Đại Ma Đầu Hệ Thống
Chương 37: Khổ chiến!
Nhìn Hắc Ma xà đã chết, Diệp Minh mới hít sâu một hơi, thi triển ‘Lôi Cầu’ tiêu hao thật sự là quá lớn, vẻn vẹn chỉ tích súc một đòn, Diệp Minh liền cảm thấy thể năng theo không kịp tiêu hao, tuy nhiên, uy lực của nó cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Minh đoán chừng dù cho Võ Quân đỉnh phong trúng một đòn này không chết cũng trọng thương.
Diệp Minh thân hình phiêu dật, hắn rất cảnh giác, không có tùy ý phi nước đại, sợ kinh động Yêu Thú cấp cao hơn, dưới Lôi nhãn cảm ứng, hắn rõ ràng cảm ứng được bốn phía cách hắn không xa có rất nhiều yêu thú kinh khủng, chỉ cần động tĩnh hơi lớn một chút liền sẽ kinh động bọn nó, đến lúc đó tất nhiên lại là khổ chiến, còn có thể đào vong chạy trốn.
Diệp Minh dựa vào đôi cánh cùng Lôi nhãn xảo diệu né tránh yêu thú bốn phía, chỉ sau mấy hơi thở, hắn đi tới gần chỗ có Linh dược, tuy nhiên nó ở trong hang động đằng trước mặt hắn.
Nơi này cổ thụ thưa thớt, đá vụn trơ xương, phía trước đứng sừng sững một phiến núi nhỏ, có cỏ rậm che phủ cửa hang động.
Diệp Minh trốn ở trên cổ thụ, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hang, dựa vào Lôi nhãn cảm ứng, hắn cảm ứng được bên trong hang động ẩn dấu một cỗ khí tức cường đại, là huyết nhục khí tức, hẳn là yêu thú cường đại ẩn dấu trong đó.
Dưới cỗ khí tức này, Diệp Minh ẩn ẩn có cảm giác uy hiếp.
Hiện tại bằng vào Thần Lôi chi thể Diệp Minh có chiến lực có thể so sánh Cái Thế võ quân hạ phẩm, cỗ khí tức có thể để cho hắn cảm nhận được uy hiếp, đối phương tuyệt đối có chiến lực bằng và cao hơn hắn chứ không có thấp hơn.
“Không biết ta sử dụng Lôi Cầu, có thể thắng được h ay không" Diệp Minh tinh tế cảm ứng cỗ khí tức kia, trong lòng tính toán.
Nhưng mà, đúng lúc này, Diệp Minh cảm thấy toàn thân nổi lên da gà, lông tơ từng chiếc dựng đứng, cái này là thân thể báo động có uy hiếp đang tiến gần hắn.
Ầm!
Diệp Minh không chút nghĩ ngợi, đôi cánh khẽ vỗ, một cước đạp phát nổ cành cổ thủ, thân thể lướt về phía trước, sau khi thân thể lơ lửng trên không trung, hắn nhẹ nhàng xoay người lại đằng sau.
vụt!
Ngay sau khi Diệp Minh rời đi trong chốc lát, Diệp Minh ánh mắt thấy được một đạo bóng đen to cỡ bàn tay xoay người rời đi.
Con ngươi hắn chợt co vào khi hắn thấy được hình dáng của bóng đen kia, chính là một con yêu thú loại muỗi to bằng nắm tay, một kích không đắc thủ, nó trực tiếp ẩn lui. Ngay tại khi Diệp Minh muốn đuổi theo thì bỗng nhiên có dị biến.
Rống ——
Một tiếng gầm grừ điếc tai nhức óc vang ra từ cửa động phía trước khiến Diệp Minh giật mình, mà trong lúc Diệp Minh xoay người nhìn nơi phát ra động tĩnh thì con muỗi đã trốn đâu mất.
Hắn cũng không rảnh để ý tiếp con muỗi, việc cấp bách lúc này chính là giải quyết đầu yêu thú trong sơn động, cho nên ánh mắt hắn tập chung nhìn về phía hang động.
Bên trong hang động truyền tới tiếng bước chân nặng nề, Diệp Minh biết đại gia hỏa kia muốn đi ra, hắn âm thần tập chung mười phần đề phòng.
Một lát sau, một sinh vật hình thể cao muời mét, lông tóc toàn thân màu nâu đỏ, bề ngang thân hình tựa như một tòa núi nhỏ, trong tay cầm một chiếc gây sắt to lớn chậm rãi đi đến.
“Là Đại địa yêu hầu, nhất cấp vương phẩm yêu thú." Diệp Minh trong lòng tự nhủ.
Đại địa yêu hầu nhìn thấy Diệp Minh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sống trong rừng rậm nhiều năm, nóchưa từng gặp sinh vật nào kỳ dị như thế.
Tuy nhiên nó chỉ kinh ngạc một chút liền bắt đầu tấn công, nó há ra cái miệng to Gào lên một tiếng, trong miệng nó ngưng tụ một quả cầu năng lượng, nó thổi mạnh một cái, cục năng lượng như tia laze chiếu thẳng vào Diệp Minh. Diệp Minh bình tĩnh nhìn, hai cánh hắn khẽ vỗ tránh thoát được một đòn này.
Luồng tia sáng năng lượng to lớn này không trúng Diệp Minh liền đâm thẳng vào phiến đá lớn sau lưng hắn, phiến đá liền nổ tung. Chưa hết, dư uy của tia năng lượng này còn phá tan nhiều cây cổ thụ đằng sau, khiến cổ thụ chọc trời liên tiếp ngã xuống, tạo ra thanh âm to lớn vang vọng khắp rừng núi khiến cho yêu Thú bốn phía kinh hãi run lẩy bẩy, nhanh như chớp xa cách phạm vi năm trăm mét dung quanh hang động.
“Đã sơ bộ mở ra Yêu phủ, xem ra cách Yêu thú cấp hai không xa...." Diệp Minh thầm nghĩ.
Yêu phủ là yêu tu khai phá ra từ trái tim, có thể trích xuất tinh hoa từ thức ăn biến thành năng lượng cũng cấp thân thể cường hoá, và yêu tu có thể dựa vào khí huyết của bản thân thi triển ra võ kỹ của riêng mình.
Cho nên yêu tu cho dù không có nguyên tố thiên địa cũng vẫn mạnh mẽ như thường.
Đại địa yêu hầu con mắt huyết hồng, tứ chi hùng tráng, quanh thân phát ra khí tức vô cùng cuồng bạo cộng thêm khổng thân thể khổng lồ khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng mãnh liệt. Nhất là trên bàn tay của nó cầm một cây gậy sắt khá to, dài khoảng năm mét, Diệp minh không
nhịn được nghĩ nếu cây gậy này đập vào người không chết cũng trọng thương.
Đứng đối diện với Đại địa yêu hầu,thân thể Diệp Minh lộ ra vẻ nhỏ bé, dù sao một cái chân của đối phương một cái chân đều dài hơn cả người Diệp Minh cộng lại.
“Quả thật mạnh mẽ.."Diệp Minh thoáng ngưng trọng, đối thủ quá mạnh, hắn nếu chỉ hơi sơ ý một chút là ăn hành ngấy.
Rống ——
Đại địa yêu hầu há mồm phát ra một tiếng gầm điên cuồng, nó chạy về phía Diệp Minh, mỗi một bước nó phóng ra đất đai dưới chân nó đều tạo thành hố sâu một mét, phi thường khủng bố.
Đại địa yêu hầu điên cuồng di chuyển, hai bàn tay cầm gậy sắt mang theo từng trận cương phong đập tới, thổi tóc đen tung bay. Tay áo hắn khẽ động, hắn liền dơ bàn tay lên không trung.
“Lôi tới!"
Hắn nghiêm túc sẵn sàng đón quân địch, trực tiếp vận dụng tuyệt kỹ Lôi cầu.
Dị tượng chợt hiển hiện, vô số lôi hệ nguyên tố tụ tập trong bàn tay hắn, càng ngày càng dồn nén, cuối cùng quả cầu to lớn bị áp suất thành một viên cầu to bằng nắm tay.
Đây là đòn toàn lực của hắn, hắn thể năng cực hạn chỉ có thể áp xuất lôi cầu bằng nắm tay.
Lúc này đâu cho dù một ngôi sao to như trái đất dưới một đòn này hắn cũng đập nát.
Dù sao địa cầu cấu tạo rất yếu vì là cấp thấp nhất tinh cầu, không thể ngăn cản một đòn toàn lực của hắn.
P/s: ra chương hơi trễ một tý vì Giờ đang viết trên điện thoại các bạn Thông cảm
Có bạn nói kịch tình đang dần nhạt, chẳng qua đây là điểm yên lặng trước cơn bão lớn sắp tới mà thôi
Nếu cứ xoay chuyển qua vương bá ngưu thì cốt truyện sẽ không được đặc sắc và phong phú
Ta muốn các nhân vật trong này ai nấy đều có kỳ ngộ cơ duyên riêng, đều có một câu chuyện riêng, tình cảm riêng, và có thể góp mặt trong cốt truyện chứ không phải xuất hiện một chút rồi mờ nhạt đi...
Diệp Minh thân hình phiêu dật, hắn rất cảnh giác, không có tùy ý phi nước đại, sợ kinh động Yêu Thú cấp cao hơn, dưới Lôi nhãn cảm ứng, hắn rõ ràng cảm ứng được bốn phía cách hắn không xa có rất nhiều yêu thú kinh khủng, chỉ cần động tĩnh hơi lớn một chút liền sẽ kinh động bọn nó, đến lúc đó tất nhiên lại là khổ chiến, còn có thể đào vong chạy trốn.
Diệp Minh dựa vào đôi cánh cùng Lôi nhãn xảo diệu né tránh yêu thú bốn phía, chỉ sau mấy hơi thở, hắn đi tới gần chỗ có Linh dược, tuy nhiên nó ở trong hang động đằng trước mặt hắn.
Nơi này cổ thụ thưa thớt, đá vụn trơ xương, phía trước đứng sừng sững một phiến núi nhỏ, có cỏ rậm che phủ cửa hang động.
Diệp Minh trốn ở trên cổ thụ, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hang, dựa vào Lôi nhãn cảm ứng, hắn cảm ứng được bên trong hang động ẩn dấu một cỗ khí tức cường đại, là huyết nhục khí tức, hẳn là yêu thú cường đại ẩn dấu trong đó.
Dưới cỗ khí tức này, Diệp Minh ẩn ẩn có cảm giác uy hiếp.
Hiện tại bằng vào Thần Lôi chi thể Diệp Minh có chiến lực có thể so sánh Cái Thế võ quân hạ phẩm, cỗ khí tức có thể để cho hắn cảm nhận được uy hiếp, đối phương tuyệt đối có chiến lực bằng và cao hơn hắn chứ không có thấp hơn.
“Không biết ta sử dụng Lôi Cầu, có thể thắng được h ay không" Diệp Minh tinh tế cảm ứng cỗ khí tức kia, trong lòng tính toán.
Nhưng mà, đúng lúc này, Diệp Minh cảm thấy toàn thân nổi lên da gà, lông tơ từng chiếc dựng đứng, cái này là thân thể báo động có uy hiếp đang tiến gần hắn.
Ầm!
Diệp Minh không chút nghĩ ngợi, đôi cánh khẽ vỗ, một cước đạp phát nổ cành cổ thủ, thân thể lướt về phía trước, sau khi thân thể lơ lửng trên không trung, hắn nhẹ nhàng xoay người lại đằng sau.
vụt!
Ngay sau khi Diệp Minh rời đi trong chốc lát, Diệp Minh ánh mắt thấy được một đạo bóng đen to cỡ bàn tay xoay người rời đi.
Con ngươi hắn chợt co vào khi hắn thấy được hình dáng của bóng đen kia, chính là một con yêu thú loại muỗi to bằng nắm tay, một kích không đắc thủ, nó trực tiếp ẩn lui. Ngay tại khi Diệp Minh muốn đuổi theo thì bỗng nhiên có dị biến.
Rống ——
Một tiếng gầm grừ điếc tai nhức óc vang ra từ cửa động phía trước khiến Diệp Minh giật mình, mà trong lúc Diệp Minh xoay người nhìn nơi phát ra động tĩnh thì con muỗi đã trốn đâu mất.
Hắn cũng không rảnh để ý tiếp con muỗi, việc cấp bách lúc này chính là giải quyết đầu yêu thú trong sơn động, cho nên ánh mắt hắn tập chung nhìn về phía hang động.
Bên trong hang động truyền tới tiếng bước chân nặng nề, Diệp Minh biết đại gia hỏa kia muốn đi ra, hắn âm thần tập chung mười phần đề phòng.
Một lát sau, một sinh vật hình thể cao muời mét, lông tóc toàn thân màu nâu đỏ, bề ngang thân hình tựa như một tòa núi nhỏ, trong tay cầm một chiếc gây sắt to lớn chậm rãi đi đến.
“Là Đại địa yêu hầu, nhất cấp vương phẩm yêu thú." Diệp Minh trong lòng tự nhủ.
Đại địa yêu hầu nhìn thấy Diệp Minh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sống trong rừng rậm nhiều năm, nóchưa từng gặp sinh vật nào kỳ dị như thế.
Tuy nhiên nó chỉ kinh ngạc một chút liền bắt đầu tấn công, nó há ra cái miệng to Gào lên một tiếng, trong miệng nó ngưng tụ một quả cầu năng lượng, nó thổi mạnh một cái, cục năng lượng như tia laze chiếu thẳng vào Diệp Minh. Diệp Minh bình tĩnh nhìn, hai cánh hắn khẽ vỗ tránh thoát được một đòn này.
Luồng tia sáng năng lượng to lớn này không trúng Diệp Minh liền đâm thẳng vào phiến đá lớn sau lưng hắn, phiến đá liền nổ tung. Chưa hết, dư uy của tia năng lượng này còn phá tan nhiều cây cổ thụ đằng sau, khiến cổ thụ chọc trời liên tiếp ngã xuống, tạo ra thanh âm to lớn vang vọng khắp rừng núi khiến cho yêu Thú bốn phía kinh hãi run lẩy bẩy, nhanh như chớp xa cách phạm vi năm trăm mét dung quanh hang động.
“Đã sơ bộ mở ra Yêu phủ, xem ra cách Yêu thú cấp hai không xa...." Diệp Minh thầm nghĩ.
Yêu phủ là yêu tu khai phá ra từ trái tim, có thể trích xuất tinh hoa từ thức ăn biến thành năng lượng cũng cấp thân thể cường hoá, và yêu tu có thể dựa vào khí huyết của bản thân thi triển ra võ kỹ của riêng mình.
Cho nên yêu tu cho dù không có nguyên tố thiên địa cũng vẫn mạnh mẽ như thường.
Đại địa yêu hầu con mắt huyết hồng, tứ chi hùng tráng, quanh thân phát ra khí tức vô cùng cuồng bạo cộng thêm khổng thân thể khổng lồ khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng mãnh liệt. Nhất là trên bàn tay của nó cầm một cây gậy sắt khá to, dài khoảng năm mét, Diệp minh không
nhịn được nghĩ nếu cây gậy này đập vào người không chết cũng trọng thương.
Đứng đối diện với Đại địa yêu hầu,thân thể Diệp Minh lộ ra vẻ nhỏ bé, dù sao một cái chân của đối phương một cái chân đều dài hơn cả người Diệp Minh cộng lại.
“Quả thật mạnh mẽ.."Diệp Minh thoáng ngưng trọng, đối thủ quá mạnh, hắn nếu chỉ hơi sơ ý một chút là ăn hành ngấy.
Rống ——
Đại địa yêu hầu há mồm phát ra một tiếng gầm điên cuồng, nó chạy về phía Diệp Minh, mỗi một bước nó phóng ra đất đai dưới chân nó đều tạo thành hố sâu một mét, phi thường khủng bố.
Đại địa yêu hầu điên cuồng di chuyển, hai bàn tay cầm gậy sắt mang theo từng trận cương phong đập tới, thổi tóc đen tung bay. Tay áo hắn khẽ động, hắn liền dơ bàn tay lên không trung.
“Lôi tới!"
Hắn nghiêm túc sẵn sàng đón quân địch, trực tiếp vận dụng tuyệt kỹ Lôi cầu.
Dị tượng chợt hiển hiện, vô số lôi hệ nguyên tố tụ tập trong bàn tay hắn, càng ngày càng dồn nén, cuối cùng quả cầu to lớn bị áp suất thành một viên cầu to bằng nắm tay.
Đây là đòn toàn lực của hắn, hắn thể năng cực hạn chỉ có thể áp xuất lôi cầu bằng nắm tay.
Lúc này đâu cho dù một ngôi sao to như trái đất dưới một đòn này hắn cũng đập nát.
Dù sao địa cầu cấu tạo rất yếu vì là cấp thấp nhất tinh cầu, không thể ngăn cản một đòn toàn lực của hắn.
P/s: ra chương hơi trễ một tý vì Giờ đang viết trên điện thoại các bạn Thông cảm
Có bạn nói kịch tình đang dần nhạt, chẳng qua đây là điểm yên lặng trước cơn bão lớn sắp tới mà thôi
Nếu cứ xoay chuyển qua vương bá ngưu thì cốt truyện sẽ không được đặc sắc và phong phú
Ta muốn các nhân vật trong này ai nấy đều có kỳ ngộ cơ duyên riêng, đều có một câu chuyện riêng, tình cảm riêng, và có thể góp mặt trong cốt truyện chứ không phải xuất hiện một chút rồi mờ nhạt đi...
Tác giả :
Acma11