Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 3 - Chương 19: Lòng người hiểm ác
Trương Cường không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ rằng Sở Vương vào thời khắc mẫn cảm này lại xuất hiện. Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng mà thực ra có thế lý giải được, kỳ thật là do 30 vạn quân Tần khí thế quá mức rào rạt.
Nhìn thấy Trương Cường mặt không đổi sắc nhìn mình, Sở Tuyên không có vẻ gì ngại ngùng, vẫn thong dong nói: "Sở Tuyên lần này đến, là muốn giúp bệ hạ một tay, biếu đạt tấm lòng thần tử của Sở quốc, không có ý gì khác."
Trương Cường cười lạnh, nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói: "Ta có đại quân hơn 30 vạn, chẳng lẽ còn không diệt được Hạng Vũ? Nào có cần phải nhờ Sở Vương!"
Sở Tuyên hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, không hề bất ngờ chút nào, thong dong cười nói: "Bệ hạ có 30 vạn đại quân mà lại không tiêu diệt Hạng Vũ ngay, hẳn là không muốn hao tổn binh lực. Sở Vương đã biết được uy phong của bệ hạ, hy vọng sẽ dùng cơ hội này để tới gần bệ hạ hơn. Sở Vương lúc trước đều là bị Hạng Vũ bắp ép, hoàn toàn không phải là bổn ý, hiện giờ hy vọng trong thời khắc nguy nan này giúp bệ hạ không đánh mà thắng diệt trừ Hạng Vũ, đế tỏ lòng thần tư."
Trương Cường cười lạnh, biết nhất định là Sở Vương bất mãn Hạng Vũ kiêu ngạo ương ngạnh, muốn đổi Hạng Vũ để lấy an nhàn, giống như trong lịch sử Tống Cao Tông giết Nhạc Phi vậy, khiến người ta cảm thán, không khỏi hơi gật đầu nói: "Các ngươi cuối cùng thì có thượng sách gì?"
Sở Tuyên chắp tay, trấn tĩnh nói: "Quân Tần vẫn vây mà không diệt Hạng Vũ, chứng tỏ bệ hạ không muốn hao tổn nhiều binh lực. Dù sao trước mắt thiên hạ quần hùng, Đại Tần sau khi trải qua vụ Triệu Cao thực lực đã giảm đi, hiện giờ nếu dùng hết sức để đánh bại quân Sở, vẫn không phải là thượng sách. Hiện giờ chỉ cần Sở Vương từ chối phái binh trợ giúp, Hạng Vũ sẽ bị hãm vào chỗ chết, có điều bệ hạ phải hứa phong Sở Vương làm chư hầu."
Mông Điềm ở bên cạnh cười lạnh nói: "Âm mưu làm phản của Sở Vương vẫn còn, chắc là do sợ 30 vạn đại quân Tần, bệ hạ tuyệt đối không thể tin được."
Sở Tuyên nghe thấy thế, lắc đầu thở dài nói: "Bệ hạ, Sở Vương hiện giờ chỉ có thể dựa vào một mình Hạng Thị, nếu Hạng Thị mất rồi, còn ai có thể sánh được với Đại Tần chứ? Nếu bệ hạ đồng ý điều kiện của Sở Vương, Sở Tuyên lập tức sẽ dâng kế sách diệt Hạng Vũ, hơn nữa còn dâng mỹ nhân xinh đẹp nhất Sở quốc hầu hạ bệ hạ."
Trương Cường cũng hiểu được đối phương muốn lấy Hạng Vũ và mỹ nhân để đối lấy được an phận ở một góc, trong lòng âm thầm cười lạnh, Sở Vương này không khỏi là quá ngây thơ rồi, thực là buồn cười!
Nhìn thấy Trương Cường lạnh lùng trẫm tư hồi lâu mà vẫn không biểu hiện thái độ, Sở Tuyên ngược lại cũng đã bắt đầu bối rối. Lần này đại quân Tần tiếp cận, nước Sở từ trên xuống dưới đều loạn. Hạng Vũ binh bại, Lưu Bang lại xa xôi ở tận Hàm Cốc quan, tuy rằng đã cho người đi báo, nhưng mà tin tức chậm chạp. Quân đội của sáu nước sau trận Cự Lộc thì căn bản không còn bao nhiêu, không thể giải quyết được tình hình khẩn cấp. Rơi vào đường cùng, Sở Vương dưới sự đề nghị của phụ tá, quyết định hy sinh kẻ luôn kiêu ngạo ương ngạnh nhất là Hạng Vũ. Một mặt cầu tình với Tần vương, một mặt khẩn cấp triệu 10 vạn quân Lưu Bang về Sở, hy vọng có thể có cơ hội thở dốc.
Thấy Trương Cường vẫn trầm ngâm không nói, Sở Tuyên thầm bối rối, chỉ cần bám trụ được quân Tần, cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh. Nghĩ vậy, liền tiến lên một bước, lấy từ trong lòng ra một tấm bản đồ nước Sở trên vải lụa, trịnh trọng nói: "Bệ hạ, Sở quốc nguyện ý tự giảm đất phong, dù cho đất phong ít hay nhiều, chỉ mong có thể giữ được danh vị chư hầu."
Trương Cường lạnh lùng liếc nhìn Sở Tuyên, lại nhìn tấm bản đồ nước Sở, nói: "Từ thời tiên hoàng tới nay, Đại Tần ta vẫn luôn theo thể chế quận huyện, chuyện phân phong chư hầu đã sớm phế truất, nếu các ngươi nguyện ý quy thuận Đại Tần ta, trẫm đương nhiên sẽ giao một vài quận huyện cho các ngươi quản lý, nhưng mà phong hào của Sở Vương thì không thể lưu!"
Sở Tuyên nghe thấy thế, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn sợ nhất là Tần vương không để ý tới tình nghĩa thần tử, chỉ cần vung tay lên, quân Tần qua sông tiến đánh, lực lượng mà quân thần Sở quốc vừa cố công xây dựng nên sẽ giống như lá rụng, đi tới vận mệnh diệt vong.
Chỉ cần Tần Vương mặc cho Sở Vương giữ lại thế lực, để cho Sở Vương có cơ hội hồi phục lại, chuyện về sau sẽ tốt hơn nhiều. Nghĩ đến đây, vội kính cẩn hành đại lễ với Trương Cường, nghiêm mặt nói: "Sở Vương nguyện ý nghe theo lời bệ hạ."
Trương Cường nhìn Sở Tuyên thần sắc thong dong, âm thầm cười lạnh, dùng ánh mắt ngăn trở Mông Điềm đang muốn mở miệng nói, nhè nhẹ nói: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ không tiến công Sở nữa, chỉ cần các ngươi dâng đầu Hạng Vũ lên, trẫm sẽ lập tức điều quân về Hàm Dương."
Sở Tuyên vui vẻ, cẩn thận nói với Trương Cường: "Hạng Vũ cùng bệ hạ thù sâu như biển, thường xuyên tuyên bố, thù cha huyết hải thâm cừu. Vài ngày trước, công tử Anh từ Ba Thục vào Sở, lại bị Hạng Vũ một kiếm chém giết. Tuy rằng Sở Vương vốn cũng muốn hiến công tử Anh cho bệ hạ, lại không ngờ rằng lại bị Hạng Vũ tự tiện sát hại, thực không đề phòng kịp."
Trương Cường liếc nhìn Sở Tuyên sắc mặt hơi tái nhợt, chậm rãi gật đầu nói: "Tử Anh phản Đại Tần, chết cũng không tiếc, trẫm không truy cứu việc này. Hiện giờ ngươi nói xem, có thượng sách gì để hiến đầu Hạng Vũ cho trẫm?"
Sở Tuyên cẩn thận liếc nhìn những cấm vệ đang bào vệ trong lều, ho khan một tiếng.
Trương Cường hiểu ý phất phất tay, phân phó cho các cấm vệ trong trướng: "Mông tướng quân ở lại trong trướng, tất cả mọi người ra ngoài đi."
Mông Điềm tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Mạt tướng Mông Điềm, có kế sách gì thì cứ nói, nếu chỉ là thứ rắm chó, trường kiếm trong tay bản tướng quân sẽ không có mắt đâu!"
Sở Tuyên sắc mặt tái nhợt hơi cứng lại, lúc này mới miễn cưỡng cười nói: "Tướng quân uy danh tứ hải, tại hạ sao dám vọng ngôn, chỉ là Hạng Vũ tính tình ương ngạnh không chịu dễ dàng cam tâm chịu thua. Nếu muốn hắn chân chính tuyệt vọng, chỉ có thể dùng kế này thôi."
Trương Cường nghe thấy thế, cảm thấy kỳ quái, Sở Vương đến tột cùng là có biện pháp gì mà có thể khiến cho Hạng Vũ ương ngạnh bỏ đi một tia hi vọng cuối cùng?
Trong lúc suy nghĩ, vẫn làm bộ lãnh đạm gật đầu, nói: "Ngươi cứ nói đi, đến tột cùng là kế gì, trẫm còn chuẩn bị sớm."
Sở Tuyên nghe thấy thế, đôi mắt khẽ hấp háy, gật đầu nói: "Bệ hạ chỉ cần toàn lực mãnh công Cai Hạ, Hạng Vũ tất sẽ vượt sông phá vậy. Chỉ cần Hạng Vũ muốn vượt sông, thần sẽ có cách khiến Hạng Vũ vung kiếm tự vẫn."
Trương Cường cả kinh, không tường được chẳng lẽ Hạng Vũ trong lịch sử không phải do bị Lưu Bang mười mặt mai phục bi phẫn quá mới tự sát, mà là do nguyên nhân khác? Mới nói: "Nếu ngươi không diệt được Hạng Vũ, đại quân của trẫm sẽ vượt sông tiêu diệt, Sở của ngươi cũng khó tránh khỏi nạn binh đao!"
Sở Tuyên cười nhẹ, ra vẻ đã định liệu từ trước, nói: "Bệ hạ là người phi thường, chút tín nhiệm nho nhỏ đó ngại gì mà không thử, nếu có thể diệt Hạng Vũ nhổ cỏ tận gốc cho bệ hạ, chính là một chuyện may mắn với thần."
Trương Cường nghe thấy thế, lạnh lùng gật đầu nói: "Trẫm sẽ tin quân thần nước Sở một lần, nếu định lừa gạt, trẫm sẽ san bằng cái đất Sở của ngươi!"
Sở Tuyên nghe thấy thế , hơi lui ra phía sau một bước, trịnh trọng hành lễ, nói: "Sở Tuyên xin cáo từ, bệ hạ xin cứ đợi tin lành."
Nhìn Sở Tuyên biến mất trong tầm mắt, Mông Điềm không khỏi chắp tay với Trương Cường nói: "Bệ hạ, Sở Tuyên này lai lịch không rõ, lời nói ra há có thể tin. Huống hồ nếu lưu lại Sở thị, chỉ sợ ngày sau sẽ vất vả, bệ hạ mong suy xét."
Trương Cường mỉm cười nói: "Sở Vương bỗng nhiên phái người tiến đến, lại cố ý trao đổi Hạng Vũ, sau lưng nhất định là có mưu đồ khác. Có điều trong tay Sở Vương chỉ có mấy vạn binh mã, hắn chỉ có thể dựa vào Lưu Bang ở xa tận Hàm Cốc quan, chỉ cần chúng ta cấn thận phòng bị, cũng không cần sợ hãi, còn thừa dịp đối phương lơi lỏng mà vượt sông diệt Sở. Sau khi diệt xong loạn Sở, ta lại điều quân về Hàm Dương, càn quét loạn phỉ Hà Đông, đưa Đại Tần ta trở lại thái bình!"
Mông Điềm thấy Trương Cường đã nhìn ra mưu kế của Sở Tuyên, không khỏi rất yên tâm, gật đầu nói: "Bệ hạ liệu sự như thần, thật khiến thần yên tâm rất nhiều!"
Trương Cường thản nhiên cười: "Còn về Cai Hạ, ngày mai đại quân sẽ bắt đầu tiến công, trẫm muốn nhìn xem kế sách của Sở Tuyên, có thể khiến cho Hạng Vũ hoàn toàn tuyệt vọng hay không!"
Nhìn thấy Trương Cường mặt không đổi sắc nhìn mình, Sở Tuyên không có vẻ gì ngại ngùng, vẫn thong dong nói: "Sở Tuyên lần này đến, là muốn giúp bệ hạ một tay, biếu đạt tấm lòng thần tử của Sở quốc, không có ý gì khác."
Trương Cường cười lạnh, nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói: "Ta có đại quân hơn 30 vạn, chẳng lẽ còn không diệt được Hạng Vũ? Nào có cần phải nhờ Sở Vương!"
Sở Tuyên hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, không hề bất ngờ chút nào, thong dong cười nói: "Bệ hạ có 30 vạn đại quân mà lại không tiêu diệt Hạng Vũ ngay, hẳn là không muốn hao tổn binh lực. Sở Vương đã biết được uy phong của bệ hạ, hy vọng sẽ dùng cơ hội này để tới gần bệ hạ hơn. Sở Vương lúc trước đều là bị Hạng Vũ bắp ép, hoàn toàn không phải là bổn ý, hiện giờ hy vọng trong thời khắc nguy nan này giúp bệ hạ không đánh mà thắng diệt trừ Hạng Vũ, đế tỏ lòng thần tư."
Trương Cường cười lạnh, biết nhất định là Sở Vương bất mãn Hạng Vũ kiêu ngạo ương ngạnh, muốn đổi Hạng Vũ để lấy an nhàn, giống như trong lịch sử Tống Cao Tông giết Nhạc Phi vậy, khiến người ta cảm thán, không khỏi hơi gật đầu nói: "Các ngươi cuối cùng thì có thượng sách gì?"
Sở Tuyên chắp tay, trấn tĩnh nói: "Quân Tần vẫn vây mà không diệt Hạng Vũ, chứng tỏ bệ hạ không muốn hao tổn nhiều binh lực. Dù sao trước mắt thiên hạ quần hùng, Đại Tần sau khi trải qua vụ Triệu Cao thực lực đã giảm đi, hiện giờ nếu dùng hết sức để đánh bại quân Sở, vẫn không phải là thượng sách. Hiện giờ chỉ cần Sở Vương từ chối phái binh trợ giúp, Hạng Vũ sẽ bị hãm vào chỗ chết, có điều bệ hạ phải hứa phong Sở Vương làm chư hầu."
Mông Điềm ở bên cạnh cười lạnh nói: "Âm mưu làm phản của Sở Vương vẫn còn, chắc là do sợ 30 vạn đại quân Tần, bệ hạ tuyệt đối không thể tin được."
Sở Tuyên nghe thấy thế, lắc đầu thở dài nói: "Bệ hạ, Sở Vương hiện giờ chỉ có thể dựa vào một mình Hạng Thị, nếu Hạng Thị mất rồi, còn ai có thể sánh được với Đại Tần chứ? Nếu bệ hạ đồng ý điều kiện của Sở Vương, Sở Tuyên lập tức sẽ dâng kế sách diệt Hạng Vũ, hơn nữa còn dâng mỹ nhân xinh đẹp nhất Sở quốc hầu hạ bệ hạ."
Trương Cường cũng hiểu được đối phương muốn lấy Hạng Vũ và mỹ nhân để đối lấy được an phận ở một góc, trong lòng âm thầm cười lạnh, Sở Vương này không khỏi là quá ngây thơ rồi, thực là buồn cười!
Nhìn thấy Trương Cường lạnh lùng trẫm tư hồi lâu mà vẫn không biểu hiện thái độ, Sở Tuyên ngược lại cũng đã bắt đầu bối rối. Lần này đại quân Tần tiếp cận, nước Sở từ trên xuống dưới đều loạn. Hạng Vũ binh bại, Lưu Bang lại xa xôi ở tận Hàm Cốc quan, tuy rằng đã cho người đi báo, nhưng mà tin tức chậm chạp. Quân đội của sáu nước sau trận Cự Lộc thì căn bản không còn bao nhiêu, không thể giải quyết được tình hình khẩn cấp. Rơi vào đường cùng, Sở Vương dưới sự đề nghị của phụ tá, quyết định hy sinh kẻ luôn kiêu ngạo ương ngạnh nhất là Hạng Vũ. Một mặt cầu tình với Tần vương, một mặt khẩn cấp triệu 10 vạn quân Lưu Bang về Sở, hy vọng có thể có cơ hội thở dốc.
Thấy Trương Cường vẫn trầm ngâm không nói, Sở Tuyên thầm bối rối, chỉ cần bám trụ được quân Tần, cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh. Nghĩ vậy, liền tiến lên một bước, lấy từ trong lòng ra một tấm bản đồ nước Sở trên vải lụa, trịnh trọng nói: "Bệ hạ, Sở quốc nguyện ý tự giảm đất phong, dù cho đất phong ít hay nhiều, chỉ mong có thể giữ được danh vị chư hầu."
Trương Cường lạnh lùng liếc nhìn Sở Tuyên, lại nhìn tấm bản đồ nước Sở, nói: "Từ thời tiên hoàng tới nay, Đại Tần ta vẫn luôn theo thể chế quận huyện, chuyện phân phong chư hầu đã sớm phế truất, nếu các ngươi nguyện ý quy thuận Đại Tần ta, trẫm đương nhiên sẽ giao một vài quận huyện cho các ngươi quản lý, nhưng mà phong hào của Sở Vương thì không thể lưu!"
Sở Tuyên nghe thấy thế, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn sợ nhất là Tần vương không để ý tới tình nghĩa thần tử, chỉ cần vung tay lên, quân Tần qua sông tiến đánh, lực lượng mà quân thần Sở quốc vừa cố công xây dựng nên sẽ giống như lá rụng, đi tới vận mệnh diệt vong.
Chỉ cần Tần Vương mặc cho Sở Vương giữ lại thế lực, để cho Sở Vương có cơ hội hồi phục lại, chuyện về sau sẽ tốt hơn nhiều. Nghĩ đến đây, vội kính cẩn hành đại lễ với Trương Cường, nghiêm mặt nói: "Sở Vương nguyện ý nghe theo lời bệ hạ."
Trương Cường nhìn Sở Tuyên thần sắc thong dong, âm thầm cười lạnh, dùng ánh mắt ngăn trở Mông Điềm đang muốn mở miệng nói, nhè nhẹ nói: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ không tiến công Sở nữa, chỉ cần các ngươi dâng đầu Hạng Vũ lên, trẫm sẽ lập tức điều quân về Hàm Dương."
Sở Tuyên vui vẻ, cẩn thận nói với Trương Cường: "Hạng Vũ cùng bệ hạ thù sâu như biển, thường xuyên tuyên bố, thù cha huyết hải thâm cừu. Vài ngày trước, công tử Anh từ Ba Thục vào Sở, lại bị Hạng Vũ một kiếm chém giết. Tuy rằng Sở Vương vốn cũng muốn hiến công tử Anh cho bệ hạ, lại không ngờ rằng lại bị Hạng Vũ tự tiện sát hại, thực không đề phòng kịp."
Trương Cường liếc nhìn Sở Tuyên sắc mặt hơi tái nhợt, chậm rãi gật đầu nói: "Tử Anh phản Đại Tần, chết cũng không tiếc, trẫm không truy cứu việc này. Hiện giờ ngươi nói xem, có thượng sách gì để hiến đầu Hạng Vũ cho trẫm?"
Sở Tuyên cẩn thận liếc nhìn những cấm vệ đang bào vệ trong lều, ho khan một tiếng.
Trương Cường hiểu ý phất phất tay, phân phó cho các cấm vệ trong trướng: "Mông tướng quân ở lại trong trướng, tất cả mọi người ra ngoài đi."
Mông Điềm tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Mạt tướng Mông Điềm, có kế sách gì thì cứ nói, nếu chỉ là thứ rắm chó, trường kiếm trong tay bản tướng quân sẽ không có mắt đâu!"
Sở Tuyên sắc mặt tái nhợt hơi cứng lại, lúc này mới miễn cưỡng cười nói: "Tướng quân uy danh tứ hải, tại hạ sao dám vọng ngôn, chỉ là Hạng Vũ tính tình ương ngạnh không chịu dễ dàng cam tâm chịu thua. Nếu muốn hắn chân chính tuyệt vọng, chỉ có thể dùng kế này thôi."
Trương Cường nghe thấy thế, cảm thấy kỳ quái, Sở Vương đến tột cùng là có biện pháp gì mà có thể khiến cho Hạng Vũ ương ngạnh bỏ đi một tia hi vọng cuối cùng?
Trong lúc suy nghĩ, vẫn làm bộ lãnh đạm gật đầu, nói: "Ngươi cứ nói đi, đến tột cùng là kế gì, trẫm còn chuẩn bị sớm."
Sở Tuyên nghe thấy thế, đôi mắt khẽ hấp háy, gật đầu nói: "Bệ hạ chỉ cần toàn lực mãnh công Cai Hạ, Hạng Vũ tất sẽ vượt sông phá vậy. Chỉ cần Hạng Vũ muốn vượt sông, thần sẽ có cách khiến Hạng Vũ vung kiếm tự vẫn."
Trương Cường cả kinh, không tường được chẳng lẽ Hạng Vũ trong lịch sử không phải do bị Lưu Bang mười mặt mai phục bi phẫn quá mới tự sát, mà là do nguyên nhân khác? Mới nói: "Nếu ngươi không diệt được Hạng Vũ, đại quân của trẫm sẽ vượt sông tiêu diệt, Sở của ngươi cũng khó tránh khỏi nạn binh đao!"
Sở Tuyên cười nhẹ, ra vẻ đã định liệu từ trước, nói: "Bệ hạ là người phi thường, chút tín nhiệm nho nhỏ đó ngại gì mà không thử, nếu có thể diệt Hạng Vũ nhổ cỏ tận gốc cho bệ hạ, chính là một chuyện may mắn với thần."
Trương Cường nghe thấy thế, lạnh lùng gật đầu nói: "Trẫm sẽ tin quân thần nước Sở một lần, nếu định lừa gạt, trẫm sẽ san bằng cái đất Sở của ngươi!"
Sở Tuyên nghe thấy thế , hơi lui ra phía sau một bước, trịnh trọng hành lễ, nói: "Sở Tuyên xin cáo từ, bệ hạ xin cứ đợi tin lành."
Nhìn Sở Tuyên biến mất trong tầm mắt, Mông Điềm không khỏi chắp tay với Trương Cường nói: "Bệ hạ, Sở Tuyên này lai lịch không rõ, lời nói ra há có thể tin. Huống hồ nếu lưu lại Sở thị, chỉ sợ ngày sau sẽ vất vả, bệ hạ mong suy xét."
Trương Cường mỉm cười nói: "Sở Vương bỗng nhiên phái người tiến đến, lại cố ý trao đổi Hạng Vũ, sau lưng nhất định là có mưu đồ khác. Có điều trong tay Sở Vương chỉ có mấy vạn binh mã, hắn chỉ có thể dựa vào Lưu Bang ở xa tận Hàm Cốc quan, chỉ cần chúng ta cấn thận phòng bị, cũng không cần sợ hãi, còn thừa dịp đối phương lơi lỏng mà vượt sông diệt Sở. Sau khi diệt xong loạn Sở, ta lại điều quân về Hàm Dương, càn quét loạn phỉ Hà Đông, đưa Đại Tần ta trở lại thái bình!"
Mông Điềm thấy Trương Cường đã nhìn ra mưu kế của Sở Tuyên, không khỏi rất yên tâm, gật đầu nói: "Bệ hạ liệu sự như thần, thật khiến thần yên tâm rất nhiều!"
Trương Cường thản nhiên cười: "Còn về Cai Hạ, ngày mai đại quân sẽ bắt đầu tiến công, trẫm muốn nhìn xem kế sách của Sở Tuyên, có thể khiến cho Hạng Vũ hoàn toàn tuyệt vọng hay không!"
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu