Đại Tần Bá Nghiệp
Quyển 1 - Chương 18: Đều có ý xấu
Lời vừa nói ra, đám đông đều nhất lượt im lặng, Thành Thái cũng bất giác biến sắc mặt, mặc dù ông biết Trương Cường đã có kế hoạch chuẩn bị trừ khử Triệu Cao, nhưng chuyện này còn đang là bí mật trù bị, khả năng chỉ có ông và hoàng đế biết, bây giờ lại bị người khác nói to ra như thế, không khỏi giật mình lo lắng. Ông bước vội lên, một chân đá tên kia, gằn giọng nói: “Nô tài to gan, đây là chỗ cho ngươi nói thế hay sao?"
Nói xong, đang nghĩ lời thưa với Trương Cường, thì thấy Trương Cường cười nhạt một tiếng, rút gươm, lạnh lung đến bên tên nô tài gằn giọng nói: “Ngươi dám xúc phạm trung thần, quả thực mắc trọng tội, không lẽ không sợ trẫm giết ngươi sao?"
Tên kia không hề tránh né bảo kiếm của hoàng thương, mà chỉ cúi sập đầu. Máu trên trán trào ra, nhỏ tí tách xuống nền gạch xanh trước mặt, quả là làm người ta khiếp sợ. Hắn dường như không cảm nhận được vế thương trên trán, chỉ quyết tâm trả lời: “ Hàn Hoán bị hắn hại đến nhà tan cửa nát, cả họ chỉ còn lại một mình Hàn Hoán, nếu bệ hạ thật sự muốn giết, thì xin bệ hạ cứ ra tay, Hàn Hoán đã có thể đi gặp người nhà nơi chín suối rồi"
Trương Cường quét mắt nhìn tên nô tài đứng ở đằng xa, do dự một lúc, mới từ từ gật đầu: “Ngươi đã từng chịu cung hình"
Hàn Hoán nghe thấy cơ thể chợt rung lên, nức nở: “Hàn Hoán chỉ là nô tài thô sử trong triều, không dám không nhận cung hình"
Trương Cường nghĩ một lát rồi cúi đầu nói với hắn: “Ngươi rốt cuộc là vì lí do gì mà bị đưa vào trong cung làm nô tài?"
Hàn Hoán nhìn thấy vệ quân đưa quân tướng ép người dẫn vào cung, cho rằng hoàng đế muốn chơi trò săn giết nô tài, đã nghĩ là sẽ chết, nhưng thấy Trương Cường không hề có ý tức giận mà giết hắn, chỉ là hắn đã ôm bụng chờ chết mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không sợ. Lúc này hắn thấy xúc động, thầm nghĩ bất luận thế nào, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một được tiếp cận hoàng thượng, nói không chừng đại thù của gia đình hắn sẽ có ngày sáng tỏ.
Nghĩ đến đây hắn liên tục dập đầu nói: “Nô tài là con trai độc nhất của ngự sử Hàn Chương, gia phụ vì tố cáo Triệu Cao, bị Triệu Cao ép chết, cả nhà vì thế mà mắc tội, ngoài nô tài, những người khác đã chết ở Li Sơn. Nô tài không cầu xin gì khác chỉ xin bệ hạ có thể nhìn thấu dã tâm hiểm ác của Triệu Cao, nô tài dù chết cũng không xá gì" Nói xong, hắn không ngừng dập đầu, làm cho nền gạch xanh loang lổ máu tươi.
Trương Cường nghe thấy thế thầm thở dài, Triệu Cao đã giết sạch các đại thần trung thành với quốc gia, làm cho thiên hạ trên dưới phẫn nộ, quả thực là đã tự đào mộ chôn mình. May mà mình đến kịp, lúc này nghĩ cách bổ cứu cũng chưa muộn, mặc dù có chút e sợ quỹ đạo lịch sử bị mình làm rối đến hướng nào, nhưng cũng không cách nào quay lại kịp nữa.
Nhìn Thành Thái đang trầm sắc mặt, Trương Cường chầm chậm gật đầu: “Trẫm biết gia phụ nhà ngươi chết rất oan uổng, nhưng hiện tại trẫm lực bất tòng tâm, triều đình bị gian thần làm bại hoại, cơ nghiệp tiên hoàng khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ bại hoại trong tay bọn cướp, trẫm có lòng muốn trảm gian thần, nếu ngươi thật trung với đại thần, trẫm nhất định sẽ trả lại cho gia đình ngươi sự trong sạch.
Hàn Hoán nghe thấy thế mắt sáng lên, cảm động rơi nước mắt, liên tục dập đầu tạ ơn: “Chỉ cần bệ hạ có thể rửa sạch nổi oan cho nô tài, nô tài nguyện thề một lòng trung thành đến chết với bệ hạ"
Trương Cường thở dài, cái lời hứa suông hi vọng một ngày thực hiện được, cho dù hiểu rõ bản thân có thể thật sự sẽ không có cách nào thay đổi lịch sử, nhưng nhìn thấy những gì trước mắt, bản thân sao lại không lấy tinh thần, tiếp tục đứng dậy chứ?
Miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng, thần sắc Trương Cường trầm ngâm nhìn tên nô tài đang quỳ dưới bậc thầm, trịnh trọng nói: “Các ngươi hãy theo Thành tướng quân chăm chỉ luyện võ nghệ, tận trung với trẫm, sau này nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu dám hai lòng, trẫm quyết không tha"
Bọn nô tài kia vốn dĩ nghĩ là đường chết, không dám nghĩ là không những không giết mà còn được biểu diễn võ kiếm cho hoàng đế, sớm đã vui mừng, lúc này nghe thấy chỉ cần trung thành sẽ được trọng thưởng, đều không kiềm được vui mừng mà nức nở.
Thấy trời đã về trưa, Thành Thái vội chắp tay bẩm: “Bệ hạ xin hãy yên tâm, bọn nô tài đều hãy giao cho vi thần, nhất định sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng"
Trương Cường ngẩng đầu nhìn trời, biết mình đã ra ngoài điện rất lâu, nhằm tránh làm người khác nghi ngờ, lời Thành Thái nói quả là rất có lý, bèn từ từ gật đầu nói: “Tất cả mọi chuyện giao cho ái khanh, có yêu cầu gì khanh cứ nói ra"
Lúc này, một tên nội giám chạy đến trước mặt Trương Cương bẩm: “Bệ hạ, thừa tướng Lý Tư vào cung tạ ơn, không biết bệ hạ có muốn gặp ông ta không, nếu không gặp, nô tài sẽ đi hồi đáp thừa tướng"
Trương Cường nhìn hắn, cười nhạt, Lý Tư lâu thế mới chậm chạp tiến cung tạ ân, nhất định là nghĩ đến cách mượn cớ bôi nhọ Triệu Cao, mình đã tiết kiệm được sức lực rồi, bèn gật đầu: “Thừa tướng bệnh nặng vẫn tiến cung tạ ân, trẫm nên vào gặp ông ta, các ngươi hãy chuẩn bị yến tiệc, trẫm muốn vừa uống vừa trò chuyện với ông ta"
Nói xong vội vàng đi vào cung điện, bây giờ bản thân hoàng thượng đã không còn cách nào nắm được toàn cục, đành phải gắng hết sức giữ gìn sự cân bằng trước mắt, có chút dã tâm với Lý Tư, nhằm khống chế Triệu Cao, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi chút. Ài, làm hoàng đế quả nhiên là không dễ.
Lý Tư cẩn trọng quỳ xuống đất nói to: “Thần Lý Tư tiến cung tạ ân, hoàng thượng vạn tuế".
Hồi lâu, xung quanh không hề một tiếng động, bóng người trong đại điện kéo dài ra, ánh nắng chói mắt bên ngoài điện cũng dần dần dịu lại. Lý Tư xoay xoay đầu gối đã tê rần, liêu xiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên ngai vàng, mới phát hiện ra ngai vàng không một ai, tên hoàng đế ham chơi không biết đã đi đâu mất. Trong đại điện chỉ còn lại bóng mấy tên nô tài, cung điện rộng lớn không nghe thấy một động tĩnh gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng của Trương Cường, Lý Tư không khỏi càng ngày càng bất an, ông hôm trước vừa cãi nhau với Triệu Cao một trận, đang đợi hoàng thượng cho gọi vào cung hỏi tội, nên vội vàng liên lạc với mấy vị đại thần trung thành với mình vào bàn bạc kế sách, nhưng không ngờ, sau đó lại nghe đồn là Triệu Cao trong pháp trường làm cho hoàng thượng không vui, vị hoàng đế trẻ tuổi không chờ hành hình kết thúc đã vội đi ngay. Sau đó còn trở mặt với Triệu Cao trên đường về cung A Phòng. Tin đồn ra, trong lòng Lý Tư không khỏi vừa vui vừa nghi ngờ, không biết đôi vua thần này đang chơi trò gì, hay thật sự trở mặt, không biết vị hoàng đế hoang dâm này rốt cuộc là chơi trò gì, nên càng nghi ngờ thấp thỏm ở nhà chờ đợi nửa tháng nay.
Hôm nay lại nhận được phần thưởng, đã cùng đám cố vấn thảo luận hồi lâu, nên mượn cớ tiến cung tạ ân, đến thăm dò hư thực, không ngờ càng đợi càng hư vô, không thể kiên nhẫn hơn nữa, đang định gọi hỏi tên nô tài đứng trong góc kia, thì nghe thấy tiếng bước chân đến, một tên nô tài 11, 12 tuổi rón rén tiến vào cung điện, nhẹ nói: “Kính mời thừa tướng đi theo nô tài vào điện Linh Lung, bệ hạ đang ở đó mời thừa tướng xem võ kiếm"
“Võ kiếm" Lý Tư sững người, không ngờ nửa tháng không gặp, vị hoàng đế này lại tìm ra được trò mới, gương mặt đang căng thẳng bất giác từ từ giãn ra, xem ra không có gì bất lợi với mình cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên nhẹ nhõm hẳn, trong lòng vẫn có chút kinh sợ cùng tên nô tài đi vào cung Linh Lung, không ngờ vừa bước vào điện thì nghe thấy tiếng gằn: “Lý Tư, ngươi thật to gan, người đâu, bắt ông ta lại"
Nói xong, đang nghĩ lời thưa với Trương Cường, thì thấy Trương Cường cười nhạt một tiếng, rút gươm, lạnh lung đến bên tên nô tài gằn giọng nói: “Ngươi dám xúc phạm trung thần, quả thực mắc trọng tội, không lẽ không sợ trẫm giết ngươi sao?"
Tên kia không hề tránh né bảo kiếm của hoàng thương, mà chỉ cúi sập đầu. Máu trên trán trào ra, nhỏ tí tách xuống nền gạch xanh trước mặt, quả là làm người ta khiếp sợ. Hắn dường như không cảm nhận được vế thương trên trán, chỉ quyết tâm trả lời: “ Hàn Hoán bị hắn hại đến nhà tan cửa nát, cả họ chỉ còn lại một mình Hàn Hoán, nếu bệ hạ thật sự muốn giết, thì xin bệ hạ cứ ra tay, Hàn Hoán đã có thể đi gặp người nhà nơi chín suối rồi"
Trương Cường quét mắt nhìn tên nô tài đứng ở đằng xa, do dự một lúc, mới từ từ gật đầu: “Ngươi đã từng chịu cung hình"
Hàn Hoán nghe thấy cơ thể chợt rung lên, nức nở: “Hàn Hoán chỉ là nô tài thô sử trong triều, không dám không nhận cung hình"
Trương Cường nghĩ một lát rồi cúi đầu nói với hắn: “Ngươi rốt cuộc là vì lí do gì mà bị đưa vào trong cung làm nô tài?"
Hàn Hoán nhìn thấy vệ quân đưa quân tướng ép người dẫn vào cung, cho rằng hoàng đế muốn chơi trò săn giết nô tài, đã nghĩ là sẽ chết, nhưng thấy Trương Cường không hề có ý tức giận mà giết hắn, chỉ là hắn đã ôm bụng chờ chết mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không sợ. Lúc này hắn thấy xúc động, thầm nghĩ bất luận thế nào, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một được tiếp cận hoàng thượng, nói không chừng đại thù của gia đình hắn sẽ có ngày sáng tỏ.
Nghĩ đến đây hắn liên tục dập đầu nói: “Nô tài là con trai độc nhất của ngự sử Hàn Chương, gia phụ vì tố cáo Triệu Cao, bị Triệu Cao ép chết, cả nhà vì thế mà mắc tội, ngoài nô tài, những người khác đã chết ở Li Sơn. Nô tài không cầu xin gì khác chỉ xin bệ hạ có thể nhìn thấu dã tâm hiểm ác của Triệu Cao, nô tài dù chết cũng không xá gì" Nói xong, hắn không ngừng dập đầu, làm cho nền gạch xanh loang lổ máu tươi.
Trương Cường nghe thấy thế thầm thở dài, Triệu Cao đã giết sạch các đại thần trung thành với quốc gia, làm cho thiên hạ trên dưới phẫn nộ, quả thực là đã tự đào mộ chôn mình. May mà mình đến kịp, lúc này nghĩ cách bổ cứu cũng chưa muộn, mặc dù có chút e sợ quỹ đạo lịch sử bị mình làm rối đến hướng nào, nhưng cũng không cách nào quay lại kịp nữa.
Nhìn Thành Thái đang trầm sắc mặt, Trương Cường chầm chậm gật đầu: “Trẫm biết gia phụ nhà ngươi chết rất oan uổng, nhưng hiện tại trẫm lực bất tòng tâm, triều đình bị gian thần làm bại hoại, cơ nghiệp tiên hoàng khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ bại hoại trong tay bọn cướp, trẫm có lòng muốn trảm gian thần, nếu ngươi thật trung với đại thần, trẫm nhất định sẽ trả lại cho gia đình ngươi sự trong sạch.
Hàn Hoán nghe thấy thế mắt sáng lên, cảm động rơi nước mắt, liên tục dập đầu tạ ơn: “Chỉ cần bệ hạ có thể rửa sạch nổi oan cho nô tài, nô tài nguyện thề một lòng trung thành đến chết với bệ hạ"
Trương Cường thở dài, cái lời hứa suông hi vọng một ngày thực hiện được, cho dù hiểu rõ bản thân có thể thật sự sẽ không có cách nào thay đổi lịch sử, nhưng nhìn thấy những gì trước mắt, bản thân sao lại không lấy tinh thần, tiếp tục đứng dậy chứ?
Miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng, thần sắc Trương Cường trầm ngâm nhìn tên nô tài đang quỳ dưới bậc thầm, trịnh trọng nói: “Các ngươi hãy theo Thành tướng quân chăm chỉ luyện võ nghệ, tận trung với trẫm, sau này nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu dám hai lòng, trẫm quyết không tha"
Bọn nô tài kia vốn dĩ nghĩ là đường chết, không dám nghĩ là không những không giết mà còn được biểu diễn võ kiếm cho hoàng đế, sớm đã vui mừng, lúc này nghe thấy chỉ cần trung thành sẽ được trọng thưởng, đều không kiềm được vui mừng mà nức nở.
Thấy trời đã về trưa, Thành Thái vội chắp tay bẩm: “Bệ hạ xin hãy yên tâm, bọn nô tài đều hãy giao cho vi thần, nhất định sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng"
Trương Cường ngẩng đầu nhìn trời, biết mình đã ra ngoài điện rất lâu, nhằm tránh làm người khác nghi ngờ, lời Thành Thái nói quả là rất có lý, bèn từ từ gật đầu nói: “Tất cả mọi chuyện giao cho ái khanh, có yêu cầu gì khanh cứ nói ra"
Lúc này, một tên nội giám chạy đến trước mặt Trương Cương bẩm: “Bệ hạ, thừa tướng Lý Tư vào cung tạ ơn, không biết bệ hạ có muốn gặp ông ta không, nếu không gặp, nô tài sẽ đi hồi đáp thừa tướng"
Trương Cường nhìn hắn, cười nhạt, Lý Tư lâu thế mới chậm chạp tiến cung tạ ân, nhất định là nghĩ đến cách mượn cớ bôi nhọ Triệu Cao, mình đã tiết kiệm được sức lực rồi, bèn gật đầu: “Thừa tướng bệnh nặng vẫn tiến cung tạ ân, trẫm nên vào gặp ông ta, các ngươi hãy chuẩn bị yến tiệc, trẫm muốn vừa uống vừa trò chuyện với ông ta"
Nói xong vội vàng đi vào cung điện, bây giờ bản thân hoàng thượng đã không còn cách nào nắm được toàn cục, đành phải gắng hết sức giữ gìn sự cân bằng trước mắt, có chút dã tâm với Lý Tư, nhằm khống chế Triệu Cao, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi chút. Ài, làm hoàng đế quả nhiên là không dễ.
Lý Tư cẩn trọng quỳ xuống đất nói to: “Thần Lý Tư tiến cung tạ ân, hoàng thượng vạn tuế".
Hồi lâu, xung quanh không hề một tiếng động, bóng người trong đại điện kéo dài ra, ánh nắng chói mắt bên ngoài điện cũng dần dần dịu lại. Lý Tư xoay xoay đầu gối đã tê rần, liêu xiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên ngai vàng, mới phát hiện ra ngai vàng không một ai, tên hoàng đế ham chơi không biết đã đi đâu mất. Trong đại điện chỉ còn lại bóng mấy tên nô tài, cung điện rộng lớn không nghe thấy một động tĩnh gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng của Trương Cường, Lý Tư không khỏi càng ngày càng bất an, ông hôm trước vừa cãi nhau với Triệu Cao một trận, đang đợi hoàng thượng cho gọi vào cung hỏi tội, nên vội vàng liên lạc với mấy vị đại thần trung thành với mình vào bàn bạc kế sách, nhưng không ngờ, sau đó lại nghe đồn là Triệu Cao trong pháp trường làm cho hoàng thượng không vui, vị hoàng đế trẻ tuổi không chờ hành hình kết thúc đã vội đi ngay. Sau đó còn trở mặt với Triệu Cao trên đường về cung A Phòng. Tin đồn ra, trong lòng Lý Tư không khỏi vừa vui vừa nghi ngờ, không biết đôi vua thần này đang chơi trò gì, hay thật sự trở mặt, không biết vị hoàng đế hoang dâm này rốt cuộc là chơi trò gì, nên càng nghi ngờ thấp thỏm ở nhà chờ đợi nửa tháng nay.
Hôm nay lại nhận được phần thưởng, đã cùng đám cố vấn thảo luận hồi lâu, nên mượn cớ tiến cung tạ ân, đến thăm dò hư thực, không ngờ càng đợi càng hư vô, không thể kiên nhẫn hơn nữa, đang định gọi hỏi tên nô tài đứng trong góc kia, thì nghe thấy tiếng bước chân đến, một tên nô tài 11, 12 tuổi rón rén tiến vào cung điện, nhẹ nói: “Kính mời thừa tướng đi theo nô tài vào điện Linh Lung, bệ hạ đang ở đó mời thừa tướng xem võ kiếm"
“Võ kiếm" Lý Tư sững người, không ngờ nửa tháng không gặp, vị hoàng đế này lại tìm ra được trò mới, gương mặt đang căng thẳng bất giác từ từ giãn ra, xem ra không có gì bất lợi với mình cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên nhẹ nhõm hẳn, trong lòng vẫn có chút kinh sợ cùng tên nô tài đi vào cung Linh Lung, không ngờ vừa bước vào điện thì nghe thấy tiếng gằn: “Lý Tư, ngươi thật to gan, người đâu, bắt ông ta lại"
Tác giả :
Ngọc Vãn Lâu