Đại Niết Bàn
Quyển 4 - Chương 85: Cuộc chạm trán ngoài dự liệu
Nhìn Đường Vũ luôn lạnh lùng tỏ ra hoảng loạn, thần thái ấy làm Tô Xán thực sự chỉ muốn ôm siết cô trong lòng. Một thoáng kích động, kéo tay cô, dọc theo chỗ khuất ánh đèn, chạy về phía nhà Đường Vũ.
Đường Vũ hô khẽ, nhưng bị Tô Xán kéo đi, chạy về phía với hai người mà nói gần như là vùng cấm, giống như khiêu chiến sự tồn tại khiến bọn họ ở giai đoạn này không thể chống lại nổi, kích thích đó khiến Đường Vũ tràn đầy dũng khí nắm tay Tô Xán ở trường.
Thời khắc này, Đường Vũ không suy nghĩ gì cả, cảm giác như được về Hạ Hải, khoảng thời gian bọn họ có thể làm mọi chuyện mà không phải lo lắng gì cho tương lai. Mỗi ngày tan học, cùng nhau về nhà làm cơm, cái nơi vốn lạnh lùng cô độc có sự ấm áp chưa từng có.
Lúc này hai người chạy trên đường không chú ý, ở đường có một cỗ xe đang đi êm ru, như bóng ma trong đêm bám sát.
- Cục trưởng Mục, kia có phải là con gái chị không? Người kia liệu có phải là bọn trẻ nhảy nhót ở đầu phố, quấy rầy Đường Vũ?
Mục Tuyền nhíu mày:
- Tiểu Lý, cậu đi xem sao, bắt lấy, bảo đồn cảnh sát gần đây mang đi.
Chiếc xe màu đen dừng lại, cửa trước mở ra, một nam tử mặc đồ tây đuổi theo Tô Xán, quát:
- Dừng lại cho tôi, cậu làm cái gì thế hả?
Tô Xán và Đường Vũ dừng lại, thấy đối phương hùng hùng hổ hổ xông tới, vung nắm đấm hướng về phía Tô Xán, Đường Vũ theo tiềm thức muốn chắn trước Tô Xán, nhưng Tô Xán đẩy cô sang bên, gồng tay đỡ trước ngực, đối phương là nam tử trưởng thành, Tô Xán dù phản ứng nhanh, nửa cánh tay bị đánh cho tê dại.
Chớp mắt gần như bị mất hết sức chến đấu, Tô Xán kinh hoàng, không biết làm sao đối phó với tai ương bất ngờ này.
Vương Bạc từ "khâm thiện trai" ăn cơm với mấy người bạn ngồi xe đi qua, nhìn qua cửa kính thấy có xung đột ở bên đường, vốn định quay đầu đi thì phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Tô Xán.
Ví thế chiếc xe Audi mang biển số OA-0001 dừng lại.
Bất kể Tô Xán có sức tưởng tượng thế nào thì cũng quyết không thể nghĩ ra mình gặp phải mẹ Đường Vũ trong tình huống này, vì nhất thời vì trái tim thiếu niên kích động mà bị coi thành kẻ bất lương trêu ghẹo Đường Vũ.
Mục Tuyền hiểu cô gái mình, Đường Vũ tuyệt nhiên không thể thân thiết với một nam sinh như vậy, thêm vào trời tối, các loại điều kiện họp lại, khiến Mục Tuyền quyết đoán bảo lái xe ra tay trừng phạt.
Thế nên tạo thành tình trạng hiện giờ của Tô Xán, trong phim ảnh nam chính kéo tay nữ chính chạy trong làn đàn kẻ địch thật lãng mạn và tráng lệ, nhưng sự thực chỉ vài bước chân hai người bị bắn thành tổ ong, tiếc rằng Tô Xán nhận ra điều này muộn một chút.
Còn Tiểu Lý từ lúc vung cú đấm đầu tiên thấy Đường Vũ muốn lao ra đỡ, mà Tô Xán đẩy Đường Vũ ra là biết chuyện không phải như bề ngoài, cho dù không phải là thiếu niên này càn rỡ trêu đùa Đường Vũ thì Mục Tuyền cũng dứt khoát không cho con gái mình có biểu hiện vượt thân phận học sinh.
Cho nên Lý Vỹ trong lòng tính toán, lấy dọa dẫm làm chủ, để thiếu niên kia sau này biết sợ, không dám làm việc vượt giới hạn với Đường Vũ.
Lý Vĩ chỉ Tô Xán quát:
- Gia trưởng của cậu là ai, con cái nhà nào, có chút gia giáo nào nữa không? Ai cho cậu động chân động tay với con gái nhà người ta. Hôm nay tôi cho cậu vào đồn.
Hắn muốn cho Tô Xán một bài học nhớ đời, nên dù Đường Vũ giải thích "cậu ấy là bạn cháu", cũng lờ đi.
Tô Xán nhíu mày, ý thức được đối phương chẳng những nhận ra Đường Vũ, càng quyết định dạy bảo mình, đang định giải thích thì một bóng dáng cao lớn chán trước mặt mình.
Xe Vương Bạc dừng lại ở chỗ ít chú ý, Trương Thắng nhận ra Tô Xán:
- Bí thư Vương, kia có phải là chú bé họ Tô ở Hạ Hải không?
Trước kia ở Hạ Hải, hắn phụ trách an toàn cho Vương Bạc, với người làm công việc an ninh này, người gặp một lần cũng nhớ chuẩn xác được đặc trưng. Tô Xán thì hắn gặp khá nhiều lần rồi.
Vương Bạc nhìn sang hè đường, hơi ngạc nhiên, có vẻ Tô Xán đang gặp rắc rối liền gật đầu nói:
- Cậu tới xem sao đi.
Trương Thắng đóng cửa xe đi tới, chắn giữa Tô Xán và Lý Vỹ:
- Ở đây có chuyện gì thế này?
Lý Vỹ không ngờ nửa đường có người chen ngang, giải thích:
- Đây là con người bạn tôi, thằng bé này cưỡng ép lôi kéo tay cô bé, bắt cô bé làm chuyện nó không muốn, anh nói xem loại chuyện này phải làm gì?
Trương Thắng quay đầu nhìn Tô Xán:
- Hắn nói thật không?
Tô Xán xoa cánh tay tê nhức:
- Không đúng, bọn cháu là bạn học, đang đi về thôi.
Trương Thắng quay lại vẻ mặt trở nên bất thiện:
- Nghe rồi chứ hả, vừa rồi cô bé kia cũng nói họ là bạn học, hai đứa chúng nó muốn đi với nhau, anh là cái gì mà xông vào, còn đánh con người ta.
Lý Vỹ nổi giận:
- Tôi nể mặt, anh đừng có không biết điều, cô bé này là con gái bạn tôi, tôi quản được, anh còn xen vào tôi bắt luôn cả hai vào đồn.
Xung đột sắp lên cao trào thì cửa xe Ford Mondeo mở ra, Mục Tuyền mặc bộ véc nữ, tất lụa đen, giày cao gót bước xuống. Xe Vương Bạc dừng phía trước xe bà, Mục Tuyền nhìn thấy biển số xe, cũng nhìn thấy Trương Thắng từ trong chiếc xe đó đi ra.
Loại tình huống này Mục Tuyền đương nhiên phải ra mặt, đến gần, gương mặt thiếu niên hiểu lầm rằng làm chuyện khiếm nhã với con gái mình, xuất hiện trước mắt bà một cách bất ngờ.
Thực ra Đường Vũ thấy Lý Vỹ quen quen, nghe hắn nói, cô thông minh như vậy đã đoán ra được đại khái rồi, nên toàn thân lạnh giá, phản ứng nãy giờ mới chậm chạp như thế.
Quả nhiên chiếc xe kia mở cửa, người mà Đường Vũ không muốn gặp phải nhất ở thời khắc này, cũng lo Tô Xán gặp phải nhất, mẹ cô đi tới trước mặt.
Lý Vỹ không nghĩ lại khiến Mục Tuyền phải đi ra, thầm trách mình không xử lý tốt:
- Cục trưởng Mục, người này đột nhiên xuất hiện..
Tô Xán người run lên, khuôn mặt băng giá giống như Đường Vũ đó làm y hết sức căng thẳng, thiếu chút nữa muốn quay đầu bỏ chạy, người phụ nữ đó hết sức tao nhã, hết sức quyến rũ, nhưng Tô Xán chỉ có cảm giác e ngại.
Tô Xán từng giả định rất nhiều tình huống, vào thời gian và địa điểm thích hớp, y oai phong xuất hiện khiến mẹ Đường Vũ phải á khẩu không nói lên lời, thực tế trái ngược, y lại là người luống cuống chân tay.
Mục Tuyền không ngờ rằng cậu thiếu niên không có chút gì đáng chú ý ở Hạ Hải, mình chỉ cần hời hợt nói một câu có thể hoàn toàn hủy diệt cả cuộc đời, lại vừa mới rồi nắm tay con gái mình đi ngay dưới vành mắt mình.
Có điều bất kể là chuyện bất ngờ thế nào cũng chỉ khiến Mục Tuyền thoáng thất thần thôi, nhìn con gái đang cúi gằm mặt, rồi cười với Trương Thắng:
- Cô bé này là con tôi, xem ra đây chỉ là sự hiểu lầm. Cậu bé này tôi cũng biết, đúng là bạn học của Đường Vũ. Tiểu Lý, cậu lái xe về đơn vị đi, tới nhà tôi rồi, không cần nữa.
Mục Tuyền đã nói thế, tất nhiên Lý Vỹ không xen vào nữa, gật đầu rời đi.
Trương Thắng nhìn kỹ Mục Tuyền, người phụ nữ bề ngoài lạnh lùng ung dung này căn bản không thể khiến hắn đoán được bà ta biết lai lịch của mình chưa:
- Nếu là hiểu lầm thì tốt rồi, chú bé này là con của bạn tôi, thường ngày rất ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể vô cớ kiếm chuyện với người khác, nếu nó làm sai, nhất định sẽ thông báo cho gia trưởng xử lý, nhưng không thể để nó bị oan uổng được.
Mục Tuyền chỉ cười, không nói thêm.
Trương Thắng hỏi Tô Xán:
- Không sao là được rồi, xe chú ở bên kia, cháu có muốn đi cùng không?
Tô Xán muốn đi ngay lắm, nhưng đã gặp Mục Tuyền rồi, thế nào cũng phải nói gì đó, cứ như vậy mà bỏ chạy, Mục Tuyền đánh giá mình thế nào?
Nên Tô Xán lắc đầu:
- Không cần đâu chú Trương, cháu không sao, chú cứ đi đi.
- Vậy chú đi đây.
Trương Thắng vỗ vai Tô Xán một cái rồi đi luôn, không chút lề mề. Vào xe, lái rời khỏi chỗ này mới đem đại khái câu chuyện kể cho Vương Bạc. Vương Bạc "ừm" một tiếng, tỏ ý đã hiểu, liền bỏ qua, suy nghĩ sang chuyện khác.
Đường Vũ hô khẽ, nhưng bị Tô Xán kéo đi, chạy về phía với hai người mà nói gần như là vùng cấm, giống như khiêu chiến sự tồn tại khiến bọn họ ở giai đoạn này không thể chống lại nổi, kích thích đó khiến Đường Vũ tràn đầy dũng khí nắm tay Tô Xán ở trường.
Thời khắc này, Đường Vũ không suy nghĩ gì cả, cảm giác như được về Hạ Hải, khoảng thời gian bọn họ có thể làm mọi chuyện mà không phải lo lắng gì cho tương lai. Mỗi ngày tan học, cùng nhau về nhà làm cơm, cái nơi vốn lạnh lùng cô độc có sự ấm áp chưa từng có.
Lúc này hai người chạy trên đường không chú ý, ở đường có một cỗ xe đang đi êm ru, như bóng ma trong đêm bám sát.
- Cục trưởng Mục, kia có phải là con gái chị không? Người kia liệu có phải là bọn trẻ nhảy nhót ở đầu phố, quấy rầy Đường Vũ?
Mục Tuyền nhíu mày:
- Tiểu Lý, cậu đi xem sao, bắt lấy, bảo đồn cảnh sát gần đây mang đi.
Chiếc xe màu đen dừng lại, cửa trước mở ra, một nam tử mặc đồ tây đuổi theo Tô Xán, quát:
- Dừng lại cho tôi, cậu làm cái gì thế hả?
Tô Xán và Đường Vũ dừng lại, thấy đối phương hùng hùng hổ hổ xông tới, vung nắm đấm hướng về phía Tô Xán, Đường Vũ theo tiềm thức muốn chắn trước Tô Xán, nhưng Tô Xán đẩy cô sang bên, gồng tay đỡ trước ngực, đối phương là nam tử trưởng thành, Tô Xán dù phản ứng nhanh, nửa cánh tay bị đánh cho tê dại.
Chớp mắt gần như bị mất hết sức chến đấu, Tô Xán kinh hoàng, không biết làm sao đối phó với tai ương bất ngờ này.
Vương Bạc từ "khâm thiện trai" ăn cơm với mấy người bạn ngồi xe đi qua, nhìn qua cửa kính thấy có xung đột ở bên đường, vốn định quay đầu đi thì phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Tô Xán.
Ví thế chiếc xe Audi mang biển số OA-0001 dừng lại.
Bất kể Tô Xán có sức tưởng tượng thế nào thì cũng quyết không thể nghĩ ra mình gặp phải mẹ Đường Vũ trong tình huống này, vì nhất thời vì trái tim thiếu niên kích động mà bị coi thành kẻ bất lương trêu ghẹo Đường Vũ.
Mục Tuyền hiểu cô gái mình, Đường Vũ tuyệt nhiên không thể thân thiết với một nam sinh như vậy, thêm vào trời tối, các loại điều kiện họp lại, khiến Mục Tuyền quyết đoán bảo lái xe ra tay trừng phạt.
Thế nên tạo thành tình trạng hiện giờ của Tô Xán, trong phim ảnh nam chính kéo tay nữ chính chạy trong làn đàn kẻ địch thật lãng mạn và tráng lệ, nhưng sự thực chỉ vài bước chân hai người bị bắn thành tổ ong, tiếc rằng Tô Xán nhận ra điều này muộn một chút.
Còn Tiểu Lý từ lúc vung cú đấm đầu tiên thấy Đường Vũ muốn lao ra đỡ, mà Tô Xán đẩy Đường Vũ ra là biết chuyện không phải như bề ngoài, cho dù không phải là thiếu niên này càn rỡ trêu đùa Đường Vũ thì Mục Tuyền cũng dứt khoát không cho con gái mình có biểu hiện vượt thân phận học sinh.
Cho nên Lý Vỹ trong lòng tính toán, lấy dọa dẫm làm chủ, để thiếu niên kia sau này biết sợ, không dám làm việc vượt giới hạn với Đường Vũ.
Lý Vĩ chỉ Tô Xán quát:
- Gia trưởng của cậu là ai, con cái nhà nào, có chút gia giáo nào nữa không? Ai cho cậu động chân động tay với con gái nhà người ta. Hôm nay tôi cho cậu vào đồn.
Hắn muốn cho Tô Xán một bài học nhớ đời, nên dù Đường Vũ giải thích "cậu ấy là bạn cháu", cũng lờ đi.
Tô Xán nhíu mày, ý thức được đối phương chẳng những nhận ra Đường Vũ, càng quyết định dạy bảo mình, đang định giải thích thì một bóng dáng cao lớn chán trước mặt mình.
Xe Vương Bạc dừng lại ở chỗ ít chú ý, Trương Thắng nhận ra Tô Xán:
- Bí thư Vương, kia có phải là chú bé họ Tô ở Hạ Hải không?
Trước kia ở Hạ Hải, hắn phụ trách an toàn cho Vương Bạc, với người làm công việc an ninh này, người gặp một lần cũng nhớ chuẩn xác được đặc trưng. Tô Xán thì hắn gặp khá nhiều lần rồi.
Vương Bạc nhìn sang hè đường, hơi ngạc nhiên, có vẻ Tô Xán đang gặp rắc rối liền gật đầu nói:
- Cậu tới xem sao đi.
Trương Thắng đóng cửa xe đi tới, chắn giữa Tô Xán và Lý Vỹ:
- Ở đây có chuyện gì thế này?
Lý Vỹ không ngờ nửa đường có người chen ngang, giải thích:
- Đây là con người bạn tôi, thằng bé này cưỡng ép lôi kéo tay cô bé, bắt cô bé làm chuyện nó không muốn, anh nói xem loại chuyện này phải làm gì?
Trương Thắng quay đầu nhìn Tô Xán:
- Hắn nói thật không?
Tô Xán xoa cánh tay tê nhức:
- Không đúng, bọn cháu là bạn học, đang đi về thôi.
Trương Thắng quay lại vẻ mặt trở nên bất thiện:
- Nghe rồi chứ hả, vừa rồi cô bé kia cũng nói họ là bạn học, hai đứa chúng nó muốn đi với nhau, anh là cái gì mà xông vào, còn đánh con người ta.
Lý Vỹ nổi giận:
- Tôi nể mặt, anh đừng có không biết điều, cô bé này là con gái bạn tôi, tôi quản được, anh còn xen vào tôi bắt luôn cả hai vào đồn.
Xung đột sắp lên cao trào thì cửa xe Ford Mondeo mở ra, Mục Tuyền mặc bộ véc nữ, tất lụa đen, giày cao gót bước xuống. Xe Vương Bạc dừng phía trước xe bà, Mục Tuyền nhìn thấy biển số xe, cũng nhìn thấy Trương Thắng từ trong chiếc xe đó đi ra.
Loại tình huống này Mục Tuyền đương nhiên phải ra mặt, đến gần, gương mặt thiếu niên hiểu lầm rằng làm chuyện khiếm nhã với con gái mình, xuất hiện trước mắt bà một cách bất ngờ.
Thực ra Đường Vũ thấy Lý Vỹ quen quen, nghe hắn nói, cô thông minh như vậy đã đoán ra được đại khái rồi, nên toàn thân lạnh giá, phản ứng nãy giờ mới chậm chạp như thế.
Quả nhiên chiếc xe kia mở cửa, người mà Đường Vũ không muốn gặp phải nhất ở thời khắc này, cũng lo Tô Xán gặp phải nhất, mẹ cô đi tới trước mặt.
Lý Vỹ không nghĩ lại khiến Mục Tuyền phải đi ra, thầm trách mình không xử lý tốt:
- Cục trưởng Mục, người này đột nhiên xuất hiện..
Tô Xán người run lên, khuôn mặt băng giá giống như Đường Vũ đó làm y hết sức căng thẳng, thiếu chút nữa muốn quay đầu bỏ chạy, người phụ nữ đó hết sức tao nhã, hết sức quyến rũ, nhưng Tô Xán chỉ có cảm giác e ngại.
Tô Xán từng giả định rất nhiều tình huống, vào thời gian và địa điểm thích hớp, y oai phong xuất hiện khiến mẹ Đường Vũ phải á khẩu không nói lên lời, thực tế trái ngược, y lại là người luống cuống chân tay.
Mục Tuyền không ngờ rằng cậu thiếu niên không có chút gì đáng chú ý ở Hạ Hải, mình chỉ cần hời hợt nói một câu có thể hoàn toàn hủy diệt cả cuộc đời, lại vừa mới rồi nắm tay con gái mình đi ngay dưới vành mắt mình.
Có điều bất kể là chuyện bất ngờ thế nào cũng chỉ khiến Mục Tuyền thoáng thất thần thôi, nhìn con gái đang cúi gằm mặt, rồi cười với Trương Thắng:
- Cô bé này là con tôi, xem ra đây chỉ là sự hiểu lầm. Cậu bé này tôi cũng biết, đúng là bạn học của Đường Vũ. Tiểu Lý, cậu lái xe về đơn vị đi, tới nhà tôi rồi, không cần nữa.
Mục Tuyền đã nói thế, tất nhiên Lý Vỹ không xen vào nữa, gật đầu rời đi.
Trương Thắng nhìn kỹ Mục Tuyền, người phụ nữ bề ngoài lạnh lùng ung dung này căn bản không thể khiến hắn đoán được bà ta biết lai lịch của mình chưa:
- Nếu là hiểu lầm thì tốt rồi, chú bé này là con của bạn tôi, thường ngày rất ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể vô cớ kiếm chuyện với người khác, nếu nó làm sai, nhất định sẽ thông báo cho gia trưởng xử lý, nhưng không thể để nó bị oan uổng được.
Mục Tuyền chỉ cười, không nói thêm.
Trương Thắng hỏi Tô Xán:
- Không sao là được rồi, xe chú ở bên kia, cháu có muốn đi cùng không?
Tô Xán muốn đi ngay lắm, nhưng đã gặp Mục Tuyền rồi, thế nào cũng phải nói gì đó, cứ như vậy mà bỏ chạy, Mục Tuyền đánh giá mình thế nào?
Nên Tô Xán lắc đầu:
- Không cần đâu chú Trương, cháu không sao, chú cứ đi đi.
- Vậy chú đi đây.
Trương Thắng vỗ vai Tô Xán một cái rồi đi luôn, không chút lề mề. Vào xe, lái rời khỏi chỗ này mới đem đại khái câu chuyện kể cho Vương Bạc. Vương Bạc "ừm" một tiếng, tỏ ý đã hiểu, liền bỏ qua, suy nghĩ sang chuyện khác.
Tác giả :
Khảo Ngư