Đại Quốc Tặc
Chương 123: Thả cá giống
Thình lình Trâu bà tử chất vấn, để cho hai bà tử khác sửng sốt.
Bà tử gầy một chút nghi ngờ nói:
- Mọi người làm việc chung đôi lúc bị bệnh hoặc là gặp khó khăn, giúp đỡ nhau trong lúc đó không phải là đúng sao?
- Đúng vậy a.
Bà tử da thô ráp vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, hai người họ đi tới phòng bếp tìm quản sự nói hết lời mới lấy được đường đỏ và táo đỏ, sau đó nấu thành cháo, nhưng mà nhìn Trâu bà tử giống như đang nghi ngờ họ hại mình, thật không hiểu là đạo lý gì.
Nói xong, còn đưa tay lên trán Trâu bà tử kiểm tra, thử nhiệt độ, liệu Trâu bà tử có phải bị bệnh hồ đồ rồi hay không.
Ánh mắt Trâu bà tử lợi hại, nhìn mặt hai bà tử đánh giá, nhưng không phát hiện ra được gì.
Không có chuyện gì.
Bà tử da thô ráp thu tay lại, nhìn bạn mình.
- Uống đi.
Bà tử gầy tiếp tục giúp Trâu bà tử ăn cháo.
Mắt Trâu bà tử khép lại, mở miệng, ăn từng miếng cháo, không biết tại sao cảm thấy chén cháo bình thường này bà ta vẫn khinh thường, hôm nay lại ăn ngon vậy, lại mang theo tia ấm áp.
Vào tận trong tim gan.
Ai cũng có lúc bị bệnh, hoặc gặp phải khó khăn, không phải đều giúp đỡ nhau trong lúc đó sao?
Những lời này quanh quẩn trong lòng Trâu bà tử.
Vì sao năm đó không ai giúp mình?
Con mắt Trâu bà tử dần dần ướt, tầm mắt cũng mơ hồ.
……………
- Sói xám đại vương, tiếu ngạo thảo nguyên xanh mượt...
Trong tiểu viện của Lâm Nhã, Giang Long kể chuyện vui con sói xám và chú dê vui vẻ, mấy người nữ nhân nghe vui vẻ, cười vui không ngớt.
Thân thể Giang Long cũng đã bình phục, tâm tình thoải mái hơn, cho nên kể chuyện ba chương chuyện.
Lúc này nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
- Tiểu thiếu gia.
Bảo Bình còn muốn nghe, đưa tay kéo tay áo Giang Long nhẹ nhàng đung đưa.
Đôi mắt Ngọc Sai long lanh nhìn.
Giang Long cũng có tâm đùa, cho nên làm như không nghe thấy.
Cuối cùng Lâm Nhã bật cười:
- Phu quân, chàng kể thêm một đoạn đi, hoặc là kể chuyện Tôn Ngộ Không cũng được, nếu không sợ là Bảo Bình và Ngọc Sai ngủ không yên.
- Đúng vậy đúng vậy.
Bảo Bình lắc cánh tay Giang Long không ngừng.
Ngọc Sai cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo tay áo còn lại của Giang Long.
- Được rồi được rồi, vậy kể thêm một đoạn.
Giang Long đưa tay xoa xoa đầu Bảo Bình.
Lại kể thêm chuyện con sói xám, sau đó kể tiếp đoạn tiếp theo của Tây Du Ký.
Lúc này thời gian không còn sớm, Giang Long dẫn Bảo Bình và Ngọc Sai rời đi, trở về tiểu viện của mình.
Hôm sau Giang Long dậy sớm, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái, từ lúc thân thể bình phục không còn cảm thấy cảm giác uể oải, lúc đánh xong bài quyền, Ngọc Sai và Bảo Bình mới đứng dậy, sau đó hầu hạ Giang Long ăn điểm tâm.
Hai nàng bận bịu việc may thú bông và thêu thùa.
Giang Long cũng có chuyện làm, còn Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có mấy người hộ vệ đi theo.
Hôm qua trời chạng vạng tối, toàn bộ chuồng gia súc đã ổn.
Hôm nay Giang Long muốn dạy cho tá điền tỉa cành, cùng với kỹ thuật chiết cây cho cây ăn quả.
Chờ đến lúc đi tới vườn quả, Trịnh Trì và Dương Cường đã dẫn đám tá điền tới, còn bảo bọn họ mang theo kéo, lưỡi hái và công cụ chờ đợi.
Giang Long đến rồi cũng không nói nhiều, trực tiếp bắt đầu.
Vườn cây rộng chừng năm trăm tám mươi mẫu, bây giờ mới gấp rút hoàn thành sợ là thời gian gấp rút.
Cũng may mua được trâu thay thế sức người cày ruộng, cho nên tiết kiệm được rất nhiều sức người.
Phương pháp chiết cây rất nhiều, để chọn cách có lợi nhất, người ta có thể chọn ghép mầm và ghép cành, tùy vào bộ phận khác nhau, lại phân chiết cành, chiết rể, chiết hai lần, chiết thân, theo hình thức thì phân thành, chiết bổ, chiết cắt, tách vỏ ghép mầm.
Nhưng phương pháp chiết cành cơ bản là ghép mầm và ghép cành.
Ghép mầm: Lấy mầm nhỏ ghép vào cây khác, có hai cách ghép là ghép vuông góc và ghép song song.
Ghép cành: Lấy cành cây này ghép vào cây khác. Ghép cành phải chọn thời điểm trước sau từ tiết Kinh chập đến Cốc vũ, gốc ghép mầm bắt đầu nảy mầm nhưng chưa nhú mầm. Có vài loại cây phải tới lúc nẩy mầm rồi ra lá kỳ hoặc càng muộn như hạt dẻ thì ghép vỏ, cây hạch đào thì bổ ghép hoặc cây nho thì lấy cành xanh để ghép.
Ưu điểm của ghép cành là tỷ lệ sống cao, mầm ghép sinh trưởng nhanh hơn, nhưng khá phí cành chiết, yêu cầu gốc ghép phải thô.
Trong vườn cây đa phần đều là cây già, cho nên Giang Long dùng cách ghép cành.
Kỳ thực ghép cành cũng không khó, chỉ cần nhìn kỹ, lúc thao tác cẩn thận là được.
Khi bắt đầu làm chậm một chút không đáng lo lắm, quen tay hay làm, sau nửa ngày, tốc độ ghép cành của tá điền nhanh hơn nhiều.
Sau đó Giang Long chia tá điền ra làm hai nhóm, nhóm nhiều người hơn ghép cành, còn nhóm ít người hơn cầm theo đao nhỏ, ở bên cạnh chỉnh hình cho cành cây.
Cắt chỉnh hình cho cây ăn đề cao sản lượng, đề cao chất lượng, có trợ giúp rất lớn.
Nhưng cây ăn quả đã nảy mầm, cho nên năm nay không thích hợp làm gì lớn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến cây ăn quả, tới lúc cây ăn quả già héo rất dễ phát hiện ra sâu bệnh.
Đến tận giữa trưa, Giang Long mới thoát khỏi công việc làm mẫu.
Trước kia vườn ăn quả chưa từng được cắt ghép cành, rất nhiều cành thừa, nhiều bụi cho nên tới giữa trưa Giang Long đi ra vườn quả, trên người dính đầy bụi.
Nhưng hắn cũng không để ý chút nào, chỉ phủi nhè nhẹ bụi ở trên người.
Mà tá điền thấy Tiểu thiếu gia nhà mình tự mình động thủ, hơn nữa không ngại bẩn, ngại mệt mỏi, họ lại càng kính nể đối với Giang Long.
Vì thời gian gấp gáp, cho nên Trịnh Trì và Dương Cường để cho mấy người phụ nhân mang cơm đến bên cạnh vườn quả, Giang Long muốn ăn cơm cùng mọi người, nhưng mang theo Tiên Phong, chỉ có tên này không thịt không vui.
Nếu nó đồng ý ăn cháo mới là lạ.
Giả sử cho phòng bếp mang đồ ăn của Tiên Phong tới, để cho tá điền đều nhìn thấy, cũng không biết họ nghĩ gì, cái này khó nói rồi.
Giang Long không muốn có khoảng cách với những người tá điền.
Đầu tiên linh hồn của hắn đến từ hiện đại, thứ hai nếu có khoảng cách, vậy khó có thể nghe được lời nói thật lòng từ những người tá điền.
Trước kia vì sao ở nông trang Hồ quản sự có thể tác oai tác quái?
Không chỉ riêng có Khương ma ma bao che, nguyên nhân chính là quản sự Cảnh phủ không hiểu rõ hiện trạng của nông trang.
Thậm chí ngay cả Khương ma ma cũng bị Hồ quản sự lừa.
Điền Đại Tráng còn tốt, nhưng Trịnh Trì và Dương Cường khá co tâm nhãn, Giang Long không muốn ngày sau mình bị lừa gạt.
Trở về biệt viện, Giang Long ăn cơm xong, Điền Đại Tráng và Lý quản sự cùng nhau cầu kiến.
Thì ra là tìm được một nhà bán cá giống.
- Cá giống của họ lấy từ đâu?
Giang Long rất hiếu kỳ, thời đại này còn có người nuôi cá giống.
Điền Đại Tráng cung kính đáp:
- Là họ nói bắt từ dưới sông, nghe họ kể, bọn họ để cho người lớn dẫn một ít trẻ nhỏ đánh bắt số lượng lớn, sau đó bỏ tiền ra mua lại.
- Tiểu thiếu gia, nếu không chúng ta tự đánh bắt?
Lý quản sự thấy kế hoạch xong, cũng không phản đối đối ý tưởng nuôi cá nữa, nhưng vẫn muốn tiết kiệm.
- Nghe những người dân nói, mùa xuân đến băng vừa tan, giữa sông có rất nhiều cá giống bắt rất dễ.
Điền Đại Tráng tán đồng gật đầu.
- Để đi mua đi, tổng cộng chúng ta có tám cái ao, ít nhất nuôi hai ao, nuôi nhiều thêm ngỗng và vịt, còn lại sáu ao cần bao nhiêu cá cho đủ? Số lượng lớn sợ rằng tự mình bắt không kịp, hơn nữa gần đây nông trang nhiều việc, cũng không đủ người đi đánh bắt.
Lý quản sự còn muốn phản đối, nhưng do dự một chút rồi nuốt lời về.
- Vậy Tiểu thiếu gia, chúng ta cần mua bao nhiêu cá giống đây?
Điền Đại Tráng mở miệng hỏi.
- Sáu cái ao lớn, rộng khoảng bao nhiêu?
Giang Long hỏi lại.
Điền Đại Tráng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Tổng cộng có khoảng ba mươi mẫu.
- Dựa theo một mẫu nuôi hai nghìn cá giống mà tính, ba mươi mẫu ao mới có thể nuôi sáu vạn cá giống.
Giang Long biết rằng kiếp trước, một mẫu ao có thể nuôi một ngàn năm trăm đến ba ngàn cá giống, trong đó nước ao hoạt có thể nuôi nhiều thêm một ít.
Vì là lần đầu nuôi cá, Giang Long phải nuôi ít một chút.
Sáu vạn cá giống?
Khóe miệng Lý quản sự giật giật, trong lòng đau lại mất thêm một khoản tiền.
Điền Đại Tráng gãi gãi đầu:
- Vậy bây giờ tiểu nhân đi tìm người bán cá giống, cá của nông trang sợ không đủ.
Dựa vào chính mình đi bắt, cũng mua lại của người bắt, không phải tự mình nuôi, hơn nữa người muốn nuôi cá làm giàu, kết quả bị lỗ, cho nên trong nhà cũng không có quá nhiều cá giống.
Có năm sáu nghìn cũng là không tệ.
- Phải tiếp tục, cần tìm thêm mấy nhà.
Giang Long dặn dò:
- Ừ, trước hết ưu tiên nhà nào có cá mua hết đưa tới ao.
Bình thường trước khi nuôi cá, cần tiêu độc cho ao, tuy nhiên nước chảy vào ao trong nông trang, trước đó ao chỉ dùng để chứa nước, không có bị ô nhiễm, Giang Long cũng bỏ qua bước này.
Và cá trưởng thành thì có thể đánh bắt, bán đi hết, lần sau nuôi cá giống mới cần tiêu độc.
- Vâng.
Điền Đại Tráng không dám sơ xuất với chuyện của Giang Long, không dám nói nhiều, chính mình cùng mấy vị quản sự vội vàng rời đi.
Tại biệt viện múa một bài quyền, rồi nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, Giang Long mang theo hộ vệ tới vườn quả.
Tá điền vừa ăn xong, không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu làm việc.
Giang Long chỉ điểm không mất nhiều thời gian, chỉ thấy mấy chiếc xe bò chở mấy thùng gỗ từ phương xa đi tới.
Thùng gỗ cao bằng gần người, đường không bằng phẳng, xe bò sóc lập bập, thùng gỗ tràn ra bọt nước.
Điền Đại Tráng và Lý quản sự đều cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh.
Vì thường xuyên ra ngoài làm việc, Điền Đại Tráng liền học cưỡi ngựa, ngựa mới mua khá nhỏ.
Kém xa với ngựa của hộ vệ Cảnh phủ cao lớn và cường tráng.
Xe bò đi tới phụ cận, mọi người giúp vận chuyển thùng gỗ xuống xe, Giang Long liền tiến đến xem.
Thấy trong thùng gỗ cá giống bơi qua lại, phần lớn khá hoạt bát, theo hình thể và màu sắc, các loại giống là tương đối nhiều.
Vừa lúc Giang Long cũng muốn nuôi dưỡng.
Giang Long dẫn người, tại chỗ giao giữa sông và ao thả xống lưới dày đặc.
Sau đó ra lệnh một tiếng:
- Đem toàn bộ cá giống đưa tới ao.
Tá điền mang thùng gỗ theo, đi tới gần bờ ao, đem nước và cá trong thùng toàn bộ đổ xuống.
Thấy cá giống vui vẻ bơi trong ao, tá điền đều chỉ trỏ.
Lúc này một hộ vệ chạy từ biệt viện tới, đi tới bên cạnh Giang Long cúi người nói vài câu.
Bà tử gầy một chút nghi ngờ nói:
- Mọi người làm việc chung đôi lúc bị bệnh hoặc là gặp khó khăn, giúp đỡ nhau trong lúc đó không phải là đúng sao?
- Đúng vậy a.
Bà tử da thô ráp vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, hai người họ đi tới phòng bếp tìm quản sự nói hết lời mới lấy được đường đỏ và táo đỏ, sau đó nấu thành cháo, nhưng mà nhìn Trâu bà tử giống như đang nghi ngờ họ hại mình, thật không hiểu là đạo lý gì.
Nói xong, còn đưa tay lên trán Trâu bà tử kiểm tra, thử nhiệt độ, liệu Trâu bà tử có phải bị bệnh hồ đồ rồi hay không.
Ánh mắt Trâu bà tử lợi hại, nhìn mặt hai bà tử đánh giá, nhưng không phát hiện ra được gì.
Không có chuyện gì.
Bà tử da thô ráp thu tay lại, nhìn bạn mình.
- Uống đi.
Bà tử gầy tiếp tục giúp Trâu bà tử ăn cháo.
Mắt Trâu bà tử khép lại, mở miệng, ăn từng miếng cháo, không biết tại sao cảm thấy chén cháo bình thường này bà ta vẫn khinh thường, hôm nay lại ăn ngon vậy, lại mang theo tia ấm áp.
Vào tận trong tim gan.
Ai cũng có lúc bị bệnh, hoặc gặp phải khó khăn, không phải đều giúp đỡ nhau trong lúc đó sao?
Những lời này quanh quẩn trong lòng Trâu bà tử.
Vì sao năm đó không ai giúp mình?
Con mắt Trâu bà tử dần dần ướt, tầm mắt cũng mơ hồ.
……………
- Sói xám đại vương, tiếu ngạo thảo nguyên xanh mượt...
Trong tiểu viện của Lâm Nhã, Giang Long kể chuyện vui con sói xám và chú dê vui vẻ, mấy người nữ nhân nghe vui vẻ, cười vui không ngớt.
Thân thể Giang Long cũng đã bình phục, tâm tình thoải mái hơn, cho nên kể chuyện ba chương chuyện.
Lúc này nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
- Tiểu thiếu gia.
Bảo Bình còn muốn nghe, đưa tay kéo tay áo Giang Long nhẹ nhàng đung đưa.
Đôi mắt Ngọc Sai long lanh nhìn.
Giang Long cũng có tâm đùa, cho nên làm như không nghe thấy.
Cuối cùng Lâm Nhã bật cười:
- Phu quân, chàng kể thêm một đoạn đi, hoặc là kể chuyện Tôn Ngộ Không cũng được, nếu không sợ là Bảo Bình và Ngọc Sai ngủ không yên.
- Đúng vậy đúng vậy.
Bảo Bình lắc cánh tay Giang Long không ngừng.
Ngọc Sai cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo tay áo còn lại của Giang Long.
- Được rồi được rồi, vậy kể thêm một đoạn.
Giang Long đưa tay xoa xoa đầu Bảo Bình.
Lại kể thêm chuyện con sói xám, sau đó kể tiếp đoạn tiếp theo của Tây Du Ký.
Lúc này thời gian không còn sớm, Giang Long dẫn Bảo Bình và Ngọc Sai rời đi, trở về tiểu viện của mình.
Hôm sau Giang Long dậy sớm, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái, từ lúc thân thể bình phục không còn cảm thấy cảm giác uể oải, lúc đánh xong bài quyền, Ngọc Sai và Bảo Bình mới đứng dậy, sau đó hầu hạ Giang Long ăn điểm tâm.
Hai nàng bận bịu việc may thú bông và thêu thùa.
Giang Long cũng có chuyện làm, còn Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có mấy người hộ vệ đi theo.
Hôm qua trời chạng vạng tối, toàn bộ chuồng gia súc đã ổn.
Hôm nay Giang Long muốn dạy cho tá điền tỉa cành, cùng với kỹ thuật chiết cây cho cây ăn quả.
Chờ đến lúc đi tới vườn quả, Trịnh Trì và Dương Cường đã dẫn đám tá điền tới, còn bảo bọn họ mang theo kéo, lưỡi hái và công cụ chờ đợi.
Giang Long đến rồi cũng không nói nhiều, trực tiếp bắt đầu.
Vườn cây rộng chừng năm trăm tám mươi mẫu, bây giờ mới gấp rút hoàn thành sợ là thời gian gấp rút.
Cũng may mua được trâu thay thế sức người cày ruộng, cho nên tiết kiệm được rất nhiều sức người.
Phương pháp chiết cây rất nhiều, để chọn cách có lợi nhất, người ta có thể chọn ghép mầm và ghép cành, tùy vào bộ phận khác nhau, lại phân chiết cành, chiết rể, chiết hai lần, chiết thân, theo hình thức thì phân thành, chiết bổ, chiết cắt, tách vỏ ghép mầm.
Nhưng phương pháp chiết cành cơ bản là ghép mầm và ghép cành.
Ghép mầm: Lấy mầm nhỏ ghép vào cây khác, có hai cách ghép là ghép vuông góc và ghép song song.
Ghép cành: Lấy cành cây này ghép vào cây khác. Ghép cành phải chọn thời điểm trước sau từ tiết Kinh chập đến Cốc vũ, gốc ghép mầm bắt đầu nảy mầm nhưng chưa nhú mầm. Có vài loại cây phải tới lúc nẩy mầm rồi ra lá kỳ hoặc càng muộn như hạt dẻ thì ghép vỏ, cây hạch đào thì bổ ghép hoặc cây nho thì lấy cành xanh để ghép.
Ưu điểm của ghép cành là tỷ lệ sống cao, mầm ghép sinh trưởng nhanh hơn, nhưng khá phí cành chiết, yêu cầu gốc ghép phải thô.
Trong vườn cây đa phần đều là cây già, cho nên Giang Long dùng cách ghép cành.
Kỳ thực ghép cành cũng không khó, chỉ cần nhìn kỹ, lúc thao tác cẩn thận là được.
Khi bắt đầu làm chậm một chút không đáng lo lắm, quen tay hay làm, sau nửa ngày, tốc độ ghép cành của tá điền nhanh hơn nhiều.
Sau đó Giang Long chia tá điền ra làm hai nhóm, nhóm nhiều người hơn ghép cành, còn nhóm ít người hơn cầm theo đao nhỏ, ở bên cạnh chỉnh hình cho cành cây.
Cắt chỉnh hình cho cây ăn đề cao sản lượng, đề cao chất lượng, có trợ giúp rất lớn.
Nhưng cây ăn quả đã nảy mầm, cho nên năm nay không thích hợp làm gì lớn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến cây ăn quả, tới lúc cây ăn quả già héo rất dễ phát hiện ra sâu bệnh.
Đến tận giữa trưa, Giang Long mới thoát khỏi công việc làm mẫu.
Trước kia vườn ăn quả chưa từng được cắt ghép cành, rất nhiều cành thừa, nhiều bụi cho nên tới giữa trưa Giang Long đi ra vườn quả, trên người dính đầy bụi.
Nhưng hắn cũng không để ý chút nào, chỉ phủi nhè nhẹ bụi ở trên người.
Mà tá điền thấy Tiểu thiếu gia nhà mình tự mình động thủ, hơn nữa không ngại bẩn, ngại mệt mỏi, họ lại càng kính nể đối với Giang Long.
Vì thời gian gấp gáp, cho nên Trịnh Trì và Dương Cường để cho mấy người phụ nhân mang cơm đến bên cạnh vườn quả, Giang Long muốn ăn cơm cùng mọi người, nhưng mang theo Tiên Phong, chỉ có tên này không thịt không vui.
Nếu nó đồng ý ăn cháo mới là lạ.
Giả sử cho phòng bếp mang đồ ăn của Tiên Phong tới, để cho tá điền đều nhìn thấy, cũng không biết họ nghĩ gì, cái này khó nói rồi.
Giang Long không muốn có khoảng cách với những người tá điền.
Đầu tiên linh hồn của hắn đến từ hiện đại, thứ hai nếu có khoảng cách, vậy khó có thể nghe được lời nói thật lòng từ những người tá điền.
Trước kia vì sao ở nông trang Hồ quản sự có thể tác oai tác quái?
Không chỉ riêng có Khương ma ma bao che, nguyên nhân chính là quản sự Cảnh phủ không hiểu rõ hiện trạng của nông trang.
Thậm chí ngay cả Khương ma ma cũng bị Hồ quản sự lừa.
Điền Đại Tráng còn tốt, nhưng Trịnh Trì và Dương Cường khá co tâm nhãn, Giang Long không muốn ngày sau mình bị lừa gạt.
Trở về biệt viện, Giang Long ăn cơm xong, Điền Đại Tráng và Lý quản sự cùng nhau cầu kiến.
Thì ra là tìm được một nhà bán cá giống.
- Cá giống của họ lấy từ đâu?
Giang Long rất hiếu kỳ, thời đại này còn có người nuôi cá giống.
Điền Đại Tráng cung kính đáp:
- Là họ nói bắt từ dưới sông, nghe họ kể, bọn họ để cho người lớn dẫn một ít trẻ nhỏ đánh bắt số lượng lớn, sau đó bỏ tiền ra mua lại.
- Tiểu thiếu gia, nếu không chúng ta tự đánh bắt?
Lý quản sự thấy kế hoạch xong, cũng không phản đối đối ý tưởng nuôi cá nữa, nhưng vẫn muốn tiết kiệm.
- Nghe những người dân nói, mùa xuân đến băng vừa tan, giữa sông có rất nhiều cá giống bắt rất dễ.
Điền Đại Tráng tán đồng gật đầu.
- Để đi mua đi, tổng cộng chúng ta có tám cái ao, ít nhất nuôi hai ao, nuôi nhiều thêm ngỗng và vịt, còn lại sáu ao cần bao nhiêu cá cho đủ? Số lượng lớn sợ rằng tự mình bắt không kịp, hơn nữa gần đây nông trang nhiều việc, cũng không đủ người đi đánh bắt.
Lý quản sự còn muốn phản đối, nhưng do dự một chút rồi nuốt lời về.
- Vậy Tiểu thiếu gia, chúng ta cần mua bao nhiêu cá giống đây?
Điền Đại Tráng mở miệng hỏi.
- Sáu cái ao lớn, rộng khoảng bao nhiêu?
Giang Long hỏi lại.
Điền Đại Tráng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Tổng cộng có khoảng ba mươi mẫu.
- Dựa theo một mẫu nuôi hai nghìn cá giống mà tính, ba mươi mẫu ao mới có thể nuôi sáu vạn cá giống.
Giang Long biết rằng kiếp trước, một mẫu ao có thể nuôi một ngàn năm trăm đến ba ngàn cá giống, trong đó nước ao hoạt có thể nuôi nhiều thêm một ít.
Vì là lần đầu nuôi cá, Giang Long phải nuôi ít một chút.
Sáu vạn cá giống?
Khóe miệng Lý quản sự giật giật, trong lòng đau lại mất thêm một khoản tiền.
Điền Đại Tráng gãi gãi đầu:
- Vậy bây giờ tiểu nhân đi tìm người bán cá giống, cá của nông trang sợ không đủ.
Dựa vào chính mình đi bắt, cũng mua lại của người bắt, không phải tự mình nuôi, hơn nữa người muốn nuôi cá làm giàu, kết quả bị lỗ, cho nên trong nhà cũng không có quá nhiều cá giống.
Có năm sáu nghìn cũng là không tệ.
- Phải tiếp tục, cần tìm thêm mấy nhà.
Giang Long dặn dò:
- Ừ, trước hết ưu tiên nhà nào có cá mua hết đưa tới ao.
Bình thường trước khi nuôi cá, cần tiêu độc cho ao, tuy nhiên nước chảy vào ao trong nông trang, trước đó ao chỉ dùng để chứa nước, không có bị ô nhiễm, Giang Long cũng bỏ qua bước này.
Và cá trưởng thành thì có thể đánh bắt, bán đi hết, lần sau nuôi cá giống mới cần tiêu độc.
- Vâng.
Điền Đại Tráng không dám sơ xuất với chuyện của Giang Long, không dám nói nhiều, chính mình cùng mấy vị quản sự vội vàng rời đi.
Tại biệt viện múa một bài quyền, rồi nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, Giang Long mang theo hộ vệ tới vườn quả.
Tá điền vừa ăn xong, không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu làm việc.
Giang Long chỉ điểm không mất nhiều thời gian, chỉ thấy mấy chiếc xe bò chở mấy thùng gỗ từ phương xa đi tới.
Thùng gỗ cao bằng gần người, đường không bằng phẳng, xe bò sóc lập bập, thùng gỗ tràn ra bọt nước.
Điền Đại Tráng và Lý quản sự đều cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh.
Vì thường xuyên ra ngoài làm việc, Điền Đại Tráng liền học cưỡi ngựa, ngựa mới mua khá nhỏ.
Kém xa với ngựa của hộ vệ Cảnh phủ cao lớn và cường tráng.
Xe bò đi tới phụ cận, mọi người giúp vận chuyển thùng gỗ xuống xe, Giang Long liền tiến đến xem.
Thấy trong thùng gỗ cá giống bơi qua lại, phần lớn khá hoạt bát, theo hình thể và màu sắc, các loại giống là tương đối nhiều.
Vừa lúc Giang Long cũng muốn nuôi dưỡng.
Giang Long dẫn người, tại chỗ giao giữa sông và ao thả xống lưới dày đặc.
Sau đó ra lệnh một tiếng:
- Đem toàn bộ cá giống đưa tới ao.
Tá điền mang thùng gỗ theo, đi tới gần bờ ao, đem nước và cá trong thùng toàn bộ đổ xuống.
Thấy cá giống vui vẻ bơi trong ao, tá điền đều chỉ trỏ.
Lúc này một hộ vệ chạy từ biệt viện tới, đi tới bên cạnh Giang Long cúi người nói vài câu.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân