Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 2 - Chương 4: Nhu tình mật ý
Trương Cường bị kiếm vũ phấn khích này đả động, cảm thán thật sâu, hóa ra kiếm pháp còn có thể luyện tới được trình độ như vậy, thật sự xem thế là đủ rồi, khó trách tuyệt kỹ kinh người này lại được truyền tụng ngàn đời.
Tả Uyên nâng chén rượu trong tay, cười nhẹ với Trương Cường: "Bệ hạ, kiếm vũ như vậy quả thực là thế gian nhất tuyệt, nô tì có thể tận mắt nhìn thấy, chính là do bệ hạ ban tặng, không biết bệ hạ muốn tưởng thưởng Ngu Cơ thế nào?"
Lời vừa nói ra, bốn đôi mắt đẹp lại lập tức bay tới Trương Cường, Trương Cường hơi suy tư một chút, gật đầu nói: "Người ta hay nói 'Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tống giai nhân', trẫm hôm nay sẽ lấy bảo kiếm tặng cho giai nhân đi!"
Lời vừa nói rạ, Ngu Cơ đang quỳ trên mặt đất hai mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú không ngờ lại hơi ửng hồng, hồi lâu sau mới cúi đầu nói: "Ngu Cơ tạ ơn thánh ân của bệ hạ!"
Hoàng hậu Tả Uyên nghe thấy thế, nhịn không được thấp giọng thở dài: "Bệ hạ nói ra những lời tuyệt mỹ như vậy, quả thực khiến cho người ta phải động lòng!"
Trương Cường hơi ngẩn rạ, chợt nhớ tới, câu ngạn ngữ mà mình trích dẫn, thời này đại khái là còn chưa xuất hiện, không khỏi gượng cười nói: "Trẫm chỉ là thấy kiếm pháp của Ngu cô nương tinh tuyệt, nhất thời xúc cảm mà phát thôi."
Nói xong, phân phó cho Hàn Hoán ở bên người: "Mang bội kiếm tùy thân của trẫm ra đây."
Ngu Cơ nghe thấy thế, thâm ý liếc nhìn Trương Cường, dịu dàng nói: "Tạ ơn thánh ân bệ hạ!"
Lúc này, hoàng hậu Tả Uyên ở bên cạnh gật đầu cười nói: "Tiếp theo còn là màn múa tập thể của nhóm múa, bệ hạ cứ mời Ngu Cơ chuẩn bị trước đi."
Ngu Cơ nghe thấy thế, nhẹ nhàng thi lễ, nhìn Trương Cường khẽ nói: "Vũ kỹ của Ngu Cơ không phải thập phần cao minh, vũ kỹ của những gia nhân đó cũng khó mà họp pháp nhãn của bệ hạ. Sau khúc kiếm vũ này, thỉnh bệ hạ thưởng thức những màn ca múa khác mới phải." *
Nói xong, không hề để ý tới Trương Cường mà xoay người lui ra ngoài. Thấy nàng bỗng nhiên rời khỏi, Trương Cường nao nao, quay đầu sang hoàng hậu hỏi: "Hoàng hậu còn bố trí màn ca múa khác?"
Tả Uyên khẽ nhíu mày nói: "Ngu Cơ có nói với nô tì chuẩn bị ca múa, nhưng không nghĩ nàng lại rời đi sớm thế."
Lúc này, Nhu nhi cười nhẹ một tiếng nói: "Bệ hạ, theo như Nhu nhi thấy, chỉ sợ là Ngu cô nương đã động lòng vì bệ hạ, phương tâm đã loạn, cho nên có muốn hiến nghệ cho bệ hạ, cũng là hữu tâm vô lực mà thôi."
Trương Cường nghe thấy thế, liếc nhìn Nhu nhi mềm mại đáng yêu, nhớ tới nụ cười thâm ý sâu sắc của Ngu Cơ, không khỏi hơi động trong lòng, gật đầu thở dài: "Chỉ sợ trong lòng nàng sớm đã có tình riêng, một vị hôn quân như trẫm sao có thể được nàng chú ý."
Hoàng hậu Tả Uyên gật đầu nói: "Nghe nói, Ngu Cơ có tới lui thân mật với đại tướng nước Sở Hạng Yến chi tôn (cháu của Hạng Yến), Ngu Cơ sở dĩ có thể chu du các nơi, là do Hạng thị âm thầm xuất không ít lực, chỉ có điều mỹ nhân này vẫn chưa phản ứng, cũng không tỏ vẻ gì cả."
Trương Cường nhảy dựng trong lòng, vội thấp giọng nói: "Hạng yến chi tôn, có phải tên là Hạng Vũ?"
Tả Uyên giật mình nhìn Trương Cường, kinh ngạc gật đầu nói: "Nô tì cũng không biết cháu của Hạng Yến tên gọi là Hạng Vũ, chỉ có điều Hạng thị đã nhiều thế hệ làm tướng, Vũ Thành hầu Vương Tiễn ngày đó suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân phá Sở, Hạng Yến một mình nghênh chiến, tuy rằng sau đó binh bại tự sát, nhưng cũng bởi vậy mà dương danh thiên hạ. Nô tài bởi vì ngày đó từng theo phụ thân học tập kinh sử, cho nên biết. Chỉ có điều Hạng Vũ cháu của Hạng Yến này, nô tì quả thật chưa từng nghe nói qua. Không thể tưởng được, bệ hạ ở trong thâm cung lại biết rõ về Hạng thị, hay là bệ hạ còn lo lắng nước Sở tro tàn lại cháy?"
Trương Cường lấy lại bình tĩnh, nhớ lại đoạn thiên cổ có một không hai của Ngu Cơ cùng Sở bá vương, nhịn không được gật đầu cười khổ: "Trẫm đã từng nghe Mông Điềm tướng quân đề cập đến Hạng Yến chi tôn, hình như tên gọi là Hạng Vũ, chuyện đến tột cùng là thế nào, cũng không biết rõ ràng. Nước Sở lập quốc đã gần 800 năm, tuy rằng mất nước 20 năm, nhưng mà căn cơ sâu xa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, phải phòng bị!"
Tả Uyên xoay chuyển đôi mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ nếu cố tình, thì cứ giữ Ngu Cơ lại ở trong cung, nhìn xem phản ứng của Hạng thị, nếu bọn họ không muốn dâng mỹ nhân cho bệ hạ, thì bệ hạ có thể tru diệt."
Trương Cường âm thầm suy nghĩ, căn cứ theo ký ức lịch sử, trước mắt Hạng Vũ cũng đã sắp tạo phản, Ngu Cơ này không ở bên cạnh hắn làm bạn, lại ngàn dặm xa xôi tới Hàm Dương, đến tột cùng là muốn làm gì? Nghĩ đến đây không khỏi hơi nghi ngờ, âm thầm cảnh giác.
Lệ Cơ ở bên cạnh Trương Cường lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, nhìn thấy hoàng hậu đẹp đẽ quý phái, đã tự thấy xấu hổ rồi, giờ lại nhìn thấy kiếm vũ có một không hai của Ngu Cơ, cùng với vẻ mặt thất hồn lạc phách của Trương Cường, liền lại trầm xuống thêm, chỉ cảm thấy dung nhan mà mình vốn kiêu ngạo trước giờ ở trước mặt Triệu Yên cùng Ngu Cơ thì lại ảm đảm thất sắc không thôi. Khí chất cao quý, tao nhã của Triệu Yên mình tuyệt đối không thể bằng, vốn còn trông cậy vào suy nghĩ được hoàng thượng sủng ái có thế nhanh chóng mang cốt nhục của hoàng thượng, như vậy dù có thất sủng, cũng vẫn còn hi vọng. Nhưng mà trước mắt Ngu Cơ này chẳng những dung mạo tuyệt mỹ, tuyệt nghệ lại kinh nhân, nhìn thấy bộ dáng si mê của hoàng đế, hơn nữa lại có hoàng hậu ủng hộ, chỉ sợ mình tiền đồ khó liệu.
Nghĩ vậy, Lệ Cơ nhịn không được khẽ than một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Cường, lại vừa vặn gặp được ánh mắt khiếp người của Trương Cường.
Trương Cường lúc này đang suy nghĩ ý đồ chân chính của Ngu Cơ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt u oán của Lệ Cơ, chợt động trong lòng, gật đầu cười với Lệ Cơ: "Lệ nhi, đến ngồi bên cạnh trẫm đi!"
Lệ Cơ hai mắt sáng ngời, mềm mại đứng dậy đi tới ngồi cạnh Trương Cường, thấp giọng thở dài: "Nô tỳ còn tưởng rằng bệ hạ..."
Trương Cường nhìn thấy bộ dáng u oán của nàng, sao lại không biết được suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, cúi đầu cắn tai ngọc thấp giọng nói: "Lệ nhi đừng sợ, trẫm sẽ không làm nàng đau lòng đâu..."
Lệ Cơ bị bàn tay to của hắn vuốt ve khiến cho thân mình run rẩy, chỉ cảm thấy dục hỏa khó nhịn, nhưng mà hoàng hậu ở bên cạnh còn như hổ rình mồi, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn từ chối: "Bệ hạ... không nên.. không nên đâu..."
Nàng lời còn chưa dứt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã bị Trương Cường phủ kín, rốt cuộc nói không nên lời, hai tay vô lực giãy dụa, lại càng khiêu khích dục hỏa của Trương Cường. Chỉ có điều hoàng hậu còn ở bên người, cũng không nên nhiệt tình quá, miễn cho hoàng hậu ghi hận với tiểu mỹ nhân, thì không ổn rồi. Huống hồ hoàng hậu dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu, mình vẫn phải hơi cố kỵ.
Nghĩ đến đây, đành phải cười nhẹ, buông lỏng thân thể mềm mại đang vô lực giãy dụa trong lòng mình, lúc này chỉ nghe Nhu nhi cúi đầu cười nói: "Hoàng thượng, Lệ Cơ tỷ tỷ mấy ngày không thấy hoàng thượng, đã sớm trông mòn con mắt, vô cùng nhớ nhung được hoàng thượng sủng ái đó."
Lệ Cơ nghe thấy thế, xấu hổ đỏ bừng mặt, gắt: "Nhu nhi, chẳng lẽ muội không muốn sao? Còn nói..."
Trương Cường thấy hai mỹ nhân trêu ghẹo nhau, dục hỏa càng thêm khó chịu, lại không thể lập tức phát tiết, đành phải cắn răng cười khổ nói: "Mấy người các nàng, còn dám khiêu khích trẫm, trẫm sẽ ăn hết toàn bộ luôn!"
Hai người nghe thấy thế, bỗng nhiên nhìn thấy hoàng hậu ở bên cạnh đang mỉm cười nhè nhẹ nhìn mình, trong lòng cả kinh, không dám trêu đùa lung tung nữa.
Trương Cường thấy thế, quay lại nhìn hoàng hậu, đại khái chắc là do bị không khí ám muội vừa rồi cảm nhiễm, cho nên ngọc dung tái nhợt đã hơi hơi ửng hồng, đôi mắt sương mù mênh mang nhìn về phía Trương Cường, khiến cho Trương Cường lại hơi rung lên, dục hỏa vừa mới áp chế lại bốc lên không thể ngăn chặn.
Lấy lại bình tĩnh, Trương Cường nhìn hoàng hậu thật sâu, thấp giọng cười nói: "Hoàng hậu, tối nay ngày tốt cảnh đẹp, trẫm đã từng nói, ngày diệt trừ gian nịnh, đó cũng là lúc nàng và trẫm ôn lại lúc động phòng. Hoàng hậu theo trẫm tới tẩm điện thôi, không nên bỏ lỡ ngày lành một khắc đáng giá ngàn vàng."
Hoàng hậu khẽ run lên, muốn nói lại thôi nhìn Trương Cường, lầm bầm: "Ngày tốt cảnh đẹp, sao những lời nói của hoàng thượng luôn rung động lòng người như vậy, nô tì..."
Nói tới đây, nghĩ tới sự lạnh lùng cô tịch trước kia, cảnh lúc này như ở trong mơ, nhất thời cơ hồ không thể nhẫn nhịn, hai hàng thanh lệ tràn mi mà ra.
Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhang ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, nhanh chóng đi tới giường ngủ. Lệ Cơ cùng Nhu nhi tuy rằng không nỡ, cũng đành phải đứng dậy rời khỏi điện. Giờ phút này thuộc về hoàng hậu của Đại Tần...
Tả Uyên nâng chén rượu trong tay, cười nhẹ với Trương Cường: "Bệ hạ, kiếm vũ như vậy quả thực là thế gian nhất tuyệt, nô tì có thể tận mắt nhìn thấy, chính là do bệ hạ ban tặng, không biết bệ hạ muốn tưởng thưởng Ngu Cơ thế nào?"
Lời vừa nói ra, bốn đôi mắt đẹp lại lập tức bay tới Trương Cường, Trương Cường hơi suy tư một chút, gật đầu nói: "Người ta hay nói 'Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tống giai nhân', trẫm hôm nay sẽ lấy bảo kiếm tặng cho giai nhân đi!"
Lời vừa nói rạ, Ngu Cơ đang quỳ trên mặt đất hai mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú không ngờ lại hơi ửng hồng, hồi lâu sau mới cúi đầu nói: "Ngu Cơ tạ ơn thánh ân của bệ hạ!"
Hoàng hậu Tả Uyên nghe thấy thế, nhịn không được thấp giọng thở dài: "Bệ hạ nói ra những lời tuyệt mỹ như vậy, quả thực khiến cho người ta phải động lòng!"
Trương Cường hơi ngẩn rạ, chợt nhớ tới, câu ngạn ngữ mà mình trích dẫn, thời này đại khái là còn chưa xuất hiện, không khỏi gượng cười nói: "Trẫm chỉ là thấy kiếm pháp của Ngu cô nương tinh tuyệt, nhất thời xúc cảm mà phát thôi."
Nói xong, phân phó cho Hàn Hoán ở bên người: "Mang bội kiếm tùy thân của trẫm ra đây."
Ngu Cơ nghe thấy thế, thâm ý liếc nhìn Trương Cường, dịu dàng nói: "Tạ ơn thánh ân bệ hạ!"
Lúc này, hoàng hậu Tả Uyên ở bên cạnh gật đầu cười nói: "Tiếp theo còn là màn múa tập thể của nhóm múa, bệ hạ cứ mời Ngu Cơ chuẩn bị trước đi."
Ngu Cơ nghe thấy thế, nhẹ nhàng thi lễ, nhìn Trương Cường khẽ nói: "Vũ kỹ của Ngu Cơ không phải thập phần cao minh, vũ kỹ của những gia nhân đó cũng khó mà họp pháp nhãn của bệ hạ. Sau khúc kiếm vũ này, thỉnh bệ hạ thưởng thức những màn ca múa khác mới phải." *
Nói xong, không hề để ý tới Trương Cường mà xoay người lui ra ngoài. Thấy nàng bỗng nhiên rời khỏi, Trương Cường nao nao, quay đầu sang hoàng hậu hỏi: "Hoàng hậu còn bố trí màn ca múa khác?"
Tả Uyên khẽ nhíu mày nói: "Ngu Cơ có nói với nô tì chuẩn bị ca múa, nhưng không nghĩ nàng lại rời đi sớm thế."
Lúc này, Nhu nhi cười nhẹ một tiếng nói: "Bệ hạ, theo như Nhu nhi thấy, chỉ sợ là Ngu cô nương đã động lòng vì bệ hạ, phương tâm đã loạn, cho nên có muốn hiến nghệ cho bệ hạ, cũng là hữu tâm vô lực mà thôi."
Trương Cường nghe thấy thế, liếc nhìn Nhu nhi mềm mại đáng yêu, nhớ tới nụ cười thâm ý sâu sắc của Ngu Cơ, không khỏi hơi động trong lòng, gật đầu thở dài: "Chỉ sợ trong lòng nàng sớm đã có tình riêng, một vị hôn quân như trẫm sao có thể được nàng chú ý."
Hoàng hậu Tả Uyên gật đầu nói: "Nghe nói, Ngu Cơ có tới lui thân mật với đại tướng nước Sở Hạng Yến chi tôn (cháu của Hạng Yến), Ngu Cơ sở dĩ có thể chu du các nơi, là do Hạng thị âm thầm xuất không ít lực, chỉ có điều mỹ nhân này vẫn chưa phản ứng, cũng không tỏ vẻ gì cả."
Trương Cường nhảy dựng trong lòng, vội thấp giọng nói: "Hạng yến chi tôn, có phải tên là Hạng Vũ?"
Tả Uyên giật mình nhìn Trương Cường, kinh ngạc gật đầu nói: "Nô tì cũng không biết cháu của Hạng Yến tên gọi là Hạng Vũ, chỉ có điều Hạng thị đã nhiều thế hệ làm tướng, Vũ Thành hầu Vương Tiễn ngày đó suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân phá Sở, Hạng Yến một mình nghênh chiến, tuy rằng sau đó binh bại tự sát, nhưng cũng bởi vậy mà dương danh thiên hạ. Nô tài bởi vì ngày đó từng theo phụ thân học tập kinh sử, cho nên biết. Chỉ có điều Hạng Vũ cháu của Hạng Yến này, nô tì quả thật chưa từng nghe nói qua. Không thể tưởng được, bệ hạ ở trong thâm cung lại biết rõ về Hạng thị, hay là bệ hạ còn lo lắng nước Sở tro tàn lại cháy?"
Trương Cường lấy lại bình tĩnh, nhớ lại đoạn thiên cổ có một không hai của Ngu Cơ cùng Sở bá vương, nhịn không được gật đầu cười khổ: "Trẫm đã từng nghe Mông Điềm tướng quân đề cập đến Hạng Yến chi tôn, hình như tên gọi là Hạng Vũ, chuyện đến tột cùng là thế nào, cũng không biết rõ ràng. Nước Sở lập quốc đã gần 800 năm, tuy rằng mất nước 20 năm, nhưng mà căn cơ sâu xa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, phải phòng bị!"
Tả Uyên xoay chuyển đôi mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ nếu cố tình, thì cứ giữ Ngu Cơ lại ở trong cung, nhìn xem phản ứng của Hạng thị, nếu bọn họ không muốn dâng mỹ nhân cho bệ hạ, thì bệ hạ có thể tru diệt."
Trương Cường âm thầm suy nghĩ, căn cứ theo ký ức lịch sử, trước mắt Hạng Vũ cũng đã sắp tạo phản, Ngu Cơ này không ở bên cạnh hắn làm bạn, lại ngàn dặm xa xôi tới Hàm Dương, đến tột cùng là muốn làm gì? Nghĩ đến đây không khỏi hơi nghi ngờ, âm thầm cảnh giác.
Lệ Cơ ở bên cạnh Trương Cường lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, nhìn thấy hoàng hậu đẹp đẽ quý phái, đã tự thấy xấu hổ rồi, giờ lại nhìn thấy kiếm vũ có một không hai của Ngu Cơ, cùng với vẻ mặt thất hồn lạc phách của Trương Cường, liền lại trầm xuống thêm, chỉ cảm thấy dung nhan mà mình vốn kiêu ngạo trước giờ ở trước mặt Triệu Yên cùng Ngu Cơ thì lại ảm đảm thất sắc không thôi. Khí chất cao quý, tao nhã của Triệu Yên mình tuyệt đối không thể bằng, vốn còn trông cậy vào suy nghĩ được hoàng thượng sủng ái có thế nhanh chóng mang cốt nhục của hoàng thượng, như vậy dù có thất sủng, cũng vẫn còn hi vọng. Nhưng mà trước mắt Ngu Cơ này chẳng những dung mạo tuyệt mỹ, tuyệt nghệ lại kinh nhân, nhìn thấy bộ dáng si mê của hoàng đế, hơn nữa lại có hoàng hậu ủng hộ, chỉ sợ mình tiền đồ khó liệu.
Nghĩ vậy, Lệ Cơ nhịn không được khẽ than một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Cường, lại vừa vặn gặp được ánh mắt khiếp người của Trương Cường.
Trương Cường lúc này đang suy nghĩ ý đồ chân chính của Ngu Cơ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt u oán của Lệ Cơ, chợt động trong lòng, gật đầu cười với Lệ Cơ: "Lệ nhi, đến ngồi bên cạnh trẫm đi!"
Lệ Cơ hai mắt sáng ngời, mềm mại đứng dậy đi tới ngồi cạnh Trương Cường, thấp giọng thở dài: "Nô tỳ còn tưởng rằng bệ hạ..."
Trương Cường nhìn thấy bộ dáng u oán của nàng, sao lại không biết được suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, cúi đầu cắn tai ngọc thấp giọng nói: "Lệ nhi đừng sợ, trẫm sẽ không làm nàng đau lòng đâu..."
Lệ Cơ bị bàn tay to của hắn vuốt ve khiến cho thân mình run rẩy, chỉ cảm thấy dục hỏa khó nhịn, nhưng mà hoàng hậu ở bên cạnh còn như hổ rình mồi, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn từ chối: "Bệ hạ... không nên.. không nên đâu..."
Nàng lời còn chưa dứt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã bị Trương Cường phủ kín, rốt cuộc nói không nên lời, hai tay vô lực giãy dụa, lại càng khiêu khích dục hỏa của Trương Cường. Chỉ có điều hoàng hậu còn ở bên người, cũng không nên nhiệt tình quá, miễn cho hoàng hậu ghi hận với tiểu mỹ nhân, thì không ổn rồi. Huống hồ hoàng hậu dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu, mình vẫn phải hơi cố kỵ.
Nghĩ đến đây, đành phải cười nhẹ, buông lỏng thân thể mềm mại đang vô lực giãy dụa trong lòng mình, lúc này chỉ nghe Nhu nhi cúi đầu cười nói: "Hoàng thượng, Lệ Cơ tỷ tỷ mấy ngày không thấy hoàng thượng, đã sớm trông mòn con mắt, vô cùng nhớ nhung được hoàng thượng sủng ái đó."
Lệ Cơ nghe thấy thế, xấu hổ đỏ bừng mặt, gắt: "Nhu nhi, chẳng lẽ muội không muốn sao? Còn nói..."
Trương Cường thấy hai mỹ nhân trêu ghẹo nhau, dục hỏa càng thêm khó chịu, lại không thể lập tức phát tiết, đành phải cắn răng cười khổ nói: "Mấy người các nàng, còn dám khiêu khích trẫm, trẫm sẽ ăn hết toàn bộ luôn!"
Hai người nghe thấy thế, bỗng nhiên nhìn thấy hoàng hậu ở bên cạnh đang mỉm cười nhè nhẹ nhìn mình, trong lòng cả kinh, không dám trêu đùa lung tung nữa.
Trương Cường thấy thế, quay lại nhìn hoàng hậu, đại khái chắc là do bị không khí ám muội vừa rồi cảm nhiễm, cho nên ngọc dung tái nhợt đã hơi hơi ửng hồng, đôi mắt sương mù mênh mang nhìn về phía Trương Cường, khiến cho Trương Cường lại hơi rung lên, dục hỏa vừa mới áp chế lại bốc lên không thể ngăn chặn.
Lấy lại bình tĩnh, Trương Cường nhìn hoàng hậu thật sâu, thấp giọng cười nói: "Hoàng hậu, tối nay ngày tốt cảnh đẹp, trẫm đã từng nói, ngày diệt trừ gian nịnh, đó cũng là lúc nàng và trẫm ôn lại lúc động phòng. Hoàng hậu theo trẫm tới tẩm điện thôi, không nên bỏ lỡ ngày lành một khắc đáng giá ngàn vàng."
Hoàng hậu khẽ run lên, muốn nói lại thôi nhìn Trương Cường, lầm bầm: "Ngày tốt cảnh đẹp, sao những lời nói của hoàng thượng luôn rung động lòng người như vậy, nô tì..."
Nói tới đây, nghĩ tới sự lạnh lùng cô tịch trước kia, cảnh lúc này như ở trong mơ, nhất thời cơ hồ không thể nhẫn nhịn, hai hàng thanh lệ tràn mi mà ra.
Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhang ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, nhanh chóng đi tới giường ngủ. Lệ Cơ cùng Nhu nhi tuy rằng không nỡ, cũng đành phải đứng dậy rời khỏi điện. Giờ phút này thuộc về hoàng hậu của Đại Tần...
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu