Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13
Chương 13: Hẹn ước ba năm
- Bạch Ngân ngươi không đánh sao?
Dạ Nhược Y vừa ăn đan dược vừa hỏi Dạ Bạch Ngân.
- Không, con ả kia đang bị đám đệ tử của những gia tộc khác chèn ép, đâu có phần của ta được đâu a, ha ha.
Dạ Nhược Y cười cười không nói gì, vừa ăn vừa xem bọn người kia đánh đấm.
- Kiệt Khắc huynh~ .
Kiệt Khắc nhìn qua bên cạnh thấy Vân Phong giật mình, Vân Phong cũng không khác gì mấy với Dạ Bạch Ngân, vẫn là đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Kiệt Khắc.
Kiệt Khắc cười tủm tỉm lấy từ không gian giới chỉ ra một túi đan dược nữa cho Vân Phong, rồi tiếp nữa lại là Thiên Lâm Huân.
Cuối cùng thành ra năm người, đúng hơn là bốn người một ma thú, ngồi ăn đan dược thay bắp rang bơ xem phim hành động trong yến tiệc, hay còn gọi là phim hành động hoàng cung được chiếu ở rạp nữa a.
Bên trong phòng.
Hoàng thượng cùng Dạ Tĩnh Phong đang đánh cờ, Dạ Qua Thần đứng cạnh Dạ Tĩnh Phong, thầm lên tiếng:
- Bên ngoài có chuyện gì đó rất ồn thì phải?
Hoàng thượng nghe thấy lời nói của Dạ Qua Thần, để ý bên ngoài, đúng là có phần hơi bị ồn ào.
- Yến tiệc vẫn chưa diễn ra cơ mà?
Dạ Tĩnh Phong chợt dừng lại, cười nói:
- Hay là ra ngoài xem thử đi!
Hoàng thượng nhìn Dạ Tĩnh Phong cười cười, nói:
- Dạ ái khanh, khanh còn chưa đi mà!
Dạ Tĩnh Phong lắc đầu cười trừ, nói:
- Thần đắc tội rồi! Chiếu tướng.
Hoàng thượng nhìn bước đi của Dạ Tĩnh Phong, cười ha hả:
- Ha ha, ta thua rồi. Đi, đi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng thượng vừa bước ra ngoài, nhìn thấy trước mặt mình là một bãi chiến trường, người người đánh đấm nhau không ngừng, giật mình thầm quát.
- Chuyện này... rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Dạ Qua Thần trầm tư một lúc, rồi một tay vuốt cằm, khóe miệng cong lên, tạo nên một nụ cười gian trá, tặc lưỡi vài cái:
- Ngân khố tiết kiệm không ít đây, cơ hội, cơ hội a~ .
Dạ Qua Thần tin chắc chỉ cần nói như vậy là hoàng thượng cũng đủ hiểu rồi.
Hoàng hậu, Dạ Tĩnh Phong đồng loạt nhìn hoàng thượng, cả ba người liền giật mình, thấy mắt của hoàng thượng thì sáng như đèn pha trong đêm, còn miệng thì cười không ngừng phát ra tiếng xảo quyệt.
Hoàng thượng làm một bộ mặt nghiêm trang đi ra phía trước, quát:
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Mọi người nhìn thấy hoàng thượng liền cúi đầu chào.
Dạ Qua Thần tinh mắt nhìn ra được biểu hiện lo sợ của Vân Phong, liền cười cười nói nhỏ:
- Nếu mà hỏi ra nguyên nhân thì... cơ hội trăm năm khó gặp sẽ bay mất.
Lời nói này như cố ý để cho hoàng thượng nghe, hoàng thượng nghe thấy liền nhếch lên nụ cười nhạt, trong lòng thầm khen.Tên tiểu tử này, còn nhỏ nhưng lại thông minh xảo quyệt.
Dạ Tĩnh Phong và Dạ Qua Thần đứng ở phía sau nên ít ai thấy được bọn họ. Nếu như có người nhìn thấy hai người ở sau lưng haonfg thượng cùng hoàng hậu chắc chắn một hồi kinh thiên động địa sẽ tiếp tục xảy ra nữa đây.
Một gia chủ đứng ra, giải thích:
- Hoàng thượng chuyện là do thái....
Còn chưa kịp giai thích chuyện gì thì hoàng thượng đã quát:
- Đủ rồi, các khanh là những tấm gương của đất nước này, vậy mà làm ra những biểu hiện thật là mất mặt, còn có cả các đệ tử của các gia tộc nữa chứ! Thật là mất mặt mà!
Tất cả khấu đầu, lên tiếng:
- Xin hoàng thượng bớt giận.
Hoàng thượng chỉ tay, tặc lưỡi một cái nói:
- Hôm nay là ngày vui của thái tử, vậy mà...
Hoàng thượng lắc đầu vài cái, lại lên tiếng:
- Dạ gia, Mộc gia, Bạch gia và Hoàng gia, các người ở trong yên tiệc là hung hăng nhất trẫm phạt các ngươi ba năm không được nhận bổng lộc, cùng với các gia tộc có liên quan đến việc này.
Lời nói vừa phát ra, bốn đại gia tộc vừa mừng vừa buồn, còn các gai tộc không bằng bốn đại gia tộc kia thì sắc mặt liền một màu đen, cứ nghĩ là hết rồi, nhưng hoàng thượng lại tiếp tục lên tiếng:
- Còn nữa, Dạ gia chủ, khanh lo việc phát lương thực cho dân đói nghèo, yêu cầu phát lương thực là cho một nhà đủ sống một năm, dĩ nhiên khanh cũng phải cho dân nghèo những vật liệu dùng để nấu nướng, như gia vị.
- Mộc gia, ở đất nước Hoàng Lâm này, Mộc gia khanh là người có nhiều đất đai nhất, khanh hãy cấp đất cho dân nghèo không có nhà cửa đi.
- Bạch gia, khanh sẽ tiếp nối Mộc gia, xây nhà cho dân nghèo, trẫm muốn nhà của mỗi người dân đều được tốt đẹp, không có phải đến mùa mưa, tuyết, bão lũ là bị sập, trẫm sẽ đích thân đến xem khanh xây nhà.
- Còn Hoàng gia, khanh rất nhẹ nhàng, hãy chu cấp vật dụng sinh hoạt cho dân nghèo, gồm có áo quần, chăn gối, vật dụng sinh hoạt các loại.
- Và những khoản này sẽ được lấy trong chính ngân khố gia tộc của các khanh, không được lấy trong ngân khố của hoàng cung.
- Hôm nay là ngày vui, nên mọi người quay về bàn của mình để bắt đầu buổi tiệc đi!
Ai nấy đều quay về bàn của mình với vẻ mặt buồn bã, trong lúc buồn bã hai người Dạ Tĩnh Phong và Dạ Qua Thần từ phía sau hoàng thượng đi ra, ai nấy đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai người.
Vân Phong đứng dậy khỏi bàn ăn:
- Bái kiến sư phụ.
- Được rồi!
Dạ Qua Thần mới Vân Phong ngồi, sau đó nói nhỏ vào tai Vân Phong:
- Ngươi được lắm đấy tiểu tử, rất biết gây chuyện. Nhưng làm rất tốt.
Vân Phong cười hì hì.
Lam Xà ở trên tay của Dạ Qua Thần bò ra, nói:
- Chủ nhân ta muốn.
- Mi muốn gì?
Dạ Qua Thần trừng mắt nhìn Lam Xà, Lam Xà dù không nói gì nhưng cậu vẫn biết rõ nó là muốn cái gì, Dạ Qua Thần còn nhớ rất rõ, con rắn này hai hôm trước một mình ăn hết cả lò đan của Kiệt Khắc mới luyện xong, một lò thì không nói gì đây là mười lò đấy!Mà bây giờ lại còn muốn ăn? Thật sự khiến Dạ Qua Thần bực bội mà.
Tiệc tàn.
Tất cả mọi người ra về trong lòng bực tức, nếu không phải vì Dạ gia sẽ không có chuyện này xảy ra.
Ai ai cũng đổi thừa mọi chuyện là do Dạ gia, trong lòng căm tức. Sau chuyện ngày hôm nay, Dạ gia chắc chắn sẽ là một cái gia tộc trên đà xuống dốc.
Sáng hôm sau.
Dạ Nhược Y đang ở trong phòng tu luyện thì một nhóm người đi vào, nói:
- Số 13, bọn ta đến theo lời của ngươi đây.
Ba người đi vào nhìn thấy, một tiểu cô nương đang tu luyện ở trên giường, không khỏi nghi ngờ là mình có nhầm phòng không?
Lui vài bước ra ngoài cửa, đóng cửa lại, vừa đóng cửa thì ba cú đấm từ sau lưng ba người ập tới, đẩy cửa vào lại, thân hình ba người té ngã trên sàn.
Ba cú đấm này là từ ba người Vân Phong, Dạ Bạch Ngân và Dạ Qua Thần.
Dạ Nhược Y từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ba người té ngã dưới sàn, bên trên thì lại bị ba người Dạ Qua Thần đè xuống sàn.
- Nhược Y, bọn người này là ai?
Dạ Qua Thần nhìn Dạ Nhược Y hỏi.
- Bọn họ là người của Diệt Hồn Điện, chúng ta sẽ đến đó một lúc.
- Diệt Hồn Điện...
Dạ Qua Thần suy ngẫm một lúc lâu, lên tiếng:
- Diệt Hồn Điện ở phía Nam của Tây đại lục, ở trong một khu rừng gọi là U Minh Sâm Lâm... Được vậy hôm nay chúng ta đến đó đi.
- Dạ Nhược Y bước xuống giường, nhìn Dạ Qua Thần lo lắng hỏi:
- Còn phụ thân thì sao? Trước tiên đem đám người này ra ngoài cái đã.
Dạ Bạch Ngân và Vân Phong đem ba người ra ngoài chờ.
Bên trong phòng, Dạ Nhược Y cùng Dạ Qua Thần thảo luận với nhau một hồi lâu.
Một canh giờ sau.
Dạ Qua Thần đi ra ngoài, Dạ Nhược Y thì vẫn ở bên trong.
- Bạch Ngân, muội cùng phụ thân bọn ta đến Nam đại lục trước đi, chúng ta sẽ theo sau, ba năm sau, chúng ta sẽ tụ họp tại đất nước Ma Thương ở Nam đại lục, được chứ?
Dạ Bạch Ngân hơi thất thần, hỏi:
- Tại sao? Chẳng phải nói, chúng ta sẽ đi cùng nhau sau.
Dạ Qua Thần giải thích:
- Chúng ta vẫn còn chuyện phải, muội cùng phụ thân không thể xen vào chuyện này của bọn ta, nên ta xin muội đấy, hãy đưa phụ thân đi cùng, nếu trên đường cô đơn, ta sẽ đưa Hắc A Miêu đi cùng muội.
Hắc A Miêu chính là con bạch hổ bị Dạ Qua Thần lập khế ước ở trong khu rừng khi cả đám bị lạc, tuy nó là bạch nhưng Dạ Qua Thần lại cứ thích gọi nó là Hắc, không hiểu lí do nhưng có lẽ là vì nó ngầu.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, sẽ còn đi cùng nhau, trong lúc đó, hai nhóm chúng ta sẽ đi hết Tây đại lục, đến Nam đại lục, đất nước Ma Thương chính là đất nước đầu tiên mọi người đến Nam đại lục, khi đó thì chúng ta mới có thể đi cùng nhau được chứ!
Dạ Bạch Ngân gật đầu.
Một canh giờ nữa trôi qua.
Hai nhóm đã ở ngoài cửa cung, Dạ Bạch Ngân cùng Dạ Tĩnh Phong đi với nhau, trước khi đi Kiệt Khắc đưa cho Dạ Tĩnh Phong một cái không gian giới chỉ, nói:
- Bên trong không gian giới chỉ này chỉ có một ít đan dược mà cháu làm, trên đường đi nếu buồn Dạ sư bá hãy lấy ra ăn cho đỡ buồn a.
Một chút ít theo lời của Kiệt Khắc nói cũng trên ngàn viên mất rồi, nhưng cụ thể bao nhiêu viên thì không tài nào biết được.
Chia tay ba người Dạ Tĩnh Phong, Dạ Bạch Ngân và Thiếu Bạch Tử, mọi người nhìn về phía ba người của Diệt Hồn Điện.
Lúc này Thiên Lâm Huân mới quay qua quay lại, hỏi:
- Nhược Y đâu rồi?
Ba người Diệt Hồn Điện, Vân Phong và cả Kiệt Khắc đều loay hoay, mới phát hiện không có Dạ Nhược Y ở đây.
Dạ Qua Thần mặt lạnh như băng, không một chút biểu tình gì, đây mới chính là con người thật của cậu một người lạnh lùng.
- Đi thôi!
Mọi người nghe thấy lời của Dạ Qua Thần, mọi người không dám cãi lại đi về phía trước.
- Số 13 đi xuống đi, coi chừng người ta tưởng ngươi là trộm đấy.
Mọi người nhìn trên mái nhà khắp nơi đến không thấy Dạ Nhược Y đâu, vậy thì chỉ còn một nơi, đó là tưởng thành hoàng cung.
Quả nhiên, Dạ Nhược Y đi trên tường thành hoàng.
Dạ Nhược Y nhảy xuống, thân mặc một đồ đen, tóc đỏ, đây là bộ đồ hiện đại mà Dạ Nhược Y vẫn hay mặc khi được biết với cái tên là "Số 13".
Dạ Nhược Y vừa ăn đan dược vừa hỏi Dạ Bạch Ngân.
- Không, con ả kia đang bị đám đệ tử của những gia tộc khác chèn ép, đâu có phần của ta được đâu a, ha ha.
Dạ Nhược Y cười cười không nói gì, vừa ăn vừa xem bọn người kia đánh đấm.
- Kiệt Khắc huynh~ .
Kiệt Khắc nhìn qua bên cạnh thấy Vân Phong giật mình, Vân Phong cũng không khác gì mấy với Dạ Bạch Ngân, vẫn là đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Kiệt Khắc.
Kiệt Khắc cười tủm tỉm lấy từ không gian giới chỉ ra một túi đan dược nữa cho Vân Phong, rồi tiếp nữa lại là Thiên Lâm Huân.
Cuối cùng thành ra năm người, đúng hơn là bốn người một ma thú, ngồi ăn đan dược thay bắp rang bơ xem phim hành động trong yến tiệc, hay còn gọi là phim hành động hoàng cung được chiếu ở rạp nữa a.
Bên trong phòng.
Hoàng thượng cùng Dạ Tĩnh Phong đang đánh cờ, Dạ Qua Thần đứng cạnh Dạ Tĩnh Phong, thầm lên tiếng:
- Bên ngoài có chuyện gì đó rất ồn thì phải?
Hoàng thượng nghe thấy lời nói của Dạ Qua Thần, để ý bên ngoài, đúng là có phần hơi bị ồn ào.
- Yến tiệc vẫn chưa diễn ra cơ mà?
Dạ Tĩnh Phong chợt dừng lại, cười nói:
- Hay là ra ngoài xem thử đi!
Hoàng thượng nhìn Dạ Tĩnh Phong cười cười, nói:
- Dạ ái khanh, khanh còn chưa đi mà!
Dạ Tĩnh Phong lắc đầu cười trừ, nói:
- Thần đắc tội rồi! Chiếu tướng.
Hoàng thượng nhìn bước đi của Dạ Tĩnh Phong, cười ha hả:
- Ha ha, ta thua rồi. Đi, đi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng thượng vừa bước ra ngoài, nhìn thấy trước mặt mình là một bãi chiến trường, người người đánh đấm nhau không ngừng, giật mình thầm quát.
- Chuyện này... rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Dạ Qua Thần trầm tư một lúc, rồi một tay vuốt cằm, khóe miệng cong lên, tạo nên một nụ cười gian trá, tặc lưỡi vài cái:
- Ngân khố tiết kiệm không ít đây, cơ hội, cơ hội a~ .
Dạ Qua Thần tin chắc chỉ cần nói như vậy là hoàng thượng cũng đủ hiểu rồi.
Hoàng hậu, Dạ Tĩnh Phong đồng loạt nhìn hoàng thượng, cả ba người liền giật mình, thấy mắt của hoàng thượng thì sáng như đèn pha trong đêm, còn miệng thì cười không ngừng phát ra tiếng xảo quyệt.
Hoàng thượng làm một bộ mặt nghiêm trang đi ra phía trước, quát:
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Mọi người nhìn thấy hoàng thượng liền cúi đầu chào.
Dạ Qua Thần tinh mắt nhìn ra được biểu hiện lo sợ của Vân Phong, liền cười cười nói nhỏ:
- Nếu mà hỏi ra nguyên nhân thì... cơ hội trăm năm khó gặp sẽ bay mất.
Lời nói này như cố ý để cho hoàng thượng nghe, hoàng thượng nghe thấy liền nhếch lên nụ cười nhạt, trong lòng thầm khen.Tên tiểu tử này, còn nhỏ nhưng lại thông minh xảo quyệt.
Dạ Tĩnh Phong và Dạ Qua Thần đứng ở phía sau nên ít ai thấy được bọn họ. Nếu như có người nhìn thấy hai người ở sau lưng haonfg thượng cùng hoàng hậu chắc chắn một hồi kinh thiên động địa sẽ tiếp tục xảy ra nữa đây.
Một gia chủ đứng ra, giải thích:
- Hoàng thượng chuyện là do thái....
Còn chưa kịp giai thích chuyện gì thì hoàng thượng đã quát:
- Đủ rồi, các khanh là những tấm gương của đất nước này, vậy mà làm ra những biểu hiện thật là mất mặt, còn có cả các đệ tử của các gia tộc nữa chứ! Thật là mất mặt mà!
Tất cả khấu đầu, lên tiếng:
- Xin hoàng thượng bớt giận.
Hoàng thượng chỉ tay, tặc lưỡi một cái nói:
- Hôm nay là ngày vui của thái tử, vậy mà...
Hoàng thượng lắc đầu vài cái, lại lên tiếng:
- Dạ gia, Mộc gia, Bạch gia và Hoàng gia, các người ở trong yên tiệc là hung hăng nhất trẫm phạt các ngươi ba năm không được nhận bổng lộc, cùng với các gia tộc có liên quan đến việc này.
Lời nói vừa phát ra, bốn đại gia tộc vừa mừng vừa buồn, còn các gai tộc không bằng bốn đại gia tộc kia thì sắc mặt liền một màu đen, cứ nghĩ là hết rồi, nhưng hoàng thượng lại tiếp tục lên tiếng:
- Còn nữa, Dạ gia chủ, khanh lo việc phát lương thực cho dân đói nghèo, yêu cầu phát lương thực là cho một nhà đủ sống một năm, dĩ nhiên khanh cũng phải cho dân nghèo những vật liệu dùng để nấu nướng, như gia vị.
- Mộc gia, ở đất nước Hoàng Lâm này, Mộc gia khanh là người có nhiều đất đai nhất, khanh hãy cấp đất cho dân nghèo không có nhà cửa đi.
- Bạch gia, khanh sẽ tiếp nối Mộc gia, xây nhà cho dân nghèo, trẫm muốn nhà của mỗi người dân đều được tốt đẹp, không có phải đến mùa mưa, tuyết, bão lũ là bị sập, trẫm sẽ đích thân đến xem khanh xây nhà.
- Còn Hoàng gia, khanh rất nhẹ nhàng, hãy chu cấp vật dụng sinh hoạt cho dân nghèo, gồm có áo quần, chăn gối, vật dụng sinh hoạt các loại.
- Và những khoản này sẽ được lấy trong chính ngân khố gia tộc của các khanh, không được lấy trong ngân khố của hoàng cung.
- Hôm nay là ngày vui, nên mọi người quay về bàn của mình để bắt đầu buổi tiệc đi!
Ai nấy đều quay về bàn của mình với vẻ mặt buồn bã, trong lúc buồn bã hai người Dạ Tĩnh Phong và Dạ Qua Thần từ phía sau hoàng thượng đi ra, ai nấy đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai người.
Vân Phong đứng dậy khỏi bàn ăn:
- Bái kiến sư phụ.
- Được rồi!
Dạ Qua Thần mới Vân Phong ngồi, sau đó nói nhỏ vào tai Vân Phong:
- Ngươi được lắm đấy tiểu tử, rất biết gây chuyện. Nhưng làm rất tốt.
Vân Phong cười hì hì.
Lam Xà ở trên tay của Dạ Qua Thần bò ra, nói:
- Chủ nhân ta muốn.
- Mi muốn gì?
Dạ Qua Thần trừng mắt nhìn Lam Xà, Lam Xà dù không nói gì nhưng cậu vẫn biết rõ nó là muốn cái gì, Dạ Qua Thần còn nhớ rất rõ, con rắn này hai hôm trước một mình ăn hết cả lò đan của Kiệt Khắc mới luyện xong, một lò thì không nói gì đây là mười lò đấy!Mà bây giờ lại còn muốn ăn? Thật sự khiến Dạ Qua Thần bực bội mà.
Tiệc tàn.
Tất cả mọi người ra về trong lòng bực tức, nếu không phải vì Dạ gia sẽ không có chuyện này xảy ra.
Ai ai cũng đổi thừa mọi chuyện là do Dạ gia, trong lòng căm tức. Sau chuyện ngày hôm nay, Dạ gia chắc chắn sẽ là một cái gia tộc trên đà xuống dốc.
Sáng hôm sau.
Dạ Nhược Y đang ở trong phòng tu luyện thì một nhóm người đi vào, nói:
- Số 13, bọn ta đến theo lời của ngươi đây.
Ba người đi vào nhìn thấy, một tiểu cô nương đang tu luyện ở trên giường, không khỏi nghi ngờ là mình có nhầm phòng không?
Lui vài bước ra ngoài cửa, đóng cửa lại, vừa đóng cửa thì ba cú đấm từ sau lưng ba người ập tới, đẩy cửa vào lại, thân hình ba người té ngã trên sàn.
Ba cú đấm này là từ ba người Vân Phong, Dạ Bạch Ngân và Dạ Qua Thần.
Dạ Nhược Y từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ba người té ngã dưới sàn, bên trên thì lại bị ba người Dạ Qua Thần đè xuống sàn.
- Nhược Y, bọn người này là ai?
Dạ Qua Thần nhìn Dạ Nhược Y hỏi.
- Bọn họ là người của Diệt Hồn Điện, chúng ta sẽ đến đó một lúc.
- Diệt Hồn Điện...
Dạ Qua Thần suy ngẫm một lúc lâu, lên tiếng:
- Diệt Hồn Điện ở phía Nam của Tây đại lục, ở trong một khu rừng gọi là U Minh Sâm Lâm... Được vậy hôm nay chúng ta đến đó đi.
- Dạ Nhược Y bước xuống giường, nhìn Dạ Qua Thần lo lắng hỏi:
- Còn phụ thân thì sao? Trước tiên đem đám người này ra ngoài cái đã.
Dạ Bạch Ngân và Vân Phong đem ba người ra ngoài chờ.
Bên trong phòng, Dạ Nhược Y cùng Dạ Qua Thần thảo luận với nhau một hồi lâu.
Một canh giờ sau.
Dạ Qua Thần đi ra ngoài, Dạ Nhược Y thì vẫn ở bên trong.
- Bạch Ngân, muội cùng phụ thân bọn ta đến Nam đại lục trước đi, chúng ta sẽ theo sau, ba năm sau, chúng ta sẽ tụ họp tại đất nước Ma Thương ở Nam đại lục, được chứ?
Dạ Bạch Ngân hơi thất thần, hỏi:
- Tại sao? Chẳng phải nói, chúng ta sẽ đi cùng nhau sau.
Dạ Qua Thần giải thích:
- Chúng ta vẫn còn chuyện phải, muội cùng phụ thân không thể xen vào chuyện này của bọn ta, nên ta xin muội đấy, hãy đưa phụ thân đi cùng, nếu trên đường cô đơn, ta sẽ đưa Hắc A Miêu đi cùng muội.
Hắc A Miêu chính là con bạch hổ bị Dạ Qua Thần lập khế ước ở trong khu rừng khi cả đám bị lạc, tuy nó là bạch nhưng Dạ Qua Thần lại cứ thích gọi nó là Hắc, không hiểu lí do nhưng có lẽ là vì nó ngầu.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, sẽ còn đi cùng nhau, trong lúc đó, hai nhóm chúng ta sẽ đi hết Tây đại lục, đến Nam đại lục, đất nước Ma Thương chính là đất nước đầu tiên mọi người đến Nam đại lục, khi đó thì chúng ta mới có thể đi cùng nhau được chứ!
Dạ Bạch Ngân gật đầu.
Một canh giờ nữa trôi qua.
Hai nhóm đã ở ngoài cửa cung, Dạ Bạch Ngân cùng Dạ Tĩnh Phong đi với nhau, trước khi đi Kiệt Khắc đưa cho Dạ Tĩnh Phong một cái không gian giới chỉ, nói:
- Bên trong không gian giới chỉ này chỉ có một ít đan dược mà cháu làm, trên đường đi nếu buồn Dạ sư bá hãy lấy ra ăn cho đỡ buồn a.
Một chút ít theo lời của Kiệt Khắc nói cũng trên ngàn viên mất rồi, nhưng cụ thể bao nhiêu viên thì không tài nào biết được.
Chia tay ba người Dạ Tĩnh Phong, Dạ Bạch Ngân và Thiếu Bạch Tử, mọi người nhìn về phía ba người của Diệt Hồn Điện.
Lúc này Thiên Lâm Huân mới quay qua quay lại, hỏi:
- Nhược Y đâu rồi?
Ba người Diệt Hồn Điện, Vân Phong và cả Kiệt Khắc đều loay hoay, mới phát hiện không có Dạ Nhược Y ở đây.
Dạ Qua Thần mặt lạnh như băng, không một chút biểu tình gì, đây mới chính là con người thật của cậu một người lạnh lùng.
- Đi thôi!
Mọi người nghe thấy lời của Dạ Qua Thần, mọi người không dám cãi lại đi về phía trước.
- Số 13 đi xuống đi, coi chừng người ta tưởng ngươi là trộm đấy.
Mọi người nhìn trên mái nhà khắp nơi đến không thấy Dạ Nhược Y đâu, vậy thì chỉ còn một nơi, đó là tưởng thành hoàng cung.
Quả nhiên, Dạ Nhược Y đi trên tường thành hoàng.
Dạ Nhược Y nhảy xuống, thân mặc một đồ đen, tóc đỏ, đây là bộ đồ hiện đại mà Dạ Nhược Y vẫn hay mặc khi được biết với cái tên là "Số 13".
Tác giả :
Huyết Thiên