Đại Quái Thú Không Được Ăn Thịt Papa Của Ta
Chương 9: Phiên ngoại
Chuyện Xưa Về Cái Tên
Thang Tiểu Viên: Tiểu Thành, tại sao tên của chúng tớ toàn là tên món ăn, có mỗi tên của cậu lại không phải?
Phương Tiểu Thành: Kỳ thật tớ cũng vậy mà. Tên đồ ăn, chỉ có cái tác gia ngu X mới đặt vậy thôi.
Thang Tiểu Viên: Ôi chao? Cậu cũng có tên là đồ ăn à?
Phương Tiểu Thành: Tớ là quả cam, còn là quả cam vuông nữa. [Khó chịu quay mặt đi]
quả cam vuông: Hình như là một game ở TQ, kiểu xếp lên nhau và giữ thăng bằng gì đó OvO
Thang Tiểu Viên: Tại sao lại là quả cam vuông? Quả cam không phải đều tròn tròn sao?
Phương Tiểu Thành: Bởi vì tên tớ có chữ Phương. [ tác giả bị chính sự xuẩn ngốc của mình làm phát khóc]
tức là vuông đó
Thang Tiểu Viên: Phương Tiểu Thành, tại sao trong tên của chúng mình đều có chữ “Tiểu", mà Mộc Nhĩ papa với quái thú thúc thúc lại không có?
Phương Tiểu Thành: Bởi vì bọn họ đã trưởng thành rồi, phát hiện tác giả đặt tên rất ư là ngu ngốc, vì vậy mới nhân tiện đem chữ “Tiểu" trong tên mình ném đi. [ mặt tiếp tục co quắt tê liệt]
Thang Tiểu Viên: [sung sướng cười] Vậy tức là khi chúng mình trưởng thành rồi thì có thể sửa cái tên ngu ngốc này ha! Tớ gọi là Thang Viên, còn cậu gọi là Phương Trinhf!
Phương Tiểu Thành: [bất đắc dĩ mà hôn cái trán] Vô luận cậu bao nhiêu tuổi đi nữa, thì cậu vẫn là tiểu Thang Viên của tớ.
[Nội tâm tác giả ngu xuẩn hét lên: Phương Tiểu Thành, nhóc quá kiêu ngạo rồi!!! Có tin hay không ta ngày mai sẽ mang luôn tiểu Thang Viên của nhóc đi không hả?! Ngày mai không cho ra diễn nữa, muahahaha!!! ]
Phương Tiểu Thành: [mặt tê liệt, liếc ] Bà dám?
Tác giả ngu ngốc: Không… không dám.
[ Tổng kết: [ yên lặng quay đầu ] Mấy bạn nhỏ quá mức thông minh thật sự là không đáng yêu tí nào! ]
Phương Tiểu Thành cùng với Thang Tiểu Viên quả nhiên là cường đạo cướp đất diễn [ nhưng mà ta thích hai đứa nhỏ này lầm bà lầm bầm lắm. Nếu có tương lai, chắc sẽ cho bọn nó diễn phiên ngoại đi? ], tỉnh ngủ dậy thì thấy papa với đại quái thú lần đầu tiên cãi nhau lên tới đỉnh điểm [ kỳ thật chỉ là đấu khẩu trong bữa cơm dưới ánh nến mà thôi ].
Phiên Ngoại:
Nhật Ký Bình Phục Của Đại Quái Thú
Part 1: Thạch trái cây gì gì đó nhất định là bà mối đi đi đi đi?
Đại quái thú: Vợ yêu ơi Vợ yêu ơi Anh mang cho em quà này!
Papa nhỏ: Hửm? Cái gì…?
Đại quái vật: Ở trong ngăn tủ bên giường của anh ý!
Sau đó, papa nhỏ Mộc Nhĩ phát hiện ở ngăn tủ đầu giường ở bệnh viện… rất nhiều, rất nhiều thạch trái cây, nhiều tới tràn ra.
Papa nhỏ: Sao lại mua nhiều vậy?
Đại quái thú: Em nói cái gì hả? Em thích ăn mười cân thạch trái cây mà… thì thật sự có mười cân, không thừa cũng không ít đâu!
Papa nhỏ: Tôi thích ăn thạch trái cây thật…. Quên đi, dù sao thì tôi cũng ăn hết được.
Part 2: Giang Tiểu Tỉnh gì gì đó nhất định là trẻ trâu đi đi đi đi?
nhị hóa (二货): nôm na là trẻ trâu của VN
Đàn ông nhà họ Giang, một nhà già trẻ đều là cảnh sát con nhà nòi. Nhưng bất đồng chính là, Giang lão cha vốn là cảnh đốc, mỗi ngày lấy roi da đánh một lũ cảnh sát nhỏ làm việc. Giang Hình vốn là hình cảnh, cả ngày quất roi da đám bại hoại. Mà Giang Tỉnh thì vốn là giao cảnh, cả ngày quơ quơ xếp giấy phạt, quất roi với mất tên bại hoại điều khiển phương tiện.
Hôm nay, Mộc Nhĩ ghé vào bên giường của của Giang Hình, lướt lướt weibo, rồi sau đó trình cả cái điện thoại vào trước mặt Giang Hình đang ngồi ăn thạch trái cây, nói: “Úi cha Em trai anh lên báo rồi này."
Đầu tít là: Giao cảnh đẹp trai nhất lấp lánh
lấp lánh: QT ghi là kira. Theo nàng Miu chắc là kira kira, tức là lấp lánh trong tiếng Bổn:3
Trong hình là bạn học Giang Tỉnh đang đội mũ kê-pi, làm tư thế chào theo kiểu quân đội, thẳng thắn mà mạnh mẽ, bên cạnh còn có một cái bảng, trên ghi:
“Tôi là giao cảnh ở thành phố D. Xin thề sẽ không vì người lái xe là nữ sinh mà sẽ cho thả"
Phía dưới có người comment:
“Nói vậy tức là đang ước hẹn với nam sinh sao?"
Giang Hình buông điện thoại di động, mỗi tay vươn hai ngón, đặt cùng một chỗ với nhau, tạo thành hình #.
“Nó đúng là y như tên của mình vậy."
“Cái gì cơ?" Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Vốn là tên trẩu tre. Nhưng dù sao cũng đều là trâu hết."
trong câu này, QT là vốn là tỉnh hóa, dù sao cũng đều nhị. Trong đó tỉnh hóa và nhị (hóa) đều chỉ người chưa trưởng thành, nôm na đều là trẻ trâu nên mình edit để vầy.
“Được rồi, em trai của anh bây giờ đang ở đâu?"
“Vừa mới gửi tin nhắn tới, nói là có hẹn rồi, buổi tối không tới ăn cơm đâu."
Part 3: Xuất viện cũng rất hạnh phúc đi đi đi đi đi!
Sau một tháng phải nằm lì trong bệnh viện, Giang Hình rốt cuộc cũng được đại xá, có thể xuất viện rồi. Hôm nay, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ xin nghỉ một ngày, cũng lừa bạn nhỏ Giang Tiểu Đường đi nhà trẻ, tới đón đại quái thú xuất viện, nhân tiện cũng giúp thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ dọn nhà, ừm, tới nhà đại quái thú.
Hành lí của Mộc Nhĩ và Giang Hình cũng không nhiều lắm, thoáng cái là đã sắp xếp xong hết. Giang Tiểu Đường nâng cây kéo nhỏ, cắt rất nhiều chữ hỉ màu đỏ tươi, đem khắp nơi trong nhà dán lung tung, khiến nơi nơi cũng nhìn thấy tình cảm ấm áp như thể muốn tan ra. Hai người lại mua một đôi cốc sứ màu đỏ, đặt cùng một chỗ, giống như hai trái tim đặt cùng một chỗ, tương ấn thành thú.
Không có hôn lễ long trọng, không có giáo đường thần thánh, không có người nhà bạn bè ôm nhau chúc phúc, cũng không có lời hứa sông cạn đá mòm, hai người nhát gan len lén thế tục mà trốn trong phòng tự kết hôn.
Đúng trừ tịch, sắc trời dần tối, khói lửa cũng dâng lên. Nó in dấu trên khuân mặt của thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, lại giống như cái gì cũng không, như vì tương lai của họ mà chúc phúc.
Giang Hình ôm chầm lấy vợ nhà mình, cần cẩn dực dực giống như một con đại quái thú ngốc nghếch, nhếch miệng cười khúc khích:
“Này…. xem như là đã thành người một nhà rồi đi?"
“Ừm."
Thang Tiểu Viên: Tiểu Thành, tại sao tên của chúng tớ toàn là tên món ăn, có mỗi tên của cậu lại không phải?
Phương Tiểu Thành: Kỳ thật tớ cũng vậy mà. Tên đồ ăn, chỉ có cái tác gia ngu X mới đặt vậy thôi.
Thang Tiểu Viên: Ôi chao? Cậu cũng có tên là đồ ăn à?
Phương Tiểu Thành: Tớ là quả cam, còn là quả cam vuông nữa. [Khó chịu quay mặt đi]
quả cam vuông: Hình như là một game ở TQ, kiểu xếp lên nhau và giữ thăng bằng gì đó OvO
Thang Tiểu Viên: Tại sao lại là quả cam vuông? Quả cam không phải đều tròn tròn sao?
Phương Tiểu Thành: Bởi vì tên tớ có chữ Phương. [ tác giả bị chính sự xuẩn ngốc của mình làm phát khóc]
tức là vuông đó
Thang Tiểu Viên: Phương Tiểu Thành, tại sao trong tên của chúng mình đều có chữ “Tiểu", mà Mộc Nhĩ papa với quái thú thúc thúc lại không có?
Phương Tiểu Thành: Bởi vì bọn họ đã trưởng thành rồi, phát hiện tác giả đặt tên rất ư là ngu ngốc, vì vậy mới nhân tiện đem chữ “Tiểu" trong tên mình ném đi. [ mặt tiếp tục co quắt tê liệt]
Thang Tiểu Viên: [sung sướng cười] Vậy tức là khi chúng mình trưởng thành rồi thì có thể sửa cái tên ngu ngốc này ha! Tớ gọi là Thang Viên, còn cậu gọi là Phương Trinhf!
Phương Tiểu Thành: [bất đắc dĩ mà hôn cái trán] Vô luận cậu bao nhiêu tuổi đi nữa, thì cậu vẫn là tiểu Thang Viên của tớ.
[Nội tâm tác giả ngu xuẩn hét lên: Phương Tiểu Thành, nhóc quá kiêu ngạo rồi!!! Có tin hay không ta ngày mai sẽ mang luôn tiểu Thang Viên của nhóc đi không hả?! Ngày mai không cho ra diễn nữa, muahahaha!!! ]
Phương Tiểu Thành: [mặt tê liệt, liếc ] Bà dám?
Tác giả ngu ngốc: Không… không dám.
[ Tổng kết: [ yên lặng quay đầu ] Mấy bạn nhỏ quá mức thông minh thật sự là không đáng yêu tí nào! ]
Phương Tiểu Thành cùng với Thang Tiểu Viên quả nhiên là cường đạo cướp đất diễn [ nhưng mà ta thích hai đứa nhỏ này lầm bà lầm bầm lắm. Nếu có tương lai, chắc sẽ cho bọn nó diễn phiên ngoại đi? ], tỉnh ngủ dậy thì thấy papa với đại quái thú lần đầu tiên cãi nhau lên tới đỉnh điểm [ kỳ thật chỉ là đấu khẩu trong bữa cơm dưới ánh nến mà thôi ].
Phiên Ngoại:
Nhật Ký Bình Phục Của Đại Quái Thú
Part 1: Thạch trái cây gì gì đó nhất định là bà mối đi đi đi đi?
Đại quái thú: Vợ yêu ơi Vợ yêu ơi Anh mang cho em quà này!
Papa nhỏ: Hửm? Cái gì…?
Đại quái vật: Ở trong ngăn tủ bên giường của anh ý!
Sau đó, papa nhỏ Mộc Nhĩ phát hiện ở ngăn tủ đầu giường ở bệnh viện… rất nhiều, rất nhiều thạch trái cây, nhiều tới tràn ra.
Papa nhỏ: Sao lại mua nhiều vậy?
Đại quái thú: Em nói cái gì hả? Em thích ăn mười cân thạch trái cây mà… thì thật sự có mười cân, không thừa cũng không ít đâu!
Papa nhỏ: Tôi thích ăn thạch trái cây thật…. Quên đi, dù sao thì tôi cũng ăn hết được.
Part 2: Giang Tiểu Tỉnh gì gì đó nhất định là trẻ trâu đi đi đi đi?
nhị hóa (二货): nôm na là trẻ trâu của VN
Đàn ông nhà họ Giang, một nhà già trẻ đều là cảnh sát con nhà nòi. Nhưng bất đồng chính là, Giang lão cha vốn là cảnh đốc, mỗi ngày lấy roi da đánh một lũ cảnh sát nhỏ làm việc. Giang Hình vốn là hình cảnh, cả ngày quất roi da đám bại hoại. Mà Giang Tỉnh thì vốn là giao cảnh, cả ngày quơ quơ xếp giấy phạt, quất roi với mất tên bại hoại điều khiển phương tiện.
Hôm nay, Mộc Nhĩ ghé vào bên giường của của Giang Hình, lướt lướt weibo, rồi sau đó trình cả cái điện thoại vào trước mặt Giang Hình đang ngồi ăn thạch trái cây, nói: “Úi cha Em trai anh lên báo rồi này."
Đầu tít là: Giao cảnh đẹp trai nhất lấp lánh
lấp lánh: QT ghi là kira. Theo nàng Miu chắc là kira kira, tức là lấp lánh trong tiếng Bổn:3
Trong hình là bạn học Giang Tỉnh đang đội mũ kê-pi, làm tư thế chào theo kiểu quân đội, thẳng thắn mà mạnh mẽ, bên cạnh còn có một cái bảng, trên ghi:
“Tôi là giao cảnh ở thành phố D. Xin thề sẽ không vì người lái xe là nữ sinh mà sẽ cho thả"
Phía dưới có người comment:
“Nói vậy tức là đang ước hẹn với nam sinh sao?"
Giang Hình buông điện thoại di động, mỗi tay vươn hai ngón, đặt cùng một chỗ với nhau, tạo thành hình #.
“Nó đúng là y như tên của mình vậy."
“Cái gì cơ?" Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Vốn là tên trẩu tre. Nhưng dù sao cũng đều là trâu hết."
trong câu này, QT là vốn là tỉnh hóa, dù sao cũng đều nhị. Trong đó tỉnh hóa và nhị (hóa) đều chỉ người chưa trưởng thành, nôm na đều là trẻ trâu nên mình edit để vầy.
“Được rồi, em trai của anh bây giờ đang ở đâu?"
“Vừa mới gửi tin nhắn tới, nói là có hẹn rồi, buổi tối không tới ăn cơm đâu."
Part 3: Xuất viện cũng rất hạnh phúc đi đi đi đi đi!
Sau một tháng phải nằm lì trong bệnh viện, Giang Hình rốt cuộc cũng được đại xá, có thể xuất viện rồi. Hôm nay, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ xin nghỉ một ngày, cũng lừa bạn nhỏ Giang Tiểu Đường đi nhà trẻ, tới đón đại quái thú xuất viện, nhân tiện cũng giúp thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ dọn nhà, ừm, tới nhà đại quái thú.
Hành lí của Mộc Nhĩ và Giang Hình cũng không nhiều lắm, thoáng cái là đã sắp xếp xong hết. Giang Tiểu Đường nâng cây kéo nhỏ, cắt rất nhiều chữ hỉ màu đỏ tươi, đem khắp nơi trong nhà dán lung tung, khiến nơi nơi cũng nhìn thấy tình cảm ấm áp như thể muốn tan ra. Hai người lại mua một đôi cốc sứ màu đỏ, đặt cùng một chỗ, giống như hai trái tim đặt cùng một chỗ, tương ấn thành thú.
Không có hôn lễ long trọng, không có giáo đường thần thánh, không có người nhà bạn bè ôm nhau chúc phúc, cũng không có lời hứa sông cạn đá mòm, hai người nhát gan len lén thế tục mà trốn trong phòng tự kết hôn.
Đúng trừ tịch, sắc trời dần tối, khói lửa cũng dâng lên. Nó in dấu trên khuân mặt của thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, lại giống như cái gì cũng không, như vì tương lai của họ mà chúc phúc.
Giang Hình ôm chầm lấy vợ nhà mình, cần cẩn dực dực giống như một con đại quái thú ngốc nghếch, nhếch miệng cười khúc khích:
“Này…. xem như là đã thành người một nhà rồi đi?"
“Ừm."
Tác giả :
Bát Nhật Ký Nô