Đại Quốc Tặc
Chương 47: Khí vị
Lúc này sắc mặt Trình Vũ âm trầm, trong ánh mắt đè nén hừng hực lửa giận!
Nếu đoàn lửa giận này có thể phun ra, Diêu mụ mụ sợ là một chút liền bị bốc hơi.
Quả nhiên là khinh người quá đáng!
Cắn chặt răng hàm, trong lòng Trình Vũ điên cuồng hét lên.
Vừa rồi nghe nói Giang Long gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của gã chính là muốn kéo dài thời gian, hại Giang Long chết ở trong tay đám người bịt mặt, vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng trong nháy mắt, Diêu mụ mụ lấy tư thế cực kỳ mạnh mẽ, thái độ cứng rắn kiêu ngạo, chỉ cần Giang Long xảy ra chuyện, vậy Cảnh phủ sẽ diệt cả nhà gã, khiến Trình gia đoạn tử tuyệt tôn!
Nếu như lúc trước không có Tiêu Kính nhắc nhở, gã sẽ nghĩ rằng nữ nhân trước mặt này quá mức lo lắng sốt ruột, bị bức đến điên rồi.
Nhưng là hiện tại...
Cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng, Trình Vũ đột nhiên giương giọng rống to, đem tức khí đều phóng vào trên người đám binh lính bên cạnh:
- Tất cả đều lại đây, các ngươi bị điếc sao?
- Không nghe thấy Cảnh phủ Tiểu thiếu gia bị đám người bịt mặt mai phục, đang nguy cấp sao?
Một đám binh sĩ đang vây xung quanh muốn lấy lòng Trình Vũ, thân hình liền bị cứng lại.
Đám quân sĩ còn lại đứng ở chỗ xa xa nghiêng đầu nhìn về phía phía khác, giả bộ không có thấy một màn như vậy trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ đến dường như mình nghe lầm.
Trong đám binh lính xung quanh không phải ai cũng không biết suy nghĩ.
Lúc trước Trình Vũ muốn bắt tên hộ vệ Cảnh phủ đó, nhưng ăn mệt, đánh mất thể diện, sự tình cũng truyền ra rồi, đám binh lính thông minh tất nhiên sẽ nhận ra được Cảnh phủ có lai lịch không nhỏ.
Lúc này thấy Trình Vũ bị một quản sự Cảnh phủ trông như một bà mẹ nó cường thế ra lệnh, nhưng cũng không dám phản kháng, bọn họ liền phản ứng cực nhanh vội vàng chạy tới:
- Trình thống lĩnh!
- Ừ!
Trình Vũ đen mặt lại, ánh mắt lợi hại nhìn tứ phía, đám binh sĩ đang cùng người tại chỗ cũng khẩn trương chạy lại, đứng chỉnh tề thành mấy hàng.
Cấm quân bản lĩnh khác không nói, nhưng đứng thành hàng, diễn hóa binh trận là sở trường đặc biệt.
Một loạt đội ngũ đứng thành hàng này rất thẳng, giống như một cái tuyến vậy.
Lúc này ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của Trình Vũ rất không tốt, cho nên trong đám binh lính không ai dám nói chuyện, dù là thở cũng cố ý chậm dần lại.
Lúc này Trình Vũ rất muốn đem đám binh sĩ thủ hạ chửi mắng một trận phát tiết lửa giận trong lồng ngực ra, nhưng không có ai phạm chút sai lầm nào để cho gã lấy cớ cùng cơ hội, vả lại, gã cũng biết giờ phút này thời gian rất cấp bách, hít sâu một hơi, tự hỏi một chút liền hạ lệnh:
- Trương Bách hộ, ngươi dẫn theo năm mươi binh trường thương của ngươi hộ tống mấy vị đại nhân cùng nhóm các đặc phái viên đang ở trong chùa lập tức xuống núi trở lại kinh thành.
- Vâng!
Một vị tướng lĩnh mặc mũ giáp lập tức quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng đáp.
- Lưu Bách hộ, ngươi đem đám binh sĩ còn lại, bao gồm một trăm người thuộc cung binh doanh kia cũng gọi tới, để cho bọn họ tới La Hán Đường tập hợp, do bản thống lĩnh tự mình dẫn dắt cứu viện Cảnh phủ Tiểu thiếu gia!
Đại sự liên quan đến sinh mệnh toàn gia tộc, Trình Vũ không dám không toàn lực ứng phó, muốn đích thân trước đi cứu người.
Mà đây đúng là điều mà Diêu mụ mụ hy vọng thấy.
Trình Vũ là thống lĩnh bộ binh doanh, nguyên bản binh lính của cung binh doanh không không thuộc quản lý của gã.
Nhưng hôm nay hộ tống đặc phái viên dị quốc đến Già Lam Tự phúng viếng Quy Trần đại sư là nhiệm vụ lâm thời, một trăm người thuộc biên chế bên cung binh doanh, tướng lĩnh cấp bậc cao nhất cũng chỉ là một vị Bách phu trưởng, cho nên một trăm cung tiến binh này cũng tạm thời do gã quản lý.
- Vâng!
Lưu Bách hộ lên tiếng, liền lập tức hành động triệu tập nhân thủ.
Diêu mụ mụ giờ phút này trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không thể hiện ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trình Vũ bố trí.
Lúc này gã hộ vệ bị thương mở miệng nói:
- Ta sẽ dẫn đường cho cấm quân.
- Vậy thương thế của ngươi?
Diêu mụ mụ nhìn về phía đầu vai hộ vệ kia bị máu tươi thấm ướt cũng nhuộm hồng cả một mảng lớn quần áo, có chút chần chờ.
Tên hộ vệ bị thương lập tức liền mở miệng nói không cần lo lắng, tuy nhiên người hộ vệ bên trái đang đỡ y cũng liền lắc đầu nói:
- Không cần ngươi dẫn đường.
- Đúng vậy.
Hộ vệ đứng bên phải cũng mở miệng nói:
- Bên người Tiểu thiếu gia có không ít người, mà đám người bịt mặt cũng có rất nhiều, mặc kệ bọn họ đi theo hướng nào, đều đã lưu lại dấu chân cùng các loại dấu vết, ngươi dẫn hay không dẫn đường đều giống nhau.
- Nhưng Tiểu thiếu gia sinh tử còn không biết, ta lại cẩu thả sống sót!
Tên hộ vệ bị thương đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Hộ vệ của Cảnh phủ đều chịu rất nhiều ân huệ lớn lao từ Cảnh gia, một đám lại càng trung can nghĩa đảm, hiện tại chủ nhân sinh tử không biết y lại chạy trở về, không bảo hộ ở bên cạnh, trong lòng rất không thoải mái.
Diêu mụ mụ trong mắt cũng cay cay, lúc này một trận gió thổi tới, nước mắt ngăn không được chảy xuống, bà vội vàng nghiêng người, nhanh chóng lấy tay lau đi vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, biết rằng hiện tại tuyệt đối không thể biểu lộ ra mặt yếu ớt, bằng không sẽ bị Trình Vũ xem thường.
Bà liền lập tức trấn định lại:
- Là Tiểu thiếu gia cho ngươi chạy trở về cầu viện, không trách ngươi được. Hiện tại đang cân người gấp, ngươi liền tự mình xuống núi tìm xe ngựa trong phủ, bảo phu xe nhanh chóng thúc ngựa hồi phủ báo tin cho lão phu nhân.
Sau đó của ngươi ở lại quý phủ chữa thương là tốt rồi, không cần đi ra ngoài nữa.
- Vâng!
Hộ vệ bị thương biết báo tin cho Cảnh lão phu nhân là rất quan trọng, cũng không nói thêm nữa, cố nén đau đớn truyền đến từ bả vai, liền quyết đoán xoay người xuống núi.
- Tiểu thiếu gia ở nơi nào?
Một lát sau, một thanh âm lo lắng của thiếu nữ vang lên bên tai đám người Diêu mụ mụ.
Rất nhiều hành động của cấm quân ở trong chùa đã gây sự chú ý cho Tần Vũ, lúc trước Tiền Phong không nghe lời, luôn không thành thật lúc tiến lúc lùi, y lại không thể lúc nào cũng ôm nó, vì vậy có thể đem Tiền Phong tới nơi ít người, để cho nó tùy ý chạy đông chạy tây.
Lúc này đi cùng y đến tiểu viện còn có hai nha hoàn Ngọc Sai và Bảo Bình.
Ngọc Sai và Bảo Bình vốn ở bên cạnh Giang Long, nhưng lúc trước Cảnh lão phu nhân bảo Lâm Nhã ở lại, sau đó Giang Long lại có chút săn sóc cho Lâm Nhã, cũng nhiều lần nói chuyện với nhau, điều này làm cho hai nha hoàn sinh lòng ghen tuông.
Không muốn nhìn Giang Long và Lâm Nhã liếc mắt đưa tình, cho nên các nàng liền tìm cái cớ, muốn đi tìm Tần Vũ và Tiền Phong rồi đi khỏi.
Sau đó liền dạo chơi xung quanh Già Lâm Tự.
Cũng do phát hiện nhiều đội cấm quân ở phụ cận với bộ dáng vội vả rời đi có chút khác thường, các nàng mới đi tìm kiếm đoàn người Giang Long.
Kết quả vừa vặn đụng phải Tần Vũ.
Nên liền cùng nhau đi tìm.
- Hai người các ngươi vừa mới đi đâu? Tại sao không đi theo bên người Tiểu thiếu gia?
Theo thanh âm nhìn thấy Ngọc Sai và Bảo Bình đang bước vội đến, Diêu mụ mụ sắc mặt nháy mắt liền âm trầm xuống, bà đã sớm xem hai nha hoàn này không vừa mắt, cảm thấy Giang Long đối với hai người quá tốt, đem Ngọc Sai và Bảo Bình quá chiều chuộng không ra thể thống ra gì.
Ở trong mắt Diêu mụ mụ, quy củ trong nhà quyền quý không phải để làm cảnh, làm nha hoàn phải có bộ dáng của nha hoàn!
Hôm nay vừa lúc mượn cơ hội thu thập hai nha đầu này.
- Chúng ta không muốn quấy rầy Tiểu thiếu gia cùng Thiếu phu nhân dạo chơi ở Già Lam Tự, nên đi tìm Tiền Phong.
Bảo Bình thấy sắc mặt của Diêu mụ mụ rất khó khăn, liên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Cái này rõ ràng không phải lời nói thật.
Sở dĩ Ngọc Sai không hay nói dối theo bản năng liếc mắt một cái nhìn về phía Bảo Bình, nhưng cũng không nói toạc ra, bằng không Diêu mụ mụ khẳng định phải trách phạt các nàng.
Tần Vũ thật thà chất phác, hơn nữa cũng không biết cùng hai nữ gặp nhau là trùng hợp, cho gặp ánh mắt nhìn sang có ý tứ dò hỏi của Diêu mụ mụ, chính là ngây ngô gật gật đầu.
Lúc này Diêu mụ mụ mới thu hồi vẻ giận dữ.
Sau khi kêu lên mọi người cùng nhau nhanh chóng chạy về hướng La Hán Đường, cũng đem sự tình Giang Long gặp phải mai phục nói lại một lần.
Lúc này Ngọc Sai lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, tứ chi vô lực, thiếu chút nữa co quắp trên mặt đất.
Bảo Bình cũng không khá hơn chút nào.
Vừa nghĩ tới Tiểu thiếu gia bình thường đối xử với các nàng vô cùng tốt có khả năng bị hại, các nàng liền đau buồn muốn chết!
Khóe mắt Diêu mụ mụ liếc qua thấy thần sắc hai nàng, khe khẽ thở dài.
Hai cái nha hoàn này tuy rằng rất có tâm nhãn, một lòng muốn lên giường với Tiểu thiếu gia, nhưng thật sự cũng có tình cảm nồng hậu với Tiểu thiếu gia.
Nếu không cũng không đau lòng như vậy.
Thôi, chỉ cần tâm đặt ở trên người Tiểu thiếu gia là được, còn lại cũng không cần quá để ý.
Diêu mụ mụ trong lòng than nhẹ.
Sau đó lại tự trách, nếu không phải mình nói Tiểu thiếu gia một lần nữa tỉnh lại là do Phật tổ phù hộ, thì lão phu nhân cũng không mang theo Tiểu thiếu gia đến Già Lam Tự dâng hương.
Hơn nữa lúc trước nếu như mình đề nghị Tiểu thiếu gia và lão phu nhân cùng nhau về phủ, Tiểu thiếu gia cũng sẽ không gặp sự tình bị đám người bịt mặt mai phục ám sát.
Diêu mụ mụ bảo hai người Bảo Bình và Ngọc Sai tay chân như nhũn ra không còn sức lực tự dìu lấy nhau chầm chậm đi, còn bà thì cùng với Tần Vũ, Tiền Phong và hai tên hộ vệ chạy nhanh tới La Hán Đường.
Đợi đến thời điểm các nàng đuổi tới, Trình Vũ đã mang theo cấm quân đuổi theo dấu vết lưu lại ở trong rừng.
- Gâu Gâu!
Đột nhiên, lúc này Tiên Phong đang bị Tần Vũ lôi kéo mạnh mẽ chui về phía trước, muốn xông vào rừng.
Tần Vũ đang muốn lên tiếng trấn an, hai mắt Diêu mụ mụ đột nhiên sáng rõ, kêu lên:
- Buông ra, Tiểu Vũ buông Tiên Phong ra!
Dứt lời, thấy mấy người đều là nghi hoặc nhìn về phía mình, Diêu mụ mụ khẩn trương mở miệng giải thích:
- Tiểu thiếu gia nói Tiên Phong có cái mũi nhạy bén hơn chúng ta nhiều, có thể ngửi được một ít mùi chúng ta không ngửi thấy, đối với mùi trên người Tiểu thiếu gia thì nó rất quen thuộc, chỉ cần thả nó ra, nó liền nhất định có thể trong thời gian ngắn tìm được Tiểu thiếu gia!
Tần Vũ nghe vậy lập tức buông tay ra, Tiên Phong gầm nhẹ một tiếng, liền nhanh chóng xông vào rừng.
- Tiểu Vũ, còn hai các ngươi nữa cũng theo sau, nhất định phải tìm được Tiểu thiếu gia, cứu lấy Tiểu thiếu gia!
Diêu mụ mụ kêu to.
Kỳ thực không cần bà hạ lệnh, ba người đã đuổi theo hướng Tiên Phong rồi.
Thời gian cũng không bao lâu, khi Ngọc Sai cùng Bảo Bình lên đến trên núi, bên mình lại có thêm mấy người.
Hai trong bốn hộ vệ trước đó đã đi theo Diêu mụ mụ cùng nhau quay lại, lúc trước bốn người cùng nhau gặp được hộ vệ vai bị trúng tên, hai người hộ vệ thì đỡ người bị thương đi tìm cấm quân giúp đỡ đúng lúc đụng phải Diêu mụ mụ.
Còn hai người hộ vệ này thì tìm kiếm khắp nơi, kết quả không ngờ lại gặp được hộ vệ trên đùi bị trúng tên đang theo lệnh Giang Long chạy về báo tin.
Máu theo đùi chảy xuống, đem theo cả cái ống quần thấm đẫm máu tươi.
Vốn đang hoảng sợ, lại vô cùng lo lắng cho Giang Long, hai nữ Ngọc Sai và Bảo Bình khi nhìn thấy máu tươi thì sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
- Tiểu nhân vô năng, không thể bảo vệ tốt Tiểu thiếu gia!
Người hộ vệ bị thương vừa mới đi tới gần liền phịch xuống một tiếng quỳ xuống đất.
Diêu mụ mụ vốn là nhũ mẫu, có địa vị rất cao ở trong phủ, giống như nửa chủ nhân vậy, cho nên hộ vệ này mới trực tiếp thỉnh tội.
- Đứng lên, ngươi trực tiếp xuống núi hồi phủ chữa thương đi.
Diêu mụ mụ liếc mắt một cái nhìn tên hộ vệ bị thương này, nói không trách cứ là giả đấy.
Phải biết cứ một hộ vệ bị thương được Giang Long phái trở về, như vậy bên người Giang Long sẽ ít đi một người bảo vệ.
Lạnh lùng nói một câu rồi Diêu mụ mụ mới nhìn về phía hai hộ vệ kia:
- Vừa rồi Tiên Phong mang theo đám người Tần Vũ vọt vào trong rừng đi tìm Tiểu thiếu gia rồi, hơn nữa cấm quân nhân số rất nhiều, hai người các ngươi có đi vào nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ân, hai người các ngươi liền ở tại chỗ này, nếu có tin tức gì, cũng dễ dàng lập tức để hai người các ngươi chạy đi báo tin.
- Vâng!
Hai hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền ôm quyền lên tiếng trả lời.
Tên hộ vệ đùi bị thương cắn chặt răng, vẫn quỳ ở nơi đó.
Ngọc Sai và Bảo Bình mềm lòng, trong lòng không nỡ, khuyên vài câu hộ vệ mới chậm rãi đứng lên, đi tập tễnh xuống núi.
……………
Còn không chạy được vài chục bước, người bịt mặt đã đuổi tới phía sau Giang Long cùng Lâm Nhã.
Giang Long buông ra bàn tay đang nắm lấy Lâm Nhã, cũng nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lúc này Lâm Nhã cũng không có biện pháp nào khác chỉ có thể tin tưởng Giang Long, nàng làm bộ bị hù dọa kinh sợ kêu một tiếng liền chạy sang hướng bên cạnh.
Mục tiêu của tên bịt mặt hiển nhiên không riêng một mình Giang Long.
Thấy Lâm Nhã chạy đi, bước chân gã hơi dừng một chút, mày cũng khẽ nhíu lại.
Chẳng qua đối với Lâm Nhã cũng không gấp, chuyện trọng yếu trước mắt là giải quyết Giang Long.
Vì thế tên bịt mặt đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt liền vọt tới phía sau Giang Long vung đao chém xuống!
๑๑۩۞۩๑๑
Nếu đoàn lửa giận này có thể phun ra, Diêu mụ mụ sợ là một chút liền bị bốc hơi.
Quả nhiên là khinh người quá đáng!
Cắn chặt răng hàm, trong lòng Trình Vũ điên cuồng hét lên.
Vừa rồi nghe nói Giang Long gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của gã chính là muốn kéo dài thời gian, hại Giang Long chết ở trong tay đám người bịt mặt, vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng trong nháy mắt, Diêu mụ mụ lấy tư thế cực kỳ mạnh mẽ, thái độ cứng rắn kiêu ngạo, chỉ cần Giang Long xảy ra chuyện, vậy Cảnh phủ sẽ diệt cả nhà gã, khiến Trình gia đoạn tử tuyệt tôn!
Nếu như lúc trước không có Tiêu Kính nhắc nhở, gã sẽ nghĩ rằng nữ nhân trước mặt này quá mức lo lắng sốt ruột, bị bức đến điên rồi.
Nhưng là hiện tại...
Cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng, Trình Vũ đột nhiên giương giọng rống to, đem tức khí đều phóng vào trên người đám binh lính bên cạnh:
- Tất cả đều lại đây, các ngươi bị điếc sao?
- Không nghe thấy Cảnh phủ Tiểu thiếu gia bị đám người bịt mặt mai phục, đang nguy cấp sao?
Một đám binh sĩ đang vây xung quanh muốn lấy lòng Trình Vũ, thân hình liền bị cứng lại.
Đám quân sĩ còn lại đứng ở chỗ xa xa nghiêng đầu nhìn về phía phía khác, giả bộ không có thấy một màn như vậy trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ đến dường như mình nghe lầm.
Trong đám binh lính xung quanh không phải ai cũng không biết suy nghĩ.
Lúc trước Trình Vũ muốn bắt tên hộ vệ Cảnh phủ đó, nhưng ăn mệt, đánh mất thể diện, sự tình cũng truyền ra rồi, đám binh lính thông minh tất nhiên sẽ nhận ra được Cảnh phủ có lai lịch không nhỏ.
Lúc này thấy Trình Vũ bị một quản sự Cảnh phủ trông như một bà mẹ nó cường thế ra lệnh, nhưng cũng không dám phản kháng, bọn họ liền phản ứng cực nhanh vội vàng chạy tới:
- Trình thống lĩnh!
- Ừ!
Trình Vũ đen mặt lại, ánh mắt lợi hại nhìn tứ phía, đám binh sĩ đang cùng người tại chỗ cũng khẩn trương chạy lại, đứng chỉnh tề thành mấy hàng.
Cấm quân bản lĩnh khác không nói, nhưng đứng thành hàng, diễn hóa binh trận là sở trường đặc biệt.
Một loạt đội ngũ đứng thành hàng này rất thẳng, giống như một cái tuyến vậy.
Lúc này ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của Trình Vũ rất không tốt, cho nên trong đám binh lính không ai dám nói chuyện, dù là thở cũng cố ý chậm dần lại.
Lúc này Trình Vũ rất muốn đem đám binh sĩ thủ hạ chửi mắng một trận phát tiết lửa giận trong lồng ngực ra, nhưng không có ai phạm chút sai lầm nào để cho gã lấy cớ cùng cơ hội, vả lại, gã cũng biết giờ phút này thời gian rất cấp bách, hít sâu một hơi, tự hỏi một chút liền hạ lệnh:
- Trương Bách hộ, ngươi dẫn theo năm mươi binh trường thương của ngươi hộ tống mấy vị đại nhân cùng nhóm các đặc phái viên đang ở trong chùa lập tức xuống núi trở lại kinh thành.
- Vâng!
Một vị tướng lĩnh mặc mũ giáp lập tức quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng đáp.
- Lưu Bách hộ, ngươi đem đám binh sĩ còn lại, bao gồm một trăm người thuộc cung binh doanh kia cũng gọi tới, để cho bọn họ tới La Hán Đường tập hợp, do bản thống lĩnh tự mình dẫn dắt cứu viện Cảnh phủ Tiểu thiếu gia!
Đại sự liên quan đến sinh mệnh toàn gia tộc, Trình Vũ không dám không toàn lực ứng phó, muốn đích thân trước đi cứu người.
Mà đây đúng là điều mà Diêu mụ mụ hy vọng thấy.
Trình Vũ là thống lĩnh bộ binh doanh, nguyên bản binh lính của cung binh doanh không không thuộc quản lý của gã.
Nhưng hôm nay hộ tống đặc phái viên dị quốc đến Già Lam Tự phúng viếng Quy Trần đại sư là nhiệm vụ lâm thời, một trăm người thuộc biên chế bên cung binh doanh, tướng lĩnh cấp bậc cao nhất cũng chỉ là một vị Bách phu trưởng, cho nên một trăm cung tiến binh này cũng tạm thời do gã quản lý.
- Vâng!
Lưu Bách hộ lên tiếng, liền lập tức hành động triệu tập nhân thủ.
Diêu mụ mụ giờ phút này trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không thể hiện ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trình Vũ bố trí.
Lúc này gã hộ vệ bị thương mở miệng nói:
- Ta sẽ dẫn đường cho cấm quân.
- Vậy thương thế của ngươi?
Diêu mụ mụ nhìn về phía đầu vai hộ vệ kia bị máu tươi thấm ướt cũng nhuộm hồng cả một mảng lớn quần áo, có chút chần chờ.
Tên hộ vệ bị thương lập tức liền mở miệng nói không cần lo lắng, tuy nhiên người hộ vệ bên trái đang đỡ y cũng liền lắc đầu nói:
- Không cần ngươi dẫn đường.
- Đúng vậy.
Hộ vệ đứng bên phải cũng mở miệng nói:
- Bên người Tiểu thiếu gia có không ít người, mà đám người bịt mặt cũng có rất nhiều, mặc kệ bọn họ đi theo hướng nào, đều đã lưu lại dấu chân cùng các loại dấu vết, ngươi dẫn hay không dẫn đường đều giống nhau.
- Nhưng Tiểu thiếu gia sinh tử còn không biết, ta lại cẩu thả sống sót!
Tên hộ vệ bị thương đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Hộ vệ của Cảnh phủ đều chịu rất nhiều ân huệ lớn lao từ Cảnh gia, một đám lại càng trung can nghĩa đảm, hiện tại chủ nhân sinh tử không biết y lại chạy trở về, không bảo hộ ở bên cạnh, trong lòng rất không thoải mái.
Diêu mụ mụ trong mắt cũng cay cay, lúc này một trận gió thổi tới, nước mắt ngăn không được chảy xuống, bà vội vàng nghiêng người, nhanh chóng lấy tay lau đi vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, biết rằng hiện tại tuyệt đối không thể biểu lộ ra mặt yếu ớt, bằng không sẽ bị Trình Vũ xem thường.
Bà liền lập tức trấn định lại:
- Là Tiểu thiếu gia cho ngươi chạy trở về cầu viện, không trách ngươi được. Hiện tại đang cân người gấp, ngươi liền tự mình xuống núi tìm xe ngựa trong phủ, bảo phu xe nhanh chóng thúc ngựa hồi phủ báo tin cho lão phu nhân.
Sau đó của ngươi ở lại quý phủ chữa thương là tốt rồi, không cần đi ra ngoài nữa.
- Vâng!
Hộ vệ bị thương biết báo tin cho Cảnh lão phu nhân là rất quan trọng, cũng không nói thêm nữa, cố nén đau đớn truyền đến từ bả vai, liền quyết đoán xoay người xuống núi.
- Tiểu thiếu gia ở nơi nào?
Một lát sau, một thanh âm lo lắng của thiếu nữ vang lên bên tai đám người Diêu mụ mụ.
Rất nhiều hành động của cấm quân ở trong chùa đã gây sự chú ý cho Tần Vũ, lúc trước Tiền Phong không nghe lời, luôn không thành thật lúc tiến lúc lùi, y lại không thể lúc nào cũng ôm nó, vì vậy có thể đem Tiền Phong tới nơi ít người, để cho nó tùy ý chạy đông chạy tây.
Lúc này đi cùng y đến tiểu viện còn có hai nha hoàn Ngọc Sai và Bảo Bình.
Ngọc Sai và Bảo Bình vốn ở bên cạnh Giang Long, nhưng lúc trước Cảnh lão phu nhân bảo Lâm Nhã ở lại, sau đó Giang Long lại có chút săn sóc cho Lâm Nhã, cũng nhiều lần nói chuyện với nhau, điều này làm cho hai nha hoàn sinh lòng ghen tuông.
Không muốn nhìn Giang Long và Lâm Nhã liếc mắt đưa tình, cho nên các nàng liền tìm cái cớ, muốn đi tìm Tần Vũ và Tiền Phong rồi đi khỏi.
Sau đó liền dạo chơi xung quanh Già Lâm Tự.
Cũng do phát hiện nhiều đội cấm quân ở phụ cận với bộ dáng vội vả rời đi có chút khác thường, các nàng mới đi tìm kiếm đoàn người Giang Long.
Kết quả vừa vặn đụng phải Tần Vũ.
Nên liền cùng nhau đi tìm.
- Hai người các ngươi vừa mới đi đâu? Tại sao không đi theo bên người Tiểu thiếu gia?
Theo thanh âm nhìn thấy Ngọc Sai và Bảo Bình đang bước vội đến, Diêu mụ mụ sắc mặt nháy mắt liền âm trầm xuống, bà đã sớm xem hai nha hoàn này không vừa mắt, cảm thấy Giang Long đối với hai người quá tốt, đem Ngọc Sai và Bảo Bình quá chiều chuộng không ra thể thống ra gì.
Ở trong mắt Diêu mụ mụ, quy củ trong nhà quyền quý không phải để làm cảnh, làm nha hoàn phải có bộ dáng của nha hoàn!
Hôm nay vừa lúc mượn cơ hội thu thập hai nha đầu này.
- Chúng ta không muốn quấy rầy Tiểu thiếu gia cùng Thiếu phu nhân dạo chơi ở Già Lam Tự, nên đi tìm Tiền Phong.
Bảo Bình thấy sắc mặt của Diêu mụ mụ rất khó khăn, liên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Cái này rõ ràng không phải lời nói thật.
Sở dĩ Ngọc Sai không hay nói dối theo bản năng liếc mắt một cái nhìn về phía Bảo Bình, nhưng cũng không nói toạc ra, bằng không Diêu mụ mụ khẳng định phải trách phạt các nàng.
Tần Vũ thật thà chất phác, hơn nữa cũng không biết cùng hai nữ gặp nhau là trùng hợp, cho gặp ánh mắt nhìn sang có ý tứ dò hỏi của Diêu mụ mụ, chính là ngây ngô gật gật đầu.
Lúc này Diêu mụ mụ mới thu hồi vẻ giận dữ.
Sau khi kêu lên mọi người cùng nhau nhanh chóng chạy về hướng La Hán Đường, cũng đem sự tình Giang Long gặp phải mai phục nói lại một lần.
Lúc này Ngọc Sai lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, tứ chi vô lực, thiếu chút nữa co quắp trên mặt đất.
Bảo Bình cũng không khá hơn chút nào.
Vừa nghĩ tới Tiểu thiếu gia bình thường đối xử với các nàng vô cùng tốt có khả năng bị hại, các nàng liền đau buồn muốn chết!
Khóe mắt Diêu mụ mụ liếc qua thấy thần sắc hai nàng, khe khẽ thở dài.
Hai cái nha hoàn này tuy rằng rất có tâm nhãn, một lòng muốn lên giường với Tiểu thiếu gia, nhưng thật sự cũng có tình cảm nồng hậu với Tiểu thiếu gia.
Nếu không cũng không đau lòng như vậy.
Thôi, chỉ cần tâm đặt ở trên người Tiểu thiếu gia là được, còn lại cũng không cần quá để ý.
Diêu mụ mụ trong lòng than nhẹ.
Sau đó lại tự trách, nếu không phải mình nói Tiểu thiếu gia một lần nữa tỉnh lại là do Phật tổ phù hộ, thì lão phu nhân cũng không mang theo Tiểu thiếu gia đến Già Lam Tự dâng hương.
Hơn nữa lúc trước nếu như mình đề nghị Tiểu thiếu gia và lão phu nhân cùng nhau về phủ, Tiểu thiếu gia cũng sẽ không gặp sự tình bị đám người bịt mặt mai phục ám sát.
Diêu mụ mụ bảo hai người Bảo Bình và Ngọc Sai tay chân như nhũn ra không còn sức lực tự dìu lấy nhau chầm chậm đi, còn bà thì cùng với Tần Vũ, Tiền Phong và hai tên hộ vệ chạy nhanh tới La Hán Đường.
Đợi đến thời điểm các nàng đuổi tới, Trình Vũ đã mang theo cấm quân đuổi theo dấu vết lưu lại ở trong rừng.
- Gâu Gâu!
Đột nhiên, lúc này Tiên Phong đang bị Tần Vũ lôi kéo mạnh mẽ chui về phía trước, muốn xông vào rừng.
Tần Vũ đang muốn lên tiếng trấn an, hai mắt Diêu mụ mụ đột nhiên sáng rõ, kêu lên:
- Buông ra, Tiểu Vũ buông Tiên Phong ra!
Dứt lời, thấy mấy người đều là nghi hoặc nhìn về phía mình, Diêu mụ mụ khẩn trương mở miệng giải thích:
- Tiểu thiếu gia nói Tiên Phong có cái mũi nhạy bén hơn chúng ta nhiều, có thể ngửi được một ít mùi chúng ta không ngửi thấy, đối với mùi trên người Tiểu thiếu gia thì nó rất quen thuộc, chỉ cần thả nó ra, nó liền nhất định có thể trong thời gian ngắn tìm được Tiểu thiếu gia!
Tần Vũ nghe vậy lập tức buông tay ra, Tiên Phong gầm nhẹ một tiếng, liền nhanh chóng xông vào rừng.
- Tiểu Vũ, còn hai các ngươi nữa cũng theo sau, nhất định phải tìm được Tiểu thiếu gia, cứu lấy Tiểu thiếu gia!
Diêu mụ mụ kêu to.
Kỳ thực không cần bà hạ lệnh, ba người đã đuổi theo hướng Tiên Phong rồi.
Thời gian cũng không bao lâu, khi Ngọc Sai cùng Bảo Bình lên đến trên núi, bên mình lại có thêm mấy người.
Hai trong bốn hộ vệ trước đó đã đi theo Diêu mụ mụ cùng nhau quay lại, lúc trước bốn người cùng nhau gặp được hộ vệ vai bị trúng tên, hai người hộ vệ thì đỡ người bị thương đi tìm cấm quân giúp đỡ đúng lúc đụng phải Diêu mụ mụ.
Còn hai người hộ vệ này thì tìm kiếm khắp nơi, kết quả không ngờ lại gặp được hộ vệ trên đùi bị trúng tên đang theo lệnh Giang Long chạy về báo tin.
Máu theo đùi chảy xuống, đem theo cả cái ống quần thấm đẫm máu tươi.
Vốn đang hoảng sợ, lại vô cùng lo lắng cho Giang Long, hai nữ Ngọc Sai và Bảo Bình khi nhìn thấy máu tươi thì sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
- Tiểu nhân vô năng, không thể bảo vệ tốt Tiểu thiếu gia!
Người hộ vệ bị thương vừa mới đi tới gần liền phịch xuống một tiếng quỳ xuống đất.
Diêu mụ mụ vốn là nhũ mẫu, có địa vị rất cao ở trong phủ, giống như nửa chủ nhân vậy, cho nên hộ vệ này mới trực tiếp thỉnh tội.
- Đứng lên, ngươi trực tiếp xuống núi hồi phủ chữa thương đi.
Diêu mụ mụ liếc mắt một cái nhìn tên hộ vệ bị thương này, nói không trách cứ là giả đấy.
Phải biết cứ một hộ vệ bị thương được Giang Long phái trở về, như vậy bên người Giang Long sẽ ít đi một người bảo vệ.
Lạnh lùng nói một câu rồi Diêu mụ mụ mới nhìn về phía hai hộ vệ kia:
- Vừa rồi Tiên Phong mang theo đám người Tần Vũ vọt vào trong rừng đi tìm Tiểu thiếu gia rồi, hơn nữa cấm quân nhân số rất nhiều, hai người các ngươi có đi vào nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ân, hai người các ngươi liền ở tại chỗ này, nếu có tin tức gì, cũng dễ dàng lập tức để hai người các ngươi chạy đi báo tin.
- Vâng!
Hai hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền ôm quyền lên tiếng trả lời.
Tên hộ vệ đùi bị thương cắn chặt răng, vẫn quỳ ở nơi đó.
Ngọc Sai và Bảo Bình mềm lòng, trong lòng không nỡ, khuyên vài câu hộ vệ mới chậm rãi đứng lên, đi tập tễnh xuống núi.
……………
Còn không chạy được vài chục bước, người bịt mặt đã đuổi tới phía sau Giang Long cùng Lâm Nhã.
Giang Long buông ra bàn tay đang nắm lấy Lâm Nhã, cũng nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lúc này Lâm Nhã cũng không có biện pháp nào khác chỉ có thể tin tưởng Giang Long, nàng làm bộ bị hù dọa kinh sợ kêu một tiếng liền chạy sang hướng bên cạnh.
Mục tiêu của tên bịt mặt hiển nhiên không riêng một mình Giang Long.
Thấy Lâm Nhã chạy đi, bước chân gã hơi dừng một chút, mày cũng khẽ nhíu lại.
Chẳng qua đối với Lâm Nhã cũng không gấp, chuyện trọng yếu trước mắt là giải quyết Giang Long.
Vì thế tên bịt mặt đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt liền vọt tới phía sau Giang Long vung đao chém xuống!
๑๑۩۞۩๑๑
Tác giả :
Phó Kỳ Lân