Đại Minh Vương Hầu
Chương 169: Quân thần định sách (Thượng)
Dịch giả: Hùng Bá
Trong điện Văn Hoa.
Hoàng Trừng bi phẫn muốn lấy cái chết giãi bày sự trong sạch được quần chúng khuyên giải an ủi cũng nguôi ngoai.
Đương nhiên chuyện tước phiên cũng không thể bàn tới nữa, sử sách sẽ chỉ ghi lại thanh danh vô tiền khoắng hậu của Hoàng Trừng, chỉ sợ mấy trăm năm nữa cũng không rửa sạch được.
Chúng thần cáo lui.
Trong đại điện chỉ còn Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn không còn duy trì bộ dạng hoàng đế, dựa vào dưng ghế, chân bắt chéo, tay cầm chum trà nhấp một ngụm.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm, như cười như không.
Tiêu Phàm thở dài ai oán nói:
- Bệ hạ, phải tin tưởng thần, thần thực không phải cố ý, quả thực là cầm nhầm mà..
Chu Doãn Văn gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ân, trẫm tin tưởng rằng khanh...
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Bệ hạ tin là tốt rồi, cổ nhân đều nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này thật có lý. Bệ hạ mới thành nhân đã có khả năng nhìn rõ mọi việc, đúng là niềm vui của Đại Minh ta...
Lời còn chưa dứt, Chu Doãn Văn hừ hừ, nói:
- ... Trẫm nếu tín ngươi, trẫm chính là ngốc tử.
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói:
- Bệ hạ thánh minh, nhìn không ra người thực thông minh nha, chuyện này thần làm bí ẩn như thế cũng bị người nhìn ra, trước nay người là giả ngốc hay ngốc thật vậy?
Chu Doãn Văn mặt đen lại:
- ... Không ngờ trước đây trẫm trong lòng khanh chỉ là ngốc tử?
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Chúng ta đổi cách nói, bệ hạ trước kia là đơn thuần.
Chu Doãn Văn sắc mặt hơi giãn ra, sau đó giẫm chân tức giận:
- Nói cách khác là sao? Trẫm là kẻ ngốc sao?
......
......
- Được rồi, thần quả thật là cố ý cầm nhầm...
Tiêu Phàm thành thật thừa nhận.
Chu Doãn Văn hắc hắc cười quái dị:
- Sớm biết gia hoả hắc ám ngươi hôm nay vì Hoàng tiên sinh mà tới rồi.
- Nói bậy, thần cố ý đưa xuân cung đồ đến cho người thưởng thức. Thuận tiện bôi xấu hắn.
Tiêu Phàm cười hắc hắc, đưa cuốn sách trong tay cho Chu Doãn Văn.
Chu Doãn Văn hứng trí dạt dào tiếp nhận, lật vài tờ, sắc mặt càng quái dị.
Thật lâu...
- Tiêu thị độc a...
Chu Doãn Văn thong thả nói.
- Có thần!
- Khanh có thấy xuân cung đồ vẽ Hoàng tiên sinh có phải có chút...
Chu Doãn Văn khuôn mặt có chút vặn vẹo.
- Quả thật có chút...
Chu Doãn Văn mày ủ my chau nói:
- Trước kia nhìn xuân cung đồ, trẫm đều hứng thú dào dạt, oai hùng uy phát. Nhưng mà vừa nhìn thấy Hoàng tiên sinh, trẫm liền... Liền... Không lên nổi...
Tiêu Phàm ấm giọng an ủi nói:
- Bệ hạ chớ lo, không cứng nổi là bình thường. Nếu người nhìn Hoàng tiên sinh mà cứng lên thì mới là bất thường a.
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, đối với lời Tiêu Phàm nói rất thưởng thức.
- Tiêu thị độc a...
- Có thần!
- Khanh trở về đốt hơn ba trăm cuốn còn lại đi, trẫm thực không muốn xem nữa..
Chu Doãn Văn thống khổ mà rối rắm phất tay nói.
Tiêu Phàm tỏ vẻ không đồng ý:
- Thế quá lãng phí, thần tốn công mời nhiều cao thủ mới hoàn thanh được...
- Vậy khanh định làm gì với chúng?
- Một khi đã bệ hạ đã không hứng thú, thần cũng thế. Thế thì ta tìm người phát ra ngoài, cho bách tính kinh sư xem phong thái trên giường của Hoàng tiên sinh, để mọi người ủng hộ Hoàng tiên sinh.
Chu Doãn Văn hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, nửa ngày sau mới chua xót nói:
- Sao khanh không một đao giết hắn đi, làm thế khác gì khiến hắn sống không bằng chết?
Tiêu Phàm cười ha ha:
- Thần nói giỡn thôi, bệ hạ nghĩ thần là người không biết điều vậy sao?
- Giống, cực kỳ giống!
Chu Doãn Văn rất không nể tình gật đầu.
- Được rồi, thần sẽ không hại hắn nữa, Hoàng tiên sinh đời này không dễ dàng, hơi cũ kỹ ngoan cố một chút, không sao cả...
Chu Doãn Văn gật đầu đồng ý.
Tiêu Phàm lại cười ha ha, vẻ mặt thỏa mãn:
- ... Dù sao sử quan đã cho sự tích của Hoàng tiên sinh vào sử sách, đủ hủy hắn mấy trăm mấy ngàn năm, thần cần gì vẽ rắn thêm chân? Ha ha...
Chu Doãn Văn: "......"
- Khanh có chuyện muốn nói riêng với trẫm?
Chu Doãn Văn đổi đề tài.
Tiêu Phàm cười, đứng đắn gật đầu:
- Không sai, về tước phiên.
Chu Doãn Văn rung lên:
- Nói nhanh lên, trước khi đăng cơ trẫm luôn muộn phiền chuyện này. Khi đó có hoàng tổ phụ ở trên, trẫm muốn động thủ thì luôn có hoàng tổ phụ cản trở. Hiện tại trẫm đã làm chủ, chúng ta thương nghị giải pháp ổn thoả, giải quyết một lần.
Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn, nói:
- Bệ hạ là nghĩ như thế nào? Người dự định phiên làm sao tước?
Chu Doãn Văn xoa tay, gấp gáp nói:
- Ta cảm thấy lời Hoàng tiên sinh nói rất có đạo lý, trước dễ sau khó. Bắt tay vào những tiểu phiên thực lực nhỏ yếu trước, đồng thời thi ân với Yến, Ninh, Tấn, dần dần thu tâm. Đợi đến khi thu phục tiểu phiên không sai biệt lắm thì tập trung binh lực toàn quốc đối phó đại phiên, lúc đó bọn họ đã tứ cố vô thân, tất không dám kháng lại mấy chục vạn đại quân triều đình, tước phiên tất thành.
- Cho nên, trẫm dự đính bắt đầu từ Chu vương nhỏ yếu nhất, Chu vương đất phong ở Trung Nguyên, ít có ngoại địch, binh mã dưỡi trướng không quá vạn. Hơn nữa nếu trẫm tước Chu vương, Hà Nam liền không có người trấn thủ, khi đó cử đại tướng đắc lực chiếm giữ. Yến vương nếu có lòng không phục, dẫn binh nam hạ soán vị thì đại quán trú tại Hà Nam chính là đạo lá chắn đầu tiên của triều đình, chỉ một đạo này thôi cũng đủ khiến hắn đau đầu...
Tiêu Phàm nhìn gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ nghé con không sợ cọp của Chu Doãn Văn trước mặt, khẽ thở dài.
Chu Doãn Văn à Chu Doãn Văn, hắn trong vô thức đã bị lũ mọt sách Hoàng Trừng ảnh hưởng.
Trong lịch sử Chu Doãn Văn quả thật lấy Chu vương khai đao đầu tiên, đồng thời đại phát thần uy tước tiếp vài tiểu phiên khác, bức Chu Lệ và những đại phiên khác không thể không phản. Chu Doãn Văn vì cả chính trị lẫn quân sự đều là hôn quân nên bị Chu Lệ đánh cho thất bại thảm hại, đánh mất giang sơn, đến chính mình cũng không rõ tung tích.
Thanh niên hứng phấn trước mặt mình đến cùng có biết đang cầm giang sơn và tính mạng mình đi đánh bạc không? Nên khuyên hắn sao đây?
Tiêu Phàm cảm thấy căn nguyên là tại lão già Hoàng Trừng kia, hắn đã làm hỏng Chu Doãn Văn rồi.
Mình chấp chưởng Cẩm Y vệ, hay là tìm người xử lí Hoàng Trừng đi? Người như vậy lưu lại cũng là khi quốc khi quân, sẽ hại chết thiệt nhiều người, bao gồm cả Tiêu Phàm hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm trong mắt hung quang chợt lóe, hắn đến giờ vẫn muốn mình thành quân tử, bất quá quân tử cũng giết người. Hắn cho rằng giết một lão đầu không có gì sai, giết Hoàng Trừng lương tâm không có áp lực. Giết một người mà cứu ngàn vạn người, đây là Đại Từ Bi.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Doãn Văn trong suốt, Tiêu Phàm lại do dự.
Bất luận Hoàng Trừng đáng chết cỡ nào thì hắn cũng là lão sư của Chu Doãn Văn, giết lão rồi làm sao nhìn mặt Chu Doãn Văn đây? Làm sao có thể phụ lòng bằng hữu được.
Bằng hữu, trân quý cỡ nào, Tiêu Phàm lạ lẫm cô độc một mình trên thế giới này, ngoại trừ thê tử chỉ còn bằng hữu. Hắn sao có thể vì một Hoàng Trừng mà đánh mất đi một bằng hữu được? Mua bán này không có lời.
Tiêu Phàm lập tức vứt ý tưởng phải người xử lí Hoàng Trừng đi. Dùng biện pháp ôn hoà vẫn hơn, trên đời này đâu nhất thiết chuyện gì cũng phải đổ máu đâu, tỷ như mượn Tiên Tiên cô nương là Hoàng Trừng tinh tẫn thân vong, đây cũng là biện pháp tốt mà. Chu Doãn Văn dù biết cũng chỉ hâm mộ Hoàng lão tiên sinh chết có ý nghĩa mà thôi a...
Chu Doãn Văn lắc lắc hắn:
- Này nghĩ gì thế, sao mặt khanh dâm đãng vậy? Lại nghĩ tới xuân cung đồ à?
- A, thần đang nghĩ tới sách lược tước phiên của bệ hạ.
Chu Doãn Văn hưng phấn nói:
- Khanh cảm thấy trẫm nói được không? Rất ổn đúng không?
Tiêu Phàm nghiêm trang gật đầu:
- Được, rất được.
Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm khẳng định, càng hưng phấn, xoa xoa tay ha ha cười, nói:
- Khanh nếu thấy được thì trẫm theo làm theo đó...
Tiêu Phàm gật đầu đồng ý.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, dần bất an nói:
- Thật sự được chứ? Bộ dạng khanh làm trẫm rất bàng hoàng a, không cho trẫm chút tự tin được sao?
Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn hoang mang, mới ngoáy tai cười nói:
- Người nếu muốn làm Hoàng đế vài năm, tuỳ tiện cho đã nghiền thì cứ làm thế đi. Thần đảm bảo, người ngồi yên được bốn năm, sau đó Tứ hoàng thúc của người sẽ lên ngồi, mà đảm bảo sẽ ngồi lâu hơn. Còn người thì thân mang áo cà sa, tay cầm chén bể du ngoạn sơn thuỷ, còn phải trốn tránh truy binh triều đình, ngày qua ngày nhân sinh vừa phong phú là kích thích, còn có thể đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nhân sinh lai láng sáng lạn như vậy, thần thật cao hứng thay người a.
Chu Doãn Văn lập tức sầm mặt xuống:
- Khả năng nói xấu của khanh ngày càng khá đấy.
Tiêu Phàm khách khí vừa chắp tay, vừa cười tủm tỉm nói:
- Đa tạ, toàn bộ dựa vào giang hồ bằng hữu cất nhắc...
Trong điện Văn Hoa.
Hoàng Trừng bi phẫn muốn lấy cái chết giãi bày sự trong sạch được quần chúng khuyên giải an ủi cũng nguôi ngoai.
Đương nhiên chuyện tước phiên cũng không thể bàn tới nữa, sử sách sẽ chỉ ghi lại thanh danh vô tiền khoắng hậu của Hoàng Trừng, chỉ sợ mấy trăm năm nữa cũng không rửa sạch được.
Chúng thần cáo lui.
Trong đại điện chỉ còn Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn không còn duy trì bộ dạng hoàng đế, dựa vào dưng ghế, chân bắt chéo, tay cầm chum trà nhấp một ngụm.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm, như cười như không.
Tiêu Phàm thở dài ai oán nói:
- Bệ hạ, phải tin tưởng thần, thần thực không phải cố ý, quả thực là cầm nhầm mà..
Chu Doãn Văn gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ân, trẫm tin tưởng rằng khanh...
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Bệ hạ tin là tốt rồi, cổ nhân đều nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này thật có lý. Bệ hạ mới thành nhân đã có khả năng nhìn rõ mọi việc, đúng là niềm vui của Đại Minh ta...
Lời còn chưa dứt, Chu Doãn Văn hừ hừ, nói:
- ... Trẫm nếu tín ngươi, trẫm chính là ngốc tử.
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói:
- Bệ hạ thánh minh, nhìn không ra người thực thông minh nha, chuyện này thần làm bí ẩn như thế cũng bị người nhìn ra, trước nay người là giả ngốc hay ngốc thật vậy?
Chu Doãn Văn mặt đen lại:
- ... Không ngờ trước đây trẫm trong lòng khanh chỉ là ngốc tử?
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Chúng ta đổi cách nói, bệ hạ trước kia là đơn thuần.
Chu Doãn Văn sắc mặt hơi giãn ra, sau đó giẫm chân tức giận:
- Nói cách khác là sao? Trẫm là kẻ ngốc sao?
......
......
- Được rồi, thần quả thật là cố ý cầm nhầm...
Tiêu Phàm thành thật thừa nhận.
Chu Doãn Văn hắc hắc cười quái dị:
- Sớm biết gia hoả hắc ám ngươi hôm nay vì Hoàng tiên sinh mà tới rồi.
- Nói bậy, thần cố ý đưa xuân cung đồ đến cho người thưởng thức. Thuận tiện bôi xấu hắn.
Tiêu Phàm cười hắc hắc, đưa cuốn sách trong tay cho Chu Doãn Văn.
Chu Doãn Văn hứng trí dạt dào tiếp nhận, lật vài tờ, sắc mặt càng quái dị.
Thật lâu...
- Tiêu thị độc a...
Chu Doãn Văn thong thả nói.
- Có thần!
- Khanh có thấy xuân cung đồ vẽ Hoàng tiên sinh có phải có chút...
Chu Doãn Văn khuôn mặt có chút vặn vẹo.
- Quả thật có chút...
Chu Doãn Văn mày ủ my chau nói:
- Trước kia nhìn xuân cung đồ, trẫm đều hứng thú dào dạt, oai hùng uy phát. Nhưng mà vừa nhìn thấy Hoàng tiên sinh, trẫm liền... Liền... Không lên nổi...
Tiêu Phàm ấm giọng an ủi nói:
- Bệ hạ chớ lo, không cứng nổi là bình thường. Nếu người nhìn Hoàng tiên sinh mà cứng lên thì mới là bất thường a.
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, đối với lời Tiêu Phàm nói rất thưởng thức.
- Tiêu thị độc a...
- Có thần!
- Khanh trở về đốt hơn ba trăm cuốn còn lại đi, trẫm thực không muốn xem nữa..
Chu Doãn Văn thống khổ mà rối rắm phất tay nói.
Tiêu Phàm tỏ vẻ không đồng ý:
- Thế quá lãng phí, thần tốn công mời nhiều cao thủ mới hoàn thanh được...
- Vậy khanh định làm gì với chúng?
- Một khi đã bệ hạ đã không hứng thú, thần cũng thế. Thế thì ta tìm người phát ra ngoài, cho bách tính kinh sư xem phong thái trên giường của Hoàng tiên sinh, để mọi người ủng hộ Hoàng tiên sinh.
Chu Doãn Văn hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, nửa ngày sau mới chua xót nói:
- Sao khanh không một đao giết hắn đi, làm thế khác gì khiến hắn sống không bằng chết?
Tiêu Phàm cười ha ha:
- Thần nói giỡn thôi, bệ hạ nghĩ thần là người không biết điều vậy sao?
- Giống, cực kỳ giống!
Chu Doãn Văn rất không nể tình gật đầu.
- Được rồi, thần sẽ không hại hắn nữa, Hoàng tiên sinh đời này không dễ dàng, hơi cũ kỹ ngoan cố một chút, không sao cả...
Chu Doãn Văn gật đầu đồng ý.
Tiêu Phàm lại cười ha ha, vẻ mặt thỏa mãn:
- ... Dù sao sử quan đã cho sự tích của Hoàng tiên sinh vào sử sách, đủ hủy hắn mấy trăm mấy ngàn năm, thần cần gì vẽ rắn thêm chân? Ha ha...
Chu Doãn Văn: "......"
- Khanh có chuyện muốn nói riêng với trẫm?
Chu Doãn Văn đổi đề tài.
Tiêu Phàm cười, đứng đắn gật đầu:
- Không sai, về tước phiên.
Chu Doãn Văn rung lên:
- Nói nhanh lên, trước khi đăng cơ trẫm luôn muộn phiền chuyện này. Khi đó có hoàng tổ phụ ở trên, trẫm muốn động thủ thì luôn có hoàng tổ phụ cản trở. Hiện tại trẫm đã làm chủ, chúng ta thương nghị giải pháp ổn thoả, giải quyết một lần.
Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn, nói:
- Bệ hạ là nghĩ như thế nào? Người dự định phiên làm sao tước?
Chu Doãn Văn xoa tay, gấp gáp nói:
- Ta cảm thấy lời Hoàng tiên sinh nói rất có đạo lý, trước dễ sau khó. Bắt tay vào những tiểu phiên thực lực nhỏ yếu trước, đồng thời thi ân với Yến, Ninh, Tấn, dần dần thu tâm. Đợi đến khi thu phục tiểu phiên không sai biệt lắm thì tập trung binh lực toàn quốc đối phó đại phiên, lúc đó bọn họ đã tứ cố vô thân, tất không dám kháng lại mấy chục vạn đại quân triều đình, tước phiên tất thành.
- Cho nên, trẫm dự đính bắt đầu từ Chu vương nhỏ yếu nhất, Chu vương đất phong ở Trung Nguyên, ít có ngoại địch, binh mã dưỡi trướng không quá vạn. Hơn nữa nếu trẫm tước Chu vương, Hà Nam liền không có người trấn thủ, khi đó cử đại tướng đắc lực chiếm giữ. Yến vương nếu có lòng không phục, dẫn binh nam hạ soán vị thì đại quán trú tại Hà Nam chính là đạo lá chắn đầu tiên của triều đình, chỉ một đạo này thôi cũng đủ khiến hắn đau đầu...
Tiêu Phàm nhìn gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ nghé con không sợ cọp của Chu Doãn Văn trước mặt, khẽ thở dài.
Chu Doãn Văn à Chu Doãn Văn, hắn trong vô thức đã bị lũ mọt sách Hoàng Trừng ảnh hưởng.
Trong lịch sử Chu Doãn Văn quả thật lấy Chu vương khai đao đầu tiên, đồng thời đại phát thần uy tước tiếp vài tiểu phiên khác, bức Chu Lệ và những đại phiên khác không thể không phản. Chu Doãn Văn vì cả chính trị lẫn quân sự đều là hôn quân nên bị Chu Lệ đánh cho thất bại thảm hại, đánh mất giang sơn, đến chính mình cũng không rõ tung tích.
Thanh niên hứng phấn trước mặt mình đến cùng có biết đang cầm giang sơn và tính mạng mình đi đánh bạc không? Nên khuyên hắn sao đây?
Tiêu Phàm cảm thấy căn nguyên là tại lão già Hoàng Trừng kia, hắn đã làm hỏng Chu Doãn Văn rồi.
Mình chấp chưởng Cẩm Y vệ, hay là tìm người xử lí Hoàng Trừng đi? Người như vậy lưu lại cũng là khi quốc khi quân, sẽ hại chết thiệt nhiều người, bao gồm cả Tiêu Phàm hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm trong mắt hung quang chợt lóe, hắn đến giờ vẫn muốn mình thành quân tử, bất quá quân tử cũng giết người. Hắn cho rằng giết một lão đầu không có gì sai, giết Hoàng Trừng lương tâm không có áp lực. Giết một người mà cứu ngàn vạn người, đây là Đại Từ Bi.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Doãn Văn trong suốt, Tiêu Phàm lại do dự.
Bất luận Hoàng Trừng đáng chết cỡ nào thì hắn cũng là lão sư của Chu Doãn Văn, giết lão rồi làm sao nhìn mặt Chu Doãn Văn đây? Làm sao có thể phụ lòng bằng hữu được.
Bằng hữu, trân quý cỡ nào, Tiêu Phàm lạ lẫm cô độc một mình trên thế giới này, ngoại trừ thê tử chỉ còn bằng hữu. Hắn sao có thể vì một Hoàng Trừng mà đánh mất đi một bằng hữu được? Mua bán này không có lời.
Tiêu Phàm lập tức vứt ý tưởng phải người xử lí Hoàng Trừng đi. Dùng biện pháp ôn hoà vẫn hơn, trên đời này đâu nhất thiết chuyện gì cũng phải đổ máu đâu, tỷ như mượn Tiên Tiên cô nương là Hoàng Trừng tinh tẫn thân vong, đây cũng là biện pháp tốt mà. Chu Doãn Văn dù biết cũng chỉ hâm mộ Hoàng lão tiên sinh chết có ý nghĩa mà thôi a...
Chu Doãn Văn lắc lắc hắn:
- Này nghĩ gì thế, sao mặt khanh dâm đãng vậy? Lại nghĩ tới xuân cung đồ à?
- A, thần đang nghĩ tới sách lược tước phiên của bệ hạ.
Chu Doãn Văn hưng phấn nói:
- Khanh cảm thấy trẫm nói được không? Rất ổn đúng không?
Tiêu Phàm nghiêm trang gật đầu:
- Được, rất được.
Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm khẳng định, càng hưng phấn, xoa xoa tay ha ha cười, nói:
- Khanh nếu thấy được thì trẫm theo làm theo đó...
Tiêu Phàm gật đầu đồng ý.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, dần bất an nói:
- Thật sự được chứ? Bộ dạng khanh làm trẫm rất bàng hoàng a, không cho trẫm chút tự tin được sao?
Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn hoang mang, mới ngoáy tai cười nói:
- Người nếu muốn làm Hoàng đế vài năm, tuỳ tiện cho đã nghiền thì cứ làm thế đi. Thần đảm bảo, người ngồi yên được bốn năm, sau đó Tứ hoàng thúc của người sẽ lên ngồi, mà đảm bảo sẽ ngồi lâu hơn. Còn người thì thân mang áo cà sa, tay cầm chén bể du ngoạn sơn thuỷ, còn phải trốn tránh truy binh triều đình, ngày qua ngày nhân sinh vừa phong phú là kích thích, còn có thể đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nhân sinh lai láng sáng lạn như vậy, thần thật cao hứng thay người a.
Chu Doãn Văn lập tức sầm mặt xuống:
- Khả năng nói xấu của khanh ngày càng khá đấy.
Tiêu Phàm khách khí vừa chắp tay, vừa cười tủm tỉm nói:
- Đa tạ, toàn bộ dựa vào giang hồ bằng hữu cất nhắc...
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn