Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 2 - Chương 37: Tình thế sẽ loạn
Cây nến hồng đã cháy cạn sau một đêm, ánh sáng yếu ớt lúc mờ lúc tỏ, ngoài điện trời vẫn còn tối. Trương Cường vốn đã quen dậy sớm, liền xoay người ngồi dậy, chuẩn bị đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Triệu Yên vẫn đang ngủ say sưa như trong mộng, thân người mềm mại trắng trẻo khiến người ta khó cầm được lòng.
Trương Cường hít một hơi sâu, cố gắng xua đuổi ý nghĩ dục vọng, được sự giúp đỡ của tên nội giám hoàng đế mặc xong áo quần, rồi vội vã tiến đến chính điện, đám quân thần đang đợi triệu gọi ngoài cửa điện, đã đứng đợi rất lâu ở ngoài quảng trường đại điện.
Nhìn thấy sắc trời âm u, Trương Cường quay sang nói với tên nô tài đứng hầu bên cạnh: "Trời lạnh quá, hãy để cho các đại thần vào đi"
Tên nô tài kia vâng một tiếng rồi nhanh chân đi mất, không lâu sau một đợt gió lạnh tràn tới, đánh mắt nhìn lên, thì thấy Phùng thừa tướng đang dẫn theo mười mấy viên quan bước vào, bèn gật đầu cười: "Ái khanh đều đến đây ngồi cả đi, mấy ngày hôm nay trời lạnh tuyết lớn, thứ dân trong thành Hàm Dương có phải là đang miễn cưỡng sống qua ngày không?"
Triệu Thiên thay Diêm Lạc cai quản Hàm Dương, bước lên trước một bước cẩn trọng nói: "Bệ hạ yên tâm, Hàm Dương đã lệnh dựng những chiếc lều tạm để cứu giúp dân gặp nạn, đợt tuyết này mặc dù rơi dày nhưng thứ dân vẫn có thế sống qua ngày được"
Trương Cường nghe thấy, đáp nhỏ một tiếng, quay đầu lại nhìn thái úy Phùng Kiếp sắc mặt u uất nói: "Tin tức của Mông Điềm đã đến chưa? Hi vọng trong năm sẽ bình định được loạn Thục nếu không năm tới sẽ rất khó có tinh lực đối phó với loạn đất Sở"
Thái úy nhìn Trương Cường, rồi mới miễn cưỡng đáp: "Bệ hạ tối qua lão thần vừa nhận được tin, Sở Hoài Vương của Hạng Thị ở đất Sở đã chính thức phong Hạng Vũ lên làm bá vương Tây Sở, đã tập hợp hơn 30 vạn quân phỉ, tiến đánh Hàm Dương, Chương Hàm ở Hàm Cốc mặc dù có hơn 60 vạn quan Tần, mặc dù quân đông nhưng chỉ e có chút gấp gáp quá."
Trương Cường nghe xong nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: "Mông Điềm dẫn quân đi dẹp loạn Thục chắc không có vấn đề gì, sau khi bình định đất Thục 20 vạn đại quân sẽ lưu lại đất Thục thay trẫm khai khẩn đất hoang, đồng thời cũng thay trẫm phòng bị loạn tặc đất Sở, sau khi Mông tướng quân trở về, 50 vạn quân nam chinh chắc cũng được chỉnh đốn xong, sẽ do tướng quân Mông Điềm thống lĩnh, sẵn sàng nhận lệnh trẫm bất cứ lúc nào"
Phùng Kiếp nghe xong, chậm rãi nói: "Trước mắt, ngoài 20 vạn đại quân ở phía bắc, quân đội của Đại Tần ta gần như đã hoàn toàn rút về nội quan Hàm Cốc, thế lực của Hạng Thị ở đất Sở càng ngày càng lớn, vi thân e rằng..
Trương Cương cười, gật đầu: "Thái úy nói không sai, trẫm là muốn nuôi con hổ này, dùng hắn để thu hút ánh mắt thợ săn thiên hạ, trẫm muốn thống nhất thiên hạ, khôi phục vương triều Đại Tần ta, Hạng Vũ hung hăng khó thành đại khí"
Phùng Kiếp nghe xong nhìn hoàng đế đầy lo lắng, mới cẩn trọng thưa: "Không biết bệ hạ dựa vào căn cứ gì mà phán đoán như thế"
Trương Cường cười nhạt một tiếng, khiến cho Phùng Kiếp và Phùng Khứ Tật đang đứng trong điện cũng run rẩy toàn thân, lúc này mới nhận cái lò nhỏ cầm tay bằng vàng từ tay Hàn Hoán đưa cho, sưởi ấm đôi tay đang tê cóng, nói tiếp: "Bá vương Tây Sở! đúng là danh hiệu dễ ép người, cái danh hiệu gọi là “mộc tú tại lâm, phong tất thôi chi" xem ra cũng thấy con người này là đại anh hùng, quang minh lỗi lạc. Nhưng kì thực, cái danh hiệu của Hạng Vũ, trẫm thấy, thứ nhất con người này không mấy tâm cơ, tương đối dễ đối phó. Thứ hai, cái danh hiệu này nhất định sẽ thu hút sự bất mãn và đố kị của một số người trong nội bộ bọn họ, chỉ cần nắm vững, thì việc diệt trừ không phải chuyện khó, chỉ cần quân đội Đại Tần ta thực lực không chịu tổn thất nào, thì một Hạng Vũ nhỏ bé, có thế đối địch lại 6 nước hay sao? Hơn nữa từ khi dừng bắt lao dịch, giảm thuế má, đa số thứ dân đều hồi hương, lưu manh ngày càng giảm, hiện nay làm mưa làm gió là dư nghiệt 6 nước, giữa bọn họ vốn dĩ không đủ đoàn kết, cái nền tảng của Hạng Vũ trước mắt chỉ là một chút thế lực ngày xưa còn lại của quân Sở mà thôi."
Đám đông trên điện nghe thấy, mặc dù vẫn có chút bất an nhưng nghe cũng thấy tương đối có lí, tâm trạng lo lắng căng thẳng đột nhiên cũng vơi đi ít nhiều.
Phùng Kiếp nghe xong thở dài một tiếng, chắp tay, đang định mở lời thì nghe thấy ngoài điện đột nhiên vọng lại tiếng bước chân dồn dập vội vã, đám đông cùng ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt trông ra, thì thấy thống lĩnh quân cấm vệ Thành Thái sắc mặt đầy vẻ lo lắng bước vội vào.
Còn chưa vào giữa điện, đã nói lớn: "Vi thần vừa nhận được cấp báo, Mông tướng quân đã tấn công Thành Đô, đã bắt được Vương Bôn con trai Vũ thành hầu Vương Tiễn chỉ có điều..."
Trương Cường nhìn thấy Thành Thái do dự như thế, vội truy hỏi: "Còn gì nữa, nói nhanh"
Thành Thái run lên, cắn răng nói: "Sau khi thành Lang Trung bị thất thủ, Tử Yên dẫn theo 3 vạn tàn quân Thục men theo phía đông con sông, tiến vào đất Sở Hạng Thị"
Trương Cường bị tin bất ngờ đó làm cho kinh ngạc đến sững người, lúc này hoàng đế mặc dù rất tức giận, Mông Điềm không thể phòng bị Doanh Tử Yên tiến vào đất Sở, nhưng cuộc đời quân nhân nhiều năm đã nuôi dưỡng cho hoàng đế năng lực tự khống chế cực tốt, nghe xong một lúc mới kiểm soát được tâm trạng hỗn loạn, đưa mắt nhìn Phùng Khứ Tật đang thất thần sắc mặt.
Phùng Khứ Tật đón ánh mắt sắc lạnh của Trương Cường, sợ đến mức những lời vừa đến miệng suýt nữa nuốt vào trong, khó khăn mở miệng thưa: "Tướng quân Mông Điềm một lòng trung thành với Đại Tần ta, tuyệt đối không thể có hành vi tiểu nhân bỉ ổi như thế, xin bệ hạ soi xét"
Trương Cường nghe xong sững ra, hồi lâu mới nghĩ ra là Phùng Khứ Tật đã hiểu sai ý của mình, liền cười gượng, kì thực bản thân hoàng đế cũng không ngờ Mông Điềm lại một mình mở nước như thế, liền xua tay: "Thừa tướng đừng vội, trẫm không nghi ngờ Mông tướng quân, chỉ là muốn nghe thừa tướng xem xét chuyện này như thế nào"
Phùng Khứ Tật nghe xong mới thở phào một hơi, nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu: "Doanh Tử Yên mặc dù đã nhảy vào đất Sở, nhưng lão thần cho rằng con người này rất khó gây uy hiếp cho bệ hạ, hiện nay sự đe dọa thật sự cho Đại Tần chính là Sở bá vương Hạng Vũ"
Trương Cường nghe xong, gật đầu: "Nếu đã thế, thì hãy lệnh cho Mông tướng quân mau chóng ban sư, 20 vạn quân Tần do Bành Việt tạm thời thống lĩnh, đợi Mông tướng quân quay về trẫm sẽ xem xét lại việc chọn lựa lĩnh quân"
Nói xong thấy các quan đều không ai ra lời phản đối, bèn đứng dậy nói: "Hôm nay chỉ nghị đến đây, chuyện của Mông tướng quân các khanh không cần nhắc đến nữa, trẫm tuyệt đối tin tưởng vị tướng hùng danh này". Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp nghe xong liền nhìn nhau, rồi mới đứng dậy hành lễ, rồi lui ra khỏi điện.
Trương Cường đợi bóng dáng bọn hộ khuất hẳn, mới đứng dậy tiến đến trước cửa điện, sắc mặt trầm lại nhìn bầu trời xanh thẫm bên trên, nền trời xanh như ngọc, màu xanh tinh khiết dường như viên đá quý lớn, trong ánh nắng buổi sớm đang phát ra sắc màu mê hoặc lòng người.
Hàn Hoán rón rén theo sau, khoác thêm áo cho hoàng thượng cẩn trọng nói: "Bệ hạ, bên ngoài gió lạnh, xin hãy cẩn trọng long thể"
Trương Cường thở dài, xua tay nói: "Trẫm không sao, không cần phải cẩn thận long thể"
Nói xong liền gật đầu: "Tình hình Nhu Nhi dạo này thế nào, ngự y đã xem bệnh chưa?"
Hàn Hoán cẩn trọng gật đầu nói: "Nhu mĩ nhân sức khỏe đã tốt rồi, nô tài nghe nói hoàng hậu nương nương ngày ngày cử người hầm thuốc bổ cho Nhu mĩ nhân, được bao nhiêu người trong cung quan tâm như thế, hoàng thượng xin cứ an tâm"
Trương Cường cười đáp: "Hàn Hoán, ngươi càng ngày càng giống một nô tài rồi"
Hàn Hoán nghe xong run rẩy giương mắt nhìn hoàng đế, rồi mới to gan, cẩn thận cười trừ: "Được hầu hạ bên cạnh một vị hoàng thượng thiên tử như thế này, bất luận là ai cũng đều ngoan ngoãn vâng lời, cuộc đời Triệu Cao, Lý Tư hùng hổ, còn không phải chết trong lòng bàn tay hoàng thượng hay sao?"
Trương Cường nhìn Hàn Hoán đầy ẩn ý nói: "Có người ở trong một môi trường rất lâu rồi, nên vô tri vô giác mà quên mất quá khứ của mình, cứ nghĩ tất cả những gì trước mắt vẫn là những gì mình nghiễm nhiên được hưởng, nên mới dần dần đắc ý vô dạng, quên mất những nguy hiểm rình rập bên mình, rồi tự dâng mình cho kẻ địch"
Hàn Hoán cảm giác như con mắt sắc sảo của hoàng đế dường như nhìn thấu tận nơi sâu nhất tâm can hắn, nên thấy toàn thân lạnh toát, vội quỳ xuống đất run rẩy thưa: "Nô tài một lòng hầu hạ hoàng thượng, tuyệt đối không hai lòng, sau khi Triệu Cao bị diệt, đại thù Hàn Hoán đã báo, đời này không còn tâm nguyện gì khác, chỉ nguyện cả đời hầu hạ bệ hạ, báo đáp đại ân của bệ hạ"
Trương Cường thấy thế, cười, vung ống tay áo rộng thùng thình nói: "Đứng dậy đi, trẫm không nói ngươi, ngưoi có thể hiểu được lời trẫm nói, thì ngươi còn được xem là người biết trước biết sau"
Trương Cường hít một hơi sâu, cố gắng xua đuổi ý nghĩ dục vọng, được sự giúp đỡ của tên nội giám hoàng đế mặc xong áo quần, rồi vội vã tiến đến chính điện, đám quân thần đang đợi triệu gọi ngoài cửa điện, đã đứng đợi rất lâu ở ngoài quảng trường đại điện.
Nhìn thấy sắc trời âm u, Trương Cường quay sang nói với tên nô tài đứng hầu bên cạnh: "Trời lạnh quá, hãy để cho các đại thần vào đi"
Tên nô tài kia vâng một tiếng rồi nhanh chân đi mất, không lâu sau một đợt gió lạnh tràn tới, đánh mắt nhìn lên, thì thấy Phùng thừa tướng đang dẫn theo mười mấy viên quan bước vào, bèn gật đầu cười: "Ái khanh đều đến đây ngồi cả đi, mấy ngày hôm nay trời lạnh tuyết lớn, thứ dân trong thành Hàm Dương có phải là đang miễn cưỡng sống qua ngày không?"
Triệu Thiên thay Diêm Lạc cai quản Hàm Dương, bước lên trước một bước cẩn trọng nói: "Bệ hạ yên tâm, Hàm Dương đã lệnh dựng những chiếc lều tạm để cứu giúp dân gặp nạn, đợt tuyết này mặc dù rơi dày nhưng thứ dân vẫn có thế sống qua ngày được"
Trương Cường nghe thấy, đáp nhỏ một tiếng, quay đầu lại nhìn thái úy Phùng Kiếp sắc mặt u uất nói: "Tin tức của Mông Điềm đã đến chưa? Hi vọng trong năm sẽ bình định được loạn Thục nếu không năm tới sẽ rất khó có tinh lực đối phó với loạn đất Sở"
Thái úy nhìn Trương Cường, rồi mới miễn cưỡng đáp: "Bệ hạ tối qua lão thần vừa nhận được tin, Sở Hoài Vương của Hạng Thị ở đất Sở đã chính thức phong Hạng Vũ lên làm bá vương Tây Sở, đã tập hợp hơn 30 vạn quân phỉ, tiến đánh Hàm Dương, Chương Hàm ở Hàm Cốc mặc dù có hơn 60 vạn quan Tần, mặc dù quân đông nhưng chỉ e có chút gấp gáp quá."
Trương Cường nghe xong nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: "Mông Điềm dẫn quân đi dẹp loạn Thục chắc không có vấn đề gì, sau khi bình định đất Thục 20 vạn đại quân sẽ lưu lại đất Thục thay trẫm khai khẩn đất hoang, đồng thời cũng thay trẫm phòng bị loạn tặc đất Sở, sau khi Mông tướng quân trở về, 50 vạn quân nam chinh chắc cũng được chỉnh đốn xong, sẽ do tướng quân Mông Điềm thống lĩnh, sẵn sàng nhận lệnh trẫm bất cứ lúc nào"
Phùng Kiếp nghe xong, chậm rãi nói: "Trước mắt, ngoài 20 vạn đại quân ở phía bắc, quân đội của Đại Tần ta gần như đã hoàn toàn rút về nội quan Hàm Cốc, thế lực của Hạng Thị ở đất Sở càng ngày càng lớn, vi thân e rằng..
Trương Cương cười, gật đầu: "Thái úy nói không sai, trẫm là muốn nuôi con hổ này, dùng hắn để thu hút ánh mắt thợ săn thiên hạ, trẫm muốn thống nhất thiên hạ, khôi phục vương triều Đại Tần ta, Hạng Vũ hung hăng khó thành đại khí"
Phùng Kiếp nghe xong nhìn hoàng đế đầy lo lắng, mới cẩn trọng thưa: "Không biết bệ hạ dựa vào căn cứ gì mà phán đoán như thế"
Trương Cường cười nhạt một tiếng, khiến cho Phùng Kiếp và Phùng Khứ Tật đang đứng trong điện cũng run rẩy toàn thân, lúc này mới nhận cái lò nhỏ cầm tay bằng vàng từ tay Hàn Hoán đưa cho, sưởi ấm đôi tay đang tê cóng, nói tiếp: "Bá vương Tây Sở! đúng là danh hiệu dễ ép người, cái danh hiệu gọi là “mộc tú tại lâm, phong tất thôi chi" xem ra cũng thấy con người này là đại anh hùng, quang minh lỗi lạc. Nhưng kì thực, cái danh hiệu của Hạng Vũ, trẫm thấy, thứ nhất con người này không mấy tâm cơ, tương đối dễ đối phó. Thứ hai, cái danh hiệu này nhất định sẽ thu hút sự bất mãn và đố kị của một số người trong nội bộ bọn họ, chỉ cần nắm vững, thì việc diệt trừ không phải chuyện khó, chỉ cần quân đội Đại Tần ta thực lực không chịu tổn thất nào, thì một Hạng Vũ nhỏ bé, có thế đối địch lại 6 nước hay sao? Hơn nữa từ khi dừng bắt lao dịch, giảm thuế má, đa số thứ dân đều hồi hương, lưu manh ngày càng giảm, hiện nay làm mưa làm gió là dư nghiệt 6 nước, giữa bọn họ vốn dĩ không đủ đoàn kết, cái nền tảng của Hạng Vũ trước mắt chỉ là một chút thế lực ngày xưa còn lại của quân Sở mà thôi."
Đám đông trên điện nghe thấy, mặc dù vẫn có chút bất an nhưng nghe cũng thấy tương đối có lí, tâm trạng lo lắng căng thẳng đột nhiên cũng vơi đi ít nhiều.
Phùng Kiếp nghe xong thở dài một tiếng, chắp tay, đang định mở lời thì nghe thấy ngoài điện đột nhiên vọng lại tiếng bước chân dồn dập vội vã, đám đông cùng ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt trông ra, thì thấy thống lĩnh quân cấm vệ Thành Thái sắc mặt đầy vẻ lo lắng bước vội vào.
Còn chưa vào giữa điện, đã nói lớn: "Vi thần vừa nhận được cấp báo, Mông tướng quân đã tấn công Thành Đô, đã bắt được Vương Bôn con trai Vũ thành hầu Vương Tiễn chỉ có điều..."
Trương Cường nhìn thấy Thành Thái do dự như thế, vội truy hỏi: "Còn gì nữa, nói nhanh"
Thành Thái run lên, cắn răng nói: "Sau khi thành Lang Trung bị thất thủ, Tử Yên dẫn theo 3 vạn tàn quân Thục men theo phía đông con sông, tiến vào đất Sở Hạng Thị"
Trương Cường bị tin bất ngờ đó làm cho kinh ngạc đến sững người, lúc này hoàng đế mặc dù rất tức giận, Mông Điềm không thể phòng bị Doanh Tử Yên tiến vào đất Sở, nhưng cuộc đời quân nhân nhiều năm đã nuôi dưỡng cho hoàng đế năng lực tự khống chế cực tốt, nghe xong một lúc mới kiểm soát được tâm trạng hỗn loạn, đưa mắt nhìn Phùng Khứ Tật đang thất thần sắc mặt.
Phùng Khứ Tật đón ánh mắt sắc lạnh của Trương Cường, sợ đến mức những lời vừa đến miệng suýt nữa nuốt vào trong, khó khăn mở miệng thưa: "Tướng quân Mông Điềm một lòng trung thành với Đại Tần ta, tuyệt đối không thể có hành vi tiểu nhân bỉ ổi như thế, xin bệ hạ soi xét"
Trương Cường nghe xong sững ra, hồi lâu mới nghĩ ra là Phùng Khứ Tật đã hiểu sai ý của mình, liền cười gượng, kì thực bản thân hoàng đế cũng không ngờ Mông Điềm lại một mình mở nước như thế, liền xua tay: "Thừa tướng đừng vội, trẫm không nghi ngờ Mông tướng quân, chỉ là muốn nghe thừa tướng xem xét chuyện này như thế nào"
Phùng Khứ Tật nghe xong mới thở phào một hơi, nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu: "Doanh Tử Yên mặc dù đã nhảy vào đất Sở, nhưng lão thần cho rằng con người này rất khó gây uy hiếp cho bệ hạ, hiện nay sự đe dọa thật sự cho Đại Tần chính là Sở bá vương Hạng Vũ"
Trương Cường nghe xong, gật đầu: "Nếu đã thế, thì hãy lệnh cho Mông tướng quân mau chóng ban sư, 20 vạn quân Tần do Bành Việt tạm thời thống lĩnh, đợi Mông tướng quân quay về trẫm sẽ xem xét lại việc chọn lựa lĩnh quân"
Nói xong thấy các quan đều không ai ra lời phản đối, bèn đứng dậy nói: "Hôm nay chỉ nghị đến đây, chuyện của Mông tướng quân các khanh không cần nhắc đến nữa, trẫm tuyệt đối tin tưởng vị tướng hùng danh này". Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp nghe xong liền nhìn nhau, rồi mới đứng dậy hành lễ, rồi lui ra khỏi điện.
Trương Cường đợi bóng dáng bọn hộ khuất hẳn, mới đứng dậy tiến đến trước cửa điện, sắc mặt trầm lại nhìn bầu trời xanh thẫm bên trên, nền trời xanh như ngọc, màu xanh tinh khiết dường như viên đá quý lớn, trong ánh nắng buổi sớm đang phát ra sắc màu mê hoặc lòng người.
Hàn Hoán rón rén theo sau, khoác thêm áo cho hoàng thượng cẩn trọng nói: "Bệ hạ, bên ngoài gió lạnh, xin hãy cẩn trọng long thể"
Trương Cường thở dài, xua tay nói: "Trẫm không sao, không cần phải cẩn thận long thể"
Nói xong liền gật đầu: "Tình hình Nhu Nhi dạo này thế nào, ngự y đã xem bệnh chưa?"
Hàn Hoán cẩn trọng gật đầu nói: "Nhu mĩ nhân sức khỏe đã tốt rồi, nô tài nghe nói hoàng hậu nương nương ngày ngày cử người hầm thuốc bổ cho Nhu mĩ nhân, được bao nhiêu người trong cung quan tâm như thế, hoàng thượng xin cứ an tâm"
Trương Cường cười đáp: "Hàn Hoán, ngươi càng ngày càng giống một nô tài rồi"
Hàn Hoán nghe xong run rẩy giương mắt nhìn hoàng đế, rồi mới to gan, cẩn thận cười trừ: "Được hầu hạ bên cạnh một vị hoàng thượng thiên tử như thế này, bất luận là ai cũng đều ngoan ngoãn vâng lời, cuộc đời Triệu Cao, Lý Tư hùng hổ, còn không phải chết trong lòng bàn tay hoàng thượng hay sao?"
Trương Cường nhìn Hàn Hoán đầy ẩn ý nói: "Có người ở trong một môi trường rất lâu rồi, nên vô tri vô giác mà quên mất quá khứ của mình, cứ nghĩ tất cả những gì trước mắt vẫn là những gì mình nghiễm nhiên được hưởng, nên mới dần dần đắc ý vô dạng, quên mất những nguy hiểm rình rập bên mình, rồi tự dâng mình cho kẻ địch"
Hàn Hoán cảm giác như con mắt sắc sảo của hoàng đế dường như nhìn thấu tận nơi sâu nhất tâm can hắn, nên thấy toàn thân lạnh toát, vội quỳ xuống đất run rẩy thưa: "Nô tài một lòng hầu hạ hoàng thượng, tuyệt đối không hai lòng, sau khi Triệu Cao bị diệt, đại thù Hàn Hoán đã báo, đời này không còn tâm nguyện gì khác, chỉ nguyện cả đời hầu hạ bệ hạ, báo đáp đại ân của bệ hạ"
Trương Cường thấy thế, cười, vung ống tay áo rộng thùng thình nói: "Đứng dậy đi, trẫm không nói ngươi, ngưoi có thể hiểu được lời trẫm nói, thì ngươi còn được xem là người biết trước biết sau"
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu