Đại Mộng Chủ

Chương 347: Là ngươi sao?

Dịch: Độc Lữ Hành

Phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai, Thẩm Lạc quay đầu nhìn một cái, liền thấy một vệt kim quang mau chóng đuổi theo, ở trong là bóng người màu vàng óng kia, như một mũi tên bắn tới.

Thần sắc hắn không khỏi biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng, chỉ có thể toàn lực thôi động pháp lực trong đan điền và pháp mạch, toàn thân tăng vọt lam quang, không giữ lại chút nào dốc sức thúc giục sóng nước.

Sóng nước dưới thân hắn và cả mấy chục đầu thủy mãng đồng thời sáng lên thủy lam quang mang, tốc độ đong chảy lập tức tăng vọt gấp đôi, kéo ra khoảng cách Chuẩn Chi sau lưng.

Nhưng mà, còn không đợi hắn thoáng buông lỏng một hơi, sau lưng lần nữa vang lên tiếng thét, tốc độ nam tử trong kim quang kia cũng theo đó tăng vọt, khoảng cách giữa gã và Thẩm Lạc không được kéo giãn ra, ngược lại kéo gần hơn rất nhiều, mắt thấy là sẽ đuổi kịp.

"Nói, tu sĩ Đại Thừa kỳ kia ở đâu?" Đơn chưởng Chuẩn Chi giơ ra phía trước, trong miệng quát một tiếng chói tai.

Lòng bàn tay gã dâng trào kim quang, ở trong hư không ngưng ra một kim quang cự trảo to lớn, chụp tới Thẩm Lạc, đầu ngón tay gã cách tà áo hắn bất quá hơn tấc.

Trong lòng Thẩm Lạc cảm thấy nặng nề, thân hình uốn éo ra sau, cổ tay bỗng nhiên hất lên, giữa ống tay áo lập tức có mấy đạo hào quang sáng lên, trên thân còn sót lại bảy tấm Lạc Lôi Phù không giữ lại nữa, một mạch ném ra ngoài.

Bảy tấm lá bùa đan xen vào nhau, trong nháy mắt bay ra, mặt ngoài lập tức sáng lên phù văn, một đạo bạch quang đồng thời lập loè.

"Ầm ầm."

Bảy tiếng lôi minh cuồng bạo điệp gia lên, bảy đạo lôi trụ tráng kiện giao thoa, đụng vào nhau, lập tức nổ tung ra bảy đám tia chớp hình cầu cực đại không gì sánh được, trên đó càng có đạo đạo điện quang trào lên, như Thần Chỉ Lôi Tiên tùy ý quét về bốn phía.

"Lốp bốp..."

Trận trận điện quang nổ vang, thân hình Chuẩn Chi nhảy lên, định từ trong khe hở điện quang xuyên qua, nhưng gã vừa mới tới phụ cận, liền phát hiện ở giữa từng đoàn tia chớp hình cầu kia nhìn như có khe hở, kì thực giữa chúng có một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt nhau.

Thân thể gã mới vừa vào khe hở, ống tay áo liền bị một đạo hồ quang điện mắt thường khó thấy được quét trúng, phát ra một thanh âm "Đùng".

Tiếp theo một cái chớp mắt, liên tiếp hồ quang điện dày đặc không gì sánh được như pháo nổ vang không ngừng bên người Chuẩn Chi, một cỗ lực vô hình như nhựa cây kéo lại đính vào trên người gã.

Càng làm gã ngoài ý muốn chính là, lúc nguồn lực lượng này quấn lên thân gã, bảy đám tia chớp hình cầu chung quanh kia giống như được chỉ lệnh, trong nháy mắt co lại tập trung vào, va chạm thân thể gã.

"Ầm" một tiếng nổ đùng!

Bảy đám tia chớp hình cầu bỗng nhiên hợp nhất, nổ tung. Một cỗ khí lãng to lớn vô cùng trùng kích, cuốn lấy từng tia từng sợi tia điện còn chưa biến mất, quét ra bốn phương tám hướng.

Thẩm Lạc cảm nhận được khí lãng sau lưng đánh thẳng tới, căn bản không kháng cự chút nào, chỉ vận chuyển lên Hoàng Đình Kinh, dùng lưng ngạnh sinh đón lấy cỗ khí lãng này trùng kích. Dưới nguồn sức mạnh này thôi thúc, gia tốc thoát về phía hạ lưu sông ngầm.

Lúc này, phía sau hắn không ngừng truyền đến âm thanh sụp đổ ầm ầm, lại là mái vòm phía trên sông ngầm, dưới lực lượng lôi bạo trùng kích, bắt đầu sụp đổ từng khúc.

Không ngừng có cự thạch rơi xuống đất, rất nhanh cắt đứt đường sông phía sau, cơ hồ cắt ngang toàn bộ thông đạo sông ngầm.

Toàn thân Thẩm Lạc đầm đìa mồ hôi, đến lúc này mới nặng nề phun ra một ngụm khí.

Chỉ là, trong lòng hắn biết rõ, trước mắt còn chưa phải lúc buông lỏng, tiếp theo khống chế dòng nước chạy vội về phía hạ du.

Ước chừng một lúc lâu sau.

Nơi cửa một vách núi, mấy chục đầu thủy mãng xông ra, tràn vào trong một hồ nước xanh lam chiếm diện tích cực lớn.

Chính giữa hồ nước, có một toà đảo nhỏ phương viên không hơn trăm trượng, phía trên là một mảnh thanh thúy tươi tốt, mọc lên rậm rạp lùm cây thấp bé. Ở giữa đảo, mọc ra một gốc gừa lớn cao mấy chục trượng.

Cây gừa thẳng tắp, tán cây tươi tốt, như một cái ô lớn màu xanh lá, chống tại giữa đảo.

Thẩm Lạc nhìn hòn đảo ở phía xa, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ, một thân pháp lực sắp hao hết không nói, tâm thần một mực căng thẳng không dám thư giãn nửa điểm, cuối cùng đã tới cực hạn.

Hắn thúc giục thủy mãng bơi về phía đảo nhỏ giữa hồ, tốc độ càng ngày càng chậm chạp, quang trạch trên người thủy mãng cũng càng ngày càng mờ, thân hình nó cũng càng ngày càng mơ hồ.

Đến lúc tới gần đảo, thân hình thuỷ mãng rốt cuộc không cách nào duy trì, một lần nữa biến thành sóng nước, trong nháy mắt đẩy mọi người lên bờ, "Soạt" một tiếng, triệt để tiêu tán ra.

Mí mắt Thẩm Lạc lật một cái, trực tiếp té xỉu, rơi vào trong hồ.

Mấy người Thẩm Ngọc thấy thế, vội vàng ba chân bốn cẳng khiêng hắn lên bờ.

"Tiền bối hắn..." Thẩm Ngọc dò hỏi.

"Pháp lực và tâm thần tiêu hao quá kịch liệt nên ngất đi, hẳn là không ngại." Bạch Bích tra xét xong, nói.

"Bạch tiền bối dò đường chậm chạp chưa trở lại, Thẩm tiền bối lại ngất đi, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?" Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua đám người té ngổn ngang lộn xộn bên bờ, lo lắng nói.

Bạch Bích do dự một chút, lục tìm trong tay áo Thẩm Lạc một chút, lấy ra Ẩn Tung Phiên.

Pháp môn thôi trì bảo vật này gã cũng đã biết, chỉ là pháp lực không hùng hậu bằng Thẩm Lạc, thời gian duy trì không được lâu.

"Trước mang mọi người đi tới cây giữa đảo, ta mở ra bình chướng ẩn tàng hành tung, chờ Thẩm tiền bối tỉnh lại hẵng tính." Bạch Bích chau mày, nói ra.

"Cũng chỉ có thể như vậy." Thẩm Ngọc thở dài.

Thế là, đám người ba chân bốn cẳng mang Thẩm Lạc lên đặt dưới gốc cây gừa ở giữa đảo, tạm thời nghỉ ngơi.

...

Thẩm Lạc ngủ liên tục hơn một canh giờ, cũng chưa tỉnh lại.

Lúc hỗn loạn, hắn tựa hồ nghe có thanh âm liên tục vang lên bên tai: "Là ngươi sao... Là ngươi sao..."

Đột nhiên, hắn bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, hô: "Là ai?"

Hắn hô một tiếng này, làm bọn người Thẩm Ngọc chung quanh giật nảy mình. Tay Bạch Bích cũng run lên, ngay cả thôi động Ẩn Tung Phiên cũng gián đoạn.

"Tiền bối?" Thẩm Ngọc lập tức chạy đến, vội vàng hỏi.

Ánh mắt Thẩm Lạc có chút mờ mịt, nhìn về phía Thẩm Ngọc, mở miệng hỏi: "Mới rồi ai nói chuyện bên tai ta?"

"Nói chuyện? Không ai nói cả." Thần sắc Thẩm Ngọc cổ quái, ngạc nhiên nói.

Mấy người Bạch Bích cũng xông tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Lạc, tựa hồ không rõ hắn đang nói gì.

"Chẳng lẽ là nằm mơ? Cũng không giống à..." Thẩm Lạc âm thầm trầm ngâm nói.

Đúng lúc này, thanh âm kia lần nữa vang lên: "Là ngươi sao?"

Lúc này Thẩm Lạc mới giật mình, thanh âm kia không phải vang bên tai hắn, mà là vang lên trong tâm thần của hắn, có người truyền âm với hắn.

"Vừa rồi phát mộng, các ngươi không cần để ý." Thần sắc trên mặt hắn không thay đổi, xê dịch thân thể về sau một chút, tựa vào trên cây gừa phía sau, nói với mọi người.

"Tiền bối, ngài thật không có chuyện gì chứ?" Đám người thấy thế, nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Không việc gì, ta muốn ngồi điều tức một lát." Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, bão nguyên trước ngực.
Tác giả : Vong Ngữ
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại