Đại Nịnh Thần
Quyển 4 - Chương 5: Ba người cha khó mà ở chung!

Đại Nịnh Thần

Quyển 4 - Chương 5: Ba người cha khó mà ở chung!

Chương thứ năm – Ba người cha khó mà ở chung!



Thời điểm Tịch Thiên Thương nói ra những lời này, Dạ Vị Ương đột nhiên cảm thấy trên người Tịch Thiên Thương đâu đó có bóng dáng của Tịch Thiên Lâu.

Ở một năm trước, lúc hắn đi theo Bá Hề đến Ngọc Hành sơn, cùng Tịch Thiên Lâu và Hoa Sinh ở trong Bạch Mã tự, thời gian đó hắn ngẫu nhiên đem Tịch Thiên Lâu trở thành trưởng bối để mà tín nhiệm.

Khi hắn mang bảo bảo còn thận trọng giữ bí mật không dám nói cho người khác, cũng là Tịch Thiên Lâu khai sáng cho hắn, khiến hắn nhanh chóng thoát khỏi sương mù nhìn thấy thái dương.

Hắn cùng sư phó gặp mặt không nhiều, nói chuyện rất ít, nhưng không thể phủ nhận nếu không có Tịch Thiên Lâu chỉ dẫn, con đường Dạ Vị Ương sẽ không thông thuận như vậy.

Tịch Thương Thiên tuy nói cùng hắn thảo luận vấn đề này, bất quá không thể ngay lập tức bàn xong được.

Thật vất vả mới tụ họp với nhau, những chuyện làm người ta phiền não tạm thời ném ra sau đầu đi, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ khoái hoạt người một nhà tương tụ cùng một chỗ.

Lúc này ngoại trừ một số chuyện linh tinh, Tịch Thiên Thương còn cấp Dạ Vị Ương vài tin tức về công trình thủy lợi ở Quảng Nam và tu kiến đập nước ở Côn Châu.

“Hiện giờ thủy lợi ở Quảng Nam không còn bị Bắc Thần Diêu Quang quấy rối, tiến hành thập phần thuận lợi, đê chắn và hà đạo đã làm xong năm nay sẽ không bị thiên tai lũ lụt nữa, dân chúng có thể thu hoạch đại mùa, đều ca ngợi ngươi là đại công thần."

Thời điểm cơm chiều, Tịch Thiên Thương một bên gắp cho Dạ Vị Ương khối thịt bò tươi ngon, một bên nói đến chuyện quốc nội, Lưu Bá Hề cũng gật đầu, cười nói: “Lúc trước có vài khu dân chúng tin vào lời đồn hà bá, vẫn trì hoãn không cho quan phủ tu kiến đập nước, hiện giờ bọn họ nghe dân chúng phụ cận nói đập nước thật là lợi ích, rất nhanh thay đổi quan niệm, không còn cản trở quan phủ nữa."

Ngay tại xã hội này, dân chúng nho nhỏ làm sao ngăn được bàn tay quan gia.

Chính là lúc trước Dạ Vị Ương hạ lệnh quan phủ không được làm khó xử dân chúng địa phương, có kháng nghị thì để bọn họ kháng nghị, dù sao trong thời gian ngắn không thể chỉnh đốn hết tất cả.

Đầu tiên tập trung tài chính cùng nhân lực tu kiến một vùng, chờ thành quả đi ra, mọi người vừa thấy đập nước và hà đạo quả nhiên có chỗ tốt, hà bá cũng không tức giận, tự nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác hoan nghênh người của Công bộ khởi công xây dựng thủy lợi.

Dân chúng u mê làm sao có nhiều tri thức về thủy lợi, ngươi cùng bọn họ giảng đạo lý cũng không nhất định bọn họ sẽ nghe hiểu, dùng hành động chứng minh, mọi người đều có thể dễ dàng nhận thức.

Đừng nói dân chúng bình thường kiến thức hữu hạn, ngày trước Dạ Vị Ương có thể thuận lợi thi công đều là nhờ phúc của Tịch Thiên Thương, có sức mạnh Tịch Thiên Thương hỗ trợ mới có thể trấn áp kháng nghị của đông đảo quan viên trong triều mà cầm tiền vung vào Quảng Nam.

“Hiện tại công trình thủy lợi Quảng Nam dần dần phát huy hiệu quả, đại thần trong triều lúc trước còn phản đối bây giờ không còn dám tái nhiều lời."

Dạ Vị Ương mỉm cười nhìn Tịch Thiên Thương nói: “Vi thần không làm nhục sứ mệnh, hoàn hảo cho Hoàng thượng một cái thể diện."

Tịch Thiên Thương khẽ trừng Dạ Vị Ương cả giận nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, còn gọi ta Hoàng thượng."

“Cha, cái gì là Hoàng thượng?" Ngồi trên ghế cầm bát dùng sức và cơm tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn còn dính vài hột cơm trắng, bộ dáng tò mò ngồi bên cạnh Tịch Thiên Thương.

“Hoàng thượng chính là lão đại quốc gia, nói cái gì thì là cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Tịch Thiên Thương đắc ý nâng cằm, cười nói: “Thiên Hữu, cha chính là Hoàng thượng, cha có lợi hại không?"

“Lợi hại! Lợi hại!" Tiểu hồ ly nhất thời tròn mắt, chớp chớp nhìn Tịch Thiên Thương, sùng bái không thôi.

Lưu Bá Hề mất hứng, liền nói: “Cha chính là Đại tướng quân, suất lĩnh thiên quân vạn mã, bình định quân địch, khuếch trương lãnh thổ, bảo hộ quê hương, càng bảo hộ ngươi và Vị Ương."

“Oa!" Tiểu hồ ly đơn thuần há to miệng, đảo mắt nhìn Lưu Bá Hề lại là bộ dáng sùng bái.

“Thiên Hữu, vậy ngươi cảm thấy Hoàng thượng lợi hại hay Đại tướng quân lợi hại?"

Dạ Vị Ương ngồi đối diện đứng dậy đưa tay lấy mấy hột cơm trên mặt tiểu hồ ly, nghe xong câu hỏi tiểu hồ ly oai đầu suy nghĩ.

Tịch Thiên Thương loan thắt lưng nhỏ giọng nói: “Thiên Hữu, đương nhiên là Tịch ba ba của ngươi lợi hại nhất, Đại tướng quân kia đều phải nghe lời Hoàng thượng."

“Oa, Hoàng thượng lợi hại!" Tiểu hồ ly cao giọng hô.

Lưu Bá Hề ở bên cạnh nói, “Không có Đại tướng quân bảo vệ quốc gia, Hoàng thượng có lợi hại tới đâu cũng bị người ta đuổi đánh, ngươi nói ai lợi hại?"

“Đại tướng quân lợi hại!" Tiểu hồ ly lại cao giọng hô.

“Các ngươi đều sai lầm rồi." Dạ Vị Ương có chút đắc ý giương khóe môi, gặp tiểu hồ ly nghi hoặc nhìn hắn, Dạ Vị Ương cười nói: “Thiên Hữu, phụ thân hỏi ngươi, ngươi xem bình thường có phải phụ thân kêu làm cái gì, hai cha của ngươi đều đi làm không?"

Tiểu hồ ly thành thật gật đầu, hắn nhớ rõ buổi sáng phụ thân nói muốn ăn nho, Tịch ba ba liền tìm nho lại đây, sau đó buổi chiều phụ thân nói khát nước, Lưu ba ba giống như ảo thuật mang nước đến.

Dạ Vị Ương nhìn Lưu Bá Hề bên trái, nhìn Tịch Thiên Thương bên phải, cười nói: “Ngươi xem Hoàng thượng hay Đại tướng quân đều là phụ thân quản, ngươi nghĩ ai lợi hại nhất?"

“Phụ thân! Phụ thân lợi hại nhất!" Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, ném chiếc đũa, cơm không ăn, cười từ trên ghế nhảy xuống trực tiếp nhào vào lòng Dạ Vị Ương.

“Hoàng đế và Đại tướng quân thì có gì hiếm lạ." Dạ Vị Ương xoa đầu tiểu hồ ly, dào dạt đắc ý nói: “Còn không phải đều là phụ thân quản sao."

Người thắng Dạ Vị Ương hướng Lưu Bá Hề vẻ mặt bất đắc dĩ cùng vẻ mặt nghẹn cười của Tịch Thiên Thương nhìn qua: “Các ngươi nói đúng không?"

Đúng! Đương nhiên là đúng!

Bọn họ nào dám nói “không" a.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại