Đại Ma Đầu
Chương 8: Thăng cấp
Căn cứ theo Huyền Âm Tâm Kinh đã nói, Lôi Động chậm rãi điều khiển những tia chân khí mà mình đã tích có từng tí một di chuyển theo kinh mạch, tiến trình thong thả mà trầm ổn. Một cỗ cảm giác thanh lương sảng khoái truyền khắp cơ thể. Cái loại cảm giác sảng khoái xen lẫn một chút căng phồng này gần như khiến cho hắn rên rỉ. Nhưng mà Lôi Động đọc Huyền Âm Tâm Kinh cũng biết, khi trùng quan tuyệt đối không thể phân tâm. Hắn hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần, mạnh mẽ đem lực chú ý tập trung vào quá trình vận hành chân khí.
Quả thật ước chừng một khắc đồng hồ sau, tiến trình vận chuyển thong thả của chân khí trong kinh mạch đột nhiên bị kiềm hãm. Lôi Động biết rốt cuộc thì quá trình vận hành cũng đến cửa thứ nhất. Kìm nén cái cảm giác khó chịu khi chân khí bị kìm nén, hắn mạnh mẽ thúc giục chân khí đột phá, nhưng mà bụng dưới lại truyền đến một trận đau đớn như kim châm khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng ngừng quá trình đột phá lại, sau khi nghỉ ngơi một lát, cái cảm giác đau đớn kia mới tiêu tán.
Lôi Động đã nếm qua đau khổ, không dám tiếp tục làm ẩu. Mà căn cứ theo lý giải đối với Huyền Âm Tâm Kinh, dùng phương thức tỉ mỉ, thong thả lay động cái cánh cửa huyệt vị kia. Khiến cho tầng hàng rào kia lơi lỏng dần, chân khí liền hóa thành những tia rất nhỏ thẩm thấu qua nó mà tiến vào bên trong.
Đê dài cả ngàn dặm cũng bị hủy bởi ổ kiến, Lôi Động cũng dựa vào phương thức này, từng bước từng bước xuyên qua tầng hàng rào ngăn cản kia. Nhưng mà thời gian trôi qua, chân khí tích tụ ở trong đan điền không ngừng bị tiêu hao. Bởi vì cảm giác thấy chân khí không đủ, hai khỏa Bồi Nguyên Đan còn lại kia cuối cùng cũng vào trong bụng hắn.
Những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trên trán Lôi Động.
Nhưng mà vẻ mặt của hắn cũng kiên định dị thường. Có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng mà một người xuyên việt như Lôi Động lại biết, ở trong thế giới mà tu chân giả có được lực lượng nghịch thiên như vậy. Chỉ có thể trở thành cường giả chân chính mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình. Nếu không, cá lớn nuốt cá bé, ngay cả lực phản kháng cũng không có.
Âm.
Ngay khi chân khí gần như bị tiêu hao hết, Lôi Động chỉ có thể thu được chút kinh nghiệm từ lần trùng quan này thì cái hàng rào kiềm hãm chân khí kia, cuối cùng dưới sự tác động không ngừng của chân khí cũng đã bị hòa tan như một tầng băng mỏng. Đám chân khí còn thừa không nhiều lắm kia lập tức thuận thế vọt tới trước, chui vào bên trong cái huyệt vị kia, không ngừng xoay tròn như một cái lốc xoáy, càng giống như một hệ ngân hà ở trong vũ trụ.
Đám chân khí này không ngừng chậm rãi xoay tròn, trở nên càng thêm tinh thuần. Mà đám chân khí thải ra thì lại một lần nữa quay lại đan điền, bị phương thức thổ nạp phun ra bên ngoài cơ thể.
Lôi Động mừng rỡ, dung lượng của đan điền trên thực tế là có giới hạn. Chân khí càng ngưng kết tinh thuần, đồng dạng càng có khả năng bộc phát năng lượng lớn hơn.
Rèn sắt khi còn nóng, Lôi Động lại tiếp tục thổ nạp, một tia chân khí kia sau khi hút vào trong thể nội, lại được chiết xuất một lần nữa. Nhưng mà hiệu suất của Luyện khí kỳ tầng thứ nhất vượt quá xa trước kia. Chỉ cần thổ nạp gần một thời thần, chân khí trong cơ thể liền khôi phục về trạng thái toàn thịnh trước kia. Không những thế, chân khí trong đan điền lại càng tinh thuần hơn trước gấp mấy lần.
Tới lúc này, Lôi Động mới chậm rãi mở hai mắt. Đập vào trong mắt hắn, chính là cảnh tượng trong phòng. Cảnh sắc trong phòng cũng rất đơn điệu, ánh sáng cũng không rõ ràng. Trước kia nhìn trên thạch bích có chút cảm giác mông lung. Nhưng mà lúc này ngay cả những viên bi rất nhỏ ở trên thạch bích cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn đứng dậy, đi về phía trước, cả người trở nên nhẹ nhàng, giống như có cảm giác thuận gió mà đi. Dùng sức bước về phía trước một bước, cả người liền đi về phía trước được ba bốn thước.
Tu tiên, quả nhiên là cách tốt nhất để khai phá tiềm năng của cơ thể con người. Lôi Động không khỏi cảm khái vài câu. Đợi đến khi tĩnh tâm lại, mới phát hiện mũi mình đã linh mẫn hơn không ít, cũng ngửi được một cỗ hôi thối khó ngửi ở trên người mình.
Hắn vội vàng gọi nô tỳ, chuẩn bị bồn tắm và ba thùng nước sạch để tắm rửa. Sau khi tắm sạch, tinh thần của hắn trở nên sảng khoái, phiêu diêu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đợi đến khi hỏi nô tỳ, Lôi Động mới biết được, bất tri bất giác mình đã bế quan gần bốn tháng không có bước ra khỏi cửa. Sửng sốt gần nửa ngày, Lôi Động mới thở dài một hơi, hắn đã hiểu được cái gì gọi là tu tiên vô năm tháng. Nhìn lại bản thân mình ở trong cái gương đồng, làn da trắng nõn, nhưng lại hơi tái nhợt, giống như là kết quả khi một thời gian dài không thấy mặt trời vậy. Trong lòng hiểu được, bây giờ hắn đạt tới Luyện khí kỳ tầng thứ nhất, cũng coi như miễn cưỡng bước vào con đường tu tiên, không những thể chất được cải thiện rất lớn mà có thể chính thức học tập một ít pháp thuật vận dụng. Huống chi đã ở trong nhà bốn tháng rồi, bây giờ hắn nên đi ra ngoài, phơi nắng một chút.
Sau khi chậm rãi thưởng thức mỹ vị từ thức ăn, bước ra khỏi phòng thậm chí hắn còn có cảm giác xa lạ. Hết nhìn đông rồi nhìn tây cũng không biết là nên đi nơi nào. Đành phải triệu hoán một tên nô bộc trung niên, cẩn thận hỏi thăm một phen, nhất là hỏi thăm xem có thể học tập pháp thuật từ nơi nào.
Tên nô bộc này cũng biết, người trước mặt này là tân đệ tử, thế nhưng mà đã tu luyện thành Luyện khí kỳ tầng thứ nhất. Hắn không dám lãnh đạm, vội vàng đưa Lôi Động đi bái kiến tổng quản Đường Thiên chưởng quản bí tịch tu luyện pháp thuật.
Đường Thiên kia nhìn từ bên ngoài thì đã khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhưng mà khiến cho Lôi Động một loại cảm giác thâm sâu khó dò. Người hiểu lễ nghĩa không dễ trách tội. Lôi Động đối với hắn rất cung kính lễ độ, sau khi Dương Thiên xác minh thân phận của Lôi Động xong, cũng có chút kinh ngạc.
- Lôi Động, dựa theo thí nghiệm tư chất trước lúc nhập môn của ngươi, hẳn là được xếp ở vị trí bình thường. Vốn dựa theo kinh nghiệm thì những người có tư chất như vậy, muốn luyện thành Luyện khí kỳ tầng thứ nhất cũng phải mất tám tháng trở nên. Không nghĩ tới, lúc này mới nhập môn chỉ có bốn tháng…
Tác giả :
Tiên Tử Nhiêu Mệnh