Đại Nịnh Thần
Quyển 3 - Chương 6: Cuối cùng cũng có dấu hiệu

Đại Nịnh Thần

Quyển 3 - Chương 6: Cuối cùng cũng có dấu hiệu

Chương thứ sáu – Cuối cùng cũng có dấu hiệu



Trước kia kêu “Vị Ương", giờ đổi thành “Dạ đại nhân".

Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn Lưu Bá Hề cách đó không xa, cũng không biết có phải nguyên do tái kiến Đại tướng quân hay không, cảm thấy nam nhân kia nhảy từ trên lưng ngựa xuống tư thế hảo suất.

“Ân, Đại tướng quân cũng vậy sao?"

“Nếu cùng đường, không ngại để tại hạ mang đại nhân vào." Lưu Bá Hề lập tức đi tới, trên mặt vẫn là ý cười thản nhiên, tuy rằng lúc này đã cuối hè, nhưng người này khi cười rộ lên tựa như xuân phong quất vào mặt, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Thời điểm Lưu Bá Hề đến gần, Dạ Vị Ương bỗng dưng có xúc động muốn nhào vào lồng ngực đối phương.

“Hay là Dạ đại nhân khinh thường tại hạ?" Gặp Dạ Vị Ương không trả lời chỉ nhìn chằm chằm mình, trong mắt Lưu Bá Hề rất nhanh hiện ra tia cười nhẹ.

“Đương nhiên không phải." Hồ ly vội vàng giải thích.

Sau khi nói xong Dạ Vị Ương cảm thấy có điểm không thích hợp, Lưu Bá Hề từ trước đến nay đối nhân hoặc là lạnh lùng như băng, hoặc là ôn hòa như thanh tuyền, không giống như bây giờ dùng lời khiêu khích người khác.

Dạ Vị Ương nhất thời hiểu ra, Lưu Bá Hề đây là cố ý!

“Một khi đã như vậy, Dạ đại nhân cũng đừng khách khí." Dứt lời, Lưu Bá Hề tiến lên ở trước mặt mọi người đem Dạ Vị Ương cấp bế lên.

Trong phút chốc thiên hoàn địa chuyển, từ khi biết trong bụng mình có tiểu hồ ly, về sau Dạ Vị Ương hành động liền trở nên vô cùng cẩn thận, hắn vội bắt lấy bả vai Lưu Bá Hề sợ chính mình ngã xuống.

Trực tiếp ôm Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề thả người nhảy lên ngựa, đem nam nhân ủng trong ngực mình, khẽ quát một tiếng phi ngựa tiến cung.

Sau lưng là khí tức ấm áp quen thuộc làm người ta quyến luyến, bên tai mơ hồ cảm giác được hơi thở ôn noãn của Đại tướng quân, có chút ngứa, phần ngứa này trực tiếp chui vào trong tâm Dạ Vị Ương.

Hai tay nắm chặt yên ngựa, Dạ Vị Ương cảm thấy gò má mình có điểm nóng.

Tuy rằng đã lâu không cùng Lưu Bá Hề hảo hảo nói chuyện, hảo hảo gặp mặt, nhưng quan hệ bọn họ trước đây cũng coi như là lão phu lão thê, lúc này thoáng thân mật ngược lại càng trở nên mẫn cảm.

Hít sâu một hơi thử làm hai gò má nóng bỏng chính mình hạ nhiệt xuống, Dạ Vị Ương nhìn phía trước, từng đợt gió lạnh nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt hắn, cảnh vật cùng kiến trúc hai bên đều biến thành cụm màu sắc mơ hồ lao nhanh vùn vụt.

Tình này cảnh này, khiến hắn nhớ đến năm đó thời điểm lần đầu tiến cung.

Khi ấy hai chân hắn đi lại không tiện, là Tịch Thiên Thương phái Lưu Bá Hề tự mình đến đón hắn vào cung, Đại tướng quân tuy rằng đối với hắn ôn hòa mỉm cười, nhưng phần ấm áp kia cho đến bây giờ tựa hồ vẫn chưa từng thay đổi.

Vừa rồi ở cửa ngẫu nhiên gặp Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương còn tưởng rằng đối phương sẽ phi ngựa bỏ đi, khoảnh khắc đó nói không thất vọng khó chịu là giả, nhưng cuối cùng Đại tướng quân vẫn quay trở về.

Người này trong lòng có hắn, vẫn luôn có hắn.

Nam nhân tốt như vậy, thiên hạ đi đâu tìm được người thứ hai?

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

“Còn nhớ thời điểm trước kia ta đón ngươi vào cung không?" Lưu Bá Hề đột nhiên mở miệng, lời nói hiển nhiên tương đồng với suy nghĩ của Dạ Vị Ương.

“Nhớ." Dạ Vị Ương gật đầu, hắn sao có thể quên.

“Lúc đó là sau khi ta cứu ngươi chúng ta lần thứ hai gặp mặt, đừng nhìn khi đó ta mặt lạnh, lúc ôm ngươi vào xe ngựa nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi, khiến ta đột nhiên cảm thấy ngươi thực đáng yêu."

Trong lời nói dẫn theo vài phần ý cười nhợt nhạt, Lưu Bá Hề nhìn nam nhân trong ngực hồi lâu không gặp, thanh âm không tự giác ôn nhu xuống: “Thẳng đến buổi tối ở Ngọc Hành Sơn, làm cho ta triệt triệt để để nhớ kỹ ngươi."

Dạ Vị Ương trong đầu oanh một tiếng, hắn đương nhiên nhớ rõ buổi tối đầu tiên ở Ngọc Hành Sơn xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy hắn đi đứng không tiện nên không có biện pháp đi vệ sinh, vẫn là mặt dày để Lưu Bá Hề đi lấy cho hắn cái bô, thật sự muốn kiếm cái lỗ nào đó chui vào, hiện giờ Lưu Bá Hề còn cố ý nhắc lại với hắn.

“Ngươi đúng là vạch áo cho người xem lưng." Dạ Vị Ương dùng khuỷu tay thúc vào bụng nam nhân, tuy rằng quan hệ bọn họ hiện tại lâm vào khó xử, nhưng cũng không ngăn được hồ ly hắn ngạo kiều.

Khuỷu tay sau khi thúc vào, bụng Dạ Vị Ương đột nhiên nhói lên, từ khi hắn biết mình có đứa nhỏ, đây là lần đầu tiên cảm giác được trong bụng có dị dạng.

Hắn thấp giọng ‘ưm’ một tiếng, loan thắt lưng hơi ôm lấy bụng, đau đớn kia đến nhanh cũng đi nhanh, dường như tiểu hồ ly ở trong bụng dùng chân đạp hắn.

“Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?" Dạ Vị Ương ngay tại trong ngực Lưu Bá Hề, Đại tướng quân lập tức phát hiện hành động vừa rồi của Dạ Vị Ương, thấy nam nhân ôm bụng trên mặt thần sắc phức tạp, hắn vội dừng ngựa.

“Không có việc gì, có thể buổi sáng ăn nhiều nên bụng có điểm no." Chịu đựng nhảy nhót trong bụng, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng.

Dưới bình tĩnh bên ngoài, trong lòng đã sớm loạn cào cào.

Lúc nãy là vật nhỏ đạp hắn? Không ngờ hoài đứa nhỏ bị nó đạp sẽ có cảm giác như vậy.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại