Đại Minh Vương Hầu
Chương 115-1: Thầy trò được cứu (1)

Đại Minh Vương Hầu

Chương 115-1: Thầy trò được cứu (1)

Kinh sư ban đêm, hàn ý dày đặc, tiếng kêu cứu của Tiêu đại gian thần vang vọng khắp kinh sư.

Sớm nên kêu cứu, có lẽ hai người bị thích khách truy sát đến quá mức khẩn trương, vì thế không hẹn mà cùng xem nhẹ, chỉ lo ngây ngốc chạy trối chết, hoàn toàn quên mình đang chạy trên đường chính kinh sư, Tiêu Phàm lại là Cẩm Y vệ Đồng Tri hoành hành thiên hạ, phía sau hắn có tổ chức có thể nương tựa .

Thời khắc kinh tâm động phách nhưng lại làm ra chuyện vô lý như vậy, Tiêu Phàm cùng Thái Hư lập tức chạy trối chết cũng không tránh được cảm giác mất mặt.

- Tiểu vương bát đản, bần đạo hôm nay nếu chết, chính là bị ngươi hại chết! Ngươi đường đường là đại quan Cẩm Y vệ nha!
Thái Hư vừa chạy vừa mắng.

Tiêu Phàm thở hổn hển, đỏ mặt nói:
- Ta còn chưa có giác ngộ đại quan, cứ cho rằng mình còn đang ở cái miếu sơn thần kia. Sư phụ a, cái này gọi là tính cách chất phác, tình cảm chân thành a.

- Chân cái đầu ngươi! Bọn kia lại đuổi sát rồi kìa!
Thái Hư hổn hển kêu lên.

- Cứu mạng a giết người rồi! Ngũ quân đô đốc phủ người đâu? Cẩm Y vệ có ai đang ăn khuya không? Cứu mạng! Có người hành hung a!
Thái Hư thê lương kêu to.

Tiếng kêu cực kỳ bi thảm quanh quẩn trời đêm rất lâu, vẫn không có người tới cứu mạng. Ngũ quân đô đốc phủ cùng Cẩm Y vệ giống như cũng biến thành điếc. Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hai người hít thở dồn dập, cùng tiếng bước chân của đám thích khách đuổi theo đằng sau.

- Sư phụ, phương pháp ngươi hô không đúng a, hô nữa cũng không có người đến đâu.
Tiêu Phàm thở hồng hộc nói.

- Vậy ngươi hô đi!
Thái Hư giận dữ.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, vì thế lớn giọng hét:
- Oa, bị điên à! Quá nửa đêm còn có nữ nhân trần truồng! Có ai quản không?

Vừa dứt lời, khúc quẹo phía trước truyền đến một trận bước chân hỗn loạn, một giọng nói gấp gáp vang lên:
- Ta là Cẩm Y vệ trấn phủ ti bách hộ dưới trước Tào đại nhân, ai trần truồng? Ai trần truồng? Thật suy đồi a!

Thái Hư trợn mắt há mồm.

Đám thích khách cũng trợn mắt há mồm.

- Đây, đây là cái gì?
Thái Hư nhìn Tiêu Phàm lắp bắp nói.

Tiêu Phàm dừng bước, duỗi tay phất phất, sau đó chỉ vào đầu mình, ngạo nghễ cười nói:
- Tri thức thay đổi vận mệnh.

Nói lời này Tiêu Phàm cười tiêu sái, nếu cho hắn một cái quạt lông ngỗng thì chính là Gia Cát tái thế, Khổng Minh trọng sinh.

Tình thế nghịch chuyển, hơn trăm danh cẩm y giáo úy dưới sự dẫn dắt của bách hộ, tà đâm bước ra.

Tiêu Phàm chạy nhanh cao giọng hô:
- Ta là Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm, bị người đuổi giết hơn nửa đêm, các ngươi chạy nhanh đi tới.

Cẩm y bách hộ mí mắt nhảy nhảy, sau đó đổ mồ hôi đầm đìa, hắn đối với những lời "bị người đuổi giết hơn nửa đêm" này rất mẫn cảm, vì thế chạy nhanh vung tay lên, chỉ vào đám thích khách kia:
- Cẩu đảm lớn thật! Người tới, vây lại cho lão tử!

Soạt một tiếng, hơn trăm danh cẩm y giáo úy đồng loạt rút tú xuân đao ra khỏi vỏ, sau đó chia làm hai đội bao vây đám thích khách lại.

Tình thế đột biến, đám thích khách tức khắc ngừng lại, có hai thích khách phản ứng kịp, thừa dịp hỗn loạn muốn chạy trốn, lập tức bị cẩm y giáo úy tay cầm kình nỗ bắn dắt vào tường.
- Cẩm Y vệ ban sai, ngươi còn không thúc thủ chịu trói!
Bách hộ giương đao dữ dằn quát to.

Chúng cẩm y giáo úy đằng đằng sát khí cùng quát lên:
- Buông binh khí xuống, nếu không giết chết bất luận tội!

Đám thích khách bị vây ở bên trong, dựa lưng vào nhau thành một khối, giương đao cảnh giác.

Bách hộ thấy tình thế đã bị khống chế, tiến lên ôm quyền thi lễ đạo:
- Thuộc hạ Cẩm Y vệ kinh sư đô chỉ huy sứ ty bách hộ Dương Đắc Lợi, tham kiến Tiêu đại nhân, thuộc hạ đến chậm, Tiêu đại nhân bị sợ hãi.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiêu Phàm thần tình may mắn, nào còn ởảnh trym trách cứ hắn? Nghe vậy không khỏi vui vẻ nói:
- Dương bách hộ không cần đa lễ, các ngươi tới rất là đúng thời điểm, thời khắc mấu chốt cần phải dựa vào tổ chức nha.

Đám thích khách mặc dù bị bao vây, vẫn chút không thấy bối rối, hơn mười người lưng tựa lưng thành một khối, đột nhiên lại có hai gã thích khách bay lên trời, cương đao trong tay ra sức phóng đi, phốc phốc hai tiếng trầm đục, hai gã cẩm y giáo úy bị cương đao đâm thủng ngực chết tươi. Vòng vây cũng bị mở ra một lỗ hổng.

Chúng thích khách nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc này, đồng loạt nhảy lên tính lao ra từ lỗ hổng. Hai gã thích khách bay lên trước thì bị hơn mười cỗ kình nỏ phá không bay tới bắn thành con nhím.

- Cẩm Y vệ bắt người, ngươi còn dám chống lại lệnh bắt? Còn không thúc thủ chịu trói!
Dương Đắc Lợi mở mắt hét to đạo.

Chúng thích khách không dám động, mắt thấy phá vây vô vọng, hơn mười người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng cùng thần sắc kiên quyết, cùng gật đầu rồi giương đao cứa lên cổ mình. Những người này là tử sĩ chân chính, một kích không trúng liền tự sát, tuyệt không để lại người sống hay manh mối gì liên lụy đến chủ nhân.

Tiêu Phàm thấy bọn họ trao đổi ánh mắt, thấy không ổn, lập tức bước tới cầm bọc chân giò tính mang về cho Tiêu Họa Mi ăn khuya hung hăng ném vào đầu một tên thích khách động tác hơi chậm.

Hai cái chân giò ước chừng nặng hơn hai cân, nện vào đầu thích khách tức thì khiến hắn lảo đảo choáng váng. Một cẩm y giáo úy thừa cơ rút đao ra đập vào cổ tay hắn. Thích khách kêu lên đau đớn, cương đao trong tay rơi xuống đất.

Không đợi thích khách phản ứng đi tới, Tiêu Phàm huy quyền đấm vào mặt hắn, răng rắc một tiếng, cằm thích khách bị đánh vỡ ngã lăn ra sau.

Nói thì chậm chứ thực ra mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, chẳng mấy chốc tất cả bình tĩnh lại. Hơn mười thích khách tự sát mà chết, chỉ còn lại một tên bị Tiêu Phàm đánh vỡ cằm mà thôi.

Tiêu Phàm vỗ vỗ tay, lạnh giọng phân phó:
- Kiểm tra miệng của hắn, xem bên trong có giấu độc dược không.

Dương Đắc Lợi vung tay lên, một gã cẩm y giáo úy liền tiến lên cạy miệng thích khách ra, lần mò một lát lôi ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ sậm.

Dương Đắc Lợi không khỏi khâm phục ôm quyền nói:
- Tiêu đại nhân thật sự là thể nghiệm và quan sát tinh tế, thuộc hạ bái phục.

Tiêu Phàm thản nhiên thừa nhận, cái này phải cảm tạ kiếp trước phim truyền hình diễn tốt thật! Không quan tâm phim về triều đại nào, chỉ cần xuất hiện thích khách miệng hắn tất sẽ có một viên thuốc độc kiến huyết phong hầu. Mà điều thần kì là những thích khách này ăn cơm uống rượu như thường mà chưa từng xuất hiện tình trạng không cẩn thận cắn vỡ độc dược trong miệng. Chuyện này rất vô lý, Tiêu Phàm thấy không vừa ý chút nào.

Khiến người cảm thấy vui mừng chính là, hôm nay mấy cái này thích khách từ đầu tới đuôi chưa nói một chữ, đây cũng khiến người ta bớt lo lắng bi kịch xảy ra. Trên truyền hình thích khách vừa ra đã hô lớn cái gì mà "Đứng yên", vừa hô lớn vừa ra sức chém giết, nhất tâm đa dụng, xem ra mấy tên thích khách này kém chuyên nghiệp hơn rồi.

- Trói tên thích khách này lại áp giải vào ngục!
Dương Đắc Lợi quát lên.

Vài tên cẩm y giáo úy lập tức tiến lên lấy dây thừng ra trói chặt thích khách lại.

Dương Đắc Lợi ôm quyền nghiêm nghị nói:
- Tiêu đại nhân, thuộc hạ đi khảo tra hắn, nhất định buộc hắn nói ra người phía sau sai sử.

Tiêu Phàm mặt không chút thay đổi gật đầu, kỳ thật thích khách cung khai hay không đã không quan trọng, Tiêu Phàm sớm rõ ràng ai là người chủ sự phía sau màn, lưu lại tính mạng thích khách là bởi vì hắn đối với Tiêu Phàm còn có tác dụng khác.

Phía sau truyền đến thống khổ rên rỉ, Thái Hư mềm nhũn nằm trên mặt đất, hạ thân trúng tiễn đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Phàm vội vàng ngồi xổm nhìn Thái Hư mất tinh thần mà không khỏi đau xót, ấm giọng nói:
- Sư phụ, thương thế của ngươi không sao cả chứ?

Thái Hư lắc lắc đầu, suy yếu cười nói:
- Cũng may mấy tên này không có độc, không thì bần đạo đã sớm phi thăng rồi.

Tiêu Phàm nức nở nói:
- Sư phụ ngài đừng buồn, ngài nhất định có thể sống đến một trăm tuổi .

Thái Hư mặt tức khắc đen lại:
- Đạo gia hơn một trăm ba mươi tuổi, ý của ngươi không phải là ta đáng ra phải chết sớm rồi?

- Sư phụ thật sự là mẫn cảm, ngài yên tâm, mấy tên thích khách đã mọc cánh thành tiên phi thăng trước ngài rồi.

Tiêu Phàm nói xong đứng lên, ánh mắt phẫn hận nhìn phía tên thích khách còn sống, bị trói gô kia.

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm giống như báo săn mồi vọt tới quyền đấm cước đá, đánh cho tên kia thích khách kia đau đến rên rỉ mà vẫn cắn răng không hé một lời.

Tiêu Phàm thấy thích khách không hé răng, trong lòng thêm phẫn nộ, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn, đánh cho tên kia thích khách mũi miệng ứa máu, quyền cước nặng, lực độ to lớn, cẩm y giáo úy đứng bên cạnh mà run sợ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại