Đại Ma Đầu
Chương 2: Âm Sát tông (hạ)
Từ sau khi đột ngột có tư cách tu tiên, được dò xét có linh căn, Lôi Động thật sự vui mừng như điên, khó có thể kiềm chế. Vốn tưởng rằng thế giới xuyên việt này là một thế giới cổ đại chư quốc san sát. Thật không nghĩ tới, những tiên nhân chỉ nghe thấy trong truyền thuyết dĩ nhiên là thực sự tồn tại.
Điều này khiến hắn không thể không động tâm. Nguyên bản cho dù hắn có ưu thế là người xuyên việt, vận khí tốt chút có thể làm một phú ông. Vận khí có tốt hơn cũng chỉ có thể phong vương bái tướng. Vận khí tốt đến mức tận cùng cũng chỉ là hoàng đế.
Nhân sinh trăm năm, thoáng cái mà qua.
Thế nhưng, từ khi biết thế giới này là thế giới có Tu Chân Giả, bản thân còn may mắn có được tư cách này. Tự nhiên là Lôi Động bắt đầu tưởng tượng liên thiên rồi. Phong thần tuấn lãng, bạch y bay nhẹ, chắp hai tay sau lưng, cước đạp phi kiếm, đánh quái thăng cấp, tán gái, quan trọng nhất là còn có thể trường sinh. Quả nhiên là một loại hưởng thụ nhất đẳng.
Thế nhưng trăm triệu lần không ngờ là lại bị tập trung đào tạo sau hai năm. Vào ngày hôm nay bị đưa tới địa phương quỷ quái này. Âm Sát Tông vừa nghe đã biết không phải danh môn chính phái gì cả. Lại nhìn hoàn cảnh kia, trang phục của các nhân vật, hoặc là tà khí, hoặc là hung thần ác sát. Cùng với chế phục hắc hồng đan xen, có hoa văn âm sát lệ quỷ kia, chứng tỏ đây là một tà phái.
Giống như trong sách đều nói, tà không thắng nổi chính, những tà tu quỷ quái nhìn như lợi hại kia, kết quả vẫn là sẽ chết trong tay danh môn chính phái. Trong sách nói tạm thời có thể không đề cập tới, nhưng nghĩ đến đám bạch y tiên tử tỷ tỷ, muội muội mơ ước gần hai năm của mình. Vừa thấy nơi mình đến là tà phái, e là sẽ không tùy ý tán tỉnh, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nói một câu "ma đầu, xem kiếm". Sau đó phi kiếm liền vù vù hướng người mình đâm tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vừa nghĩ đến những điều này, khóe miệng Lôi Động nhịn không được có chút khổ sở.
Càng khiến hắn đau khổ hơn là, hơn bảy trăm hài đồng này quây thành một vòng.
Trong vòng có hơn mười lôi đài đấu pháp rộng mười trượng. Không hổ là tà tông, mỗi lôi đài đấu pháp đều được chế tạo quỷ dị tà mị, tương khảm vô số khô cốt thi hài, lục quang âm u, quỷ phong vi vu...
Trên lôi đài đấu pháp có hơn hai mươi gã đệ tử đang thi đấu. Trong đó một gã đại đệ tử cao lớn, tay bắt kiếm quyết, đang chỉ huy một thanh tiểu kiếm tản ra u lục sắc quang mang, bay lượn đầy trời truy sát một đệ tử thấp bé. Cùng lúc đó, trong miệng cũng cười quái dị khặc khặc:
- Sư đệ, còn không ngoan ngoãn sớm đầu hàng, tránh cho bị U Hỏa Kiếm của ta đâm thủng tim, u hỏa luyện hồn mà chết.
U Hỏa Kiếm của tên đệ tử cao lớn kia linh động dị thường, trong lúc bay lượn phảng phất như phi điểu du ngư. Phi kiếm này phi thường sắc bén, cắt kim chặt sắt là dễ dàng. Chỗ hung ác nhất của nó là dùng u hỏa rèn luyện, sau khi dính vào người không thiêu nhục thân, mà đốt hồn phách. Nỗi thống khổ của hồn phách hơn xa thân thể cả chục lần. Người bình thường dính một chút thôi, trong khoảnh khắc sẽ bị đau đớn tới chết. Tử trạng còn cực kỳ thê thảm, khuôn mặt vặn vẹo, để cả người không có một khối thịt nào hoàn chỉnh, quả thực là ác độc dị thường.
U Hỏa Kiếm thuộc về một trong những phi kiếm chiêu bài của Âm Sát Tông, bởi vì uy lực của nó mạnh mẽ, nên có rất nhiều đệ tử lựa chọn luyện chế nó. Nhưng lại vì tiêu chuẩn luyện khí cao thấp, chất lượng tài liệu các loại, mạnh yếu tự nhiên cũng là khác nhau.
Tên đệ tử nhỏ bé kia cũng có một thanh U Hỏa Kiếm. Không lâu trước khi cùng đệ tử cao lớn kia đấu kiếm, đã kiên trì không nổi, bị chém thành hai đoạn, giống như cá chết rơi trên mặt đất, giãy dụa hai lần, sau đó lục quang liền hoàn toàn ảm đạm đi. Rõ ràng, đẳng cấp U Hỏa Kiếm của hai bên là khác nhau.
Lúc này tên đệ tử nhỏ bé đang chạy trốn chật vật khắp lôi đài. Bất quá thân pháp coi như linh hoạt, xem chừng cũng có thể miễn cưỡng cùng U Hỏa Kiếm so tốc độ. Ngẫu nhiên có mấy lần chạy trốn được, đều đột nhiên xuất hiện một tấm thuẫn ngân sắc, đầy phù điêu yêu quỷ dữ tợn, thay hắn đỡ một kích. Đáng tiếc, sau mấy lần ngăn đỡ, tấm thuẫn kia đã đầy vết nứt, không thể dùng được.
Nhân tâm, đa số đều đồng tình với kẻ yếu. Nhất là rất nhiều hài đồng thiếu niên bị ép buộc vây xem. Khi nghe một gã diện mạo cứng ngắc giải thích vì sao phải đánh lôi đài, đa số không khỏi đều đối với tên đệ tử nhỏ bé kia sinh ra cảm giác đồng tình.
Thế nhưng Lôi Động lại có cái nhìn khác. Chú lùn kia trốn đến chật vật thật. Chỉ là sắc mặt trầm ngâm, nhưng không có nửa điểm sợ hãi, bộ dáng tựa hồ có hậu chiêu. Bằng không, trong loại chiến đấu có thể chịu thua đầu hàng này, có kiên trì nữa không chỉ không có ý nghĩa, e là còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Âm Sát Tông có tất cả mười ba lão tổ, bình thường chiếm một ngọn núi hoặc một sơn động, đều là bảo địa tu luyện. Mười năm một lần tuyển nhận đệ tử, đối với bọn họ mà nói cũng là sự tình vô cùng quan trọng. Đệ tử, không chỉ là người thừa kế, nó còn đề thăng một bộ phận thanh thế thực lực. Ai cũng muốn, dưới trướng có loại đệ tử tư chất tuyệt hảo. Có thể nói đệ tử thiên tài càng nhiều càng tốt. Thế nhưng, tìm được một thiếu niên có linh căn, có khả năng đào tạo đã rất không dễ dàng rồi. Người có thể được xưng là thiên tài đã ít lại càng ít.
Bởi vậy, Âm Sát Tông phân phối đệ tử có một quy củ. Đó chính là mỗi một lão tổ đều đưa ra ba gã đệ tử thu nhận lần trước. Tổng cộng ba mươi chín gã đệ tử tiến hành rút thăm so đấu. Cuối cùng căn cứ bài danh của mỗi một đệ tử để xác định số điểm của mỗi lão tổ. Người đạt được nhiều nhất, sẽ được ưu tiên lựa chọn đệ tử lần này.
Đương nhiên, mỗi một lần, tân đệ tử còn chưa nhập, đều sẽ trải qua trắc thí đối với tư chất của mình. Bất quá chỉ có ba mươi gã đứng đầu, tư chất càng cao, tiềm lực càng ưu tú, cần đổi lấy điểm tích lũy cũng càng cao. Toàn bộ lão tổ đều dùng điểm tích lũy để tranh đoạt ba mươi tên đệ tử có tư chất cao nhất. Ba mươi tên này phân phối hoàn tất, còn lại mấy trăm đệ tử không có bài danh, sẽ phân phối bình quân cho các động các sơn.
Tác giả :
Tiên Tử Nhiêu Mệnh