Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 3 - Chương 34: Ôn lại xuân tình
Bước vào Chiêu Minh cung, mùi thuốc nồng nặc xộc ngay vào mũi, mấy tên tiểu thái giám đứng khép nép ngay các góc đại điện, hai cô cung nữ áo xanh vừa bước từ nội điện ra ngoài, thấy Trương Cường xuất hiện, vội quỳ xuống đất định hô to “Hoàng thượng vạn tuế!". Trương Cường lập tức ra dấu ngăn lại, cùng Hàn Hoán sải bước đi vào trong, vòng qua một bức bình phong, thấy Nhu Nhi sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, Trương Cường đau lòng thương xót.
Bên cạnh nàng là Lệ Cơ đang bưng chén thuốc nhỏ tiếng an ủi, hình như đang cố thuyết phục Nhu Nhi uống chén thuốc đắng vào, Nhu Nhi chỉ nằm đó không chịu uống thuốc.
Trương Cường thở dài một tiếng, bước đến gần cất tiếng: “Lệ phi, nàng lui xuống trước, cứ giao cho trẫm."
Hai tên nội thị và cung nữ đứng hầu cạnh giường, kể cả Lệ Cơ đều đang tập trung vào Nhu Nhi, không ai phát hiện Trương Cường tiến vào, lúc này nghe tiếng vội giật mình hoảng hốt, tất cả cùng quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế!"
Nhu Nhi nằm trên giường cố với tay ra ngoài, đau xót kêu lên: “Bệ hạ, hài nhi của Nhu Nhi..."
Trương Cường vội nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, nhỏ nhẹ an ủi: “Nhu Nhi đừng sợ, có trẫm ở đây, sẽ không có ai dám làm hại nàng đâu, lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, sau này nàng còn nhiều cơ hội hạ sinh nhiều hoàng tử với trẫm mà. Ngoan, mau uống chén thuốc này đi!"
Nhu Nhi chớp khẽ cặp mi cong vút, ngoan ngoãn gật đầu, kề môi uống cạn chén thuốc, Trương Cường thở phào nhẹ nhõm, đặt Nhu Nhi nằm xuống, dịu giọng an ủi: “Nhu Nhi, nàng hãy an tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ lung tung, mai trẫm lại đến thăm nàng!"
Nhu Nhi nước mắt giản giụa, đau buồn khóc nấc nở: “Bệ hạ, hài nhi của thần thiếp... chết thảm quá... "
Trương Cường vỗ nhẹ vào vai Nhu Nhi, nghiến răng rít lên: “Nàng yên tâm! Trẫm sẽ không để cốt nhục của mình chết oan đâu, sẽ có ngày trẫm trả lại công bằng cho nàng."
Lúc này, Lệ Cơ đứng bên cạnh cũng góp lời: “Bệ hạ, Nhu Nhi muội muội thật khổ mệnh, vốn đã địa vị không cao, may mắn mang được long thai lại... Ài!"
Trương Cường “Hừ!" to một tiếng, gật đầu nói: “Nàng hãy giúp trẫm chăm lo cho Nhu Nhi, bây giờ trẫm chỉ còn tin vào ái phi nữa thôi."
Lệ Cơ thần sắc ảm đạm nhìn vào mắt Trương Cường, khẽ gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp biết phải làm gì!"
Lúc này Trương Cường mới cảm thấy trong lòng thanh thản hơn đôi chút, từ tốn nói: “Đi cùng trẫm ra ngoài dạo chơi, trẫm hơi mệt muốn thư giãn tinh thần."
Lệ Cơ liếc nhanh về phía Trương Cường, nhỏ tiếng đề nghị: “Theo ý thần thiếp, bệ hạ nên đến cung thần thiếp nghỉ ngơi, thời tiết lạnh lẽo, ở bên ngoài quá lâu sợ tổn hại đến long thể."
Trương Cường vừa đi bộ từ Vĩnh Hạng đến Chiêu Minh cung, nếu tiếp tục quay về tẩm cung thì quả thật rất mệt, trước mắt vẫn phải đối phó với kẻ địch mạnh, Trương Cường không thể không giữ gìn sức khỏe, đành đưa ra quyết định: “Lệ phi, trẫm sẽ ngồi kiệu của nàng về tẩm cung, nàng cũng đi theo trẫm."
Lệ Cơ mừng rỡ thốt lên: “Thần thiếp đã lâu không đến tẩm cung của bệ hạ rồi..."
Trương Cường mỉm cười chua chát, thế mới nhớ ra mình chinh chiến đến nay đã gần nửa năm, trước đó lại quyến luyến với Triệu Yên, đúng là đã lâu không ở cùng Lệ Cơ rồi, những vị hoàng đế khác tam cung lục viện, mỹ nhân vô số thật không biết làm sao ứng phó nổi, mình chỉ có 4 vị thê thiếp mà đã mệt mỏi về mặt tình cảm rồi, ví như Nhu Nhi tuy mang cốt nhục của mình, lại không thể chia sẻ tình cảm, chắc đó là bi kịch xưa nay chốn hậu cung phải gánh chịu chăng?
Nắm lấy tay Lệ Cơ bước lên kiệu cùng quay về tẩm điện, chắc đã lâu không thân mật với Trương Cường nên Lệ Cơ tỏ ra bối rối, tấm thân mảnh mai run khẽ khi dựa vào người Trương Cường.
Mùi thơm dìu dịu xộc vào mũi, Trương Cường hít một hơi sâu, hơi nóng từ dưới bụng dâng lên, đã nửa năm chinh chiến bên ngoài chưa gần nữ sắc, lúc này khó kiềm chế ngọn lửa dục vọng nữa, lập tức vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Lệ Cơ, cúi đầu hôn vào bờ môi chín mọng của nàng, bàn tay to bè nhào nặn thô bạo bầu ngực căng đầy, tay kia mơn trớn làn da mịn màng khắp cơ thể, từ từ trượt xuống dưới bụng, Lệ Cơ rên lên khe khẽ, y phục dần được trát bỏ, ánh sáng le lói ở trong kiệu càng tăng thêm hưng phấn của Trương Cường.
Lệ Cơ một mặt nhấp nhô thân thể yêu kiều, một mặt run rẩy rên lên: “Bệ hạ, thần thiếp... bệ hạ..."
Trương Cường siết chặt vòng tay hơn, rướn người về phía trước, xâm nhập sâu hơn vào vùng đất cấm, dẫn dắt cơ thể nóng rang của Lệ Cơ đạt đến đỉnh điểm dục vọng.
Hồi lâu, trời quang mây tạnh, Lệ Cơ hạnh phúc gối đầu vào vai Trương Cường, toàn thân mềm nhũn không hề động đậy, Trương Cường tường nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhặt lấy áo bào rơi bên cạnh đắp lên giúp nàng, Lệ Cơ chợt dịu dàng lên tiếng: “Bệ hạ, thần thiếp không dám!"
Trước vẻ si tình của Lệ Cơ, Trương Cường đưa tay nâng cằm nàng lên, trêu đùa: “Thế nào? Có muốn thêm một lần nữa không?"
Lệ Cơ thẹn thùng lắc đầu nói: “Bệ hạ, chúng ta đang ngồi trong kiệu, làm nữa e sập kiệu mất!"
Trương Cường tinh nghịch nói đùa: “Sợ gì chứ? Dù kiệu có sập thì ái phi của trẫm cũng không rơi xuống đất đâu. Ha ha..."
Lệ Cơ hốt hoảng kêu lên: “Dù không rơi xuống đất, nhưng sẽ bị người ta nhìn thấy."
Trương Cường cười ha hả, truyền lệnh: “Người đâu, mau tăng tốc quay về tẩm cung, ái phi của trẫm xấu hổ kìa!"
Lệ Cơ thẹn thùng đỏ mặt, dựa vào lồng ngực Trương Cường, im ắng không lên tiếng, Trương Cường ôm chặt mỹ nhân trong vòng tay, ra lệnh cho đám thái giám khiêng kiệu thẳng vào tẩm điện mới dừng lại.
Lệ Cơ cảm giác kiệu được đặt xuống, thò đầu nhìn ra, phát hiện không gian tối sầm lại, dáo dác nhìn quanh kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ, đây là đâu? Tại sao lại tối om thế này?"
Chưa nói hết câu, cơ thể đã bị Trương Cường bế thốc lên, tiếp đến là tiếng dỗ dành của hắn: “Lệ Cơ ngoan, chúng ta quay lên giường tiếp tục làm, có chịu không?"
Trước câu từ khiêu khích của Trương Cường, Lệ Cơ hai má ửng hồng, thẹn thùng rên khẽ: “Bệ hạ, thần thiếp..."
Trương Cường đặt Lệ Cơ lên giường, cười buồn nói: “Lệ Cơ, hôm nay may có nàng ở cùng trẫm, ài!"
Lệ Cơ biết hắn lại nhớ đến hoàng tử vừa mất, lật đật ngồi dậy, rơi nước mắt nói: “Tội nghiệp Nhu Nhi, đà kích này quá tàn nhẫn, bệ hạ nên quan tâm Nhu Nhi hơn mới phải."
Trương Cường thở dài một tiếng, ôm chặt Lệ Cơ vào lòng, buồn bã nói: “Nàng nói đúng, trẫm quá lạnh nhạt với Nhu Nhi rồi."
BỊ tấm chân tình của Trương Cường đánh động, Lệ Cơ chủ động ôm chặt hắn, dịu giọng nói: “Bệ hạ, hoàng tử còn có cơ hội hạ sinh, thần thiếp nhất định vì bệ hạ sinh hạ hoàng tử. Tình ý bệ hạ đối với Lệ Cơ, thần thiếp chỉ e kiếp này cũng không đền đáp hết được."
Trương Cường đột nhiên nhớ đến lời Triệu Yên, chén canh tiết lợn kia được nội thị trường lệnh Chiêu Minh cung nhận lấy từ tay nàng, bèn thử thăm dò: “Tại sao vừa rồi trẫm không gặp trường lệnh Chiêu Minh cung, tên nô tài đáng chết, dám không ra nghênh tiếp thánh giá!"
Lệ Cơ chợt biến đổi sắc mặt, cúi đầu lấm lét nói: “Vào ngày bệ hạ hồi cung, trường lệnh Chiêu Minh cung đã tự vẫn trong phòng, chẳng lẽ bệ hạ không biết chuyện này?"
Bên cạnh nàng là Lệ Cơ đang bưng chén thuốc nhỏ tiếng an ủi, hình như đang cố thuyết phục Nhu Nhi uống chén thuốc đắng vào, Nhu Nhi chỉ nằm đó không chịu uống thuốc.
Trương Cường thở dài một tiếng, bước đến gần cất tiếng: “Lệ phi, nàng lui xuống trước, cứ giao cho trẫm."
Hai tên nội thị và cung nữ đứng hầu cạnh giường, kể cả Lệ Cơ đều đang tập trung vào Nhu Nhi, không ai phát hiện Trương Cường tiến vào, lúc này nghe tiếng vội giật mình hoảng hốt, tất cả cùng quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế!"
Nhu Nhi nằm trên giường cố với tay ra ngoài, đau xót kêu lên: “Bệ hạ, hài nhi của Nhu Nhi..."
Trương Cường vội nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, nhỏ nhẹ an ủi: “Nhu Nhi đừng sợ, có trẫm ở đây, sẽ không có ai dám làm hại nàng đâu, lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, sau này nàng còn nhiều cơ hội hạ sinh nhiều hoàng tử với trẫm mà. Ngoan, mau uống chén thuốc này đi!"
Nhu Nhi chớp khẽ cặp mi cong vút, ngoan ngoãn gật đầu, kề môi uống cạn chén thuốc, Trương Cường thở phào nhẹ nhõm, đặt Nhu Nhi nằm xuống, dịu giọng an ủi: “Nhu Nhi, nàng hãy an tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ lung tung, mai trẫm lại đến thăm nàng!"
Nhu Nhi nước mắt giản giụa, đau buồn khóc nấc nở: “Bệ hạ, hài nhi của thần thiếp... chết thảm quá... "
Trương Cường vỗ nhẹ vào vai Nhu Nhi, nghiến răng rít lên: “Nàng yên tâm! Trẫm sẽ không để cốt nhục của mình chết oan đâu, sẽ có ngày trẫm trả lại công bằng cho nàng."
Lúc này, Lệ Cơ đứng bên cạnh cũng góp lời: “Bệ hạ, Nhu Nhi muội muội thật khổ mệnh, vốn đã địa vị không cao, may mắn mang được long thai lại... Ài!"
Trương Cường “Hừ!" to một tiếng, gật đầu nói: “Nàng hãy giúp trẫm chăm lo cho Nhu Nhi, bây giờ trẫm chỉ còn tin vào ái phi nữa thôi."
Lệ Cơ thần sắc ảm đạm nhìn vào mắt Trương Cường, khẽ gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp biết phải làm gì!"
Lúc này Trương Cường mới cảm thấy trong lòng thanh thản hơn đôi chút, từ tốn nói: “Đi cùng trẫm ra ngoài dạo chơi, trẫm hơi mệt muốn thư giãn tinh thần."
Lệ Cơ liếc nhanh về phía Trương Cường, nhỏ tiếng đề nghị: “Theo ý thần thiếp, bệ hạ nên đến cung thần thiếp nghỉ ngơi, thời tiết lạnh lẽo, ở bên ngoài quá lâu sợ tổn hại đến long thể."
Trương Cường vừa đi bộ từ Vĩnh Hạng đến Chiêu Minh cung, nếu tiếp tục quay về tẩm cung thì quả thật rất mệt, trước mắt vẫn phải đối phó với kẻ địch mạnh, Trương Cường không thể không giữ gìn sức khỏe, đành đưa ra quyết định: “Lệ phi, trẫm sẽ ngồi kiệu của nàng về tẩm cung, nàng cũng đi theo trẫm."
Lệ Cơ mừng rỡ thốt lên: “Thần thiếp đã lâu không đến tẩm cung của bệ hạ rồi..."
Trương Cường mỉm cười chua chát, thế mới nhớ ra mình chinh chiến đến nay đã gần nửa năm, trước đó lại quyến luyến với Triệu Yên, đúng là đã lâu không ở cùng Lệ Cơ rồi, những vị hoàng đế khác tam cung lục viện, mỹ nhân vô số thật không biết làm sao ứng phó nổi, mình chỉ có 4 vị thê thiếp mà đã mệt mỏi về mặt tình cảm rồi, ví như Nhu Nhi tuy mang cốt nhục của mình, lại không thể chia sẻ tình cảm, chắc đó là bi kịch xưa nay chốn hậu cung phải gánh chịu chăng?
Nắm lấy tay Lệ Cơ bước lên kiệu cùng quay về tẩm điện, chắc đã lâu không thân mật với Trương Cường nên Lệ Cơ tỏ ra bối rối, tấm thân mảnh mai run khẽ khi dựa vào người Trương Cường.
Mùi thơm dìu dịu xộc vào mũi, Trương Cường hít một hơi sâu, hơi nóng từ dưới bụng dâng lên, đã nửa năm chinh chiến bên ngoài chưa gần nữ sắc, lúc này khó kiềm chế ngọn lửa dục vọng nữa, lập tức vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Lệ Cơ, cúi đầu hôn vào bờ môi chín mọng của nàng, bàn tay to bè nhào nặn thô bạo bầu ngực căng đầy, tay kia mơn trớn làn da mịn màng khắp cơ thể, từ từ trượt xuống dưới bụng, Lệ Cơ rên lên khe khẽ, y phục dần được trát bỏ, ánh sáng le lói ở trong kiệu càng tăng thêm hưng phấn của Trương Cường.
Lệ Cơ một mặt nhấp nhô thân thể yêu kiều, một mặt run rẩy rên lên: “Bệ hạ, thần thiếp... bệ hạ..."
Trương Cường siết chặt vòng tay hơn, rướn người về phía trước, xâm nhập sâu hơn vào vùng đất cấm, dẫn dắt cơ thể nóng rang của Lệ Cơ đạt đến đỉnh điểm dục vọng.
Hồi lâu, trời quang mây tạnh, Lệ Cơ hạnh phúc gối đầu vào vai Trương Cường, toàn thân mềm nhũn không hề động đậy, Trương Cường tường nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhặt lấy áo bào rơi bên cạnh đắp lên giúp nàng, Lệ Cơ chợt dịu dàng lên tiếng: “Bệ hạ, thần thiếp không dám!"
Trước vẻ si tình của Lệ Cơ, Trương Cường đưa tay nâng cằm nàng lên, trêu đùa: “Thế nào? Có muốn thêm một lần nữa không?"
Lệ Cơ thẹn thùng lắc đầu nói: “Bệ hạ, chúng ta đang ngồi trong kiệu, làm nữa e sập kiệu mất!"
Trương Cường tinh nghịch nói đùa: “Sợ gì chứ? Dù kiệu có sập thì ái phi của trẫm cũng không rơi xuống đất đâu. Ha ha..."
Lệ Cơ hốt hoảng kêu lên: “Dù không rơi xuống đất, nhưng sẽ bị người ta nhìn thấy."
Trương Cường cười ha hả, truyền lệnh: “Người đâu, mau tăng tốc quay về tẩm cung, ái phi của trẫm xấu hổ kìa!"
Lệ Cơ thẹn thùng đỏ mặt, dựa vào lồng ngực Trương Cường, im ắng không lên tiếng, Trương Cường ôm chặt mỹ nhân trong vòng tay, ra lệnh cho đám thái giám khiêng kiệu thẳng vào tẩm điện mới dừng lại.
Lệ Cơ cảm giác kiệu được đặt xuống, thò đầu nhìn ra, phát hiện không gian tối sầm lại, dáo dác nhìn quanh kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ, đây là đâu? Tại sao lại tối om thế này?"
Chưa nói hết câu, cơ thể đã bị Trương Cường bế thốc lên, tiếp đến là tiếng dỗ dành của hắn: “Lệ Cơ ngoan, chúng ta quay lên giường tiếp tục làm, có chịu không?"
Trước câu từ khiêu khích của Trương Cường, Lệ Cơ hai má ửng hồng, thẹn thùng rên khẽ: “Bệ hạ, thần thiếp..."
Trương Cường đặt Lệ Cơ lên giường, cười buồn nói: “Lệ Cơ, hôm nay may có nàng ở cùng trẫm, ài!"
Lệ Cơ biết hắn lại nhớ đến hoàng tử vừa mất, lật đật ngồi dậy, rơi nước mắt nói: “Tội nghiệp Nhu Nhi, đà kích này quá tàn nhẫn, bệ hạ nên quan tâm Nhu Nhi hơn mới phải."
Trương Cường thở dài một tiếng, ôm chặt Lệ Cơ vào lòng, buồn bã nói: “Nàng nói đúng, trẫm quá lạnh nhạt với Nhu Nhi rồi."
BỊ tấm chân tình của Trương Cường đánh động, Lệ Cơ chủ động ôm chặt hắn, dịu giọng nói: “Bệ hạ, hoàng tử còn có cơ hội hạ sinh, thần thiếp nhất định vì bệ hạ sinh hạ hoàng tử. Tình ý bệ hạ đối với Lệ Cơ, thần thiếp chỉ e kiếp này cũng không đền đáp hết được."
Trương Cường đột nhiên nhớ đến lời Triệu Yên, chén canh tiết lợn kia được nội thị trường lệnh Chiêu Minh cung nhận lấy từ tay nàng, bèn thử thăm dò: “Tại sao vừa rồi trẫm không gặp trường lệnh Chiêu Minh cung, tên nô tài đáng chết, dám không ra nghênh tiếp thánh giá!"
Lệ Cơ chợt biến đổi sắc mặt, cúi đầu lấm lét nói: “Vào ngày bệ hạ hồi cung, trường lệnh Chiêu Minh cung đã tự vẫn trong phòng, chẳng lẽ bệ hạ không biết chuyện này?"
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu