Đại Mộng Chủ
Chương 346: Đào vong
Dịch: Độc Lữ Hành
Từ xưa đến nay, có câu "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", cả hai thực thể nước đất cũng không phân chia mạnh yếu, chính là khắc chế lẫn nhau mà thôi.
Hai tay Thẩm Lạc vũ động, đẩy về phía trước, cuồn cuộn sóng nước không ngừng từ trong địa động tuôn ra, đúng là chặn lại núi đá sụp đổ, thậm chí còn có thế chảy ngược lại.
Hắn thấy thế núi sụp đổ đã chậm lại, liền vừa khống chế sóng nước, vừa lui về phía sau.
Trong hẻm núi mặc dù tiếng kinh hoảng kêu gào không giảm, nhưng do đã trải qua quá nhiều trắc trở, đám người còn sót lại mặc dù khủng hoảng, cũng không đến mức loạn trận cước, dưới Thẩm Ngọc Bạch Bích và các tu sĩ chỉ huy coi như có trật tự.
Chuẩn Chi bay lượn trên không hẻm núi, mục tiêu lần này gã truy kích chủ yếu là Bạch Tiêu Vân, nhưng dò xét phía dưới không thấy khí tức của y, trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Sở dĩ gã không bay thẳng vào trong hẻm núi giết chóc, cũng là vì kiêng kị, lo lắng Nhân tộc Đại Thừa kỳ kia cố ý ẩn tàng thân hình, mai phục gã.
"Hừ, không tin ngươi không ra."
Trong mắt Chuẩn Chi loé lên kim quang, bỗng dưng há miệng, trong miệng lại có một đạo kim quang nổ bắn ra, đánh về phía giữa hẻm núi kia.
Trong hẻm núi, đám người vừa lui hơn trăm trượng, vách đá trên đỉnh đầu lại lần nữa bị kim quang đánh nổ, vỡ nát ra vô số nham thạch khói bụi, lần nữa giáng xuống đỉnh đầu đám người.
Bọn người Thẩm Ngọc thấy thế, nhao nhao thi triển thủ đoạn, đánh tan các hòn đá lăn xuống.
Nhưng vách núi sụp đổ với diện tích lớn, há lại để rải rác hai mươi mấy người bọn họ có thể ngăn cản, mặc dù tự vệ không ngại, nhưng muốn bảo vệ những bách tính phàm tục kia, hoàn toàn không đủ lực.
Mắt thấy gần trăm người sẽ bị bụi đất nham thạch vùi lấp, một cỗ sóng nước xanh lam rầm rầm phun trào đến, lúc tới gần đám người, bỗng nhiên bay lên nhập không, như một tòa thủy kiều xanh lam che chắn trên đỉnh đầu mọi người.
"Ào ào..."
Trong lúc nhất thời, vô số đá vụn bụi đất rơi vào trong thủy kiều, lập tức bị dòng nước giảm xóc bao phủ, treo giữa không trung.
Thẩm Lạc xuất hiện phía dưới thuỷ kiều, hai tay giơ cao, thân hình hơi cong, đúng là lấy tư thế nâng bầu trời, chống đỡ tất cả nham thạch đá vụn đang sụp đổ xuống.
Đám người trông lại, chỉ thấy quanh thân hắn bao phủ ánh sáng màu lam, thân hình vĩ ngạn như Thần Minh.
"Tiền bối..." Thẩm Ngọc thấy thế, thở nhẹ một tiếng.
"Mau dẫn mọi người..." Thẩm Lạc còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu liền có một vệt kim quang đột nhiên toả ra ánh sáng.
Lần này, kim quang Chuẩn Chi không tiếp tục đánh về phía vách đá, mà đánh thẳng vào trên thuỷ kiều.
"Ầm."
Kim quang đánh vào trên thủy kiều mà Thẩm Lạc thật vất vả chống lên, ầm vang nổ bể ra.
Trên đó bộc phát ra uy lực cực lớn, đánh cho đất đá trên thủy kiều thành bột mịn, từng luồng từng luồng trùng kích vô cùng cường đại đánh cho vỡ nát cả tòa thủy kiều.
Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ uy áp cường đại không gì sánh được hạ xuống, trên hai tay bị ép xuống một cỗ cự lực tràn trề, khiến cho toàn bộ thân hình hắn rung mạnh. Nếu không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vận khởi Hoàng Đình Kinh, chỉ sợ giờ phút này hai tay đã bị chấn cho vỡ nát.
Nhưng dù vậy, Thẩm Lạc vẫn như cũ không thoải mái, xương cốt toàn thân rung động "Đôm đốp", miệng mũi chảy ra hai đạo máu tươi, như hai đầu tiểu xà màu đỏ, uốn lượn treo ở trên mặt.
Chỉ là chênh lệch giữa Xuất Khiếu kỳ và Đại Thừa kỳ thực sự quá lớn, Thẩm Lạc cũng chỉ chống đỡ được bảy, tám hơi thở mà thôi, cuối cùng vẫn ngăn cản không nổi, hai tay buông lỏng, vô lực rũ xuống.
Tiếp theo một cái chớp mắt, nguồn sức mạnh này nổ tung trong toàn bộ hẻm núi, dẫn tới một trận phản ứng dây chuyền kịch liệt.
Cơ hồ toàn bộ vách núi, cũng bắt đầu trong tiếng vang "Ầm ầm" nứt toác ra, cuốn lên khói bụi che đậy toàn bộ hẻm núi. Chờ khói bụi tán đi, toàn bộ hẻm núi cơ hồ bị triệt để lấp bằng.
Hai cánh Chuẩn Chi thu lại đáp xuống, trên thân loé lên quang mang, một lần nữa hóa thành hình người.
"Những Nhân tộc này thực là rất biết chọn lựa phần mộ cho mình." Nó đứng tại rìa hẻm núi, trong mắt lóe lên một tia ý cười trào phúng nói.
Nhưng chưa dứt lời, nó lấy thần thức quét qua phía dưới, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, không khỏi ngạc nhiên kêu lên:
"A, đây là có chuyện gì?"
Hẻm núi đã bị đá vụn vùi lấp, trên không toả ra một ít khói bụi, mà ở sâu dưới lòng đất, trong động quật đen kịt một màu, chợt có một đạo u quang màu lam sáng lên.
"Thẩm Ngọc, Bạch Bích, xem xét một chút, mọi người có thương vong không?" Chỗ lam quang sáng, thanh âm Thẩm Lạc vang lên.
"Vâng." Thanh âm hai người từ trong bóng tối vang lên.
Ngay sau đó, có mấy đạo quang mang từ các nơi hẻo lánh sáng lên, chiếu rọi hoàn cảnh bốn phía ra một hình dáng mơ hồ.
Thẩm Lạc hoạt động một chút cánh tay đau nhức dị thường, cảm thấy khớp nối đầu vai đã sung huyết, ngay cả pháp lực vận chuyển cũng có chút trì trệ.
Ánh mắt hắn quét qua bốn phía một vòng, lúc này mới phát hiện đám người giờ phút này thình lình đang ở trên một chỗ bãi bùn dưới mặt đất, cách bọn họ không xa có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, tựa hồ có một đầu sông ngầm dưới lòng đất.
"Cũng may lòng sông này không thay đổi tuyến đường, mà chảy vào dưới mặt đất hóa thành một đầu sông ngầm, nếu không lần này mọi người thật phải chôn xương trong hẻm núi kia rồi." Thẩm Lạc có chút sợ hãi thở dài nói.
"Tiền bối, có ba người bất hạnh bị đá rơi trúng, đã bỏ mình, còn có mười mấy người thụ thương, nhưng thương thế cũng không nặng. Mặt khác, còn có sáu người mất tích. Tất cả tu sĩ đều không ngại, không ai thụ thương." Thẩm Ngọc đi tới trước Thẩm Lạc, nói ra.
"Tốt, chúng ta..."
Thẩm Lạc vừa lên tiếng, trên đỉnh đầu đột nhiên chấn động "Ầm"!
Mảng lớn đá vụn và bụi đất lập tức nhao nhao rơi xuống đám người.
Dân chúng vốn chưa tỉnh hồn, lập tức loạn tùng phèo, chạy loạn về bốn phương tám hướng.
"Tất cả mọi người đi theo ta, lập tức xuống sông đi." Dịch tại bạch ngọcc sách. Trong lòng Thẩm Lạc căng thẳng, quyết định thật nhanh, quát.
Hắn vừa nói xong, thân hình lập tức xông lên trước, thân hình nhảy lên, dẫn đầu rơi vào trong sông ngầm dưới lòng đất.
Dân chúng đào vong thấy thế, lập tức chạy tới nhảy vào trong sông ngầm.
Nước sông lạnh lẽo, đám người rơi vào trong nước, đều nhịn không được rùng mình một cái, vô thức muốn một lần nữa nhảy lên bờ.
Đúng lúc này, trên bãi bùn phía sau lần nữa có tiếng oanh minh truyền đến, một đạo quang trụ màu vàng từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mái vòm địa quật, rủ xuống trên bờ sông.
Trong kim quang kia, thình lình đứng lặng một bóng người màu vàng óng, chính là Chuẩn Chi.
Trong lòng Thẩm Lạc âm thầm kêu khổ một tiếng, một tay nhẹ nhàng vạch trước người một cái, công pháp vô danh lần nữa toàn lực vận chuyển, thi triển khống thủy thuật.
Dòng nước sông ngầm dưới thân hắn vốn nhẹ nhàng chảy xuôi, lập tức thanh âm đại tác, mấy chục ngọn sóng đồng thời dâng lên, hóa thành mấy chục đầu thuỷ mãng to cỡ thùng nước, nâng dân chúng đào vong lên, cực tốc đẩy về phía hạ lưu.
Thẩm Lạc đứng phía sau tất cả thủy mãng, dưới chân chỉ giẫm lên một đầu sóng, hộ tống đám người thoát đi.
"Một bầy kiến hôi, mơ tưởng đào thoát."
Từ xưa đến nay, có câu "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", cả hai thực thể nước đất cũng không phân chia mạnh yếu, chính là khắc chế lẫn nhau mà thôi.
Hai tay Thẩm Lạc vũ động, đẩy về phía trước, cuồn cuộn sóng nước không ngừng từ trong địa động tuôn ra, đúng là chặn lại núi đá sụp đổ, thậm chí còn có thế chảy ngược lại.
Hắn thấy thế núi sụp đổ đã chậm lại, liền vừa khống chế sóng nước, vừa lui về phía sau.
Trong hẻm núi mặc dù tiếng kinh hoảng kêu gào không giảm, nhưng do đã trải qua quá nhiều trắc trở, đám người còn sót lại mặc dù khủng hoảng, cũng không đến mức loạn trận cước, dưới Thẩm Ngọc Bạch Bích và các tu sĩ chỉ huy coi như có trật tự.
Chuẩn Chi bay lượn trên không hẻm núi, mục tiêu lần này gã truy kích chủ yếu là Bạch Tiêu Vân, nhưng dò xét phía dưới không thấy khí tức của y, trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Sở dĩ gã không bay thẳng vào trong hẻm núi giết chóc, cũng là vì kiêng kị, lo lắng Nhân tộc Đại Thừa kỳ kia cố ý ẩn tàng thân hình, mai phục gã.
"Hừ, không tin ngươi không ra."
Trong mắt Chuẩn Chi loé lên kim quang, bỗng dưng há miệng, trong miệng lại có một đạo kim quang nổ bắn ra, đánh về phía giữa hẻm núi kia.
Trong hẻm núi, đám người vừa lui hơn trăm trượng, vách đá trên đỉnh đầu lại lần nữa bị kim quang đánh nổ, vỡ nát ra vô số nham thạch khói bụi, lần nữa giáng xuống đỉnh đầu đám người.
Bọn người Thẩm Ngọc thấy thế, nhao nhao thi triển thủ đoạn, đánh tan các hòn đá lăn xuống.
Nhưng vách núi sụp đổ với diện tích lớn, há lại để rải rác hai mươi mấy người bọn họ có thể ngăn cản, mặc dù tự vệ không ngại, nhưng muốn bảo vệ những bách tính phàm tục kia, hoàn toàn không đủ lực.
Mắt thấy gần trăm người sẽ bị bụi đất nham thạch vùi lấp, một cỗ sóng nước xanh lam rầm rầm phun trào đến, lúc tới gần đám người, bỗng nhiên bay lên nhập không, như một tòa thủy kiều xanh lam che chắn trên đỉnh đầu mọi người.
"Ào ào..."
Trong lúc nhất thời, vô số đá vụn bụi đất rơi vào trong thủy kiều, lập tức bị dòng nước giảm xóc bao phủ, treo giữa không trung.
Thẩm Lạc xuất hiện phía dưới thuỷ kiều, hai tay giơ cao, thân hình hơi cong, đúng là lấy tư thế nâng bầu trời, chống đỡ tất cả nham thạch đá vụn đang sụp đổ xuống.
Đám người trông lại, chỉ thấy quanh thân hắn bao phủ ánh sáng màu lam, thân hình vĩ ngạn như Thần Minh.
"Tiền bối..." Thẩm Ngọc thấy thế, thở nhẹ một tiếng.
"Mau dẫn mọi người..." Thẩm Lạc còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu liền có một vệt kim quang đột nhiên toả ra ánh sáng.
Lần này, kim quang Chuẩn Chi không tiếp tục đánh về phía vách đá, mà đánh thẳng vào trên thuỷ kiều.
"Ầm."
Kim quang đánh vào trên thủy kiều mà Thẩm Lạc thật vất vả chống lên, ầm vang nổ bể ra.
Trên đó bộc phát ra uy lực cực lớn, đánh cho đất đá trên thủy kiều thành bột mịn, từng luồng từng luồng trùng kích vô cùng cường đại đánh cho vỡ nát cả tòa thủy kiều.
Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ uy áp cường đại không gì sánh được hạ xuống, trên hai tay bị ép xuống một cỗ cự lực tràn trề, khiến cho toàn bộ thân hình hắn rung mạnh. Nếu không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vận khởi Hoàng Đình Kinh, chỉ sợ giờ phút này hai tay đã bị chấn cho vỡ nát.
Nhưng dù vậy, Thẩm Lạc vẫn như cũ không thoải mái, xương cốt toàn thân rung động "Đôm đốp", miệng mũi chảy ra hai đạo máu tươi, như hai đầu tiểu xà màu đỏ, uốn lượn treo ở trên mặt.
Chỉ là chênh lệch giữa Xuất Khiếu kỳ và Đại Thừa kỳ thực sự quá lớn, Thẩm Lạc cũng chỉ chống đỡ được bảy, tám hơi thở mà thôi, cuối cùng vẫn ngăn cản không nổi, hai tay buông lỏng, vô lực rũ xuống.
Tiếp theo một cái chớp mắt, nguồn sức mạnh này nổ tung trong toàn bộ hẻm núi, dẫn tới một trận phản ứng dây chuyền kịch liệt.
Cơ hồ toàn bộ vách núi, cũng bắt đầu trong tiếng vang "Ầm ầm" nứt toác ra, cuốn lên khói bụi che đậy toàn bộ hẻm núi. Chờ khói bụi tán đi, toàn bộ hẻm núi cơ hồ bị triệt để lấp bằng.
Hai cánh Chuẩn Chi thu lại đáp xuống, trên thân loé lên quang mang, một lần nữa hóa thành hình người.
"Những Nhân tộc này thực là rất biết chọn lựa phần mộ cho mình." Nó đứng tại rìa hẻm núi, trong mắt lóe lên một tia ý cười trào phúng nói.
Nhưng chưa dứt lời, nó lấy thần thức quét qua phía dưới, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, không khỏi ngạc nhiên kêu lên:
"A, đây là có chuyện gì?"
Hẻm núi đã bị đá vụn vùi lấp, trên không toả ra một ít khói bụi, mà ở sâu dưới lòng đất, trong động quật đen kịt một màu, chợt có một đạo u quang màu lam sáng lên.
"Thẩm Ngọc, Bạch Bích, xem xét một chút, mọi người có thương vong không?" Chỗ lam quang sáng, thanh âm Thẩm Lạc vang lên.
"Vâng." Thanh âm hai người từ trong bóng tối vang lên.
Ngay sau đó, có mấy đạo quang mang từ các nơi hẻo lánh sáng lên, chiếu rọi hoàn cảnh bốn phía ra một hình dáng mơ hồ.
Thẩm Lạc hoạt động một chút cánh tay đau nhức dị thường, cảm thấy khớp nối đầu vai đã sung huyết, ngay cả pháp lực vận chuyển cũng có chút trì trệ.
Ánh mắt hắn quét qua bốn phía một vòng, lúc này mới phát hiện đám người giờ phút này thình lình đang ở trên một chỗ bãi bùn dưới mặt đất, cách bọn họ không xa có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, tựa hồ có một đầu sông ngầm dưới lòng đất.
"Cũng may lòng sông này không thay đổi tuyến đường, mà chảy vào dưới mặt đất hóa thành một đầu sông ngầm, nếu không lần này mọi người thật phải chôn xương trong hẻm núi kia rồi." Thẩm Lạc có chút sợ hãi thở dài nói.
"Tiền bối, có ba người bất hạnh bị đá rơi trúng, đã bỏ mình, còn có mười mấy người thụ thương, nhưng thương thế cũng không nặng. Mặt khác, còn có sáu người mất tích. Tất cả tu sĩ đều không ngại, không ai thụ thương." Thẩm Ngọc đi tới trước Thẩm Lạc, nói ra.
"Tốt, chúng ta..."
Thẩm Lạc vừa lên tiếng, trên đỉnh đầu đột nhiên chấn động "Ầm"!
Mảng lớn đá vụn và bụi đất lập tức nhao nhao rơi xuống đám người.
Dân chúng vốn chưa tỉnh hồn, lập tức loạn tùng phèo, chạy loạn về bốn phương tám hướng.
"Tất cả mọi người đi theo ta, lập tức xuống sông đi." Dịch tại bạch ngọcc sách. Trong lòng Thẩm Lạc căng thẳng, quyết định thật nhanh, quát.
Hắn vừa nói xong, thân hình lập tức xông lên trước, thân hình nhảy lên, dẫn đầu rơi vào trong sông ngầm dưới lòng đất.
Dân chúng đào vong thấy thế, lập tức chạy tới nhảy vào trong sông ngầm.
Nước sông lạnh lẽo, đám người rơi vào trong nước, đều nhịn không được rùng mình một cái, vô thức muốn một lần nữa nhảy lên bờ.
Đúng lúc này, trên bãi bùn phía sau lần nữa có tiếng oanh minh truyền đến, một đạo quang trụ màu vàng từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mái vòm địa quật, rủ xuống trên bờ sông.
Trong kim quang kia, thình lình đứng lặng một bóng người màu vàng óng, chính là Chuẩn Chi.
Trong lòng Thẩm Lạc âm thầm kêu khổ một tiếng, một tay nhẹ nhàng vạch trước người một cái, công pháp vô danh lần nữa toàn lực vận chuyển, thi triển khống thủy thuật.
Dòng nước sông ngầm dưới thân hắn vốn nhẹ nhàng chảy xuôi, lập tức thanh âm đại tác, mấy chục ngọn sóng đồng thời dâng lên, hóa thành mấy chục đầu thuỷ mãng to cỡ thùng nước, nâng dân chúng đào vong lên, cực tốc đẩy về phía hạ lưu.
Thẩm Lạc đứng phía sau tất cả thủy mãng, dưới chân chỉ giẫm lên một đầu sóng, hộ tống đám người thoát đi.
"Một bầy kiến hôi, mơ tưởng đào thoát."
Tác giả :
Vong Ngữ