Đại Quốc Tặc
Chương 121: Bình phục
Việc ghi sổ ở niên đại chỉ là ghi chép chi tiết mua cái gì, chi bao nhiêu bạc, người thông minh một sẽ nhớ những loại hàng hóa, sau đó đối chiếu sự thật, còn một vấn đề rất lớn nữa, chính là niên đại này còn chưa xuất hiện dấu chấm câu.
Lý quản sự có kinh nghiệm lâu năm rồi nên khi xem qua chỉ hơi hoa mắt thôi, vẫn chưa kích động lắm, nhưng khi Giang Long liếc nhìn lại, một cái đầu đã biến thành hai cái đầu rồi.
Cứ ghi chép sổ sách như vậy đến khi tổng kết... Giang Long thật không dám tưởng tượng.
Bảng thống kê hiệu quả rõ ràng, dễ nhìn, dễ hiểu.
Cho nên Lâm Nhã và Lý quản sự mới kinh ngạc như thế.
Lý quản sự càng thêm giật mình bởi trong mắt ông mặc dù lúc trước Giang Long thể hiện một ít tài năng nhưng căn bản vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn!
Bây giờ đứa nhỏ chưa lớn đang tự tay làm nên những điều thần kỳ trước mắt ông ta.
Lâm Nhã đã sớm biết tài năng hơn người, trí thức uyên bác của Giang Long, đôi mắt đẹp mang theo tia vui mừng hỏi:
- Cái này cũng là do phu quân đọc được trong sách trung học sao?
- Ừ.
Giang Long thản nhiên gật đầu.
- Thiếp thấy mình thực hiểu biết nông cạn, trước kia vẫn cho rằng loại sách này chỉ giải trí giết thời gian. Lại không biết rằng trong đó có những trí thức như vậy, nếu sớm biết lúc còn ở nhà mẹ đẻ đã đọc nhiều rồi.
Trong lòng Giang Long cười thầm, cho dù nàng có đọc nhiều thoại bản hơn nữa nhưng cũng không học được những kiến thức mình đang bày ra.
- Tiểu thiếu gia, không biết cái này gọi là gì?
Lý quản sự lúc này mắt tỏa sáng dè dặt hỏi.
Giang Long cười đáp:
- Cửu gia gia, trên sách nói cái này gọi là bảng thống kê.
- Bảng thống kê này đúng là đồ tốt nha, có nó, về sau ghi sổ, hạch toán có thể tiết kiệm gấp mấy lần thời gian.
Thấy Lý quản sự cầm bảng thống kê xem không buông tay, Giang Long nhân tiện nói:
- Cửu gia gia cư đem về mà nghiên cứu, bảng này vẫn còn rất đơn giản đấy.
- Cám ơn, cám ơn Tiểu thiếu gia!
Lý quản sự chân thành cảm tạ, cẩn thận đem bảng thống kê trong tay lui ra.
Khi Lý quản sự vừa lui ra khỏi cửa, Lâm Nhã cười hì hì nói:
- Phu quân thật hào phóng.
Ở niên đại này, hễ có chút bản lãnh, người ta chỉ truyền cho người mình coi trọng.
Làm gì có ai thoải mái cho người khác học?
- Tiểu xảo mà thôi, không đáng giá gì.
Sau đó Giang Long lấy giấy bút rồi bắt đầu viết.
Lâm Nhã tò mò lại gần nhìn nhưng thấy chữ Giang Long xiêu vẹo, nguệch ngoạc, xem chẳng hiểu gì.
Chỉ chốc lát đã viết xong.
Lâm Nhã nghiêng nghiêng đầu hỏi.
- Phu quân, những thứ này là cái gì?
Giang Long giải thích:
- Đây là một loại phương thức viết số khác, đây là lẽ, một...
Hóa ra hắn đem số Ả Rập của kiếp trước viết ra, số Ả Rập quả thực là chính xác, đơn giản nhất.
Lâm Nhã chưa từng học qua, lần đầu tiếp xúc tất nhiên là không hiểu được những ảo diệu bên trong.
Kế tiếp, Giang Long cũng không giải thích cặn kẻ cho Lâm Nhã, chỉ hướng dẫn nàng sử dụng số Ả Rập vào việc ghi sổ, lâu dần tự nàng sẽ cảm nhận được.
Việc này cũng khá đơn giản, trước tiên cho Lâm Nhã làm quen, sau đó vận dụng ưu điểm của số Ả Rập.
Lâm Nhã gật đầu đáp ứng.
Chỉ có mười con số mà thôi, trong phút chốc Lâm Nhã đã quen thuộc.
Con số đứng bên trái giá trị cao hơn bên phải, Lâm Nhã ngồi tập viết mấy lần, thực hành mấy phen, cảm thấy dùng loại con số này đơn giản hơn.
Ký sổ và hạch toán chủ yếu là tính toán, có con số đơn giản hỗ trợ sẽ giảm khó khăn cho quá trình tính toán.
Toàn bộ buổi chiều nay Giang Long rảnh rỗi.
Hắn cùng Lâm Nhã nói chuyện phiếm một lúc rồi đến nội viện tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp.
Nhìn Giang Long đánh quyền, Lâm Nhã đoán hắn có thể bình phục nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến bộ quyền pháp này.
Tập đến đêm, người hắn đã đầy mồ hôi.
Cả buổi chiều hắn đà tập năm lần rồi, đang định nghĩ thì đúng lúc này, một cỗ nhiệt lưu đột nhiên từ đan điền dâng lên.
Sau đó theo kinh mạch tràn đến các nơi trong cơ thể, toàn thân hắn cảm thấy ấm áp, thoải mái vô cùng.
Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.
Nhờ có luồng khí ấm áp, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!
Hắn biết do không ngừng uống phương thuốc cổ kia, cộng thêm luyện tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp đều đặn, làm dược lực tích lũy tư trước phát huy tác dụng rõ rệt.
Nắm bắt lực lượng trong tay, Giang Long tiếp tục luyện tập, chợt nghe không trung truyền đến từng đợt gió mạnh và tiếng nổ dữ dội.
Trong cơ thể, năng lượng theo đan điền lên phát ra những tiếng nổ nhỏ như rang đậu, xương cốt toàn thân như được sinh ra lần nữa.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đến khi năng lượng lưu chuyển lần thứ năm, trời cũng tối mịt, Giang Long mới dần dừng luyện tập.
Đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, Giang Long cười sảng khoái, thân thể tật bệnh cuối cùng bắt đầu khôi phục.
Tuy rằng cơ thể hắn trước kia không phải là không có khí lực, hiện giờ chỉ luyện tập trong thời gian ngắn, so với người thường thì mạnh hơn một chút, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì bền bỉ thì mấy tháng sau hắn có thể khôi phục được tài nghệ đỉnh cao như kiếp trước.
Lâm Nhã luôn đứng một bên xem, thấy Giang Long đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi hồng hào, khí bệnh như không cánh mà bay, cảm thấy cao hứng lạ thường.
Đang định tiến lên thì hai bóng dáng mềm mại đã bổ nhào qua.
Hóa ra là Bảo Bình và Ngọc Sai đã trở về, đứng nhìn hồi lâu rồi.
- Tiểu thiếu gia.
Ngọc Sai lấy khăn tay giúp Giang Long lau mồ hôi đang không ngừng chảy ra trên trán.
Bảo Bình nghiêng đầu cẩn thận xem xét Giang Long, nàng và Ngọc Sai một lòng đều hướng về Giang Long, tự nhiên sẽ là người đầu tiên biết trên người hắn có biến hóa gì:
- Tiểu thiếu gia, khí sắc ngài bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
- Ừ, về sau các cô không cần lo lắng ta buổi tối nhắm mắt, hôm sau không mở ra được nữa rồi.
- Tiểu thiếu gia!
Ngọc Sai cảm thấy lời này không may, không ưng ý mà dậm chân.
Giang Long vội vàng giơ tay nhẹ nhàng ôm bả vai Ngọc Sai:
- Là ta sai, ta sẽ chịu phạt, chờ ăn xong cơm tối, ta sẽ kể cho các cô về chuyện con sói xám và chú dê vui vẻ.
- Tốt!
Bảo Bình phấn khích nhảy lên.
Ngọc Sai lại trầm lặng nói:
- Ít nhất hai mảnh mới có thể.
- Ha ha!
Giang Long giờ phút này thấy khoan khoái cất tiếng cười to, âm thanh trong đêm truyền đi rất xa, hắn vô cùng thân thiết nhéo nhéo lên cái mũi nhỏ của Ngọc Sai trêu ghẹo:
- Được, nhưng từ khi nào mà Ngọc Sai nhà chúng ta dịu dàng động lòng người lại nổi lòng tham thế này?
- Nào có.
Chóp mũi truyền đến cảm giác ấm áp, Ngọc Sai da mặt mỏng không chịu được xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Lâm Nhã chứng kiến toàn bộ, khuôn mặt tươi cười không thay đổi.
Đỗ Quyên trở về cũng thiếu chút xé nát khăn lụa trong tay!
Nhìn về Ngọc Sai ánh mắt lóe tia độc ác.
Nếu như có thể làm bà tử ra tay, đem Ngọc Sai diệt trừ thì tốt biết mấy.
Đỗ Quyên đột nhiên nhíu mày nhớ ra, thân thể bà tử mấy ngày nay không tốt chút nào.
- Đợi thân thể bà tử tốt lên, Bảo Bình... Hừ!
Đỗ Quyên oán hận trừng mắt nhìn Bảo Bình đang híp mắt vui vẻ cười to.
Phương Tình đứng ở một giác viễn khá xa, cười nhạt một tiếng, bóng dáng cô đơn, nàng dường như không thích sống chung với người khác.
Nhưng chỉ có đứng xa, tầm nhìn mới đủ rộng, mới có thể đem thần sắc từng người trong tiểu viện thu vào trong mắt.
Lúc này nàng đang kín đáo ngắm Đỗ Quyên, mi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng một lát sau lại khôi phục bộ mặt tươi cười không màng danh lợi.
Cơm chiều đã xong, chỉ đợi Giang Long đến.
Phòng bếp thường làm hai phần, một phần đưa đến tiểu viện của Giang Long, một phần đem đến chỗ Lâm Nhã.
Giang Long cười nói:
- Hôm nay mọi người cùng nhau ăn đi, ta đỡ phải đem chuyện xưa giảng hai lần.
Ngọc Sai và Bảo Bình lập tức đưa mắt nhìn Lâm Nhã.
Lâm Nhã hơi bất ngờ, nhanh chóng nói:
- Tình nhi, ngươi dẫn Bảo Chi cùng vài người đem thức ăn lại tiểu viện của Tiểu thiếu gia đi.
- Vâng.
Sau đó mang theo vài nha hoàn đi ra tiểu viện.
Sau một ngày mệt mỏi, Ngọc Sai và Bảo Bình vẫn tự mình đi lấy nước và khăn mặt giúp Giang Long rửa mặt rửa tay.
Đỗ Quyên cũng tranh làm nhưng không xen vào được.
Còn bị Ngọc Sai cho một đạp.
Không khỏi tức giận, sắc mặt trắng bệch.
- Đỗ Quyên, ngươi bận rộn một ngày, cũng về ăn cơm đi.
Lâm Nhã nhíu mày nói.
Đỗ Quyên nghe vậy càng bực, Bảo Bình và Ngọc Sai đều có thể cùng Giang Long ăn cơm, tại sao mình không thể?
Các nàng là đại nha hoàn, mình thì không phải sao?
Hơn nữa cho dù thân phận của hai người họ không tầm thường, không phải nha hoàn bình thường, về sau nhất định trở thành nữ nhân của Giang Long, nhưng mình là nha hoàn hồi môn, cũng không phải nha hoàn bình thường, theo lý thì sẽ thành nữ nhân của Giang Long mà.
Bản thân mình so với bọn họ chẳng kém cái gì!
Nghĩ vậy Đỗ Quyên oán hận trừng mắt nhìn Lâm Nhã một cái rồi đi ra ngoài.
Lâm Nhã làm như không phát hiện.
Đến khi Đỗ Quyên không cam lòng đi ra, thần sắc Lâm Nhã mới hiện một chút rét lạnh.
Chốc lát, Phương Tình mang theo đám nha hoàn mang thức ăn đặt ở trên bàn.
Còn chưa bày xong, chợt nghe Lâm Nhã nói:
- Tình nhi, mấy ngày nay bận rộn may thú bông và kinh doanh thêu hẳn mệt muốn chết rồi phải không?
- Vài món đồ ăn này phải thưởng cho ngươi rồi.
Bàn tay thon dài trắng nõn chỉ vào vài món đồ ăn còn lại trong cặp lồng.
Phương Tình ngẩn ra, chợt nghĩ đến Đỗ Quyên lúc này không có trong phòng... Nàng dần dần hiểu ra.
Trong lòng thầm cười khổ, Thiếu phu nhân muốn mình và Đỗ Quyên sống mái với nhau đây mà.
Thưởng mình đồ ăn mà không để Đỗ Quyên ở lại.
- Nhiều đồ ăn thế này chúng ta ăn không hết, ngươi đem một ít thức ăn xuống đi.
Lúc này Giang Long thản nhiên mở miệng.
- Cám ơn Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng.
Phương Tình hít một hơi thật sâu, thấp đầu gối làm lễ vạn phúc.
Giang Long và Lâm Nhã lúc này ngầm hiểu ý liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bảo Chi mang hộp đồ ăn màu tím đậm cùng Phương Tình và các nha hoàn lui xuống.
Bước ra khỏi cửa không lâu, Bảo Chi cười hì hì với Phương Tình:
- Tình nhi tỷ tỷ, trong chúng ta Thiếu phu nhân coi trọng người nhất nha.
Ngụ ý trong số nha hoàn cùng cấp, Đỗ Quyên chỉ xếp vị trí thứ hai.
Phương Tình bỗng nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt Bảo Chi đang tươi cười.
Khuôn mặt chân thành tha thiết in vào trong mắt khiến lòng nàng lay động.
Chính lúc đó trong lòng cũng truyền đến một cảm giác chua xót.
Không lâu trước đó, cũng có một người giống như Bảo Chi vậy, cũng nói với mình những lời như thế...
Lý quản sự có kinh nghiệm lâu năm rồi nên khi xem qua chỉ hơi hoa mắt thôi, vẫn chưa kích động lắm, nhưng khi Giang Long liếc nhìn lại, một cái đầu đã biến thành hai cái đầu rồi.
Cứ ghi chép sổ sách như vậy đến khi tổng kết... Giang Long thật không dám tưởng tượng.
Bảng thống kê hiệu quả rõ ràng, dễ nhìn, dễ hiểu.
Cho nên Lâm Nhã và Lý quản sự mới kinh ngạc như thế.
Lý quản sự càng thêm giật mình bởi trong mắt ông mặc dù lúc trước Giang Long thể hiện một ít tài năng nhưng căn bản vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn!
Bây giờ đứa nhỏ chưa lớn đang tự tay làm nên những điều thần kỳ trước mắt ông ta.
Lâm Nhã đã sớm biết tài năng hơn người, trí thức uyên bác của Giang Long, đôi mắt đẹp mang theo tia vui mừng hỏi:
- Cái này cũng là do phu quân đọc được trong sách trung học sao?
- Ừ.
Giang Long thản nhiên gật đầu.
- Thiếp thấy mình thực hiểu biết nông cạn, trước kia vẫn cho rằng loại sách này chỉ giải trí giết thời gian. Lại không biết rằng trong đó có những trí thức như vậy, nếu sớm biết lúc còn ở nhà mẹ đẻ đã đọc nhiều rồi.
Trong lòng Giang Long cười thầm, cho dù nàng có đọc nhiều thoại bản hơn nữa nhưng cũng không học được những kiến thức mình đang bày ra.
- Tiểu thiếu gia, không biết cái này gọi là gì?
Lý quản sự lúc này mắt tỏa sáng dè dặt hỏi.
Giang Long cười đáp:
- Cửu gia gia, trên sách nói cái này gọi là bảng thống kê.
- Bảng thống kê này đúng là đồ tốt nha, có nó, về sau ghi sổ, hạch toán có thể tiết kiệm gấp mấy lần thời gian.
Thấy Lý quản sự cầm bảng thống kê xem không buông tay, Giang Long nhân tiện nói:
- Cửu gia gia cư đem về mà nghiên cứu, bảng này vẫn còn rất đơn giản đấy.
- Cám ơn, cám ơn Tiểu thiếu gia!
Lý quản sự chân thành cảm tạ, cẩn thận đem bảng thống kê trong tay lui ra.
Khi Lý quản sự vừa lui ra khỏi cửa, Lâm Nhã cười hì hì nói:
- Phu quân thật hào phóng.
Ở niên đại này, hễ có chút bản lãnh, người ta chỉ truyền cho người mình coi trọng.
Làm gì có ai thoải mái cho người khác học?
- Tiểu xảo mà thôi, không đáng giá gì.
Sau đó Giang Long lấy giấy bút rồi bắt đầu viết.
Lâm Nhã tò mò lại gần nhìn nhưng thấy chữ Giang Long xiêu vẹo, nguệch ngoạc, xem chẳng hiểu gì.
Chỉ chốc lát đã viết xong.
Lâm Nhã nghiêng nghiêng đầu hỏi.
- Phu quân, những thứ này là cái gì?
Giang Long giải thích:
- Đây là một loại phương thức viết số khác, đây là lẽ, một...
Hóa ra hắn đem số Ả Rập của kiếp trước viết ra, số Ả Rập quả thực là chính xác, đơn giản nhất.
Lâm Nhã chưa từng học qua, lần đầu tiếp xúc tất nhiên là không hiểu được những ảo diệu bên trong.
Kế tiếp, Giang Long cũng không giải thích cặn kẻ cho Lâm Nhã, chỉ hướng dẫn nàng sử dụng số Ả Rập vào việc ghi sổ, lâu dần tự nàng sẽ cảm nhận được.
Việc này cũng khá đơn giản, trước tiên cho Lâm Nhã làm quen, sau đó vận dụng ưu điểm của số Ả Rập.
Lâm Nhã gật đầu đáp ứng.
Chỉ có mười con số mà thôi, trong phút chốc Lâm Nhã đã quen thuộc.
Con số đứng bên trái giá trị cao hơn bên phải, Lâm Nhã ngồi tập viết mấy lần, thực hành mấy phen, cảm thấy dùng loại con số này đơn giản hơn.
Ký sổ và hạch toán chủ yếu là tính toán, có con số đơn giản hỗ trợ sẽ giảm khó khăn cho quá trình tính toán.
Toàn bộ buổi chiều nay Giang Long rảnh rỗi.
Hắn cùng Lâm Nhã nói chuyện phiếm một lúc rồi đến nội viện tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp.
Nhìn Giang Long đánh quyền, Lâm Nhã đoán hắn có thể bình phục nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến bộ quyền pháp này.
Tập đến đêm, người hắn đã đầy mồ hôi.
Cả buổi chiều hắn đà tập năm lần rồi, đang định nghĩ thì đúng lúc này, một cỗ nhiệt lưu đột nhiên từ đan điền dâng lên.
Sau đó theo kinh mạch tràn đến các nơi trong cơ thể, toàn thân hắn cảm thấy ấm áp, thoải mái vô cùng.
Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.
Nhờ có luồng khí ấm áp, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!
Hắn biết do không ngừng uống phương thuốc cổ kia, cộng thêm luyện tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp đều đặn, làm dược lực tích lũy tư trước phát huy tác dụng rõ rệt.
Nắm bắt lực lượng trong tay, Giang Long tiếp tục luyện tập, chợt nghe không trung truyền đến từng đợt gió mạnh và tiếng nổ dữ dội.
Trong cơ thể, năng lượng theo đan điền lên phát ra những tiếng nổ nhỏ như rang đậu, xương cốt toàn thân như được sinh ra lần nữa.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đến khi năng lượng lưu chuyển lần thứ năm, trời cũng tối mịt, Giang Long mới dần dừng luyện tập.
Đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, Giang Long cười sảng khoái, thân thể tật bệnh cuối cùng bắt đầu khôi phục.
Tuy rằng cơ thể hắn trước kia không phải là không có khí lực, hiện giờ chỉ luyện tập trong thời gian ngắn, so với người thường thì mạnh hơn một chút, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì bền bỉ thì mấy tháng sau hắn có thể khôi phục được tài nghệ đỉnh cao như kiếp trước.
Lâm Nhã luôn đứng một bên xem, thấy Giang Long đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi hồng hào, khí bệnh như không cánh mà bay, cảm thấy cao hứng lạ thường.
Đang định tiến lên thì hai bóng dáng mềm mại đã bổ nhào qua.
Hóa ra là Bảo Bình và Ngọc Sai đã trở về, đứng nhìn hồi lâu rồi.
- Tiểu thiếu gia.
Ngọc Sai lấy khăn tay giúp Giang Long lau mồ hôi đang không ngừng chảy ra trên trán.
Bảo Bình nghiêng đầu cẩn thận xem xét Giang Long, nàng và Ngọc Sai một lòng đều hướng về Giang Long, tự nhiên sẽ là người đầu tiên biết trên người hắn có biến hóa gì:
- Tiểu thiếu gia, khí sắc ngài bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
- Ừ, về sau các cô không cần lo lắng ta buổi tối nhắm mắt, hôm sau không mở ra được nữa rồi.
- Tiểu thiếu gia!
Ngọc Sai cảm thấy lời này không may, không ưng ý mà dậm chân.
Giang Long vội vàng giơ tay nhẹ nhàng ôm bả vai Ngọc Sai:
- Là ta sai, ta sẽ chịu phạt, chờ ăn xong cơm tối, ta sẽ kể cho các cô về chuyện con sói xám và chú dê vui vẻ.
- Tốt!
Bảo Bình phấn khích nhảy lên.
Ngọc Sai lại trầm lặng nói:
- Ít nhất hai mảnh mới có thể.
- Ha ha!
Giang Long giờ phút này thấy khoan khoái cất tiếng cười to, âm thanh trong đêm truyền đi rất xa, hắn vô cùng thân thiết nhéo nhéo lên cái mũi nhỏ của Ngọc Sai trêu ghẹo:
- Được, nhưng từ khi nào mà Ngọc Sai nhà chúng ta dịu dàng động lòng người lại nổi lòng tham thế này?
- Nào có.
Chóp mũi truyền đến cảm giác ấm áp, Ngọc Sai da mặt mỏng không chịu được xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Lâm Nhã chứng kiến toàn bộ, khuôn mặt tươi cười không thay đổi.
Đỗ Quyên trở về cũng thiếu chút xé nát khăn lụa trong tay!
Nhìn về Ngọc Sai ánh mắt lóe tia độc ác.
Nếu như có thể làm bà tử ra tay, đem Ngọc Sai diệt trừ thì tốt biết mấy.
Đỗ Quyên đột nhiên nhíu mày nhớ ra, thân thể bà tử mấy ngày nay không tốt chút nào.
- Đợi thân thể bà tử tốt lên, Bảo Bình... Hừ!
Đỗ Quyên oán hận trừng mắt nhìn Bảo Bình đang híp mắt vui vẻ cười to.
Phương Tình đứng ở một giác viễn khá xa, cười nhạt một tiếng, bóng dáng cô đơn, nàng dường như không thích sống chung với người khác.
Nhưng chỉ có đứng xa, tầm nhìn mới đủ rộng, mới có thể đem thần sắc từng người trong tiểu viện thu vào trong mắt.
Lúc này nàng đang kín đáo ngắm Đỗ Quyên, mi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng một lát sau lại khôi phục bộ mặt tươi cười không màng danh lợi.
Cơm chiều đã xong, chỉ đợi Giang Long đến.
Phòng bếp thường làm hai phần, một phần đưa đến tiểu viện của Giang Long, một phần đem đến chỗ Lâm Nhã.
Giang Long cười nói:
- Hôm nay mọi người cùng nhau ăn đi, ta đỡ phải đem chuyện xưa giảng hai lần.
Ngọc Sai và Bảo Bình lập tức đưa mắt nhìn Lâm Nhã.
Lâm Nhã hơi bất ngờ, nhanh chóng nói:
- Tình nhi, ngươi dẫn Bảo Chi cùng vài người đem thức ăn lại tiểu viện của Tiểu thiếu gia đi.
- Vâng.
Sau đó mang theo vài nha hoàn đi ra tiểu viện.
Sau một ngày mệt mỏi, Ngọc Sai và Bảo Bình vẫn tự mình đi lấy nước và khăn mặt giúp Giang Long rửa mặt rửa tay.
Đỗ Quyên cũng tranh làm nhưng không xen vào được.
Còn bị Ngọc Sai cho một đạp.
Không khỏi tức giận, sắc mặt trắng bệch.
- Đỗ Quyên, ngươi bận rộn một ngày, cũng về ăn cơm đi.
Lâm Nhã nhíu mày nói.
Đỗ Quyên nghe vậy càng bực, Bảo Bình và Ngọc Sai đều có thể cùng Giang Long ăn cơm, tại sao mình không thể?
Các nàng là đại nha hoàn, mình thì không phải sao?
Hơn nữa cho dù thân phận của hai người họ không tầm thường, không phải nha hoàn bình thường, về sau nhất định trở thành nữ nhân của Giang Long, nhưng mình là nha hoàn hồi môn, cũng không phải nha hoàn bình thường, theo lý thì sẽ thành nữ nhân của Giang Long mà.
Bản thân mình so với bọn họ chẳng kém cái gì!
Nghĩ vậy Đỗ Quyên oán hận trừng mắt nhìn Lâm Nhã một cái rồi đi ra ngoài.
Lâm Nhã làm như không phát hiện.
Đến khi Đỗ Quyên không cam lòng đi ra, thần sắc Lâm Nhã mới hiện một chút rét lạnh.
Chốc lát, Phương Tình mang theo đám nha hoàn mang thức ăn đặt ở trên bàn.
Còn chưa bày xong, chợt nghe Lâm Nhã nói:
- Tình nhi, mấy ngày nay bận rộn may thú bông và kinh doanh thêu hẳn mệt muốn chết rồi phải không?
- Vài món đồ ăn này phải thưởng cho ngươi rồi.
Bàn tay thon dài trắng nõn chỉ vào vài món đồ ăn còn lại trong cặp lồng.
Phương Tình ngẩn ra, chợt nghĩ đến Đỗ Quyên lúc này không có trong phòng... Nàng dần dần hiểu ra.
Trong lòng thầm cười khổ, Thiếu phu nhân muốn mình và Đỗ Quyên sống mái với nhau đây mà.
Thưởng mình đồ ăn mà không để Đỗ Quyên ở lại.
- Nhiều đồ ăn thế này chúng ta ăn không hết, ngươi đem một ít thức ăn xuống đi.
Lúc này Giang Long thản nhiên mở miệng.
- Cám ơn Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân thưởng.
Phương Tình hít một hơi thật sâu, thấp đầu gối làm lễ vạn phúc.
Giang Long và Lâm Nhã lúc này ngầm hiểu ý liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bảo Chi mang hộp đồ ăn màu tím đậm cùng Phương Tình và các nha hoàn lui xuống.
Bước ra khỏi cửa không lâu, Bảo Chi cười hì hì với Phương Tình:
- Tình nhi tỷ tỷ, trong chúng ta Thiếu phu nhân coi trọng người nhất nha.
Ngụ ý trong số nha hoàn cùng cấp, Đỗ Quyên chỉ xếp vị trí thứ hai.
Phương Tình bỗng nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt Bảo Chi đang tươi cười.
Khuôn mặt chân thành tha thiết in vào trong mắt khiến lòng nàng lay động.
Chính lúc đó trong lòng cũng truyền đến một cảm giác chua xót.
Không lâu trước đó, cũng có một người giống như Bảo Chi vậy, cũng nói với mình những lời như thế...
Tác giả :
Phó Kỳ Lân