Đại Quái Thú Không Được Ăn Thịt Papa Của Ta
Chương 3
Tiểu bảo bảo vốn là do Giang Hình cứu trong một lần làm nhiệm vụ. Án bắt cóc khiến cả nước khiếp sợ diễn ra ở B thị – nơi mà trị an cũng không tính là rất tốt. Bọn cướp phát rồ bắt giữ con tim, giết luôn một nhà hai người lớn, cuối cùng thì bị tay súng bắn tỉa hạ gục. Người duy nhất sống sót là Giang Tiểu Đường, à, lúc đó Giang Tiểu Đường còn chưa phải họ Giang, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nằm ở trong tay của tên cướp bị bắn chết. Máu cả ba mẹ lẫn bọn cướp trộn lẫn cũng một chỗ, tưới hết lên mặt và người của nó, một mảnh đỏ tươi.
Tiểu hài tử bị một đôi tay xa lạ ôm lên, thủ pháp thô bạo, không khỏi khóc lóc thảm thiết. Sau đó, đứa nhỏ còn trong tã lót nghe thấy rất nhiều âm thanh, có tiếng mẹ thét chói tay, có tiếng ba khẩn cầu, tiếng tên bắt cóc đe dọa, rồi pằng pằng bịch bịch vang lên, sau đó cả thế giới liền trở nên an tĩnh. Cái ôm khiến nó chán ghét kia dần dần không còn độ ấm, vừa lạnh vừa cứng. Sau đó có một đôi tay thật lớn đem mình kéo lên, cùng với tên bắt cóc kia giống nhau, vừa không được tự nhiên vừa không đúng tư thế, nhưng cũng rất ôn nhu, tiểu Giang Đường khóc tới thất thanh lúc này mở mắt ra. Đấy là lần đầu tiên nó thấy đại quái thú.
Chuyện kế tiếp phát sinh cũng rất nhanh, ngay cả Giang Hình chính mình nói cũng không thể rõ. Chết mất hai con tin, nhiệm vụ thất bại, Giang Hình ôm tiểu cô nhi được bọc trong tã mà cười tới lưu manh, nói “Sau này, lão tử chính là cha của con rồi." Sau đó thì bị bánh bao vì không phục mà tưới cho một thân toàn nước tiểu. Viết ba tháng kiểm tra, bị khấu trừ tiền thưởng sáu tháng, bị Giang lão cha cầm gậy đuổi quanh nhà đánh cho một trận, còn Giang Tỉnh thì ngồi xổm bên cạnh bóc nhỏ, thành công khiến bọc nhỏ kêu hắn một tiếng tiểu thúc thúc. Chuyện cuối cùng mới được lắng xuống.
Giang Hình mỗi ngày đều thủ sẵn mũ kê-pi đi làm phiên trực lại thêm cả nhiệm vụ gian khổ, nuôi con trai. Không có biện pháp mà, họ Giang tinh thông võ nghệ, tráng kiện khỏe mạnh… thích nhất là tiểu hài tử.
Lúc xưa cứ thích cởi truồng chạy loạn, cho dù là ai cũng không có biện pháp khiến nó mặc quần áo. Đảo mắt một cái, đứa nhỏ năm nào vẫn còn được bọc trong tã lót giờ có thể chạy nhảy khắp nơi, đi theo một đám lão nam nhân sống độc thân của khoa trinh sát học phá án, lại cùng với chuyên gia đàm phán trong cục học cách nói, có thể sử dụng đao pháp của pháp y tỷ tỷ Liễu Diệp để gọt táo ăn, có thể ghé vào điện thoại liên lạc học ca ca nối mạng để gọi điện thoại cầu cứu.
“Ừm, ngài hảo. Con bị đại quái thú bắt được, đại quái thú buộc con phải ăn ớt xanh, thỉnh cứu viện."
Sau đó đồng học Giang Tiểu Đường nhanh mồm nhanh miệng lại không có nói qua papa. Cái khái niệm này khi mà nó còn chưa có biết tới thế giới xung quanh nà đã bị xóa bỏ. Nghe một chuyên gia đàm phán thúc thúc bụng to khó khắn mà giải thích cho Giang Tiểu Đường rằng:
“Ừm, chính là người mà con cảm thấy rất ôn nhủ, là ngời mà con muốn được hắn ôm đó. Giống như Giang Hình đấy."
“Đó là quái thú!" Giang Tiểu Đường thả hai chân ngắn ngủn xuống đất, nhảy khỏi bàn công tác của vị đại thúc bụng to kia, chạy khắp nơi tìm papa..
Vì vậy khi Giang Hình chứng kiến con trai nhà mình ôm một thanh niên xa lạ mà cứ nhất nhất hô papa, tâm lý nhất thời sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ vô lực. Giang Hình thấy người ôm con mình là một thanh niên cao gầy, cổ tay cùng cái cổ đều rất nhỏ, khóa trong chiếc áo len màu trắng, thoạt nhìn nét ngây thơ còn chưa thoát khỏi cậu.
Hừ. Giàng Hình trong lòng âm thầm nói, rõ ràng ta mới là người có hình dáng cao lớn của một vị papa chứ.
Mà vị tháo hán tử,đồng chí Giang Hình, lại không hề biết rằng: Ba, quan trọng nhất chính là sự ôn nhu cùng nụ cười ấm áp, còn có thể bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào móc từ trong người ra cho ngươi một cái thạch trái cây. Có hai đôi tay mạnh mẽ và cơ bụng đạt đủ sáu múi, đôi khi cũng không nhất định là papa, cũng có khả năng chính là: Đại quái thú.
tháo hán tử: người đàn ông thô kệch.
Bên này Giang Hình đã tức giận tới muốn giơ chân rồi, đứa con quý như châu ngọc mà mình ngậm đắng nuốt cay mãi mới nuôi lớn đã bị người ta lừa chạy mất rồi. Bên này, Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao phóng xuống mặt đất, chính mình cũng ngồi xổm xuống để cùng độ cao với nó, nói một cách nghiêm túc.
“Đây là đại quái thú của nhà nhóc?" Mộc Nhĩ đem khuân mặt thịt của bánh bao đối diện cậu, rất nghiêm túc mà hỏi. Làm một thầy giáo trong nhà trẻ kiêm chức vụ papa đại chúng, Mộc Nhĩ tự khắc có một bộ phương pháp để dậy dỗ lũ nhỏ, trong dó có một điểm rất trọng yếu chính là, đừng bao giờ khiến cho bọn nhỏ cho rằng ngươi là một tên người lớn đáng ghét, chỉ cần để trí thông minh của bản thân ngang với bọn nhỏ là có thể trao đổi thuận lợi. Nhưng có đôi khi, bảo trì việc duy trì ngang bằng trí thông minh với bọn nhỏ quả là một loại thói quen đáng sợ. Thầy giáo Mộc Nhĩ lại bắt đầu nghĩ tới tiểu bằng hữu Thang Tiểu Viên tròn tròn béo béo cùng với mama mỹ nữ, còn cả …. papa bạc tình linh tinh gì đó nữa. Vì thế mà xúc động, đem tay trảo trảo tóc.
“Ừ ừ." Tiểu bằng hữu Giang Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu, liếc mắt một cái nhìn về phía nam nhân đang cầm đèn pin đằng kia, rồi ghé vào nói thầm bên tai “papa": “Papa, hắn cực kì ác độc đó. Mỗi ngày đều buộc con phải ăn một cốc sữa tươi, ăn hai miếng ớt xanh. Thế nhưng Hình Trinh ca ca có dạy con đem sữa đổ vào bồn cầu rồi giật xả nước, ca ca nói đây là tiêu hủy chứng cứ. Nhưng có một lần…. con quên giật xả nước, sau đó bị đại quái thú phát hiện, đại quái thú liền hung hăng mà đánh mông con, đau lắm! Là người xấu đớ!"
“Cho nên nhóc mới chạy ra đây?"
“Đương nhiên rồi!" Tiểu bánh bao cảm thấy rất kiêu ngạo mà nói: “Con chính là người đã đi tìm papa đó nha!" Vừa nói lại vừa sà vào trong lòng của Mộc Nhĩ, mềm mại núng nính mà làm nũng, “Papa, con rốt cuộc cũng tìm thấy người rồi. Hừ, papa con muốn cáo trạng, đại quái thú khi dễ người ta." Tiểu mông hướng về phía Giang Hình mà xoay tới xoay lui, làm cho hắn có một loại cảm xúc rất muốn đánh cho tiểu hỗn đản đi nhận cha linh tinh kia nát mông mới thôi.
“Papa cho nhóc xem một phép thuật biến hóa nha, mà chỉ có mỗi mình papa mới biết thôi đó." Mộc Nhĩ bắt đầu dùng cách lừa bọn nhỏ phương án A. Từ trong túi tiền liền lấy ra một cái thạch trái cây, vị ô mai.
Tiểu bánh bao trừng hai con mắt tròn tròn nhìn chăm chú, vẻ mặt sùng bái mà nhìn vị papa ma pháp sư có thể biến ra được thạch trái cây, chờ mong lại tiếp thêm cái nữa. Mộc Nhĩ vươn tay vỗ vỗ cái mông béo của tiểu bánh bao, nói: “Ma pháp của papa mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần mà thôi. Nếu như đêm nay Giang Tiểu Đường chịu cùng đại quái thú trở về, papa ngày mai có thể sẽ biến ra cho ngươi một cái thạch trái cây cao cấp cho Giang Tiểu Đường rồi."
Bạn nhỏ Giang Tiểu Đường lúc này chính là lựa chọn nhân sinh vô cùng trọng đại. Nên vứt bỏ thạch trái cây cao cấp của ngày mai mà theo papa đã mất ma lực về nhà, hay là ủy khuất chính mình, về cùng cái đại quái thú đáng sợ kia, chống lại cả một đêm rồi thì ngày mai papa sẽ đưa cho thạch trái cây cao cấp? Giang Tiểu Đường rất băng khoăn. Đương lúc rối rắm, thì bị papa nâng cái mông mà ôm lên, đưa cho đại quái thú lúc này mặt vừa đen vừa thối.
Cơ bắp ở vai của đại quái thú làm đau xương hàm của tiểu bánh bao, hé ra một bánh bao đang ủy ủy khuất khuất tựa vào đầu vai của một nam nhân cao lớn uy mãnh, thoạt nhìn cũng là một loại cảnh tượng vui mắt. Giang Tiểu Đường ở trong lòng của đại quái thú xoay qua xoay lại, quyết định chừng nào chưa tới hừng đông thì không thàm quan tâm tới papa đáng ghét lại đưa mình cho đại quái thú.
Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao dàn xếp tốt xong, liền đứng thẳng mà cười ôn nhu, nói:
“Đừng đánh trẻ con, nó cũng không phải là có có ác ý. Ưm, tôi là giáo viên nhà trẻ ở dối diện cục của các anh, nếu có gì thì cứ tìm tôi, không sao cả." Nói xong thì chạy lại chỗ xe buýt vừa mới tới.
Giang Hình bị nụ cười của người trẻ tuổi này làm cho có điểm hoảng thần, lại vỗ vỗ thằng con nhà mình lúc này đang tức giận ở trong lòng, lăng lăng hỏi, hửm? Đó là papa của con hả? Giang Hình lúc này mới phát hiện kỳ thật hắn một chút cũng chẳng biết gì về tiểu tổ tông nhà hắn. Vi dụ như, hắn hoàn toàn không biết bánh bao nhà hắn hóa ra lại là một người cực kỳ thích thạch trái cây.
Cái gì chứ, đàn ông con trai là phải thích ăn ngô chứ! Vì vậy mà buổi tối, Giang Hình nấu cho một nồi ngô lớn, bắt Giang Tiểu Đường phải ăn đêm. Cũng may là ngô này cũng ngọt, Giang Tiểu Đường vô cùng nhiệt tình mà ăn hết.
Gối đầu lên cánh tay cứng rắn của đại quái thú ngủ tới hơn nửa đêm, đồng chí Giang Tiểu Đường mơ màng tỉnh lại. Nó nằm mộng, trong mộng người mặc áo len trắng, trên người vừa mềm mại vừa ấm á chính là papa cả nó. Papa đội mội cái mũ cong cong giống như phù thủy, nắm ma trượng trong tay, biến cho nó ra một cái thạch trái cây vị táo.
Trong mộng, papa kéo bàn tay nho nhỏ của Giang Đường, từng bước một dẫn nó đi tới điểm khởi đầu của trí nhớ, cái nơi mà một buổi sớm ồn ào cùng với cảm giác dần dần mất đi độ ấm, tiếng thét chói tai, cầu khẩn van xin, tiếng súng như thủy triều mà dũng mãnh đánh vào trong não. Sau đó, bàn tay to vừa khô ráo vừa ấm áp của papa bịt lấy lỗ tai của tiểu Giang Đường, những âm thanh kia liền lập tức đình chỉ.
Người đó nói: “Bảo bối, con có thể sống sót, thật sự là quá tốt rồi."
Bảo bối vốn là có ý tứ gì, tiểu Giang Đường cũng không biết rõ lắm. Nó chỉ nghe qua khi một vị ca ca là thành viên của tiếp tuyến nói điện thoại mà ngọt ngào gọi bạn gái là bảo bối. Tiểu Giang Đường từng đi hỏi thúc thúc ở chỗ chuyên gia đàm phán. Thúc thúc nói, đó là một từ rất hay, nhưng nó còn nhỏ quá, chưa hiểu được..
Như vậy, gọi ta là bảo bối, chính là papa sao? Tiểu Giang Đường trong cuộc sống lần đầu tiên cảm giác được sự tồn tại của từ này, không phải là những phát âm cùng ký họa mơ hồ, mà là một con người. Một nam nhân có ma pháp, sẽ bảo vệ nó, dạy dỗ nó, một nam nhân không cao lớn nhưng lại rất ôn nhau.
Tiểu Giang Đường nghĩ như vậy, ngầy đầu muốn nhìn thấy bộ dạng của papa. Nhưng mà ại nhìn thấy Giang Hình lúc này đang há miệng, đạp chăn ra ngủ không hề có hình tượng. Một tiếng hét rung trời, như sấm rền bên tai vang lên.
“U hu hu hu!!!!!! Đại quái thú, ngươi đem papa trả lại cho ta!!!!!! Không cho ngươi ăn thịt papa ta!!!!! Đem papa trả lại cho Giang Đường!!!!!!!"
Này có tính là thời kì phản nghịch không ta:)))))) Tội nghiệp đại quái thú.
Tiểu hài tử bị một đôi tay xa lạ ôm lên, thủ pháp thô bạo, không khỏi khóc lóc thảm thiết. Sau đó, đứa nhỏ còn trong tã lót nghe thấy rất nhiều âm thanh, có tiếng mẹ thét chói tay, có tiếng ba khẩn cầu, tiếng tên bắt cóc đe dọa, rồi pằng pằng bịch bịch vang lên, sau đó cả thế giới liền trở nên an tĩnh. Cái ôm khiến nó chán ghét kia dần dần không còn độ ấm, vừa lạnh vừa cứng. Sau đó có một đôi tay thật lớn đem mình kéo lên, cùng với tên bắt cóc kia giống nhau, vừa không được tự nhiên vừa không đúng tư thế, nhưng cũng rất ôn nhu, tiểu Giang Đường khóc tới thất thanh lúc này mở mắt ra. Đấy là lần đầu tiên nó thấy đại quái thú.
Chuyện kế tiếp phát sinh cũng rất nhanh, ngay cả Giang Hình chính mình nói cũng không thể rõ. Chết mất hai con tin, nhiệm vụ thất bại, Giang Hình ôm tiểu cô nhi được bọc trong tã mà cười tới lưu manh, nói “Sau này, lão tử chính là cha của con rồi." Sau đó thì bị bánh bao vì không phục mà tưới cho một thân toàn nước tiểu. Viết ba tháng kiểm tra, bị khấu trừ tiền thưởng sáu tháng, bị Giang lão cha cầm gậy đuổi quanh nhà đánh cho một trận, còn Giang Tỉnh thì ngồi xổm bên cạnh bóc nhỏ, thành công khiến bọc nhỏ kêu hắn một tiếng tiểu thúc thúc. Chuyện cuối cùng mới được lắng xuống.
Giang Hình mỗi ngày đều thủ sẵn mũ kê-pi đi làm phiên trực lại thêm cả nhiệm vụ gian khổ, nuôi con trai. Không có biện pháp mà, họ Giang tinh thông võ nghệ, tráng kiện khỏe mạnh… thích nhất là tiểu hài tử.
Lúc xưa cứ thích cởi truồng chạy loạn, cho dù là ai cũng không có biện pháp khiến nó mặc quần áo. Đảo mắt một cái, đứa nhỏ năm nào vẫn còn được bọc trong tã lót giờ có thể chạy nhảy khắp nơi, đi theo một đám lão nam nhân sống độc thân của khoa trinh sát học phá án, lại cùng với chuyên gia đàm phán trong cục học cách nói, có thể sử dụng đao pháp của pháp y tỷ tỷ Liễu Diệp để gọt táo ăn, có thể ghé vào điện thoại liên lạc học ca ca nối mạng để gọi điện thoại cầu cứu.
“Ừm, ngài hảo. Con bị đại quái thú bắt được, đại quái thú buộc con phải ăn ớt xanh, thỉnh cứu viện."
Sau đó đồng học Giang Tiểu Đường nhanh mồm nhanh miệng lại không có nói qua papa. Cái khái niệm này khi mà nó còn chưa có biết tới thế giới xung quanh nà đã bị xóa bỏ. Nghe một chuyên gia đàm phán thúc thúc bụng to khó khắn mà giải thích cho Giang Tiểu Đường rằng:
“Ừm, chính là người mà con cảm thấy rất ôn nhủ, là ngời mà con muốn được hắn ôm đó. Giống như Giang Hình đấy."
“Đó là quái thú!" Giang Tiểu Đường thả hai chân ngắn ngủn xuống đất, nhảy khỏi bàn công tác của vị đại thúc bụng to kia, chạy khắp nơi tìm papa..
Vì vậy khi Giang Hình chứng kiến con trai nhà mình ôm một thanh niên xa lạ mà cứ nhất nhất hô papa, tâm lý nhất thời sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ vô lực. Giang Hình thấy người ôm con mình là một thanh niên cao gầy, cổ tay cùng cái cổ đều rất nhỏ, khóa trong chiếc áo len màu trắng, thoạt nhìn nét ngây thơ còn chưa thoát khỏi cậu.
Hừ. Giàng Hình trong lòng âm thầm nói, rõ ràng ta mới là người có hình dáng cao lớn của một vị papa chứ.
Mà vị tháo hán tử,đồng chí Giang Hình, lại không hề biết rằng: Ba, quan trọng nhất chính là sự ôn nhu cùng nụ cười ấm áp, còn có thể bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào móc từ trong người ra cho ngươi một cái thạch trái cây. Có hai đôi tay mạnh mẽ và cơ bụng đạt đủ sáu múi, đôi khi cũng không nhất định là papa, cũng có khả năng chính là: Đại quái thú.
tháo hán tử: người đàn ông thô kệch.
Bên này Giang Hình đã tức giận tới muốn giơ chân rồi, đứa con quý như châu ngọc mà mình ngậm đắng nuốt cay mãi mới nuôi lớn đã bị người ta lừa chạy mất rồi. Bên này, Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao phóng xuống mặt đất, chính mình cũng ngồi xổm xuống để cùng độ cao với nó, nói một cách nghiêm túc.
“Đây là đại quái thú của nhà nhóc?" Mộc Nhĩ đem khuân mặt thịt của bánh bao đối diện cậu, rất nghiêm túc mà hỏi. Làm một thầy giáo trong nhà trẻ kiêm chức vụ papa đại chúng, Mộc Nhĩ tự khắc có một bộ phương pháp để dậy dỗ lũ nhỏ, trong dó có một điểm rất trọng yếu chính là, đừng bao giờ khiến cho bọn nhỏ cho rằng ngươi là một tên người lớn đáng ghét, chỉ cần để trí thông minh của bản thân ngang với bọn nhỏ là có thể trao đổi thuận lợi. Nhưng có đôi khi, bảo trì việc duy trì ngang bằng trí thông minh với bọn nhỏ quả là một loại thói quen đáng sợ. Thầy giáo Mộc Nhĩ lại bắt đầu nghĩ tới tiểu bằng hữu Thang Tiểu Viên tròn tròn béo béo cùng với mama mỹ nữ, còn cả …. papa bạc tình linh tinh gì đó nữa. Vì thế mà xúc động, đem tay trảo trảo tóc.
“Ừ ừ." Tiểu bằng hữu Giang Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu, liếc mắt một cái nhìn về phía nam nhân đang cầm đèn pin đằng kia, rồi ghé vào nói thầm bên tai “papa": “Papa, hắn cực kì ác độc đó. Mỗi ngày đều buộc con phải ăn một cốc sữa tươi, ăn hai miếng ớt xanh. Thế nhưng Hình Trinh ca ca có dạy con đem sữa đổ vào bồn cầu rồi giật xả nước, ca ca nói đây là tiêu hủy chứng cứ. Nhưng có một lần…. con quên giật xả nước, sau đó bị đại quái thú phát hiện, đại quái thú liền hung hăng mà đánh mông con, đau lắm! Là người xấu đớ!"
“Cho nên nhóc mới chạy ra đây?"
“Đương nhiên rồi!" Tiểu bánh bao cảm thấy rất kiêu ngạo mà nói: “Con chính là người đã đi tìm papa đó nha!" Vừa nói lại vừa sà vào trong lòng của Mộc Nhĩ, mềm mại núng nính mà làm nũng, “Papa, con rốt cuộc cũng tìm thấy người rồi. Hừ, papa con muốn cáo trạng, đại quái thú khi dễ người ta." Tiểu mông hướng về phía Giang Hình mà xoay tới xoay lui, làm cho hắn có một loại cảm xúc rất muốn đánh cho tiểu hỗn đản đi nhận cha linh tinh kia nát mông mới thôi.
“Papa cho nhóc xem một phép thuật biến hóa nha, mà chỉ có mỗi mình papa mới biết thôi đó." Mộc Nhĩ bắt đầu dùng cách lừa bọn nhỏ phương án A. Từ trong túi tiền liền lấy ra một cái thạch trái cây, vị ô mai.
Tiểu bánh bao trừng hai con mắt tròn tròn nhìn chăm chú, vẻ mặt sùng bái mà nhìn vị papa ma pháp sư có thể biến ra được thạch trái cây, chờ mong lại tiếp thêm cái nữa. Mộc Nhĩ vươn tay vỗ vỗ cái mông béo của tiểu bánh bao, nói: “Ma pháp của papa mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần mà thôi. Nếu như đêm nay Giang Tiểu Đường chịu cùng đại quái thú trở về, papa ngày mai có thể sẽ biến ra cho ngươi một cái thạch trái cây cao cấp cho Giang Tiểu Đường rồi."
Bạn nhỏ Giang Tiểu Đường lúc này chính là lựa chọn nhân sinh vô cùng trọng đại. Nên vứt bỏ thạch trái cây cao cấp của ngày mai mà theo papa đã mất ma lực về nhà, hay là ủy khuất chính mình, về cùng cái đại quái thú đáng sợ kia, chống lại cả một đêm rồi thì ngày mai papa sẽ đưa cho thạch trái cây cao cấp? Giang Tiểu Đường rất băng khoăn. Đương lúc rối rắm, thì bị papa nâng cái mông mà ôm lên, đưa cho đại quái thú lúc này mặt vừa đen vừa thối.
Cơ bắp ở vai của đại quái thú làm đau xương hàm của tiểu bánh bao, hé ra một bánh bao đang ủy ủy khuất khuất tựa vào đầu vai của một nam nhân cao lớn uy mãnh, thoạt nhìn cũng là một loại cảnh tượng vui mắt. Giang Tiểu Đường ở trong lòng của đại quái thú xoay qua xoay lại, quyết định chừng nào chưa tới hừng đông thì không thàm quan tâm tới papa đáng ghét lại đưa mình cho đại quái thú.
Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao dàn xếp tốt xong, liền đứng thẳng mà cười ôn nhu, nói:
“Đừng đánh trẻ con, nó cũng không phải là có có ác ý. Ưm, tôi là giáo viên nhà trẻ ở dối diện cục của các anh, nếu có gì thì cứ tìm tôi, không sao cả." Nói xong thì chạy lại chỗ xe buýt vừa mới tới.
Giang Hình bị nụ cười của người trẻ tuổi này làm cho có điểm hoảng thần, lại vỗ vỗ thằng con nhà mình lúc này đang tức giận ở trong lòng, lăng lăng hỏi, hửm? Đó là papa của con hả? Giang Hình lúc này mới phát hiện kỳ thật hắn một chút cũng chẳng biết gì về tiểu tổ tông nhà hắn. Vi dụ như, hắn hoàn toàn không biết bánh bao nhà hắn hóa ra lại là một người cực kỳ thích thạch trái cây.
Cái gì chứ, đàn ông con trai là phải thích ăn ngô chứ! Vì vậy mà buổi tối, Giang Hình nấu cho một nồi ngô lớn, bắt Giang Tiểu Đường phải ăn đêm. Cũng may là ngô này cũng ngọt, Giang Tiểu Đường vô cùng nhiệt tình mà ăn hết.
Gối đầu lên cánh tay cứng rắn của đại quái thú ngủ tới hơn nửa đêm, đồng chí Giang Tiểu Đường mơ màng tỉnh lại. Nó nằm mộng, trong mộng người mặc áo len trắng, trên người vừa mềm mại vừa ấm á chính là papa cả nó. Papa đội mội cái mũ cong cong giống như phù thủy, nắm ma trượng trong tay, biến cho nó ra một cái thạch trái cây vị táo.
Trong mộng, papa kéo bàn tay nho nhỏ của Giang Đường, từng bước một dẫn nó đi tới điểm khởi đầu của trí nhớ, cái nơi mà một buổi sớm ồn ào cùng với cảm giác dần dần mất đi độ ấm, tiếng thét chói tai, cầu khẩn van xin, tiếng súng như thủy triều mà dũng mãnh đánh vào trong não. Sau đó, bàn tay to vừa khô ráo vừa ấm áp của papa bịt lấy lỗ tai của tiểu Giang Đường, những âm thanh kia liền lập tức đình chỉ.
Người đó nói: “Bảo bối, con có thể sống sót, thật sự là quá tốt rồi."
Bảo bối vốn là có ý tứ gì, tiểu Giang Đường cũng không biết rõ lắm. Nó chỉ nghe qua khi một vị ca ca là thành viên của tiếp tuyến nói điện thoại mà ngọt ngào gọi bạn gái là bảo bối. Tiểu Giang Đường từng đi hỏi thúc thúc ở chỗ chuyên gia đàm phán. Thúc thúc nói, đó là một từ rất hay, nhưng nó còn nhỏ quá, chưa hiểu được..
Như vậy, gọi ta là bảo bối, chính là papa sao? Tiểu Giang Đường trong cuộc sống lần đầu tiên cảm giác được sự tồn tại của từ này, không phải là những phát âm cùng ký họa mơ hồ, mà là một con người. Một nam nhân có ma pháp, sẽ bảo vệ nó, dạy dỗ nó, một nam nhân không cao lớn nhưng lại rất ôn nhau.
Tiểu Giang Đường nghĩ như vậy, ngầy đầu muốn nhìn thấy bộ dạng của papa. Nhưng mà ại nhìn thấy Giang Hình lúc này đang há miệng, đạp chăn ra ngủ không hề có hình tượng. Một tiếng hét rung trời, như sấm rền bên tai vang lên.
“U hu hu hu!!!!!! Đại quái thú, ngươi đem papa trả lại cho ta!!!!!! Không cho ngươi ăn thịt papa ta!!!!! Đem papa trả lại cho Giang Đường!!!!!!!"
Này có tính là thời kì phản nghịch không ta:)))))) Tội nghiệp đại quái thú.
Tác giả :
Bát Nhật Ký Nô