Đại Mộng Chủ
Chương 139: Chống cự yêu thú tập kích
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hắn vội ngửa đầu nhìn lên, liền thấy trên bầu trời có một con chim to lớn bay lượn vòng qua, hai cánh mở rộng ra chừng ba bốn trượng, toàn thân lông vũ đen nhánh tỏa sáng, trên thân tản ra nhàn nhạt sương mù màu đen, tựa hồ là một đầu yêu vật.
Không đợi Thẩm Lạc nhìn thật kỹ, chim kia liền giang hai cánh ra, cực nhanh lao xuống một khe núi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn.
Thẩm Lạc cảm thấy kỳ quái, liền bước nhanh, đuổi theo hướng chim kia lao xuống.
Hắn một đường đuổi tới phía trước gần trăm bước, chợt nghe phía trước mơ hồ có tiếng dã thú gào thét và trận trận thanh âm kêu rên.
"Có người!"
Thẩm Lạc nói thầm một tiếng, thân hình nhảy lên, gia tốc vọt tới hướng khe núi.
Càng tới gần, các loại thanh âm kêu khóc cùng tiếng thú gào càng lớn.
Khi hắn đi tới giữa sườn núi không sai biệt lắm, rốt cuộc nhìn thấy trong khe núi kia có một thôn trại xây dựng dựa lưng vào núi.
Quy mô thôn trại không lớn, chung quanh tựa như xây từng vòng từng vòng công sự phòng ngự, lấy từng cây cối tráng kiện, vót nhọn đỉnh, đâm song song cùng nhau, dựng thẳng thành hàng rào gỗ kiên cố.
Những hàng rào gỗ này vây lên thành tường cao chừng hai trượng, sát bên trong tường xây một vòng đài cao, phía trên cách mỗi mấy bước lại đứng một thanh niên Nhân tộc mặc vải bố áo thô, tay đang cầm cung tiễn và trường mâu, không ngừng kích xạ ra phía ngoài.
Bên ngoài hàng rào gỗ, có mười mấy đầu viên hầu lông xám cao bằng người thường, thể phách lại cường tráng gấp mười lần thường nhân. Trong đó vài đầu tay cầm hòn đá, ném mạnh về đầu tường hàng rào. Mỗi một lần đá rơi đều phát ra tiếng vang ầm ầm, lực đạo to lớn làm cho người líu lưỡi.
Một bên khác trong hàng rào tường vây, khảm hai phiến cửa gỗ nặng nề được sắt lá bao quanh. Phía trước cũng tụ tập vài con viên hầu, nắm trong tay từng cây thạch bổng thô to, hai tay luân chuyển không ngừng đập mạnh vào cửa.
Trên cửa trại có người thấy cửa gỗ bị nện rung mạnh không thôi, thấy sắp chống đỡ không nổi, liền nhô người ra, dùng trường mâu trong tay đâm mãnh liệt xuống phía dưới, ý đồ ngăn cản viên hầu kia.
Nhưng gã vừa mới ló đầu ra, liền bị một khối đá bay vụt đến nện trúng đầu. Lúc này óc vỡ toang, thân thể nghiêng một cái, từ đầu tường ngã xuống.
Viên hầu tụ tập trước cửa thấy thế, cũng không đoái hoài tới việc tiếp tục phá cửa nữa, nhao nhao nhảy tới tranh đoạt. Thi thể của người kia liền bị bọn chúng ngươi một tay ta một cước kéo căng, mắt thấy là sẽ vỡ ra.
Đúng lúc này, trên đầu tường hàng rào, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tóc tím bận áo giáp thô.
Hai tay nàng nhanh chóng kết ấn vung lên. Trong hư không bỗng có một trận tiếng rít vang lên, một đoàn hoả cầu xích diễm to bằng đầu người từ trên trời giáng xuống, nện xuống đám viên hầu lông xám kia.
Những súc sinh kia tựa hồ cũng biết hỏa cầu này lợi hại, nhao nhao buông tha thịt tươi, tránh né ra.
Xích diễm hỏa cầu đập trúng bộ thi thể kia, lập tức dâng lên một ngọn lửa, nuốt sống vào.
Thấy vậy, viên hầu kia càng thêm hung ác, lần nữa đập mạnh tới cửa trại, viên hầu còn lại thì nhao nhao ném mạnh đá về hướng nữ tử.
"Có tu tiên giả..."
Thẩm Lạc hơi chần chờ, ngưng thần nhìn lại nữ tử, phát hiện nàng này dung mạo non nớt, vẫn là bộ dạng thiếu nữ. Một thân giáp đã bị tàn phá chỗ cánh tay và bắp chân, ở đó bao lấy một tầng vải trắng, phía trên mơ hồ nhìn thấy vết máu khô đã biến thành màu đen.
Đúng lúc này, một tiếng chim tê minh bỗng nhiên ở trên không vang lên.
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên bầu trời lượn vòng ba, bốn con chim khổng lồ giống như lúc trước hắn thấy. Chúng lượn trên không thôn trại một vòng, sau đó đột nhiên nhao nhao phóng xuống, vượt qua hàng rào gỗ, nhào xuống thôn dân phía dưới.
Các thanh niên trên tường rào thấy thế, nhao nhao giương cung cài tên, bắn ra từng mũi tên về phía chúng.
Mũi tên phá không bay đi, tốc độ nhìn như không chậm, nhưng bay đến trước người ba con cự điểu, lại bị hai cánh cự điểu mang theo cuồng phong cuốn một cái, lập tức mất đi sự chính xác, đúng là không có mũi nào bắn trúng.
Chỉ thấy những cự điểu kia bay xuống trong thôn, trực tiếp va sụp từng tòa gạch mộc nhà tranh. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Chúng dùng mỏ mổ, trảo câu, bắt lấy những lão ấu giấu kín trong nhà ra.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu sợ hãi, kêu thảm liên tục.
Bên đường trong thôn, một ít người gầy còm áo rách quần manh, ngồi yên bên cạnh tường nhà đổ sụp, cũng không né tránh, cũng không động đậy, trong hốc mắt hãm sâu là một mảnh vẩn đục, trong ánh mắt hoàn toàn không có sinh khí, phảng phất đã là một bộ tử thi.
Cũng có lão phụ tập tễnh chạy, bước chân hư thoát, chạy được hai bước liền ngã nhào xuống đất, ngay cả khí lực gượng đứng dậy cũng không có, một đôi mắt sớm đã khô cạn, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra.
Ba con cự điểu bay ra hàng rào bên ngoài, lập tức há miệng buông trảo, ném người già trẻ em bắt được xuống dưới mặt đất, khiến cho họ đầu rơi máu chảy.
Những viên hầu lông xám kia thấy thế, nhao nhao nhào xông tới phía trước, rất nhanh liền xé rách nuốt chửng sạch sẽ những người này.
Những súc sinh này ăn thịt người xong, tựa hồ càng thêm hưng phấn, càng thêm ra sức công kích thôn trại. Mà những cự điểu kia cũng nhao nhao vỗ cánh, lại nhào vào phía trong thôn.
Trong đó một con cự điểu bay qua trên không một gian nha tranh ở trung tâm thôn trại, hai cánh khẽ vỗ, cuốn lên cuồng phong liền hất tung toàn bộ nóc nhà.
Trong nhà truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi, bên trong lại có mười ba mười bốn hài đồng khoảng tám chín tuổi, tất cả đều run lẩy bẩy chen chúc ở một góc tường trong nhà, trên mặt treo đầy nước mắt, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
Cự điểu thấy thế, hưng phấn kêu lên một tiếng bén nhọn, lập tức lao xuống dưới bọn nhỏ.
Lúc này, một lão ẩu tóc trắng mặt mũi nhăn nheo bỗng nhiên từ bên cạnh lao đến, trong tay nắm chặt một cây chổi đầu gỗ, giống gà mái bảo vệ con, ngăn những hài tử kia sau lưng.
Song trảo cự điểu như câu, bay xuống, mắt thấy là sẽ bắt lấy lão ẩu.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Một viên xích diễm hỏa cầu đột nhiên từ trên cao rơi nghiêng xuống, đập vào trên lưng cự điểu.
Cự điểu gào thét một tiếng, bị đánh bay chéo ra ngoài, va thẳng làm sụp một vách tường, bị đá vụn vùi lấp vào.
Trên đầu tường hàng rào, sắc mặt thiếu nữ tóc tím kia tái nhợt, chậm rãi thu tay về, nhìn về phía lão ẩu và bọn nhỏ ở góc tường, đưa ra một khuôn mặt tươi cười.
Chỉ là nụ cười của nàng vẫn chưa hoàn toàn mở ra, phía sau lưng liền bị một khối đá bắn nhanh tới đập trúng, cả người mất thăng bằng từ trên đầu tường ngã nhào ra ngoài, ngã xuống đất, thổ huyết không thôi.
Đầu tường không có nàng hỗ trợ trấn giữ, những thanh niên trai tráng kia lập tức bị viên hầu dùng tảng đá áp chế gắt gao, căn bản ngay cả đầu cũng không dám ló ra. Mà trước cửa trại vài con viên hầu nện càng thêm khủng bố.
Hai phiến cửa trại dãi dầu sương gió kia, rốt cuộc chống đỡ không nổi, mắt thấy là sẽ nứt toác ra.
Cửa này vừa mở, nơi này nhất định trại phá người vong.
Thiếu nữ tóc tím cố nén toàn thân đau nhức kịch liệt, giãy dụa đứng dậy, muốn tiến đến cửa trại bên kia.
Lúc này nàng thụ thương không nhẹ, bước đi có chút bất ổn, mảy may không chú ý tới sau lưng. Cự điểu bị nàng đánh ngã đã từ trong đống đá vụn đứng lên, hai cánh vỗ một cái, liền bay nhào qua phía nàng, một cái mỏ nhọn như cái chùy đâm tới sau đầu nàng.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hắn vội ngửa đầu nhìn lên, liền thấy trên bầu trời có một con chim to lớn bay lượn vòng qua, hai cánh mở rộng ra chừng ba bốn trượng, toàn thân lông vũ đen nhánh tỏa sáng, trên thân tản ra nhàn nhạt sương mù màu đen, tựa hồ là một đầu yêu vật.
Không đợi Thẩm Lạc nhìn thật kỹ, chim kia liền giang hai cánh ra, cực nhanh lao xuống một khe núi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của hắn.
Thẩm Lạc cảm thấy kỳ quái, liền bước nhanh, đuổi theo hướng chim kia lao xuống.
Hắn một đường đuổi tới phía trước gần trăm bước, chợt nghe phía trước mơ hồ có tiếng dã thú gào thét và trận trận thanh âm kêu rên.
"Có người!"
Thẩm Lạc nói thầm một tiếng, thân hình nhảy lên, gia tốc vọt tới hướng khe núi.
Càng tới gần, các loại thanh âm kêu khóc cùng tiếng thú gào càng lớn.
Khi hắn đi tới giữa sườn núi không sai biệt lắm, rốt cuộc nhìn thấy trong khe núi kia có một thôn trại xây dựng dựa lưng vào núi.
Quy mô thôn trại không lớn, chung quanh tựa như xây từng vòng từng vòng công sự phòng ngự, lấy từng cây cối tráng kiện, vót nhọn đỉnh, đâm song song cùng nhau, dựng thẳng thành hàng rào gỗ kiên cố.
Những hàng rào gỗ này vây lên thành tường cao chừng hai trượng, sát bên trong tường xây một vòng đài cao, phía trên cách mỗi mấy bước lại đứng một thanh niên Nhân tộc mặc vải bố áo thô, tay đang cầm cung tiễn và trường mâu, không ngừng kích xạ ra phía ngoài.
Bên ngoài hàng rào gỗ, có mười mấy đầu viên hầu lông xám cao bằng người thường, thể phách lại cường tráng gấp mười lần thường nhân. Trong đó vài đầu tay cầm hòn đá, ném mạnh về đầu tường hàng rào. Mỗi một lần đá rơi đều phát ra tiếng vang ầm ầm, lực đạo to lớn làm cho người líu lưỡi.
Một bên khác trong hàng rào tường vây, khảm hai phiến cửa gỗ nặng nề được sắt lá bao quanh. Phía trước cũng tụ tập vài con viên hầu, nắm trong tay từng cây thạch bổng thô to, hai tay luân chuyển không ngừng đập mạnh vào cửa.
Trên cửa trại có người thấy cửa gỗ bị nện rung mạnh không thôi, thấy sắp chống đỡ không nổi, liền nhô người ra, dùng trường mâu trong tay đâm mãnh liệt xuống phía dưới, ý đồ ngăn cản viên hầu kia.
Nhưng gã vừa mới ló đầu ra, liền bị một khối đá bay vụt đến nện trúng đầu. Lúc này óc vỡ toang, thân thể nghiêng một cái, từ đầu tường ngã xuống.
Viên hầu tụ tập trước cửa thấy thế, cũng không đoái hoài tới việc tiếp tục phá cửa nữa, nhao nhao nhảy tới tranh đoạt. Thi thể của người kia liền bị bọn chúng ngươi một tay ta một cước kéo căng, mắt thấy là sẽ vỡ ra.
Đúng lúc này, trên đầu tường hàng rào, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tóc tím bận áo giáp thô.
Hai tay nàng nhanh chóng kết ấn vung lên. Trong hư không bỗng có một trận tiếng rít vang lên, một đoàn hoả cầu xích diễm to bằng đầu người từ trên trời giáng xuống, nện xuống đám viên hầu lông xám kia.
Những súc sinh kia tựa hồ cũng biết hỏa cầu này lợi hại, nhao nhao buông tha thịt tươi, tránh né ra.
Xích diễm hỏa cầu đập trúng bộ thi thể kia, lập tức dâng lên một ngọn lửa, nuốt sống vào.
Thấy vậy, viên hầu kia càng thêm hung ác, lần nữa đập mạnh tới cửa trại, viên hầu còn lại thì nhao nhao ném mạnh đá về hướng nữ tử.
"Có tu tiên giả..."
Thẩm Lạc hơi chần chờ, ngưng thần nhìn lại nữ tử, phát hiện nàng này dung mạo non nớt, vẫn là bộ dạng thiếu nữ. Một thân giáp đã bị tàn phá chỗ cánh tay và bắp chân, ở đó bao lấy một tầng vải trắng, phía trên mơ hồ nhìn thấy vết máu khô đã biến thành màu đen.
Đúng lúc này, một tiếng chim tê minh bỗng nhiên ở trên không vang lên.
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên bầu trời lượn vòng ba, bốn con chim khổng lồ giống như lúc trước hắn thấy. Chúng lượn trên không thôn trại một vòng, sau đó đột nhiên nhao nhao phóng xuống, vượt qua hàng rào gỗ, nhào xuống thôn dân phía dưới.
Các thanh niên trên tường rào thấy thế, nhao nhao giương cung cài tên, bắn ra từng mũi tên về phía chúng.
Mũi tên phá không bay đi, tốc độ nhìn như không chậm, nhưng bay đến trước người ba con cự điểu, lại bị hai cánh cự điểu mang theo cuồng phong cuốn một cái, lập tức mất đi sự chính xác, đúng là không có mũi nào bắn trúng.
Chỉ thấy những cự điểu kia bay xuống trong thôn, trực tiếp va sụp từng tòa gạch mộc nhà tranh. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Chúng dùng mỏ mổ, trảo câu, bắt lấy những lão ấu giấu kín trong nhà ra.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu sợ hãi, kêu thảm liên tục.
Bên đường trong thôn, một ít người gầy còm áo rách quần manh, ngồi yên bên cạnh tường nhà đổ sụp, cũng không né tránh, cũng không động đậy, trong hốc mắt hãm sâu là một mảnh vẩn đục, trong ánh mắt hoàn toàn không có sinh khí, phảng phất đã là một bộ tử thi.
Cũng có lão phụ tập tễnh chạy, bước chân hư thoát, chạy được hai bước liền ngã nhào xuống đất, ngay cả khí lực gượng đứng dậy cũng không có, một đôi mắt sớm đã khô cạn, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra.
Ba con cự điểu bay ra hàng rào bên ngoài, lập tức há miệng buông trảo, ném người già trẻ em bắt được xuống dưới mặt đất, khiến cho họ đầu rơi máu chảy.
Những viên hầu lông xám kia thấy thế, nhao nhao nhào xông tới phía trước, rất nhanh liền xé rách nuốt chửng sạch sẽ những người này.
Những súc sinh này ăn thịt người xong, tựa hồ càng thêm hưng phấn, càng thêm ra sức công kích thôn trại. Mà những cự điểu kia cũng nhao nhao vỗ cánh, lại nhào vào phía trong thôn.
Trong đó một con cự điểu bay qua trên không một gian nha tranh ở trung tâm thôn trại, hai cánh khẽ vỗ, cuốn lên cuồng phong liền hất tung toàn bộ nóc nhà.
Trong nhà truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi, bên trong lại có mười ba mười bốn hài đồng khoảng tám chín tuổi, tất cả đều run lẩy bẩy chen chúc ở một góc tường trong nhà, trên mặt treo đầy nước mắt, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
Cự điểu thấy thế, hưng phấn kêu lên một tiếng bén nhọn, lập tức lao xuống dưới bọn nhỏ.
Lúc này, một lão ẩu tóc trắng mặt mũi nhăn nheo bỗng nhiên từ bên cạnh lao đến, trong tay nắm chặt một cây chổi đầu gỗ, giống gà mái bảo vệ con, ngăn những hài tử kia sau lưng.
Song trảo cự điểu như câu, bay xuống, mắt thấy là sẽ bắt lấy lão ẩu.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Một viên xích diễm hỏa cầu đột nhiên từ trên cao rơi nghiêng xuống, đập vào trên lưng cự điểu.
Cự điểu gào thét một tiếng, bị đánh bay chéo ra ngoài, va thẳng làm sụp một vách tường, bị đá vụn vùi lấp vào.
Trên đầu tường hàng rào, sắc mặt thiếu nữ tóc tím kia tái nhợt, chậm rãi thu tay về, nhìn về phía lão ẩu và bọn nhỏ ở góc tường, đưa ra một khuôn mặt tươi cười.
Chỉ là nụ cười của nàng vẫn chưa hoàn toàn mở ra, phía sau lưng liền bị một khối đá bắn nhanh tới đập trúng, cả người mất thăng bằng từ trên đầu tường ngã nhào ra ngoài, ngã xuống đất, thổ huyết không thôi.
Đầu tường không có nàng hỗ trợ trấn giữ, những thanh niên trai tráng kia lập tức bị viên hầu dùng tảng đá áp chế gắt gao, căn bản ngay cả đầu cũng không dám ló ra. Mà trước cửa trại vài con viên hầu nện càng thêm khủng bố.
Hai phiến cửa trại dãi dầu sương gió kia, rốt cuộc chống đỡ không nổi, mắt thấy là sẽ nứt toác ra.
Cửa này vừa mở, nơi này nhất định trại phá người vong.
Thiếu nữ tóc tím cố nén toàn thân đau nhức kịch liệt, giãy dụa đứng dậy, muốn tiến đến cửa trại bên kia.
Lúc này nàng thụ thương không nhẹ, bước đi có chút bất ổn, mảy may không chú ý tới sau lưng. Cự điểu bị nàng đánh ngã đã từ trong đống đá vụn đứng lên, hai cánh vỗ một cái, liền bay nhào qua phía nàng, một cái mỏ nhọn như cái chùy đâm tới sau đầu nàng.
Tác giả :
Vong Ngữ