tới quầy nghiêm túc chọn một lát, cuối cùng chọn một cái kiểu dáng đơn giản hào phóng. Thời gian quá gấp không còn kịp chế tác nữa, nếu không Đường Viên còn muốn khắc hai chữ đầu trong tên của Dung Giản và của cô lên chiếc nhẫn này.
Chính cô đeo một chiếc, một chiếc dành cho nam khác thì nhờ chị gái thu ngân giúp cô bọc lại.
Đường Viên thả cái hộp nhỏ vào trong balo lệch vai đang đeo trên người, chuẩn bị đi (lqd) mua bánh Trung thu. Không biết vì sao, mí mắt phải của cô tự dưng lại giật giật như lò xo, cô luôn luôn không phải một người mê tín, nhưng bỗng nhiên lại có chút tâm thần không yên.
Đường Viên cố đè lo lắng trong lòng xuống, tự an ủi mình rằng có lẽ do thời tiết nóng bức, trong trung tâm thương mại lại quá nhiều người, làm cho người ta có một loại cảm giác khó thở. Cô đánh nhanh rút gọn, rất nhanh đã mua xong mấy hộp bánh Trung thu lớn. Khi đi ngang qua một quầy bán đồ chơi, Đường Viên lại mua một vài món đồ chơi bằng lông nhung làm phần thưởng vui lễ Trung thu.
Lần này không tới nửa giờ, Đường Viên đã giải quyết xong tất cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, xách theo bao lớn bao nhỏ hài lòng đi về phía thang máy.
Kết quả mới vừa đi tới khúc quanh, một đứa bé trai đột nhiên từ mặt khác vọt ra, lập tức đụng vào trên người Đường Viên, que kem mà bé trai đó cầm trong tay cũng mạnh mẽ trút toàn bộ lên trên váy của cô.
"Kem của em! Chị bồi thường cho em, bồi thường cho em!" Bé trai cúi đầu nhìn qua cây kem đã lừng lẫy hy sinh một cái, "Oa" một tiếng khóc lớn lên, ngồi ở trên đất vừa gào thét vừa đập chân: "Bồi thường cho em, bồi thường cho em!"
"Em đừng khóc nữa." Đường Viên luống cuống tay chân đứng ở nơi đó, cẩn thận từng li từng tí dụ dỗ cậu bé: "Vậy chị sẽ mua lại cho em một que."
"Em muốn hai! Em muốn lớn nhất!" Bé trai nghe vậy lập tức từ dưới đất đứng lên, chỉ vào tiệm kem cách đó không xa kêu to.
"Được." Đường Viên đi tới mua cho bé trai hai cây kem, bé trai mỗi tay một kem lại kêu rên nửa ngày, muốn chơi trò chơi kim cương biến hình, mãi tới khi thỏa mãn rốt cuộc cậu bé mới hài lòng chạy đi.
Đây mới thật sự là người giả bị đụng, Đường Viên cũng muốn đánh cậu nhóc mà.
Sau khi bé trai đi, Đường Viên cầm bao lớn bao nhỏ lên đi tới toilet.
Cô cầm mấy xấp khăn giấy dính nước, núp ở trong phòng vệ sinh xử lý chiếc váy lem nhem của mình, hôm nay vừa lúc cô mặc váy màu trắng, phía trên bị kem dính lên hoàn toàn không thể nhìn được không nói, còn đặc sánh dính vào trên đùi của cô.
Đường Viên cầm khăn giấy lau nhiều lần nhưng váy vẫn là thê thảm không nỡ nhìn, lại còn càng ngày càng bẩn.
Trong không khí giống như tràn ngập một luồng khí nóng.
Máy điều hòa không khí không mở nữa à?
Đường Viên lau mồ hôi trên chóp mũi một cái.
Một lát sau, bên ngoài giống như đột nhiên rối loạn lên.
Vừa bắt đầu Đường Viên ở trong phòng kín nên không nghe được quá chân thật, còn tưởng rằng trailer phim trong trung tâm thương mại. Cô lau váy thêm mấy cái lại phát giác không đúng lắm, càng ngày càng nóng rồi, hơn nữa còn có người bên ngoài đang lớn tiếng gào thét, còn kèm theo tiếng khóc trẻ con. Tầng lầu này thật giống như có rất nhiều người đang chạy như điên, tiếng bước chân rung trời, sàn nhà dưới chân cô cũng như bị rung lên.
Đường Viên thật nhanh mở cửa phòng ra chạy đi, cô vừa đi ra ngoài đã bị một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm gay mũi, bên ngoài khói cuồn cuộn dầy đặc, mọi người hoang mang sợ hãi hét to lao ra, liều mạng chạy về phía cầu thang bộ bên kia.
Quá nhiều người, Đường Viên liếc mắt nhìn cầu thang bộ, trên cầu thang cũng đều là người đang hoang mang sợ hãi, bọn họ chạy trốn rất nhanh, trong đám người thỉnh thoảng bộc phát ra một tiếng hét thảm, có người ngã xuống, người trên đất kêu rên một tiếng, rất nhanh đã bị người phía sau đạp xông xuống dưới.
Trong lúc nhất thời, Đường Viên cũng bị hù dọa bối rối.
Tất cả giống như là một cơn ác mộng, khi còn bé cô từng xem giáo dục về hoả hoạn còn thành cơn ác mộng mấy ngày vậy mà bây giờ nó lại cứ như vậy diễn ra ở trước mặt cô. Trong nháy mắt Đường Viên đầu óc trống rỗng, cô vội vàng chạy về toilet, dùng lực tạt nước vào trên người mình, thấm ướt váy của mình, lại lấy hai cái khăn lau thấm đầy nước bên cạnh lên bụm miệng xông ra ngoài.
Trong đầu cô trống rỗng, rất nhanh lại tràn vào rất nhiều rất nhiều người, giáo sư Đường, Lê Họa, Nam An An, Cố Ly, Hà Khánh Nguyên...... Còn có Dung Giản. Cô muốn được gặp anh.
Cô mới hai mươi tuổi, cô không muốn chết.
Bản năng sinh tồn khiến Đường Viên quên mất sợ hãi, chỉ lo theo dòng người chạy về phía trước. Nhưng trên hành lang quá nhiều người, người chạy trốn về phía cầu thang bên kia cũng quá nhiều.
Đường Viên còn cách cầu thang một đoạn, nhưng cái khoảng cách này thế nào cũng không qua được. Tất cả mọi người chen chúc tại cửa cầu thang, càng không ngừng kêu gào mắng chửi, dùng sức đẩyngười phía trước.
Trong không khí là khói mù cuồn cuộn dầy đặc, hỏa hoạn cũng không biết lúc nào sẽ nhào tới cắn nuốt mọi người khiến mọi người rối loạn trận cước, trong đám người bộc phát xung đột lớn hơn, có người lớn tiếng mắng chửi xô đẩy, có người lớn tiếng kêu khóc, có người lớn tiếng kêu "Cứu đứa bé".
Rất nhanh, Đường Viên mới nhận ra cô không thể tiếp tục cùng chạy tới cầu thang với mọi người. Quá nhiều người, cô lại cách nơi đó quá xa, đối với cô mà nói lối thoát duy nhất này vẫn chỉ là một con đường chết.
Đường Viên liếc mắt nhìn lối đi an toàn màu xanh lá cây, quyết đoán xoay người đi ngược dòng người chạy như điên về phương hướng ngược lại.
Sau lưng cô không có nhiều người, rất nhanh cô đã vọt ra khỏi đám người.
Thế lửa rất lớn, hỏa hoạn cách đó không xa bằng tốc độ kinh người lan tới bên này. Đường Viên vội vàng chạy về phía trước, từng trận sóng nhiệt sau lưng gần như nuốt sống cô.
Khi Đường Viên chạy đến gần cửa sổ, quay đầu nhìn lại thì sau lưng đã thành một biển lửa. Cô giắt khăn lau đã thấm ướt vào lỗ tai, đứng ở trên bệ cửa sổ hai cái tay dùng sức đẩy cánh cửa sổ này ra, ngọn lửa sau lưng càng lúc càng gần, Đường Viên cảm giác sau lưng mình cũng bị nướng chín rồi, trong nháy mắt cửa sổ bị đẩy ra, cô cái gì cũng không kịp nghĩ đã phi người nhảy xuống.
May mắn chính là, trung tâm thương mại này đã xây dựng từ lâu nên vẫn còn duy trì kiểu cách trang trí trước kia, giữa lầu một và lầu hai có một ban công, lúc Đường Viên nhảy xuống cũng có một nơi để hạ chân, hai cái tay và đầu gối chạm đất, quỳ rạp trên mặt đất.
Cô một giây cũng không dám chậm trễ, vừa rơi xuống đất lập tức bò dọc theo ban công, Đường Viên bò đến bên cạnh ôm (di.da.l.qy.do) chặt cột đá ở trung tâm thương mại, nhiệt độ nóng đến kinh người, Đường Viên không dám buông tay, cầm khăn lau ướt đệm lên ôm cây cột leo xuống dưới từng chút xíu một.
Lúc hai chân chạm được vào mặt đất, chân Đường Viên lập tức mềm nhũn, nếu như không phải là đầu gối và lòng bàn tay đau nhói nhắc nhở cô, cô còn tưởng rằng mình đang trải qua một cơn ác mộng. Cô còn không có chút cảm giác thập tử nhất sinh chân thật nào, tất cả chuyện này đều quá đột ngột.
Hơi sức toàn thân cũng bị rút đi, Đường Viên sức cùng lực kiệt vịn vào đầu gối từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Cô không dám ngồi ở chỗ này, hơi có chút sức lập tức kéo hai cái chân như nhũn ra liều mạng chạy về phía đất bằng nơi xa.
Phía xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, trước mắt Đường Viên hoàn toàn mơ hồ, từng trận Địa Phát hắc. Cô cố gắng chạy cách đám cháy, ngồi dưới đất, tựa vào bên tường thở một lát.
Cô một chút cũng không chạy nổi nữa rồi.
Bao lớn bao nhỏ lúc trước cũng bị nhét vào trong phòng vệ sinh rồi, Đường Viên chỉ còn lại balo lệch vai trên người, cô cúi đầu tìm kiếm ở bên trong nửa ngày mới sờ được điện thoại di động của mình.
Ngón tay của cô ướt nhẹp, sau khi da bị chà sát rịn ra không ít máu, đặt tại trên nút home hoàn toàn không mở được khóa vân tay.
Trước mắt một mảnh sương mù, Đường Viên gần như không thấy rõ màn hình điện thoại di động, cô cầm điện thoại di động dựa vào trí nhớ ấn một con số lại một con số điền mật mã vào. Tay cô run rẩy lợi hại, bốn con số, cô lại thử rất nhiều lần mới mở được khóa màn hình.
Đường Viên hít sâu một hơi, tay run run lật tới danh bạ ấn số của Dung Giản.
Ở trong đám cháy lúc cô cho là mình sẽ chết, cô đã muốn gọi điện thoại cho anh. Thật vất vả mới trốn ra được, Đường Viên một phút cũng không chờ được nữa rồi, giờ khắc này cô đột nhiên đặc biệt nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ.
Muốn nghe âm thanh của anh, muốn gặp anh.
Đường Viên áp thật chặt di động vào bên tai.
"Đô —— đô ——" Âm thanh máy móc không hề phập phồng, một mực vang.
Một giây kế tiếp, là cô có thể nghe được âm thanh của Dung Giản rồi, Đường Viên ôm điện thoại di động hít hít mũi.
"Đô —— đô ——" Trường âm còn chưa kết thúc, giống như là vĩnh viễn không kết thúc.
Một giây kế tiếp, âm thanh dừng lại một chút: "Dung Giản......" Đường Viên mới vừa mở miệng đã nghe được giọng nữ dễ nghe trong điện thoại di động—— số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau......
Cô không biết cô gọi bao nhiêu lần, cũng không biết nghe bao nhiêu lần tiếng vang đô đô, vẫn không có người nào nghe, Đường Viên lặp lại một lần lại một lần, từ đầu đến cuối không có bất kỳ đáp lại nào.
Cuối cùng không biết là người nào xông lại ôm lấy cô, vỗ mặt của cô lớn tiếng gọi cô A Bàn.
......
Đường Viên mở mắt thấy trần nhà trên đỉnh đầu thì còn tưởng rằng thật ra cô chỉ là mơ một cơn ác mộng rất dài rất dài mà thôi, giống như khi còn bé những buổi tối sau khi xem giáo dục về hoả hoạn.
Rất nhanh cô đã phát hiện là không phải, nơi này hình như là một gian phòng bệnh.
Đập vào mắt chính là một màu trắng xóa.
Cô vung tay lên, phát hiện tay giống như đang bị băng bó.
Đường Viên giơ tay lên, nhìn thấy hai cái tay của bản thân cũng bị băng gạc thật dầy bao bọc cực kỳ chặt chẽ, cô giật giật, muốn từ trên giường ngồi dậy, tay đặt bên giường lập tức bị đau.
"A Bàn, cậu đã tỉnh!" Cố Cầu Cầu lập tức xông tới ôm thật chặt lấy cô: "Như thế nào, cậu đau ở đâu, khó chịu chỗ nào?"
"A Bàn cậu làm tớ sợ muốn chết!" Lúc Cố Ly nhận được tin tức người khác nói trung tâm thương mại phụ cận Tây đại kia bốc cháy đã bị hù dọa một lần. Dọc theo đường đi cô ấy vừa lái xe vừa luôn gọi điện thoại cho Nam An An và Đường Viên, Nam An An vẫn còn quân huấn ở trường học, nhưng Đường Viên lại tới trung tâm thương mại kia mua bánh Trung thu: "Cậu làm tớ sợ muốn chết A Bàn......"
Cũng may, Đường Viên không xảy ra chuyện gì, cô ấy (ĐV) đã chạy được ra ngoài.
Cũng không biết có còn chỗ nào khác bị thương hay không.
Đây là bệnh viện gần trung tâm thương mại nhất, cho nên người bị thương do hỏa hoạn gần như đều bị đưa đến nơi này, người trong bệnh viện bây giờ đã không đủ dùng.
Đường Viên lại không bị thương ở đâu, nên căn bản không có người nào lo lắng cho cô. Ngay cả băng gạc trên tay và trên đầu gối của cô đều là Cố Cầu Cầu băng cho.
Bị Cố Ly ôm thật chặt, trong lòng Đường Viên mới sinh ra một chút cảm giác chân thật.
Cố Cầu Cầu lung tung lau nước mắt trên mặt cô, nhưng càng lau lại càng nhiều, cô ấy có chút luống cuống: "A Bàn, không khóc không khóc, cậu không sao, cậu đã chạy ra ngoài A Bàn."
Âm thanh Cố Cầu Cầu ở ngay bên tai cô, nhưng lại thật giống như đặc biệt xa xôi.
"A Bàn, mới vừa rồi tớ đã gọi điện thoại cho Dung Giản, anh ấy rất nhanh sẽ tới, cậu không phải khóc nhé, tớ lại gọi thêm một lần nữa nha......"
Đường Viên giơ tay lên bưng kín mặt, nước mắt thấm ướt băng gạc, băng gạc ướt đẫm lập tức dính vào trên mặt cô. Băng gạc thật dầy ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trước mắt cô là một vùng tăm tối, lại hiện ra từng cảnh tượng lúc trước ——
Cô ngồi ở chỗ đó gọi điện thoại cho Dung Giản, một lần lại một lần.
Cô một lần lại một lần nghe âm thanh tút tút mênh mông vô tận đó, sau âm thanh tút tút đó là giọng nữ dịu dàng một lần lại một lần nói "Xin gọi lại sau", cô cứ như vậy một người nhếch nhác ngồi ở chỗ đó, từ cõi lòng ngập tràn hi vọng, gọi tới khi sinh lòng tuyệt vọng.
Cô luôn cho rằng, thế giới của Dung Giản thật sự rất lớn, trong lòng của anh có rất (lqd) nhiều chuyện rất quan trọng, quan trọng hơn cả cô.
Không phải bất cứ lúc nào anh cũng sẽ bồi ở bên người cô, cũng không phải là bất cứ lúc nào cũng sẽ nhận điện thoại của cô.
Nhưng, cô thật sự......
Dung Giản xuống xe một đường chạy như điên, lúc vọt tới cửa phòng bệnh vặn tay nắm cửa lại nghe được bên trong truyền đến âm thanh Đường Viên.
Anh nghe thấy Đường Viên nói: "Cậu không cần gọi điện thoại cho Dung Giản......"
"A Bàn tớ đã gọi."
"Cậu không cần gọi điện thoại cho anh ấy." Đường Viên cố chấp nói lại một lần, cô giống như là đang khóc. Nghe được tiếng nức nở rõ ràng của cô, trái tim Dung Giản cũng thắt lại.
Ngón tay anh dừng lại một chút, nghe được Đường Viên nói ——
"Cố Cầu Cầu, tớ không muốn thích anh ấy nữa."
"A lô, Đường Viên?"
Sau hai tiếng tút tút, Dung Giản nhận điện thoại rất nhanh.
Nghe được âm thanh trầm thấp của anh, ngón tay Đường Viên vô ý thức vẽ một vòng ở trên gối, cô hắng giọng: "Này, Dung Giản, mới vừa rồi ba em tìm em đấy......"
Bởi vì khẩn trương, Đường Viên nói rất cặn kẽ, cô gần như hắng giọng đọc toàn bộ tài liệu một lần, trong lúc đó Dung Giản vẫn rất kiên nhẫn nghe cô đọc, không ngắt lời cô cũng không nói chen vào.
"...... Chính là như vậy." Sau khi cô đọc xong, đối diện trầm mặc mấy giây.
"Dung Giản, anh còn nghe sao?" Đường Viên siết chặt điện thoại di động, có một nháy mắt cô còn tưởng rằng Dung Giản không nghe điện thoại.
"Ừ." Dung Giản cúi đầu đáp một tiếng, anh không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Đường Viên không tự chủ ngồi thẳng người. Cô đoan (di.da.l.qy.do) đoan chính chính cầm điện thoại di động ngồi ở trên giường, lỗ tai áp sát vào ống nghe. Thật ra thì cô cũng không biết cô đang chờ mong cái gì, Dung Giản khuyến khích hay là giữ lại, giống như đều phải, lại giống như đều không phải.
"Em muốn đi không?" Rất nhanh, Dung Giản đã tỉnh táo hỏi lại cô.
Có lẽ là khoảng cách quá xa, âm thanh của anh trong ống nghe còn có một chút khác biệt, Đường Viên nghe không ra cảm xúc lúc anh nói những lời này. Cô cầm điện thoại di động, thành thực nói: "Em có chút muốn đi...... Ừ, có một chút muốn đi."
Dung Giản cầm điện thoại di động đi tới cửa sổ sát đất, trong văn phòng rộng lớn vô cùng an tĩnh, chỉ có âm thanh Đường Viên. Âm thanh của cô rất nhỏ, Dung Giản nhìn cửa sổ sát đất, cũng không tự giác hạ thấp thanh âm: "Chỉ có một chút?"
"Dạ."
Đường Viên vùi mặt vào trong gối.
Một hồi lâu, cô từ trong gối ngẩng đầu lên.
"Bởi vì......" Đường Viên có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em không bỏ được anh á!"
Em không bỏ được anh á!
Âm thanh cô đè rất thấp, gần như là dùng giọng mũi.
Lỗ tai Dung Giản dính vào ống nghe, hình như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp lúc cô nói chuyện.
Anh có thể tưởng tượng ra nét mặt Đường Viên khi nói câu nói này, tưởng tượng dáng vẻ xấu hổ của cô, đôi mắt sáng trong suốt của cô......
Dung Giản cực kỳ gắng sức kiềm chế mình, không để cho hai chữ "Đừng đi" bật thốt lên.
"Chỉ là, em vẫn nên nghĩ lại đã!" Đường Viên phát hiện cô vẫn rất sợ nghe được đáp án của Dung Giản, sợ anh giống như lúc tối dứt khoát nói cô có thể đi. Cô vừa dứt lời lại vội vàng nói: "Chờ em nghĩ xong, sẽ nói cho anh biết đầu tiên."
"Được."
Cúp điện thoại, Đường Viên bỏ phong thư kia vào ngăn dưới cùng của tủ sách.
......
Nhờ phúc "Trời giáng bánh bao lớn", Đường Viên lấy được toàn bộ mười ba ngày nghỉ, hạnh phúc đến không cần nghĩ.
Buổi sáng cô đi bãi tập xem mọi người quân huấn một chút, đưa mắt nhìn đàn anh Hạ dáng dấp lưng hùm vai gấu, chạy bộ sáng sớm hai vòng với mọi người xong thì sau lưng đã ướt đẫm rất rõ ràng rồi, cũng là thảm.
"Hô —— hô ——, học thần, tôi đã nói với cậu rồi, cậu phải mời tôi ăn cơm, mời tám phần!" Đàn anh Hạ đang một tay đỡ đầu gối, vừa chạy vừa thở mạnh về phía điện thoại di động: "Mệt chết tôi, Oh my God, sao tôi lại thảm như vậy chứ, lúc cậu tán gái không dẫn theo tôi, lúc này lại nghĩ đến tôi! Được rồi, tôi sai lầm rồi, đáp án năm đó của tôi chính là một sai lầm!"
Đàn anh Hạ nói xong lập tức cúp điện thoại, chạy đến cửa sân thể dục thấy Đường Viên thì sợ hết hồn: "Ai, làm tôi sợ muốn chết."
Nhìn đàn em chắc là không nghe được nội dung cuộc điện thoại mới vừa rồi.
Anh ta đưa tay gấu vỗ vỗ tim, sau khi lấy hơi thì nói: "Đúng rồi, đàn em này, anh nghe trong viện nói chúng ta không được nghỉ Trung thu rồi, còn phải quân huấn!"
"À?" Đường Viên còn chưa nghe được tin tức này.
"Anh đang muốn tìm em, em có thời gian thì đi mua cho đám nhóc gấu kia chút bánh Trung thu đi, nếu không bọn họ sẽ tạo phản mất."
"Được!" Đường Viên một lời đồng ý.
Tết Trung thu......
Đường Viên đột nhiên nghĩ đến bóng lưng lành lạnh lại cô đơn của Dung Giản trong tết Trung thu năm ấy.
Không sao, bây giờ Dung Giản đã không phải là một mình nữa rồi.
Cô muốn đưa cho Dung Giản một món quà nhân lễ Trung thu, sau đó cùng anh cùng nhau trải qua Trung thu.
***
Gần tới Trung thu, khắp nơi trong trung tâm thương mại đều là đèn lồng cổ cùng với bong bóng rực rỡ màu sắc, tràn đầy hơi thở ngày lễ.
Bởi vì là ý muốn nhất thời, nên Đường Viên đi dạo ở trong trung tâm thương mại nửa ngày cũng không biết nên mua cái gì.
Cô chậm rãi đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua một quầy trang sức lập tức bị ánh sáng lung linh của chúng hấp dẫn.
Đường Viên nhớ tới ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản, ngón tay anh thon dài trắng nõn, nếu đeo nhẫn nhất định đặc biệt đặc biệt dễ nhìn.
Vậy thì mua nhẫn là được.
Đường Viên vui sướng đi tới quầy nghiêm túc chọn một lát, cuối cùng chọn một cái kiểu dáng đơn giản hào phóng. Thời gian quá gấp không còn kịp chế tác nữa, nếu không Đường Viên còn muốn khắc hai chữ đầu trong tên của Dung Giản và của cô lên chiếc nhẫn này.
Chính cô đeo một chiếc, một chiếc dành cho nam khác thì nhờ chị gái thu ngân giúp cô bọc lại.
Đường Viên thả cái hộp nhỏ vào trong balo lệch vai đang đeo trên người, chuẩn bị đi (lqd) mua bánh Trung thu. Không biết vì sao, mí mắt phải của cô tự dưng lại giật giật như lò xo, cô luôn luôn không phải một người mê tín, nhưng bỗng nhiên lại có chút tâm thần không yên.
Đường Viên cố đè lo lắng trong lòng xuống, tự an ủi mình rằng có lẽ do thời tiết nóng bức, trong trung tâm thương mại lại quá nhiều người, làm cho người ta có một loại cảm giác khó thở. Cô đánh nhanh rút gọn, rất nhanh đã mua xong mấy hộp bánh Trung thu lớn. Khi đi ngang qua một quầy bán đồ chơi, Đường Viên lại mua một vài món đồ chơi bằng lông nhung làm phần thưởng vui lễ Trung thu.
Lần này không tới nửa giờ, Đường Viên đã giải quyết xong tất cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, xách theo bao lớn bao nhỏ hài lòng đi về phía thang máy.
Kết quả mới vừa đi tới khúc quanh, một đứa bé trai đột nhiên từ mặt khác vọt ra, lập tức đụng vào trên người Đường Viên, que kem mà bé trai đó cầm trong tay cũng mạnh mẽ trút toàn bộ lên trên váy của cô.
"Kem của em! Chị bồi thường cho em, bồi thường cho em!" Bé trai cúi đầu nhìn qua cây kem đã lừng lẫy hy sinh một cái, "Oa" một tiếng khóc lớn lên, ngồi ở trên đất vừa gào thét vừa đập chân: "Bồi thường cho em, bồi thường cho em!"
"Em đừng khóc nữa." Đường Viên luống cuống tay chân đứng ở nơi đó, cẩn thận từng li từng tí dụ dỗ cậu bé: "Vậy chị sẽ mua lại cho em một que."
"Em muốn hai! Em muốn lớn nhất!" Bé trai nghe vậy lập tức từ dưới đất đứng lên, chỉ vào tiệm kem cách đó không xa kêu to.
"Được." Đường Viên đi tới mua cho bé trai hai cây kem, bé trai mỗi tay một kem lại kêu rên nửa ngày, muốn chơi trò chơi kim cương biến hình, mãi tới khi thỏa mãn rốt cuộc cậu bé mới hài lòng chạy đi.
Đây mới thật sự là người giả bị đụng, Đường Viên cũng muốn đánh cậu nhóc mà.
Sau khi bé trai đi, Đường Viên cầm bao lớn bao nhỏ lên đi tới toilet.
Cô cầm mấy xấp khăn giấy dính nước, núp ở trong phòng vệ sinh xử lý chiếc váy lem nhem của mình, hôm nay vừa lúc cô mặc váy màu trắng, phía trên bị kem dính lên hoàn toàn không thể nhìn được không nói, còn đặc sánh dính vào trên đùi của cô.
Đường Viên cầm khăn giấy lau nhiều lần nhưng váy vẫn là thê thảm không nỡ nhìn, lại còn càng ngày càng bẩn.
Trong không khí giống như tràn ngập một luồng khí nóng.
Máy điều hòa không khí không mở nữa à?
Đường Viên lau mồ hôi trên chóp mũi một cái.
Một lát sau, bên ngoài giống như đột nhiên rối loạn lên.
Vừa bắt đầu Đường Viên ở trong phòng kín nên không nghe được quá chân thật, còn tưởng rằng trailer phim trong trung tâm thương mại. Cô lau váy thêm mấy cái lại phát giác không đúng lắm, càng ngày càng nóng rồi, hơn nữa còn có người bên ngoài đang lớn tiếng gào thét, còn kèm theo tiếng khóc trẻ con. Tầng lầu này thật giống như có rất nhiều người đang chạy như điên, tiếng bước chân rung trời, sàn nhà dưới chân cô cũng như bị rung lên.
Đường Viên thật nhanh mở cửa phòng ra chạy đi, cô vừa đi ra ngoài đã bị một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm gay mũi, bên ngoài khói cuồn cuộn dầy đặc, mọi người hoang mang sợ hãi hét to lao ra, liều mạng chạy về phía cầu thang bộ bên kia.
Quá nhiều người, Đường Viên liếc mắt nhìn cầu thang bộ, trên cầu thang cũng đều là người đang hoang mang sợ hãi, bọn họ chạy trốn rất nhanh, trong đám người thỉnh thoảng bộc phát ra một tiếng hét thảm, có người ngã xuống, người trên đất kêu rên một tiếng, rất nhanh đã bị người phía sau đạp xông xuống dưới.
Trong lúc nhất thời, Đường Viên cũng bị hù dọa bối rối.
Tất cả giống như là một cơn ác mộng, khi còn bé cô từng xem giáo dục về hoả hoạn còn thành cơn ác mộng mấy ngày vậy mà bây giờ nó lại cứ như vậy diễn ra ở trước mặt cô. Trong nháy mắt Đường Viên đầu óc trống rỗng, cô vội vàng chạy về toilet, dùng lực tạt nước vào trên người mình, thấm ướt váy của mình, lại lấy hai cái khăn lau thấm đầy nước bên cạnh lên bụm miệng xông ra ngoài.
Trong đầu cô trống rỗng, rất nhanh lại tràn vào rất nhiều rất nhiều người, giáo sư Đường, Lê Họa, Nam An An, Cố Ly, Hà Khánh Nguyên...... Còn có Dung Giản. Cô muốn được gặp anh.
Cô mới hai mươi tuổi, cô không muốn chết.
Bản năng sinh tồn khiến Đường Viên quên mất sợ hãi, chỉ lo theo dòng người chạy về phía trước. Nhưng trên hành lang quá nhiều người, người chạy trốn về phía cầu thang bên kia cũng quá nhiều.
Đường Viên còn cách cầu thang một đoạn, nhưng cái khoảng cách này thế nào cũng không qua được. Tất cả mọi người chen chúc tại cửa cầu thang, càng không ngừng kêu gào mắng chửi, dùng sức đẩyngười phía trước.
Trong không khí là khói mù cuồn cuộn dầy đặc, hỏa hoạn cũng không biết lúc nào sẽ nhào tới cắn nuốt mọi người khiến mọi người rối loạn trận cước, trong đám người bộc phát xung đột lớn hơn, có người lớn tiếng mắng chửi xô đẩy, có người lớn tiếng kêu khóc, có người lớn tiếng kêu "Cứu đứa bé".
Rất nhanh, Đường Viên mới nhận ra cô không thể tiếp tục cùng chạy tới cầu thang với mọi người. Quá nhiều người, cô lại cách nơi đó quá xa, đối với cô mà nói lối thoát duy nhất này vẫn chỉ là một con đường chết.
Đường Viên liếc mắt nhìn lối đi an toàn màu xanh lá cây, quyết đoán xoay người đi ngược dòng người chạy như điên về phương hướng ngược lại.
Sau lưng cô không có nhiều người, rất nhanh cô đã vọt ra khỏi đám người.
Thế lửa rất lớn, hỏa hoạn cách đó không xa bằng tốc độ kinh người lan tới bên này. Đường Viên vội vàng chạy về phía trước, từng trận sóng nhiệt sau lưng gần như nuốt sống cô.
Khi Đường Viên chạy đến gần cửa sổ, quay đầu nhìn lại thì sau lưng đã thành một biển lửa. Cô giắt khăn lau đã thấm ướt vào lỗ tai, đứng ở trên bệ cửa sổ hai cái tay dùng sức đẩy cánh cửa sổ này ra, ngọn lửa sau lưng càng lúc càng gần, Đường Viên cảm giác sau lưng mình cũng bị nướng chín rồi, trong nháy mắt cửa sổ bị đẩy ra, cô cái gì cũng không kịp nghĩ đã phi người nhảy xuống.
May mắn chính là, trung tâm thương mại này đã xây dựng từ lâu nên vẫn còn duy trì kiểu cách trang trí trước kia, giữa lầu một và lầu hai có một ban công, lúc Đường Viên nhảy xuống cũng có một nơi để hạ chân, hai cái tay và đầu gối chạm đất, quỳ rạp trên mặt đất.
Cô một giây cũng không dám chậm trễ, vừa rơi xuống đất lập tức bò dọc theo ban công, Đường Viên bò đến bên cạnh ôm (di.da.l.qy.do) chặt cột đá ở trung tâm thương mại, nhiệt độ nóng đến kinh người, Đường Viên không dám buông tay, cầm khăn lau ướt đệm lên ôm cây cột leo xuống dưới từng chút xíu một.
Lúc hai chân chạm được vào mặt đất, chân Đường Viên lập tức mềm nhũn, nếu như không phải là đầu gối và lòng bàn tay đau nhói nhắc nhở cô, cô còn tưởng rằng mình đang trải qua một cơn ác mộng. Cô còn không có chút cảm giác thập tử nhất sinh chân thật nào, tất cả chuyện này đều quá đột ngột.
Hơi sức toàn thân cũng bị rút đi, Đường Viên sức cùng lực kiệt vịn vào đầu gối từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Cô không dám ngồi ở chỗ này, hơi có chút sức lập tức kéo hai cái chân như nhũn ra liều mạng chạy về phía đất bằng nơi xa.
Phía xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, trước mắt Đường Viên hoàn toàn mơ hồ, từng trận Địa Phát hắc. Cô cố gắng chạy cách đám cháy, ngồi dưới đất, tựa vào bên tường thở một lát.
Cô một chút cũng không chạy nổi nữa rồi.
Bao lớn bao nhỏ lúc trước cũng bị nhét vào trong phòng vệ sinh rồi, Đường Viên chỉ còn lại balo lệch vai trên người, cô cúi đầu tìm kiếm ở bên trong nửa ngày mới sờ được điện thoại di động của mình.
Ngón tay của cô ướt nhẹp, sau khi da bị chà sát rịn ra không ít máu, đặt tại trên nút home hoàn toàn không mở được khóa vân tay.
Trước mắt một mảnh sương mù, Đường Viên gần như không thấy rõ màn hình điện thoại di động, cô cầm điện thoại di động dựa vào trí nhớ ấn một con số lại một con số điền mật mã vào. Tay cô run rẩy lợi hại, bốn con số, cô lại thử rất nhiều lần mới mở được khóa màn hình.
Đường Viên hít sâu một hơi, tay run run lật tới danh bạ ấn số của Dung Giản.
Ở trong đám cháy lúc cô cho là mình sẽ chết, cô đã muốn gọi điện thoại cho anh. Thật vất vả mới trốn ra được, Đường Viên một phút cũng không chờ được nữa rồi, giờ khắc này cô đột nhiên đặc biệt nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ.
Muốn nghe âm thanh của anh, muốn gặp anh.
Đường Viên áp thật chặt di động vào bên tai.
"Đô —— đô ——" Âm thanh máy móc không hề phập phồng, một mực vang.
Một giây kế tiếp, là cô có thể nghe được âm thanh của Dung Giản rồi, Đường Viên ôm điện thoại di động hít hít mũi.
"Đô —— đô ——" Trường âm còn chưa kết thúc, giống như là vĩnh viễn không kết thúc.
Một giây kế tiếp, âm thanh dừng lại một chút: "Dung Giản......" Đường Viên mới vừa mở miệng đã nghe được giọng nữ dễ nghe trong điện thoại di động—— số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau......
Cô không biết cô gọi bao nhiêu lần, cũng không biết nghe bao nhiêu lần tiếng vang đô đô, vẫn không có người nào nghe, Đường Viên lặp lại một lần lại một lần, từ đầu đến cuối không có bất kỳ đáp lại nào.
Cuối cùng không biết là người nào xông lại ôm lấy cô, vỗ mặt của cô lớn tiếng gọi cô A Bàn.
......
Đường Viên mở mắt thấy trần nhà trên đỉnh đầu thì còn tưởng rằng thật ra cô chỉ là mơ một cơn ác mộng rất dài rất dài mà thôi, giống như khi còn bé những buổi tối sau khi xem giáo dục về hoả hoạn.
Rất nhanh cô đã phát hiện là không phải, nơi này hình như là một gian phòng bệnh.
Đập vào mắt chính là một màu trắng xóa.
Cô vung tay lên, phát hiện tay giống như đang bị băng bó.
Đường Viên giơ tay lên, nhìn thấy hai cái tay của bản thân cũng bị băng gạc thật dầy bao bọc cực kỳ chặt chẽ, cô giật giật, muốn từ trên giường ngồi dậy, tay đặt bên giường lập tức bị đau.
"A Bàn, cậu đã tỉnh!" Cố Cầu Cầu lập tức xông tới ôm thật chặt lấy cô: "Như thế nào, cậu đau ở đâu, khó chịu chỗ nào?"
"A Bàn cậu làm tớ sợ muốn chết!" Lúc Cố Ly nhận được tin tức người khác nói trung tâm thương mại phụ cận Tây đại kia bốc cháy đã bị hù dọa một lần. Dọc theo đường đi cô ấy vừa lái xe vừa luôn gọi điện thoại cho Nam An An và Đường Viên, Nam An An vẫn còn quân huấn ở trường học, nhưng Đường Viên lại tới trung tâm thương mại kia mua bánh Trung thu: "Cậu làm tớ sợ muốn chết A Bàn......"
Cũng may, Đường Viên không xảy ra chuyện gì, cô ấy (ĐV) đã chạy được ra ngoài.
Cũng không biết có còn chỗ nào khác bị thương hay không.
Đây là bệnh viện gần trung tâm thương mại nhất, cho nên người bị thương do hỏa hoạn gần như đều bị đưa đến nơi này, người trong bệnh viện bây giờ đã không đủ dùng.
Đường Viên lại không bị thương ở đâu, nên căn bản không có người nào lo lắng cho cô. Ngay cả băng gạc trên tay và trên đầu gối của cô đều là Cố Cầu Cầu băng cho.
Bị Cố Ly ôm thật chặt, trong lòng Đường Viên mới sinh ra một chút cảm giác chân thật.
Cố Cầu Cầu lung tung lau nước mắt trên mặt cô, nhưng càng lau lại càng nhiều, cô ấy có chút luống cuống: "A Bàn, không khóc không khóc, cậu không sao, cậu đã chạy ra ngoài A Bàn."
Âm thanh Cố Cầu Cầu ở ngay bên tai cô, nhưng lại thật giống như đặc biệt xa xôi.
"A Bàn, mới vừa rồi tớ đã gọi điện thoại cho Dung Giản, anh ấy rất nhanh sẽ tới, cậu không phải khóc nhé, tớ lại gọi thêm một lần nữa nha......"
Đường Viên giơ tay lên bưng kín mặt, nước mắt thấm ướt băng gạc, băng gạc ướt đẫm lập tức dính vào trên mặt cô. Băng gạc thật dầy ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trước mắt cô là một vùng tăm tối, lại hiện ra từng cảnh tượng lúc trước ——
Cô ngồi ở chỗ đó gọi điện thoại cho Dung Giản, một lần lại một lần.
Cô một lần lại một lần nghe âm thanh tút tút mênh mông vô tận đó, sau âm thanh tút tút đó là giọng nữ dịu dàng một lần lại một lần nói "Xin gọi lại sau", cô cứ như vậy một người nhếch nhác ngồi ở chỗ đó, từ cõi lòng ngập tràn hi vọng, gọi tới khi sinh lòng tuyệt vọng.
Cô luôn cho rằng, thế giới của Dung Giản thật sự rất lớn, trong lòng của anh có rất (lqd) nhiều chuyện rất quan trọng, quan trọng hơn cả cô.
Không phải bất cứ lúc nào anh cũng sẽ bồi ở bên người cô, cũng không phải là bất cứ lúc nào cũng sẽ nhận điện thoại của cô.
Nhưng, cô thật sự......
Dung Giản xuống xe một đường chạy như điên, lúc vọt tới cửa phòng bệnh vặn tay nắm cửa lại nghe được bên trong truyền đến âm thanh Đường Viên.
Anh nghe thấy Đường Viên nói: "Cậu không cần gọi điện thoại cho Dung Giản......"
"A Bàn tớ đã gọi."
"Cậu không cần gọi điện thoại cho anh ấy." Đường Viên cố chấp nói lại một lần, cô giống như là đang khóc. Nghe được tiếng nức nở rõ ràng của cô, trái tim Dung Giản cũng thắt lại.
Ngón tay anh dừng lại một chút, nghe được Đường Viên nói ——
"Cố Cầu Cầu, tớ không muốn thích anh ấy nữa."
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch