Đại Quốc Tặc
Chương 220: Nắm trong lòng bàn tay
Mã phỉ trên cơ bản cũng dễ dàng dạy dỗ hàng phục, Giang Long không cần phải quá để tâm tới. Lúc trước ở ngoài thị trấn, nhìn tiến độ đào móc sông đào bảo vệ thành hắn cũng khá hài lòng, lại nghe Trình Trạch giảng giải một chút về chính sự, sau đó Giang Long rời đi.
Sau khi quay trở lại phòng mình, Giang Long đã viết xong toàn bộ sự việc bao vây tiễu trừ mã phỉ, sau đó cho vào phong thư đưa cho Đồ Đô, phái người mang tới Cảnh phủ.
Sắc trời bắt đầu tối, ăn xong cơm tối, Giang Long không khiến Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc gác đêm. Trong phòng đốt lên đèn dầu, hắn đợi không bao lâu thì Hầu Giang đi vào.
Giang Long bảo Hầu Giang ngồi xuống, rót trà, hỏi:
- Xi măng đốt chế ra được không?
- Đã dựa theo phương pháp đốt chế ra, tuy nhiên trữ lượng không nhiều lắm.
Hầu Giang đáp ngay, y dấn thân vào môn hạ Cảnh phủ, cho nên những dặn dò của Giang Long, y không dám trì hoãn đấy.
- Trình tự đốt chết xi măng, nhóm thợ thủ công làm thuần thục chưa?
Giang Long lại hỏi.
- Rồi ạ.
Hầu Giang gật đầu đáp:
- Hai ngày có thể ra một lần hàng.
Giang Long chỉ bảo:
- Ngày mai đưa toàn bộ đến ngoài thành bắc, coi như là huyện nha mua.
Lại trao đổi thêm vài câu, Giang Long đưa cho Hầu Giang ngân phiếu ba lượng, bởi vì đốt chế xi măng phải dùng tiền, cho nên Hầu Giang không hề cự tuyệt. Trong tay y đích thật là không có bạc, số lượng ba ngàn lượng này tuy rằng khá nhiều, mà trong tay có tài chính sung túc mới không bởi vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà làm trễ nải việc mà Giang Long giao phó.
Sau khi Hầu Giang ra về, Giang Long lên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Tuy nhiên lúc này, Đại Lệ Ti đột nhiên được lão bà dìu đi vào. Sau khi đi vào phòng, lão bà ngẩng lên thản nhiên nhìn Giang Long, lui ra thuận tay đóng cửa lại.
- Có việc gì sao?
Ánh mắt Giang Long đánh giá Đăị Lệ Ti một lượt, trong mắt có chút kinh ngạc.
Bởi vì Đại Lệ Ti rõ ràng là ăn mặc rất quyến rũ, còn trang điểm, khiến cho làn da trắng hồng, hàng mi cong cong, lộ ra chiếc cổ cao dài mượt mà, trên người chỉ mặc một chiếc váy tơ mỏng manh. Váy tơ hoàn toàn không thể che hết cơ thể, bộ ngực cao ngất phập phồng, vô cùng quyến rũ ánh nhìn của người khác, khiến người ta kích động chỉ muốn nắm trong tay để thưởng thức, tuy rằng đèn không quá sáng, nhưng vẫn mơ hồ thấy yếm đỏ ở bên trong.
- Đêm nay ngươi phối hợp với ta một chút đi.
Đại Lệ Ti vừa nói vừa đi tới gần Giang Long, tay thì cởi dây lưng lụa bên hông. Hai mắt Giang Long nóng lên, theo bản năng muốn nhìn cảnh xuân sau khi Đại Lệ Ti cởi quần áo, nhưng vẫn không mất đi hoàn toàn lý trí, ngoài miệng hỏi:
- Có ý gì?
- Vì để tổ chức tin tưởng, ngươi đã bị ta quyến rũ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có thể nắm ngươi trong lòng bàn tay, bởi vậy đêm nay ta phải ngủ lại trong này.
Đại Lệ Ti vừa nói chuyện, đã tới gần Giang Long, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn. Giang Long cúi đầu nhìn vào bên trong vạt áo của Đại Lệ Ti, chỉ thấy hai bầu ngực tròn đầy.
- Không có biện pháp nào khác sao?
- Sao vậy, ngươi không thích tư sắc của ta sao?
Đại Lệ Ti khẽ cười phóng đãng đầy mị hoặc, ngón tay thon dài không chịu yên vuốt ve ngực hắn:
- Cũng không sao, ta đã là tàn hoa bại liễu, không sánh bằng Thiếu phu nhân trong phủ.
Đối với mỹ mạo của Lâm Nhã, Đại Lệ Ti và Điệp Hương phu nhân đều giống nhau, không hề phục đấy. Càng là nữ nhân mỹ mạo thì càng để ý tới dung mạo của mình, thấy nữ nhân khác xinh đẹp, sẽ không kìm nổi mà so sánh, phân cao thấp. Giang Long biết đạo lý này, cho nên lúc này tuyệt đối không thể nói Lâm Nhã hấp dẫn hơn. Mà trên thực tế tướng mạo của Đại Lệ Ti cũng đích xác không kém hơn Lâm Nhã.
- Sao lại nói vậy?
Giang Long giơ tay, ôm lấy bên hông mảnh khảnh của Đại Lệ Ti. Đại Lệ Ti khá mẫn cảm, thân thể run rẩy, lập tức mềm nhũn dựa vào trước ngựa hắn, đôi mắt đẹp hiện ra xuân ý, khẽ lẩm bẩm nói:
- Nếu ngươi thật sự chướng mắt với ta, chúng ta có thể tự ngủ đấy.
Lời nói vừa dứt, lại là một tiếng thở nhẹ, bởi vì đột nhiên Giang Long xoay người, giơ tay bế nàng lên. Hai chân cách mặt đất, Đại Lệ Ti theo bản năng quàng hai tay lên cổ hắn, một mùi hương cơ thể xử nữ lan vào xoang mũi Giang Long.
- Ta đột nhiên nhớ đến một câu chuyện xưa, nàng có muốn nghe không?
Giang Long bước đến bên giường.
Đại Lệ Ti lớn mật, đôi môi đỏ thắm ghé sát vào tai hắn:
- Biết huynh có chuyện để kể rồi...mau kể đi.
Bên tai truyền đến một cảm giác ngứa ngáy làm hắn thầm giật mình.
- Một nam một nữ chung một phòng, màn đêm buông xuống nam tử liền chiếm đoạt nữ tử, hôm sau, nữ tử khóc lóc, mắng nam tử là cầm thú.
Câu chuyện mới mẻ độc đáo, Đại Lệ Ti bằng tuổi này rồi chưa từng nghe bao giờ, đã bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.
Giang Long nói tiếp:
- Lại có một nam một nữ khác ở trong một phòng, nam tử là một người đọc sách, tự xưng là đệ tử thánh nhân, màn đêm buông xuống có nén để không thất lễ không nhìn, không nghe, không nói, không động, tới sáng hôm sau thở phào một hơi, hài lòng với ý chí kiên định của mình, nhưng cô gái kia sau khi ra khỏi giường cũng mắng...
Nói tới đây thì đã tới bên giường, Giang Long ném Đại Lệ Ti lên giường.
Đại Lệ Ti y phục tung bay để lộ ra cảnh xuân, thét lên kinh hãi, vội vàng lấy tay che:
- Cô gái kia mắng cái gì?
- Mắn nam tử kia không bằng cầm thú!
Giang Long vừa dứt lời lập tức nhào tới, đè Đại Lệ Ti xuống.
Đại Lệ Ti nghe vậy bật cười khanh khách, vừa cố gắng cản bàn tay không yên phận sờ loạn của Giang Long, vừa nói:
- Câu chuyện này thú vị thật, nếu không ngươi cũng làm một lần không bằng cầm thú đi được không?
- Hay là làm một cầm thú tốt hơn.
Giang Long nhanh gọn cởi chiếc váy mỏng của Đại Lệ Ti xuống, làn da Đại Lệ Ti trắng như tuyết, hơn nữa còn trơn mượt như ngọc, mềm mại như nước. Hai mắt của Giang Long không thể nào dời khỏi nàng được.
Sau một lúc lâu, đèn trong phòng tắt, giường khẽ rung lên, vọng ra những tiếng rên rỉ yêu kiều quyến rũ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Long thức dậy từ sớm, Đại Lệ Ti cuốn áo gấm lên thân thể, nhìn Giang Long mặc quần áo ở trước giường, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị, tuy nheien ngoài miệng lại oán trách:
- Huynh quả thật là đầu gỗ, không ngờ bỏ lại một đại mỹ nhân như ta trên giường một mình.
- Ta có phải đầu gỗ hay không, tối qua nàng phải rõ nhất.
Giang Long vừa nói, động tác vẫn không hề chậm chút nào.
Đại Lệ Ti nghe vậy nhớ đến cảnh xuân đêm qua, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng lên, thân thể mềm mại như nhũn ra. Nàng vốn còn tưởng rằng Giang Long còn là thiếu niên chưa ráo máu đầu, không hiểu chuyện phòng the, nói không chừng mình còn phải dạy chút kỹ xảo, nhưng không nghĩ rằng Giang Long lại lão luyện như vậy, nhất là hai bàn tay to vuốt ve những nơi mẫn cảm trên cơ thể nàng, làm cho linh hồn nhỏ bé của nàng phiêu diêu sung sướng, hơn nữa còn kéo dài, điều này làm cho nàng vô cùng hiếu kỳ, điều này khác xa với tin tình báo đã điều tra. Vì thế Giang Long ở trong mắt nàng thật sự không thể nắm bắt được, trên người dường như được khoác thêm một khăn che mặt thần bí. Biết hỏi, Giang Long cũng sẽ không trả lời thành thật, cho nên Đại Lệ Ti dự định sẽ đi vạch trần khăn che mặt kia.
Đây là một việc rất thú vị, không phải sao?
Chỉ có điều nàng lại đã quên, hoặc nói là sơ suất, phụ thân từng nói với nàng một câu, đừng bao giờ nảy sinh tò mò với nam tử! Bằng không trong tương lai, nàng nhất định sẽ yêu kẻ đó!
Giang Long mặc quần áo, đi đến bên giường cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Đại Lệ Ti một cái, sau đó không để ý sự hờn dỗi trách cứ của nàng, mở cửa ra ngoài, rửa mặt sạch sẽ, lập tức đi rèn luyện thân thể.
Giang Long vừa đi, lão bà kia lập tức đi vào trong phòng.
- Tiểu thư, đêm qua thế nào?
Lão bà nhìn Đại Lệ Ti nằm trên giường, đôi chân ngọc nõn nà lộ ra ngoài. Đại Lệ Ti chậm rãi ngồi dậy, áo ngủ gấm trễ xuống, nàng cũng không lấy tay kéo lên che, làm lộ ra xương quai xanh gầy tinh tế, trên gương mặt đẹp toát lên vẻ tươi tắn:
- Lần này đã chọn đúng người rồi!
- Hả?
Lão bà nhíu mày, bà biết rõ, Đại Lệ Ti tâm khí cao ngạo, chưa từng thưởng thức một nam tử nào, vậy mà câu đầu tiên nói tới chính là biểu hiện của Giang Long vào tối hôm qua, sau đó Đại Lệ Ti khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp của mình, nói tiếp:
- Nếu không phải ta quá mức xinh đẹp phụ thân cũng sẽ không lo lắng gắng sức dạy bảo ta, sau đó phái ta đến Đại Tề, ủy thác trọng trách cho ta, cho nên ta chưa bao giờ coi thường dung mạo của mình. Nhưng buổi sáng hôm nay, thần thái của Giang Long chính là thản nhiên mặc quần áo, không hề liếc ta một cái nào.
Lão bà hiển nhiên cũng có chút bất ngờ. Một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp và cao ngạo, nếu bị người ta không thèm nhìn mà nói...phản ứng hẳn là rất tức giận. Nhưng Đại Lệ Ti lại xem trọng một cái liếc nhìn của Giang Long như vậy. Bởi vì trong mắt Đại Lệ Ti, nam nhân sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, do đó mê luyến là không làm được việc lớn đấy.
- Nếu không thể mê hoặc hắn, lão nô sợ...
Lão bà thể hiện sự lo lắng. Nếu sắc đẹp của Đại Lệ Ti không phát huy được tác dụng, như vậy không thể khống chế được Giang Long trong tay, không thể làm gì được.
Đai Lệ Ti hứng thú nói:
- Có lẽ hắn chỉ giả bộ thôi. Tối qua hắn đòi hỏi ta ba lượt đấy, làm hại hai chân ta giờ vẫn mềm như bột mì đây này. Ta không tin hắn không để tâm tới sắc đẹp của ta, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không nắm được hắn trong tay, nhưng ta vẫn tin tưởng cuối cùng vẫn nắm được hắn trong lòng bàn tay đấy.
- Cô tự cho là Phật Như Lai, nhưng hắn không nhất định là Tôn hầu tử đâu.
Tây Du Thích ách truyện Giang Long đã viết xong, Đại Lệ Ti từng đọc cho lão bà nghe, cho nên lão bà mới so sánh như thế.
- Điều đó không quan trọng.
Đại Lệ Ti cũng không để tâm:
- Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã sớm nhìn thấy rõ, người sống là phải làm chuyện mình thấy thú vị thấy thích đó sao? Phụ thân còn có ham muốn quyền lực trong đầu, dã tâm rất lớn, muốn chinh phạt nắm giang sơn Đại Tề trong tay. Mà ta chỉ là một nữ tử, một nữ tử tóc dài kiến thức ngắn, dùng lời nói của phụ thân, nữ nhân cả đời chỉ có thể ở bên cạnh nam nhân.
Giang Long cũng không biết hai người đang nói chuyện, rèn luyện thân thể xong, ăn xong điểm tâm thì đến nha môn tiền đường nghị sự. Trình Trạch đã ở đó, còn có Tiêu Phàm đã mua lương thực về, đang đợi ở đây.
- Tiêu tiên sinh, ngươi triệu tập toàn bộ thợ thủ công trong danh sách toàn thành đến ngoài cửa thành bắc để chờ.
Giang Long không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh.
Tiêu Phàm lên tiếng trả lời, sau đó đứng lên đi làm việc.
- Hà tiên sinh, ngươi tiếp tục thao luyện dân cường tráng và Tuần Kiểm ti quân sĩ.
Giang Long tiếp tục phân phó:
- Trình tiên sinh trấn thủ huyện nha, xử lý mọi việc, nếu như có chuyện khẩn cấp, có thể phái người đi bảo Tiêu tiên sinh thông tri cho ta.
Sĩ, nông, công, thương, gia cấp cổ đại rất rõ ràng. Trong đó nông, là thợ thủ công, nói về thợ thủ công có tay nghề.
Giang Long đứng ở ngoài thành bắc chờ không bao lâu, Tiêu Phàm dẫn theo các thợ thủ công đi tới.
Sau khi quay trở lại phòng mình, Giang Long đã viết xong toàn bộ sự việc bao vây tiễu trừ mã phỉ, sau đó cho vào phong thư đưa cho Đồ Đô, phái người mang tới Cảnh phủ.
Sắc trời bắt đầu tối, ăn xong cơm tối, Giang Long không khiến Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc gác đêm. Trong phòng đốt lên đèn dầu, hắn đợi không bao lâu thì Hầu Giang đi vào.
Giang Long bảo Hầu Giang ngồi xuống, rót trà, hỏi:
- Xi măng đốt chế ra được không?
- Đã dựa theo phương pháp đốt chế ra, tuy nhiên trữ lượng không nhiều lắm.
Hầu Giang đáp ngay, y dấn thân vào môn hạ Cảnh phủ, cho nên những dặn dò của Giang Long, y không dám trì hoãn đấy.
- Trình tự đốt chết xi măng, nhóm thợ thủ công làm thuần thục chưa?
Giang Long lại hỏi.
- Rồi ạ.
Hầu Giang gật đầu đáp:
- Hai ngày có thể ra một lần hàng.
Giang Long chỉ bảo:
- Ngày mai đưa toàn bộ đến ngoài thành bắc, coi như là huyện nha mua.
Lại trao đổi thêm vài câu, Giang Long đưa cho Hầu Giang ngân phiếu ba lượng, bởi vì đốt chế xi măng phải dùng tiền, cho nên Hầu Giang không hề cự tuyệt. Trong tay y đích thật là không có bạc, số lượng ba ngàn lượng này tuy rằng khá nhiều, mà trong tay có tài chính sung túc mới không bởi vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà làm trễ nải việc mà Giang Long giao phó.
Sau khi Hầu Giang ra về, Giang Long lên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Tuy nhiên lúc này, Đại Lệ Ti đột nhiên được lão bà dìu đi vào. Sau khi đi vào phòng, lão bà ngẩng lên thản nhiên nhìn Giang Long, lui ra thuận tay đóng cửa lại.
- Có việc gì sao?
Ánh mắt Giang Long đánh giá Đăị Lệ Ti một lượt, trong mắt có chút kinh ngạc.
Bởi vì Đại Lệ Ti rõ ràng là ăn mặc rất quyến rũ, còn trang điểm, khiến cho làn da trắng hồng, hàng mi cong cong, lộ ra chiếc cổ cao dài mượt mà, trên người chỉ mặc một chiếc váy tơ mỏng manh. Váy tơ hoàn toàn không thể che hết cơ thể, bộ ngực cao ngất phập phồng, vô cùng quyến rũ ánh nhìn của người khác, khiến người ta kích động chỉ muốn nắm trong tay để thưởng thức, tuy rằng đèn không quá sáng, nhưng vẫn mơ hồ thấy yếm đỏ ở bên trong.
- Đêm nay ngươi phối hợp với ta một chút đi.
Đại Lệ Ti vừa nói vừa đi tới gần Giang Long, tay thì cởi dây lưng lụa bên hông. Hai mắt Giang Long nóng lên, theo bản năng muốn nhìn cảnh xuân sau khi Đại Lệ Ti cởi quần áo, nhưng vẫn không mất đi hoàn toàn lý trí, ngoài miệng hỏi:
- Có ý gì?
- Vì để tổ chức tin tưởng, ngươi đã bị ta quyến rũ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có thể nắm ngươi trong lòng bàn tay, bởi vậy đêm nay ta phải ngủ lại trong này.
Đại Lệ Ti vừa nói chuyện, đã tới gần Giang Long, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn. Giang Long cúi đầu nhìn vào bên trong vạt áo của Đại Lệ Ti, chỉ thấy hai bầu ngực tròn đầy.
- Không có biện pháp nào khác sao?
- Sao vậy, ngươi không thích tư sắc của ta sao?
Đại Lệ Ti khẽ cười phóng đãng đầy mị hoặc, ngón tay thon dài không chịu yên vuốt ve ngực hắn:
- Cũng không sao, ta đã là tàn hoa bại liễu, không sánh bằng Thiếu phu nhân trong phủ.
Đối với mỹ mạo của Lâm Nhã, Đại Lệ Ti và Điệp Hương phu nhân đều giống nhau, không hề phục đấy. Càng là nữ nhân mỹ mạo thì càng để ý tới dung mạo của mình, thấy nữ nhân khác xinh đẹp, sẽ không kìm nổi mà so sánh, phân cao thấp. Giang Long biết đạo lý này, cho nên lúc này tuyệt đối không thể nói Lâm Nhã hấp dẫn hơn. Mà trên thực tế tướng mạo của Đại Lệ Ti cũng đích xác không kém hơn Lâm Nhã.
- Sao lại nói vậy?
Giang Long giơ tay, ôm lấy bên hông mảnh khảnh của Đại Lệ Ti. Đại Lệ Ti khá mẫn cảm, thân thể run rẩy, lập tức mềm nhũn dựa vào trước ngựa hắn, đôi mắt đẹp hiện ra xuân ý, khẽ lẩm bẩm nói:
- Nếu ngươi thật sự chướng mắt với ta, chúng ta có thể tự ngủ đấy.
Lời nói vừa dứt, lại là một tiếng thở nhẹ, bởi vì đột nhiên Giang Long xoay người, giơ tay bế nàng lên. Hai chân cách mặt đất, Đại Lệ Ti theo bản năng quàng hai tay lên cổ hắn, một mùi hương cơ thể xử nữ lan vào xoang mũi Giang Long.
- Ta đột nhiên nhớ đến một câu chuyện xưa, nàng có muốn nghe không?
Giang Long bước đến bên giường.
Đại Lệ Ti lớn mật, đôi môi đỏ thắm ghé sát vào tai hắn:
- Biết huynh có chuyện để kể rồi...mau kể đi.
Bên tai truyền đến một cảm giác ngứa ngáy làm hắn thầm giật mình.
- Một nam một nữ chung một phòng, màn đêm buông xuống nam tử liền chiếm đoạt nữ tử, hôm sau, nữ tử khóc lóc, mắng nam tử là cầm thú.
Câu chuyện mới mẻ độc đáo, Đại Lệ Ti bằng tuổi này rồi chưa từng nghe bao giờ, đã bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.
Giang Long nói tiếp:
- Lại có một nam một nữ khác ở trong một phòng, nam tử là một người đọc sách, tự xưng là đệ tử thánh nhân, màn đêm buông xuống có nén để không thất lễ không nhìn, không nghe, không nói, không động, tới sáng hôm sau thở phào một hơi, hài lòng với ý chí kiên định của mình, nhưng cô gái kia sau khi ra khỏi giường cũng mắng...
Nói tới đây thì đã tới bên giường, Giang Long ném Đại Lệ Ti lên giường.
Đại Lệ Ti y phục tung bay để lộ ra cảnh xuân, thét lên kinh hãi, vội vàng lấy tay che:
- Cô gái kia mắng cái gì?
- Mắn nam tử kia không bằng cầm thú!
Giang Long vừa dứt lời lập tức nhào tới, đè Đại Lệ Ti xuống.
Đại Lệ Ti nghe vậy bật cười khanh khách, vừa cố gắng cản bàn tay không yên phận sờ loạn của Giang Long, vừa nói:
- Câu chuyện này thú vị thật, nếu không ngươi cũng làm một lần không bằng cầm thú đi được không?
- Hay là làm một cầm thú tốt hơn.
Giang Long nhanh gọn cởi chiếc váy mỏng của Đại Lệ Ti xuống, làn da Đại Lệ Ti trắng như tuyết, hơn nữa còn trơn mượt như ngọc, mềm mại như nước. Hai mắt của Giang Long không thể nào dời khỏi nàng được.
Sau một lúc lâu, đèn trong phòng tắt, giường khẽ rung lên, vọng ra những tiếng rên rỉ yêu kiều quyến rũ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Long thức dậy từ sớm, Đại Lệ Ti cuốn áo gấm lên thân thể, nhìn Giang Long mặc quần áo ở trước giường, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị, tuy nheien ngoài miệng lại oán trách:
- Huynh quả thật là đầu gỗ, không ngờ bỏ lại một đại mỹ nhân như ta trên giường một mình.
- Ta có phải đầu gỗ hay không, tối qua nàng phải rõ nhất.
Giang Long vừa nói, động tác vẫn không hề chậm chút nào.
Đại Lệ Ti nghe vậy nhớ đến cảnh xuân đêm qua, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng lên, thân thể mềm mại như nhũn ra. Nàng vốn còn tưởng rằng Giang Long còn là thiếu niên chưa ráo máu đầu, không hiểu chuyện phòng the, nói không chừng mình còn phải dạy chút kỹ xảo, nhưng không nghĩ rằng Giang Long lại lão luyện như vậy, nhất là hai bàn tay to vuốt ve những nơi mẫn cảm trên cơ thể nàng, làm cho linh hồn nhỏ bé của nàng phiêu diêu sung sướng, hơn nữa còn kéo dài, điều này làm cho nàng vô cùng hiếu kỳ, điều này khác xa với tin tình báo đã điều tra. Vì thế Giang Long ở trong mắt nàng thật sự không thể nắm bắt được, trên người dường như được khoác thêm một khăn che mặt thần bí. Biết hỏi, Giang Long cũng sẽ không trả lời thành thật, cho nên Đại Lệ Ti dự định sẽ đi vạch trần khăn che mặt kia.
Đây là một việc rất thú vị, không phải sao?
Chỉ có điều nàng lại đã quên, hoặc nói là sơ suất, phụ thân từng nói với nàng một câu, đừng bao giờ nảy sinh tò mò với nam tử! Bằng không trong tương lai, nàng nhất định sẽ yêu kẻ đó!
Giang Long mặc quần áo, đi đến bên giường cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Đại Lệ Ti một cái, sau đó không để ý sự hờn dỗi trách cứ của nàng, mở cửa ra ngoài, rửa mặt sạch sẽ, lập tức đi rèn luyện thân thể.
Giang Long vừa đi, lão bà kia lập tức đi vào trong phòng.
- Tiểu thư, đêm qua thế nào?
Lão bà nhìn Đại Lệ Ti nằm trên giường, đôi chân ngọc nõn nà lộ ra ngoài. Đại Lệ Ti chậm rãi ngồi dậy, áo ngủ gấm trễ xuống, nàng cũng không lấy tay kéo lên che, làm lộ ra xương quai xanh gầy tinh tế, trên gương mặt đẹp toát lên vẻ tươi tắn:
- Lần này đã chọn đúng người rồi!
- Hả?
Lão bà nhíu mày, bà biết rõ, Đại Lệ Ti tâm khí cao ngạo, chưa từng thưởng thức một nam tử nào, vậy mà câu đầu tiên nói tới chính là biểu hiện của Giang Long vào tối hôm qua, sau đó Đại Lệ Ti khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp của mình, nói tiếp:
- Nếu không phải ta quá mức xinh đẹp phụ thân cũng sẽ không lo lắng gắng sức dạy bảo ta, sau đó phái ta đến Đại Tề, ủy thác trọng trách cho ta, cho nên ta chưa bao giờ coi thường dung mạo của mình. Nhưng buổi sáng hôm nay, thần thái của Giang Long chính là thản nhiên mặc quần áo, không hề liếc ta một cái nào.
Lão bà hiển nhiên cũng có chút bất ngờ. Một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp và cao ngạo, nếu bị người ta không thèm nhìn mà nói...phản ứng hẳn là rất tức giận. Nhưng Đại Lệ Ti lại xem trọng một cái liếc nhìn của Giang Long như vậy. Bởi vì trong mắt Đại Lệ Ti, nam nhân sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, do đó mê luyến là không làm được việc lớn đấy.
- Nếu không thể mê hoặc hắn, lão nô sợ...
Lão bà thể hiện sự lo lắng. Nếu sắc đẹp của Đại Lệ Ti không phát huy được tác dụng, như vậy không thể khống chế được Giang Long trong tay, không thể làm gì được.
Đai Lệ Ti hứng thú nói:
- Có lẽ hắn chỉ giả bộ thôi. Tối qua hắn đòi hỏi ta ba lượt đấy, làm hại hai chân ta giờ vẫn mềm như bột mì đây này. Ta không tin hắn không để tâm tới sắc đẹp của ta, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không nắm được hắn trong tay, nhưng ta vẫn tin tưởng cuối cùng vẫn nắm được hắn trong lòng bàn tay đấy.
- Cô tự cho là Phật Như Lai, nhưng hắn không nhất định là Tôn hầu tử đâu.
Tây Du Thích ách truyện Giang Long đã viết xong, Đại Lệ Ti từng đọc cho lão bà nghe, cho nên lão bà mới so sánh như thế.
- Điều đó không quan trọng.
Đại Lệ Ti cũng không để tâm:
- Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã sớm nhìn thấy rõ, người sống là phải làm chuyện mình thấy thú vị thấy thích đó sao? Phụ thân còn có ham muốn quyền lực trong đầu, dã tâm rất lớn, muốn chinh phạt nắm giang sơn Đại Tề trong tay. Mà ta chỉ là một nữ tử, một nữ tử tóc dài kiến thức ngắn, dùng lời nói của phụ thân, nữ nhân cả đời chỉ có thể ở bên cạnh nam nhân.
Giang Long cũng không biết hai người đang nói chuyện, rèn luyện thân thể xong, ăn xong điểm tâm thì đến nha môn tiền đường nghị sự. Trình Trạch đã ở đó, còn có Tiêu Phàm đã mua lương thực về, đang đợi ở đây.
- Tiêu tiên sinh, ngươi triệu tập toàn bộ thợ thủ công trong danh sách toàn thành đến ngoài cửa thành bắc để chờ.
Giang Long không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh.
Tiêu Phàm lên tiếng trả lời, sau đó đứng lên đi làm việc.
- Hà tiên sinh, ngươi tiếp tục thao luyện dân cường tráng và Tuần Kiểm ti quân sĩ.
Giang Long tiếp tục phân phó:
- Trình tiên sinh trấn thủ huyện nha, xử lý mọi việc, nếu như có chuyện khẩn cấp, có thể phái người đi bảo Tiêu tiên sinh thông tri cho ta.
Sĩ, nông, công, thương, gia cấp cổ đại rất rõ ràng. Trong đó nông, là thợ thủ công, nói về thợ thủ công có tay nghề.
Giang Long đứng ở ngoài thành bắc chờ không bao lâu, Tiêu Phàm dẫn theo các thợ thủ công đi tới.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân