Đại Minh Vương Hầu
Chương 16: Phân tích lợi hại
Sau một hồi đấu võ mồm kịch liệt..
- Nói như vậy nghĩa là không phải ngươi đến tự sát? Trần Tứ Lục không bảo ngươi đến cáo trạng?
Tào huyện lệnh trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, trong mắt sát ý vẫn còn nồng đậm.
Tự sát???
Quan lại thời này đang nghĩ cái quái gì vậy cà??
Tiêu Phàm thở dài:
- Đại nhân quả thật mắt sáng như đuốc.. Mọi việc cũng không phức tạp đến vậy.
- Vậy tại sao ngươi mới uống với lão tử có một chén rượu mà đã gục lên gục xuống là sao? Định chơi xỏ ta hả?
Trong lòng Tiêu Phàm trào lên nỗi bi phẫn:
- Đại nhân tửu lượng kém là do trời sinh. Tội đó đâu đến nổi chết đâu!
Tào huyện lệnh ớ người ra một lúc rồi chậm rãi thu lại ngọn đao nhọn đang kê sát ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thở phào một hơi.
- Ngươi là gì của Trần gia?
Cuối cùng thì Tào Huyện lệnh cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất.
Tiêu Phàm khôi phục lại nụ cười tao nhã vốn có tuy trên mặt vẫn còn thoáng khiếp sợ:
- Thảo dân xin tự giới thiệu lại, tại hạ Tiêu Phàm là con rể tương lai của Trần Tứ Lục.
- Cái gì? Ngươi chính là tên con rể uất ức của Trần gia hả?
Tào huyện lệnh giật mình.
Tiêu Phàm cười khổ, ngay cả huyện lệnh vừa đến nhậm chức chưa đầy hai ngày mà cũng nghe đến tên mình, xem ra tên tuổi của mình quả thật không nhỏ. Con rể thì con rể đi hà cớ gì lại phải thêm hai chữ “Uất ức" cơ chứ. Đã là quan bát phẩm mà không biết tu khẩu đức là sao? Là sao?
- Đại nhân thật.. trực tính!
Tào huyện lệnh cười ha hả:
- Bản quan vốn người binh nghiệp, không quen mấy cái lề thói nhà quan, thoải mái mà nói. Không giống người phương Nam các ngươi cứ vòng vo tam quốc cả buổi. Được rồi, coi như là bản quan hiểu nhầm ngươi. Vậy hôm nay ngươi tìm đến bản quan là có việc gì?
Tiêu Phàm cười cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tào huyện lệnh chằm chằm, nói:
- Thảo dân cả gan, cúi xin đại nhân tha cho Trần gia một lần.
Tào huyện lệnh gật gật đầu, dần thu lại nụ cười, nét hào hùng thẳng thắn chợt thoáng qua.
- Vì sao bản quan lại phải tha cho Trần gia? Chẳng lẽ vì ngươi uống một chén rượu với bản quan sao?
Tiêu Phàm do dự một chút, nói:
- Xin đại nhân thứ cho tiểu nhân tội mạo phạm, được nói một câu bất kính…
- Nói đi!
- Đại nhân mới đến Giang Phổ đã muốn khai đao Trần gia, e là không chỉ vì muốn hả giận?
Tào huyện lệnh nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch lên một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp:
- Không phải để hả giận thì vì cái gì?
Tiêu Phàm mỉm cười đáp:
- Nếu không chỉ vì hả giận thì chỉ còn một mục đích là lập uy.
Tào huyện lệnh cả kinh, đuôi lông mày lại nhếch lên lần nữa rồi mau chóng trở lại trạng thái bình thường, chỉ có đôi mắt khẽ híp lại.
Tào huyện lệnh cười lạnh:
- Huyện Giang Phổ này thật lắm điều lạ. Con trai của thương gia dám đánh mệnh quan triều đình. Con rể uất ức của Trần gia lại là một cao nhân bất lộ tướng. Lão tử đường đường là Huyện lệnh bát phẩm, ngoại trừ Hoàng tri huyện thì ta là người lớn nhất. Ngươi nói xem, ta cần lập uy với ai?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nhị lão gia nếu muốn lập uy, dĩ nhiên là lập uy cho Đại lão gia xem rồi. Thảo dân tuy chưa đọc qua sách, nhưng tốt xấu gì cũng biết đạo lý Một núi không thể có hai hổ. Ngay từ khi mới gặp đại nhân, thảo dân đã cảm thấy ngài là người có ý phấn đấu rồi…
Sắc mặt Tào huyện lệnh càng lúc càng âm trầm, ánh mắt tàn khốc nhìn Tiêu Phàm.
- Cho dù bản quan muốn lập uy thì có liên quan gì đến Trần gia?
- Đương nhiên là có. Trần gia là phú hộ ở huyện Giang Phổ, cũng là thương hộ thấp hèn, có tiền mà không có thế. Đối với đại nhân mà nói, chọn Trần gia khai đao là thích hợp nhất, đại nhân muốn giết Trần Tứ Lục thì cũng khác gì bóp chết một con rệp đâu mà.
Tào huyện lệnh ngây người một lúc, cảm khái nói:
- Lần đầu được thấy có người ví von nhạc phụ của mình như vậy. Thật tàn nhẫn a!
Mặt Tiêu Phàm thoáng đỏ ửng. Đối với Trần gia hắn cũng không có nhiều hảo cảm cho nên ngôn từ cũng chẳng mấy cung kính. Nhưng không thích thì không thích còn cầu tình thì phải cứ cầu.
- Đại nhân mới nhậm chức, dưới tay một là không có người hai chưa có gốc. Nếu đổi người khác thì chắc chắn sẽ thành thành thật thật làm lính dưới tay tri huyện. Nhưng đại nhân thì khác..
- Khác cái gì?
- Thảo dân nghe nói đại nhân từng là bách hộ dưới trướng Yến vương điện hạ. Yến vương điện hạ rất coi trọng đại nhân, từ quân đội chuyển sang quan văn, đại nhân vốn là đại nhân vật sau lưng Yến vương há có thể cam tâm cụp mắt làm một huyện lệnh không có tiếng tăm dưới tay Hoàng tri huyện? Cho nên, đại nhân mới đến Giang Phổ đã chọn Trần gia khai đao, dĩ nhiên là vì nguyên nhân đó, cái này gọi là giết gà dọa khỉ. Trần gia có tiền lại là một thương hộ thấp hèn, diệt trừ sẽ không làm người khác ý kiến gì nhiều. Đồng thời lại có thể thị uy với Hoàng tri huyện, vừa làm cho quan nha sai dịch lớn bé trong huyện kính sợ đại nhân. Sau này cai trị đại nhân sẽ thoải mái mà làm, thậm chí có thể lôi kéo vây cánh cho mình, tạo vị trí ngang ngửa với Hoàng tri huyện..
Còn vài điều mà Tiêu Phàm không dám nói ra, hắn biết rõ lịch sử nhà Minh. Hắn thừa biết Yến vương đang mơ ước ngôi vị hoàng đế, giờ là lúc chuẩn bị, chỉ đợi Chu Nguyên Chương vừa chết, hắn sẽ phất lá cờ “Tĩnh nan", tiến hành soán vị. Mục đích hôm nay an bài Tào Nghị làm một huyện lệnh nho nhỏ ở huyện Giang Phổ cách kinh thành phủ Ứng Thiên mười dặm, có lẽ là để Tào Nghị thành một mũi nhọn ghim chặt hậu phương của kinh thành, sẵn sàng cho ngày sau. Tào Nghị mới tới Giang Phổ đã vội lập uy đoạt quyền, chắc cũng là vì chuẩn bị cho Yến vương khởi sự sau này. Nhưng mà lời này có đánh chết cũng không thể nói ra. Nếu không chắc chắn là Tào Nghị bất chấp tất cả để giết người diệt khẩu. Chuyện có liên quan đến tranh quyền đoạt vị thì bất kỳ ai cũng không thể để cho một thảo dân biết được bí mật kinh thiên động địa này.
Dù sao, những lời của Tiêu Phàm cũng đủ làm chấn động Tào huyện lệnh. Tiêu Phàm nói rất đúng, quả thật Tào Nghị có ý định diệt Trần gia để thị uy với Hoàng tri huyện. Hắn muốn dùng kết cục của Trần gia thông báo cho Hoàng tri huyện thế lực của hắn mạnh thế nào, thức thời thì đừng trêu chọc hắn. Dĩ nhiên điều này cũng khó mà qua mắt được Hoàng tri huyện. Nhưng mà Tào Nghị cũng chẳng quan tâm, trước khi đến nhậm chức ở Giang Phổ, hắn cũng tìm hiểu kỹ, chổ dựa vững chắc cho Hoàng tri huyện là phủ doãn phủ Ứng Thiên Trương Thừa Hiến. Hiện giờ đang là lúc Chu Nguyên Chương chấp chính, quan viên nhà Minh cũng ăn bữa này lo bữa mai. Đặc biệt là sau khi việc Hồ Duy Dung, Lam Ngọc mưu phản bại lộ, Chu Nguyên Chương thanh trừng triều chính, gần nửa số quan lại bị liên lụy. Chổ dựa vững chắc của Hoàng tri huyện là Trương phủ doãn cũng không may vào tù đếm gián. Nói cách khác, cột chống lưng của Hoàng tri huyện đã gẫy. Trên quan trường mà không có chổ dựa vững chắc quả là muốn chết cho rồi.
Cho nên Tào Nghị vốn dĩ là một huyện lệnh bát phẩm dưới tay tri huyện cũng dám trở mặt với cấp trên. Việc hắn chọn Trần gia khai đao, vừa lập uy với Hoàng tri huyện, lại không hề sợ Hoàng tri huyện biết, nguyên nhân cũng rất rõ ràng, hắn là người dưới trướng con trai thứ tư của đương kim Hoàng đế, Yến vương Chu Lệ. Nhân vật uy quyền như thế làm chổ dựa cho mình thì dù có làm bậy một chút thì người ngoài cũng không dám nói gì. Người khác nhìn thấu ý đồ của Tào Nghị thì cũng thường. Kỳ quái là một tên tiểu dân như Tiêu Phàm cũng có thể thấy được, Tào Nghị cảm thấy có chút thất bại.
- Chẳng lẽ bản quan lại hời hợt đến vậy, ngay cả người qua đường cũng biết mình muốn làm gì sao?
Tào Nghị cười khổ, tự giễu mình.
Tiêu Phàm khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân quá khen, thảo dân chỉ là đoán càn mà thôi. Tất cả là đều theo ý đại nhân, đại nhân nói không phải thì tất cả đều không phải.
- Ngươi đã nói bản quan muốn lập uy thì hà cớ gì bản quan lại phải tha cho Trần gia?
- Đại nhân, tuy Trần gia là thương hộ thấp kém nhưng việc tồn tại của Trần gia rất có ý nghĩa với huyện Giang Phổ. Trần gia đã kinh doanh nhiều năm ở huyện Giang Phổ này, cửa hàng vô số, bất kể là đối với huyện nha hay bá tánh bình dân đều có ảnh hưởng không nhỏ. Đương kim Thánh Thượng khuyến nông mà ép thương, khiến thương hộ sớm hôm đã nơm nớp lo sợ. Nếu Trần gia sụp đổ, thì các thương hộ lớn nhỏ ở huyện Giang Phổ này đều cảm thấy bất an, đến luc đó các cửa hàng vì sợ hãi triều đình mà đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Hàng gạo không dám bán gạo, hiệu vải không dám bán vải, dân chúng trong thành vì vậy mà khủng hoảng, không lo phát triển mà lại bất mãn với hành động diệt Trần gia của đại nhân. Đại nhân mới đến Giang Phổ chính là lúc tạo danh vọng sao có thể vì Trần gia mà để thanh danh của mình hãm vào bùn lầy? Chỉ là một Trần gia không đáng để đại nhân trả giá đến như vậy. Thảo dân vì con đường thăng quan của đại nhân mà cả gan nói thẳng, mong đại nhân cân nhắc.
- Nói như vậy nghĩa là không phải ngươi đến tự sát? Trần Tứ Lục không bảo ngươi đến cáo trạng?
Tào huyện lệnh trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, trong mắt sát ý vẫn còn nồng đậm.
Tự sát???
Quan lại thời này đang nghĩ cái quái gì vậy cà??
Tiêu Phàm thở dài:
- Đại nhân quả thật mắt sáng như đuốc.. Mọi việc cũng không phức tạp đến vậy.
- Vậy tại sao ngươi mới uống với lão tử có một chén rượu mà đã gục lên gục xuống là sao? Định chơi xỏ ta hả?
Trong lòng Tiêu Phàm trào lên nỗi bi phẫn:
- Đại nhân tửu lượng kém là do trời sinh. Tội đó đâu đến nổi chết đâu!
Tào huyện lệnh ớ người ra một lúc rồi chậm rãi thu lại ngọn đao nhọn đang kê sát ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thở phào một hơi.
- Ngươi là gì của Trần gia?
Cuối cùng thì Tào Huyện lệnh cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất.
Tiêu Phàm khôi phục lại nụ cười tao nhã vốn có tuy trên mặt vẫn còn thoáng khiếp sợ:
- Thảo dân xin tự giới thiệu lại, tại hạ Tiêu Phàm là con rể tương lai của Trần Tứ Lục.
- Cái gì? Ngươi chính là tên con rể uất ức của Trần gia hả?
Tào huyện lệnh giật mình.
Tiêu Phàm cười khổ, ngay cả huyện lệnh vừa đến nhậm chức chưa đầy hai ngày mà cũng nghe đến tên mình, xem ra tên tuổi của mình quả thật không nhỏ. Con rể thì con rể đi hà cớ gì lại phải thêm hai chữ “Uất ức" cơ chứ. Đã là quan bát phẩm mà không biết tu khẩu đức là sao? Là sao?
- Đại nhân thật.. trực tính!
Tào huyện lệnh cười ha hả:
- Bản quan vốn người binh nghiệp, không quen mấy cái lề thói nhà quan, thoải mái mà nói. Không giống người phương Nam các ngươi cứ vòng vo tam quốc cả buổi. Được rồi, coi như là bản quan hiểu nhầm ngươi. Vậy hôm nay ngươi tìm đến bản quan là có việc gì?
Tiêu Phàm cười cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tào huyện lệnh chằm chằm, nói:
- Thảo dân cả gan, cúi xin đại nhân tha cho Trần gia một lần.
Tào huyện lệnh gật gật đầu, dần thu lại nụ cười, nét hào hùng thẳng thắn chợt thoáng qua.
- Vì sao bản quan lại phải tha cho Trần gia? Chẳng lẽ vì ngươi uống một chén rượu với bản quan sao?
Tiêu Phàm do dự một chút, nói:
- Xin đại nhân thứ cho tiểu nhân tội mạo phạm, được nói một câu bất kính…
- Nói đi!
- Đại nhân mới đến Giang Phổ đã muốn khai đao Trần gia, e là không chỉ vì muốn hả giận?
Tào huyện lệnh nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch lên một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp:
- Không phải để hả giận thì vì cái gì?
Tiêu Phàm mỉm cười đáp:
- Nếu không chỉ vì hả giận thì chỉ còn một mục đích là lập uy.
Tào huyện lệnh cả kinh, đuôi lông mày lại nhếch lên lần nữa rồi mau chóng trở lại trạng thái bình thường, chỉ có đôi mắt khẽ híp lại.
Tào huyện lệnh cười lạnh:
- Huyện Giang Phổ này thật lắm điều lạ. Con trai của thương gia dám đánh mệnh quan triều đình. Con rể uất ức của Trần gia lại là một cao nhân bất lộ tướng. Lão tử đường đường là Huyện lệnh bát phẩm, ngoại trừ Hoàng tri huyện thì ta là người lớn nhất. Ngươi nói xem, ta cần lập uy với ai?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nhị lão gia nếu muốn lập uy, dĩ nhiên là lập uy cho Đại lão gia xem rồi. Thảo dân tuy chưa đọc qua sách, nhưng tốt xấu gì cũng biết đạo lý Một núi không thể có hai hổ. Ngay từ khi mới gặp đại nhân, thảo dân đã cảm thấy ngài là người có ý phấn đấu rồi…
Sắc mặt Tào huyện lệnh càng lúc càng âm trầm, ánh mắt tàn khốc nhìn Tiêu Phàm.
- Cho dù bản quan muốn lập uy thì có liên quan gì đến Trần gia?
- Đương nhiên là có. Trần gia là phú hộ ở huyện Giang Phổ, cũng là thương hộ thấp hèn, có tiền mà không có thế. Đối với đại nhân mà nói, chọn Trần gia khai đao là thích hợp nhất, đại nhân muốn giết Trần Tứ Lục thì cũng khác gì bóp chết một con rệp đâu mà.
Tào huyện lệnh ngây người một lúc, cảm khái nói:
- Lần đầu được thấy có người ví von nhạc phụ của mình như vậy. Thật tàn nhẫn a!
Mặt Tiêu Phàm thoáng đỏ ửng. Đối với Trần gia hắn cũng không có nhiều hảo cảm cho nên ngôn từ cũng chẳng mấy cung kính. Nhưng không thích thì không thích còn cầu tình thì phải cứ cầu.
- Đại nhân mới nhậm chức, dưới tay một là không có người hai chưa có gốc. Nếu đổi người khác thì chắc chắn sẽ thành thành thật thật làm lính dưới tay tri huyện. Nhưng đại nhân thì khác..
- Khác cái gì?
- Thảo dân nghe nói đại nhân từng là bách hộ dưới trướng Yến vương điện hạ. Yến vương điện hạ rất coi trọng đại nhân, từ quân đội chuyển sang quan văn, đại nhân vốn là đại nhân vật sau lưng Yến vương há có thể cam tâm cụp mắt làm một huyện lệnh không có tiếng tăm dưới tay Hoàng tri huyện? Cho nên, đại nhân mới đến Giang Phổ đã chọn Trần gia khai đao, dĩ nhiên là vì nguyên nhân đó, cái này gọi là giết gà dọa khỉ. Trần gia có tiền lại là một thương hộ thấp hèn, diệt trừ sẽ không làm người khác ý kiến gì nhiều. Đồng thời lại có thể thị uy với Hoàng tri huyện, vừa làm cho quan nha sai dịch lớn bé trong huyện kính sợ đại nhân. Sau này cai trị đại nhân sẽ thoải mái mà làm, thậm chí có thể lôi kéo vây cánh cho mình, tạo vị trí ngang ngửa với Hoàng tri huyện..
Còn vài điều mà Tiêu Phàm không dám nói ra, hắn biết rõ lịch sử nhà Minh. Hắn thừa biết Yến vương đang mơ ước ngôi vị hoàng đế, giờ là lúc chuẩn bị, chỉ đợi Chu Nguyên Chương vừa chết, hắn sẽ phất lá cờ “Tĩnh nan", tiến hành soán vị. Mục đích hôm nay an bài Tào Nghị làm một huyện lệnh nho nhỏ ở huyện Giang Phổ cách kinh thành phủ Ứng Thiên mười dặm, có lẽ là để Tào Nghị thành một mũi nhọn ghim chặt hậu phương của kinh thành, sẵn sàng cho ngày sau. Tào Nghị mới tới Giang Phổ đã vội lập uy đoạt quyền, chắc cũng là vì chuẩn bị cho Yến vương khởi sự sau này. Nhưng mà lời này có đánh chết cũng không thể nói ra. Nếu không chắc chắn là Tào Nghị bất chấp tất cả để giết người diệt khẩu. Chuyện có liên quan đến tranh quyền đoạt vị thì bất kỳ ai cũng không thể để cho một thảo dân biết được bí mật kinh thiên động địa này.
Dù sao, những lời của Tiêu Phàm cũng đủ làm chấn động Tào huyện lệnh. Tiêu Phàm nói rất đúng, quả thật Tào Nghị có ý định diệt Trần gia để thị uy với Hoàng tri huyện. Hắn muốn dùng kết cục của Trần gia thông báo cho Hoàng tri huyện thế lực của hắn mạnh thế nào, thức thời thì đừng trêu chọc hắn. Dĩ nhiên điều này cũng khó mà qua mắt được Hoàng tri huyện. Nhưng mà Tào Nghị cũng chẳng quan tâm, trước khi đến nhậm chức ở Giang Phổ, hắn cũng tìm hiểu kỹ, chổ dựa vững chắc cho Hoàng tri huyện là phủ doãn phủ Ứng Thiên Trương Thừa Hiến. Hiện giờ đang là lúc Chu Nguyên Chương chấp chính, quan viên nhà Minh cũng ăn bữa này lo bữa mai. Đặc biệt là sau khi việc Hồ Duy Dung, Lam Ngọc mưu phản bại lộ, Chu Nguyên Chương thanh trừng triều chính, gần nửa số quan lại bị liên lụy. Chổ dựa vững chắc của Hoàng tri huyện là Trương phủ doãn cũng không may vào tù đếm gián. Nói cách khác, cột chống lưng của Hoàng tri huyện đã gẫy. Trên quan trường mà không có chổ dựa vững chắc quả là muốn chết cho rồi.
Cho nên Tào Nghị vốn dĩ là một huyện lệnh bát phẩm dưới tay tri huyện cũng dám trở mặt với cấp trên. Việc hắn chọn Trần gia khai đao, vừa lập uy với Hoàng tri huyện, lại không hề sợ Hoàng tri huyện biết, nguyên nhân cũng rất rõ ràng, hắn là người dưới trướng con trai thứ tư của đương kim Hoàng đế, Yến vương Chu Lệ. Nhân vật uy quyền như thế làm chổ dựa cho mình thì dù có làm bậy một chút thì người ngoài cũng không dám nói gì. Người khác nhìn thấu ý đồ của Tào Nghị thì cũng thường. Kỳ quái là một tên tiểu dân như Tiêu Phàm cũng có thể thấy được, Tào Nghị cảm thấy có chút thất bại.
- Chẳng lẽ bản quan lại hời hợt đến vậy, ngay cả người qua đường cũng biết mình muốn làm gì sao?
Tào Nghị cười khổ, tự giễu mình.
Tiêu Phàm khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân quá khen, thảo dân chỉ là đoán càn mà thôi. Tất cả là đều theo ý đại nhân, đại nhân nói không phải thì tất cả đều không phải.
- Ngươi đã nói bản quan muốn lập uy thì hà cớ gì bản quan lại phải tha cho Trần gia?
- Đại nhân, tuy Trần gia là thương hộ thấp kém nhưng việc tồn tại của Trần gia rất có ý nghĩa với huyện Giang Phổ. Trần gia đã kinh doanh nhiều năm ở huyện Giang Phổ này, cửa hàng vô số, bất kể là đối với huyện nha hay bá tánh bình dân đều có ảnh hưởng không nhỏ. Đương kim Thánh Thượng khuyến nông mà ép thương, khiến thương hộ sớm hôm đã nơm nớp lo sợ. Nếu Trần gia sụp đổ, thì các thương hộ lớn nhỏ ở huyện Giang Phổ này đều cảm thấy bất an, đến luc đó các cửa hàng vì sợ hãi triều đình mà đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Hàng gạo không dám bán gạo, hiệu vải không dám bán vải, dân chúng trong thành vì vậy mà khủng hoảng, không lo phát triển mà lại bất mãn với hành động diệt Trần gia của đại nhân. Đại nhân mới đến Giang Phổ chính là lúc tạo danh vọng sao có thể vì Trần gia mà để thanh danh của mình hãm vào bùn lầy? Chỉ là một Trần gia không đáng để đại nhân trả giá đến như vậy. Thảo dân vì con đường thăng quan của đại nhân mà cả gan nói thẳng, mong đại nhân cân nhắc.
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn