Đại Quốc Tặc
Chương 154: Giảm phần
Do Hoàng thượng hạ chỉ xử lý triệt để vụ án này, kết quả sau cùng rất rõ ràng, cầm nhẹ đặt nhẹ. Lấy thân phận quý tộc có được đặc quyền của Mục Vũ Hầu nhưng chỉ chém đầu một người chăn ngựa là xong việc.
Giang Long không khỏi suy tư.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng trả thù vì bị đoạt mất nữ nhân?
Căn bản chính là Hoàng thượng đã âm thầm bày kế, làm Mục Vũ Hầu bị ngã bán thân bất toại?
Hoàng thượng vẫn luôn có ý nghênh đón Điệp Hương phu nhân vào trong hoàng cung, nhưng Mục Vũ Hầu này lại thò một chân ra chắn ngang, không thể không nói người này đúng là gan lớn.
Theo lý mà nói, chỉ cần là bị Hoàng thượng nhìn trúng, dù bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể vào cung, thì cũng không ai dám lấy đấy. Chỉ có thể chờ đến khi Hoàng thượng tâm tư ngủ yên, vài chục năm, thậm chí mấy chục năm sau, nữ tử mới có thể thuận lợi gả đi. Đương nhiên, lúc đó nữ tử cũng đã già rồi.
Chẳng qua điều này cùng với giới thiệu của Sài Thế Vinh về Mục Vũ Hầu rất là chuẩn xác. Ỷ vào chút bản lĩnh đã tự cao tự đại, ngạo khí, không coi ai ra gì, không hiểu được mình ăn mấy bát cơm khô!
Sau đó bị Hoàng thượng...
Trong thâm tâm Giang Long suy đoán như vậy, nhưng cũng có khả năng là bị người khác hãm hại, dù sao dựa theo cách nói của Sài Thế Vinh, Mục Vũ Hầu đối đầu với nhiều người, trong mắt ông ta lại chẳng có người nào.
Vậy thì trước khi Mục Vũ Hầu chưa công thành danh toại, đã ra tay trước để diệt trừ uy hiếp này đi.
Cũng khó trách Sài Thế Vinh tiếc hận như thế, với mỹ mạo của Điệp Hương phu nhân, vốn là nên được nam nhân coi như báu vật nâng niu trong tay.
Nhưng bây giờ phu quân của nàng lại bại liệt ở trên giường.
Giang Long trước kia chỉ gặp Điệp Hương phu nhân một lần ở trong rừng hạnh, tuy cảm thấy mỹ mạo của nàng vô cùng kinh diễm, nhưng lại không chủ tâm để ý đến. Bây giờ nghĩ lại hắn đã hiểu tại sao Điệp Hương phu nhân lại phải cảm thán tuổi xuân phơi phới ra đi cực nhanh rồi.
Một nữ nhân xinh đẹp như thế, thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời chính là lúc thanh xuân, nhưng lại phải sống cả đời cùng với một người đàn ông bán thân bất toại. Đổi lại là ai cũng đều hẳn không cam lòng?
Hơn nữa đôi vai gầy của Điệp Hương phu nhân còn phải chống đỡ Mục Vũ Hầu phủ.
Hồng nhan bạc mệnh, vận mệnh đa đoan!
Đối với Điệp Hương phu nhân, trong lòng Giang Long bất chợt trào dâng một niềm thương hại.
Sài thế Vinh sau cảm thán qua đi lại bắt đầu phấn chấn.
Có thể được Điệp Hương phu nhân gửi thiếp mời, thậm chí có khả năng được ngủ lại Mục Vũ Hầu phủ, ân ái, điều này thật khiến người ta kích động.
Cho dù cơ hội này không phải của y.
Giang Long nghe Sài Thế Vinh thao thao bất tuyệt nói xong, có tán dương Điệp Hương phu nhân, cũng cao hứng dạy bảo hắn làm thế nào để cướp được trái tim của nàng.
- Đi, chúng ta đi ra phố mua quần áo mới trước.
Giang Long cũng không quá xem trọng việc ăn mặc, hơn nữa quý phủ may rất nhiều quần áo cho hắn, mặc cũng không hết, nhưng Sài Thế Vinh lại cảm thấy kiểu dáng quần áo của hắn không đủ thời thượng.
- Trời đang mưa to.
Giang Long xua tay không đi.
- Không được, hôm nay chúng ta phải ăn mặc thật sang trọng, đó là Điệp Hương phu nhân đấy.
Sài Thế Vinh cứng rắn kéo hai tay Giang Long không chịu buông, kéo ra ngoài cửa.
- Nếu như đệ mặc đẹp đẽ đi gặp một giai nhân có dung mạo như Điệp Hương phu nhân, vi huynh ra ngoài khoe khoang cũng thấy nở mày nở mặt.
- Huynh!
Giang Long hết biết nói, cũng không biết nên phản bác Sài Thế Vinh như nào.
Cuối cùng hắn vẫn bị Sài Thế Vinh lôi kéo đi vào giữa trời mưa, đương nhiên, đã có gã tiểu nhị sai vặt chạy lên trước mở dù che cho hai người.
Lúc này gần tới giữa trưa, Sài Thế Vinh lôi kéo Giang Long đi dạo trên đường, mua quần áo cho hắn. Cơm trưa cũng là ăn ở bên ngoài, lúc hai người trở lại xưởng in ấn thì trời cũng đã tối rồi.
Trong phòng, Sài Thế Vinh đổi cho Giang Long một bộ y phục màu đen mới.
Lại cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt, lại bảo hắn đổi sang một bộ màu xanh lá cây.
Hôm nay đi dạo phố dưới yêu cầu mãnh liệt của Sài Thế Vinh, y đã mua cho Giang Long tám bộ y phục mới.
Giang Long đổi quần áo, trong lòng hết biết nói.
Sài Thế Vinh này cũng quá nhiệt tình đi.
Điệp Hương phu nhân thân là gái đã có chồng, phu quân bị bại liệt nằm trên giường, dĩ nhiên không thể mời hắn buổi tối đến Mục Vũ Hầu phủ làm khách, cho nên hôm sau khi mặt trời lên cao như cây sào Giang Long mới lên ngựa, mang theo lễ cùng với vài tên hộ vệ chậm rãi đi về hướng Mục Vũ hầu phủ.
Sài Thế Vinh đứng ở trước cửa, trên mặt đầy vẻ hâm mộ.
Hôm nay Giang Long mặc bộ trường bào màu trắng hoa văn màu xanh nhạt.
Sài Thế Vinh nói bộ quần áo này hợp với hắn nhất, anh tuấn nhất. Bởi vì thời gian này đã khôi phục thể lực, hơn nữa không hề gián đoạn uống thuốc bổ, cho nên hiện giờ tinh thần Giang Long rất tốt, khí sắc khỏe mạnh, vốn ngũ quan rất gầy thì nay đã có da thịt sáng sủa lên, mặc trang phục hoa lệ lại càng tôn thêm khí phách, thiếu niên phong lưu phóng khoáng.
Hôm qua trời mưa to khoảng nửa ngày, hóa giải tình trạng hạn hán từ đầu xuân đến nay, hiện tại đi trên đường cái có một vài chỗ trũng tích đầy nước đọng.
Đường lớn kinh thành phồn hoa đều dùng đá cẩm thạch lót đường, được nước mưa giội rửa sạch sẽ nên khi đến không thấy chút bẩn đục.
Móng ngựa khẽ giậm chân, phát ra những thanh âm lóc cóc.
Sau thời gian một nén hương, Giang Long đã đi tới cửa lớn Mục Vũ Hầu phủ.
Theo bản năng hắn đưa mắt quan sát tỉ mỉ môn để của Mục Vũ Hầu phủ, cho người ta cảm giác tuy có khí thế to lớn hùng vĩ nhưng lại toát lên vẻ cũ nát. Trước cửa là hai con sư tử đá, bởi vì nhiều năm chịu gió táp mưa sa, hôm nay đã có vết tích bong tróc loang lổ. Tự có hộ vệ cầm danh thiếp tiến lên đưa cho người gác cổng xem.
Người gác cửa sớm đã được phân phó, cung kính mời Giang Long đi vào. Một nha hoàn tuổi không lớn dẫn Giang Long trực tiếp đi vào hậu viện của Mục Vũ Hầu phủ.
Giang Long vừa đi vừa quan sát phong cảnh bốn phía bên trong Mục Vũ Hầu phủ.
Sau đó so sánh với Cảnh phủ, cảm giác Mục Vũ Hầu phủ kém xa rất nhiều.
Lần trước về phủ nói chuyện với Cảnh lão phu nhân, biết Cảnh phủ truyền thừa mấy trăm năm, dựa theo quy chế vương phủ để xây dựng sớm nhất. Điều này làm cho Giang Long không lý giải được, Đại Tề khai quốc tới nay, là không có phân phong Vương khác họ đấy.
Như vậy, sao Cảnh phủ lại dựa theo tiêu chuẩn Vương phủ để xây dựng? Hơn nữa, nếu dựa theo tiêu chuẩn Vương phủ để xây dựng, vậy sao Cảnh gia lại chỉ là một tòa Hầu phủ? Cảnh lão phu nhân đối với việc này tựa như cũng không rõ lắm.
Giang Long lúc đó cũng không hỏi nhiều.
Dọc đường đi, Giang Long suy nghĩ rất nhiều, một lát sau đã tới hậu viện của Mục Vũ Hầu phủ.
Bình thường gặp khách, hẳn là đều ở chính sảnh tiền viện.
Nhưng Mục Vũ Hầu phủ lại tương đối đặc thù, nam chủ nhân duy nhất trong nhà nằm liệt trên giường bệnh, mà Điệp Hương phu nhân thanh danh lại không mấy tốt đẹp, vậy thì bất kể là gặp khách ở chính sảnh tiền viện hay gặp khách ở hậu viện cũng đều không để tâm rồi.
Đi tới một tiểu viện tại hậu viện, Điệp Hương phu nhân đã đứng ở trước cửa phòng khách tiểu viện để chờ.
Nhìn thấy Giang Long, Điệp Hương phu nhân lập tức nhẹ nhàng cất bước, mang theo hai nha hoàn ra đón, trên khuôn mặt diễm lệ nở một nụ cười tươi tắn duyên dáng quyến rũ, bước tới gần, chỉnh đốn trang phục, thi lễ:
- Cảnh công tử bằng lòng đến tệ phủ làm khách, thật sự hân hạnh cho Mục Vũ hầu phủ!
Giang Long cười lãnh đạm, làm động tác giả đỡ:
- Phu nhân khách khí rồi.
Mặc dù Mục Vũ Hầu phủ vẫn là phủ đệ Hầu gia, Cảnh gia lại đã bị đoạt tước vị, nhưng Giang Long tuyệt đối không hề sợ hãi.
- Chẳng hiểu sao, từ lần gặp trước trong rừng hạnh, Cảnh công tử đoán được tâm sự của thiếp thân, thiếp thân lại cảm thấy có chút tâm ý tương thông với Cảnh công tử, lúc đau khổ không có cớ để mời Cảnh công tử tới cửa làm khách, tận đến khi Cảnh công tử đại tài viết hai quyển sách thoại bản thiếp thân mới mặt dày chân thành mời Cảnh công tử đến phủ một chuyến.
Điệp Hương phu nhân chìa tay làm động tác mời, vừa mời Giang Long vào thính ốc, vừa khẽ khàng nói.
(Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này),
Điệp Hương phu nhân không ngờ lại xưng thiếp thân trước mặt Giang Long.
Phải biết rằng phụ nhân chỉ có thể xưng hô như thế ở trước mặt trượng phu của mình. Thường ngày, phụ nhân có thân phận sẽ không tự ý gặp nam nhân khác, khi gặp cũng sẽ không xưng hô như này, không có thân phận, đều dùng xưng hô "ta, chúng ta" ngang bằng nhau.
- Ha ha. - Giang Long đột nhiên bật cười to:
- Nói đến lần trước tại rừng hạnh, ta còn phải cảm tạ phu nhân.
- Là cảm tạ thiếp thân đã giúp công tử thắng một nghìn lượng hoàng kim cùng một nghìn lượng bạc trắng sao?
Điệp Hương phu nhân bật cười thành tiếng, trong khoảnh khắc như trăm hoa đua nở.
Mặc dù Giang Long tâm trí kiên định, nhưng khi nhìn thấy không khỏi cũng ngẩn ngơ.
- Cảnh công tử không phải chỉ ngoài miệng nói một câu cảm ơn như vậy chứ? Lần này đến quý phủ thiếp thân làm khách, cầm theo lễ vật đáng giá gì không? Nếu là lễ quá sơ sài, thiếp thân đây không chịu đâu.
Nói xong câu cuối, Điệp Hương phu nhân khẽ uốn cái eo nhỏ xinh.
- Làm một đại mỹ nữ, mở miệng ngậm miệng đều nói đến tiền, sẽ bị giảm phần đấy.
Giang Long nhún vai buông tay.
- Giảm phần?
Điệp Hương phủ nhân chớp mắt không hiểu.
- Nam nhân đánh giá dung mạo của nữ tử xem ai đẹp hơn, sẽ căn cứ vào ngũ quan, vóc người, màu da, tu dưỡng...mỗi thứ một chút.
Với giai nhân trước mặt như Điệp Hương phu nhân, Giang Long tuyệt đối không nhút nhát, chậm rãi nói.
Điệp Hương phu nhân nghe vậy vẻ mặt e thẹn, nhưng không hề có chút tức giận:
- Công tử cũng quá....sao lại nói những lời đó trước mặt thiếp thân....vậy!
- Ha ha, lẽ nào phu nhân lại không hiếu kỳ bản thân mình có bao nhiêu phần sao?
- Vậy...vậy theo như lời Cảnh công tử, thiếp thân có bao nhiêu phần?
Điệp Hương phu nhân do dự một chút, cuối cùng không kìm nén được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
- Nếu nói 100%, phu nhân có thể được...
Giang Long nói đến đây, lại chuyển câu chuyện:
- Ta tạm thời không nói cho cô biết.
Hắn cười, đi qua cánh cửa của phòng khách.
- Đáng ghét!
Điệp Hương phu nhân bị khơi gợi hứng thú tỏ vẻ giận dỗi dậm dậm chân, sau đó mới đuổi theo.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, Điệp Hương phu nhân bảo nha hoàn bưng trà lên, chợt than khẽ một tiếng:
- Thiếp thân sao không biết mở miệng ngậm miệng nói đến tiền, quá thế lực, quá mất phong độ chứ? Nhưng bất đắc dĩ tục sự quấn thân, trong phủ từ trên xuống dưới hơn mười miệng ăn, phải mặc, phải ăn...nhiều thứ cần dùng đến tiền, thiếp thân không nói như vậy, lẽ nào phải trơ mắt nhìn tôi tớ trong phủ chết đói hay sao?
Giang Long nghe vậy chỉ bật cười khẽ.
Thấy Giang Long thần sắc bình thản bừng trà uống, cũng không tiếp lời, Điệp Hương phu nhân không khỏi bực mình.
Thiếu niên trước mắt này định lực thật không tệ.
Không ngờ ở trước mặt mình lại có thể bình ổn như thế.
Những nam nhân khác trước đây khi ở trước mặt nàng bất kể là bằng hữu hay là tình nhân nhưng trên mặt luôn luôn hoặc nhiều hoặc ít bộc lộ vẻ thần hồn điên đảo.
Tiếp đó Điệp Hương phu nhân vừa dùng ngôn ngữ để thử, thậm chí còn dùng ánh mắt quyến rũ, âm thầm khiêu khích.
Nhưng Giang Long đều vững vàng ngồi đó.
Điệp Hương phu nhân chỉ biết thở một hơi dài, nói ra mục đích thật sự lần này mời Giang Long đến phủ:
- Nghe nói Cảnh công tử liên thủ cùng với Thành Quốc Công phủ, buôn bán thoại bản rất không tệ, khắp kinh thành, bất kể là trong phủ đệ quý tộc hay là phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có những thanh âm nghị luận về câu chuyện Hôi Thái Lang cùng với Tây Du thích ách truyện, không biết thiếp thân có thể chen một chân vào kiếm chút tiền son phấn hay không?
Giang Long đặt chén trà trong tay xuống, quả nhiên là không ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ có Sài Thế Vinh sau khi nhận được thiếp mời đầu óc mới bị dung mạo quyến rũ của Điệp Hương phu nhân chiếm đầy.
Bên xưởng in ấn, Giang Long sẽ không phân chia lợi ích cho người khác. Mặc dù hắn có chút cảm thán số phận đa đoan của Điệp Hương phu nhân. Hơn nữa xưởng in ấn ngoại trừ kiếm tiền ra, hắn còn có mục đích khác.
Giang Long không khỏi suy tư.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng trả thù vì bị đoạt mất nữ nhân?
Căn bản chính là Hoàng thượng đã âm thầm bày kế, làm Mục Vũ Hầu bị ngã bán thân bất toại?
Hoàng thượng vẫn luôn có ý nghênh đón Điệp Hương phu nhân vào trong hoàng cung, nhưng Mục Vũ Hầu này lại thò một chân ra chắn ngang, không thể không nói người này đúng là gan lớn.
Theo lý mà nói, chỉ cần là bị Hoàng thượng nhìn trúng, dù bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể vào cung, thì cũng không ai dám lấy đấy. Chỉ có thể chờ đến khi Hoàng thượng tâm tư ngủ yên, vài chục năm, thậm chí mấy chục năm sau, nữ tử mới có thể thuận lợi gả đi. Đương nhiên, lúc đó nữ tử cũng đã già rồi.
Chẳng qua điều này cùng với giới thiệu của Sài Thế Vinh về Mục Vũ Hầu rất là chuẩn xác. Ỷ vào chút bản lĩnh đã tự cao tự đại, ngạo khí, không coi ai ra gì, không hiểu được mình ăn mấy bát cơm khô!
Sau đó bị Hoàng thượng...
Trong thâm tâm Giang Long suy đoán như vậy, nhưng cũng có khả năng là bị người khác hãm hại, dù sao dựa theo cách nói của Sài Thế Vinh, Mục Vũ Hầu đối đầu với nhiều người, trong mắt ông ta lại chẳng có người nào.
Vậy thì trước khi Mục Vũ Hầu chưa công thành danh toại, đã ra tay trước để diệt trừ uy hiếp này đi.
Cũng khó trách Sài Thế Vinh tiếc hận như thế, với mỹ mạo của Điệp Hương phu nhân, vốn là nên được nam nhân coi như báu vật nâng niu trong tay.
Nhưng bây giờ phu quân của nàng lại bại liệt ở trên giường.
Giang Long trước kia chỉ gặp Điệp Hương phu nhân một lần ở trong rừng hạnh, tuy cảm thấy mỹ mạo của nàng vô cùng kinh diễm, nhưng lại không chủ tâm để ý đến. Bây giờ nghĩ lại hắn đã hiểu tại sao Điệp Hương phu nhân lại phải cảm thán tuổi xuân phơi phới ra đi cực nhanh rồi.
Một nữ nhân xinh đẹp như thế, thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời chính là lúc thanh xuân, nhưng lại phải sống cả đời cùng với một người đàn ông bán thân bất toại. Đổi lại là ai cũng đều hẳn không cam lòng?
Hơn nữa đôi vai gầy của Điệp Hương phu nhân còn phải chống đỡ Mục Vũ Hầu phủ.
Hồng nhan bạc mệnh, vận mệnh đa đoan!
Đối với Điệp Hương phu nhân, trong lòng Giang Long bất chợt trào dâng một niềm thương hại.
Sài thế Vinh sau cảm thán qua đi lại bắt đầu phấn chấn.
Có thể được Điệp Hương phu nhân gửi thiếp mời, thậm chí có khả năng được ngủ lại Mục Vũ Hầu phủ, ân ái, điều này thật khiến người ta kích động.
Cho dù cơ hội này không phải của y.
Giang Long nghe Sài Thế Vinh thao thao bất tuyệt nói xong, có tán dương Điệp Hương phu nhân, cũng cao hứng dạy bảo hắn làm thế nào để cướp được trái tim của nàng.
- Đi, chúng ta đi ra phố mua quần áo mới trước.
Giang Long cũng không quá xem trọng việc ăn mặc, hơn nữa quý phủ may rất nhiều quần áo cho hắn, mặc cũng không hết, nhưng Sài Thế Vinh lại cảm thấy kiểu dáng quần áo của hắn không đủ thời thượng.
- Trời đang mưa to.
Giang Long xua tay không đi.
- Không được, hôm nay chúng ta phải ăn mặc thật sang trọng, đó là Điệp Hương phu nhân đấy.
Sài Thế Vinh cứng rắn kéo hai tay Giang Long không chịu buông, kéo ra ngoài cửa.
- Nếu như đệ mặc đẹp đẽ đi gặp một giai nhân có dung mạo như Điệp Hương phu nhân, vi huynh ra ngoài khoe khoang cũng thấy nở mày nở mặt.
- Huynh!
Giang Long hết biết nói, cũng không biết nên phản bác Sài Thế Vinh như nào.
Cuối cùng hắn vẫn bị Sài Thế Vinh lôi kéo đi vào giữa trời mưa, đương nhiên, đã có gã tiểu nhị sai vặt chạy lên trước mở dù che cho hai người.
Lúc này gần tới giữa trưa, Sài Thế Vinh lôi kéo Giang Long đi dạo trên đường, mua quần áo cho hắn. Cơm trưa cũng là ăn ở bên ngoài, lúc hai người trở lại xưởng in ấn thì trời cũng đã tối rồi.
Trong phòng, Sài Thế Vinh đổi cho Giang Long một bộ y phục màu đen mới.
Lại cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt, lại bảo hắn đổi sang một bộ màu xanh lá cây.
Hôm nay đi dạo phố dưới yêu cầu mãnh liệt của Sài Thế Vinh, y đã mua cho Giang Long tám bộ y phục mới.
Giang Long đổi quần áo, trong lòng hết biết nói.
Sài Thế Vinh này cũng quá nhiệt tình đi.
Điệp Hương phu nhân thân là gái đã có chồng, phu quân bị bại liệt nằm trên giường, dĩ nhiên không thể mời hắn buổi tối đến Mục Vũ Hầu phủ làm khách, cho nên hôm sau khi mặt trời lên cao như cây sào Giang Long mới lên ngựa, mang theo lễ cùng với vài tên hộ vệ chậm rãi đi về hướng Mục Vũ hầu phủ.
Sài Thế Vinh đứng ở trước cửa, trên mặt đầy vẻ hâm mộ.
Hôm nay Giang Long mặc bộ trường bào màu trắng hoa văn màu xanh nhạt.
Sài Thế Vinh nói bộ quần áo này hợp với hắn nhất, anh tuấn nhất. Bởi vì thời gian này đã khôi phục thể lực, hơn nữa không hề gián đoạn uống thuốc bổ, cho nên hiện giờ tinh thần Giang Long rất tốt, khí sắc khỏe mạnh, vốn ngũ quan rất gầy thì nay đã có da thịt sáng sủa lên, mặc trang phục hoa lệ lại càng tôn thêm khí phách, thiếu niên phong lưu phóng khoáng.
Hôm qua trời mưa to khoảng nửa ngày, hóa giải tình trạng hạn hán từ đầu xuân đến nay, hiện tại đi trên đường cái có một vài chỗ trũng tích đầy nước đọng.
Đường lớn kinh thành phồn hoa đều dùng đá cẩm thạch lót đường, được nước mưa giội rửa sạch sẽ nên khi đến không thấy chút bẩn đục.
Móng ngựa khẽ giậm chân, phát ra những thanh âm lóc cóc.
Sau thời gian một nén hương, Giang Long đã đi tới cửa lớn Mục Vũ Hầu phủ.
Theo bản năng hắn đưa mắt quan sát tỉ mỉ môn để của Mục Vũ Hầu phủ, cho người ta cảm giác tuy có khí thế to lớn hùng vĩ nhưng lại toát lên vẻ cũ nát. Trước cửa là hai con sư tử đá, bởi vì nhiều năm chịu gió táp mưa sa, hôm nay đã có vết tích bong tróc loang lổ. Tự có hộ vệ cầm danh thiếp tiến lên đưa cho người gác cổng xem.
Người gác cửa sớm đã được phân phó, cung kính mời Giang Long đi vào. Một nha hoàn tuổi không lớn dẫn Giang Long trực tiếp đi vào hậu viện của Mục Vũ Hầu phủ.
Giang Long vừa đi vừa quan sát phong cảnh bốn phía bên trong Mục Vũ Hầu phủ.
Sau đó so sánh với Cảnh phủ, cảm giác Mục Vũ Hầu phủ kém xa rất nhiều.
Lần trước về phủ nói chuyện với Cảnh lão phu nhân, biết Cảnh phủ truyền thừa mấy trăm năm, dựa theo quy chế vương phủ để xây dựng sớm nhất. Điều này làm cho Giang Long không lý giải được, Đại Tề khai quốc tới nay, là không có phân phong Vương khác họ đấy.
Như vậy, sao Cảnh phủ lại dựa theo tiêu chuẩn Vương phủ để xây dựng? Hơn nữa, nếu dựa theo tiêu chuẩn Vương phủ để xây dựng, vậy sao Cảnh gia lại chỉ là một tòa Hầu phủ? Cảnh lão phu nhân đối với việc này tựa như cũng không rõ lắm.
Giang Long lúc đó cũng không hỏi nhiều.
Dọc đường đi, Giang Long suy nghĩ rất nhiều, một lát sau đã tới hậu viện của Mục Vũ Hầu phủ.
Bình thường gặp khách, hẳn là đều ở chính sảnh tiền viện.
Nhưng Mục Vũ Hầu phủ lại tương đối đặc thù, nam chủ nhân duy nhất trong nhà nằm liệt trên giường bệnh, mà Điệp Hương phu nhân thanh danh lại không mấy tốt đẹp, vậy thì bất kể là gặp khách ở chính sảnh tiền viện hay gặp khách ở hậu viện cũng đều không để tâm rồi.
Đi tới một tiểu viện tại hậu viện, Điệp Hương phu nhân đã đứng ở trước cửa phòng khách tiểu viện để chờ.
Nhìn thấy Giang Long, Điệp Hương phu nhân lập tức nhẹ nhàng cất bước, mang theo hai nha hoàn ra đón, trên khuôn mặt diễm lệ nở một nụ cười tươi tắn duyên dáng quyến rũ, bước tới gần, chỉnh đốn trang phục, thi lễ:
- Cảnh công tử bằng lòng đến tệ phủ làm khách, thật sự hân hạnh cho Mục Vũ hầu phủ!
Giang Long cười lãnh đạm, làm động tác giả đỡ:
- Phu nhân khách khí rồi.
Mặc dù Mục Vũ Hầu phủ vẫn là phủ đệ Hầu gia, Cảnh gia lại đã bị đoạt tước vị, nhưng Giang Long tuyệt đối không hề sợ hãi.
- Chẳng hiểu sao, từ lần gặp trước trong rừng hạnh, Cảnh công tử đoán được tâm sự của thiếp thân, thiếp thân lại cảm thấy có chút tâm ý tương thông với Cảnh công tử, lúc đau khổ không có cớ để mời Cảnh công tử tới cửa làm khách, tận đến khi Cảnh công tử đại tài viết hai quyển sách thoại bản thiếp thân mới mặt dày chân thành mời Cảnh công tử đến phủ một chuyến.
Điệp Hương phu nhân chìa tay làm động tác mời, vừa mời Giang Long vào thính ốc, vừa khẽ khàng nói.
(Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này),
Điệp Hương phu nhân không ngờ lại xưng thiếp thân trước mặt Giang Long.
Phải biết rằng phụ nhân chỉ có thể xưng hô như thế ở trước mặt trượng phu của mình. Thường ngày, phụ nhân có thân phận sẽ không tự ý gặp nam nhân khác, khi gặp cũng sẽ không xưng hô như này, không có thân phận, đều dùng xưng hô "ta, chúng ta" ngang bằng nhau.
- Ha ha. - Giang Long đột nhiên bật cười to:
- Nói đến lần trước tại rừng hạnh, ta còn phải cảm tạ phu nhân.
- Là cảm tạ thiếp thân đã giúp công tử thắng một nghìn lượng hoàng kim cùng một nghìn lượng bạc trắng sao?
Điệp Hương phu nhân bật cười thành tiếng, trong khoảnh khắc như trăm hoa đua nở.
Mặc dù Giang Long tâm trí kiên định, nhưng khi nhìn thấy không khỏi cũng ngẩn ngơ.
- Cảnh công tử không phải chỉ ngoài miệng nói một câu cảm ơn như vậy chứ? Lần này đến quý phủ thiếp thân làm khách, cầm theo lễ vật đáng giá gì không? Nếu là lễ quá sơ sài, thiếp thân đây không chịu đâu.
Nói xong câu cuối, Điệp Hương phu nhân khẽ uốn cái eo nhỏ xinh.
- Làm một đại mỹ nữ, mở miệng ngậm miệng đều nói đến tiền, sẽ bị giảm phần đấy.
Giang Long nhún vai buông tay.
- Giảm phần?
Điệp Hương phủ nhân chớp mắt không hiểu.
- Nam nhân đánh giá dung mạo của nữ tử xem ai đẹp hơn, sẽ căn cứ vào ngũ quan, vóc người, màu da, tu dưỡng...mỗi thứ một chút.
Với giai nhân trước mặt như Điệp Hương phu nhân, Giang Long tuyệt đối không nhút nhát, chậm rãi nói.
Điệp Hương phu nhân nghe vậy vẻ mặt e thẹn, nhưng không hề có chút tức giận:
- Công tử cũng quá....sao lại nói những lời đó trước mặt thiếp thân....vậy!
- Ha ha, lẽ nào phu nhân lại không hiếu kỳ bản thân mình có bao nhiêu phần sao?
- Vậy...vậy theo như lời Cảnh công tử, thiếp thân có bao nhiêu phần?
Điệp Hương phu nhân do dự một chút, cuối cùng không kìm nén được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
- Nếu nói 100%, phu nhân có thể được...
Giang Long nói đến đây, lại chuyển câu chuyện:
- Ta tạm thời không nói cho cô biết.
Hắn cười, đi qua cánh cửa của phòng khách.
- Đáng ghét!
Điệp Hương phu nhân bị khơi gợi hứng thú tỏ vẻ giận dỗi dậm dậm chân, sau đó mới đuổi theo.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, Điệp Hương phu nhân bảo nha hoàn bưng trà lên, chợt than khẽ một tiếng:
- Thiếp thân sao không biết mở miệng ngậm miệng nói đến tiền, quá thế lực, quá mất phong độ chứ? Nhưng bất đắc dĩ tục sự quấn thân, trong phủ từ trên xuống dưới hơn mười miệng ăn, phải mặc, phải ăn...nhiều thứ cần dùng đến tiền, thiếp thân không nói như vậy, lẽ nào phải trơ mắt nhìn tôi tớ trong phủ chết đói hay sao?
Giang Long nghe vậy chỉ bật cười khẽ.
Thấy Giang Long thần sắc bình thản bừng trà uống, cũng không tiếp lời, Điệp Hương phu nhân không khỏi bực mình.
Thiếu niên trước mắt này định lực thật không tệ.
Không ngờ ở trước mặt mình lại có thể bình ổn như thế.
Những nam nhân khác trước đây khi ở trước mặt nàng bất kể là bằng hữu hay là tình nhân nhưng trên mặt luôn luôn hoặc nhiều hoặc ít bộc lộ vẻ thần hồn điên đảo.
Tiếp đó Điệp Hương phu nhân vừa dùng ngôn ngữ để thử, thậm chí còn dùng ánh mắt quyến rũ, âm thầm khiêu khích.
Nhưng Giang Long đều vững vàng ngồi đó.
Điệp Hương phu nhân chỉ biết thở một hơi dài, nói ra mục đích thật sự lần này mời Giang Long đến phủ:
- Nghe nói Cảnh công tử liên thủ cùng với Thành Quốc Công phủ, buôn bán thoại bản rất không tệ, khắp kinh thành, bất kể là trong phủ đệ quý tộc hay là phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có những thanh âm nghị luận về câu chuyện Hôi Thái Lang cùng với Tây Du thích ách truyện, không biết thiếp thân có thể chen một chân vào kiếm chút tiền son phấn hay không?
Giang Long đặt chén trà trong tay xuống, quả nhiên là không ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ có Sài Thế Vinh sau khi nhận được thiếp mời đầu óc mới bị dung mạo quyến rũ của Điệp Hương phu nhân chiếm đầy.
Bên xưởng in ấn, Giang Long sẽ không phân chia lợi ích cho người khác. Mặc dù hắn có chút cảm thán số phận đa đoan của Điệp Hương phu nhân. Hơn nữa xưởng in ấn ngoại trừ kiếm tiền ra, hắn còn có mục đích khác.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân