Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 30
Hai người vừa trở về nhà, đã ôm nhau đến ghế sô pha hôn môi kịch liệt, Văn Khải vốn dĩ đã nhịn từ rất lâu, hiện tại lại không kiềm chế được liền một phen đưa tay cởi nút áo Hạ Nghiệt, điên cuồng mút môi cậu, rồi vói lưỡi vào trong khoang miệng cậu không ngừng nhấm nháp.
– Ưm… ha… Tiểu… Tiểu Khải, từ từ thôi. – Hạ Nghiệt chính là không theo kịp hắn, nhân lúc hắn còn đang cởi áo mình liền thở hồng hộc nói.
– Không được, anh có biết cả tháng trời em nhịn rất lâu không? – Văn Khải ôm lấy sau gáy Hạ Nghiệt, vừa hôn từng điểm trên gương mặt cậu, vừa giải thích.
Hạ Nghiệt chưa kịp mở miệng nói tiếp, Văn Khải đã một phen bế cậu lên đem vào phòng, khóa trái cửa lại, đem cà vạt trên áo tháo xuống, rồi thoát y toàn bộ đứng trước mặt cậu.
Hạ Nghiệt đỏ mặt nhìn hắn, không dám chứng kiến nơi hạ khố cương cứng kia phản ứng, liền ngoảnh mặt sang một bên, tâm bắt đầu khẩn trương không thôi.
– Hạ Nghiệt…. – Văn Khải chậm rãi bước lên giường, đẩy ngã Hạ Nghiệt xuống, hạ xuống muôn vàn nụ hôn trên cổ cậu, ngực cậu, bụng cậu. Một lát, hắn cầm lấy bàn tay cậu, tự động chạm vào hạ thể của mình.
– Hạ Nghiệt, nơi này của em đều là của anh. Anh cảm nhận được nó không?
Hạ Nghiệt hiện tại tâm tình cực kì rối loạn, nơi kia thực nóng bỏng, lại rất cứng rắn, bàn tay cậu khẽ run lên, tim đập liên hồi, không hiểu sao cảm thấy bản thân nổi lên trận phấn khích cực độ, phía dưới bắt đầu cũng có phản ứng.
– Tiểu… Tiểu Khải.. – Hạ Nghiệt gượng gạo lấy đùi khép lại, nhưng nơi kia vẫn không nghe lời mà dựng thẳng đứng, vừa đau mà thẹn.
– Hạ Nghiệt, em muốn nhìn thấy cái của anh. – Văn Khải vừa phát hiện ra, chỉ tà tà cười châm chọc, bàn tay len lủi đưa xuống muốn tách hai chân Hạ Nghiệt, nhưng cậu vẫn là kiên trì phản kháng.
Văn Khải hết cách, cúi xuống hôn môi Hạ Nghiệt, đầu lưỡi tinh tế quấn lấy lưỡi cậu, lấp liếm quanh trọn, lại chạm phải điểm mẫn cảm nhất, khiến cậu không nhịn được rên một tiếng nho nhỏ, đồng thời bị lôi cuốn mãnh liệt, thuận theo liền đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt hôn lưỡi.
Văn Khải nhân cơ hội, di chuyển tay xuống khố hạ của Hạ Nghiệt, thò tay vào bên trong quần lót xoa nắn vật thể nóng bỏng kia.
– Ư.. ân…
– Hạ Nghiệt, có phải là lần đầu tiên nơi này của anh cương vì em không, hảo đáng yêu a. – Văn Khải cúi xuống tuột quần Hạ Nghiệt, đưa đầu lưỡi liếm trên quy đầu trơn mượt bóng nhẵn của cậu, há miệng ngậm vào.
– A… ha… Tiểu Khải… Tiểu Khải…
Văn Khải đem nước bọt đọng trên quy đầu Hạ Nghiệt, dùng ngón cái cọ xát đỉnh đầu, đem lại khoái cảm cho cậu, khiến chính mình cũng không thể kiềm được dục vọng, đành cầm lấy dương vật của mình cọ xát với cái của cậu.
– Hạ Nghiệt, thoải mái không?
– Ưm… đừng như vậy… mau… vào đi.- Hạ Nghiệt thừa biết Văn Khải đã nhịn từ rất lâu, có chút thương xót mà bất đắc dĩ mở miệng, lại không để ý bản thân đã trở thành bộ dạng dâm đãng đến mức nào đi.
– Anh như thế nào cũng không nhịn được? – Văn Khải tà tà cười.
– Ân. – Hạ Nghiệt cũng không muốn giấu diếm bản thân, chủ động cầm lấy dương vật Văn Khải, chậm rãi nhét vào hậu huyệt mình.
– Tiểu Khải.. a … – Tiểu huyệt saumột khoảng thời gian đột nhiên bị vật thô lớn chen vào, rốt cuộc bị kéo căng đến cùng cực, khoái cảm cùng đau đớn đem lại không ít. Hạ Nghiệt vòng hai chân bám lấy thắt lưng Văn Khải, chiếc mông tự động nâng cao lên, thuận lợi cho hắn ra vào.
– Em di chuyển đây. – Văn Khải rốt cuộc không thể kiên nhẫn thêm, thắt lưng bắt đầu di chuyển, hậu huyệt Hạ Nghiệt cứ thế phun ra nuốt vào dương vật hắn, vừa đau đớn lại thích thú dâng trào.
– A a.. a a…
– Hạ Nghiệt, tiếng rên của anh rất tuyệt, rên lớn cho em xem. – Văn Khải đã lâu không thấy bộ dạng đến mức dâm đãng này của cậu, nhịn không được liền động thắt lưng, một lần so với một lần tiến vào càng thêm nhanh chóng mãnh liệt, không chút lưu tình tiến thẳng đến nơi sâu nhất.
Mà Hạ Nghiệt lúc này tựa như bị trận sóng cuốn dục vọng dội vào, đã rất lâu cậu chưa bao giờ có cảm giác sảng khoái lẫn phấn khích thế này, nếu như những ngày đó là giây phút khổ sở khiến cậu phải chịu vũ nhục để dục vọng lấn chiếm, hiện tại chính là vì người mình yêu mà ham muốn dâng trào
Thắt lưng cậu tự động uốn éo một vòng, vươn tay giữ chặt bả vai rộng lớn trưởng thành của thiếu niên kia, hơi thở hồng hộc không ngừng, trong đầu nghĩ muốn cùng người kia một chỗ, cùng người kia trải qua giây phút thuộc về nhau.
– A … a a… Tiểu Khải … Tiểu Khải .. a a.
Thanh âm ngọt lịm, biểu cảm dâm đãng cùng sự chủ động của Hạ Nghiệt giống như một tiếng sét lớn đánh tan sức chịu đựng của Văn Khải, nghĩ chưa bao giờ người này lại có thể thuộc về mình, có thể công khai nói lời yêu, có thể cùng hắn trao dục vọng, tâm tình vui sướng đến phát điên.
Hắn một phen siết lấy cổ tay Hạ Nghiệt, hung hãn kéo cơ thể cậu lên, đầu lưỡi thô lỗ khống chế đôi môi cậu, còn hung hăng cắn mạnh vào cánh môi ướt át đầy quyến rũ kia, hận không thể đem đôi môi này nuốt trọng vào môi mình.
– A… Tiểu Khải… chậm đã… a a …
– Hạ Nghiệt… em sắp phát điên lên mất, em muốn nghe tiếng rên của anh, rên nữa cho em. – Văn Khải thần thái hoàn toàn mất tỉnh táo, hai tay bắt lấy thắt lưng Hạ Nghiệt, vội vã đâm mạnh vào trong, chỉ muốn nghe thấy thanh âm ngọt lịm của người kia.
– A a … chậm… chậm… a a.
Hạ Nghiệt rõ ràng không thể khống chế với sức lực của Văn Khải, tiếng rên một lúc đứt quãng cùng hơi thở dồn dập, ngăn không được khoái cảm một lúc mãnh liệt, không hiểu sao lại có cảm giác muốn nơi kia nuốt trọn côn thịt nóng bỏng của Văn Khải.
– Tiểu… Tiểu Khải… a a…
– Rên lớn nữa, em muốn nghe.
– A a… Tiểu Khải… a aa. – Hạ Nghiệt nhịn không được thét lớn một tiếng, cũng là lúc thời điểm Văn Khải đóng đưa thắt lưng, điên cuồng va chạm trừu sáp, mạnh mẽ đâm thẳng đến nơi sâu nhất.
Lại phát hiện nơi kia của Hạ Nghiệt không ngừng nhảy lên nhảy xuống, cọ xát trên bụng hắn, Văn Khải liên nắm lấy hạ thể cậu, tốc độ ma sát lên xuống liên hồi, một lần nữa lại tạo dục vọng to lớn cho Hạ Nghiệt, rốt cuộc đem lý trí vứt ra sau, cậu liều mạng hét lớn gọi tên hắn.
– Tiểu Khải… A a .. a… không được.
Tiếng va chạm cơ thể một lúc vang lên dữ dội, đồng thời tiếng nhóp nhép từ nhất động của Văn Khải an ủi lấy nơi kia của Hạ Nghiệt, căn phòng chỉ tràn ngập tình dục mê sảng, cậu rất nhanh liền bùng phát, đem tinh dịch bắn lên ngực hắn.
– Hạ Nghiệt, anh xem, tất cả đều là của anh. – Văn Khải trước mặt Hạ Nghiệt cố ý đem mẩu tinh dịch kia liếm lấy.
– Hộc… hộc.. ân.. – Hạ Nghiệt đỏ mặt nhìn hắn, ngăn không được hơi thở hối hả, lồng ngực trắng nõn phập phồng không ngừng câu dẫn đôi mắt đầy dục vọng Văn Khải.
Văn Khải cúi đầu hạ nụ hôn lên môi cậu, chờ hơi thở cậu đã ổn định, hắn lại tiếp tục đong đưa phần eo, tốc độ so với ban nãy thần tốc hơn, tham lam đánh đến nơi sâu nhất. Qua một hồi khoái cảm lên đến cực điểm, hắn ôm chặt lấy cậu, vật thể nóng bỏng phóng ra nhiệt dịch đậm đặc.
Hạ Nghiệt mơ hồ nhìn Văn Khải phát ra hơi thở hồng hộc, ôn nhu vươn tay lau mồ hôi cho hắn, bật cười ôm hắn vào lòng.
– Tiểu Khải… đã trưởng thành rồi nhỉ.
– Hạ Nghiệt, em yêu anh.
– Anh cũng.. yêu em.
Văn Khải vuốt mái tóc Hạ Nghiệt, đem đôi môi nóng bỏng quyến rũ kia phủ lên môi hắn. Bởi vì trải qua giây phút kích tình kịch liệt, Hạ Nghiệt sức lực cũng cạn kiệt, mắt lim dim muốn thiếp đi.
– Uy, đừng ngủ sớm thế chứ? – Văn Khải luyến tiếc đưa tay lay tỉnh Hạ Nghiệt, tâm tình ủ rũ không thôi, nghĩ rằng có phải hay không ban nãy mình làm quá sung sức đi, hại cậu bộ dạng sắp rã rời rồi.
– Không, không có. – Hạ Nghiệt gượng cười nhìn Văn Khải, ôm thắt lưng hắn dựa đầu vào lồng ngực hắn, mỉm cười hạnh phúc.
– Bây giờ em mới để ý anh thực ra rất đáng yêu nga. – Văn Khải ngắm nghía gương mặt Hạ Nghiệt một hồi, nhếch miệng cười tà.
– Chứ trước đây anh thế nào? – Hạ Nghiệt chớp chớp mắt nhìn hắn, bộ dạng ngây thơ như nai tơ hỏi.
– Thì… lạnh lùng, ít nói, nhẫn tâm, lúc nào cũng khiến em đau lòng, và còn khiến em phải làm anh đau khổ nữa. – Văn Khải chống tay lên đầu, tay kia vuốt vuốt mặt cậu.
– Là anh nhẫn tâm, hay là em? – Hạ Nghiệt lạnh lùng mở miệng.
– Uy, lại như vậy rồi a.
– Hắc hắc, anh đùa thôi. – Hạ Nghiệt bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Văn Khải.
Văn Khải cong khóe miệng, đột nhiên đem toàn bộ cơ thể cậu ôm trọn vào lòng, cố tình nói lớn.
– Haizz, sao hôm nay mình lại hạnh phúc thế này? Chắc phải làm thêm một lần nữa a~ .
Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức hồn bay phách tán, hoảng sợ lui thân bò đến mép giường, lập tức lại bị Văn Khải một phen kéo về, áp đảo cậu dưới thân mình, biểu tình nham hiểm nhìn cậu.
– Hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, anh phải nghe theo lời em chứ.
– Nhưng mà… anh mệt rồi. – Hạ Nghiệt thanh âm thập phần run rẩy.
– Nói dối, rõ ràng ban nãy anh rất thích mà a, ngoan ngoãn để em “xơi" anh đi.
– Khoan.. khoan đã.
Hạ Nghiệt chưa kịp phòng tránh, Văn Khải đột nhiên chùm chăn đắp kín hai người, điên cuồng hạ môi đáp xuống nụ hôn tứ phía trên cơ thể cậu.
Sau cả đêm bị Văn Khải hành vật, Hạ Nghiệt sáng hôm sau ngủ li bì tới trưa, lúc tỉnh dậy cũng cảm thấy thân thể thập phần nhức nhói, bên cạnh còn là bộ dạng trẻ non của Văn Khải đang ngủ say. Cậu thở dài, xoay người nằm đối diện người kia, chăm chú quan sát ngũ quan của hắn.
Như thế nào lại đẹp thế này, thảo nào bao nhiêu cô gái ai cũng thầm yêu mến hắn đi. Hạ Nghiệt nhẹ đưa tay vuốt lấy mũi Văn Khải, rồi di chuyển xuống bờ môi hắn, khóe miệng lại bất giác mỉm cười.
Chưa đầy một giây, Văn Khải đột nhiên mở miệng.
– Anh còn chờ gì nữa, hôn em đi a~.
– Em… – Hạ Nghiệt cả kinh nhìn hắn, thẹn đến gương mặt đỏ ửng cả lên.
– Ha ha, hảo đáng yêu. – Văn Khải bật cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo má Hạ Nghiệt.
– Không đùa nữa. – Hạ Nghiệt bực dọc rời khỏi giường, thẳng đến phòng tắm đóng sầm cửa lại, tim cứ thế đập mạnh.
HẾT CHƯƠNG 30
– Ưm… ha… Tiểu… Tiểu Khải, từ từ thôi. – Hạ Nghiệt chính là không theo kịp hắn, nhân lúc hắn còn đang cởi áo mình liền thở hồng hộc nói.
– Không được, anh có biết cả tháng trời em nhịn rất lâu không? – Văn Khải ôm lấy sau gáy Hạ Nghiệt, vừa hôn từng điểm trên gương mặt cậu, vừa giải thích.
Hạ Nghiệt chưa kịp mở miệng nói tiếp, Văn Khải đã một phen bế cậu lên đem vào phòng, khóa trái cửa lại, đem cà vạt trên áo tháo xuống, rồi thoát y toàn bộ đứng trước mặt cậu.
Hạ Nghiệt đỏ mặt nhìn hắn, không dám chứng kiến nơi hạ khố cương cứng kia phản ứng, liền ngoảnh mặt sang một bên, tâm bắt đầu khẩn trương không thôi.
– Hạ Nghiệt…. – Văn Khải chậm rãi bước lên giường, đẩy ngã Hạ Nghiệt xuống, hạ xuống muôn vàn nụ hôn trên cổ cậu, ngực cậu, bụng cậu. Một lát, hắn cầm lấy bàn tay cậu, tự động chạm vào hạ thể của mình.
– Hạ Nghiệt, nơi này của em đều là của anh. Anh cảm nhận được nó không?
Hạ Nghiệt hiện tại tâm tình cực kì rối loạn, nơi kia thực nóng bỏng, lại rất cứng rắn, bàn tay cậu khẽ run lên, tim đập liên hồi, không hiểu sao cảm thấy bản thân nổi lên trận phấn khích cực độ, phía dưới bắt đầu cũng có phản ứng.
– Tiểu… Tiểu Khải.. – Hạ Nghiệt gượng gạo lấy đùi khép lại, nhưng nơi kia vẫn không nghe lời mà dựng thẳng đứng, vừa đau mà thẹn.
– Hạ Nghiệt, em muốn nhìn thấy cái của anh. – Văn Khải vừa phát hiện ra, chỉ tà tà cười châm chọc, bàn tay len lủi đưa xuống muốn tách hai chân Hạ Nghiệt, nhưng cậu vẫn là kiên trì phản kháng.
Văn Khải hết cách, cúi xuống hôn môi Hạ Nghiệt, đầu lưỡi tinh tế quấn lấy lưỡi cậu, lấp liếm quanh trọn, lại chạm phải điểm mẫn cảm nhất, khiến cậu không nhịn được rên một tiếng nho nhỏ, đồng thời bị lôi cuốn mãnh liệt, thuận theo liền đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt hôn lưỡi.
Văn Khải nhân cơ hội, di chuyển tay xuống khố hạ của Hạ Nghiệt, thò tay vào bên trong quần lót xoa nắn vật thể nóng bỏng kia.
– Ư.. ân…
– Hạ Nghiệt, có phải là lần đầu tiên nơi này của anh cương vì em không, hảo đáng yêu a. – Văn Khải cúi xuống tuột quần Hạ Nghiệt, đưa đầu lưỡi liếm trên quy đầu trơn mượt bóng nhẵn của cậu, há miệng ngậm vào.
– A… ha… Tiểu Khải… Tiểu Khải…
Văn Khải đem nước bọt đọng trên quy đầu Hạ Nghiệt, dùng ngón cái cọ xát đỉnh đầu, đem lại khoái cảm cho cậu, khiến chính mình cũng không thể kiềm được dục vọng, đành cầm lấy dương vật của mình cọ xát với cái của cậu.
– Hạ Nghiệt, thoải mái không?
– Ưm… đừng như vậy… mau… vào đi.- Hạ Nghiệt thừa biết Văn Khải đã nhịn từ rất lâu, có chút thương xót mà bất đắc dĩ mở miệng, lại không để ý bản thân đã trở thành bộ dạng dâm đãng đến mức nào đi.
– Anh như thế nào cũng không nhịn được? – Văn Khải tà tà cười.
– Ân. – Hạ Nghiệt cũng không muốn giấu diếm bản thân, chủ động cầm lấy dương vật Văn Khải, chậm rãi nhét vào hậu huyệt mình.
– Tiểu Khải.. a … – Tiểu huyệt saumột khoảng thời gian đột nhiên bị vật thô lớn chen vào, rốt cuộc bị kéo căng đến cùng cực, khoái cảm cùng đau đớn đem lại không ít. Hạ Nghiệt vòng hai chân bám lấy thắt lưng Văn Khải, chiếc mông tự động nâng cao lên, thuận lợi cho hắn ra vào.
– Em di chuyển đây. – Văn Khải rốt cuộc không thể kiên nhẫn thêm, thắt lưng bắt đầu di chuyển, hậu huyệt Hạ Nghiệt cứ thế phun ra nuốt vào dương vật hắn, vừa đau đớn lại thích thú dâng trào.
– A a.. a a…
– Hạ Nghiệt, tiếng rên của anh rất tuyệt, rên lớn cho em xem. – Văn Khải đã lâu không thấy bộ dạng đến mức dâm đãng này của cậu, nhịn không được liền động thắt lưng, một lần so với một lần tiến vào càng thêm nhanh chóng mãnh liệt, không chút lưu tình tiến thẳng đến nơi sâu nhất.
Mà Hạ Nghiệt lúc này tựa như bị trận sóng cuốn dục vọng dội vào, đã rất lâu cậu chưa bao giờ có cảm giác sảng khoái lẫn phấn khích thế này, nếu như những ngày đó là giây phút khổ sở khiến cậu phải chịu vũ nhục để dục vọng lấn chiếm, hiện tại chính là vì người mình yêu mà ham muốn dâng trào
Thắt lưng cậu tự động uốn éo một vòng, vươn tay giữ chặt bả vai rộng lớn trưởng thành của thiếu niên kia, hơi thở hồng hộc không ngừng, trong đầu nghĩ muốn cùng người kia một chỗ, cùng người kia trải qua giây phút thuộc về nhau.
– A … a a… Tiểu Khải … Tiểu Khải .. a a.
Thanh âm ngọt lịm, biểu cảm dâm đãng cùng sự chủ động của Hạ Nghiệt giống như một tiếng sét lớn đánh tan sức chịu đựng của Văn Khải, nghĩ chưa bao giờ người này lại có thể thuộc về mình, có thể công khai nói lời yêu, có thể cùng hắn trao dục vọng, tâm tình vui sướng đến phát điên.
Hắn một phen siết lấy cổ tay Hạ Nghiệt, hung hãn kéo cơ thể cậu lên, đầu lưỡi thô lỗ khống chế đôi môi cậu, còn hung hăng cắn mạnh vào cánh môi ướt át đầy quyến rũ kia, hận không thể đem đôi môi này nuốt trọng vào môi mình.
– A… Tiểu Khải… chậm đã… a a …
– Hạ Nghiệt… em sắp phát điên lên mất, em muốn nghe tiếng rên của anh, rên nữa cho em. – Văn Khải thần thái hoàn toàn mất tỉnh táo, hai tay bắt lấy thắt lưng Hạ Nghiệt, vội vã đâm mạnh vào trong, chỉ muốn nghe thấy thanh âm ngọt lịm của người kia.
– A a … chậm… chậm… a a.
Hạ Nghiệt rõ ràng không thể khống chế với sức lực của Văn Khải, tiếng rên một lúc đứt quãng cùng hơi thở dồn dập, ngăn không được khoái cảm một lúc mãnh liệt, không hiểu sao lại có cảm giác muốn nơi kia nuốt trọn côn thịt nóng bỏng của Văn Khải.
– Tiểu… Tiểu Khải… a a…
– Rên lớn nữa, em muốn nghe.
– A a… Tiểu Khải… a aa. – Hạ Nghiệt nhịn không được thét lớn một tiếng, cũng là lúc thời điểm Văn Khải đóng đưa thắt lưng, điên cuồng va chạm trừu sáp, mạnh mẽ đâm thẳng đến nơi sâu nhất.
Lại phát hiện nơi kia của Hạ Nghiệt không ngừng nhảy lên nhảy xuống, cọ xát trên bụng hắn, Văn Khải liên nắm lấy hạ thể cậu, tốc độ ma sát lên xuống liên hồi, một lần nữa lại tạo dục vọng to lớn cho Hạ Nghiệt, rốt cuộc đem lý trí vứt ra sau, cậu liều mạng hét lớn gọi tên hắn.
– Tiểu Khải… A a .. a… không được.
Tiếng va chạm cơ thể một lúc vang lên dữ dội, đồng thời tiếng nhóp nhép từ nhất động của Văn Khải an ủi lấy nơi kia của Hạ Nghiệt, căn phòng chỉ tràn ngập tình dục mê sảng, cậu rất nhanh liền bùng phát, đem tinh dịch bắn lên ngực hắn.
– Hạ Nghiệt, anh xem, tất cả đều là của anh. – Văn Khải trước mặt Hạ Nghiệt cố ý đem mẩu tinh dịch kia liếm lấy.
– Hộc… hộc.. ân.. – Hạ Nghiệt đỏ mặt nhìn hắn, ngăn không được hơi thở hối hả, lồng ngực trắng nõn phập phồng không ngừng câu dẫn đôi mắt đầy dục vọng Văn Khải.
Văn Khải cúi đầu hạ nụ hôn lên môi cậu, chờ hơi thở cậu đã ổn định, hắn lại tiếp tục đong đưa phần eo, tốc độ so với ban nãy thần tốc hơn, tham lam đánh đến nơi sâu nhất. Qua một hồi khoái cảm lên đến cực điểm, hắn ôm chặt lấy cậu, vật thể nóng bỏng phóng ra nhiệt dịch đậm đặc.
Hạ Nghiệt mơ hồ nhìn Văn Khải phát ra hơi thở hồng hộc, ôn nhu vươn tay lau mồ hôi cho hắn, bật cười ôm hắn vào lòng.
– Tiểu Khải… đã trưởng thành rồi nhỉ.
– Hạ Nghiệt, em yêu anh.
– Anh cũng.. yêu em.
Văn Khải vuốt mái tóc Hạ Nghiệt, đem đôi môi nóng bỏng quyến rũ kia phủ lên môi hắn. Bởi vì trải qua giây phút kích tình kịch liệt, Hạ Nghiệt sức lực cũng cạn kiệt, mắt lim dim muốn thiếp đi.
– Uy, đừng ngủ sớm thế chứ? – Văn Khải luyến tiếc đưa tay lay tỉnh Hạ Nghiệt, tâm tình ủ rũ không thôi, nghĩ rằng có phải hay không ban nãy mình làm quá sung sức đi, hại cậu bộ dạng sắp rã rời rồi.
– Không, không có. – Hạ Nghiệt gượng cười nhìn Văn Khải, ôm thắt lưng hắn dựa đầu vào lồng ngực hắn, mỉm cười hạnh phúc.
– Bây giờ em mới để ý anh thực ra rất đáng yêu nga. – Văn Khải ngắm nghía gương mặt Hạ Nghiệt một hồi, nhếch miệng cười tà.
– Chứ trước đây anh thế nào? – Hạ Nghiệt chớp chớp mắt nhìn hắn, bộ dạng ngây thơ như nai tơ hỏi.
– Thì… lạnh lùng, ít nói, nhẫn tâm, lúc nào cũng khiến em đau lòng, và còn khiến em phải làm anh đau khổ nữa. – Văn Khải chống tay lên đầu, tay kia vuốt vuốt mặt cậu.
– Là anh nhẫn tâm, hay là em? – Hạ Nghiệt lạnh lùng mở miệng.
– Uy, lại như vậy rồi a.
– Hắc hắc, anh đùa thôi. – Hạ Nghiệt bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Văn Khải.
Văn Khải cong khóe miệng, đột nhiên đem toàn bộ cơ thể cậu ôm trọn vào lòng, cố tình nói lớn.
– Haizz, sao hôm nay mình lại hạnh phúc thế này? Chắc phải làm thêm một lần nữa a~ .
Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức hồn bay phách tán, hoảng sợ lui thân bò đến mép giường, lập tức lại bị Văn Khải một phen kéo về, áp đảo cậu dưới thân mình, biểu tình nham hiểm nhìn cậu.
– Hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta, anh phải nghe theo lời em chứ.
– Nhưng mà… anh mệt rồi. – Hạ Nghiệt thanh âm thập phần run rẩy.
– Nói dối, rõ ràng ban nãy anh rất thích mà a, ngoan ngoãn để em “xơi" anh đi.
– Khoan.. khoan đã.
Hạ Nghiệt chưa kịp phòng tránh, Văn Khải đột nhiên chùm chăn đắp kín hai người, điên cuồng hạ môi đáp xuống nụ hôn tứ phía trên cơ thể cậu.
Sau cả đêm bị Văn Khải hành vật, Hạ Nghiệt sáng hôm sau ngủ li bì tới trưa, lúc tỉnh dậy cũng cảm thấy thân thể thập phần nhức nhói, bên cạnh còn là bộ dạng trẻ non của Văn Khải đang ngủ say. Cậu thở dài, xoay người nằm đối diện người kia, chăm chú quan sát ngũ quan của hắn.
Như thế nào lại đẹp thế này, thảo nào bao nhiêu cô gái ai cũng thầm yêu mến hắn đi. Hạ Nghiệt nhẹ đưa tay vuốt lấy mũi Văn Khải, rồi di chuyển xuống bờ môi hắn, khóe miệng lại bất giác mỉm cười.
Chưa đầy một giây, Văn Khải đột nhiên mở miệng.
– Anh còn chờ gì nữa, hôn em đi a~.
– Em… – Hạ Nghiệt cả kinh nhìn hắn, thẹn đến gương mặt đỏ ửng cả lên.
– Ha ha, hảo đáng yêu. – Văn Khải bật cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo má Hạ Nghiệt.
– Không đùa nữa. – Hạ Nghiệt bực dọc rời khỏi giường, thẳng đến phòng tắm đóng sầm cửa lại, tim cứ thế đập mạnh.
HẾT CHƯƠNG 30
Tác giả :
Nhộng Hiên