Đại Mạc Thương Lang
Quyển 1 - Chương 9: Bãi đá ngầm
Đống bao tải được xếp chồng lên nhau chừng năm, sáu tầng, còn có thể thấy dưới sông còn có mấy tầng nữa. Vì xếp đặt lộn xộn nên nhiều xương tay, xương chân người chìa cả ra ngoài, tất cả họ không thể thoát khỏi lớp lưới sắt mắt cáo quấn chặt bên ngoài, nên đều bỏ mạng ở nơi này. Rất nhiều bộ xương cho thấy họ dường như đã bị chết khô, nhìn bộ dạng vô cùng đau đớn, đáng thương, vì vậy chúng tôi chỉ đứng từ xa nhìn mà không dám lại gần xem kĩ.
Chúng tôi thử đụng vào một cái tải, định đẩy nó xem sao, cả lớp lưới sắt bỗng xoắn chặt lại với nhau, Trần Lạc Hộ thấy thế sợ quá, giật mình kinh hãi, khác hẳn ngày thường, có khi cậu ta tè ra quần rồi cũng nên, ấy là tôi đoán vậy. Chỉ có Bùi Thanh là không nói câu nào, cậu ta tỏ ra khá bình tĩnh.
Chúng tôi thả mỏ neo xuống, đội phó nhảy lên mấy tảng đá, rồi trèo lên xem thử đằng sau, phát hiện một cảnh tượng hãi hùng, la liệt trước mặt anh là những bộ xương bị cuốn chặt bằng lưới sắt, nếu không tới cả ngàn thì cũng phải tới bảy tám trăm bộ. Dường như đây là cảnh tượng của một trận diệt chủng dã man.
Những người làm nghề thăm dò khoáng sản như chúng tôi không phải là người nhát gan, thực ra trước đây chúng tôi cũng từng nhìn thấy người chết, nhưng chứng kiến từng đống xác xương khô một lúc thế này thì ai nấy đều thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
Chúng tôi đoán có lẽ những người này đều là lao dịch trước đây bị bọn Nhật bắt xuống, có thể hồi đó chúng phải vận chuyển linh kiện máy móc gì đó to nặng lắm nên mới phải cần tới một lượng nhân lực lớn như vậy, với địa hình này, thì không dụng cụ máy móc vận chuyển nào tốt bằng sức người. Chắc sự việc đó thuộc loại cơ mật, nên cuối cùng, sau khi làm xong việc, họ đã phải chịu hình thức giết người diệt khẩu dã man này.
Kiểu bạo hành này thật khiến người ta khiếp sợ, nhưng đối với quân phát xít Nhật có lẽ cũng chỉ là chuyện thường. Dù vậy, điều chúng tôi thắc mắc là tại sao những bộ xương này lại bị chất đống ở đây, phải chăng những bao tải xương này còn có một tác dụng khác? Có thể hồi đó, những con người đáng thương này đã bị sử dụng như những bao bố chắn bom đạn mà người ta thường dùng tại những bãi chiến trường, lẽ nào quân Nhật đã từng tiến hành nổ bom mìn tại nơi này?
Tôi chợt nhớ đến tảng đá to bị rơi chắn giữa dòng nước, lẽ nào việc tảng đá to bị đánh sập từ trên đỉnh hang xuống là do ngươi Nhật tạo nên?
Chúng tôi liền xem lại một vòng quanh hòn đá, bốn phía không hề có dấu tích của việc bị bom mìn tác động. Bùi Thanh nói có thể nhìn thấy vết mòn nhẵn bóng của bề mặt thành những khe nứt dưới tảng đá là do tác động bào mòn của dòng nước, phải mất hàng ngàn, hàng vạn năm, nước mới có thể bào mòn được như thế, nên hòn đá này chắc chắn đã nằm ở đây từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, nơi này cũng không có dấu tích gì cho thấy đã từng trải qua một trận nổ lớn, nếu không, đã thấy có những phản ứng cộng hưởng với vỏ lớp đá vôi bên ngoài. Một điều nữa là đống xương người kia được xếp rất lộn xộn, cứ như nó bị vứt ở đây vậy. Lẽ nào đống xương đó không có tác dụng gì?
Không ở vào hoàn cảnh đó, quả khó lòng tưởng tượng ra được suy nghĩ của lũ giặc Nhật. Chuyện này khiến chúng tôi hết sức hiếu kì, rốt cuộc, chúng đã làm gì ở nơi hang cùng động hiểm này?
Những chiếc xuồng cao su không có cách nào di chuyển tiếp khiến chúng tôi càng thêm hỗn loạn. Đội phó lệnh cho mấy cậu lính đi thu dọn đồ đạc mang theo, chúng tôi cũng phải hỗ trợ một phần. Không ngờ, những chiếc xuồng cao su đã bơm khí hiện giờ đều rất nặng, vì vậy mà sau khi thu dọn hành trang, chúng tôi nhận thấy trọng lượng mình phải khiêng vác nặng hơn sự tưởng tượng ban đầu rất nhiều.
Chúng tôi bắt đầu dò dẫm bám vào từng tảng đá để bước lên từng bước một, dường như càng đi càng khó hơn. Đi được một đoạn, chúng tôi nhận ra rằng, người Nhật tấp đống những cái xác ở kia là để lấp đường. Chỗ bao tải xương người bị chèn vào giữa khe của các tảng đá lớn sẽ giúp người phía sau có chỗ để giẫm lên và di chuyển dễ dàng hơn.
Tôi không giấu nổi sự kinh hãi, toàn thân bất giác run rẩy, cảm giác những chiếc xương hoặc gai sắt nhọn dưới chân mình có thể chọc lên bất cứ lúc nào, vì vậy tôi cắn răng bước, chỉ mong mau mau chóng chóng qua khỏi chỗ này.
Thế nhưng thực tế khác xa điều tôi mong muốn, nơi này dường như không có cách nào qua nổi, sức lực bỏ ra khi di chuyển từ hòn đá sang hòn đá khác, chẳng khác nào việc phải vượt qua một thử thách kĩ thuật đặc biệt, vì chỉ cần bước chân vào chỗ mấy cái bao tải, chắc chắn sẽ bị lún chân vào đó, mắc kẹt giữa đống lưới sắt, lúc đó thì chỉ có nước cắt tấm lưới mới rút chân ra được.
Chúng tôi cắn môi thận trọng di chuyển, đi được chừng một cây số đã mất gần ba tiếng đồng hồ, đội phó xem chừng ai nấy đều đã quá mệt nên ra hiệu dừng lại. Chỉ chờ có vậy, chúng tôi buông người đánh “phịch" ra đất. Vương Tứ Xuyên vừa thở hổn hển vừa nói: “Cậu Ngô này, cứ kiểu đi thế này thì khả năng chúng ta phải ngủ qua đêm ở cái bãi tha ma này mất."
Vương Tứ Xuyên nói đúng, trước mặt là một màn đen kịt như hũ nút, không biết đường còn dài bao nhiêu nữa, mà chúng tôi cũng không thể quay trở về chỗ cũ chỉ trong ba tiếng. Đội phó và tôi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ giờ cũng chẳng còn cách nào khác, dù không muốn chút nào nhưng cả đội cũng phải cắn răng chấp nhận nghỉ lại nơi này thôi.
Vậy là tôi liền đáp: “Ngủ thì ngủ, đây toàn là đồng bào của mình, họ chết đã lâu nhưng cũng chẳng ai được yên lành, chúng ta ở lại đây canh giữ cho họ ngủ một đêm thì có gì không được chứ?"
Không ngờ, nói chưa dứt lời, Trần Lạc Hộ lập tức nói to: “Tôi phản đối!"
Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi cậu ta: “Vậy cậu định tính thế nào?"
Cậu ta đáp: “Tôi thấy hay ta cứ nên đi tiếp, qua khỏi chỗ này hãy nghỉ, vì... vì... nghỉ ngơi ở chỗ này thì ai mà chợp mắt nổi cơ chứ!"
Tôi không biết trả lời thế nào, Vương Tứ Xuyên nhăn nhó nói: “Ai không chợp mắt nổi hả? Ở đây chỉ có mỗi cậu không chợp mắt được thôi. Chà, Lạc Hộ à, cậu sợ nơi này có ma à?"
Mặt Trần Lạc Hộ bỗng chốc đỏ dừ lên, cậu ta vội vàng đáp: “Ừa, tôi sợ đấy, thì đã sao nào, mẹ tôi mang thai chỉ được hơn sáu tháng đã sinh ra tôi rồi, nằm trong bụng mẹ không đủ ngày nên sinh ra đã nhát gan đấy, như thế có trách được tôi không? Hơn nữa nhát gan cũng không cản được tôi cống hiến sức mình cho đất nước, ai cười là mắc tội xem thường đồng chí đồng đội đó."
Vương Tứ Xuyên và tôi đưa mắt nhìn nhau, cũng chẳng còn cách nào khác, tôi nói: “Chỉ những kẻ mê tín dị đoan mới tin có ma quỷ, các hòn đá đây là vật chất, xác người ở đây cũng là một dạng vật chất, cậu cứ xem nó như những hòn đá kia là được, không có gì phải sợ. Hơn nữa, tôi tính rồi, có đi một ngày nữa cũng không ra khỏi chỗ này đâu, chúng ta không thể phí sức thêm được nữa."
Trần Lạc Hộ đáp: “Phía trước tối mò mò, làm sao cậu biết được, chưa biết chừng mươi phút nữa lại thoát được khỏi chỗ này thì sao?"
Tôi nghĩ bụng, cậu ta nói cũng có lí, nếu như không phải ngủ lại nơi này, thì tôi tội gì phải ra vẻ mình dũng cảm. Nhưng lúc đó, Bùi Thanh bỗng lên tiếng: “Đừng tranh cãi nữa, các cậu nghe tiếng nước chảy đi, phía trước ta rất yên tĩnh, điều đó cho thấy thế nước chảy không có gì thay đổi, tôi đoán dù cho chúng ta có đến được vùng giáp ranh rồi thì cũng phải tốn hai ba tiếng như trước mới qua được. Huống hồ, nhìn vào cảnh sức cùng lực kiệt của chúng ta hiện nay thì ta khó mà duy trì được tốc độ như lúc nãy, với đoạn đường phía trước, ta sẽ ngày càng lực bất tòng tâm, có đi tiếp cũng lãng phí sức thôi." Ngữ điệu của cậu ta bình bình, không nhanh không chậm nhưng rất có sức thuyết phục, “Ngủ lại nơi này là khả dĩ nhất, tôi tán thành việc ngủ lại nơi này, có điều chúng ta cần phải rút ngắn thời gian nghỉ đi!"
Vương Tứ Xuyên đã mệt rũ ra rồi, chẳng để ý gì nữa, lập tức nói: “Ba đánh một chẳng chột cùng què, đa số đánh bại thiểu số."
Tôi tự nhủ Bùi Thanh thật có con mắt nhìn xa trông rộng, chính tôi cũng không nghĩ tới điều này, tôi lập tức đồng ý với ý kiến của cậu ta: “Bùi Thanh đúng là tuổi trẻ tài cao, cậu ấy có cách nhìn vấn đề tốt hơn anh em nông dân chúng mình rất nhiều, tôi đồng ý với cậu ấy."
Trần Lạc Hộ định cãi lại, nhưng Vương Tứ Xuyên đã nhanh tay ra hiệu, mấy cậu lính thấy vậy nhanh chóng dỡ quân trang xuống, Trần Lạc Hộ rất tức giận, tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chẳng ai thèm để ý đến cậu ta, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem nơi nào có thể cắm trại được chỉ một lúc sau, chúng tôi đã tìm được một tảng đá khá bằng phằng và khô ráo.
Mấy cậu lính leo lên trên, bắt đầu dọn dẹp tảng đá, chúng tôi cũng leo lên sửa soạn, vừa trút bỏ được đám đồ đeo trên người, ai nấy đều thấy nhẹ hẳn. Bùi Thanh rủ một cậu lính khoác chiếc ba lô xem ra khá nhẹ cùng đi lên trước thăm dò xem phía trước tình hình như thế nào, nếu cứ thế này thì có lẽ chúng tôi bắt buộc phải bỏ bớt đồ đạc quân trang ở lại, nếu không mấy người có tuổi một chút không thể đến đích được.
Lúc đó tôi cũng không chú ý nhiều, chỉ nhắc họ phải cẩn thận, đội phó khi ấy còn nói với cậu lính một loạt câu giống y như trên phim: “Nhớ chăm sóc Bùi Thanh nhé!". Cậu lính đứng nghiêm đáp “rõ". Chúng tôi giao hẹn nếu như có việc gì đột ngột thì sẽ bắn một phát súng cảnh giới, sau đó hai người họ lên đường.
Chúng tôi ai cũng có việc phải làm, sau khi sắp xếp xong đồ đạc, cả đội bắt đầu đốt lửa chuẩn bị nấu ăn. Tuy tất cả mọi người đều mặc áo mưa nhưng người đều đã bị ướt hết. Chúng tôi cởi quần áo đem đi hong khô. Túi ngủ tôi mang theo được lấy của bộ đội, nghe nói đó là vật phẩm thu được của lính Mỹ từ thời kháng Mỹ viện Triều, trên mặt áo còn in chữ US. Tôi vừa hong cái túi ngủ cho khô thì mùi ẩm mốc bốc lên, Vương Tứ Xuyên thấy vậy đã vội vàng bịt mũi, giục tôi mang cái túi tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.
Trần Lạc Hộ thì thở dài thườn thượt, cậu ta mặc kệ chúng tôi làm gì thì làm, chúng tôi cũng không buồn để ý đến cậu ta, tôi với Vương Tứ Xuyên cứ vừa làm vừa cười nói, ba hoa. Hồi đó chúng tôi đều như thế, vì đội ngũ làm việc của chúng tôi thường xuyên thay đổi, nên mọi người cũng không quá để ý cách cư xử của từng cá nhân, anh tốt thì tôi mến, anh cư xử không ra gì tôi cũng chẳng kêu ca, vì kết thúc công trình, ai lại về đơn vị của người ấy mà, nhưng cũng không biết chừng một lúc nào đó lại đụng nhau, nên nể mặt nhau đôi chút âu cũng là điều nên làm.
Cơm của bộ đội khi hành quân là một dạng lương khô được ép đặc biệt, trong có đủ cả đường lẫn muối, chỉ một mẩu nhỏ bằng ngón tay nhưng nấu lên lại nở ra hẳn một nồi, mùi vị rất khó nuốt, hơi có mùi giống vị thuốc, nhưng cũng phải cố mà ăn thôi. Vương Tứ Xuyên đi lấy nước nấu, nhưng khi nhìn xuống thấy có mấy bao tải chứa xác người, dây thép gai chìa cả ra, cậu ta liền quay lại, bảo mọi người lấy nước mang theo nấu, sau đó có hai người xung phong đưa bi đông nước của mình ra trước, cuối cùng chúng tôi đã có một nồi cháo đặc biệt to đùng.
Trong lúc ăn, tôi thầm nghĩ, tình trạng này mà cứ kéo dài mãi thì cũng không được, giả dụ hết nước uống thì sẽ thế nào, đến lúc chết khát rồi thì đến nước tiểu cũng phải uống, không còn cách nào khác được, cuối cùng tôi quyết tâm không nghĩ linh tinh nữa.
Chúng tôi ăn xong, Bùi Thanh và cậu lính vẫn chưa quay trở lại, mọi người đều lấy thuốc ra hút, lúc đó tôi hút loại thuốc tự cuốn trộn từ hai loại thuốc Cáp Nhĩ Tân và Hằng Đại, đó là do tôi nhờ quan hệ nên kiếm được. Vương Tứ Xuyên không được hưởng chế độ như tôi hoặc do quan hệ của cậu ta không tốt bằng tôi nên chỉ hút loại thuốc Anbania, một hào tám một gói. Tôi thấy bộ đội thường hút loại thuốc không ngon, đều là loại cuốn từ cây vân sam, liền ái ngại đưa cho đội phó một bao Hằng Đại. Không nói khoác chứ thật sự lúc đó anh ta mừng đến mức đỏ bừng mặt lên.
Rít mấy hơi thuốc, chúng tôi vẫn thấy không được thoải mái, chẳng ai nói gì, cứ thế im lặng suy nghĩ và hút thuốc.
Thực ra tôi cũng rất hiểu Trần Lạc Hộ, trong mọi tình huống cậu ta luôn tỏ ra là người dũng cảm hơn tất cả chúng tôi, cậu ta dám biểu lộ sự hiên ngang, can đảm của mình trong mọi lúc, những người khác tuy không nhát gan, nhưng cũng không thể nói họ không có cảm giác sợ hãi gì trong lúc này. Đặc biệt là lúc ăn cơm giữa nơi đó, cảm giác thật khó chịu, tôi thấy mọi người đều làm ra vẻ không có gì, nhưng kì thực tất cả đều như đang có gai nhọn đâm vào lưng mình, ai cũng có cảm giác như xung quanh có rất nhiều người nhìn chăm chăm vào mình, chỉ muốn ngoái lại để xem, nhưng gáy và vai bỗng nhiên lại cứng đơ.
Để thay đổi không khí, Vương Tứ Xuyên giục tôi kể mấy câu chuyện cười cho mọi người nghe, trước đây trong đội khai thác của chúng tôi cũng có một cậu lính thường phối hợp cùng tôi, cậu lính đó thường hay gợi chuyện để tôi kể chuyện cười. Tôi sáng tác rất nhiều truyện, hồi tôi và Vương Tứ Xuyên ở cùng nhau, cậu ta cũng được nghe và biết tôi có năng khiếu sáng tác truyện.
Nhưng giờ tự nhiên lôi chuyện cười ra kể, tôi cứ cảm thấy ngớ ngẩn thế nào ấy, thường thì đầu tiên người ta hay nói về một chuyện cụ thể, đến một sự việc nào đó, khi mọi người đã bị lôi cuốn vào thì mới liên hệ sang câu chuyên cười. Mà tình hình lúc này cũng không thể lôi chuyện ma ra kể được. Hồi đó tôi có một câu chuyện bí mật, nói về tình huống hài hước giữa một cán bộ địa chất và một cô gái dân tộc thiểu số ở vùng Vân Nam, rất buồn cười, có cả tình cảm lãng mạn xen lẫn ngụ ý đặc biệt, tôi nghĩ kể chuyện này chắc sẽ thích hợp, vì mấy cậu lính ở đây chắc đến mấy năm không được gặp cô gái nào rồi, nên họ mà nghe thì chắc chắn sẽ tập trung lắm.
Tôi đang trầm tư nghĩ cách vào đề như thế nào cho hợp lý thì bỗng từ xa vọng tới một loạt tiếng súng “pằng pằng pằng".
Tiếng súng vừa vang lên, tất cả chúng tôi nhất loạt bật dậy, đội phó đúng là bộ đội chuyên nghiệp, anh ta lập tức dập điếu thuốc, chộp lấy khẩu súng đứng lên lao về phía phát ra tiếng súng, mấy cậu lính khác cũng vội vã chạy theo anh.
Lúc đó, sức của tôi không được tốt như họ, chẳng mấy chốc tôi đã bị bỏ lại đằng sau mấy chục mét. Vương Tứ Xuyên còn thê thảm hơn, chạy được một lúc thì cậu ta bị trượt chân khỏi tảng đá, chân bị mắc vào bao tải đựng xác người, cố rút ra mấy lần mà không được, cậu ta hốt hoảng gào lên gọi người giúp.
Tôi chẳng còn thời gian để ý đến cậu ta, mặc cho Trần Lạc Hộ ở phía sau đang chật vật nửa trèo nửa bò tới chỗ Vương Tứ Xuyên, tôi vẫn vội vã chạy cho kịp tốp phía trước.
Chúng tôi thử đụng vào một cái tải, định đẩy nó xem sao, cả lớp lưới sắt bỗng xoắn chặt lại với nhau, Trần Lạc Hộ thấy thế sợ quá, giật mình kinh hãi, khác hẳn ngày thường, có khi cậu ta tè ra quần rồi cũng nên, ấy là tôi đoán vậy. Chỉ có Bùi Thanh là không nói câu nào, cậu ta tỏ ra khá bình tĩnh.
Chúng tôi thả mỏ neo xuống, đội phó nhảy lên mấy tảng đá, rồi trèo lên xem thử đằng sau, phát hiện một cảnh tượng hãi hùng, la liệt trước mặt anh là những bộ xương bị cuốn chặt bằng lưới sắt, nếu không tới cả ngàn thì cũng phải tới bảy tám trăm bộ. Dường như đây là cảnh tượng của một trận diệt chủng dã man.
Những người làm nghề thăm dò khoáng sản như chúng tôi không phải là người nhát gan, thực ra trước đây chúng tôi cũng từng nhìn thấy người chết, nhưng chứng kiến từng đống xác xương khô một lúc thế này thì ai nấy đều thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
Chúng tôi đoán có lẽ những người này đều là lao dịch trước đây bị bọn Nhật bắt xuống, có thể hồi đó chúng phải vận chuyển linh kiện máy móc gì đó to nặng lắm nên mới phải cần tới một lượng nhân lực lớn như vậy, với địa hình này, thì không dụng cụ máy móc vận chuyển nào tốt bằng sức người. Chắc sự việc đó thuộc loại cơ mật, nên cuối cùng, sau khi làm xong việc, họ đã phải chịu hình thức giết người diệt khẩu dã man này.
Kiểu bạo hành này thật khiến người ta khiếp sợ, nhưng đối với quân phát xít Nhật có lẽ cũng chỉ là chuyện thường. Dù vậy, điều chúng tôi thắc mắc là tại sao những bộ xương này lại bị chất đống ở đây, phải chăng những bao tải xương này còn có một tác dụng khác? Có thể hồi đó, những con người đáng thương này đã bị sử dụng như những bao bố chắn bom đạn mà người ta thường dùng tại những bãi chiến trường, lẽ nào quân Nhật đã từng tiến hành nổ bom mìn tại nơi này?
Tôi chợt nhớ đến tảng đá to bị rơi chắn giữa dòng nước, lẽ nào việc tảng đá to bị đánh sập từ trên đỉnh hang xuống là do ngươi Nhật tạo nên?
Chúng tôi liền xem lại một vòng quanh hòn đá, bốn phía không hề có dấu tích của việc bị bom mìn tác động. Bùi Thanh nói có thể nhìn thấy vết mòn nhẵn bóng của bề mặt thành những khe nứt dưới tảng đá là do tác động bào mòn của dòng nước, phải mất hàng ngàn, hàng vạn năm, nước mới có thể bào mòn được như thế, nên hòn đá này chắc chắn đã nằm ở đây từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, nơi này cũng không có dấu tích gì cho thấy đã từng trải qua một trận nổ lớn, nếu không, đã thấy có những phản ứng cộng hưởng với vỏ lớp đá vôi bên ngoài. Một điều nữa là đống xương người kia được xếp rất lộn xộn, cứ như nó bị vứt ở đây vậy. Lẽ nào đống xương đó không có tác dụng gì?
Không ở vào hoàn cảnh đó, quả khó lòng tưởng tượng ra được suy nghĩ của lũ giặc Nhật. Chuyện này khiến chúng tôi hết sức hiếu kì, rốt cuộc, chúng đã làm gì ở nơi hang cùng động hiểm này?
Những chiếc xuồng cao su không có cách nào di chuyển tiếp khiến chúng tôi càng thêm hỗn loạn. Đội phó lệnh cho mấy cậu lính đi thu dọn đồ đạc mang theo, chúng tôi cũng phải hỗ trợ một phần. Không ngờ, những chiếc xuồng cao su đã bơm khí hiện giờ đều rất nặng, vì vậy mà sau khi thu dọn hành trang, chúng tôi nhận thấy trọng lượng mình phải khiêng vác nặng hơn sự tưởng tượng ban đầu rất nhiều.
Chúng tôi bắt đầu dò dẫm bám vào từng tảng đá để bước lên từng bước một, dường như càng đi càng khó hơn. Đi được một đoạn, chúng tôi nhận ra rằng, người Nhật tấp đống những cái xác ở kia là để lấp đường. Chỗ bao tải xương người bị chèn vào giữa khe của các tảng đá lớn sẽ giúp người phía sau có chỗ để giẫm lên và di chuyển dễ dàng hơn.
Tôi không giấu nổi sự kinh hãi, toàn thân bất giác run rẩy, cảm giác những chiếc xương hoặc gai sắt nhọn dưới chân mình có thể chọc lên bất cứ lúc nào, vì vậy tôi cắn răng bước, chỉ mong mau mau chóng chóng qua khỏi chỗ này.
Thế nhưng thực tế khác xa điều tôi mong muốn, nơi này dường như không có cách nào qua nổi, sức lực bỏ ra khi di chuyển từ hòn đá sang hòn đá khác, chẳng khác nào việc phải vượt qua một thử thách kĩ thuật đặc biệt, vì chỉ cần bước chân vào chỗ mấy cái bao tải, chắc chắn sẽ bị lún chân vào đó, mắc kẹt giữa đống lưới sắt, lúc đó thì chỉ có nước cắt tấm lưới mới rút chân ra được.
Chúng tôi cắn môi thận trọng di chuyển, đi được chừng một cây số đã mất gần ba tiếng đồng hồ, đội phó xem chừng ai nấy đều đã quá mệt nên ra hiệu dừng lại. Chỉ chờ có vậy, chúng tôi buông người đánh “phịch" ra đất. Vương Tứ Xuyên vừa thở hổn hển vừa nói: “Cậu Ngô này, cứ kiểu đi thế này thì khả năng chúng ta phải ngủ qua đêm ở cái bãi tha ma này mất."
Vương Tứ Xuyên nói đúng, trước mặt là một màn đen kịt như hũ nút, không biết đường còn dài bao nhiêu nữa, mà chúng tôi cũng không thể quay trở về chỗ cũ chỉ trong ba tiếng. Đội phó và tôi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ giờ cũng chẳng còn cách nào khác, dù không muốn chút nào nhưng cả đội cũng phải cắn răng chấp nhận nghỉ lại nơi này thôi.
Vậy là tôi liền đáp: “Ngủ thì ngủ, đây toàn là đồng bào của mình, họ chết đã lâu nhưng cũng chẳng ai được yên lành, chúng ta ở lại đây canh giữ cho họ ngủ một đêm thì có gì không được chứ?"
Không ngờ, nói chưa dứt lời, Trần Lạc Hộ lập tức nói to: “Tôi phản đối!"
Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi cậu ta: “Vậy cậu định tính thế nào?"
Cậu ta đáp: “Tôi thấy hay ta cứ nên đi tiếp, qua khỏi chỗ này hãy nghỉ, vì... vì... nghỉ ngơi ở chỗ này thì ai mà chợp mắt nổi cơ chứ!"
Tôi không biết trả lời thế nào, Vương Tứ Xuyên nhăn nhó nói: “Ai không chợp mắt nổi hả? Ở đây chỉ có mỗi cậu không chợp mắt được thôi. Chà, Lạc Hộ à, cậu sợ nơi này có ma à?"
Mặt Trần Lạc Hộ bỗng chốc đỏ dừ lên, cậu ta vội vàng đáp: “Ừa, tôi sợ đấy, thì đã sao nào, mẹ tôi mang thai chỉ được hơn sáu tháng đã sinh ra tôi rồi, nằm trong bụng mẹ không đủ ngày nên sinh ra đã nhát gan đấy, như thế có trách được tôi không? Hơn nữa nhát gan cũng không cản được tôi cống hiến sức mình cho đất nước, ai cười là mắc tội xem thường đồng chí đồng đội đó."
Vương Tứ Xuyên và tôi đưa mắt nhìn nhau, cũng chẳng còn cách nào khác, tôi nói: “Chỉ những kẻ mê tín dị đoan mới tin có ma quỷ, các hòn đá đây là vật chất, xác người ở đây cũng là một dạng vật chất, cậu cứ xem nó như những hòn đá kia là được, không có gì phải sợ. Hơn nữa, tôi tính rồi, có đi một ngày nữa cũng không ra khỏi chỗ này đâu, chúng ta không thể phí sức thêm được nữa."
Trần Lạc Hộ đáp: “Phía trước tối mò mò, làm sao cậu biết được, chưa biết chừng mươi phút nữa lại thoát được khỏi chỗ này thì sao?"
Tôi nghĩ bụng, cậu ta nói cũng có lí, nếu như không phải ngủ lại nơi này, thì tôi tội gì phải ra vẻ mình dũng cảm. Nhưng lúc đó, Bùi Thanh bỗng lên tiếng: “Đừng tranh cãi nữa, các cậu nghe tiếng nước chảy đi, phía trước ta rất yên tĩnh, điều đó cho thấy thế nước chảy không có gì thay đổi, tôi đoán dù cho chúng ta có đến được vùng giáp ranh rồi thì cũng phải tốn hai ba tiếng như trước mới qua được. Huống hồ, nhìn vào cảnh sức cùng lực kiệt của chúng ta hiện nay thì ta khó mà duy trì được tốc độ như lúc nãy, với đoạn đường phía trước, ta sẽ ngày càng lực bất tòng tâm, có đi tiếp cũng lãng phí sức thôi." Ngữ điệu của cậu ta bình bình, không nhanh không chậm nhưng rất có sức thuyết phục, “Ngủ lại nơi này là khả dĩ nhất, tôi tán thành việc ngủ lại nơi này, có điều chúng ta cần phải rút ngắn thời gian nghỉ đi!"
Vương Tứ Xuyên đã mệt rũ ra rồi, chẳng để ý gì nữa, lập tức nói: “Ba đánh một chẳng chột cùng què, đa số đánh bại thiểu số."
Tôi tự nhủ Bùi Thanh thật có con mắt nhìn xa trông rộng, chính tôi cũng không nghĩ tới điều này, tôi lập tức đồng ý với ý kiến của cậu ta: “Bùi Thanh đúng là tuổi trẻ tài cao, cậu ấy có cách nhìn vấn đề tốt hơn anh em nông dân chúng mình rất nhiều, tôi đồng ý với cậu ấy."
Trần Lạc Hộ định cãi lại, nhưng Vương Tứ Xuyên đã nhanh tay ra hiệu, mấy cậu lính thấy vậy nhanh chóng dỡ quân trang xuống, Trần Lạc Hộ rất tức giận, tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chẳng ai thèm để ý đến cậu ta, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem nơi nào có thể cắm trại được chỉ một lúc sau, chúng tôi đã tìm được một tảng đá khá bằng phằng và khô ráo.
Mấy cậu lính leo lên trên, bắt đầu dọn dẹp tảng đá, chúng tôi cũng leo lên sửa soạn, vừa trút bỏ được đám đồ đeo trên người, ai nấy đều thấy nhẹ hẳn. Bùi Thanh rủ một cậu lính khoác chiếc ba lô xem ra khá nhẹ cùng đi lên trước thăm dò xem phía trước tình hình như thế nào, nếu cứ thế này thì có lẽ chúng tôi bắt buộc phải bỏ bớt đồ đạc quân trang ở lại, nếu không mấy người có tuổi một chút không thể đến đích được.
Lúc đó tôi cũng không chú ý nhiều, chỉ nhắc họ phải cẩn thận, đội phó khi ấy còn nói với cậu lính một loạt câu giống y như trên phim: “Nhớ chăm sóc Bùi Thanh nhé!". Cậu lính đứng nghiêm đáp “rõ". Chúng tôi giao hẹn nếu như có việc gì đột ngột thì sẽ bắn một phát súng cảnh giới, sau đó hai người họ lên đường.
Chúng tôi ai cũng có việc phải làm, sau khi sắp xếp xong đồ đạc, cả đội bắt đầu đốt lửa chuẩn bị nấu ăn. Tuy tất cả mọi người đều mặc áo mưa nhưng người đều đã bị ướt hết. Chúng tôi cởi quần áo đem đi hong khô. Túi ngủ tôi mang theo được lấy của bộ đội, nghe nói đó là vật phẩm thu được của lính Mỹ từ thời kháng Mỹ viện Triều, trên mặt áo còn in chữ US. Tôi vừa hong cái túi ngủ cho khô thì mùi ẩm mốc bốc lên, Vương Tứ Xuyên thấy vậy đã vội vàng bịt mũi, giục tôi mang cái túi tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.
Trần Lạc Hộ thì thở dài thườn thượt, cậu ta mặc kệ chúng tôi làm gì thì làm, chúng tôi cũng không buồn để ý đến cậu ta, tôi với Vương Tứ Xuyên cứ vừa làm vừa cười nói, ba hoa. Hồi đó chúng tôi đều như thế, vì đội ngũ làm việc của chúng tôi thường xuyên thay đổi, nên mọi người cũng không quá để ý cách cư xử của từng cá nhân, anh tốt thì tôi mến, anh cư xử không ra gì tôi cũng chẳng kêu ca, vì kết thúc công trình, ai lại về đơn vị của người ấy mà, nhưng cũng không biết chừng một lúc nào đó lại đụng nhau, nên nể mặt nhau đôi chút âu cũng là điều nên làm.
Cơm của bộ đội khi hành quân là một dạng lương khô được ép đặc biệt, trong có đủ cả đường lẫn muối, chỉ một mẩu nhỏ bằng ngón tay nhưng nấu lên lại nở ra hẳn một nồi, mùi vị rất khó nuốt, hơi có mùi giống vị thuốc, nhưng cũng phải cố mà ăn thôi. Vương Tứ Xuyên đi lấy nước nấu, nhưng khi nhìn xuống thấy có mấy bao tải chứa xác người, dây thép gai chìa cả ra, cậu ta liền quay lại, bảo mọi người lấy nước mang theo nấu, sau đó có hai người xung phong đưa bi đông nước của mình ra trước, cuối cùng chúng tôi đã có một nồi cháo đặc biệt to đùng.
Trong lúc ăn, tôi thầm nghĩ, tình trạng này mà cứ kéo dài mãi thì cũng không được, giả dụ hết nước uống thì sẽ thế nào, đến lúc chết khát rồi thì đến nước tiểu cũng phải uống, không còn cách nào khác được, cuối cùng tôi quyết tâm không nghĩ linh tinh nữa.
Chúng tôi ăn xong, Bùi Thanh và cậu lính vẫn chưa quay trở lại, mọi người đều lấy thuốc ra hút, lúc đó tôi hút loại thuốc tự cuốn trộn từ hai loại thuốc Cáp Nhĩ Tân và Hằng Đại, đó là do tôi nhờ quan hệ nên kiếm được. Vương Tứ Xuyên không được hưởng chế độ như tôi hoặc do quan hệ của cậu ta không tốt bằng tôi nên chỉ hút loại thuốc Anbania, một hào tám một gói. Tôi thấy bộ đội thường hút loại thuốc không ngon, đều là loại cuốn từ cây vân sam, liền ái ngại đưa cho đội phó một bao Hằng Đại. Không nói khoác chứ thật sự lúc đó anh ta mừng đến mức đỏ bừng mặt lên.
Rít mấy hơi thuốc, chúng tôi vẫn thấy không được thoải mái, chẳng ai nói gì, cứ thế im lặng suy nghĩ và hút thuốc.
Thực ra tôi cũng rất hiểu Trần Lạc Hộ, trong mọi tình huống cậu ta luôn tỏ ra là người dũng cảm hơn tất cả chúng tôi, cậu ta dám biểu lộ sự hiên ngang, can đảm của mình trong mọi lúc, những người khác tuy không nhát gan, nhưng cũng không thể nói họ không có cảm giác sợ hãi gì trong lúc này. Đặc biệt là lúc ăn cơm giữa nơi đó, cảm giác thật khó chịu, tôi thấy mọi người đều làm ra vẻ không có gì, nhưng kì thực tất cả đều như đang có gai nhọn đâm vào lưng mình, ai cũng có cảm giác như xung quanh có rất nhiều người nhìn chăm chăm vào mình, chỉ muốn ngoái lại để xem, nhưng gáy và vai bỗng nhiên lại cứng đơ.
Để thay đổi không khí, Vương Tứ Xuyên giục tôi kể mấy câu chuyện cười cho mọi người nghe, trước đây trong đội khai thác của chúng tôi cũng có một cậu lính thường phối hợp cùng tôi, cậu lính đó thường hay gợi chuyện để tôi kể chuyện cười. Tôi sáng tác rất nhiều truyện, hồi tôi và Vương Tứ Xuyên ở cùng nhau, cậu ta cũng được nghe và biết tôi có năng khiếu sáng tác truyện.
Nhưng giờ tự nhiên lôi chuyện cười ra kể, tôi cứ cảm thấy ngớ ngẩn thế nào ấy, thường thì đầu tiên người ta hay nói về một chuyện cụ thể, đến một sự việc nào đó, khi mọi người đã bị lôi cuốn vào thì mới liên hệ sang câu chuyên cười. Mà tình hình lúc này cũng không thể lôi chuyện ma ra kể được. Hồi đó tôi có một câu chuyện bí mật, nói về tình huống hài hước giữa một cán bộ địa chất và một cô gái dân tộc thiểu số ở vùng Vân Nam, rất buồn cười, có cả tình cảm lãng mạn xen lẫn ngụ ý đặc biệt, tôi nghĩ kể chuyện này chắc sẽ thích hợp, vì mấy cậu lính ở đây chắc đến mấy năm không được gặp cô gái nào rồi, nên họ mà nghe thì chắc chắn sẽ tập trung lắm.
Tôi đang trầm tư nghĩ cách vào đề như thế nào cho hợp lý thì bỗng từ xa vọng tới một loạt tiếng súng “pằng pằng pằng".
Tiếng súng vừa vang lên, tất cả chúng tôi nhất loạt bật dậy, đội phó đúng là bộ đội chuyên nghiệp, anh ta lập tức dập điếu thuốc, chộp lấy khẩu súng đứng lên lao về phía phát ra tiếng súng, mấy cậu lính khác cũng vội vã chạy theo anh.
Lúc đó, sức của tôi không được tốt như họ, chẳng mấy chốc tôi đã bị bỏ lại đằng sau mấy chục mét. Vương Tứ Xuyên còn thê thảm hơn, chạy được một lúc thì cậu ta bị trượt chân khỏi tảng đá, chân bị mắc vào bao tải đựng xác người, cố rút ra mấy lần mà không được, cậu ta hốt hoảng gào lên gọi người giúp.
Tôi chẳng còn thời gian để ý đến cậu ta, mặc cho Trần Lạc Hộ ở phía sau đang chật vật nửa trèo nửa bò tới chỗ Vương Tứ Xuyên, tôi vẫn vội vã chạy cho kịp tốp phía trước.
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc