Đại Quốc Tặc
Chương 204: Dân tâm
Phàn nhân lòng dạ ngay thẳng, ghét ác như cừu, phần lớn bằng hữu mà y kết giao đều là người có bản lĩnh, hơn nữa tính cách phải hào sảng, là những người có nghĩa khí, có ơn nhất định sẽ báo đáp.
Giang Long đối với Hà Hoán có công giúp đỡ, nếu không bây giờ có lẽ Hà Hoán vẫn đang bị nhốt trong nhà lao, hoặc cũng có thể đã bị chém đầu.
Hiện tại hắn có việc đến cửa nhờ giúp đỡ, Hà Hoán khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Đối với một điểm này, Phàn Nhân là rất giám khẳng định đấy.
Y tin tưởng ánh mắt kết giao bằng hữu của mình.
Vả lại, bảo vệ biên cương, vây giết thổ phỉ mã tặc, vốn là trách nhiệm của quân sĩ.
Đối với Hà Hoán mà nói, chuyện này cũng cũng không thể coi là, việc gì quá khó khăn.
Ba nghìn quân sĩ, còn có năm trăm kỵ binh, kết hợp với người của Linh Thông huyện, hoàn toàn có thể quét ngang đám mã phỉ rồi.
Muốn đánh một trận để tạo nên tên tuổi, làm cho người khác không dám trêu chọc nữa, thì không phải chỉ cần đem mấy tên mã phỉ giết chết là được, như vậy nhiều lắm chỉ có thể nói là, có vài phần thủ đoạn và vũ lực mà thôi.
Chân chính là phải làm cho lòng người sinh e ngại, vừa nghe đến tên của Linh Thông huyện, liền không giám nỗi lên ý nghĩ gì xấu nữa, vậy nhất định phải để cho người ngoài nhìn thấy được lực lượng của Linh Thông huyện mới được.
Mà với ba nghìn quân mã của Hà Hoán, chính là lực chấn nhiếp tốt nhất.
Ở Bắc Cương, còn chưa có một đám mã phỉ độc lập nào, dám cùng ba nghìn quân sĩ đối đầu.
Cho dù là rất nhiều nhóm mã phỉ hợp lại, ước chừng khoảng hơn mười ngàn người, cũng là không thể bắt hết được ba nghìn quân sĩ đã qua huấn luyện.
Sức chiến đấu kém nhau quá xa.
Nếu ba nghìn quân sĩ đều là kỵ binh, ngược lại có thể đem mười ngàn mã phỉ đánh bại.
Kỳ thật mã phỉ phản loạn không phải cứ càng nhiều người, thế lực càng lớn thì sẽ càng tốt đâu, nếu địa bàn quá lớn, nhất định sẽ bị triều đình chú ý.
Đến lúc đó khẳng định không thể để cho đám mã phỉ phát triển an toàn, mà phải nhanh chóng diệt trừ.
Bởi vì thế lực lớn như vậy, đã là đủ để ảnh hưởng tình thế ở biên cương rồi.
Cho nên Bắc Cương chỉ có hai ba đám mã phỉ, có thế lực lớn hơn một ngàn người.
Còn lại đều là mấy trăm.
Hơn nữa, nếu mã phỉ thế lực quá lớn, như vậy ngày bình thường chi phí ăn ở, đi lại hảo tốn rất nhiều, cướp bóc ở những địa phương nhỏ bé này và các tiểu thương đội thì chẳng được bao nhiêu, căn bản không thể nuôi sống được nhiều người như vậy, điều này cũng hạn chế, làm cho đám mã phỉ không thể bành trướng và mở rộng hơn được.
Chuyện này không nên chậm trễ, Giang Long lập tức dẫn theo đám người Phàn Nhân đi tìm Trình Trạch, Hà Bất Tại, và Tiêu Phàm.
Ba người đúng là có mạng lưới quan hệ khổng lồ, tuy nhiên đều ở những huyện quận khác, trước khi nhận được thông báo chạy tới đây cũng phải có thời gian nhất định.
Hiện tại nghe được Hà Hoán ở Vọng Sa quận có thể mang ba nghìn quân mã tới giúp đỡ, tất nhiên là rất vui mừng.
Như vậy cũng không cần phải phiền toái, đi tới những chỗ xa hơn, nhờ người quen giúp đỡ nữa.
Bàn bạc sơ qua một chút, Phàn Nhân liền trực tiếp cưỡi ngựa đi tìm Hà Hoán.
Đám người Giang Long chuẩn bị tốt, sau đó mang theo năm mươi tên quân sĩ bảo vệ thành, hai mươi nha dịch, cùng với hơn trăm tên bị bắt vào nhà lao, trùng trùng điệp điệp hướng về chỗ từng bị mã phỉ cướp bóc mà đi.
Trong thành không thể loạn, cho nên khẳng định phải để lại một ít nha dịch làm việc, thay mặt canh giữ cổng thành.
Không thể mang đi toàn bộ được.
Mà những kẻ cố ý gây rối để được bắt giam, muốn làm phàm nhân đến ăn chực, giờ phút này trên mặt đều tỏ vẻ rất khổ sở.
Quét tước đường phố, tu bổ xây dựng phòng ốc, rửa sạch rác rưởi ô thối, những việc này bọn họ làm thật vui vẻ.
Vừa không thể chịu nhiều khổ cực, còn có thể được ăn no bụng, chẳng khác gì là tìm được một công việc tốt để làm.
Nhưng là bọn họ tuyệt đối cũng không nghĩ tới, Giang Long sẽ dẫn bọn hắn ra chiến trường vây bắt chém giết mã phỉ.
Con bà nó!
Đây là sự tình có khả năng vứt bỏ cái mạng nhỏ a!
Trên chiến trường đao thương là không có mắt, một chút không để ý là ngày mai sẽ không thấy được mặt trời rồi.
Một đám ở trong lòng nguyền rủa tức giận, mắng Giang Long quá mức âm hiểm.
Dùng một chút thức ăn, làm mồi nhử để cho bọn họ phải vì Giang Long, mà bán mạng.
Chẳng qua mặc dù rất tức giận nhưng cũng không có ai dám gây chuyện, bỏ trốn.
Bằng không nếu bị bắt được, truy cứu trách nhiệm, tất nhiên cũng là bị chém rơi đầu.
Đám dân chúng sinh hoạt ở biên cương, đều biết rõ ràng, kỷ luật quân đội cực kỳ nghiêm khắc và tàn nhẫn.
Huyện thừa Chu Kỳ ở lại trấn thủ, ba quan thư phòng khác cũng không theo tới, mặt khác Giang Long còn để Tiêu Phàm và Hùng Khánh mới nhậm chức cai ngục ở lại canh giữ.
Trị an trong thành không thể hỗn loạn.
Chủ bộ Uông Qúy vốn là một kẻ thư sinh, ban đầu cũng là không cần phải đi theo, nhưng vì để bày tỏ lòng trung thành, Uông Qúy khổ sở thỉnh cầu và nói là mình thông thạo đường xá, có thể dẫn đường chuẩn xác, Giang Long mới đem hắn đi theo.
Giang Long cưỡi thần mã lông trắng như tuyết, đi ở phía trước đội ngủ, quay đầu lại nhìn một cái, thấy một đám phạm nhân đi ở phía sau, tất cả mặt mũi đều ỉu xìu như đưa đám, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trên mặt mĩm cười, cũng không nói gì thêm.
Vốn là không trông chờ vào những người này, xung phong đi đầu để liều chết đấy.
Quân sĩ tuần kiểm ti và sai dịch trong nha môn sĩ khí không tính tăng vọt, nhưng cũng không có dấu hiệu uể oải.
Ở Linh Thông huyện làm chức nhân viên, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý phải ra chiến trường.
Chủ bộ Uông Qúy nói, nếu đi bộ, cho dù đi nhanh một chút, cũng phải tới lúc trời tối mới đi tới chỗ bị mã phỉ cướp bóc được.
Mã phỉ cướp bóc ngân lượng và muối ăn, hơn nữa là cùng người khác cấu kết, những ngân lượng và muối ăn này, nhất định sẽ phải nhanh chóng chia nhau.
Thời gian cấp bách, Giang Long quyết định mang theo Đồ Đô, Tần Vũ, Cương Đế Ba Khắc, cùng với ba huynh đệ Tề thị cưỡi ngựa phóng đi trước.
Tới địa điểm mà Phàn Nhân hẹn gặp.
Sau khi gặp được Hà Hoán, nhất định phải thật sớm bàn bạc một chút tìm ra kế sách hay.
Trình Trạch và Hà Bất Tại rất lo lắng, nhưng lại không khuyên nhủ được.
Như vậy cũng hiểu được một chút về Giang Long, biết được Giang Long là một người có chủ ý và rất quyết đoán.
Hắn đã quyết định làm, thì sẽ rất khó mà thay đổi.
Tính cách như vậy nếu mà trong công việc có thể nhìn xa trông rộng, phân biệt được kẻ tốt người xấu, vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm đi theo trợ giúp hắn.
Nhưng thời gian ở cùng quá ngắn, bọn họ cũng có chút lo lắng, tính cách như vậy cũng là có khuyết điểm rất lớn đấy.
Nếu không thể nhìn xa trông rộng, không phân biệt được người tốt kẻ xấu, vậy thì nguy rồi.
Người như thế lúc nào cũng cho rằng, quyết định của mình là đúng, chưa vấp ngã sẽ không tự quay đầu lại, hơn nữa thường ngang ngược kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, tự cho mình hơn người, mà khinh thường không chịu nghe lời người khác khuyên bảo.
Giang Long đem đội ngũ giao do Trình Trạch và Hà Bất Tại chỉ huy.
Trong đó có Tôn Hoán mới nhậm chức tuần kiểm, cùng với hai hộ vệ Cảnh phủ khác, Giang Long cũng để lại cho hai người sai bảo, xử lý tình huống ngoài ý muốn.
Mấy người phóng ngựa chạy nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất ở phương xa.
Trình Trạch và Hà Bất Tại đều rất lo lắng, sợ đoàn người Giang Long gặp phải nguy hiểm, bọn họ quá ít người.
Trong đội ngũ kỵ binh không nhiều lắm, còn từ trạm nghỉ chân bên trong huyện thành mượn mấy con ngựa, tổng cộng bất quá cũng mới được hai mươi ba kỵ binh.
Trình Trạch phái những kỵ binh này chia theo từng nhóm đi tuần bốn phía, nếu phát hiện cái gì khác thường, không bắt bọn họ phải chiến đấu, mà là phải lập tức trở về báo tin.
Coi như là những đội ngũ trinh sát.
Những nhóm kỵ binh đi tuần tra toàn được tuyển chọn từ những quân sĩ bên trong huyện nha, những người này thân thủ nhanh nhẹn, nhãn lực nhạy bén hơn.
Đương nhiên, so sánh với trinh sát chính quy trong quân đội, bọn họ nhất định vẫn còn kém quá xa.
Chẳng qua hiện giờ chỉ là vây giết mã phỉ, không phải thật sự giao chiến với đám người dị tộc, để cho những người này làm nhiệm vụ trinh sát vậy cũng đủ rồi.
Tuyết Nguyên vội vã chở Giang Long đi nhanh như một cơn gió, bốn vó tung bay, phía sau bốc lên từng trận cát bụi.
Khí hậu ở phương bắc hanh khô, hay có gió lớn.
Gió cuốn từng trận cát bụi, bay đầy trời.
Giang Long ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, gió táp đập vào mặt, mặt đất màu vàng dưới chân không ngừng lùi xa, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hào hùng.
Kiếp trước hắn là tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, chính mình lại có thể có một ngày xuyên không đến được thế giới này, cũng có lúc mình cưỡi ngựa, tay cầm trường thương ra trận giết địch như lúc này.
Nhớ lại những câu chuyện về những danh tướng anh hùng ngày xưa, tinh thần của hắn lại hăng hái lên nhiều.
Một bài Mãn Giang Hồng*, chính là tự hiện ra trong ý nghĩ.
*Mãn Giang Hồng là một bài thơ nỗi tiếng của Mạc Phi, một trong những vị tướng nỗi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc
Không có tự trải nghiệm và cảm thụ rõ ràng, vĩnh viễn không thể cảm nhận được cái khí thế vô biên và dõng dạc của Mãn Giang Hồng.
Đám người Đồ Đô cưỡi ngựa, chú ý đuổi theo sau lưng Giang Long.
Đoàn người lao nhanh tiến về phía giữa thảo nguyên và đồi núi.
Năm nay phương bắc mưa xuân dồi dào, thảo nguyên tươi tốt, xa xa nhìn lại, trong trời đất một vùng xanh biếc.
Cỏ non mọc lên, dê và ngựa sẻ không sợ thiếu cỏ để ăn, đoán chừng đến mùa xuân dị tộc phương bắc cũng không có tiến hành cướp bóc trên phạm vi lớn rồi.
Tốc độ của Tuyết Nguyên nhanh hơn so với những con ngựa khác, cho dù là Hắc Thụy của Tần Vũ cũng không nhanh bằng.
Giang Long chỉ có thể cách một đoạn thời gian, liền dừng lại, chờ những người khác.
Tuyết Nguyên có chút bất mãn, bởi vì nó đang chạy vô cùng hưng phấn.
Ba huynh đệ tam thị xuất thân Bắc Cương, từng cùng theo các thương đội chạy đông chạy tây quanh Bắc Cương, lăn lộn kiếm cơm ăn, đối với đường xá nơi đây có chút tương đối quen thuốc, có thể làm nhiệm vụ dẫn đường.
Sau gần hai canh** giờ, đoàn người mới đi tới địa điểm mà Phàn Nhân hẹn gặp.
**theo cách tính của người TQ thì 1 canh bằng 2 giờ
Không phải là một cái thị trấn nhỏ, cũng không phải là thôn trang của người nào đó, mà là ở một cái đồi nhỏ bên cạnh một tòa núi khá lớn.
Không tụ họp ở nơi có nhiều người, bởi vì lo lắng tin tức có khả năng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Muốn đem mã phỉ toàn bộ tiêu diệt, trước tiên nhất định phải bao vây, mà muốn giảm bớt thương vong cho quân mình, thì phải giết cho đám mã phỉ trở tay không kịp.
Phàn Nhân và Hà Hoán còn chưa có đến đây.
Mọi người xuống lưng ngựa, tháo bỏ yên ngựa ra, để cho con ngựa ăn cỏ ở gần bên.
Buổi tối có một hồi đại chiến, hiện tại không thể để cho ngựa mệt mõi được, phải để cho chúng nghỉ ngơi tốt, ăn no bụng đã.
Giang Long mở nút gỗ trên chai nước của quân sỉ, đỗ ra một chút nước cho Tuyết Nguyên uống.
Sau khi Tuyết Nguyên uống no nước, lấy cái đầu thân mật cọ cọ vào một bên người Giang Long, rồi mới đi qua bên cạnh chậm rãi gặm cỏ.
Những con ngựa khác đều là không dám tới gần Tuyết Nguyên.
Hắc Thụy ngược lại trở thành miếng mồi ngon, những con ngựa khác tất cả đều vây bốn phía xung quanh Hắc Thụy.
Ngoại trừ Tuyết Nguyên ra, ở trước mặt những con ngựa khác, Hắc Thụy rất là kiêu ngạo.
Đối với mấy con ngựa cái đang chủ động lấy lòng, nó luôn cao ngạo ngẫng đầu, không lộ ra một chút thân thiện nào.
Trong khi Giang Long đang ở chổ hẹn đợi Hoán Chi và Phàn Nhân, bên trong kinh thành lại là một trận oanh động.
Từ một bài viết tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ vang dội, giọng văn hào hùng dõng dạc của Giang Long, đã được in đậm trên trang đầu của tờ báo mới.
Sử dụng văn chương đem hình tượng của du kỵ tướng quân Quách Phóng cùng với bách phu trưởng Trình Cương và Vi Hoán, thật sự biến họ trở thành những người trung quân vì nước, không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, có thể chịu khổ nhọc, chính là những đại anh hùng.
Thông qua cuộc chiến giữa mã phỉ, chỉ huy quân sĩ bắt giữ Mục Hiên, khống chế cấm quân, làm cho hình tượng của ba người trở nên vĩ đại.
Đồng thời cũng không quên đem thái giám trung niên, cho một chút tán thưởng.
Coi như là chủ động thể hiện một chút thiện ý, với phe của Tín Vương.
Đương nhiên, không thể khen thái giám trung niên anh minh thần võ thế nào, làm sao có thể mang quân đi bắt Mục Hiên.
Những chuyện này, một thái giám trong cung không thể nào làm được, hắn nếu dám chỉ huy quân đội chẳng khác nào là làm rối loạn quy củ của triều đình.
Chỉ có thể dùng văn chương mơ hồ chỉ ra vài chỗ, trung niên thái giám là một vị trung quân như thế nào, khi mà trong tay Mục Hiên đang nắm giữ hơn ngàn cấm quân, lão cũng không hề sợ hãi, có gan dám chọc thủng mặt mũi thật của Mục Hiên, hơn nữa cũng muốn nói rõ thái giám trung niên này rất là thông minh.
Hình tượng như vậy, mới phù hợp được với thân phận của thái giám trung niên được.
Trong văn chương hình tượng của thái giám không thể so được với Quách Phóng, Trình Cương và Vi Hoán, nhưng ở chỗ mấu chốt miêu tả, cũng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Đây chính là bút lực.
Nhưng đối với Giang Long mà nói, chẳng qua chỉ là trò chơi con nít.
Báo chí một khi được truyền bá, chính là chấn động toàn bộ kinh thành.
Phải biết rằng trong này mặc dù có một số tình tiết thêm mắm thêm muối, nhưng chính là chuyện có thật.
Hơn nữa đám dân chúng cũng không biết bên trong có thêm bao nhiêu gia vị.
Chỉ thấy được Quách Phóng cùng với Trình Cương và Vi Hoán đều là những người cơ trí, dũng mãnh, lúc đem quân giết địch hung hãn không sợ chết.
So sánh với quan viên trong triều cùng với những nhà làm quan lớn, thì những dân chúng này dễ dàng bị lừa gạt hơn.
Nhưng dân chúng chính là đại biểu cho dân tâm.
Mà dân tâm lại là cực kỳ trọng yếu đấy!
Có câu, người có được lòng dân mới có được thiên hạ!
---------oOo----------
Giang Long đối với Hà Hoán có công giúp đỡ, nếu không bây giờ có lẽ Hà Hoán vẫn đang bị nhốt trong nhà lao, hoặc cũng có thể đã bị chém đầu.
Hiện tại hắn có việc đến cửa nhờ giúp đỡ, Hà Hoán khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Đối với một điểm này, Phàn Nhân là rất giám khẳng định đấy.
Y tin tưởng ánh mắt kết giao bằng hữu của mình.
Vả lại, bảo vệ biên cương, vây giết thổ phỉ mã tặc, vốn là trách nhiệm của quân sĩ.
Đối với Hà Hoán mà nói, chuyện này cũng cũng không thể coi là, việc gì quá khó khăn.
Ba nghìn quân sĩ, còn có năm trăm kỵ binh, kết hợp với người của Linh Thông huyện, hoàn toàn có thể quét ngang đám mã phỉ rồi.
Muốn đánh một trận để tạo nên tên tuổi, làm cho người khác không dám trêu chọc nữa, thì không phải chỉ cần đem mấy tên mã phỉ giết chết là được, như vậy nhiều lắm chỉ có thể nói là, có vài phần thủ đoạn và vũ lực mà thôi.
Chân chính là phải làm cho lòng người sinh e ngại, vừa nghe đến tên của Linh Thông huyện, liền không giám nỗi lên ý nghĩ gì xấu nữa, vậy nhất định phải để cho người ngoài nhìn thấy được lực lượng của Linh Thông huyện mới được.
Mà với ba nghìn quân mã của Hà Hoán, chính là lực chấn nhiếp tốt nhất.
Ở Bắc Cương, còn chưa có một đám mã phỉ độc lập nào, dám cùng ba nghìn quân sĩ đối đầu.
Cho dù là rất nhiều nhóm mã phỉ hợp lại, ước chừng khoảng hơn mười ngàn người, cũng là không thể bắt hết được ba nghìn quân sĩ đã qua huấn luyện.
Sức chiến đấu kém nhau quá xa.
Nếu ba nghìn quân sĩ đều là kỵ binh, ngược lại có thể đem mười ngàn mã phỉ đánh bại.
Kỳ thật mã phỉ phản loạn không phải cứ càng nhiều người, thế lực càng lớn thì sẽ càng tốt đâu, nếu địa bàn quá lớn, nhất định sẽ bị triều đình chú ý.
Đến lúc đó khẳng định không thể để cho đám mã phỉ phát triển an toàn, mà phải nhanh chóng diệt trừ.
Bởi vì thế lực lớn như vậy, đã là đủ để ảnh hưởng tình thế ở biên cương rồi.
Cho nên Bắc Cương chỉ có hai ba đám mã phỉ, có thế lực lớn hơn một ngàn người.
Còn lại đều là mấy trăm.
Hơn nữa, nếu mã phỉ thế lực quá lớn, như vậy ngày bình thường chi phí ăn ở, đi lại hảo tốn rất nhiều, cướp bóc ở những địa phương nhỏ bé này và các tiểu thương đội thì chẳng được bao nhiêu, căn bản không thể nuôi sống được nhiều người như vậy, điều này cũng hạn chế, làm cho đám mã phỉ không thể bành trướng và mở rộng hơn được.
Chuyện này không nên chậm trễ, Giang Long lập tức dẫn theo đám người Phàn Nhân đi tìm Trình Trạch, Hà Bất Tại, và Tiêu Phàm.
Ba người đúng là có mạng lưới quan hệ khổng lồ, tuy nhiên đều ở những huyện quận khác, trước khi nhận được thông báo chạy tới đây cũng phải có thời gian nhất định.
Hiện tại nghe được Hà Hoán ở Vọng Sa quận có thể mang ba nghìn quân mã tới giúp đỡ, tất nhiên là rất vui mừng.
Như vậy cũng không cần phải phiền toái, đi tới những chỗ xa hơn, nhờ người quen giúp đỡ nữa.
Bàn bạc sơ qua một chút, Phàn Nhân liền trực tiếp cưỡi ngựa đi tìm Hà Hoán.
Đám người Giang Long chuẩn bị tốt, sau đó mang theo năm mươi tên quân sĩ bảo vệ thành, hai mươi nha dịch, cùng với hơn trăm tên bị bắt vào nhà lao, trùng trùng điệp điệp hướng về chỗ từng bị mã phỉ cướp bóc mà đi.
Trong thành không thể loạn, cho nên khẳng định phải để lại một ít nha dịch làm việc, thay mặt canh giữ cổng thành.
Không thể mang đi toàn bộ được.
Mà những kẻ cố ý gây rối để được bắt giam, muốn làm phàm nhân đến ăn chực, giờ phút này trên mặt đều tỏ vẻ rất khổ sở.
Quét tước đường phố, tu bổ xây dựng phòng ốc, rửa sạch rác rưởi ô thối, những việc này bọn họ làm thật vui vẻ.
Vừa không thể chịu nhiều khổ cực, còn có thể được ăn no bụng, chẳng khác gì là tìm được một công việc tốt để làm.
Nhưng là bọn họ tuyệt đối cũng không nghĩ tới, Giang Long sẽ dẫn bọn hắn ra chiến trường vây bắt chém giết mã phỉ.
Con bà nó!
Đây là sự tình có khả năng vứt bỏ cái mạng nhỏ a!
Trên chiến trường đao thương là không có mắt, một chút không để ý là ngày mai sẽ không thấy được mặt trời rồi.
Một đám ở trong lòng nguyền rủa tức giận, mắng Giang Long quá mức âm hiểm.
Dùng một chút thức ăn, làm mồi nhử để cho bọn họ phải vì Giang Long, mà bán mạng.
Chẳng qua mặc dù rất tức giận nhưng cũng không có ai dám gây chuyện, bỏ trốn.
Bằng không nếu bị bắt được, truy cứu trách nhiệm, tất nhiên cũng là bị chém rơi đầu.
Đám dân chúng sinh hoạt ở biên cương, đều biết rõ ràng, kỷ luật quân đội cực kỳ nghiêm khắc và tàn nhẫn.
Huyện thừa Chu Kỳ ở lại trấn thủ, ba quan thư phòng khác cũng không theo tới, mặt khác Giang Long còn để Tiêu Phàm và Hùng Khánh mới nhậm chức cai ngục ở lại canh giữ.
Trị an trong thành không thể hỗn loạn.
Chủ bộ Uông Qúy vốn là một kẻ thư sinh, ban đầu cũng là không cần phải đi theo, nhưng vì để bày tỏ lòng trung thành, Uông Qúy khổ sở thỉnh cầu và nói là mình thông thạo đường xá, có thể dẫn đường chuẩn xác, Giang Long mới đem hắn đi theo.
Giang Long cưỡi thần mã lông trắng như tuyết, đi ở phía trước đội ngủ, quay đầu lại nhìn một cái, thấy một đám phạm nhân đi ở phía sau, tất cả mặt mũi đều ỉu xìu như đưa đám, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trên mặt mĩm cười, cũng không nói gì thêm.
Vốn là không trông chờ vào những người này, xung phong đi đầu để liều chết đấy.
Quân sĩ tuần kiểm ti và sai dịch trong nha môn sĩ khí không tính tăng vọt, nhưng cũng không có dấu hiệu uể oải.
Ở Linh Thông huyện làm chức nhân viên, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý phải ra chiến trường.
Chủ bộ Uông Qúy nói, nếu đi bộ, cho dù đi nhanh một chút, cũng phải tới lúc trời tối mới đi tới chỗ bị mã phỉ cướp bóc được.
Mã phỉ cướp bóc ngân lượng và muối ăn, hơn nữa là cùng người khác cấu kết, những ngân lượng và muối ăn này, nhất định sẽ phải nhanh chóng chia nhau.
Thời gian cấp bách, Giang Long quyết định mang theo Đồ Đô, Tần Vũ, Cương Đế Ba Khắc, cùng với ba huynh đệ Tề thị cưỡi ngựa phóng đi trước.
Tới địa điểm mà Phàn Nhân hẹn gặp.
Sau khi gặp được Hà Hoán, nhất định phải thật sớm bàn bạc một chút tìm ra kế sách hay.
Trình Trạch và Hà Bất Tại rất lo lắng, nhưng lại không khuyên nhủ được.
Như vậy cũng hiểu được một chút về Giang Long, biết được Giang Long là một người có chủ ý và rất quyết đoán.
Hắn đã quyết định làm, thì sẽ rất khó mà thay đổi.
Tính cách như vậy nếu mà trong công việc có thể nhìn xa trông rộng, phân biệt được kẻ tốt người xấu, vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm đi theo trợ giúp hắn.
Nhưng thời gian ở cùng quá ngắn, bọn họ cũng có chút lo lắng, tính cách như vậy cũng là có khuyết điểm rất lớn đấy.
Nếu không thể nhìn xa trông rộng, không phân biệt được người tốt kẻ xấu, vậy thì nguy rồi.
Người như thế lúc nào cũng cho rằng, quyết định của mình là đúng, chưa vấp ngã sẽ không tự quay đầu lại, hơn nữa thường ngang ngược kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, tự cho mình hơn người, mà khinh thường không chịu nghe lời người khác khuyên bảo.
Giang Long đem đội ngũ giao do Trình Trạch và Hà Bất Tại chỉ huy.
Trong đó có Tôn Hoán mới nhậm chức tuần kiểm, cùng với hai hộ vệ Cảnh phủ khác, Giang Long cũng để lại cho hai người sai bảo, xử lý tình huống ngoài ý muốn.
Mấy người phóng ngựa chạy nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất ở phương xa.
Trình Trạch và Hà Bất Tại đều rất lo lắng, sợ đoàn người Giang Long gặp phải nguy hiểm, bọn họ quá ít người.
Trong đội ngũ kỵ binh không nhiều lắm, còn từ trạm nghỉ chân bên trong huyện thành mượn mấy con ngựa, tổng cộng bất quá cũng mới được hai mươi ba kỵ binh.
Trình Trạch phái những kỵ binh này chia theo từng nhóm đi tuần bốn phía, nếu phát hiện cái gì khác thường, không bắt bọn họ phải chiến đấu, mà là phải lập tức trở về báo tin.
Coi như là những đội ngũ trinh sát.
Những nhóm kỵ binh đi tuần tra toàn được tuyển chọn từ những quân sĩ bên trong huyện nha, những người này thân thủ nhanh nhẹn, nhãn lực nhạy bén hơn.
Đương nhiên, so sánh với trinh sát chính quy trong quân đội, bọn họ nhất định vẫn còn kém quá xa.
Chẳng qua hiện giờ chỉ là vây giết mã phỉ, không phải thật sự giao chiến với đám người dị tộc, để cho những người này làm nhiệm vụ trinh sát vậy cũng đủ rồi.
Tuyết Nguyên vội vã chở Giang Long đi nhanh như một cơn gió, bốn vó tung bay, phía sau bốc lên từng trận cát bụi.
Khí hậu ở phương bắc hanh khô, hay có gió lớn.
Gió cuốn từng trận cát bụi, bay đầy trời.
Giang Long ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, gió táp đập vào mặt, mặt đất màu vàng dưới chân không ngừng lùi xa, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hào hùng.
Kiếp trước hắn là tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, chính mình lại có thể có một ngày xuyên không đến được thế giới này, cũng có lúc mình cưỡi ngựa, tay cầm trường thương ra trận giết địch như lúc này.
Nhớ lại những câu chuyện về những danh tướng anh hùng ngày xưa, tinh thần của hắn lại hăng hái lên nhiều.
Một bài Mãn Giang Hồng*, chính là tự hiện ra trong ý nghĩ.
*Mãn Giang Hồng là một bài thơ nỗi tiếng của Mạc Phi, một trong những vị tướng nỗi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc
Không có tự trải nghiệm và cảm thụ rõ ràng, vĩnh viễn không thể cảm nhận được cái khí thế vô biên và dõng dạc của Mãn Giang Hồng.
Đám người Đồ Đô cưỡi ngựa, chú ý đuổi theo sau lưng Giang Long.
Đoàn người lao nhanh tiến về phía giữa thảo nguyên và đồi núi.
Năm nay phương bắc mưa xuân dồi dào, thảo nguyên tươi tốt, xa xa nhìn lại, trong trời đất một vùng xanh biếc.
Cỏ non mọc lên, dê và ngựa sẻ không sợ thiếu cỏ để ăn, đoán chừng đến mùa xuân dị tộc phương bắc cũng không có tiến hành cướp bóc trên phạm vi lớn rồi.
Tốc độ của Tuyết Nguyên nhanh hơn so với những con ngựa khác, cho dù là Hắc Thụy của Tần Vũ cũng không nhanh bằng.
Giang Long chỉ có thể cách một đoạn thời gian, liền dừng lại, chờ những người khác.
Tuyết Nguyên có chút bất mãn, bởi vì nó đang chạy vô cùng hưng phấn.
Ba huynh đệ tam thị xuất thân Bắc Cương, từng cùng theo các thương đội chạy đông chạy tây quanh Bắc Cương, lăn lộn kiếm cơm ăn, đối với đường xá nơi đây có chút tương đối quen thuốc, có thể làm nhiệm vụ dẫn đường.
Sau gần hai canh** giờ, đoàn người mới đi tới địa điểm mà Phàn Nhân hẹn gặp.
**theo cách tính của người TQ thì 1 canh bằng 2 giờ
Không phải là một cái thị trấn nhỏ, cũng không phải là thôn trang của người nào đó, mà là ở một cái đồi nhỏ bên cạnh một tòa núi khá lớn.
Không tụ họp ở nơi có nhiều người, bởi vì lo lắng tin tức có khả năng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Muốn đem mã phỉ toàn bộ tiêu diệt, trước tiên nhất định phải bao vây, mà muốn giảm bớt thương vong cho quân mình, thì phải giết cho đám mã phỉ trở tay không kịp.
Phàn Nhân và Hà Hoán còn chưa có đến đây.
Mọi người xuống lưng ngựa, tháo bỏ yên ngựa ra, để cho con ngựa ăn cỏ ở gần bên.
Buổi tối có một hồi đại chiến, hiện tại không thể để cho ngựa mệt mõi được, phải để cho chúng nghỉ ngơi tốt, ăn no bụng đã.
Giang Long mở nút gỗ trên chai nước của quân sỉ, đỗ ra một chút nước cho Tuyết Nguyên uống.
Sau khi Tuyết Nguyên uống no nước, lấy cái đầu thân mật cọ cọ vào một bên người Giang Long, rồi mới đi qua bên cạnh chậm rãi gặm cỏ.
Những con ngựa khác đều là không dám tới gần Tuyết Nguyên.
Hắc Thụy ngược lại trở thành miếng mồi ngon, những con ngựa khác tất cả đều vây bốn phía xung quanh Hắc Thụy.
Ngoại trừ Tuyết Nguyên ra, ở trước mặt những con ngựa khác, Hắc Thụy rất là kiêu ngạo.
Đối với mấy con ngựa cái đang chủ động lấy lòng, nó luôn cao ngạo ngẫng đầu, không lộ ra một chút thân thiện nào.
Trong khi Giang Long đang ở chổ hẹn đợi Hoán Chi và Phàn Nhân, bên trong kinh thành lại là một trận oanh động.
Từ một bài viết tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ vang dội, giọng văn hào hùng dõng dạc của Giang Long, đã được in đậm trên trang đầu của tờ báo mới.
Sử dụng văn chương đem hình tượng của du kỵ tướng quân Quách Phóng cùng với bách phu trưởng Trình Cương và Vi Hoán, thật sự biến họ trở thành những người trung quân vì nước, không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, có thể chịu khổ nhọc, chính là những đại anh hùng.
Thông qua cuộc chiến giữa mã phỉ, chỉ huy quân sĩ bắt giữ Mục Hiên, khống chế cấm quân, làm cho hình tượng của ba người trở nên vĩ đại.
Đồng thời cũng không quên đem thái giám trung niên, cho một chút tán thưởng.
Coi như là chủ động thể hiện một chút thiện ý, với phe của Tín Vương.
Đương nhiên, không thể khen thái giám trung niên anh minh thần võ thế nào, làm sao có thể mang quân đi bắt Mục Hiên.
Những chuyện này, một thái giám trong cung không thể nào làm được, hắn nếu dám chỉ huy quân đội chẳng khác nào là làm rối loạn quy củ của triều đình.
Chỉ có thể dùng văn chương mơ hồ chỉ ra vài chỗ, trung niên thái giám là một vị trung quân như thế nào, khi mà trong tay Mục Hiên đang nắm giữ hơn ngàn cấm quân, lão cũng không hề sợ hãi, có gan dám chọc thủng mặt mũi thật của Mục Hiên, hơn nữa cũng muốn nói rõ thái giám trung niên này rất là thông minh.
Hình tượng như vậy, mới phù hợp được với thân phận của thái giám trung niên được.
Trong văn chương hình tượng của thái giám không thể so được với Quách Phóng, Trình Cương và Vi Hoán, nhưng ở chỗ mấu chốt miêu tả, cũng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Đây chính là bút lực.
Nhưng đối với Giang Long mà nói, chẳng qua chỉ là trò chơi con nít.
Báo chí một khi được truyền bá, chính là chấn động toàn bộ kinh thành.
Phải biết rằng trong này mặc dù có một số tình tiết thêm mắm thêm muối, nhưng chính là chuyện có thật.
Hơn nữa đám dân chúng cũng không biết bên trong có thêm bao nhiêu gia vị.
Chỉ thấy được Quách Phóng cùng với Trình Cương và Vi Hoán đều là những người cơ trí, dũng mãnh, lúc đem quân giết địch hung hãn không sợ chết.
So sánh với quan viên trong triều cùng với những nhà làm quan lớn, thì những dân chúng này dễ dàng bị lừa gạt hơn.
Nhưng dân chúng chính là đại biểu cho dân tâm.
Mà dân tâm lại là cực kỳ trọng yếu đấy!
Có câu, người có được lòng dân mới có được thiên hạ!
---------oOo----------
Tác giả :
Phó Kỳ Lân